Chương : 53
…
Khắc Huy rời Việt Nam đến Mỹ. Thoạt đầu, cũng có ý nghĩ sẽ dẫn cô theo nhưng rồi lại thôi. Anh nói với cô là đi công tác.
***
Washinton, Hoa Kỳ
Tuấn Anh ngồi trên chiếc xe lăn, sắc mặt có chút hồng hào, người đẩy xe là Anna, đi kế Anna là Khắc Huy.
-Đã phẩu thuật xong rồi! Có muốn báo để Bảo Anh qua với anh không?-Anh khoanh tay trước ngực, vừa đi vừa hỏi.
-Đừng! Cô ấy mang thai cũng được bốn tháng! Nếu cô ấy biết, cô ấy sẽ qua đây chăm sóc cho tôi!-Chất giọng của Tuấn Anh có chút lãnh đạm.
-Muốn thế nào đây?-Anh khuyên.-Có thể ở cùng nhau là hạnh phúc rồi, có cần phải làm khổ nhau thế không?
-Chăm sóc cho người tật quyền, cậu nghĩ thế nào?-Tuấn Anh giọng buồn.-Sẽ rất vất vả, tôi không muốn Bảo Anh như thế!
-Chỉ chừng vài tháng sau anh sẽ bình thường!-Anna nói thêm vào.-Chỉ cần anh cố gắng!
-Vài tháng sau? Tập vật lý trị liệu phải cần có thời gian dài!-Tuấn Anh thở dài.-Liệu tôi có thể đi lại một cách bình thường?
-Tất nhiên! Đừng quá bi quan!-Anna cười nói.
-Được rồi!-Tuấn Anh nói.-Khi đến lúc, tôi sẽ gọi cho cô ấy!
***
Paris, Pháp
Bảo Anh vừa đến Pháp lập tức tìm gặp Phương Thảo. Phương Thảo sống ở một căn hộ gần trung tâm thành phố, rất dễ tìm thấy.
Vừa bước vào căn phòng, nhìn Phương Thảo đang gục trên chiếc ghế sofa, Bảo Anh hoảng hốt lay Phương Thảo, nhìn thấy trên tay có mấy viên thuốc lại, dưới đất là que thử thai có hai gạch. Bảo Anh hốt hoảng vội dìu Phương Thảo ra taxi.
Đến bệnh viện, bác sĩ là Việt kiều, bạn của Bảo Anh lúc cấp 3, Tiêu Vân. Sau khi bước ra từ phòng cấp cứu…
-Anh Tiêu, bạn tôi thế nào?
-Cô ấy bị sốc thuốc ngủ, bây giờ đã ổn! Tình trạng thai nhi cũng đã ổn định!-Tiêu Vân nói.-Cậu đừng để cô ấy bi quan! Cô ấy trước đây từng sảy thai, cơ hội có con sau này rất thấp. Vậy có đứa con này là do may mắn, may mắn có thể sẽ không đến lần nữa!
-Cảm ơn cậu! Tôi có thể vào thăm cô ấy?-Bảo Anh hỏi.
-Được!-Tiêu Vân nói.-Hy vọng có diệp có thể mời cậu đi ăn!
-Tất nhiên!-Bảo Anh cười.
Tiêu Vân có quen biết Bảo Anh năm cấp 3, có thể gọi là bạn. Anh chàng thầm thương Bảo Anh, nhưng khi biết Bảo Anh đã có người yêu thì hụt hẫn, học hết cấp 3 thì đi du học nước ngoài. Khi gặp lại, Tiêu Vân có chút vui mừng. Nhưng là một bác sĩ, Tiêu Vân có thể biết được Bảo Anh đang mang thai, và có lẽ đã kết hôn.
Bảo Anh bước vào phòng cấp cứu. Phương Thảo nằm trên giường bệnh, mặc áo bệnh nhân.
-Cậu điên à? Tại sao lại nghĩ đến cái cách chạy trốn tiêu cực như thế?
-Phải, mình điên lắm!-Phương Thảo giọng mệt mỏi, gần như nói không rơi hơi.-Rất điên, rất ngốc!
-Cậu còn có mọi người!-Bảo Anh không hài lòng thái độ của Phương Thảo.-Đừng quên, sau lần trước cậu sảy thai, để lại một di chứng là cậu khó có khả năng mang thai. Vậy mà đứa trẻ này cũng đến với cậu, đây có thể gọi là may mắn…
-Cũng vì chủ quan rằng mình sẽ không mang thai được nên mình đã không dùng thuốc ngừa!-Giong Phương Thảo khàn khàn.-Rất ngốc phải không!
-Lại là Nhật Hào?
Phương Thảo khẽ gật đầu.
-Muốn mình gọi cho anh ta không?-Bảo Anh nhẹ giọng lại.-Dù gì anh ta cũng phải có trách nhiệm với cậu!
-Đừng!-Phương Thảo can ngăn.-Lần trước, sau khi biết mình mang thai! Nhật Hào bảo mình đi phá! Lần này chắc cũng chẳng khác!
-Thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều! Tịnh dưỡng đi!-Bảo Anh nói.-Sẽ không ai biết cậu và mình ở đây!
Phương Thảo mệt mỏi không bàn cãi nhiều, chỉ nằm nhắm mắt. Bảo Anh xót cho cô bạn của mình. Phương Thảo xinh đẹp lại giỏi giang, bao nhiêu người có thể yêu được lại không yêu, chỉ yêu người mà không thể yêu được.
Lúc còn ở Việt Nam, Phương Thảo có gọi một cuộc gọi cho Bảo Anh, tuy chưa nói rõ tình hình nhưng đã khóc rất nhiều. Bảo Anh do cũng muốn nghĩ ngơi nên xin nghĩ phép qua Pháp trấn an Phương Thảo, ai ngờ vừa qua lại xảy ra tình huống như thế.
***
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Khắc Huy không có ở nhà, anh lại bảo cô không cần đến Royal khi không có anh. Cô vừa định ra ngoài thì có người đến tìm. Do ban ngày ở biệt thự này có hai người giúp việc và hai vệ sĩ thân tín của anh nên cô cũng mở cửa cho người này. Người này tự xưng là La Bá Thông, là bạn cũ của cô.
Cô rất lịch sự, mời anh ta vào phòng khách nói chuyện.
-Diệu Phương, nghe nói em đã kết hôn!
Cô gật đầu. Cô không muốn tiết lộ cho người khác biết rằng mình bị mất trí nhớ. Vì cô chưa chắc chắn rằng người đối diện mình là người xấu hay người tốt!
-Xem ra em cũng rất hạnh phúc!
-Cảm ơn!-Cô chỉ cười cười.
-Hai người mới ngày nào…-Bá Thông úp mở.-Vậy mà bây giờ đã hạnh phúc!
Ý của Bá Thông là mới ngày nào còn xa nhau, như người lạ, nhưng cô lại hiểu theo nghĩa khác, cô nghĩ rằng Bá Thông quen biết anh và cô từ khi hai người mới quen nhau. Cô cười cười không nói.
-Sao em có vẻ xa lạ, lạnh nhạt với anh vậy?-Bá Thông nhíu mày không hài lòng.
-Không! Dù sao em cũng đã có gia đình, nên giữ khoảng cách với người…-Cô nói.-…đàn ông khác.
Cô định nói là với người lạ, nhưng như thế thì tàn nhẫn quá!
-Cũng phải!-Bá Thông cười khổ.
Yêu cô sáu năm, chờ cô sáu năm, rốt cuộc thì cô cũng theo người khác lập gia đình. Bá Thông cười nhạo chính bản thân mình. Vậy mà khi nghe tin người ta lập gia đình, Bá Thông còn tìm đến tận nhà vì muốn biết người đó sống có hạnh phúc không! Có lẽ nên bỏ cuộc!
-Em hạnh phúc bên cạnh anh ta chứ?-Đây là câu hỏi duy nhất cho mục đích Bá Thông muốn đến đây.
-Rất hạnh phúc!-Nụ cười của cô rất ấm áp, rất hạnh phúc.-Khắc Huy, anh ấy rất tốt với em!
-Vậy là được rồi!-Bá Thông nở nụ cười mãn nguyện.
Cô tuy không hiểu lời nói cuối là ý gì nhưng cũng im lặng.
-Có lẽ lúc trước chúng ta cũng rât thân!-Sau một hồi im lặng, cô buộc miệng nói.
-Tất nhiên! Em còn làm ở Phú Nhuận, công ty anh nữa mà!-Bá Thông không để ý nét mặt của cô nên cứ nói.-Có lúc làm Khắc Huy hiểm lầm, có lẽ hai người đã biết sự thật!
-Hiểu lầm?-Cô ngơ ngác.
-Ừ thì…
-Cô chủ… có người đến đây, tự xưng là Cao Ngọc Yến!
Lời nói của Bá Thông bị cắt đứt bởi một người giúp việc.
-Cho cô ấy vào!
Cô còn nhớ rất rõ, đây là người nói với cô rằng cô ta là người yêu của anh, còn cô chỉ là người tình. Bây giờ rõ rồi, cô là vợ anh, cô ta bất quá chỉ là người tình cũ của anh.
Ngọc Yến bước vào, vẫn xinh đẹp lộng lẫy như trước…
-Chào cô Jenny Yến!-Cô chào hỏi, đây là phép lịch sự tối thiểu.
-Chào cô, Diệu Phương…-Giọng Ngọc Yến có chút mỉa mai.-À không, phải gọi là Âu phu nhân hay Chủ tịch phu nhân nhỉ?
-Nếu được cô có thể gọi tôi là chị Âu!
Là cô cố ý dùng chữ Âu trong họ của anh.
-Cũng được!-Ngọc Yến cười rồi quay qua nhìn Bá Thông.-Chào anh, La giám đốc, anh đến thăm tình cũ à?
Ngọc Yến trước đây làm việc cho Phú Nhuận tất nhiên quen biết với Bá Thông. Chính Phú Nhuận đào tạo Ngọc Yến trở nên nổi tiếng.
-Cô ăn nói đàn hoàng lại một chút!-Bá Thông nhìn Ngọc Yến như lời cảnh cáo.
-Chị Âu, chị cũng thật, lợi dụng lúc chồng đi vắng dẫn tình cũ về nhà!-Ngọc Yến bỏ mặc lời nới của Bá Thông, quay sang cô.-Người xưa có câu: Tình cũ không rủ cũng đến!
Nghe đến câu này, Bá Thông cười khổ. Tình cũ không rủ cũng đến? Câu này hợp với cô và Khắc Huy hơn nhiều. Hai người bọn họ yêu nhau năm năm trước, đến năm năm sau gặp lại vẫn yêu nhau và quyết định đi đến hôn nhân.
-Tình bạn cũ. Có gì phải ái ngại!-Cô trả lời một cách thản nhiên.
-Ồ, chỉ có chị Âu mới xem là bạn cũ!-Ngọc Yến hơi nhếch môi.-Còn lòng dạ người khác thế nào e rằng chị chưa biết được! Biết đâu người ta đến đây để tìm cách chia cách tình cảm của vợ chồng hai người!
Chữ “chị Âu” phát ra từ miệng Ngọc Yến nặng nề vô cùng. Diệu Phương chỉ hơi lườm.
-Cô nên suy nghĩ thật kĩ trước khi nói!-Bá Thông khá tức giận nhưng tuyệt đối kiềm chế.
-Tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ!-Ngọc Yến nói.-Chăng là người nghe có tật giật mình!
Thật ra, lúc trước có thời gian Bá Thông cũng để mắt đến Ngọc Yến do vẻ ngoài bốc lửa. Nhưng dần dần tiếp xúc lại thấy con người này không đơn giản. Vẻ ngoài không thu hút Bá Thông như con người thật bên trong.
-Được rồi!-Cô can ngăn.-Cả hai người đều là khách của tôi, mong hai người tôn trọng nhau!
Bá Thông và Ngọc Yến im lặng.
-Cô Jenny, chẳng hay cô đến đây để làm gì?
Khắc Huy rời Việt Nam đến Mỹ. Thoạt đầu, cũng có ý nghĩ sẽ dẫn cô theo nhưng rồi lại thôi. Anh nói với cô là đi công tác.
***
Washinton, Hoa Kỳ
Tuấn Anh ngồi trên chiếc xe lăn, sắc mặt có chút hồng hào, người đẩy xe là Anna, đi kế Anna là Khắc Huy.
-Đã phẩu thuật xong rồi! Có muốn báo để Bảo Anh qua với anh không?-Anh khoanh tay trước ngực, vừa đi vừa hỏi.
-Đừng! Cô ấy mang thai cũng được bốn tháng! Nếu cô ấy biết, cô ấy sẽ qua đây chăm sóc cho tôi!-Chất giọng của Tuấn Anh có chút lãnh đạm.
-Muốn thế nào đây?-Anh khuyên.-Có thể ở cùng nhau là hạnh phúc rồi, có cần phải làm khổ nhau thế không?
-Chăm sóc cho người tật quyền, cậu nghĩ thế nào?-Tuấn Anh giọng buồn.-Sẽ rất vất vả, tôi không muốn Bảo Anh như thế!
-Chỉ chừng vài tháng sau anh sẽ bình thường!-Anna nói thêm vào.-Chỉ cần anh cố gắng!
-Vài tháng sau? Tập vật lý trị liệu phải cần có thời gian dài!-Tuấn Anh thở dài.-Liệu tôi có thể đi lại một cách bình thường?
-Tất nhiên! Đừng quá bi quan!-Anna cười nói.
-Được rồi!-Tuấn Anh nói.-Khi đến lúc, tôi sẽ gọi cho cô ấy!
***
Paris, Pháp
Bảo Anh vừa đến Pháp lập tức tìm gặp Phương Thảo. Phương Thảo sống ở một căn hộ gần trung tâm thành phố, rất dễ tìm thấy.
Vừa bước vào căn phòng, nhìn Phương Thảo đang gục trên chiếc ghế sofa, Bảo Anh hoảng hốt lay Phương Thảo, nhìn thấy trên tay có mấy viên thuốc lại, dưới đất là que thử thai có hai gạch. Bảo Anh hốt hoảng vội dìu Phương Thảo ra taxi.
Đến bệnh viện, bác sĩ là Việt kiều, bạn của Bảo Anh lúc cấp 3, Tiêu Vân. Sau khi bước ra từ phòng cấp cứu…
-Anh Tiêu, bạn tôi thế nào?
-Cô ấy bị sốc thuốc ngủ, bây giờ đã ổn! Tình trạng thai nhi cũng đã ổn định!-Tiêu Vân nói.-Cậu đừng để cô ấy bi quan! Cô ấy trước đây từng sảy thai, cơ hội có con sau này rất thấp. Vậy có đứa con này là do may mắn, may mắn có thể sẽ không đến lần nữa!
-Cảm ơn cậu! Tôi có thể vào thăm cô ấy?-Bảo Anh hỏi.
-Được!-Tiêu Vân nói.-Hy vọng có diệp có thể mời cậu đi ăn!
-Tất nhiên!-Bảo Anh cười.
Tiêu Vân có quen biết Bảo Anh năm cấp 3, có thể gọi là bạn. Anh chàng thầm thương Bảo Anh, nhưng khi biết Bảo Anh đã có người yêu thì hụt hẫn, học hết cấp 3 thì đi du học nước ngoài. Khi gặp lại, Tiêu Vân có chút vui mừng. Nhưng là một bác sĩ, Tiêu Vân có thể biết được Bảo Anh đang mang thai, và có lẽ đã kết hôn.
Bảo Anh bước vào phòng cấp cứu. Phương Thảo nằm trên giường bệnh, mặc áo bệnh nhân.
-Cậu điên à? Tại sao lại nghĩ đến cái cách chạy trốn tiêu cực như thế?
-Phải, mình điên lắm!-Phương Thảo giọng mệt mỏi, gần như nói không rơi hơi.-Rất điên, rất ngốc!
-Cậu còn có mọi người!-Bảo Anh không hài lòng thái độ của Phương Thảo.-Đừng quên, sau lần trước cậu sảy thai, để lại một di chứng là cậu khó có khả năng mang thai. Vậy mà đứa trẻ này cũng đến với cậu, đây có thể gọi là may mắn…
-Cũng vì chủ quan rằng mình sẽ không mang thai được nên mình đã không dùng thuốc ngừa!-Giong Phương Thảo khàn khàn.-Rất ngốc phải không!
-Lại là Nhật Hào?
Phương Thảo khẽ gật đầu.
-Muốn mình gọi cho anh ta không?-Bảo Anh nhẹ giọng lại.-Dù gì anh ta cũng phải có trách nhiệm với cậu!
-Đừng!-Phương Thảo can ngăn.-Lần trước, sau khi biết mình mang thai! Nhật Hào bảo mình đi phá! Lần này chắc cũng chẳng khác!
-Thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều! Tịnh dưỡng đi!-Bảo Anh nói.-Sẽ không ai biết cậu và mình ở đây!
Phương Thảo mệt mỏi không bàn cãi nhiều, chỉ nằm nhắm mắt. Bảo Anh xót cho cô bạn của mình. Phương Thảo xinh đẹp lại giỏi giang, bao nhiêu người có thể yêu được lại không yêu, chỉ yêu người mà không thể yêu được.
Lúc còn ở Việt Nam, Phương Thảo có gọi một cuộc gọi cho Bảo Anh, tuy chưa nói rõ tình hình nhưng đã khóc rất nhiều. Bảo Anh do cũng muốn nghĩ ngơi nên xin nghĩ phép qua Pháp trấn an Phương Thảo, ai ngờ vừa qua lại xảy ra tình huống như thế.
***
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Khắc Huy không có ở nhà, anh lại bảo cô không cần đến Royal khi không có anh. Cô vừa định ra ngoài thì có người đến tìm. Do ban ngày ở biệt thự này có hai người giúp việc và hai vệ sĩ thân tín của anh nên cô cũng mở cửa cho người này. Người này tự xưng là La Bá Thông, là bạn cũ của cô.
Cô rất lịch sự, mời anh ta vào phòng khách nói chuyện.
-Diệu Phương, nghe nói em đã kết hôn!
Cô gật đầu. Cô không muốn tiết lộ cho người khác biết rằng mình bị mất trí nhớ. Vì cô chưa chắc chắn rằng người đối diện mình là người xấu hay người tốt!
-Xem ra em cũng rất hạnh phúc!
-Cảm ơn!-Cô chỉ cười cười.
-Hai người mới ngày nào…-Bá Thông úp mở.-Vậy mà bây giờ đã hạnh phúc!
Ý của Bá Thông là mới ngày nào còn xa nhau, như người lạ, nhưng cô lại hiểu theo nghĩa khác, cô nghĩ rằng Bá Thông quen biết anh và cô từ khi hai người mới quen nhau. Cô cười cười không nói.
-Sao em có vẻ xa lạ, lạnh nhạt với anh vậy?-Bá Thông nhíu mày không hài lòng.
-Không! Dù sao em cũng đã có gia đình, nên giữ khoảng cách với người…-Cô nói.-…đàn ông khác.
Cô định nói là với người lạ, nhưng như thế thì tàn nhẫn quá!
-Cũng phải!-Bá Thông cười khổ.
Yêu cô sáu năm, chờ cô sáu năm, rốt cuộc thì cô cũng theo người khác lập gia đình. Bá Thông cười nhạo chính bản thân mình. Vậy mà khi nghe tin người ta lập gia đình, Bá Thông còn tìm đến tận nhà vì muốn biết người đó sống có hạnh phúc không! Có lẽ nên bỏ cuộc!
-Em hạnh phúc bên cạnh anh ta chứ?-Đây là câu hỏi duy nhất cho mục đích Bá Thông muốn đến đây.
-Rất hạnh phúc!-Nụ cười của cô rất ấm áp, rất hạnh phúc.-Khắc Huy, anh ấy rất tốt với em!
-Vậy là được rồi!-Bá Thông nở nụ cười mãn nguyện.
Cô tuy không hiểu lời nói cuối là ý gì nhưng cũng im lặng.
-Có lẽ lúc trước chúng ta cũng rât thân!-Sau một hồi im lặng, cô buộc miệng nói.
-Tất nhiên! Em còn làm ở Phú Nhuận, công ty anh nữa mà!-Bá Thông không để ý nét mặt của cô nên cứ nói.-Có lúc làm Khắc Huy hiểm lầm, có lẽ hai người đã biết sự thật!
-Hiểu lầm?-Cô ngơ ngác.
-Ừ thì…
-Cô chủ… có người đến đây, tự xưng là Cao Ngọc Yến!
Lời nói của Bá Thông bị cắt đứt bởi một người giúp việc.
-Cho cô ấy vào!
Cô còn nhớ rất rõ, đây là người nói với cô rằng cô ta là người yêu của anh, còn cô chỉ là người tình. Bây giờ rõ rồi, cô là vợ anh, cô ta bất quá chỉ là người tình cũ của anh.
Ngọc Yến bước vào, vẫn xinh đẹp lộng lẫy như trước…
-Chào cô Jenny Yến!-Cô chào hỏi, đây là phép lịch sự tối thiểu.
-Chào cô, Diệu Phương…-Giọng Ngọc Yến có chút mỉa mai.-À không, phải gọi là Âu phu nhân hay Chủ tịch phu nhân nhỉ?
-Nếu được cô có thể gọi tôi là chị Âu!
Là cô cố ý dùng chữ Âu trong họ của anh.
-Cũng được!-Ngọc Yến cười rồi quay qua nhìn Bá Thông.-Chào anh, La giám đốc, anh đến thăm tình cũ à?
Ngọc Yến trước đây làm việc cho Phú Nhuận tất nhiên quen biết với Bá Thông. Chính Phú Nhuận đào tạo Ngọc Yến trở nên nổi tiếng.
-Cô ăn nói đàn hoàng lại một chút!-Bá Thông nhìn Ngọc Yến như lời cảnh cáo.
-Chị Âu, chị cũng thật, lợi dụng lúc chồng đi vắng dẫn tình cũ về nhà!-Ngọc Yến bỏ mặc lời nới của Bá Thông, quay sang cô.-Người xưa có câu: Tình cũ không rủ cũng đến!
Nghe đến câu này, Bá Thông cười khổ. Tình cũ không rủ cũng đến? Câu này hợp với cô và Khắc Huy hơn nhiều. Hai người bọn họ yêu nhau năm năm trước, đến năm năm sau gặp lại vẫn yêu nhau và quyết định đi đến hôn nhân.
-Tình bạn cũ. Có gì phải ái ngại!-Cô trả lời một cách thản nhiên.
-Ồ, chỉ có chị Âu mới xem là bạn cũ!-Ngọc Yến hơi nhếch môi.-Còn lòng dạ người khác thế nào e rằng chị chưa biết được! Biết đâu người ta đến đây để tìm cách chia cách tình cảm của vợ chồng hai người!
Chữ “chị Âu” phát ra từ miệng Ngọc Yến nặng nề vô cùng. Diệu Phương chỉ hơi lườm.
-Cô nên suy nghĩ thật kĩ trước khi nói!-Bá Thông khá tức giận nhưng tuyệt đối kiềm chế.
-Tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ!-Ngọc Yến nói.-Chăng là người nghe có tật giật mình!
Thật ra, lúc trước có thời gian Bá Thông cũng để mắt đến Ngọc Yến do vẻ ngoài bốc lửa. Nhưng dần dần tiếp xúc lại thấy con người này không đơn giản. Vẻ ngoài không thu hút Bá Thông như con người thật bên trong.
-Được rồi!-Cô can ngăn.-Cả hai người đều là khách của tôi, mong hai người tôn trọng nhau!
Bá Thông và Ngọc Yến im lặng.
-Cô Jenny, chẳng hay cô đến đây để làm gì?