Chương : 33
Diễm nhi quay trở lại hốc tối kia lấy ra một cây sáo, đưa vào tay ta: “Mỗi ngày, sau khi Thái tử nhận được mật báo đều sẽ ngắm nghía nó thật lâu, trong tay người đưa tin cũng có một cây sáo y như đúc, nhất định trong chuyện này còn có huyền cơ gì đấy, không hẳn chỉ là một ám hiệu liên lạc bình thường, nhưng mà ta đoán không ra, nếu như đưa đến cho Tam điện hạ, có lẽ sẽ có ích cho hắn.”
Ta đem tầm mắt dần chuyển dời đến cây sáo trong tay, được chế tác từ gỗ mà cũng chỉ là một khúc gỗ bình thường, cẩn thận xoay tròn một lần, không hề phát hiện ra có huyền cơ gì.
Ta giương mắt nhìn Diễm nhi: “Muội đưa nó cho ta thì biết ăn nói thế nào với Thái tử?”
Nàng thản nhiên cười cười: “Nếu ta đã dám đưa cho tỷ, tất nhiên là đã nghĩ ra cách ứng phó, mặc dù ta yêu hắn *hắn ở đây là Nam Thừa Diệu*, nhưng người mà ta yêu nhất vẫn là chính mình, nên tuyệt đối sẽ không hy sinh bản thân để cứu hắn.”
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng có quy luật bỗng nhiên truyền đến, nhưng không hề có người lên tiếng, sau khi vang lên ba lần liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ dần dần rời đi.
Ta đưa mắt nhìn Diễm nhi, nhưng nét mặt của nàng vẫn trầm tĩnh, không chút lo lắng, thản nhiên lên tiếng nói: “Không việc gì, đó là một nữ tỳ bị câm, không biết là đã phạm phải lỗi gì, ta cứu nàng từ trong tay ma ma quản gia, giọng nói tuy rằng bị huỷ nhưng lại có lòng trung thành. Xem ra Thái tử đã hồi phủ, Nhị tỷ, ta đưa tỷ ra ngoài.”
Ta đứng dậy theo nàng, hai bóng người u buồn, thật sự ngay lúc này ta không biết phải nói gì với nàng, ngay cả một tiếng “Đa tạ” đơn giản cũng không nói nên lời.
“Nhị tỷ, có phải trước đây Tam điện hạ đã từng bị thương?” Đi tới trước cửa, bỗng nhiên nàng lại hỏi ta.
Trong lòng hơi kinh hãi, nhưng lại không dám thể hiện ra một chút cảm xúc khác thường, dù sao chuyện này ở Tam vương phủ cũng không có mấy người biết.
Sắc mặt của ta không đổi, lên tiếng nói: “Sao đột nhiên Diễm nhi lại hỏi ta như vậy?”
Nàng nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên mỉm cười: “Tỷ không cần phải đề phòng ta như vậy, chúng ta đều là người một nhà, không cần nghi kỵ tấm lòng của ta. Nhưng mà Nhị tỷ, cứ xem đây như là lời khuyên chân thành cuối cùng của Diễm nhi cho tỷ, nếu Tam điện hạ thật sự bị thương và mãi cho đến khi xuất chinh mới tạm thời ổn định, thì tỷ nên cân nhắc thật tốt, người ở trong Tam vương phủ, ai mới thật sự là kẻ đáng tin, ai mới có thể đảm nhiệm trọng trách đưa tin.”
Dứt lời, nàng cũng không để ý đến sự chấn động ở trong lòng của ta, lập tức đẩy cửa, bước đến phòng của Ám Hương.
Sơ Ảnh và Ám Hương vẫn đang dính với nhau như trước, cách thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của các nàng, ta nhìn vào sự thân mật khăng khít của hai người, bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều rất nhiều năm trước đây, có phải ta và Diễm nhi khi còn niên thiếu cũng giống như các nàng bây giờ?
Nghĩ tới điều này, ta không khỏi đảo mắt nhìn Diễm nhi, hàng mi của nàng rũ xuống, không nói một lời, không biết có phải cũng có suy nghĩ như ta hay không.
Tuy rằng Sơ Ảnh vẫn còn lưu luyến, nhưng cũng yên lòng khi nhìn thấy Ám Hương không có gì đáng ngại, dặn đi dặn lại một hồi, cuối cùng mới chịu cùng ta rời đi.
Chưa ra khỏi Thuỵ Hoàng Lâu, liền nhìn thấy Nam Thừa Miện đã bước tới, thần sắc kia giống như là vừa vội vàng đi đến.
Bất giác, ta nắm thật chặt cây sáo giấu trong tay áo, trên mặt cũng mang theo nụ cười không thể dò xét, dáng vẻ đoan trang cúi mình chào hắn: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Nam Thừa Miện vội vàng vươn tay nhẹ nâng, ý bảo ta đứng lên: “Người trong nhà cả, không cần phải câu nệ lễ nghi này nọ.”
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta gặp lại hắn sau đêm hôm đó, nhưng hiện tại sắc mặt của Nam Thừa Miện rất bình thản, không có chút gượng gạo bất thường, giống như là chuyện đêm hôm đó chưa bao giờ xảy ra.
Vì thế ta cũng dịu dàng thu lại ánh nhìn, học theo dáng vẻ giả vờ của hắn.
Diễm nhi yêu kiều mỉm cười, lên tiếng nói nhỏ: “Sao hôm nay Điện hạ lại về sớm như vậy?”
Nam Thừa Miện nhìn nàng, mỉm cười ấm áp: “Bản tấu của ngày hôm nay cũng không nhiều, chỉ một lát là đã xem xong, ta vừa trở về đã nghe Cổ tổng quản nói có Tam vương phi đến đây, nên mới vội vã chạy đến.”
Diễm nhi cũng cười: “Điện hạ đến vừa đúng lúc, nếu chậm một bước, tỷ tỷ đã đi rồi.”
Nam Thừa Miện nghe vậy liền nhìn ta lên tiếng nói: “Hiếm khi Tam vương phi đến đây, không bằng ở lại chỗ của ta, dùng xong bữa tối rồi hãy đi.”
Ta mỉm cười đáp: “Được Thái tử điện hạ ưu ái, đáng lẽ ta không nên từ chối, chỉ là trước đây không biết từ đâu mà Tam điện hạ mang về hai con hoạ mi, chính là tâm can bảo bối của người, quý giá vô cùng, thế nào cũng phải chính tay Tam điện hạ hoặc là ta cho ăn thì mới chịu, nếu như đã qua thời gian cho ăn cố định, nó thà rằng bị đói chứ tuyệt đối không ăn uống gì cho dù là một giọt nước. Trước khi đi, Tam điện hạ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải thay người chăm sóc thật tốt đôi chim hoạ mi, nếu như người biết được ta lại để cho đôi chim yêu thích của người bị đói, tội danh này ta đảm đương không nổi.”
Nam Thừa Miện chưa mở miệng, Diễm nhi đã nhịn không được mà bật lên tiếng cười “hì hì”, nàng nói: “Người mà lại bị hai con chim quản đến sít sao, chuyện như vậy đúng là cũng chỉ có Tam điện hạ và tỷ tỷ mới làm ra được! Một khi đã như vậy, ta cũng không dám tiếp tục giữ tỷ, cẩn thận, lỡ mà đôi chim hoạ mi bảo bối kia bị gầy vì đói, sau khi Tam điện hạ trở về liền đến phủ Thái tử hỏi tội thì biết làm sao?”
Nếu như nàng đã mỉm cười, yêu kiều lên tiếng nói như vậy, tất nhiên Nam Thừa Miện cũng không thể mở miệng nói thêm điều gì, chỉ nhìn ta mỉm cười rồi nói: “Đúng là người thế nào thì nuôi chim thế đó, tính khí kiêu ngạo khó khăn hầu hạ này xem ra hơn phân nửa là học theo Tam đệ, may mà có Vương phi hiền thục đảm đương. Nếu đã như thế, ta cũng không nên cố chấp giữ người, nhưng dù sao ta và Diễm nhi cũng nên tự mình đưa Vương phi xuất phủ.”
Ta vội vàng thoái thác, nhưng hắn lại cứ khăng khăng như thế, tiễn ta đến tận ngoài cửa phủ Thái tử.
Đã đến lúc chia tay, ta liền hành lễ, hắn nhìn thoáng qua Diễm nhi ở bên cạnh rồi nhỏ giọng nói: “Tình cảm giữa Tam vương phi và Tam đệ thắm thiết, hiện tại Tam đệ lại xuất chinh, Vương phi ở trong phủ nhất định sẽ không thoải mái. Không bằng thường xuyên đến quý phủ của ta thăm viếng, cũng có thể trò chuyện cùng Diễm nhi. Mỗi ngày, ta đều phải vào cung xử lý việc triều chính, không có thời gian ở bên cạnh nàng, một mình nàng ở trong phủ cũng rất cô đơn.”
Diễm nhi nghe vậy, liền ngước mắt nhìn Nam Thừa Miện, sau một lúc lâu mỉm cười: “Có lời nói này của Điện hạ, Diễm nhi đã rất mãn nguyện.”
Ta nhìn dáng vẻ đối đáp của phu thê bọn họ, không biết sao lại nghĩ đến một câu nói mà Diễm nhi vừa nói với ta.
Có thể đúng như lời của nàng, Thái tử đối với nàng rất tốt, ở điểm này có lẽ nàng thật sự may mắn hơn ta. Trên đường trở về, trong xe ngựa Sơ Ảnh không ngừng nói về chuyện của nàng và Ám Hương, còn ta thì một câu đáp một câu không, nhưng nàng cũng không hề để bụng.
Nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn không được liền hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy, từ lúc ra khỏi phủ Thái tử, nhìn người giống như không được tập trung tư tưởng”
Ta vội thu lại tâm tình, mỉm cười: “Sao là không tập trung tư tưởng, ta còn nhớ rất rõ, từ lúc lên xe ngựa đến giờ, tổng cộng em đã nhắc đến một trăm tám mươi lần tên Ám Hương.”
Khuôn mặt của nàng đỏ lên, nũng nịu cười với ta tựa như bất y bất nhiêu. (Bất y bất nhiêu, bất cố lễ tiết : không thuận không theo, mặc kệ lễ tiết)
Một mặt ta vừa cười vừa nói với nàng, một mặt lại âm thầm nắm chặt cây sáo trong tay áo.
Nếu ngay cả Sơ Ảnh cũng có thể nhìn ra sự bất ổn của ta, thì ta làm sao có thể giấu giếm được mọi người trong Tam vương phủ.
Ta nhớ đến lời nói cuối cùng của Diễm nhi, không kiềm được hàn ý đang lan toả trong lòng.
Việc Nam Thừa Diệu bị thương, trong cả Tam vương phủ, mặc dù ta không biết đến cùng thì có bao nhiều người hiểu rõ sự tình nhưng có thể chắc chắn là không có mấy người.
Ngay cả người mưu trí như Nam Thừa Diệu còn không phát hiện ra, chỉ bằng vào mấy tháng ngắn ngủi ta ở cùng với bọn họ thì làm sao có thể phân biệt phải trái đúng sai?
Xe ngựa chạy đến Tam vương phủ, Tần An tự mình giúp ta vén rèm xe, ánh mắt ta bình thản lạnh nhạt nhìn vào hắn, đây là phản ứng đầu tiên của ta, không ngờ đó giống như là một dạng bản năng kháng cự.
Ta không để cảm xúc ở trong lòng biểu lộ ra bên ngoài cho dù là một chút, vẫn mỉm cười khéo léo như trước, đối phó với tất cả chuyện này.
Nhưng mà ở trong lòng thì hiểu rất rõ, sự hoài nghi đã như một bụi gai từ từ sinh trưởng ở trong máu của ta, không có cách nào tiếp tục hoàn toàn tin tưởng từng người trong vương phủ, bao gồm Tầm Vân Trục Vũ, ngay cả là Tần An.
Ta luôn nắm thật chặt cây sáo đang giấu trong tay áo kia, không để cho bất kì một kẻ nào có thể biết được.
Không yên lòng dùng qua bữa tối, sau đó thì đọc sách, nhưng đến một chữ cũng đọc không vào.
Sơ Ảnh nhìn thấy dáng vẻ của ta, cho rằng là bởi vì lúc sáng quá mệt mỏi nên nhanh chóng hầu hạ ta lên giường nghỉ ngơi.
Trời đêm lạnh lẽo như nước, ta nằm trên giường, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ quất vào bụi chuối tây, một chút cũng không buồn ngủ.
Ta đem cây sáo giữ ở trong tay, kín đáo tỉ mỉ ngắm nghía, nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện ra trong đó còn có huyền cơ gì.
Lúc sáng khi nhìn thấy nội dung trên mảnh giấy kia, mỗi khi nghĩ đến, trong lòng lại ngập chìm trong sự rét lạnh, nhớ đến ngày ấy, khi đứng trên cổng thành, ta nhìn bóng lưng Nam Thừa Diệu mặc áo giáp Bạch Vũ dần dần khuất xa nơi chân trời, tao nhã cao quý, phong thái kinh người, chẳng lẽ đấy lại chính là lần cuối cùng?
Ta nên tin hắn, trải qua mấy ngày ở chung, hắn là người thế nào, ta cũng rõ ràng mấy phần, thâm trầm sâu kín, tàn nhẫn vô tình, lòng dạ của hắn sâu không lường được.
Người như vậy, chắc chắn sẽ không khinh địch để rồi thất bại, nhưng mà khi ta nhắm mắt lại, nội dung trên trang giấy kia lại cứ hiện rõ mồn một trước mắt.
Việc điều động quân đội, tiến hay dừng quân, thậm chí ngay cả những vấn đề ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Nam Thừa Diệu, việc lớn việc nhỏ gì đều được ghi lại một cách tường tận. Để có thể làm việc này thì kẻ được đưa vào trong quân tuyệt đối chức vị sẽ không thấp. Cho nên, nếu hắn muốn xách động thì sẽ dễ như trở bàn tay. Minh thương dễ tránh mà ám tiễn thì khó phòng.
Mặc dù ta chưa thể nhìn ra thực chất Nam Thừa Miện có âm mưu gì, nhưng từ trong những mật hàm này có thể nhìn thấy một phần, không gì hơn chính là tám chữ – nội ứng ngoại hợp, mượn đao giết người!
Thân thể cảm thấy mệt mỏi rã rời nhưng tâm trí lại tỉnh táo như cũ, đưa tay xoa nhẹ lên Thái Dương, lúc này mới giật mình, không biết từ lúc nào cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Màn trời là một màu đen tuyền nặng trĩu, dù sao tối nay cũng không thể ngủ, ta nhắm mắt tĩnh tâm một hồi, dần hạ quyết tâm, cũng không gọi Sơ Ảnh mà một mình đứng dậy, đi tới trước thư án, dưới ánh nến, lặng lẽ viết lại nội dung trong mảnh giấy kia.
Ta có thể suy nghĩ thì tất nhiên Nam Thừa Diệu cũng có thể mà sự suy xét còn chu đáo cẩn thận hơn.
Như vậy, việc ta cần làm là đem đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện về nội dung mảnh giấy cùng với cây sáo kia nhanh chóng đưa đến cho hắn.
Tô Tu Miễn từ khen ta là người bác văn cường ký ( nghe nhiều nhớ kỹ ), hễ nghe qua một việc gì, mặc dù không đến mức vừa nhìn qua là nhớ nhưng cũng có thể nhớ được tám chín phần, cho nên hắn thường để cho ta giúp hắn sao chép lại sách thuốc cổ.
Tuy rằng khi đó cũng ghi chép lại theo trí nhớ, nhưng còn tuỳ vào tính chất của từng thành phần, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của hắn, chứ không giống như hiện tại, phải dồn hết tâm tư và sức lực để nhớ lại từng chút một.
Mặc dù nội dung trên mảnh giấy kia không hề ít, nhưng vì để lại ấn tượng cho ta quá mức sâu sắc, hơn nữa lại cách thời gian không dài, cho nên hiện tại dần dần nhớ lại cũng không phải là chuyện không thể.
Mài mực, trải giấy, nâng bút.
Thân trúc Tương Phi(1), ngòi bút như sương; giấy Trừng Tâm Đường (2) tinh khiết như ngọc; từng câu từng chữ, dùng bút thay tâm.
Không biết đã qua bao lâu, Sơ Ảnh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ta cúi đầu trên thư án, không khỏi có chút kinh ngạc: “Tiểu thư, trời còn sớm như vậy mà người đã thức dậy để viết gì vậy?”
Sau khi kiểm tra lại một lần cuối cùng, ta đưa mắt nhìn ra sắc trời rạng đông còn mịt mù bên ngoài cửa sổ, không ngờ đã viết suốt một đêm.
Sơ Ảnh bước đến giúp ta phủ thêm chiếc áo choàng, khi chạm vào đôi tay lạnh như băng của ta, suýt nữa là kêu lên thành tiếng “Tiểu thư, rốt cuộc là người thức dậy từ lúc nào? Đã viết bao lâu? Sao đôi tay lại lạnh giống như một khối băng thế này!”
Ta vừa xoa nhẹ lên bàn tay phải lạnh cứng của mình, vừa trầm giọng phân phó: “Sơ Ảnh, giúp ta mang quần áo tới đây, ta muốn lập tức ra ngoài.”
Trong thời gian hồi tưởng để viết ra, suy nghĩ của ta vẫn không ngừng dừng lại, nên càng ngày càng rõ ràng.
Cũng không phải là ta chưa từng hoài nghi có thể đây chỉ là cái bẫy do Đông cung cố ý bày bố, nhưng nét mặt Diễm nhi lại đau thương như vậy tuyệt đối không phải là giả vờ. Ta đã từng cùng Tô Tu Miễn đi khắp núi đồi sông suối, cũng đã gặp qua đủ loại người, ở điểm này, ta có thể khẳng định.
Hơn nữa, cho dù tin tức này là giả, thì đối với Nam Thừa Diệu mà nói, cũng là gia tăng thêm sự đề phòng và cảnh giác của hắn. Không có gì không tốt.
Bởi vì vậy, hiện tại, điều ta phải làm là đem thư tín này cùng với cây sáo kia nguyên vẹn trao tận tay Nam Thừa Diệu.
Sơ Ảnh bưng nước ấm tiến vào, nhìn thấy ta đang thu dọn mọi thứ trên thư án, không khỏi than thở mà ai oán nói: “Không biết là chuyện quan trọng thế nào mà khiến tiểu thư ngay đến bản thân mình cũng không quan tâm, đã viết suốt đêm như vậy, hiện tại lại xem như bảo bối mà thu thập.”
Ta nhìn bức thư trong tay, ánh mắt rũ xuống chầm chậm nở nụ cười: “Đúng rất quan trọng, cho nên, nhất định ta phải cho người nhìn thấy.”
——— —————— ————————
(1) Trúc Tương Phi, Trúc đốm: tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm. Trúc thường được dùng làm bút, sáo…
(2) Trừng Tâm Đường Chỉ – 澄心堂纸: là loại giấy được Nam Đường Lý Hậu Chủ sử dụng, nổi danh cùng loại mực Đình Khuê Mặc, bề mặt phẳng nhẵn, mịn màng, có tên gọi là “Hoạt như xuân băng, mật như tỷ” 滑如春冰密如玺”, là loại giấy thượng phẩm ít hút mực
Ta đem tầm mắt dần chuyển dời đến cây sáo trong tay, được chế tác từ gỗ mà cũng chỉ là một khúc gỗ bình thường, cẩn thận xoay tròn một lần, không hề phát hiện ra có huyền cơ gì.
Ta giương mắt nhìn Diễm nhi: “Muội đưa nó cho ta thì biết ăn nói thế nào với Thái tử?”
Nàng thản nhiên cười cười: “Nếu ta đã dám đưa cho tỷ, tất nhiên là đã nghĩ ra cách ứng phó, mặc dù ta yêu hắn *hắn ở đây là Nam Thừa Diệu*, nhưng người mà ta yêu nhất vẫn là chính mình, nên tuyệt đối sẽ không hy sinh bản thân để cứu hắn.”
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng có quy luật bỗng nhiên truyền đến, nhưng không hề có người lên tiếng, sau khi vang lên ba lần liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ dần dần rời đi.
Ta đưa mắt nhìn Diễm nhi, nhưng nét mặt của nàng vẫn trầm tĩnh, không chút lo lắng, thản nhiên lên tiếng nói: “Không việc gì, đó là một nữ tỳ bị câm, không biết là đã phạm phải lỗi gì, ta cứu nàng từ trong tay ma ma quản gia, giọng nói tuy rằng bị huỷ nhưng lại có lòng trung thành. Xem ra Thái tử đã hồi phủ, Nhị tỷ, ta đưa tỷ ra ngoài.”
Ta đứng dậy theo nàng, hai bóng người u buồn, thật sự ngay lúc này ta không biết phải nói gì với nàng, ngay cả một tiếng “Đa tạ” đơn giản cũng không nói nên lời.
“Nhị tỷ, có phải trước đây Tam điện hạ đã từng bị thương?” Đi tới trước cửa, bỗng nhiên nàng lại hỏi ta.
Trong lòng hơi kinh hãi, nhưng lại không dám thể hiện ra một chút cảm xúc khác thường, dù sao chuyện này ở Tam vương phủ cũng không có mấy người biết.
Sắc mặt của ta không đổi, lên tiếng nói: “Sao đột nhiên Diễm nhi lại hỏi ta như vậy?”
Nàng nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên mỉm cười: “Tỷ không cần phải đề phòng ta như vậy, chúng ta đều là người một nhà, không cần nghi kỵ tấm lòng của ta. Nhưng mà Nhị tỷ, cứ xem đây như là lời khuyên chân thành cuối cùng của Diễm nhi cho tỷ, nếu Tam điện hạ thật sự bị thương và mãi cho đến khi xuất chinh mới tạm thời ổn định, thì tỷ nên cân nhắc thật tốt, người ở trong Tam vương phủ, ai mới thật sự là kẻ đáng tin, ai mới có thể đảm nhiệm trọng trách đưa tin.”
Dứt lời, nàng cũng không để ý đến sự chấn động ở trong lòng của ta, lập tức đẩy cửa, bước đến phòng của Ám Hương.
Sơ Ảnh và Ám Hương vẫn đang dính với nhau như trước, cách thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của các nàng, ta nhìn vào sự thân mật khăng khít của hai người, bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều rất nhiều năm trước đây, có phải ta và Diễm nhi khi còn niên thiếu cũng giống như các nàng bây giờ?
Nghĩ tới điều này, ta không khỏi đảo mắt nhìn Diễm nhi, hàng mi của nàng rũ xuống, không nói một lời, không biết có phải cũng có suy nghĩ như ta hay không.
Tuy rằng Sơ Ảnh vẫn còn lưu luyến, nhưng cũng yên lòng khi nhìn thấy Ám Hương không có gì đáng ngại, dặn đi dặn lại một hồi, cuối cùng mới chịu cùng ta rời đi.
Chưa ra khỏi Thuỵ Hoàng Lâu, liền nhìn thấy Nam Thừa Miện đã bước tới, thần sắc kia giống như là vừa vội vàng đi đến.
Bất giác, ta nắm thật chặt cây sáo giấu trong tay áo, trên mặt cũng mang theo nụ cười không thể dò xét, dáng vẻ đoan trang cúi mình chào hắn: “Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Nam Thừa Miện vội vàng vươn tay nhẹ nâng, ý bảo ta đứng lên: “Người trong nhà cả, không cần phải câu nệ lễ nghi này nọ.”
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta gặp lại hắn sau đêm hôm đó, nhưng hiện tại sắc mặt của Nam Thừa Miện rất bình thản, không có chút gượng gạo bất thường, giống như là chuyện đêm hôm đó chưa bao giờ xảy ra.
Vì thế ta cũng dịu dàng thu lại ánh nhìn, học theo dáng vẻ giả vờ của hắn.
Diễm nhi yêu kiều mỉm cười, lên tiếng nói nhỏ: “Sao hôm nay Điện hạ lại về sớm như vậy?”
Nam Thừa Miện nhìn nàng, mỉm cười ấm áp: “Bản tấu của ngày hôm nay cũng không nhiều, chỉ một lát là đã xem xong, ta vừa trở về đã nghe Cổ tổng quản nói có Tam vương phi đến đây, nên mới vội vã chạy đến.”
Diễm nhi cũng cười: “Điện hạ đến vừa đúng lúc, nếu chậm một bước, tỷ tỷ đã đi rồi.”
Nam Thừa Miện nghe vậy liền nhìn ta lên tiếng nói: “Hiếm khi Tam vương phi đến đây, không bằng ở lại chỗ của ta, dùng xong bữa tối rồi hãy đi.”
Ta mỉm cười đáp: “Được Thái tử điện hạ ưu ái, đáng lẽ ta không nên từ chối, chỉ là trước đây không biết từ đâu mà Tam điện hạ mang về hai con hoạ mi, chính là tâm can bảo bối của người, quý giá vô cùng, thế nào cũng phải chính tay Tam điện hạ hoặc là ta cho ăn thì mới chịu, nếu như đã qua thời gian cho ăn cố định, nó thà rằng bị đói chứ tuyệt đối không ăn uống gì cho dù là một giọt nước. Trước khi đi, Tam điện hạ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải thay người chăm sóc thật tốt đôi chim hoạ mi, nếu như người biết được ta lại để cho đôi chim yêu thích của người bị đói, tội danh này ta đảm đương không nổi.”
Nam Thừa Miện chưa mở miệng, Diễm nhi đã nhịn không được mà bật lên tiếng cười “hì hì”, nàng nói: “Người mà lại bị hai con chim quản đến sít sao, chuyện như vậy đúng là cũng chỉ có Tam điện hạ và tỷ tỷ mới làm ra được! Một khi đã như vậy, ta cũng không dám tiếp tục giữ tỷ, cẩn thận, lỡ mà đôi chim hoạ mi bảo bối kia bị gầy vì đói, sau khi Tam điện hạ trở về liền đến phủ Thái tử hỏi tội thì biết làm sao?”
Nếu như nàng đã mỉm cười, yêu kiều lên tiếng nói như vậy, tất nhiên Nam Thừa Miện cũng không thể mở miệng nói thêm điều gì, chỉ nhìn ta mỉm cười rồi nói: “Đúng là người thế nào thì nuôi chim thế đó, tính khí kiêu ngạo khó khăn hầu hạ này xem ra hơn phân nửa là học theo Tam đệ, may mà có Vương phi hiền thục đảm đương. Nếu đã như thế, ta cũng không nên cố chấp giữ người, nhưng dù sao ta và Diễm nhi cũng nên tự mình đưa Vương phi xuất phủ.”
Ta vội vàng thoái thác, nhưng hắn lại cứ khăng khăng như thế, tiễn ta đến tận ngoài cửa phủ Thái tử.
Đã đến lúc chia tay, ta liền hành lễ, hắn nhìn thoáng qua Diễm nhi ở bên cạnh rồi nhỏ giọng nói: “Tình cảm giữa Tam vương phi và Tam đệ thắm thiết, hiện tại Tam đệ lại xuất chinh, Vương phi ở trong phủ nhất định sẽ không thoải mái. Không bằng thường xuyên đến quý phủ của ta thăm viếng, cũng có thể trò chuyện cùng Diễm nhi. Mỗi ngày, ta đều phải vào cung xử lý việc triều chính, không có thời gian ở bên cạnh nàng, một mình nàng ở trong phủ cũng rất cô đơn.”
Diễm nhi nghe vậy, liền ngước mắt nhìn Nam Thừa Miện, sau một lúc lâu mỉm cười: “Có lời nói này của Điện hạ, Diễm nhi đã rất mãn nguyện.”
Ta nhìn dáng vẻ đối đáp của phu thê bọn họ, không biết sao lại nghĩ đến một câu nói mà Diễm nhi vừa nói với ta.
Có thể đúng như lời của nàng, Thái tử đối với nàng rất tốt, ở điểm này có lẽ nàng thật sự may mắn hơn ta. Trên đường trở về, trong xe ngựa Sơ Ảnh không ngừng nói về chuyện của nàng và Ám Hương, còn ta thì một câu đáp một câu không, nhưng nàng cũng không hề để bụng.
Nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn không được liền hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy, từ lúc ra khỏi phủ Thái tử, nhìn người giống như không được tập trung tư tưởng”
Ta vội thu lại tâm tình, mỉm cười: “Sao là không tập trung tư tưởng, ta còn nhớ rất rõ, từ lúc lên xe ngựa đến giờ, tổng cộng em đã nhắc đến một trăm tám mươi lần tên Ám Hương.”
Khuôn mặt của nàng đỏ lên, nũng nịu cười với ta tựa như bất y bất nhiêu. (Bất y bất nhiêu, bất cố lễ tiết : không thuận không theo, mặc kệ lễ tiết)
Một mặt ta vừa cười vừa nói với nàng, một mặt lại âm thầm nắm chặt cây sáo trong tay áo.
Nếu ngay cả Sơ Ảnh cũng có thể nhìn ra sự bất ổn của ta, thì ta làm sao có thể giấu giếm được mọi người trong Tam vương phủ.
Ta nhớ đến lời nói cuối cùng của Diễm nhi, không kiềm được hàn ý đang lan toả trong lòng.
Việc Nam Thừa Diệu bị thương, trong cả Tam vương phủ, mặc dù ta không biết đến cùng thì có bao nhiều người hiểu rõ sự tình nhưng có thể chắc chắn là không có mấy người.
Ngay cả người mưu trí như Nam Thừa Diệu còn không phát hiện ra, chỉ bằng vào mấy tháng ngắn ngủi ta ở cùng với bọn họ thì làm sao có thể phân biệt phải trái đúng sai?
Xe ngựa chạy đến Tam vương phủ, Tần An tự mình giúp ta vén rèm xe, ánh mắt ta bình thản lạnh nhạt nhìn vào hắn, đây là phản ứng đầu tiên của ta, không ngờ đó giống như là một dạng bản năng kháng cự.
Ta không để cảm xúc ở trong lòng biểu lộ ra bên ngoài cho dù là một chút, vẫn mỉm cười khéo léo như trước, đối phó với tất cả chuyện này.
Nhưng mà ở trong lòng thì hiểu rất rõ, sự hoài nghi đã như một bụi gai từ từ sinh trưởng ở trong máu của ta, không có cách nào tiếp tục hoàn toàn tin tưởng từng người trong vương phủ, bao gồm Tầm Vân Trục Vũ, ngay cả là Tần An.
Ta luôn nắm thật chặt cây sáo đang giấu trong tay áo kia, không để cho bất kì một kẻ nào có thể biết được.
Không yên lòng dùng qua bữa tối, sau đó thì đọc sách, nhưng đến một chữ cũng đọc không vào.
Sơ Ảnh nhìn thấy dáng vẻ của ta, cho rằng là bởi vì lúc sáng quá mệt mỏi nên nhanh chóng hầu hạ ta lên giường nghỉ ngơi.
Trời đêm lạnh lẽo như nước, ta nằm trên giường, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ quất vào bụi chuối tây, một chút cũng không buồn ngủ.
Ta đem cây sáo giữ ở trong tay, kín đáo tỉ mỉ ngắm nghía, nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện ra trong đó còn có huyền cơ gì.
Lúc sáng khi nhìn thấy nội dung trên mảnh giấy kia, mỗi khi nghĩ đến, trong lòng lại ngập chìm trong sự rét lạnh, nhớ đến ngày ấy, khi đứng trên cổng thành, ta nhìn bóng lưng Nam Thừa Diệu mặc áo giáp Bạch Vũ dần dần khuất xa nơi chân trời, tao nhã cao quý, phong thái kinh người, chẳng lẽ đấy lại chính là lần cuối cùng?
Ta nên tin hắn, trải qua mấy ngày ở chung, hắn là người thế nào, ta cũng rõ ràng mấy phần, thâm trầm sâu kín, tàn nhẫn vô tình, lòng dạ của hắn sâu không lường được.
Người như vậy, chắc chắn sẽ không khinh địch để rồi thất bại, nhưng mà khi ta nhắm mắt lại, nội dung trên trang giấy kia lại cứ hiện rõ mồn một trước mắt.
Việc điều động quân đội, tiến hay dừng quân, thậm chí ngay cả những vấn đề ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Nam Thừa Diệu, việc lớn việc nhỏ gì đều được ghi lại một cách tường tận. Để có thể làm việc này thì kẻ được đưa vào trong quân tuyệt đối chức vị sẽ không thấp. Cho nên, nếu hắn muốn xách động thì sẽ dễ như trở bàn tay. Minh thương dễ tránh mà ám tiễn thì khó phòng.
Mặc dù ta chưa thể nhìn ra thực chất Nam Thừa Miện có âm mưu gì, nhưng từ trong những mật hàm này có thể nhìn thấy một phần, không gì hơn chính là tám chữ – nội ứng ngoại hợp, mượn đao giết người!
Thân thể cảm thấy mệt mỏi rã rời nhưng tâm trí lại tỉnh táo như cũ, đưa tay xoa nhẹ lên Thái Dương, lúc này mới giật mình, không biết từ lúc nào cả người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Màn trời là một màu đen tuyền nặng trĩu, dù sao tối nay cũng không thể ngủ, ta nhắm mắt tĩnh tâm một hồi, dần hạ quyết tâm, cũng không gọi Sơ Ảnh mà một mình đứng dậy, đi tới trước thư án, dưới ánh nến, lặng lẽ viết lại nội dung trong mảnh giấy kia.
Ta có thể suy nghĩ thì tất nhiên Nam Thừa Diệu cũng có thể mà sự suy xét còn chu đáo cẩn thận hơn.
Như vậy, việc ta cần làm là đem đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện về nội dung mảnh giấy cùng với cây sáo kia nhanh chóng đưa đến cho hắn.
Tô Tu Miễn từ khen ta là người bác văn cường ký ( nghe nhiều nhớ kỹ ), hễ nghe qua một việc gì, mặc dù không đến mức vừa nhìn qua là nhớ nhưng cũng có thể nhớ được tám chín phần, cho nên hắn thường để cho ta giúp hắn sao chép lại sách thuốc cổ.
Tuy rằng khi đó cũng ghi chép lại theo trí nhớ, nhưng còn tuỳ vào tính chất của từng thành phần, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của hắn, chứ không giống như hiện tại, phải dồn hết tâm tư và sức lực để nhớ lại từng chút một.
Mặc dù nội dung trên mảnh giấy kia không hề ít, nhưng vì để lại ấn tượng cho ta quá mức sâu sắc, hơn nữa lại cách thời gian không dài, cho nên hiện tại dần dần nhớ lại cũng không phải là chuyện không thể.
Mài mực, trải giấy, nâng bút.
Thân trúc Tương Phi(1), ngòi bút như sương; giấy Trừng Tâm Đường (2) tinh khiết như ngọc; từng câu từng chữ, dùng bút thay tâm.
Không biết đã qua bao lâu, Sơ Ảnh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ta cúi đầu trên thư án, không khỏi có chút kinh ngạc: “Tiểu thư, trời còn sớm như vậy mà người đã thức dậy để viết gì vậy?”
Sau khi kiểm tra lại một lần cuối cùng, ta đưa mắt nhìn ra sắc trời rạng đông còn mịt mù bên ngoài cửa sổ, không ngờ đã viết suốt một đêm.
Sơ Ảnh bước đến giúp ta phủ thêm chiếc áo choàng, khi chạm vào đôi tay lạnh như băng của ta, suýt nữa là kêu lên thành tiếng “Tiểu thư, rốt cuộc là người thức dậy từ lúc nào? Đã viết bao lâu? Sao đôi tay lại lạnh giống như một khối băng thế này!”
Ta vừa xoa nhẹ lên bàn tay phải lạnh cứng của mình, vừa trầm giọng phân phó: “Sơ Ảnh, giúp ta mang quần áo tới đây, ta muốn lập tức ra ngoài.”
Trong thời gian hồi tưởng để viết ra, suy nghĩ của ta vẫn không ngừng dừng lại, nên càng ngày càng rõ ràng.
Cũng không phải là ta chưa từng hoài nghi có thể đây chỉ là cái bẫy do Đông cung cố ý bày bố, nhưng nét mặt Diễm nhi lại đau thương như vậy tuyệt đối không phải là giả vờ. Ta đã từng cùng Tô Tu Miễn đi khắp núi đồi sông suối, cũng đã gặp qua đủ loại người, ở điểm này, ta có thể khẳng định.
Hơn nữa, cho dù tin tức này là giả, thì đối với Nam Thừa Diệu mà nói, cũng là gia tăng thêm sự đề phòng và cảnh giác của hắn. Không có gì không tốt.
Bởi vì vậy, hiện tại, điều ta phải làm là đem thư tín này cùng với cây sáo kia nguyên vẹn trao tận tay Nam Thừa Diệu.
Sơ Ảnh bưng nước ấm tiến vào, nhìn thấy ta đang thu dọn mọi thứ trên thư án, không khỏi than thở mà ai oán nói: “Không biết là chuyện quan trọng thế nào mà khiến tiểu thư ngay đến bản thân mình cũng không quan tâm, đã viết suốt đêm như vậy, hiện tại lại xem như bảo bối mà thu thập.”
Ta nhìn bức thư trong tay, ánh mắt rũ xuống chầm chậm nở nụ cười: “Đúng rất quan trọng, cho nên, nhất định ta phải cho người nhìn thấy.”
——— —————— ————————
(1) Trúc Tương Phi, Trúc đốm: tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm. Trúc thường được dùng làm bút, sáo…
(2) Trừng Tâm Đường Chỉ – 澄心堂纸: là loại giấy được Nam Đường Lý Hậu Chủ sử dụng, nổi danh cùng loại mực Đình Khuê Mặc, bề mặt phẳng nhẵn, mịn màng, có tên gọi là “Hoạt như xuân băng, mật như tỷ” 滑如春冰密如玺”, là loại giấy thượng phẩm ít hút mực