Chương : 59
… (2)
***
Mắt cô dần dần mở ra, cô có thể cảm nhận được mùi khử trùng của bệnh viện. Cơ thể cô đau nhức không thể cử động, nhất là ở phần bụng. Cô cố gượng người dậy nhưng vô ích.
Khắc Huy bước vào, gương mặt anh đầy sự thất vọng. Lời bác sĩ nói lẫn quẫn trong đầu anh, vô tình như một kiêm tim đâm thẳng vào trái tim anh.
-“Xin lỗi anh, Âu tổng! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ giữ được Âu phu nhân, đứa bé hai tháng tuổi đã mất! Phu nhân do bị xuất huyết quá nhiều nên không thể nào giữ được… Nhưng anh và phu nhân còn trẻ, sau này vẫn có thể sinh con được!”
Ánh mắt của anh lướt qua bụng phẳng lì không chút dấu vết của cô. Quả thực ở nơi đó đã từng tồn tại một giọt máu chưa mang hình hài, nơi đó đã từng tồn tại huyết thống của anh. Anh đã không thể giữ được đứa con của mình, liệu anh còn có thể giữ cô bên cạnh?
Ánh mắt cô nhìn anh có chút sợ hãi. Quá khứ như một đoạn băng chạy trong đầu cô. Cô đã nhớ hết tất cả, nhớ rõ ràng vụ việc của năm năm trước, nhớ rõ sự việc năm năm sau gặp lại anh, bao gồm cả việc anh dùng tiền ép cô ở bên cạnh anh.
-Diệu Phương, em…
Anh muốn chạm vào bàn tay cô nhưng cô nhanh chóng rụt lại, ánh mắt cô nhìn anh đầy vẻ sợ hãi. Anh không muốn giấu cô chuyện cô bị sảy thai, nhưng nói ra liệu có tác dụng gì?
-Anh đừng động vào tôi!
Anh càng cố gắng lại gần, cô càng cố gắng né tránh, thậm chí còn lớn tiếng.
-Em sao vậy?
-Anh lợi dụng lúc tôi mất trí nhớ làm tôi động lòng để kết hôn cùng anh! Anh lừa tôi!
Cô bị kích động. Bàn tay run run nắm chặt lấy nhau, tóc rối tung, trên người cô là bộ đồ bệnh nhân, nhìn cô lúc này trông rất đáng thương.
Anh nhẹ nhàng dùng tay nắm chặt lấy bàn tay run run kia mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn giữ cô lại.
-Khắc Huy, anh là đồ khốn! Anh buông tha cho tôi và gia đình tôi được không?-Giọng cô run run, bàn tay không vùng vẫy nữa mà nằm im, dường như đây là lời cầu xin của cô.
-Em chán ghét tôi thế sao?-Anh đau nhói nhìn cô gái này.
Chán ghét? Không, cô cho rằng cô sợ anh nhiều hơn. Anh đã lợi dụng lúc cô mất trí nhớ mà làm cho cô yêu anh, tin anh. Sau khi kết hôn anh vẫn phong lưu bên ngoài, Ngọc Yến cũng đang mang thai con của anh.
-Phụ nữ đối với anh không thiếu! Tại sao anh lại kết hôn với tôi rồi làm tôi đau khổ như vậy!-Cô bình tĩnh nói, giọng nói tuy thê lương nhưng khi nghe lại thấy được sự mạnh mẽ của người con gái này.
Phụ nữ đối với anh không hề thiếu. Chỉ cần anh gật đầu, bao nhiêu phụ nữ sẽ tình nguyện. Nhưng rất tiếc, tất cả anh đều không yêu.
-Được rồi! Nếu em ân hận vì đã kết hôn với tôi, tôi sẽ chuẩn bị giấy li hôn!-Anh trầm mặc.-Nhưng tôi hy vọng em hãy tịnh dưỡng đến khi khoẻ hẳn, đến lúc đó dù em có quyết định thế nào tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của em!
Giọng anh không lạnh lùng mà chất chứa đầy sự cưng chiều vô hạn. Khi kết hôn với cô trong tình trạng cô mất trí nhớ anh đã phần nào đóan được sẽ có ngày hôm nay, ngày mà cô nhớ lại hết tất cả rồi cự tuyệt anh, anh chỉ không ngờ rằng nó đến quá sớm. Anh chọn sẽ tôn trọng quyết định của cô. Dù rằng anh có thể sẽ không giữ được cô bên mình!
Lòng cô trỗi dậy một cảm giác ấm áp, cảm giác này khi chung sống với anh, cô đã cảm nhận được sâu sắc. Nhưng ấm áp kèm theo nổi bất an thì thà không có còn hơn!
Cô chỉ gật gật đầu với anh, anh cũng buông tay cô, căn dặn cô một vài điều rồi anh bước ra ngoài. Cô bất an, cô hận mình trong lúc mất trí nhớ đã nông nổi, đã yêu anh thắm thiết, yêu đến mức đồng ý kết hôn với anh mà bất chấp quá khứ và tất cả. Cô hận anh, hận cả bản thân mình…
***
Khắc Huy lên sân thượng, anh trầm mặc khác thường. Gia Minh và Dương Thắng cũng biết tình trạng của Diệu Phương nên đến thăm cô, nhận được tin nhắn từ anh, hai người lập tức lên sân thượng.
-Khắc Huy, tình trạng của cô ấy ổn rồi, cậu đừng lo lắng quá!-Gia Minh đặt tay lên vai anh.
-Dương Thắng, Gia Minh!-Anh nói như không hề để tâm đến lời khuyên của Gia Minh.-Sòng bạc ở Las Vegas có vấn đề!
Trước đây, Khắc Huy, Tuấn Anh, Gia Minh và Dương Thắng đã từng hùng vốn làm ăn ở thành phố này. Las Vegas là thiên đường của bàn bạc, đầu tư, mở sòng bạc là lợi nhuận lớn nhất. Bốn người đã mở sòng bạc khá lớn, rồi khi quay lại Việt Nam thì giao cho người thân tín quản lí.
-Tại sao chứ? Chẳng phải đang làm ăn được lắm sao?-Gia Minh khẽ nhíu mày.
-Gia Minh, tôi muốn cậu qua Las Vegas để quản lí và điều chỉnh sòng bạc đó lại!-Anh nói thẳng thắng không hề có vòng vo.
-Tình hình ở đây mới thực sự là rối! Cậu nên biết hiện tại Diệu Phương đang gặp chuyện, liệu cậu có xử lí được hết việc của Royal không?-Gia Minh nói.
-Chuyện ở đây tôi và Dương Thắng sẽ lo được!-Anh nói dõng dạc.
-Được, chiều nay tôi sẽ đi ngay!-Gia Minh gật đầu.
Gia Minh chỉ hơi gật đầu đồng ý. Anh muốn Gia Minh qua Las Vegas thực ra là vì anh được hay Lan Nhi đang ở thành phố đó. Anh là đang muốn tác hợp cho hai người này. Anh nghe dì Trương nói là Lan Nhi dạo này tâm trạng không tốt, ăn uống không điều độ, ảnh hưởng đến sức khoẻ. Anh cũng mong muốn rằng ông trời cũng sẽ tác hợp cho anh và cô. Nghĩ đến đây anh bật cười, một nụ cười thê lương, anh trước giờ dù là việc gì cũng tự mình phấn đấu, không bao giờ trong đợi vào may mắn hay ông trời, vậy mà bây giờ anh phải chờ đợi ông trời tác hợp cho mối tình này của anh có kết thúc viên mãm.
***
Sáng sớm, Hạ Lâm đến Royal nhưng không được vào vì lý do không còn là nhân viên tại đây. Mùa thu không lạnh, nhưng gió vào buổi sáng, thêm vào đó là Hạ Lâm chỉ mặc chiếc áo ngắn tay mỏng manh. Hạ Lâm xoa xoa hai bàn tay lạnh ngắt của mình, đứng bên cửa đợi.
Một tiếng, hai tiếng trôi qua. Hỏi lại bảo vệ thì bảo vệ nói rằng Khắc Huy không đến Royal vào ngày hôm nay. Hạ Lâm đến là vì bản thiết kế mà anh đã nhờ. Định bỏ đi thì tiếng gọi làm bàn chân Hạ Lâm cứng đờ lại.
-Hạ Lâm, em đến đây làm gì?
Là Dương Thắng. Dù có như thế nào, Hạ Lâm vẫn không thể quên được giọng nói này. Giọng nói và gương mặt này như đã khắc sâu vào trái tim nhỏ bé kia. Khi nghe thấy giọng nói này, nhìn thấy gương mặt này, tim Hạ Lâm đau buốc. Nhưng vào lúc này, Hạ Lâm không được yếu đuối. Quay người lại, nở một nụ cười với Dương Thắng, đây là việc mà Hạ Lâm đã phải cố gắng mới làm được.
-Em đến tìm anh Khắc Huy! Anh ấy nhờ em thiết kế lại bộ sưu tập “Mùa yêu”!
-Hôm nay Khắc Huy không đến! Anh thay cậu ấy tiếp em!-Giọng Dương Thắng ấm áp, dường như hai người chỉ là bạn, hai người bạn bình thường.-Được chứ?
-Sao lại không!-Hạ Lâm vô thức nói.
Nhưng thật ra nếu thời gian có quay lại, Hạ Lâm cũng không biết phải từ chối như thế nào.
Hạ Lâm vào phòng làm việc của Dương Thắng. Đây không phải lần đầu tiên bước vào căn phòng này, nhưng lần này rất khác biệt. Dương Thắng vừa lấy nước cho Hạ Lâm vừa kể lại chuyện của Diệu Phương. Hạ Lâm nghe được thì mặt mày tái mét.
-Diệu Phương có sao không ạ?
-Cô ấy có lẽ không biết mình đang mang thai! Đứa bé vừa được hai tháng, nhưng tiếc rằng không giữ được!-Anh nói nhỏ, giọng thoáng thương tiếc.
Hạ Lâm im lặng, sự trầm mặc, im lặng chiếm lĩnh toàn không gian. Hạ Lâm biết Diệu Phương chắc chắn lúc này cũng rất đau khổ. Lòng xót xa cho cô bạn này vô cùng!
-Bản vẽ đâu?-Dương Thắng chìa tay ra.
Hạ Lâm đặt lên tay Dương Thắng một sấp giấy.
-Em cảm thấy nếu như bộ sưu tập lần trước điểm nhấn nằm ở những viên Rubi thì lần này chúng ta nên dùng chất liệu rẽ hơn nhưng không kém phần sang trọng và quý phái!-Hạ Lâm nêu quan điểm của mình.
Thật ra, Hạ Lâm cứ nghĩ là sẽ trình bày quan điểm với Khắc Huy nên đã chuẩn bị rất kĩ càng. Chỉ không ngờ phải trình bày những điểm này với anh.
-Anh chưa hiểu ý em lắm!-Dương Thắng thản nhiên xem các bản vẻ.
-Em nghĩ đến ngọc trai! Ngọc trai không khó tìm, tuy cũng quý và giá tiền cũng khá đắt nhưng có độ sáng và lấp lánh không thua đá Rubi! Em đã tìm hiểu trang sức mà King cho ra thị trường, tất cả đều được làm từ Rubi có độ sáng nhưng chỉ là loại đá Rubi hạng thường do màu sắc còn có chút khuyết điểm!-Hạ Lâm nói.
-Xem ra em rất chăm chút vào bản vẻ lần này!
Thật ra trang sức mà King cho ra thị trường có thiết kế giống không một chút khác bản thiết kế mà trước khi nghĩ, Hạ Lâm đã hoàn thành cho Royal. Hạ Lâm muốn tìm hiểu về những trang sức đó cũng không khó. Với lại, chính miệng Khắc Huy đã nói sẽ trả tất cả tiền viện phí cho bệnh viện nếu Hạ Lâm đồng ý vẻ lại một bản thiết kế khác tốt hơn. Hạ Lâm không dám là ẩu và đây cũng không phải là phong cách làm việc đó giờ nên đã tìm hiểu và chăm chút từng tí để xứng đáng với tiền thù lao mà anh đã đưa ra.
-Anh thấy ý tưởng thế nào?-Hạ Lâm hỏi.
-Đúng là sinh viên ưu tú ở khoa Thiết kế có khác!-Dương Thắng gật gù.-Rất tốt! Ý tưởng thay thế Rubi thành ngọc trai cũng không tệ! Được rồi, anh sẽ nói lại với Khắc Huy!
-Vậy em xin phép về trước!
-Được! Anh không tiễn!
Hạ Lâm cười cười, cầm giỏ xách nhanh chóng bước ra ngoài. Khi quay lưng Hạ Lâm thay đổi nét mặt, khẽ thở dài một tiếng. Dương Thắng lúc này rất muốn giữ người con gái này lại. Nhưng đã không thể cất tiếng nói thành lời và chân cứng đờ không thể nào đứng dậy. Dương Thắng không giữ được Hạ Lâm, không giữ được người con gái mà Dương Thắng đã yêu, yêu cách đây hơn sáu năm cho đến bây giờ…
***
Las Vegas, Hoa Kỳ
Lan Nhi bước vào một ngôi trường đại học danh tiếng ở Mỹ. Mọi ánh mắt dồn lên người cô gái này, một cô gái người Đông Nam Á, mái tóc đen nhánh, dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy kín đáo. Từ khi qua Mỹ, Lan Nhi sống ở Las Vegas với ba mẹ.
Las Vegas là một thiên đường giải trí, là một thành phố không bao giờ ngủ. Người phương Tây rất phóng khoáng và dễ gần, vì vậy Lan Nhi cũng không gặp khó khăn nhiều trong trường lớp.
Hôm nay, do giáo viên bận nên lớp Lan Nhi được về sớm. Ba người mà Lan Nhi tiếp xúc nhiều nhất ở đây chạy đến kéo tay giữ lại.
-Emmy, cậu đến Las Vages cũng chưa đi nhiều nơi, hôm nay chúng ta đi chơi nhé!
Do lúc trước cũng từng sống ở nước ngoài nên Lan Nhi có tên là Emmy. Cô gái kéo tay Lan Nhi lại là một cô gái người lai, giữa phương Tây và phương Đông, tên là Rin. Hai anh chàng đi theo đằng sau gật đầu tán thành. Bên trái là anh chàng người Tây điển trai, cao to lực lãm, tên là Christ. Bên trái là anh chàng người phương Đông, anh ta đến từ Nhật Bản, tên Tommy. Lan Nhi tiếp xúc nhiều với họ do cùng nhóm trong học tập. Quả thực là họ chưa bao giờ đi chung với nhau, chỉ nói chuyện trong lớp học.
-Đi đâu?-Lan Nhi hỏi.
-Thiên đường tại Las Vegas!-Rin búng tay cười.
-Được! Đi thì đi!
Lan Nhi cũng muốn biết nhiều hơn ở Las Vages.
Thiên đường ở Las Vegas mà Rin nói là một sòng bài bạc. Sòng bạc mang tên A.M.H.T. Dù là ban ngày nhưng bên trong vẫn tối như mực. Có lẽ sòng bạc hoạt động không kể ngày đêm. Lan Nhi vừa bước vào đã nghe những tiến nói rộn rã, ở đây rất ồn ào! Những người bạn của Lan Nhi có vẻ đã quen thuộc với nơi này. Rin và Tommy đi chơi các loại bạc. Christ đi theo sau Lan Nhi, giới thiệu các loại bài cho Lan Nhi, có vẻ hấp dẫn nhưng đáng tiếc Lan Nhi không có hứng thú với bài bạc. Đang nhìn một vài người chơi thì một dáng người quen thuộc đập thẳng vào mắt Lan Nhi.
Nhìn thấy người này, Lan Nhi khựng lại, không biết nên thế nào. Vội vàng chào Christ rồi chạy ra ngoài. Do vội vàng mà va vào một người đàn trung niên. Ông ta lớn tiếng chửi mắng do rượu sâm banh đang cầm đổ vào người, mắng và tiếng thuỷ tinh vỡ làm mọi người chú ý. Lan Nhi ríu rít xin lỗi nhưng ông ta không cho qua.
-Xin quý ông bỏ qua cho! Tôi thực sự rất gấp!
Ông ta nhìn dáng người Lan Nhi, gương mặt hiện rõ sự ham muốn. Dáng người Lan Nhi vốn rất chuẩn và rất thu hút người nhìn.
-Người đẹp! Tôi sẽ cho qua!-Ông ta cười cười.-Hy vọng người đẹp có thể cùng tôi về nhà một lần!
Ở Mỹ vốn rất phóng khoáng. Những lời nói này, Lan Nhi hiểu rất rõ ý tứ của ông ta. Đang định phản bác thì một tiếng nói quen thuộc vang lên…
-Ông Jack, mong ông bỏ qua! Người của tôi vụng về quá!
Gia Minh bước đến lên tiếng khuyên nhủ, ông ta là một người có quyền thế cao ở Las Vages này. Ba chữ “người của tôi” được cố tình nhấn mạnh để đối phương nghe hiểu ý tứ.
-Kelvin, thì ra đây là người của cậu! Xin lỗi đã mạo phạm!
Kelvin, tên tiếng anh của Gia Minh. Người đàn ông trung niên rất nể trọng Gia Minh, chỉ qua lại vài câu sau đó cho qua.
Khi người đàn ông bước đi, Gia Minh kéo tay Lan Nhi đi vào bên trong. Lan Nhi ngỡ ngàng vì hành động này, bàn tay đau nhức muốn tránh né nhưng không được…
Gia Minh cũng không ngờ sẽ gặp cô gái này ở đây. Bây giờ điều duy nhất muốn làm đó là nắm chặt lấy bàn tay của cô gái này, vì Gia Minh sợ rằng mình sẽ không giữ được Lan Nhi…
***
Mắt cô dần dần mở ra, cô có thể cảm nhận được mùi khử trùng của bệnh viện. Cơ thể cô đau nhức không thể cử động, nhất là ở phần bụng. Cô cố gượng người dậy nhưng vô ích.
Khắc Huy bước vào, gương mặt anh đầy sự thất vọng. Lời bác sĩ nói lẫn quẫn trong đầu anh, vô tình như một kiêm tim đâm thẳng vào trái tim anh.
-“Xin lỗi anh, Âu tổng! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ giữ được Âu phu nhân, đứa bé hai tháng tuổi đã mất! Phu nhân do bị xuất huyết quá nhiều nên không thể nào giữ được… Nhưng anh và phu nhân còn trẻ, sau này vẫn có thể sinh con được!”
Ánh mắt của anh lướt qua bụng phẳng lì không chút dấu vết của cô. Quả thực ở nơi đó đã từng tồn tại một giọt máu chưa mang hình hài, nơi đó đã từng tồn tại huyết thống của anh. Anh đã không thể giữ được đứa con của mình, liệu anh còn có thể giữ cô bên cạnh?
Ánh mắt cô nhìn anh có chút sợ hãi. Quá khứ như một đoạn băng chạy trong đầu cô. Cô đã nhớ hết tất cả, nhớ rõ ràng vụ việc của năm năm trước, nhớ rõ sự việc năm năm sau gặp lại anh, bao gồm cả việc anh dùng tiền ép cô ở bên cạnh anh.
-Diệu Phương, em…
Anh muốn chạm vào bàn tay cô nhưng cô nhanh chóng rụt lại, ánh mắt cô nhìn anh đầy vẻ sợ hãi. Anh không muốn giấu cô chuyện cô bị sảy thai, nhưng nói ra liệu có tác dụng gì?
-Anh đừng động vào tôi!
Anh càng cố gắng lại gần, cô càng cố gắng né tránh, thậm chí còn lớn tiếng.
-Em sao vậy?
-Anh lợi dụng lúc tôi mất trí nhớ làm tôi động lòng để kết hôn cùng anh! Anh lừa tôi!
Cô bị kích động. Bàn tay run run nắm chặt lấy nhau, tóc rối tung, trên người cô là bộ đồ bệnh nhân, nhìn cô lúc này trông rất đáng thương.
Anh nhẹ nhàng dùng tay nắm chặt lấy bàn tay run run kia mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn giữ cô lại.
-Khắc Huy, anh là đồ khốn! Anh buông tha cho tôi và gia đình tôi được không?-Giọng cô run run, bàn tay không vùng vẫy nữa mà nằm im, dường như đây là lời cầu xin của cô.
-Em chán ghét tôi thế sao?-Anh đau nhói nhìn cô gái này.
Chán ghét? Không, cô cho rằng cô sợ anh nhiều hơn. Anh đã lợi dụng lúc cô mất trí nhớ mà làm cho cô yêu anh, tin anh. Sau khi kết hôn anh vẫn phong lưu bên ngoài, Ngọc Yến cũng đang mang thai con của anh.
-Phụ nữ đối với anh không thiếu! Tại sao anh lại kết hôn với tôi rồi làm tôi đau khổ như vậy!-Cô bình tĩnh nói, giọng nói tuy thê lương nhưng khi nghe lại thấy được sự mạnh mẽ của người con gái này.
Phụ nữ đối với anh không hề thiếu. Chỉ cần anh gật đầu, bao nhiêu phụ nữ sẽ tình nguyện. Nhưng rất tiếc, tất cả anh đều không yêu.
-Được rồi! Nếu em ân hận vì đã kết hôn với tôi, tôi sẽ chuẩn bị giấy li hôn!-Anh trầm mặc.-Nhưng tôi hy vọng em hãy tịnh dưỡng đến khi khoẻ hẳn, đến lúc đó dù em có quyết định thế nào tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của em!
Giọng anh không lạnh lùng mà chất chứa đầy sự cưng chiều vô hạn. Khi kết hôn với cô trong tình trạng cô mất trí nhớ anh đã phần nào đóan được sẽ có ngày hôm nay, ngày mà cô nhớ lại hết tất cả rồi cự tuyệt anh, anh chỉ không ngờ rằng nó đến quá sớm. Anh chọn sẽ tôn trọng quyết định của cô. Dù rằng anh có thể sẽ không giữ được cô bên mình!
Lòng cô trỗi dậy một cảm giác ấm áp, cảm giác này khi chung sống với anh, cô đã cảm nhận được sâu sắc. Nhưng ấm áp kèm theo nổi bất an thì thà không có còn hơn!
Cô chỉ gật gật đầu với anh, anh cũng buông tay cô, căn dặn cô một vài điều rồi anh bước ra ngoài. Cô bất an, cô hận mình trong lúc mất trí nhớ đã nông nổi, đã yêu anh thắm thiết, yêu đến mức đồng ý kết hôn với anh mà bất chấp quá khứ và tất cả. Cô hận anh, hận cả bản thân mình…
***
Khắc Huy lên sân thượng, anh trầm mặc khác thường. Gia Minh và Dương Thắng cũng biết tình trạng của Diệu Phương nên đến thăm cô, nhận được tin nhắn từ anh, hai người lập tức lên sân thượng.
-Khắc Huy, tình trạng của cô ấy ổn rồi, cậu đừng lo lắng quá!-Gia Minh đặt tay lên vai anh.
-Dương Thắng, Gia Minh!-Anh nói như không hề để tâm đến lời khuyên của Gia Minh.-Sòng bạc ở Las Vegas có vấn đề!
Trước đây, Khắc Huy, Tuấn Anh, Gia Minh và Dương Thắng đã từng hùng vốn làm ăn ở thành phố này. Las Vegas là thiên đường của bàn bạc, đầu tư, mở sòng bạc là lợi nhuận lớn nhất. Bốn người đã mở sòng bạc khá lớn, rồi khi quay lại Việt Nam thì giao cho người thân tín quản lí.
-Tại sao chứ? Chẳng phải đang làm ăn được lắm sao?-Gia Minh khẽ nhíu mày.
-Gia Minh, tôi muốn cậu qua Las Vegas để quản lí và điều chỉnh sòng bạc đó lại!-Anh nói thẳng thắng không hề có vòng vo.
-Tình hình ở đây mới thực sự là rối! Cậu nên biết hiện tại Diệu Phương đang gặp chuyện, liệu cậu có xử lí được hết việc của Royal không?-Gia Minh nói.
-Chuyện ở đây tôi và Dương Thắng sẽ lo được!-Anh nói dõng dạc.
-Được, chiều nay tôi sẽ đi ngay!-Gia Minh gật đầu.
Gia Minh chỉ hơi gật đầu đồng ý. Anh muốn Gia Minh qua Las Vegas thực ra là vì anh được hay Lan Nhi đang ở thành phố đó. Anh là đang muốn tác hợp cho hai người này. Anh nghe dì Trương nói là Lan Nhi dạo này tâm trạng không tốt, ăn uống không điều độ, ảnh hưởng đến sức khoẻ. Anh cũng mong muốn rằng ông trời cũng sẽ tác hợp cho anh và cô. Nghĩ đến đây anh bật cười, một nụ cười thê lương, anh trước giờ dù là việc gì cũng tự mình phấn đấu, không bao giờ trong đợi vào may mắn hay ông trời, vậy mà bây giờ anh phải chờ đợi ông trời tác hợp cho mối tình này của anh có kết thúc viên mãm.
***
Sáng sớm, Hạ Lâm đến Royal nhưng không được vào vì lý do không còn là nhân viên tại đây. Mùa thu không lạnh, nhưng gió vào buổi sáng, thêm vào đó là Hạ Lâm chỉ mặc chiếc áo ngắn tay mỏng manh. Hạ Lâm xoa xoa hai bàn tay lạnh ngắt của mình, đứng bên cửa đợi.
Một tiếng, hai tiếng trôi qua. Hỏi lại bảo vệ thì bảo vệ nói rằng Khắc Huy không đến Royal vào ngày hôm nay. Hạ Lâm đến là vì bản thiết kế mà anh đã nhờ. Định bỏ đi thì tiếng gọi làm bàn chân Hạ Lâm cứng đờ lại.
-Hạ Lâm, em đến đây làm gì?
Là Dương Thắng. Dù có như thế nào, Hạ Lâm vẫn không thể quên được giọng nói này. Giọng nói và gương mặt này như đã khắc sâu vào trái tim nhỏ bé kia. Khi nghe thấy giọng nói này, nhìn thấy gương mặt này, tim Hạ Lâm đau buốc. Nhưng vào lúc này, Hạ Lâm không được yếu đuối. Quay người lại, nở một nụ cười với Dương Thắng, đây là việc mà Hạ Lâm đã phải cố gắng mới làm được.
-Em đến tìm anh Khắc Huy! Anh ấy nhờ em thiết kế lại bộ sưu tập “Mùa yêu”!
-Hôm nay Khắc Huy không đến! Anh thay cậu ấy tiếp em!-Giọng Dương Thắng ấm áp, dường như hai người chỉ là bạn, hai người bạn bình thường.-Được chứ?
-Sao lại không!-Hạ Lâm vô thức nói.
Nhưng thật ra nếu thời gian có quay lại, Hạ Lâm cũng không biết phải từ chối như thế nào.
Hạ Lâm vào phòng làm việc của Dương Thắng. Đây không phải lần đầu tiên bước vào căn phòng này, nhưng lần này rất khác biệt. Dương Thắng vừa lấy nước cho Hạ Lâm vừa kể lại chuyện của Diệu Phương. Hạ Lâm nghe được thì mặt mày tái mét.
-Diệu Phương có sao không ạ?
-Cô ấy có lẽ không biết mình đang mang thai! Đứa bé vừa được hai tháng, nhưng tiếc rằng không giữ được!-Anh nói nhỏ, giọng thoáng thương tiếc.
Hạ Lâm im lặng, sự trầm mặc, im lặng chiếm lĩnh toàn không gian. Hạ Lâm biết Diệu Phương chắc chắn lúc này cũng rất đau khổ. Lòng xót xa cho cô bạn này vô cùng!
-Bản vẽ đâu?-Dương Thắng chìa tay ra.
Hạ Lâm đặt lên tay Dương Thắng một sấp giấy.
-Em cảm thấy nếu như bộ sưu tập lần trước điểm nhấn nằm ở những viên Rubi thì lần này chúng ta nên dùng chất liệu rẽ hơn nhưng không kém phần sang trọng và quý phái!-Hạ Lâm nêu quan điểm của mình.
Thật ra, Hạ Lâm cứ nghĩ là sẽ trình bày quan điểm với Khắc Huy nên đã chuẩn bị rất kĩ càng. Chỉ không ngờ phải trình bày những điểm này với anh.
-Anh chưa hiểu ý em lắm!-Dương Thắng thản nhiên xem các bản vẻ.
-Em nghĩ đến ngọc trai! Ngọc trai không khó tìm, tuy cũng quý và giá tiền cũng khá đắt nhưng có độ sáng và lấp lánh không thua đá Rubi! Em đã tìm hiểu trang sức mà King cho ra thị trường, tất cả đều được làm từ Rubi có độ sáng nhưng chỉ là loại đá Rubi hạng thường do màu sắc còn có chút khuyết điểm!-Hạ Lâm nói.
-Xem ra em rất chăm chút vào bản vẻ lần này!
Thật ra trang sức mà King cho ra thị trường có thiết kế giống không một chút khác bản thiết kế mà trước khi nghĩ, Hạ Lâm đã hoàn thành cho Royal. Hạ Lâm muốn tìm hiểu về những trang sức đó cũng không khó. Với lại, chính miệng Khắc Huy đã nói sẽ trả tất cả tiền viện phí cho bệnh viện nếu Hạ Lâm đồng ý vẻ lại một bản thiết kế khác tốt hơn. Hạ Lâm không dám là ẩu và đây cũng không phải là phong cách làm việc đó giờ nên đã tìm hiểu và chăm chút từng tí để xứng đáng với tiền thù lao mà anh đã đưa ra.
-Anh thấy ý tưởng thế nào?-Hạ Lâm hỏi.
-Đúng là sinh viên ưu tú ở khoa Thiết kế có khác!-Dương Thắng gật gù.-Rất tốt! Ý tưởng thay thế Rubi thành ngọc trai cũng không tệ! Được rồi, anh sẽ nói lại với Khắc Huy!
-Vậy em xin phép về trước!
-Được! Anh không tiễn!
Hạ Lâm cười cười, cầm giỏ xách nhanh chóng bước ra ngoài. Khi quay lưng Hạ Lâm thay đổi nét mặt, khẽ thở dài một tiếng. Dương Thắng lúc này rất muốn giữ người con gái này lại. Nhưng đã không thể cất tiếng nói thành lời và chân cứng đờ không thể nào đứng dậy. Dương Thắng không giữ được Hạ Lâm, không giữ được người con gái mà Dương Thắng đã yêu, yêu cách đây hơn sáu năm cho đến bây giờ…
***
Las Vegas, Hoa Kỳ
Lan Nhi bước vào một ngôi trường đại học danh tiếng ở Mỹ. Mọi ánh mắt dồn lên người cô gái này, một cô gái người Đông Nam Á, mái tóc đen nhánh, dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy kín đáo. Từ khi qua Mỹ, Lan Nhi sống ở Las Vegas với ba mẹ.
Las Vegas là một thiên đường giải trí, là một thành phố không bao giờ ngủ. Người phương Tây rất phóng khoáng và dễ gần, vì vậy Lan Nhi cũng không gặp khó khăn nhiều trong trường lớp.
Hôm nay, do giáo viên bận nên lớp Lan Nhi được về sớm. Ba người mà Lan Nhi tiếp xúc nhiều nhất ở đây chạy đến kéo tay giữ lại.
-Emmy, cậu đến Las Vages cũng chưa đi nhiều nơi, hôm nay chúng ta đi chơi nhé!
Do lúc trước cũng từng sống ở nước ngoài nên Lan Nhi có tên là Emmy. Cô gái kéo tay Lan Nhi lại là một cô gái người lai, giữa phương Tây và phương Đông, tên là Rin. Hai anh chàng đi theo đằng sau gật đầu tán thành. Bên trái là anh chàng người Tây điển trai, cao to lực lãm, tên là Christ. Bên trái là anh chàng người phương Đông, anh ta đến từ Nhật Bản, tên Tommy. Lan Nhi tiếp xúc nhiều với họ do cùng nhóm trong học tập. Quả thực là họ chưa bao giờ đi chung với nhau, chỉ nói chuyện trong lớp học.
-Đi đâu?-Lan Nhi hỏi.
-Thiên đường tại Las Vegas!-Rin búng tay cười.
-Được! Đi thì đi!
Lan Nhi cũng muốn biết nhiều hơn ở Las Vages.
Thiên đường ở Las Vegas mà Rin nói là một sòng bài bạc. Sòng bạc mang tên A.M.H.T. Dù là ban ngày nhưng bên trong vẫn tối như mực. Có lẽ sòng bạc hoạt động không kể ngày đêm. Lan Nhi vừa bước vào đã nghe những tiến nói rộn rã, ở đây rất ồn ào! Những người bạn của Lan Nhi có vẻ đã quen thuộc với nơi này. Rin và Tommy đi chơi các loại bạc. Christ đi theo sau Lan Nhi, giới thiệu các loại bài cho Lan Nhi, có vẻ hấp dẫn nhưng đáng tiếc Lan Nhi không có hứng thú với bài bạc. Đang nhìn một vài người chơi thì một dáng người quen thuộc đập thẳng vào mắt Lan Nhi.
Nhìn thấy người này, Lan Nhi khựng lại, không biết nên thế nào. Vội vàng chào Christ rồi chạy ra ngoài. Do vội vàng mà va vào một người đàn trung niên. Ông ta lớn tiếng chửi mắng do rượu sâm banh đang cầm đổ vào người, mắng và tiếng thuỷ tinh vỡ làm mọi người chú ý. Lan Nhi ríu rít xin lỗi nhưng ông ta không cho qua.
-Xin quý ông bỏ qua cho! Tôi thực sự rất gấp!
Ông ta nhìn dáng người Lan Nhi, gương mặt hiện rõ sự ham muốn. Dáng người Lan Nhi vốn rất chuẩn và rất thu hút người nhìn.
-Người đẹp! Tôi sẽ cho qua!-Ông ta cười cười.-Hy vọng người đẹp có thể cùng tôi về nhà một lần!
Ở Mỹ vốn rất phóng khoáng. Những lời nói này, Lan Nhi hiểu rất rõ ý tứ của ông ta. Đang định phản bác thì một tiếng nói quen thuộc vang lên…
-Ông Jack, mong ông bỏ qua! Người của tôi vụng về quá!
Gia Minh bước đến lên tiếng khuyên nhủ, ông ta là một người có quyền thế cao ở Las Vages này. Ba chữ “người của tôi” được cố tình nhấn mạnh để đối phương nghe hiểu ý tứ.
-Kelvin, thì ra đây là người của cậu! Xin lỗi đã mạo phạm!
Kelvin, tên tiếng anh của Gia Minh. Người đàn ông trung niên rất nể trọng Gia Minh, chỉ qua lại vài câu sau đó cho qua.
Khi người đàn ông bước đi, Gia Minh kéo tay Lan Nhi đi vào bên trong. Lan Nhi ngỡ ngàng vì hành động này, bàn tay đau nhức muốn tránh né nhưng không được…
Gia Minh cũng không ngờ sẽ gặp cô gái này ở đây. Bây giờ điều duy nhất muốn làm đó là nắm chặt lấy bàn tay của cô gái này, vì Gia Minh sợ rằng mình sẽ không giữ được Lan Nhi…