Chương : 29
…
Trưa cô gửi đồ của Khắc Huy cho Bảo Anh thì nghe nói là anh vừa bay sang Mỹ đi công việc. Cô nghĩ ngay đến Tuấn Anh.
-Chị, mấy tháng đầu chị có bị nghén không?
-Cũng không! Đứa nhỏ này ngoan lắm!-Bảo Anh cười cười.
-Thấy chị sống vui em cũng rất mừng!
Điện thoại Bảo Anh reo lên. Một số máy lạ, cô bắt máy…
-Alo…
-“…”-Đầu máy bên kia im lặng.
-Xin hỏi ai vậy ạ?-Bảo Anh kiên nhẫn hỏi lại.
-“…”-Vẫn im lặng.
-Xin hỏi ai đầu dây?-Bảo Anh là người rất kiên nhẫn.
“Tút…Tút…”
Đầu máy bên kia tắt máy. Bảo Anh cảm thấy là lạ, hiếu kì nhưng lại nghĩ là nhầm số nên thôi.
Điện thoại lại reo lên, Bảo Anh nhíu mày bắt máy với vẻ bực mình.
-Xin lỗi ai đầu dây vậy?
-“Là mình, Phương Thảo!”-Đầu dây bên kia một giọng nữ.-“Cậu làm gì tức giận vậy? Mình gọi không đúng lúc?”
-Không, không, không phải đâu!-Bảo Anh nhìn lại màng hình, đúng là số của Phương Thảo.
-“Mình đã nghe chuyện của Tuấn Anh…”-Giọng Phương Thảo nhẹ lại.-“Mong là cậu nén đau buồn…”
Nghe đến tên Tuấn Anh, lòng Bảo Anh trĩu nặng…
-“Được rồi, ngày mai mình sẽ bay từ Pháp về, mình nói trước với cậu!”-Phương Thảo đổi ngay không khí.
-Được!-Bảo Anh nói.
Nói chuyện một hồi sau, cuộc đối thoại này mới kết thúc. Nghe đến Phương Thảo, Diệu Phương cô vui vẻ lên hẳn, cô biết Phương Thảo là bạn gái anh sáu năm trước chỉ là thoả thuận, bọn họ là bạn tốt, Phương Thảo còn tác hợp cho cô và anh rất nhiều, cô quý mến chị ấy cũng không kém Bảo Anh…
***
Washinton, Hoa Kỳ
Tuấn Anh đang nằm trong một bệnh viện quốc tế trên giường bệnh, tay nắm chặt điện thoại.
-Trần Phó tổng, anh lại gọi điện cho thư ký Phan!
Anna bước vào với giỏ hoa quả.
-Sau này cô ấy sẽ là Phan Phó tổng!-Tuấn Anh nói, môi khẽ cong lên.
-Tôi chỉ muốn gọi cô ấy là Trần Phu nhân!-Anna cười.-Cậu nhất định sẽ khỏi và trở về với cô ấy! Cô ấy rất mạnh mẽ!
Anna biết Bảo Anh vì hai người có liên hệ với nhau trong công việc.
-Tôi sẽ cố gắng!-Tuấn Anh mỉm cười.-Thời gian này cô Anna vất vả rồi! Cảm ơn cô rất nhiều.
Mấy ngày nay Anna sắp xếp công việc ở Royal qua đây giúp đỡ Tuấn Anh rất nhiều.
-Khắc Huy đang nói chuyện với bác sĩ của anh! Hai tiếng nữa là phẫu thuật!
-Được rồi, cô có thể ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh!-Tuấn Anh dựa đầu vào cạnh giường nhắm mắt lại.
Sau khi Anna bước ra ngoài. Tuấn Anh gọi cho Diệu Phương, lúc này cô vẫn còn ngồi với Bảo Anh, thấy số Tuấn Anh gọi đi ra ngoài bắt máy.
-“Alo…”
-Anh muốn nghe giọng cô ấy một chút, giúp anh nhé!
-“Anh giữ máy nhé!”
Tuấn Anh áp sát tai vào điện thoại.
-“Ai gọi vậy em?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, tay cầm điện thoại của Tuấn Anh run run.
-“Nhầm số thôi ạ!”
-“Lúc nãy cũng có người gọi cho số chị, chẳng nói gì!”
Nghe đến đây, Tuấn Anh chợt cười, người đó chẳng phải là Tuấn Anh anh sao?
-“Tương lai, chị định như thế nào?”
-“Chị sẽ làm Phó tổng ở Royal, chị nghe Khắc Huy nói đây là điều Tuấn Anh muốn khi còn sống! Baby sinh ra nếu là con trai nó sẽ có tên là Tuấn Huy, nếu là con gái sẽ tên là Bảo Ngọc! Khi anh ấy còn sống, chị và anh ấy đã thống nhất với nhau!”
Tuấn Anh có thể tưởng tượng được lúc này Bảo Anh đang mỉm cười, tay đang xoe nhẹ bụng còn bằng phẳng. Bảo Anh mạnh mẽ, thực sự rất mạnh mẽ!
-“Chị còn rất trẻ, thấy chị vui vẻ, em rất vui!”
-“Không biết cả đời này chị có thể yêu được ai nhiều như anh ấy không? Nhưng mà bây giờ chị sẽ tập trung lo cho baby của chị!”
Tuấn Anh cố kiềm những giọt nước mắt. Không được khóc, Bảo Anh còn mạnh mẽ như thế, hà cớ gì Tuấn Anh phải khóc!
Một hồi sau, khi Khắc Huy bước vào. Tuấn Anh đành kết thúc cuộc nghe lén này…
-Điều kiện chữa trị ở Mỹ sẽ tốt hơn ở Anh!
Tuấn Anh khẽ gật đầu.
-Cố gắng lên! Anh nhất định sẽ lành lặng quay về Việt Nam!
***
Sau khi Tuấn Anh vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói cuộc phẫu thuật này kéo dài khá lâu. Anh lên sân thượng bệnh viện vì anh muốn yên tĩnh, vả lại ở trước phòng phẫu thuật còn có Anna. Rút ra một điếu thuốc, bật lửa lên, khẽ hít một hơi thật dài rồi thở ra. Thuốc lá lúc này như giúp anh rút hết mệt mỏi.
Điện thoại anh reo lên…
-Alo…
-“Anh à, em đã về Việt Nam!”-Một giọng nữ vang lên.
-Đã sao?-Anh nhìn màng hình, chợt cười khinh khi.
-“Anh không làm gì cô gái ấy?”-Giọng nói có chút giang tà.-“Yên tâm, em đã thay anh trả thù rồi!”
-Tôi không cần! Cô dừng lại đi!-Khắc Huy giật mình khi nghe nói như vậy.
-“Làm sao bây giờ? Trễ mất rồi!”-Giọng có chút tiếc nuối giả tạo.
-Cô đã làm gì cô ấy?-Anh lúc này rất sốt ruột.
-“Cô ấy có gì? Gia đình, bạn bè!”-Giọng cô gái vẫn binh thản.-“Bạn bè cô ấy cũng là bạn anh, những người có thế lực, làm sao tôi dám động đến!”
-Cô muốn làm gì thì tuỳ! Cô ấy không liên quan đến tôi!-Anh tắt máy ngay.
Cầm điện thoại, nhìn vào danh bạ, số điện thoại được lưu H.D.Phương, cách lưu rất bình thường của anh. Anh rất muốn gọi vào số điện thoại này, hỏi xem cô có sao không! Nhưng, anh không thể làm! Nghĩ lại chuyện của năm năm trước, anh cảm thấy lòng tự tôn của mình sẽ tiếp tục bị hạ thấp nếu gọi cuộc gọi này, anh cất điện thoại vào túi, tiếp tục hút thuốc…
***
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Ngày hôm sau, lúc chiều, Diệu Phương đang định về phòng trọ thì nhận được điện thoại từ gia đình.
-“Diệu Phương, con về ngay đi! Ba con xảy ra chuyện rồi!”
-Ba bị làm sao vậy mẹ?-Giọng cô đầy sự lo lắng.
-“Ba đang trong bệnh viện! Con mau về!”
Hạ Lâm chạy xe ra, cô nhờ Hạ Lâm chở ra bến xe, nhanh chống về nhà ở dưới quê.
Ba tiếng sau, cô về đến nhà. Gia đình cô cũng thuộc khá giả trong vùng quê này. Em trai cô, Hạ Chính Phong, kém hơn cô năm tuổi, hết năm nay sẽ lên thành phố học tiếp đại học, từ nhà cẩn thận khoá cửa, bước ra.
-Chính Phong, ba sao vậy?
-Ba vào bệnh viện đã hai ngày nay!-Chính Phong nói.-Mẹ sợ hai lo lắng nên mới không nói với hai! Bây giờ em vào thăm ba, mẹ ở đó cả đêm rồi!
Hai chị chị em vào bênh viện. Đây là khu bênh viện lớn nhất của vùng quê này. Mẹ cô khóc sướt mướt bên cạnh giường bệnh. Ba cô đang nằm trên giường. Đôi mắt nhắm lại mệt moit, gương mặt gầy đi thấy rõ. Cô đến tìm bác sĩ hỏi thẳng.
-Cô hỏi bệnh án của ông Hạ Chính Nam, phòng số 7?
-Vâng. Tôi là con gái ông ấy!
Bác sĩ lấy ra một hồ sơ bệnh án.
-Ông ấy bị ung thư tim, bệnh đang phát triển đến giai đoạn cuối!
Như sét đánh, cô không thể nào tin tưởng vào đôi tai mình. Tại sao, cô không hề nghe gia đình nói?
-Có lẽ ông ấy giấu gia đình!-Bác sĩ điềm đạm nói.
-Bác sĩ có cách nào cứu ba tôi không?-Cô cố gắng giữ lại bình tĩnh.
-Bệnh viện tỉnh không đủ vật liệu trị liệu! Có lẽ nên đưa ông ấy vào bênh viện thành phố. Ông ấy đã đến giai đoạn gần cuối, phẩu thuật cũng chỉ sống được vài năm. Chi phí phẩu thuật rất cao!-Bác sĩ chậm rãi nói.
-Bác sĩ có thể ước lượng khoảng bao nhiêu không?-Cô giữ bình tĩnh hỏi.
-Chi phí phẩu thuật có thể lên mấy trăm triệu! Bệnh ung thư giai đoạn cuối không thể chữa trị tận gốc, chỉ có thể kéo dài sự sống của bệnh nhân, cụ thể là mấy năm!
Cô nghe đến con số đó chợt lặng người, số tiền lớn như thế cô kiếm đâu ra.
-Cần tránh cho bệnh nhân xúc động mạnh!-Bác sĩ căn dặn thêm.
Cô bước ra khỏi phòng, tâm trạng rất tệ. Cô áp sát tường, dần dần ngồi xuống, nước mắt bắt đầu rơi.
Một hồi sau cô bước vào phòng ôm lấy mẹ.
-Mẹ ơi, căn nhà mình, cả xí nghiệp nhỏ, mình bán được mấy trăm triệu không vậy mẹ?
-Hết thật rồi con! Xí nghiệp nhỏ của chúng ta, do không cảnh giác nên ba con bị người ta lừa. Bây giờ gia đình ta nợ nần, căn nhà sắp bị niêm phong, ba con bị thế này! Mẹ phải làm sao bây giờ?
-Mẹ, con sẽ lo, con sẽ lên thành phố, con có chút tiền để dành!
***
Ba tiếng sau, cô xuất hiện ở trung tâm thành phố, bây giờ là giờ tối. Cô nhanh chống vào ngân hàng, số tiền cô để dành từ lúc lớp 11 đến bây giờ chỉ có năm mươi triệu. Số tiền này chẳng thắm vào đâu so với số tiền chữa trị.
Cô bước ra khỏi ngân hàng với tâm trạng cực kỳ tệ. Cô không thể mở miệng mượn tiền Bá Thông, Dương Thắng, Gia Minh hay Bảo Anh, Khắc Huy anh càng không thể. Thế giới này chẳng còn ai có thể giúp cô thật sao? Điện thoại vang lên, cô mệt mỏi bắt máy.
-“Chắc hẳn em đang lo tiền nhỉ?”
Giọng nói đầy chất kiêu ngạo của anh làm tim cô chợt dừng lại.
-Ý anh là sao?
-“Gia đình em đang xảy ra chuyện, ba em đang nằm bệnh viện!”
-Sao anh biết?-Diệu Phương từ đầu không hề nghĩ được chuyện này có liên quan đến Khắc Huy anh.
-“Muốn biết lý do tôi biết à? Đến phòng làm việc của tôi ở Royal! Tôi sẽ nói cho em biết!”
-Anh có liên quan gì đến chuyện của gia đình tôi!”-Cô chợt nhớ ra mẹ nói với cô là có người hại gia đình họ.-Anh đã làm gì?
-“Không phải muốn biết lắm sao? Đến đây!”-Anh nói rồi tắt máy ngay.
Cô lập tức đi bộ đến Royal nhanh nhất có thể. Thật ra cô có một chiếc xe 50cc lúc cô còn học cấp 3, ba mẹ đã mua cho cô, nhưng cô rất ít đi. Cô đi trong lòng rất lo sợ, nếu chuyện này do anh làm, cô phải đối mặt như thế nào đây?
Trưa cô gửi đồ của Khắc Huy cho Bảo Anh thì nghe nói là anh vừa bay sang Mỹ đi công việc. Cô nghĩ ngay đến Tuấn Anh.
-Chị, mấy tháng đầu chị có bị nghén không?
-Cũng không! Đứa nhỏ này ngoan lắm!-Bảo Anh cười cười.
-Thấy chị sống vui em cũng rất mừng!
Điện thoại Bảo Anh reo lên. Một số máy lạ, cô bắt máy…
-Alo…
-“…”-Đầu máy bên kia im lặng.
-Xin hỏi ai vậy ạ?-Bảo Anh kiên nhẫn hỏi lại.
-“…”-Vẫn im lặng.
-Xin hỏi ai đầu dây?-Bảo Anh là người rất kiên nhẫn.
“Tút…Tút…”
Đầu máy bên kia tắt máy. Bảo Anh cảm thấy là lạ, hiếu kì nhưng lại nghĩ là nhầm số nên thôi.
Điện thoại lại reo lên, Bảo Anh nhíu mày bắt máy với vẻ bực mình.
-Xin lỗi ai đầu dây vậy?
-“Là mình, Phương Thảo!”-Đầu dây bên kia một giọng nữ.-“Cậu làm gì tức giận vậy? Mình gọi không đúng lúc?”
-Không, không, không phải đâu!-Bảo Anh nhìn lại màng hình, đúng là số của Phương Thảo.
-“Mình đã nghe chuyện của Tuấn Anh…”-Giọng Phương Thảo nhẹ lại.-“Mong là cậu nén đau buồn…”
Nghe đến tên Tuấn Anh, lòng Bảo Anh trĩu nặng…
-“Được rồi, ngày mai mình sẽ bay từ Pháp về, mình nói trước với cậu!”-Phương Thảo đổi ngay không khí.
-Được!-Bảo Anh nói.
Nói chuyện một hồi sau, cuộc đối thoại này mới kết thúc. Nghe đến Phương Thảo, Diệu Phương cô vui vẻ lên hẳn, cô biết Phương Thảo là bạn gái anh sáu năm trước chỉ là thoả thuận, bọn họ là bạn tốt, Phương Thảo còn tác hợp cho cô và anh rất nhiều, cô quý mến chị ấy cũng không kém Bảo Anh…
***
Washinton, Hoa Kỳ
Tuấn Anh đang nằm trong một bệnh viện quốc tế trên giường bệnh, tay nắm chặt điện thoại.
-Trần Phó tổng, anh lại gọi điện cho thư ký Phan!
Anna bước vào với giỏ hoa quả.
-Sau này cô ấy sẽ là Phan Phó tổng!-Tuấn Anh nói, môi khẽ cong lên.
-Tôi chỉ muốn gọi cô ấy là Trần Phu nhân!-Anna cười.-Cậu nhất định sẽ khỏi và trở về với cô ấy! Cô ấy rất mạnh mẽ!
Anna biết Bảo Anh vì hai người có liên hệ với nhau trong công việc.
-Tôi sẽ cố gắng!-Tuấn Anh mỉm cười.-Thời gian này cô Anna vất vả rồi! Cảm ơn cô rất nhiều.
Mấy ngày nay Anna sắp xếp công việc ở Royal qua đây giúp đỡ Tuấn Anh rất nhiều.
-Khắc Huy đang nói chuyện với bác sĩ của anh! Hai tiếng nữa là phẫu thuật!
-Được rồi, cô có thể ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh!-Tuấn Anh dựa đầu vào cạnh giường nhắm mắt lại.
Sau khi Anna bước ra ngoài. Tuấn Anh gọi cho Diệu Phương, lúc này cô vẫn còn ngồi với Bảo Anh, thấy số Tuấn Anh gọi đi ra ngoài bắt máy.
-“Alo…”
-Anh muốn nghe giọng cô ấy một chút, giúp anh nhé!
-“Anh giữ máy nhé!”
Tuấn Anh áp sát tai vào điện thoại.
-“Ai gọi vậy em?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, tay cầm điện thoại của Tuấn Anh run run.
-“Nhầm số thôi ạ!”
-“Lúc nãy cũng có người gọi cho số chị, chẳng nói gì!”
Nghe đến đây, Tuấn Anh chợt cười, người đó chẳng phải là Tuấn Anh anh sao?
-“Tương lai, chị định như thế nào?”
-“Chị sẽ làm Phó tổng ở Royal, chị nghe Khắc Huy nói đây là điều Tuấn Anh muốn khi còn sống! Baby sinh ra nếu là con trai nó sẽ có tên là Tuấn Huy, nếu là con gái sẽ tên là Bảo Ngọc! Khi anh ấy còn sống, chị và anh ấy đã thống nhất với nhau!”
Tuấn Anh có thể tưởng tượng được lúc này Bảo Anh đang mỉm cười, tay đang xoe nhẹ bụng còn bằng phẳng. Bảo Anh mạnh mẽ, thực sự rất mạnh mẽ!
-“Chị còn rất trẻ, thấy chị vui vẻ, em rất vui!”
-“Không biết cả đời này chị có thể yêu được ai nhiều như anh ấy không? Nhưng mà bây giờ chị sẽ tập trung lo cho baby của chị!”
Tuấn Anh cố kiềm những giọt nước mắt. Không được khóc, Bảo Anh còn mạnh mẽ như thế, hà cớ gì Tuấn Anh phải khóc!
Một hồi sau, khi Khắc Huy bước vào. Tuấn Anh đành kết thúc cuộc nghe lén này…
-Điều kiện chữa trị ở Mỹ sẽ tốt hơn ở Anh!
Tuấn Anh khẽ gật đầu.
-Cố gắng lên! Anh nhất định sẽ lành lặng quay về Việt Nam!
***
Sau khi Tuấn Anh vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói cuộc phẫu thuật này kéo dài khá lâu. Anh lên sân thượng bệnh viện vì anh muốn yên tĩnh, vả lại ở trước phòng phẫu thuật còn có Anna. Rút ra một điếu thuốc, bật lửa lên, khẽ hít một hơi thật dài rồi thở ra. Thuốc lá lúc này như giúp anh rút hết mệt mỏi.
Điện thoại anh reo lên…
-Alo…
-“Anh à, em đã về Việt Nam!”-Một giọng nữ vang lên.
-Đã sao?-Anh nhìn màng hình, chợt cười khinh khi.
-“Anh không làm gì cô gái ấy?”-Giọng nói có chút giang tà.-“Yên tâm, em đã thay anh trả thù rồi!”
-Tôi không cần! Cô dừng lại đi!-Khắc Huy giật mình khi nghe nói như vậy.
-“Làm sao bây giờ? Trễ mất rồi!”-Giọng có chút tiếc nuối giả tạo.
-Cô đã làm gì cô ấy?-Anh lúc này rất sốt ruột.
-“Cô ấy có gì? Gia đình, bạn bè!”-Giọng cô gái vẫn binh thản.-“Bạn bè cô ấy cũng là bạn anh, những người có thế lực, làm sao tôi dám động đến!”
-Cô muốn làm gì thì tuỳ! Cô ấy không liên quan đến tôi!-Anh tắt máy ngay.
Cầm điện thoại, nhìn vào danh bạ, số điện thoại được lưu H.D.Phương, cách lưu rất bình thường của anh. Anh rất muốn gọi vào số điện thoại này, hỏi xem cô có sao không! Nhưng, anh không thể làm! Nghĩ lại chuyện của năm năm trước, anh cảm thấy lòng tự tôn của mình sẽ tiếp tục bị hạ thấp nếu gọi cuộc gọi này, anh cất điện thoại vào túi, tiếp tục hút thuốc…
***
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Ngày hôm sau, lúc chiều, Diệu Phương đang định về phòng trọ thì nhận được điện thoại từ gia đình.
-“Diệu Phương, con về ngay đi! Ba con xảy ra chuyện rồi!”
-Ba bị làm sao vậy mẹ?-Giọng cô đầy sự lo lắng.
-“Ba đang trong bệnh viện! Con mau về!”
Hạ Lâm chạy xe ra, cô nhờ Hạ Lâm chở ra bến xe, nhanh chống về nhà ở dưới quê.
Ba tiếng sau, cô về đến nhà. Gia đình cô cũng thuộc khá giả trong vùng quê này. Em trai cô, Hạ Chính Phong, kém hơn cô năm tuổi, hết năm nay sẽ lên thành phố học tiếp đại học, từ nhà cẩn thận khoá cửa, bước ra.
-Chính Phong, ba sao vậy?
-Ba vào bệnh viện đã hai ngày nay!-Chính Phong nói.-Mẹ sợ hai lo lắng nên mới không nói với hai! Bây giờ em vào thăm ba, mẹ ở đó cả đêm rồi!
Hai chị chị em vào bênh viện. Đây là khu bênh viện lớn nhất của vùng quê này. Mẹ cô khóc sướt mướt bên cạnh giường bệnh. Ba cô đang nằm trên giường. Đôi mắt nhắm lại mệt moit, gương mặt gầy đi thấy rõ. Cô đến tìm bác sĩ hỏi thẳng.
-Cô hỏi bệnh án của ông Hạ Chính Nam, phòng số 7?
-Vâng. Tôi là con gái ông ấy!
Bác sĩ lấy ra một hồ sơ bệnh án.
-Ông ấy bị ung thư tim, bệnh đang phát triển đến giai đoạn cuối!
Như sét đánh, cô không thể nào tin tưởng vào đôi tai mình. Tại sao, cô không hề nghe gia đình nói?
-Có lẽ ông ấy giấu gia đình!-Bác sĩ điềm đạm nói.
-Bác sĩ có cách nào cứu ba tôi không?-Cô cố gắng giữ lại bình tĩnh.
-Bệnh viện tỉnh không đủ vật liệu trị liệu! Có lẽ nên đưa ông ấy vào bênh viện thành phố. Ông ấy đã đến giai đoạn gần cuối, phẩu thuật cũng chỉ sống được vài năm. Chi phí phẩu thuật rất cao!-Bác sĩ chậm rãi nói.
-Bác sĩ có thể ước lượng khoảng bao nhiêu không?-Cô giữ bình tĩnh hỏi.
-Chi phí phẩu thuật có thể lên mấy trăm triệu! Bệnh ung thư giai đoạn cuối không thể chữa trị tận gốc, chỉ có thể kéo dài sự sống của bệnh nhân, cụ thể là mấy năm!
Cô nghe đến con số đó chợt lặng người, số tiền lớn như thế cô kiếm đâu ra.
-Cần tránh cho bệnh nhân xúc động mạnh!-Bác sĩ căn dặn thêm.
Cô bước ra khỏi phòng, tâm trạng rất tệ. Cô áp sát tường, dần dần ngồi xuống, nước mắt bắt đầu rơi.
Một hồi sau cô bước vào phòng ôm lấy mẹ.
-Mẹ ơi, căn nhà mình, cả xí nghiệp nhỏ, mình bán được mấy trăm triệu không vậy mẹ?
-Hết thật rồi con! Xí nghiệp nhỏ của chúng ta, do không cảnh giác nên ba con bị người ta lừa. Bây giờ gia đình ta nợ nần, căn nhà sắp bị niêm phong, ba con bị thế này! Mẹ phải làm sao bây giờ?
-Mẹ, con sẽ lo, con sẽ lên thành phố, con có chút tiền để dành!
***
Ba tiếng sau, cô xuất hiện ở trung tâm thành phố, bây giờ là giờ tối. Cô nhanh chống vào ngân hàng, số tiền cô để dành từ lúc lớp 11 đến bây giờ chỉ có năm mươi triệu. Số tiền này chẳng thắm vào đâu so với số tiền chữa trị.
Cô bước ra khỏi ngân hàng với tâm trạng cực kỳ tệ. Cô không thể mở miệng mượn tiền Bá Thông, Dương Thắng, Gia Minh hay Bảo Anh, Khắc Huy anh càng không thể. Thế giới này chẳng còn ai có thể giúp cô thật sao? Điện thoại vang lên, cô mệt mỏi bắt máy.
-“Chắc hẳn em đang lo tiền nhỉ?”
Giọng nói đầy chất kiêu ngạo của anh làm tim cô chợt dừng lại.
-Ý anh là sao?
-“Gia đình em đang xảy ra chuyện, ba em đang nằm bệnh viện!”
-Sao anh biết?-Diệu Phương từ đầu không hề nghĩ được chuyện này có liên quan đến Khắc Huy anh.
-“Muốn biết lý do tôi biết à? Đến phòng làm việc của tôi ở Royal! Tôi sẽ nói cho em biết!”
-Anh có liên quan gì đến chuyện của gia đình tôi!”-Cô chợt nhớ ra mẹ nói với cô là có người hại gia đình họ.-Anh đã làm gì?
-“Không phải muốn biết lắm sao? Đến đây!”-Anh nói rồi tắt máy ngay.
Cô lập tức đi bộ đến Royal nhanh nhất có thể. Thật ra cô có một chiếc xe 50cc lúc cô còn học cấp 3, ba mẹ đã mua cho cô, nhưng cô rất ít đi. Cô đi trong lòng rất lo sợ, nếu chuyện này do anh làm, cô phải đối mặt như thế nào đây?