Chương : 42
…
Hôm nay không có anh đưa về, mặc dù Dương Thắng và Gia Minh bảo sẽ đưa cô về nhưng cô đã từ chối. Dù sao Khắc Huy cũng cho người đi theo cô 24/24 chỉ ra mặt khi cô gặp nguy hiểm, và mấy ngày nay cô cũng nhớ đường từ Royal về căn biệt thự của anh.
Cô đi xe buýt, một cảm giác quen thuộc và dễ chịu. Có lẽ trước đây cô đã đi phương tiện công cộng rất nhiều lần. Sau khi xuống xe, cô đi bộ vào căn biệt thự. Đang đi bỗng một người gọi tên cô.
-Chào cô, Hạ Diệu Phương!-Là một người con gái.-Tôi là Từ Phúc Thanh!
-Xin lỗi, tôi không nhớ cô!
Phúc Thanh hơi nhếch môi, tất nhiên, phải biết rằng Diệu Phương cô bị mất trí nhớ cô ta mới tìm đến đây.
-Không sao! Trước đây, chúng ta từng biết nhau!
Cô chỉ gật đầu không nói gì thêm.
-Cô ở với Âu Khắc Huy?-Gương mặt của Phúc Thanh không hề để lộ ra bất cứ gì bất thường, chỉ là hỏi thăm như trước đây hai người từng là bạn.
Cô cũng chỉ biết gật đầu.
-Vì tôi và cô từng biết nhau, tôi dành cho cô một lời khuyên!-Phúc Thanh nói, giọng pha chút nguy hiểm.-
-Cô Hạ, tôi là người của Âu tổng!-Từ xa, một người đàn ông bước đến.-Cô Hạ, cô mau vào biệt thự để đảm bảo an toàn!
Cô gật đầu với người đàn ông rồi quay qua Phúc Thanh.
-Chào cô, hy vọng sẽ gặp lại!
-Tất nhiên sẽ gặp lại!-Lời nói của Phúc Thanh có chút ẩn ý.
Diệu Phương không hề để ý đến thái độ của Phúc Thanh, cô bước vào biệt thự.
-Chị về rồi à?
Anh đi công tác, không an tâm về cô nên mới bảo Lan Nhi qua căn biêt thự của anh ở trong thời gian anh vắng nhà. Vừa thấy cô, Lan Nhi lên tiếng như chào hỏi.
-Em là em họ của Khắc Huy?-Cô nhớ người này có mặt trong lúc cô vừa tỉnh lại.
-Em là Lan Nhi!-Cô hơi cười cười.-À, chị Bảo Anh và chị Phương Thảo gọi đến bảo là sẽ qua đây ngủ lại!
Diệu Phương cười, cô gật đầu. Lan Nhi như một cô gái vô ưu vô lo, có lẽ là vì tuổi đời còn quá trẻ, từ nhỏ lại sống trong nhung lụa. Cô bỗng cười, nụ cười khá ngây ngô, mất trí nhớ cô cũng chẳng biết mình có gì để lo lắng hay không, thôi thì cứ vô ưu vô lo trong thời gian này.
-Hạ Lâm, chị ấy cũng sẽ qua!-Lan Nhi nói.-Càng đông càng vui chị nhỉ?
Bảo Anh, Phương Thảo và cả Hạ Lâm đều là do Lan Nhi rủ qua cho đông vui.
-Chị lên thay đồ đây!-Cô cười rồi bước lên lầu.
Cô bước lên lầu, vào phòng của mình. Điện thoại reo lên, cô bắt máy…
-Alo…
-“Là anh!”-Giọng nói ôn nhu quen thuộc với cô.-“Anh có gọi Lan Nhi qua ngủ với em!”
-Anh thật là! Làm phiền người khác quá!-Cô cười mỉm hạnh phúc.-Chị Bảo Anh, chị Phương Thảo và cả Hạ Lâm cũng sẽ qua!
-“Như vậy anh đỡ lo hơn!”-Anh nói, giọng có chút nhẹ nhỏm.
-Công việc anh thế nào rồi?
Cô hỏi thăm công việc của anh nhưng lại nhớ đến câu nói của Phúc Thanh “Âu Khắc Huy không phải kiểu người đơn giản!”
-“Bình thường!”-Anh nói.-“Ngày mốt anh về!”
-Vâng!
Nói chuyện một hồi rồi mới luyến tiếc cúp máy. Cô nặng nề thả người lên chiếc giường êm ái. Ngọc Yến nói rằng cô chỉ là người tình của anh, không phải người yêu. Chiều nay lại có người xuất hiện nói với cô rằng anh không phải kiểu người đơn giản. Mấy ngày tiếp xúc với anh, cô cũng cảm nhận được anh không đơn giản, cảm giác có một sự không an toàn nhưng chỉ là thoáng qua, cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Bên anh, cô cảm giác mình hạnh phúc, cô cũng cảm nhận được cảm xúc dành cho anh không cũng hề đơn giản.
***
Wangshinton, Hoa Kỳ
Khắc Huy ngồi trên chiếc ghế gần giường bệnh nhân. Tuấn Anh đã được tiêm thuốc tê giảm đau, hiện tại không còn đau đớn ở chân. Khi nghe tin anh mất, mọi người ít nhắc đến anh cũng vì không muốn Bảo Anh buồn mà ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Anh nói cho Tuấn Anh về tình hình của mọi người, nhất là Bảo Anh và những chuyện xảy ra gần đây. Nghe chuyện của Diệu Phương, Tuấn Anh thở dài.
-Rối rồi đấy! Hay cậu cứ nói thật cho Diệu Phương biết mối quan hệ giữa hai người!
-Nếu như vậy…-Anh có chút khẩn.-Liệu cô ấy có còn tiếp tục chấp nhận ở bên cạnh tôi?
Tuấn Anh nhìn đường nét trên gương mặt của anh mà hoảng hốt, mắt nhìn trừng trừng không có dấu hiệu sẽ ngừng, như đang nghiên cứu một sinh vật lạ vừa xuất hiện trên trái đất.
-Này, anh nhìn gì vậy?-Anh rất khó chịu khi người khác nhìn chằm chằm vào mặt mình.
-Không. Cậu lạ quá!-Tuấn Anh chậm rãi nói.
Một Khắc Huy hết mình vì tình yêu, Tuấn Anh đã thấy cách đây năm, sáu năm! Nhưng hôm nay, trước mặt Tuấn Anh là một Khắc Huy ích kỉ vì tình yêu, lần đầu tiên Tuấn Anh thấy anh lạ như thế này! Đúng là tình yêu đối với một người có thể sẽ làm con người ta thay đổi hoàn toàn. Và chỉ có Diệu Phương mới có thể làm cho Khắc Huy thay đổi. Năm năm trước vì cô, anh từ ít nói, ít hoà nhập, tính cách khó chịu thành người ôn nhu, thoải mái. Năm năm sau vì cô, anh từ lạnh lùng, phóng thoáng, khó đoán mà gạt bỏ hận thù, ích kỷ muốn cô ở bên cạnh, dịu dàng chăm sóc cho cô.
-Lâu rồi cậu không tâm sự với tôi như thế này!-Thấy Khắc Huy im lặng, Tuấn Anh nói tiếp.
-Chân anh không đau à?-Anh hơi nhíu mày, nhìn Tuấn Anh.
-Không!-Tuấn Anh nói chắc chắn.-Có thuốc tê mà!
Thuốc tê này cũng chẳng có tác dụng là mấy. Nhưng Tuấn Anh lúc này tâm trạng khá tốt, vừa nghe tin Bảo Anh và thiên thần bé nhỏ khoẻ mạnh, Tuấn Anh rất vui. Lại còn được nghe anh nói về tình hình lúc này ở Việt Nam, tinh thần của Tuấn Anh tốt thêm. Dù tình hình ở Việt Nam rất căng thẳng. Nhưng anh rất ít khi tâm sự với ai điều gì, mà lần này anh lại nói với Tuấn Anh. Có nghĩa là Khắc Huy anh xem Tuấn Anh là anh em tốt.
Về phần Khắc Huy, anh đang bế tắc trong chuyện giữa cô và anh. Anh muốn nói với Tuấn Anh vì hai lý do. Thứ nhất là vì Tuấn Anh cũng lớn hơn anh một tuổi, kinh nghiệm tình trường lại lâu hơn anh, biết đâu nhận được lời khuyên. Đây là lần đầu tiên Khắc Huy nghĩ đến chuyện xin lời khuyên của người khác. Thứ hai là vì Tuấn Anh sắp phẩu thuật lần 2, anh tin rằng nếu tinh thần tốt thì phẩu thuật càng thuận lợi.
-Được rồi!-Tuấn Anh nói tiếp.-Ích kỷ thường là điều không thể thiếu của tình yêu! Nhưng đôi khi ích kỷ lại phản tác dụng chính đối với tình yêu. Nhất là trong trường hợp của cậu!
-Ý anh là…-Anh đoán được ý muốn của Tuấn Anh.
-Cậu hãy lựa dịp thích hợp để nói với Diệu Phương! Nếu để Diệu Phương tự tìm hiểu được sự thật, nhất định sẽ càng hận cậu!-Tuấn Anh nói.-Chữ duyên thường đã được định trước, nếu yêu nhau, nếu có duyên với nhau, nhất định sẽ đến được với nhau! Chúc hai người thành đôi!
Anh suy ngẫm từng lời nói của Tuấn Anh.
-Sau khi tôi vào phòng phẩu thuật, cậu cứ về Việt Nam với Diệu Phương!-Tuấn Anh nói.-Đừng mất thời gian vì tôi nhiều quá!
-Anh nhất định phải phẩu thuật thành công!-Khắc Huy nói một câu không hề liên qua gì đến câu nói trước đó của Tuấn Anh.
-Tôi sẽ cố!-Tuấn Anh cười khổ.
Lúc Tuấn Anh vào phòng phẩu thuật, người cuối cùng anh nhìn thấy là Bảo Anh và một đứa bé nhỏ. Lúc đó anh rất sợ phải chết. Tuấn Anh không phải người ham sống sợ chết nhưng lúc này lại khác, anh có vợ, có con, tại sao lại lúc này thì lại bị như thế? Suy nghĩ đến đây, Tuấn Anh bỗng lại cười khổ, Bảo Anh và Tuấn Anh chưa kết hôn, danh bất chính, ngôn bất thuận, Bảo Anh vẫn chưa là Trần phu nhân.
Hôm nay không có anh đưa về, mặc dù Dương Thắng và Gia Minh bảo sẽ đưa cô về nhưng cô đã từ chối. Dù sao Khắc Huy cũng cho người đi theo cô 24/24 chỉ ra mặt khi cô gặp nguy hiểm, và mấy ngày nay cô cũng nhớ đường từ Royal về căn biệt thự của anh.
Cô đi xe buýt, một cảm giác quen thuộc và dễ chịu. Có lẽ trước đây cô đã đi phương tiện công cộng rất nhiều lần. Sau khi xuống xe, cô đi bộ vào căn biệt thự. Đang đi bỗng một người gọi tên cô.
-Chào cô, Hạ Diệu Phương!-Là một người con gái.-Tôi là Từ Phúc Thanh!
-Xin lỗi, tôi không nhớ cô!
Phúc Thanh hơi nhếch môi, tất nhiên, phải biết rằng Diệu Phương cô bị mất trí nhớ cô ta mới tìm đến đây.
-Không sao! Trước đây, chúng ta từng biết nhau!
Cô chỉ gật đầu không nói gì thêm.
-Cô ở với Âu Khắc Huy?-Gương mặt của Phúc Thanh không hề để lộ ra bất cứ gì bất thường, chỉ là hỏi thăm như trước đây hai người từng là bạn.
Cô cũng chỉ biết gật đầu.
-Vì tôi và cô từng biết nhau, tôi dành cho cô một lời khuyên!-Phúc Thanh nói, giọng pha chút nguy hiểm.-
-Cô Hạ, tôi là người của Âu tổng!-Từ xa, một người đàn ông bước đến.-Cô Hạ, cô mau vào biệt thự để đảm bảo an toàn!
Cô gật đầu với người đàn ông rồi quay qua Phúc Thanh.
-Chào cô, hy vọng sẽ gặp lại!
-Tất nhiên sẽ gặp lại!-Lời nói của Phúc Thanh có chút ẩn ý.
Diệu Phương không hề để ý đến thái độ của Phúc Thanh, cô bước vào biệt thự.
-Chị về rồi à?
Anh đi công tác, không an tâm về cô nên mới bảo Lan Nhi qua căn biêt thự của anh ở trong thời gian anh vắng nhà. Vừa thấy cô, Lan Nhi lên tiếng như chào hỏi.
-Em là em họ của Khắc Huy?-Cô nhớ người này có mặt trong lúc cô vừa tỉnh lại.
-Em là Lan Nhi!-Cô hơi cười cười.-À, chị Bảo Anh và chị Phương Thảo gọi đến bảo là sẽ qua đây ngủ lại!
Diệu Phương cười, cô gật đầu. Lan Nhi như một cô gái vô ưu vô lo, có lẽ là vì tuổi đời còn quá trẻ, từ nhỏ lại sống trong nhung lụa. Cô bỗng cười, nụ cười khá ngây ngô, mất trí nhớ cô cũng chẳng biết mình có gì để lo lắng hay không, thôi thì cứ vô ưu vô lo trong thời gian này.
-Hạ Lâm, chị ấy cũng sẽ qua!-Lan Nhi nói.-Càng đông càng vui chị nhỉ?
Bảo Anh, Phương Thảo và cả Hạ Lâm đều là do Lan Nhi rủ qua cho đông vui.
-Chị lên thay đồ đây!-Cô cười rồi bước lên lầu.
Cô bước lên lầu, vào phòng của mình. Điện thoại reo lên, cô bắt máy…
-Alo…
-“Là anh!”-Giọng nói ôn nhu quen thuộc với cô.-“Anh có gọi Lan Nhi qua ngủ với em!”
-Anh thật là! Làm phiền người khác quá!-Cô cười mỉm hạnh phúc.-Chị Bảo Anh, chị Phương Thảo và cả Hạ Lâm cũng sẽ qua!
-“Như vậy anh đỡ lo hơn!”-Anh nói, giọng có chút nhẹ nhỏm.
-Công việc anh thế nào rồi?
Cô hỏi thăm công việc của anh nhưng lại nhớ đến câu nói của Phúc Thanh “Âu Khắc Huy không phải kiểu người đơn giản!”
-“Bình thường!”-Anh nói.-“Ngày mốt anh về!”
-Vâng!
Nói chuyện một hồi rồi mới luyến tiếc cúp máy. Cô nặng nề thả người lên chiếc giường êm ái. Ngọc Yến nói rằng cô chỉ là người tình của anh, không phải người yêu. Chiều nay lại có người xuất hiện nói với cô rằng anh không phải kiểu người đơn giản. Mấy ngày tiếp xúc với anh, cô cũng cảm nhận được anh không đơn giản, cảm giác có một sự không an toàn nhưng chỉ là thoáng qua, cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Bên anh, cô cảm giác mình hạnh phúc, cô cũng cảm nhận được cảm xúc dành cho anh không cũng hề đơn giản.
***
Wangshinton, Hoa Kỳ
Khắc Huy ngồi trên chiếc ghế gần giường bệnh nhân. Tuấn Anh đã được tiêm thuốc tê giảm đau, hiện tại không còn đau đớn ở chân. Khi nghe tin anh mất, mọi người ít nhắc đến anh cũng vì không muốn Bảo Anh buồn mà ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Anh nói cho Tuấn Anh về tình hình của mọi người, nhất là Bảo Anh và những chuyện xảy ra gần đây. Nghe chuyện của Diệu Phương, Tuấn Anh thở dài.
-Rối rồi đấy! Hay cậu cứ nói thật cho Diệu Phương biết mối quan hệ giữa hai người!
-Nếu như vậy…-Anh có chút khẩn.-Liệu cô ấy có còn tiếp tục chấp nhận ở bên cạnh tôi?
Tuấn Anh nhìn đường nét trên gương mặt của anh mà hoảng hốt, mắt nhìn trừng trừng không có dấu hiệu sẽ ngừng, như đang nghiên cứu một sinh vật lạ vừa xuất hiện trên trái đất.
-Này, anh nhìn gì vậy?-Anh rất khó chịu khi người khác nhìn chằm chằm vào mặt mình.
-Không. Cậu lạ quá!-Tuấn Anh chậm rãi nói.
Một Khắc Huy hết mình vì tình yêu, Tuấn Anh đã thấy cách đây năm, sáu năm! Nhưng hôm nay, trước mặt Tuấn Anh là một Khắc Huy ích kỉ vì tình yêu, lần đầu tiên Tuấn Anh thấy anh lạ như thế này! Đúng là tình yêu đối với một người có thể sẽ làm con người ta thay đổi hoàn toàn. Và chỉ có Diệu Phương mới có thể làm cho Khắc Huy thay đổi. Năm năm trước vì cô, anh từ ít nói, ít hoà nhập, tính cách khó chịu thành người ôn nhu, thoải mái. Năm năm sau vì cô, anh từ lạnh lùng, phóng thoáng, khó đoán mà gạt bỏ hận thù, ích kỷ muốn cô ở bên cạnh, dịu dàng chăm sóc cho cô.
-Lâu rồi cậu không tâm sự với tôi như thế này!-Thấy Khắc Huy im lặng, Tuấn Anh nói tiếp.
-Chân anh không đau à?-Anh hơi nhíu mày, nhìn Tuấn Anh.
-Không!-Tuấn Anh nói chắc chắn.-Có thuốc tê mà!
Thuốc tê này cũng chẳng có tác dụng là mấy. Nhưng Tuấn Anh lúc này tâm trạng khá tốt, vừa nghe tin Bảo Anh và thiên thần bé nhỏ khoẻ mạnh, Tuấn Anh rất vui. Lại còn được nghe anh nói về tình hình lúc này ở Việt Nam, tinh thần của Tuấn Anh tốt thêm. Dù tình hình ở Việt Nam rất căng thẳng. Nhưng anh rất ít khi tâm sự với ai điều gì, mà lần này anh lại nói với Tuấn Anh. Có nghĩa là Khắc Huy anh xem Tuấn Anh là anh em tốt.
Về phần Khắc Huy, anh đang bế tắc trong chuyện giữa cô và anh. Anh muốn nói với Tuấn Anh vì hai lý do. Thứ nhất là vì Tuấn Anh cũng lớn hơn anh một tuổi, kinh nghiệm tình trường lại lâu hơn anh, biết đâu nhận được lời khuyên. Đây là lần đầu tiên Khắc Huy nghĩ đến chuyện xin lời khuyên của người khác. Thứ hai là vì Tuấn Anh sắp phẩu thuật lần 2, anh tin rằng nếu tinh thần tốt thì phẩu thuật càng thuận lợi.
-Được rồi!-Tuấn Anh nói tiếp.-Ích kỷ thường là điều không thể thiếu của tình yêu! Nhưng đôi khi ích kỷ lại phản tác dụng chính đối với tình yêu. Nhất là trong trường hợp của cậu!
-Ý anh là…-Anh đoán được ý muốn của Tuấn Anh.
-Cậu hãy lựa dịp thích hợp để nói với Diệu Phương! Nếu để Diệu Phương tự tìm hiểu được sự thật, nhất định sẽ càng hận cậu!-Tuấn Anh nói.-Chữ duyên thường đã được định trước, nếu yêu nhau, nếu có duyên với nhau, nhất định sẽ đến được với nhau! Chúc hai người thành đôi!
Anh suy ngẫm từng lời nói của Tuấn Anh.
-Sau khi tôi vào phòng phẩu thuật, cậu cứ về Việt Nam với Diệu Phương!-Tuấn Anh nói.-Đừng mất thời gian vì tôi nhiều quá!
-Anh nhất định phải phẩu thuật thành công!-Khắc Huy nói một câu không hề liên qua gì đến câu nói trước đó của Tuấn Anh.
-Tôi sẽ cố!-Tuấn Anh cười khổ.
Lúc Tuấn Anh vào phòng phẩu thuật, người cuối cùng anh nhìn thấy là Bảo Anh và một đứa bé nhỏ. Lúc đó anh rất sợ phải chết. Tuấn Anh không phải người ham sống sợ chết nhưng lúc này lại khác, anh có vợ, có con, tại sao lại lúc này thì lại bị như thế? Suy nghĩ đến đây, Tuấn Anh bỗng lại cười khổ, Bảo Anh và Tuấn Anh chưa kết hôn, danh bất chính, ngôn bất thuận, Bảo Anh vẫn chưa là Trần phu nhân.