Chương : 28
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã qua 2 năm, cuộc sống của mẹ con tôi cũng đã ổn định hơn, mọi thứ chung quy có nhiều sự thay đổi, dưới sự giúp đỡ của Long tôi đã mở thêm được 1 sạp hoa quả lẫn hoa tươi ở chợ....cu bon cũng hơn 1 tuổi rồi...
Ngày 25 tết...
Tôi tất bật đóng gói hoa quả vào thùng cho khách, đa số công nhân họ về quê nên mua hoa quả về làm quà cho gia đình, hoa quả trong miền nam rẻ lắm nhưng miền bắc thì đắt hơn nên khách đã mua thì mua hẳn mấy thùng về 1 lần, Long đi đi về về nhập hàng cho tôi suốt... còn cu bon thì gửi cho bà Châu kế bên phòng trọ giữ...
Có khách kêu tôi.
- em ơi, nho này nhiêu 1 kí em?
- 20k chị nhé, nho mỹ quả to bự mà ngọt lắm chị,
- cho chị 2 kí.
- vâng ạ.
Tôi nhanh chóng cân nho cho chị khách.
Vì cận tết nên sạp hoa quả của tôi cũng kha khá khách, gần trưa mới rảnh được 1 chút.
Long dừng xe lại trước sạp.
- sáng giờ đông khách không em?
- cũng tạm anh ạ, táo với cam sành hết rồi mai anh giúp em đi lấy nhé.
- ừ, em ăn gì để anh qua quán bà bảy mua.
- cơm gà đi, mà anh đã ăn chưa?
- anh chưa, đợi ăn cùng em.
Tôi nhìn đồng hồ đã 12h trưa thì vội dục anh đi.
Tối đó khi vừa cho cu bon ngủ xong thì mẹ tôi gọi.
- mẹ hả?
Giọng mẹ:
- tết này về không con?
- chắc không mẹ ạ? Con mới mở thêm sạp hoa quả nên bận buôn bán, qua tết rảnh con đưa cu bon về thăm mẹ.
- thế à, ôi chao nhớ cu bon quá.
- mẹ có cháu nội rồi còn gì.
Tính ra con tôi cùng tuổi với con chị dâu.
- ừ, rảnh thì về, đừng vì sợ làng xóm dị nghị mà tránh né nghe chưa?
- dạ con biết rồi mà.
Tôi tạm biệt mẹ xong rồi vừa tắt máy cái con Lan lại gọi.
- tết về không thế?
- chắc không...
- con hâm này sao không về, năm nay tụi con trang con liên gửi thiệp họp lớp, có mày nữa.
- đành chịu thôi.
Tôi với nó tán gẫu 1 hồi nữa mới tắt máy đi nghỉ ngơi.
______
Thắng mới về nước được 1 tuần, buổi sáng mẹ anh đãi tiệc tại nhà nên gọi cho anh và Yến qua bên ấy, anh bảo Yến đi trước rồi bảo tài xế lái xe đi đến nghĩa trang thăm mộ của Phương, năm nào cũng vậy cứ đến ngày giỗ và ngày cuối năm anh thường mang hoa đến thăm mộ của Phương, Thắng dựa vào ghế bảo tài xế.
- ghé qua cửa hàng hoa giúp tôi nhé.
- vâng.
Khi tài xê dừng trước cửa hàng hoa tươi thì thấy đã đóng cửa, tài xê bèn nói.
- Gần đây có 1 khu chợ nhỏ có bán hoa tươi, cậu chủ có cần....
- vậy ghé qua chỗ đó đi.
Xe quẹo vào con đường dẫn đến chợ, tài xế định mở cửa bước xuống lại nghe Thắng nói.
- để tôi tự đi chọn mua, bác ngồi đây đợi tôi.
- vâng.
Thắng mở cửa bước ra, bóng người cao lớn của anh rất nổi bật, hôm nay anh bận quần âu áo sơ mi đen đơn giản nhưng lại tuấn tú ngời ngời thu hút mọi ánh nhìn, ai cũng ngoái lại nhìn anh, có lẽ khí chất toát ra từ người anh quá sang trọng...
Thắng đưa mắt nhìn quanh, 1 sạp hoa quả nho nhỏ lẫn mấy chậu hoa tươi đập ngay vào mắt anh...Thắng đi tới...
- gói lại cho tôi....
- quý khách mua gì....
Cả 2 cùng đồng thanh rồi như á khẩu khi nhìn thấy mặt nhau....
Tôi có nằm mơ cũng không ngờ được người đang đứng trước mặt mình là thắng, nhìn vẻ mặt của Thắng chắc cũng ngạc nhiên không khác gì tôi...
Anh ta...mua hoa trời ạ...
Tôi đột nhiên cúi gằm không biết nói câu gì tiếp theo mà Thắng cũng vậy? Tuy không nhìn nhưng Tôi cảm nhận được ánh mắt anh ta đang bắn về phía mình...
1 hồi sau để chấm dứt sự lúng túng của tôi thắng mới nói.
- gói lại số hoa này cho tôi.
- tất...tất cả sao?
- tất cả...
Anh ta nhấn mạnh, tôi lật đật gói hoa lại cho anh ta, lúc nhận hoa từ tay tôi Thắng giống như chưa từng quen biết tôi vậy? Ngược lại tôi nhận ra mình đã quá thất thố rồi...
Lúc thắng quay lưng đi, tôi không kìm được nhìn theo bóng lưng anh ta...dù sao thì...đây cũng là bố của con tôi...thắng chính là bố của cu bon.!
Thắng đi rồi tim tôi vẫn còn đập mạnh.
2 năm rồi...đã qua 2 năm...tôi lẩm nhẩm..không, có lẽ là 2 năm 5 tháng tôi đã không gặp thắng, cảm giác thất khó mà hình dung, 2 con người vốn không có tình cảm lại có chung 1 thiên thần...
ĐếnTrưa tôi không thấy Long xuất hiện, thử gọi cho anh thì thấy tắt máy, tôi cũng nhịn cơm trưa luôn không buồn ăn, bà Châu bế cu bon ra chơi với tôi 1 tí, cu bon buồn ngủ lại bế trở lại phòng trọ, về chiều trời đổ cơn mưa ngâu, tôi nhìn trời lẩm nhẩm.
Hôm nay là 26 tết, giờ này ở quê cô chắc lạnh thấu xương, không như sài gòn ấm áp.
Ngày hôm đó Long không xuất hiện khiến tôi bứt rứt không biết có chuyện gì không?
27 tết, Long vẫn không thấy xuất hiện ngược lại người xuất hiện là Thắng...
Lúc đó tôi đang bày hoa quả ra sạp, mới hơn 7h sáng 1 chút, thắng bước vào sạp của tôi.
- đã lâu không gặp cô.
Tôi bị dọa cho giật mình.
- tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng cần gặp lại nhau làm gì,
- tại sao không?
Giọng điệu Thắng vẫn đáng gét như vậy?
- chúng ta có liên quan gì không? Anh không mua gì thì mời đi cho đừng cản trở tôi buôn bán.
- khẩu khí lớn quá nhỉ? Vậy được lấy cho tôi mỗi loại quả 1 kí.
Tôi đành lấy cho anh ta.
Thắng chỉ.
- loại này...loại này nữa,..
Theo tay anh ta chỉ tôi thoăn thoắt làm theo, đột nhiên thắng chụp lấy tay tôi khiến tôi nhảy dựng lên.
- á...anh làm gì...bỏ tay tôi ra...
Thắng cười cười bỏ ra, tôi lườm 1 cái rồi đem bịch hoa quả ném cho anh ta,
- của anh đây, hết 230k.
Thắng rút ví đưa tiền cho tôi.
- sao anh còn chưa đi?
Thắng nhìn tôi không chớp mắt.
- cô xinh đẹp hơn rất nhiều.
Tim tôi đập mạnh! Anh ta đang khen tôi sao?
- anh bớt nói nhảm đi.
- tại sao lúc đó lại im lặng bỏ đi?
Tôi bơ anh ta không thèm trả lời.
Thắng không nói không rằng áp sát tôi.
- chơi trò bơ nhau à?
Tôi né tránh khỏi anh ta.
- đề nghị anh cư xử cho cẩn thận?
- tôi cư xử thế nào chắc cô phải rõ chứ!
Lời thắng gợi cho tôi nhớ lại những cuộc làm tình của chúng tôi, tự dưng tôi đỏ mặt.
- trả lời tôi? Vì sao lại bỏ đi.?
- vì...vì lúc đó tôi và anh đã hoàn thành giao dịch rồi.
- nếu tôi nhớ không nhầm khi đó cô đã nhận thẻ ngân hàng đồng ý tiếp tục làm tình nhân của tôi cơ mà.
- tôi...tôi..
- cô cố ý trêu đùa tôi à?
- tôi không phải trêu đùa anh.
- vậy thì là gì?nếu cô nói không trêu đùa tôi vậy thì chuyện lúc đó bây giờ chúng ta lại thực hiện thôi.
- cái...cái gì!
- cô lại làm tình nhân của tôi.
Ngày 25 tết...
Tôi tất bật đóng gói hoa quả vào thùng cho khách, đa số công nhân họ về quê nên mua hoa quả về làm quà cho gia đình, hoa quả trong miền nam rẻ lắm nhưng miền bắc thì đắt hơn nên khách đã mua thì mua hẳn mấy thùng về 1 lần, Long đi đi về về nhập hàng cho tôi suốt... còn cu bon thì gửi cho bà Châu kế bên phòng trọ giữ...
Có khách kêu tôi.
- em ơi, nho này nhiêu 1 kí em?
- 20k chị nhé, nho mỹ quả to bự mà ngọt lắm chị,
- cho chị 2 kí.
- vâng ạ.
Tôi nhanh chóng cân nho cho chị khách.
Vì cận tết nên sạp hoa quả của tôi cũng kha khá khách, gần trưa mới rảnh được 1 chút.
Long dừng xe lại trước sạp.
- sáng giờ đông khách không em?
- cũng tạm anh ạ, táo với cam sành hết rồi mai anh giúp em đi lấy nhé.
- ừ, em ăn gì để anh qua quán bà bảy mua.
- cơm gà đi, mà anh đã ăn chưa?
- anh chưa, đợi ăn cùng em.
Tôi nhìn đồng hồ đã 12h trưa thì vội dục anh đi.
Tối đó khi vừa cho cu bon ngủ xong thì mẹ tôi gọi.
- mẹ hả?
Giọng mẹ:
- tết này về không con?
- chắc không mẹ ạ? Con mới mở thêm sạp hoa quả nên bận buôn bán, qua tết rảnh con đưa cu bon về thăm mẹ.
- thế à, ôi chao nhớ cu bon quá.
- mẹ có cháu nội rồi còn gì.
Tính ra con tôi cùng tuổi với con chị dâu.
- ừ, rảnh thì về, đừng vì sợ làng xóm dị nghị mà tránh né nghe chưa?
- dạ con biết rồi mà.
Tôi tạm biệt mẹ xong rồi vừa tắt máy cái con Lan lại gọi.
- tết về không thế?
- chắc không...
- con hâm này sao không về, năm nay tụi con trang con liên gửi thiệp họp lớp, có mày nữa.
- đành chịu thôi.
Tôi với nó tán gẫu 1 hồi nữa mới tắt máy đi nghỉ ngơi.
______
Thắng mới về nước được 1 tuần, buổi sáng mẹ anh đãi tiệc tại nhà nên gọi cho anh và Yến qua bên ấy, anh bảo Yến đi trước rồi bảo tài xế lái xe đi đến nghĩa trang thăm mộ của Phương, năm nào cũng vậy cứ đến ngày giỗ và ngày cuối năm anh thường mang hoa đến thăm mộ của Phương, Thắng dựa vào ghế bảo tài xế.
- ghé qua cửa hàng hoa giúp tôi nhé.
- vâng.
Khi tài xê dừng trước cửa hàng hoa tươi thì thấy đã đóng cửa, tài xê bèn nói.
- Gần đây có 1 khu chợ nhỏ có bán hoa tươi, cậu chủ có cần....
- vậy ghé qua chỗ đó đi.
Xe quẹo vào con đường dẫn đến chợ, tài xế định mở cửa bước xuống lại nghe Thắng nói.
- để tôi tự đi chọn mua, bác ngồi đây đợi tôi.
- vâng.
Thắng mở cửa bước ra, bóng người cao lớn của anh rất nổi bật, hôm nay anh bận quần âu áo sơ mi đen đơn giản nhưng lại tuấn tú ngời ngời thu hút mọi ánh nhìn, ai cũng ngoái lại nhìn anh, có lẽ khí chất toát ra từ người anh quá sang trọng...
Thắng đưa mắt nhìn quanh, 1 sạp hoa quả nho nhỏ lẫn mấy chậu hoa tươi đập ngay vào mắt anh...Thắng đi tới...
- gói lại cho tôi....
- quý khách mua gì....
Cả 2 cùng đồng thanh rồi như á khẩu khi nhìn thấy mặt nhau....
Tôi có nằm mơ cũng không ngờ được người đang đứng trước mặt mình là thắng, nhìn vẻ mặt của Thắng chắc cũng ngạc nhiên không khác gì tôi...
Anh ta...mua hoa trời ạ...
Tôi đột nhiên cúi gằm không biết nói câu gì tiếp theo mà Thắng cũng vậy? Tuy không nhìn nhưng Tôi cảm nhận được ánh mắt anh ta đang bắn về phía mình...
1 hồi sau để chấm dứt sự lúng túng của tôi thắng mới nói.
- gói lại số hoa này cho tôi.
- tất...tất cả sao?
- tất cả...
Anh ta nhấn mạnh, tôi lật đật gói hoa lại cho anh ta, lúc nhận hoa từ tay tôi Thắng giống như chưa từng quen biết tôi vậy? Ngược lại tôi nhận ra mình đã quá thất thố rồi...
Lúc thắng quay lưng đi, tôi không kìm được nhìn theo bóng lưng anh ta...dù sao thì...đây cũng là bố của con tôi...thắng chính là bố của cu bon.!
Thắng đi rồi tim tôi vẫn còn đập mạnh.
2 năm rồi...đã qua 2 năm...tôi lẩm nhẩm..không, có lẽ là 2 năm 5 tháng tôi đã không gặp thắng, cảm giác thất khó mà hình dung, 2 con người vốn không có tình cảm lại có chung 1 thiên thần...
ĐếnTrưa tôi không thấy Long xuất hiện, thử gọi cho anh thì thấy tắt máy, tôi cũng nhịn cơm trưa luôn không buồn ăn, bà Châu bế cu bon ra chơi với tôi 1 tí, cu bon buồn ngủ lại bế trở lại phòng trọ, về chiều trời đổ cơn mưa ngâu, tôi nhìn trời lẩm nhẩm.
Hôm nay là 26 tết, giờ này ở quê cô chắc lạnh thấu xương, không như sài gòn ấm áp.
Ngày hôm đó Long không xuất hiện khiến tôi bứt rứt không biết có chuyện gì không?
27 tết, Long vẫn không thấy xuất hiện ngược lại người xuất hiện là Thắng...
Lúc đó tôi đang bày hoa quả ra sạp, mới hơn 7h sáng 1 chút, thắng bước vào sạp của tôi.
- đã lâu không gặp cô.
Tôi bị dọa cho giật mình.
- tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng cần gặp lại nhau làm gì,
- tại sao không?
Giọng điệu Thắng vẫn đáng gét như vậy?
- chúng ta có liên quan gì không? Anh không mua gì thì mời đi cho đừng cản trở tôi buôn bán.
- khẩu khí lớn quá nhỉ? Vậy được lấy cho tôi mỗi loại quả 1 kí.
Tôi đành lấy cho anh ta.
Thắng chỉ.
- loại này...loại này nữa,..
Theo tay anh ta chỉ tôi thoăn thoắt làm theo, đột nhiên thắng chụp lấy tay tôi khiến tôi nhảy dựng lên.
- á...anh làm gì...bỏ tay tôi ra...
Thắng cười cười bỏ ra, tôi lườm 1 cái rồi đem bịch hoa quả ném cho anh ta,
- của anh đây, hết 230k.
Thắng rút ví đưa tiền cho tôi.
- sao anh còn chưa đi?
Thắng nhìn tôi không chớp mắt.
- cô xinh đẹp hơn rất nhiều.
Tim tôi đập mạnh! Anh ta đang khen tôi sao?
- anh bớt nói nhảm đi.
- tại sao lúc đó lại im lặng bỏ đi?
Tôi bơ anh ta không thèm trả lời.
Thắng không nói không rằng áp sát tôi.
- chơi trò bơ nhau à?
Tôi né tránh khỏi anh ta.
- đề nghị anh cư xử cho cẩn thận?
- tôi cư xử thế nào chắc cô phải rõ chứ!
Lời thắng gợi cho tôi nhớ lại những cuộc làm tình của chúng tôi, tự dưng tôi đỏ mặt.
- trả lời tôi? Vì sao lại bỏ đi.?
- vì...vì lúc đó tôi và anh đã hoàn thành giao dịch rồi.
- nếu tôi nhớ không nhầm khi đó cô đã nhận thẻ ngân hàng đồng ý tiếp tục làm tình nhân của tôi cơ mà.
- tôi...tôi..
- cô cố ý trêu đùa tôi à?
- tôi không phải trêu đùa anh.
- vậy thì là gì?nếu cô nói không trêu đùa tôi vậy thì chuyện lúc đó bây giờ chúng ta lại thực hiện thôi.
- cái...cái gì!
- cô lại làm tình nhân của tôi.