Chương : 57
…??
Trưa hôm sau như mọi ngày, cô cặm cụi vào màng hình máy tính, anh cặm cụi nhìn vào đống văn thư. Gia Minh bước vào, gương mặt rất nghiêm trọng.
-Khắc Huy, khu đất ở Hoa Đôn mà dự án của chúng ta là sẽ xây khu chung cư! Tập đoàn King cũng tham gia đấu giá khu đất ấy, dự án cũng hao hao giống chúng ta!
Lại là King, anh đang muốn tìm cách truy tìm nội gián, nhưng dù sao cũng phải tìm cách loại bỏ hậu quả.
-Nhất định là có nội gián!.-Cậu nhanh chống tìm nội gián cho tôi!
-Được! Tôi sẽ nhanh chống điều tra!-Gia Minh nói.-Nhưng dự án này…
-Tôi sẽ tìm cách!-Anh nói.
-Vậy tôi ra ngoài!-Gia Minh nói.
Sau khi Gia Minh bước ra, cô mới lên tiếng hỏi anh.
-Nếu tụt dự án này, thiệt hại sẽ thế nào?
-Thiệt hại khá lớn!-Anh suy nghĩ ra một con số nhưng không nói ra.-Nhưng anh không cần tiền, anh chỉ cần em!
Cô cười khi nghe anh nói, câu nói của anh đủ làm cho cô thấy ấm lòng. Nụ cười của cô như nụ cười của một thiên thần, khi cô cười, cảnh vật xung quanh cô bừng sáng theo nụ cười của cô. Và nụ cười của cô chính là mục tiêu sống của anh.
***
Tập đoàn King…
-Đáng chết! Tôi đã nói rằng đừng ăn cắp bản quyền của người khác!-Nhật Hào tức giận, quăng cuốn báo lên bàn sofa.
Cuốn báo đang nằm ở trang món hàng trang sức do King giới thiệu với báo chí. Người ngồi đối diện Nhật Hào là Phúc Thanh và Diệp Vân. Nhật Hào từ ngày King trở nên lớn mạnh, rất muốn có dịp tranh tài giữa King và Royal, cạnh tranh công bằng trong giới thương nghiệp.
-Chẳng phải con bảo là sẽ giúp ta rửa hận sao?-Diệp Vân nói.-Chỉ là một chút khó khăn nhỏ. Nếu Khắc Huy không có bản lĩnh giải quyết được thì Royal đã sập đổ từ lâu!
Nhật Hào nắm 22% cổ phần ở King, Phúc Thanh là 35% cổ phần, Diệp Vân nắm giữ đến 20%, ba của Phúc Thanh 20% cổ phần, phần còn lại là những người khác. Thật ra King là do Diệp Vân bán tất cả của hồi môn cộng với một phần tài sản của Âu gia, hợp tác với Từ gia để mở ra King tại Việt nam. Lúc đầu King chỉ là công ty nhỏ bé, sau đó mới phát triển thành tập đoàn lớn và có nhiều chi nhánh trên toàn thế giới.
-Kinh từ một công ty nhỏ bé trở thành lớn mạnh thế này, cũng có bao giờ làm chuyện hổ thẹn như thế!-Nhật Hào nói.-Mẹ muốn rửa hận, có rất nhiều cách, nhất thiết phải dùng danh dự của King sao?
Nếu như mọi người biết những hoạt động gần đây của King là do ăn cắp bản quyền từ Royal, ắc hẳn King sẽ rất mất mặt.
-Không hề có sơ hở! Mẹ rất chắc chắn điều này!-Diệp Vân nói.
-Được rồi! Nếu hai người có thể quản lí điều hành King thì tôi xin rút khỏi King!-Nhật Hào nói.-Thà “hữu thực vô danh”, chứ không bao giờ “hữu danh vô thực”!
-Con đừng nói vậy! King là do con xây dựng nên ngày hôm nay!-Diệp Vân nói.
Lúc đầu để King lớn mạnh, Nhật Hào không từ bỏ mọi thủ đoạn, buôn bán ma tuý, hàng lậu, buôn bán vũ khí, tất cả đều tham gia. Nhưng khi King đã có chỗ đứng trong thương trường, Nhật Hào lui khỏi các việc làm phi pháp và điều hành một King thật trong sạch. Tuy nhiên nước đã nhiễm bẩn thì khó lòng trở về trạng thái tinh khiết ban đầu.
-Được! Dù sao tôi cũng muốn xin nghỉ phép, hy vọng được Từ Chủ tịch đồng ý!-Nhật Hào quay qua Phúc Thanh nói.
-Tuỳ anh!-Phúc Thanh nói.-Hy vọng anh quay lại, King cần anh!
-Nếu thực là như thế thì chuyện của ngày hôm nay sẽ không xảy ra!-Nhật Hào dứt khoát nói.
-Không phải là mẹ không tôn trọng ý kiến của con…
-Mẹ, con qua Pháp du lịch một thời gian! Khi nào muốn con sẽ về!-Nhật Hào nói rồi quay bỏ đi nhanh chống.
Nhật Hào có tin là cô ấy đang ở Pháp, sẵn dịp này, anh qua Pháp tìm cô ấy. Chỉ muốn nhìn cô ấy, dẫu chỉ là từ xa!
***
Tối, Khắc Huy và Diệu Phương đang ở biệt thự. Lúc anh đang trong nhà tắm, một dãy số lạ gọi cho máy cô…
-Alo…
-“Anh là La Bá Thông…”-Một giọng nói ấm áp từ truyền đến.
-Sao anh lại biết số của em?-Cô hỏi, cô có cho ai số điện thoại bao giờ.
-“Đúng thật là khi em đổi số điện thoại, khó khăn lắm anh mới tra ra được!”-Tiếng cười vọng ra.-“Mai anh có thể mời em đi ăn?”-Bá Thông hỏi.
-Mai à… Em không biết, ngày mai sẽ liên lạc với anh!-Cô có chút do dự.
-“Được, hy vọng ngày mai câu trả lời của em sẽ là có!”-Bá Thông cười cười rồi dập máy.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, cô nghĩ rằng quan hệ của cô và Bá Thông trước đây có vẻ rất thân.
-Đàn ông khác gọi cho em! Em có cần thẩn thờ thế không?-Khắc Huy bước ra, trên người quấn khăn tấm, để lộ thân trần phía trên và vài giọt nước còn động lại ở tóc, trong anh rất quyến rũ, nhưng gương mặt thì tối sầm lại.
-Em không có!-Cô bất giác trả lời.
-Vậy sao em không từ chối?-Anh nói, giọng gần như là lớn tiếng.
-Có vẻ trước đây em và anh ta đã từng có quan hệ thân thiết, nên em mới không tiện từ chối!-Cô giải thích.-Nhưng em cũng chưa đồng ý!
-Quan hệ thân thiết?-Anh nói lớn tiếng.- Nếu dù sao cũng từ chối, vậy hôm nay hay ngày mai có khác nhau chỗ nào? Chẳng qua, em như cho anh ta một cơ hội!
Anh biết Bá Thông thích cô, yêu cô, đợi cô, nên anh rất bất an khi cô qua lại với anh ta.
-Sao anh nói chuyện vô lý và còn quát mắng em vậy?-Mắt cô rung rung nhìn anh.
-Không. Chỉ là anh không muốn em đi gặp anh ta!-Anh nói.-Em nên nhớ, em là vợ hợp pháp của anh!
-Anh rõ ràng là vô lý. Anh gặp tình nhân, qua lại rồi mang thai, em cũng nhịn! Em chỉ gặp bạn bè, ăn uống thì đã bị anh quát mắng!-Cô ấm ức.
-Nếu ngày mai em muốn đi ăn với anh ta, thì cứ đi!
Anh nói lớn tiếng, lấy một chiếc quần bò và áo sơ mi trắng, đi vào nhà tắm.
-Anh ghen à?-Cô nhẹ giọng hỏi.
Không biết anh có nghe hay không, nhưng không hề có tiếng trả lời.
Anh bước ra với bộ trang phục chỉnh tề, bộ trang phục anh mặc hết sức bình dị, nhưng khi khoác vào người anh thì trở nên hoa mỹ, bộ trang phục toát lên khí chất tàn nhẫn nhưng trẻ trung của anh.
-Đêm nay anh không về. Em ngủ trước đi!-Nói rồi anh bước ra ngoài.
Cô rất muốn mở miệng hỏi anh đi đâu, nhưng chưa kịp thì anh đã đi mất. Cô muốn khóc, nhưng nhất định sẽ không khóc. Trong căn phòng rộng lớn này, đêm nay cô sẽ rất cô đơn. Cô nằm gọn lại, tay nắm chặt chăn, cuộn tròn trong chăn. Đêm nay sẽ không có vòng tay ấm áp của anh sưởi ấm cho cô, vì vậy cô phải học cách tự làm ấm bản thân mình.
***
Quán bar…
-Cậu có cần phải khắc khổ thế không? Có biết đã mấy giờ?-Gia Minh càm ràm.
Hôm nay, Gia Minh lấy lại khí chất lãng tử, quyến rũ, trẻ con trên bộ trang phục là chiếc quần bò, áo sơ mi đen. Dương Thắng cũng đến, trang phục cũng là quần bò và áo sơ mi có màu sẫm.
-Thế thì cậu có thể về!-Anh nói.
Dương Thắng và Gia Minh ngồi vào chỗ đối diện của anh, nhìn nhau.
-Cậu và Diệu Phương xảy ra vấn đề?-Dương Thắng nhẹ giọng hỏi.
-Chỉ là muốn mời các cậu đến uống rượu! Lâu rồi đã không như vậy!-Anh cầm ly rượu lên, uống một hơi.
-Thật không? Mấy ngày qua có mỹ nhân bên cạnh, cậu có thèm ngó ngàng gì bọn này!-Gia Minh nói như dõi hờn.
-Được rồi, hôm nay không sai không về!-Khắc Huy nói.
Ba anh chàng nói với nhau rất nhiều về chuyện của quá khứ, hiện tại. Cả ba đều có nổi khổ riêng của bản thân. Bỗng một bàn tay vòng qua cổ Khắc Huy, giọng nũng nịu…
-Anh Huy, lâu rồi không gặp anh!
Ngọc Yến xuất hiện với trang phục đen, bó sát người, lộ ra những đường cong hấp dẫn trên cơ thể, và đã thành công trong việc che bụng đã gần bốn tháng.
Khắc Huy không hất tay cô ta ra, chỉ im lặng. Hai cô gái khác cũng xuất hiện, trang phục mặc hở hang, ngồi bên cạnh Dương Thắng và Gia Minh, rót rượu và… phục vụ dịch vụ khác.
-Xin lỗi, chúng tôi không yêu cầu dịch vụ này!-Gia Minh lên tiếng.
Dương Thắng và anh hơi ngạc nhiên, playboy không có bạn gái bên cạnh cũng có thể từ chối dịch vụ này ở bar. Thật ra, Dương Thắng cũng định đuổi khéo cô gái này nhưng Gia Minh đã lên tiếng trước. Gia Minh ném hai sấp tiền trên bàn, toàn giấy năm trăm, không có vẻ khinh bỉ nhưng là vẻ muốn đuổi người khác đi. Hai cô gái cũng rất biết điều và đi mất.
-Còn cô, Jenny Yến! Cô dù sao cũng là người mẫu nổi tiếng!-Dương Thắng hơi nhếch môi.-Để người ta thấy được cô chạy vào bar trù quến đàn ông thì thật mất mặt! Mấy mặt cho cả cô và Royal!
-Tôi chỉ trù quến cha của đứa con tôi! Có gì phải xấu hổ!
Ngọc Yến xiết chặt tay, định hôn vào môi anh nhưng bị anh đẩy ra.
-Hay cô giống các cô gái khi nãy!-Anh hơi nhếch môi.-Ném cho vài sấp tiền là bỏ đi!
-Anh…-Ngọc Yến có chút tức giận nhưng kiềm chế.
Ngọc Yến bước vào chỗ anh, ngồi trên đùi anh, vuốt ve phần ngực săn chắc của anh. Anh nắm tay, hất người Ngọc Yến ra. Ngọc Yến có chút tức giận nhưng vẫn bám riếc lấy anh.
-Tôi đã không nhắc đến chuyện cô làm trái ý tôi, cố ý mang thai! Lại còn chạy đến nói chuyện với vợ tôi!-Khắc Huy lớn tiếng.-Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một là nhanh chống tự mình phá bỏ cái thai, sự nghiệp cô, tôi sẽ giúp cô đi lên hơn. Hai là chính tôi sẽ phá bỏ cái thai giúp cô, sự nghiệp, tiền đồ của cô sẽ tiêu tan ngay tức khắc! Cô là người thông minh, nên biết đường lựa chọn.
Như thế quá tàn nhẫn! Bào thai cũng đã bốn tháng, có thể đã có nhịp tim, sắp hình thành hình hài. Anh biết rõ nhưng vẫn làm vậy, quả thực tàn nhẫn!
-Anh có thể tàn nhẫn thế sao? Đây là con của anh!
-Tôi chỉ cho phép người phụ nữ tôi yêu mang thai con của tôi!-Anh nói dứt khoác.
-Anh…
-Cô nên suy nghĩ thật kĩ!-Anh nói.-Bây giờ mời cô bước ra!
Ngọc Yến rất tức giận, nhưng nghe thấy được sự uy hiếp trong lời nói của anh nên nhanh chống bước ra.
-Cậu quyết định tàn nhẫn quá!-Gia Minh cảm thán.-Sao không điều tra xem đứa trẻ có phải là con của cậu hay không rồi quyết định?
-Tôi không quan tâm!
Có thể tàn nhẫn, nhưng anh thà tàn nhẫn với người khác chứ không muốn Diệu Phương phải đau khổ.
***
Anh về nhà lúc ba giờ sáng, anh nhiều nhưng không hề sai, nhìn thấy cô cuộn tròn trong chăn, anh định bước vào nhà tắm…
-Anh về rồi à?
Cô rời khỏi chăn, choàng tay qua ôm vòng eo săn chắc của anh từ phía sau.
-Xin lỗi, ngày mai em sẽ không gặp anh ta!
Cô ghì đầu vào lưng anh, một mùi hương lạ xộc vào mũi cô, là mùi nước hoa phụ nữ. Cô hơi sững người, buông tay anh ra.
-Em không có lỗi!-Anh quay người lại nhìn cô.-Lần đầu tiên sau hôn nhân chúng ta cãi nhau lại vì người đàn ông khác! Anh mong chuyện này sẽ không tiếp diễn!
Cổ áo anh có một vết son, cô sững người, đứng yên tại chỗ…
-Được chứ?-Anh nắm vai cô, nhìn cô chân thành.
-Được!-Cô khẽ gật đầu.-Anh tắm đi!
Anh vào nhà tắm, cô ngã người xuống giường. Lúc nãy cô muốn hỏi anh, nhưng họ vừa mới cải nhau vừa mới hoà nhau, cô không muốn làm không khí mất vui, cô đành im lặng. Anh lại có người phụ nữ khác bên ngoài hay là Cao Ngọc Yến? Nước mắt được cô giữ lại, cô sẽ không khóc, vì cô sẽ tin tưởng anh!
Trưa hôm sau như mọi ngày, cô cặm cụi vào màng hình máy tính, anh cặm cụi nhìn vào đống văn thư. Gia Minh bước vào, gương mặt rất nghiêm trọng.
-Khắc Huy, khu đất ở Hoa Đôn mà dự án của chúng ta là sẽ xây khu chung cư! Tập đoàn King cũng tham gia đấu giá khu đất ấy, dự án cũng hao hao giống chúng ta!
Lại là King, anh đang muốn tìm cách truy tìm nội gián, nhưng dù sao cũng phải tìm cách loại bỏ hậu quả.
-Nhất định là có nội gián!.-Cậu nhanh chống tìm nội gián cho tôi!
-Được! Tôi sẽ nhanh chống điều tra!-Gia Minh nói.-Nhưng dự án này…
-Tôi sẽ tìm cách!-Anh nói.
-Vậy tôi ra ngoài!-Gia Minh nói.
Sau khi Gia Minh bước ra, cô mới lên tiếng hỏi anh.
-Nếu tụt dự án này, thiệt hại sẽ thế nào?
-Thiệt hại khá lớn!-Anh suy nghĩ ra một con số nhưng không nói ra.-Nhưng anh không cần tiền, anh chỉ cần em!
Cô cười khi nghe anh nói, câu nói của anh đủ làm cho cô thấy ấm lòng. Nụ cười của cô như nụ cười của một thiên thần, khi cô cười, cảnh vật xung quanh cô bừng sáng theo nụ cười của cô. Và nụ cười của cô chính là mục tiêu sống của anh.
***
Tập đoàn King…
-Đáng chết! Tôi đã nói rằng đừng ăn cắp bản quyền của người khác!-Nhật Hào tức giận, quăng cuốn báo lên bàn sofa.
Cuốn báo đang nằm ở trang món hàng trang sức do King giới thiệu với báo chí. Người ngồi đối diện Nhật Hào là Phúc Thanh và Diệp Vân. Nhật Hào từ ngày King trở nên lớn mạnh, rất muốn có dịp tranh tài giữa King và Royal, cạnh tranh công bằng trong giới thương nghiệp.
-Chẳng phải con bảo là sẽ giúp ta rửa hận sao?-Diệp Vân nói.-Chỉ là một chút khó khăn nhỏ. Nếu Khắc Huy không có bản lĩnh giải quyết được thì Royal đã sập đổ từ lâu!
Nhật Hào nắm 22% cổ phần ở King, Phúc Thanh là 35% cổ phần, Diệp Vân nắm giữ đến 20%, ba của Phúc Thanh 20% cổ phần, phần còn lại là những người khác. Thật ra King là do Diệp Vân bán tất cả của hồi môn cộng với một phần tài sản của Âu gia, hợp tác với Từ gia để mở ra King tại Việt nam. Lúc đầu King chỉ là công ty nhỏ bé, sau đó mới phát triển thành tập đoàn lớn và có nhiều chi nhánh trên toàn thế giới.
-Kinh từ một công ty nhỏ bé trở thành lớn mạnh thế này, cũng có bao giờ làm chuyện hổ thẹn như thế!-Nhật Hào nói.-Mẹ muốn rửa hận, có rất nhiều cách, nhất thiết phải dùng danh dự của King sao?
Nếu như mọi người biết những hoạt động gần đây của King là do ăn cắp bản quyền từ Royal, ắc hẳn King sẽ rất mất mặt.
-Không hề có sơ hở! Mẹ rất chắc chắn điều này!-Diệp Vân nói.
-Được rồi! Nếu hai người có thể quản lí điều hành King thì tôi xin rút khỏi King!-Nhật Hào nói.-Thà “hữu thực vô danh”, chứ không bao giờ “hữu danh vô thực”!
-Con đừng nói vậy! King là do con xây dựng nên ngày hôm nay!-Diệp Vân nói.
Lúc đầu để King lớn mạnh, Nhật Hào không từ bỏ mọi thủ đoạn, buôn bán ma tuý, hàng lậu, buôn bán vũ khí, tất cả đều tham gia. Nhưng khi King đã có chỗ đứng trong thương trường, Nhật Hào lui khỏi các việc làm phi pháp và điều hành một King thật trong sạch. Tuy nhiên nước đã nhiễm bẩn thì khó lòng trở về trạng thái tinh khiết ban đầu.
-Được! Dù sao tôi cũng muốn xin nghỉ phép, hy vọng được Từ Chủ tịch đồng ý!-Nhật Hào quay qua Phúc Thanh nói.
-Tuỳ anh!-Phúc Thanh nói.-Hy vọng anh quay lại, King cần anh!
-Nếu thực là như thế thì chuyện của ngày hôm nay sẽ không xảy ra!-Nhật Hào dứt khoát nói.
-Không phải là mẹ không tôn trọng ý kiến của con…
-Mẹ, con qua Pháp du lịch một thời gian! Khi nào muốn con sẽ về!-Nhật Hào nói rồi quay bỏ đi nhanh chống.
Nhật Hào có tin là cô ấy đang ở Pháp, sẵn dịp này, anh qua Pháp tìm cô ấy. Chỉ muốn nhìn cô ấy, dẫu chỉ là từ xa!
***
Tối, Khắc Huy và Diệu Phương đang ở biệt thự. Lúc anh đang trong nhà tắm, một dãy số lạ gọi cho máy cô…
-Alo…
-“Anh là La Bá Thông…”-Một giọng nói ấm áp từ truyền đến.
-Sao anh lại biết số của em?-Cô hỏi, cô có cho ai số điện thoại bao giờ.
-“Đúng thật là khi em đổi số điện thoại, khó khăn lắm anh mới tra ra được!”-Tiếng cười vọng ra.-“Mai anh có thể mời em đi ăn?”-Bá Thông hỏi.
-Mai à… Em không biết, ngày mai sẽ liên lạc với anh!-Cô có chút do dự.
-“Được, hy vọng ngày mai câu trả lời của em sẽ là có!”-Bá Thông cười cười rồi dập máy.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, cô nghĩ rằng quan hệ của cô và Bá Thông trước đây có vẻ rất thân.
-Đàn ông khác gọi cho em! Em có cần thẩn thờ thế không?-Khắc Huy bước ra, trên người quấn khăn tấm, để lộ thân trần phía trên và vài giọt nước còn động lại ở tóc, trong anh rất quyến rũ, nhưng gương mặt thì tối sầm lại.
-Em không có!-Cô bất giác trả lời.
-Vậy sao em không từ chối?-Anh nói, giọng gần như là lớn tiếng.
-Có vẻ trước đây em và anh ta đã từng có quan hệ thân thiết, nên em mới không tiện từ chối!-Cô giải thích.-Nhưng em cũng chưa đồng ý!
-Quan hệ thân thiết?-Anh nói lớn tiếng.- Nếu dù sao cũng từ chối, vậy hôm nay hay ngày mai có khác nhau chỗ nào? Chẳng qua, em như cho anh ta một cơ hội!
Anh biết Bá Thông thích cô, yêu cô, đợi cô, nên anh rất bất an khi cô qua lại với anh ta.
-Sao anh nói chuyện vô lý và còn quát mắng em vậy?-Mắt cô rung rung nhìn anh.
-Không. Chỉ là anh không muốn em đi gặp anh ta!-Anh nói.-Em nên nhớ, em là vợ hợp pháp của anh!
-Anh rõ ràng là vô lý. Anh gặp tình nhân, qua lại rồi mang thai, em cũng nhịn! Em chỉ gặp bạn bè, ăn uống thì đã bị anh quát mắng!-Cô ấm ức.
-Nếu ngày mai em muốn đi ăn với anh ta, thì cứ đi!
Anh nói lớn tiếng, lấy một chiếc quần bò và áo sơ mi trắng, đi vào nhà tắm.
-Anh ghen à?-Cô nhẹ giọng hỏi.
Không biết anh có nghe hay không, nhưng không hề có tiếng trả lời.
Anh bước ra với bộ trang phục chỉnh tề, bộ trang phục anh mặc hết sức bình dị, nhưng khi khoác vào người anh thì trở nên hoa mỹ, bộ trang phục toát lên khí chất tàn nhẫn nhưng trẻ trung của anh.
-Đêm nay anh không về. Em ngủ trước đi!-Nói rồi anh bước ra ngoài.
Cô rất muốn mở miệng hỏi anh đi đâu, nhưng chưa kịp thì anh đã đi mất. Cô muốn khóc, nhưng nhất định sẽ không khóc. Trong căn phòng rộng lớn này, đêm nay cô sẽ rất cô đơn. Cô nằm gọn lại, tay nắm chặt chăn, cuộn tròn trong chăn. Đêm nay sẽ không có vòng tay ấm áp của anh sưởi ấm cho cô, vì vậy cô phải học cách tự làm ấm bản thân mình.
***
Quán bar…
-Cậu có cần phải khắc khổ thế không? Có biết đã mấy giờ?-Gia Minh càm ràm.
Hôm nay, Gia Minh lấy lại khí chất lãng tử, quyến rũ, trẻ con trên bộ trang phục là chiếc quần bò, áo sơ mi đen. Dương Thắng cũng đến, trang phục cũng là quần bò và áo sơ mi có màu sẫm.
-Thế thì cậu có thể về!-Anh nói.
Dương Thắng và Gia Minh ngồi vào chỗ đối diện của anh, nhìn nhau.
-Cậu và Diệu Phương xảy ra vấn đề?-Dương Thắng nhẹ giọng hỏi.
-Chỉ là muốn mời các cậu đến uống rượu! Lâu rồi đã không như vậy!-Anh cầm ly rượu lên, uống một hơi.
-Thật không? Mấy ngày qua có mỹ nhân bên cạnh, cậu có thèm ngó ngàng gì bọn này!-Gia Minh nói như dõi hờn.
-Được rồi, hôm nay không sai không về!-Khắc Huy nói.
Ba anh chàng nói với nhau rất nhiều về chuyện của quá khứ, hiện tại. Cả ba đều có nổi khổ riêng của bản thân. Bỗng một bàn tay vòng qua cổ Khắc Huy, giọng nũng nịu…
-Anh Huy, lâu rồi không gặp anh!
Ngọc Yến xuất hiện với trang phục đen, bó sát người, lộ ra những đường cong hấp dẫn trên cơ thể, và đã thành công trong việc che bụng đã gần bốn tháng.
Khắc Huy không hất tay cô ta ra, chỉ im lặng. Hai cô gái khác cũng xuất hiện, trang phục mặc hở hang, ngồi bên cạnh Dương Thắng và Gia Minh, rót rượu và… phục vụ dịch vụ khác.
-Xin lỗi, chúng tôi không yêu cầu dịch vụ này!-Gia Minh lên tiếng.
Dương Thắng và anh hơi ngạc nhiên, playboy không có bạn gái bên cạnh cũng có thể từ chối dịch vụ này ở bar. Thật ra, Dương Thắng cũng định đuổi khéo cô gái này nhưng Gia Minh đã lên tiếng trước. Gia Minh ném hai sấp tiền trên bàn, toàn giấy năm trăm, không có vẻ khinh bỉ nhưng là vẻ muốn đuổi người khác đi. Hai cô gái cũng rất biết điều và đi mất.
-Còn cô, Jenny Yến! Cô dù sao cũng là người mẫu nổi tiếng!-Dương Thắng hơi nhếch môi.-Để người ta thấy được cô chạy vào bar trù quến đàn ông thì thật mất mặt! Mấy mặt cho cả cô và Royal!
-Tôi chỉ trù quến cha của đứa con tôi! Có gì phải xấu hổ!
Ngọc Yến xiết chặt tay, định hôn vào môi anh nhưng bị anh đẩy ra.
-Hay cô giống các cô gái khi nãy!-Anh hơi nhếch môi.-Ném cho vài sấp tiền là bỏ đi!
-Anh…-Ngọc Yến có chút tức giận nhưng kiềm chế.
Ngọc Yến bước vào chỗ anh, ngồi trên đùi anh, vuốt ve phần ngực săn chắc của anh. Anh nắm tay, hất người Ngọc Yến ra. Ngọc Yến có chút tức giận nhưng vẫn bám riếc lấy anh.
-Tôi đã không nhắc đến chuyện cô làm trái ý tôi, cố ý mang thai! Lại còn chạy đến nói chuyện với vợ tôi!-Khắc Huy lớn tiếng.-Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một là nhanh chống tự mình phá bỏ cái thai, sự nghiệp cô, tôi sẽ giúp cô đi lên hơn. Hai là chính tôi sẽ phá bỏ cái thai giúp cô, sự nghiệp, tiền đồ của cô sẽ tiêu tan ngay tức khắc! Cô là người thông minh, nên biết đường lựa chọn.
Như thế quá tàn nhẫn! Bào thai cũng đã bốn tháng, có thể đã có nhịp tim, sắp hình thành hình hài. Anh biết rõ nhưng vẫn làm vậy, quả thực tàn nhẫn!
-Anh có thể tàn nhẫn thế sao? Đây là con của anh!
-Tôi chỉ cho phép người phụ nữ tôi yêu mang thai con của tôi!-Anh nói dứt khoác.
-Anh…
-Cô nên suy nghĩ thật kĩ!-Anh nói.-Bây giờ mời cô bước ra!
Ngọc Yến rất tức giận, nhưng nghe thấy được sự uy hiếp trong lời nói của anh nên nhanh chống bước ra.
-Cậu quyết định tàn nhẫn quá!-Gia Minh cảm thán.-Sao không điều tra xem đứa trẻ có phải là con của cậu hay không rồi quyết định?
-Tôi không quan tâm!
Có thể tàn nhẫn, nhưng anh thà tàn nhẫn với người khác chứ không muốn Diệu Phương phải đau khổ.
***
Anh về nhà lúc ba giờ sáng, anh nhiều nhưng không hề sai, nhìn thấy cô cuộn tròn trong chăn, anh định bước vào nhà tắm…
-Anh về rồi à?
Cô rời khỏi chăn, choàng tay qua ôm vòng eo săn chắc của anh từ phía sau.
-Xin lỗi, ngày mai em sẽ không gặp anh ta!
Cô ghì đầu vào lưng anh, một mùi hương lạ xộc vào mũi cô, là mùi nước hoa phụ nữ. Cô hơi sững người, buông tay anh ra.
-Em không có lỗi!-Anh quay người lại nhìn cô.-Lần đầu tiên sau hôn nhân chúng ta cãi nhau lại vì người đàn ông khác! Anh mong chuyện này sẽ không tiếp diễn!
Cổ áo anh có một vết son, cô sững người, đứng yên tại chỗ…
-Được chứ?-Anh nắm vai cô, nhìn cô chân thành.
-Được!-Cô khẽ gật đầu.-Anh tắm đi!
Anh vào nhà tắm, cô ngã người xuống giường. Lúc nãy cô muốn hỏi anh, nhưng họ vừa mới cải nhau vừa mới hoà nhau, cô không muốn làm không khí mất vui, cô đành im lặng. Anh lại có người phụ nữ khác bên ngoài hay là Cao Ngọc Yến? Nước mắt được cô giữ lại, cô sẽ không khóc, vì cô sẽ tin tưởng anh!