Chương : 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhậm Huyên xách theo túi sườn nướng kia vào nhà, rồi tiện tay đóng cửa lại. Phòng khách đã được Trình Vân Phong dọn dẹp sạch sẽ, còn người thì đang ngồi trên sopha mặt đầy vẻ nghiêm túc, tay khoanh lại nhìn anh chăm chú.
“Trần Tuế?” Trình Vân Phong bắt đầu gây khó dễ, hai chân Nhậm Huyên tuy đứng thẳng nhưng trong lòng vì chột dạ mà không nhúc nhích được.
“Không phải nói là đã không còn liên lạc gì rồi sao?” Ánh mắt cậu không tự chủ được, mà nhìn về phía lòng bàn tay vì siết chặt nên đỏ lên của anh, khí thế ban đầu cũng yếu đi, Trình Vân Phong đứng lên đoạt lấy cái túi giấy nặng nề trong tay người của mình, nói: “Thịt lợn nướng hả, hừ, chúng ta cũng chẳng thiếu thịt ăn mà phải phiền đến anh ta.” Nói xong lại ném cái túi kia lên mặt bàn nước.
“Đây là lần đầu tiên gặp nhau sau mấy tháng vừa rồi,” Nhậm Huyen mềm mỏng đưa Trình Vân Phòng về lại ghế sopha ngồi xuống, “Mẹ của cậu ấy mua nên tôi mới nhận, là tấm lòng của cô…”
Trình Vân Phong không dễ bị lừa như vậy, non nửa năm không thấy mặt mũi đâu vừa đến đã mang theo quà. Cậu liếc nhìn túi quà kia, cho dù không lớn nhưng chuyện chưa chắc đã nhỏ, không ngờ được cái tên Trần Tuế kia mặt lại dày như vậy.
“Anh ta có việc gì cần em giúp hả? Chồn cáo mà đi chúc Tết gà (*), lúc nãy ở cửa đã trông thấy vẻ mặt có ý đồ của anh ta rồi.”
(*)= giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu
Lời nói có hơi nặng nề, Nhậm Huyên nghe vậy nhưng cũng không phản bác, chuyện tiếp theo cần phải thương lượng đến tám phần là Trình Vân Phong sẽ nổi nóng, nhưng anh vẫn kiên trì mở miệng: “Phong này, Trần Tuế gặp phải chút phiền phức, muốn đến ở nhờ nhà tôi một khoảng thời gian. Căn hộ bên kia sửa sang xong sẽ đi ngay, vì thế khoảng thời gian này cậu không tiện đến đây lắm.”
Là cậu không tiện đến, chứ không phải là Trần Tuế có thể đến đây hay không, anh đã trực tiếp bỏ qua cậu mà đưa ra quyết định, Trình Vân Phong nghe thấy vậy đã tức điên lên: “Anh ta không có nhà chắc, nhất định phải đến nhà em ở mới được à? Còn chưa phải ra đầu đường xó chợ đã đuổi tôi ra khỏi cửa trước rồi!”
“Phong à,” Nhậm Huyên muốn lấy lòng mà kéo tay áo của cậu, “Nhiều lắm cũng chỉ hai tháng thôi, cậu ấy không tiện thuê phòng lắm, bạn bè với nhau bao nhiêu năm rồi, tôi không thể không giúp đỡ được.” Nhậm Huyên tóm tắt lại tình trạng gần đây của người đó cho Trình Vân Phong nghe, hy vọng cậu sẽ có một chút thông cảm.
“Tôi không đồng ý.” Trình Vân Phong thở phì phò đẩy tay anh ra, “Tôi không tin bao năm như vậy rồi mà tên đó không nhìn ra được tâm tư của em với mình, lúc này lại tới tìm em còn đòi ở đến mấy tháng, nhất định là không có ý tốt!”
“Trước đó không phải cậu ấy cũng sắp kết hôn rồi sao, còn có thể có ý gì được chứ?” Âm cuối của Nhậm Huyên cao lên mấy độ, đôi mắt cũng mở tròn xoe vì kích động, phỏng đoán ác ý của Trình Vân Phong đối với Trần Tuế là con dao găm chặt đứt phòng tuyến cuối cùng của anh, Nhậm Huyên thậm chí còn chưa nghĩ kỹ đã nói: “Nếu như lúc trước Trần Tuế có ý đồ gì với tôi, thì đã không có cuộc cãi vã ngày hôm nay.”
Anh nói xong thì mím chặt môi lại không nói gì, đổi lại Trình Vân Phong cũng không ngồi yên được nữa. Cậu dạng hai chân ra, đứng bật lên như một con thú hung hãn ở phía đối diện, chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của anh: “Nhậm Huyên em có ý gì? Có phải là chỉ cần Trần Tuế ngoắc tay một cái thì con mẹ nó Trình Vân Phong tôi chẳng có việc gì ở đây từ sớm rồi đúng không?”
Nhậm Huyên ngẩng đầu lên, tuy ngồi ở vị trí thấp hơn nhưng khí thế hay sức lực đều không thua người kia: “Trình Vân Phong cậu đừng tranh cãi vô lý như vậy.”
“Tôi nói vô lý sao?” Trình Vân Phong tức cười, “Vậy ngày hôm nay tôi phải vô lý đến cùng, tôi cứ không đồng ý để anh ta chuyển đến đấy, anh định làm thế nào!”
Nhậm Huyên cũng đứng dậy, khẽ ngước đầu lên, khuyên nhủ hết nước hết cái: “Phong là bạn trai của tôi, cậu ấy là anh em của tôi, hai người đều là những người quan trọng nhất của tôi, tôi không muốn phải lựa chọn giữa hai người.”
“Em không phải là không muốn chọn, mà là đã chọn anh ta rồi.” Trình Vân Phong nói năng có khí phách, khiến lời biện giải của Nhậm Huyên phải nuốt lại vào trong miệng.
Trong lời nói kia không có chữ nào là tàn nhẫn, nhưng lại đau giống như bị lột da róc xương. Cậu không dám nghe tiếp những lời phản bác còn chưa nói xong của Nhậm Huyên, mỗi một từ đều sẽ trở thành bằng chứng kết luận khiến cậu không thể nào chịu nổi.
Cậu đã xem thường không coi bất kỳ ai là đối thủ của mình, cậu đã tự tin nghĩ rằng mình là người yêu tuyệt vời nhất của Nhậm Huyên. Nhưng Trần Tuế còn ở đó, cùng với mười ba năm bọn họ chưa gặp mặt nhau, giễu cợt đoạn tình cảm ngắn ngủi không được thấy ánh sáng của cậu lúc này còn đang lảo đảo bên bờ vực.
Khoảng cách thời gian đó khiến Trình Vân Phong sợ hãi, cậu sợ không sánh bằng, cậu cũng không muốn thua, càng không thể thua được. Nếu thua thì chính là đẩy Nhậm Huyên đến chỗ xa mình hơn.
Hai người tuy đứng đối diện nhau nhưng ánh mắt lại không hề có giao tiếp, phải mất một lúc lâu sau, Trình Vân Phong mới mạnh mẽ nói: “Tôi tin tưởng em, chứ không phải là vì thua anh ta.”
Nhậm Huyên biết người này đang nhượng bộ, trong lòng liền mềm nhũn. Anh bèn duỗi năm ngón tay ra đan vào tay chú chó bự của anh, nắm chặt lấy rồi nói: “Tôi biết.”
Trình Vân Phong cũng nắm chặt lấy lòng bàn tay của người kia, kéo vào lồng ngực mình, mu bàn tay được dán vào nơi có nhiệt độ ấm áp dễ chịu, lại như chưa từng có cuộc tranh cãi nào. Giọng nói của cậu trầm thấp, lắng nghe thật kỹ lại nhận thấy tràn ngập ấm ức: “Lúc nào anh ta chuyển tới?”
“Quốc khánh.” Nhậm Huyên chủ động dựa vào lồng ngực của cậu, lí nhí như là nhận sai: “Không thể cùng Phong ra ngoài chơi rồi.”
“Tôi còn muốn đưa em đi ngắm núi tuyết đây này,” Trình Vân Phong vẫn là không nhịn được, giằng co nhiều lần nhưng bàn tay đến cuối cùng vẫn phải ôm chặt lấy eo người kia: “Bây giờ vé cũng không cần mua nữa rồi.”
“Lần sau tôi sẽ cùng Phong đi ngắm núi tuyết, ngắm biển.” Nhậm Huyên ghé lại bên môi Trình Vân Phong, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Cậu nắm lấy gáy của anh, tham lam mà kéo dài nụ hôn này, phảng phất giống như chỉ cần buông tay ra thì tất cả trước mặt sẽ không còn chân thực nữa.
Chớp mắt đã đến Quốc khánh, Nhậm Huyên cẩn thận thu dọn lại đồ dùng hàng ngày của Trình Vân Phong rồi cất vào trong tủ quần áo của mình, để lại một không gian sinh hoạt cá nhân đầy đủ cho Trần Tuế. Lúc Trình Vân Phong hay ở đây cũng quét tước dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, hiếm khi phải để Nhậm Huyên nhọc lòng.
Anh đi kiểm tra lại phòng ngủ nhỏ lần cuối, khung ảnh trên giá sách đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Nhậm Huyên, anh ghé sát lại kiễng chân lên nhìn, khung ảnh vốn để trống kia không biết từ lúc nào đã được Trình Vân Phong nhét hình vào.
Đó là ảnh chụp của hai người họ lúc lên núi Vạn Sơn, không phải là ảnh chụp toàn thân đứng sóng vai với nhau mà là bức ảnh tự sướng Trình Vân Phong đã chụp kia đập vào mắt là hai gương mặt to oạch, so với chuyện muốn lưu làm kỷ niệm đặt ảnh ở đây lại càng giống kiểu muốn tuyên bố chủ quyền hơn.
Nhậm Huyên nhìn vào bức ảnh kia, khóe miệng anh không khỏi cong lên, vóc người Trình Vân Phong rất lớn nhưng làm những việc thế này lại giống hệt như một chú chó săn nhỏ có dục vọng chiếm hữu cực kỳ to lớn, loại hành vi này cùng với kiểu đi tè đánh dấu địa bàn nào có gì khác biệt. Nhưng anh cũng không cất khung ảnh kia đi, mà vẫn đặt ở đó mặc nó huênh hoang khắp nơi.
Nói là dọn nhà, nhưng hành lý của Trần Tuế cũng không nhiều, phần lớn đều để tạm bên nhà cha mẹ, anh ta chỉ mang theo những thứ thiết yếu tới nhà Nhậm Huyên.
Nhà của Nhậm Huyên từ trước đến nay đều sạch sẽ khoan khoái sáng sủa, trước đây Trần Tuế đã đến qua mấy lần nhưng đều chưa từng dừng lại, đây mới là lần đầu tiên biết rõ về căn nhà này như thế, anh ta vừa mới đặt cái túi xuống đã đi loanh quanh một vòng.
Nhậm Huyên vì muốn giúp Trần Tuế mau chóng thích ứng với cuộc sống ở đây, bèn tranh thủ lúc trời còn chưa tối mà dẫn người này đi giới thiệu hoàn cảnh xung quanh, những chỗ như là hiệu thuốc, cửa hàng tiện lợi hay là chợ đều được anh giới thiệu một lượt. Trần Tuế bỏ tiền ra kéo anh đi mua không ít hải sản tươi sống cùng với bia, nói là muốn chúc mừng bọn họ chính thức “ở chung”.
Nghe đến hai chữ “ở chung” này, Nhậm Huyên vẫn nhíu mày lại, tuy rằng trước đây Trần Tuế ngẫu nhiên cũng sẽ kể cho anh nghe những câu chuyện cười nhạy cảm phóng đãng, nhưng lúc này anh chỉ muốn yên lặng đáp lại, thậm chí còn muốn giữ một khoảng cách. Trần Tuế giống như không phát hiện ra có gì bất đồng, vẫn hihihaha không chịu dừng lại.
Buổi tối Trần Tuế ôm đồm nhiều việc, thậm chí còn tuyên bố muốn chủ động phụ trách tất cả những bữa tối trong thời gian ở chung, Nhậm Huyên không từ chối được đành phải giúp anh ta rửa rau, dọn dẹp phòng bếp và làm vài việc lặt vặt.
Nhưng kết quả lại ngoài ý muốn, Trần Tuế chỉ xào mới một đĩa sò mà đã làm vỡ mất hai cái đĩa, Nhậm Huyên không thể làm gì khác hơn là nhận lấy phần làm nốt các món còn lại.
Trong phòng khách đang chiếu trận thi đấu bóng rổ, Nhậm Huyên cùng Trần Tuế ngồi ở bàn ăn chạm cốc. Anh không muốn uống quá nhiều, chung quy vẫn còn phải có người tỉnh táo mà quét dọn khắc phục hậu quả, nhưng lại không thể khước từ quá đáng khiến bầu không khí mất hứng, hơn nữa Trần Tuế rót mấy cốc liên tiếp đều lấy lý do là uống rượu giải sầu khiến anh càng không tiện từ chối.
Nhậm Huyên có thể dễ dàng hiểu được nỗi buồn khổ của Trần Tuế, nhất là khi anh đã từng chứng kiến lúc mới đính hôn anh ta đã vui sướng đến mức nào, bất luận nguyên nhân có thế nào một người bị phản bội từ hôn đều dễ tranh thủ được sự đồng tình.
Có thể đã rất lâu Trần Tuế mới vui vẻ mà ăn một bữa cơm như vậy, một bàn đồ ăn bị hai người làm loạn. Nhậm Huyên dìu Trần Tuế ngồi xuống sopha cho tiêu cơm, còn mình thì lại đi dọn dẹp đống lộn xộn ngổn ngang kia.
Khi Nhậm Huyên quay trở lại phòng khách, Trần Tuế đã dựa vào trên ghế ngủ mê man rồi, khẽ đẩy vai của anh ta hy vọng người này có thể tự tỉnh lại rồi trở về phòng ngủ.
Trần Tuế ngủ cũng không sâu, vừa đụng vào đã tỉnh lại. Mặc dù lúc nói chuyện cũng có phần rõ ràng, nhưng mùi rượu nồng đậm từ miệng anh ta lại phả đầy mặt Nhậm Huyên: “Muộn rồi đó, đi ngủ thôi.”
“Huyên,” Ngón tay Trần Tuế chợt chạm vào má Nhậm Huyên, “Trước đây sao tôi không nhận ra, da cậu lại trắng như vậy nhỉ, trông cậu cũng thật thanh tú nữa.”
Nhậm Huyên ngăn bàn tay của người này lại, giọng điệu cũng biến thành lạnh lùng cứng rắn: “Trần Tuế, cậu say rồi.”
Trấn Tuế bỏ qua sự phản kháng của Nhậm Huyên, dựa vào hơi rượu mà làm càn. Anh ta kéo cánh tay Nhậm Huyên lại lôi người vào trong lồng ngực mình, cắn mạnh một cái vào má anh, rồi lại dịch đến bên tai, không biết liêm sỉ mà đưa đầu lưỡi vào liếm láp.
Nhậm Huyên dùng toàn bộ sức lực đẩy Trần Tuế ra, dùng biểu tình gần như phẫn hận mà nhìn người này, không dùng bạo lực với một con quỷ đang say là kiềm chế cuối cùng của Nhậm Huyên.
Nhưng mà Trần Tuế lại một lần nữa khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh còn nghiêng người đè lên, nhưng lần này không làm ra những hành động tùy tiện nữa, hai mắt mơ hồ chỉ nhìn chằm chằm vào Nhậm Huyên, đôi môi hồng nhuận đầy đặn kia khép lại rồi mở ra còn dính một ít nước bọt bên khoé miệng.
“Huyên này, tôi biết tình cảm những năm qua cậu đều dành cho tôi, hiện tại tôi muốn cùng cậu thử xem.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Huyên thầm mến Trần Tuế lâu như vậy, ngoài cố chấp của bản thân thì càng quan trọng hơn là người này cũng có đáp lại. Khi anh không tiếp tục kiên trì được nữa thì lại dành cho chút ngon ngọt, giữ người lại bên mình.
Biết rõ tình cảm của Nhậm Huyên lại hưởng thụ sự săn sóc đó, không thích anh nhưng lại không nỡ lòng từ chối, rõ ràng là người có chủ nghĩa tư tưởng ích kỷ và biểu hiện thiếu ý thức trách nhiệm, cho nên ngay từ đầu ở chỗ tôi đã viết Trần Tuế là một nhân vật phản diện.
Tình cảm của mỗi một con người đều xứng đáng được đối xử nghiêm túc, tình cảm là điều đáng trân quý như vậy cho nên không được trao nhầm người. Tránh xa những mối quan hệ mập mờ, từ chối trở thành phương án dự phòng, thương yêu bản thân, tôn trọng người khác!
Nhậm Huyên xách theo túi sườn nướng kia vào nhà, rồi tiện tay đóng cửa lại. Phòng khách đã được Trình Vân Phong dọn dẹp sạch sẽ, còn người thì đang ngồi trên sopha mặt đầy vẻ nghiêm túc, tay khoanh lại nhìn anh chăm chú.
“Trần Tuế?” Trình Vân Phong bắt đầu gây khó dễ, hai chân Nhậm Huyên tuy đứng thẳng nhưng trong lòng vì chột dạ mà không nhúc nhích được.
“Không phải nói là đã không còn liên lạc gì rồi sao?” Ánh mắt cậu không tự chủ được, mà nhìn về phía lòng bàn tay vì siết chặt nên đỏ lên của anh, khí thế ban đầu cũng yếu đi, Trình Vân Phong đứng lên đoạt lấy cái túi giấy nặng nề trong tay người của mình, nói: “Thịt lợn nướng hả, hừ, chúng ta cũng chẳng thiếu thịt ăn mà phải phiền đến anh ta.” Nói xong lại ném cái túi kia lên mặt bàn nước.
“Đây là lần đầu tiên gặp nhau sau mấy tháng vừa rồi,” Nhậm Huyen mềm mỏng đưa Trình Vân Phòng về lại ghế sopha ngồi xuống, “Mẹ của cậu ấy mua nên tôi mới nhận, là tấm lòng của cô…”
Trình Vân Phong không dễ bị lừa như vậy, non nửa năm không thấy mặt mũi đâu vừa đến đã mang theo quà. Cậu liếc nhìn túi quà kia, cho dù không lớn nhưng chuyện chưa chắc đã nhỏ, không ngờ được cái tên Trần Tuế kia mặt lại dày như vậy.
“Anh ta có việc gì cần em giúp hả? Chồn cáo mà đi chúc Tết gà (*), lúc nãy ở cửa đã trông thấy vẻ mặt có ý đồ của anh ta rồi.”
(*)= giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu
Lời nói có hơi nặng nề, Nhậm Huyên nghe vậy nhưng cũng không phản bác, chuyện tiếp theo cần phải thương lượng đến tám phần là Trình Vân Phong sẽ nổi nóng, nhưng anh vẫn kiên trì mở miệng: “Phong này, Trần Tuế gặp phải chút phiền phức, muốn đến ở nhờ nhà tôi một khoảng thời gian. Căn hộ bên kia sửa sang xong sẽ đi ngay, vì thế khoảng thời gian này cậu không tiện đến đây lắm.”
Là cậu không tiện đến, chứ không phải là Trần Tuế có thể đến đây hay không, anh đã trực tiếp bỏ qua cậu mà đưa ra quyết định, Trình Vân Phong nghe thấy vậy đã tức điên lên: “Anh ta không có nhà chắc, nhất định phải đến nhà em ở mới được à? Còn chưa phải ra đầu đường xó chợ đã đuổi tôi ra khỏi cửa trước rồi!”
“Phong à,” Nhậm Huyên muốn lấy lòng mà kéo tay áo của cậu, “Nhiều lắm cũng chỉ hai tháng thôi, cậu ấy không tiện thuê phòng lắm, bạn bè với nhau bao nhiêu năm rồi, tôi không thể không giúp đỡ được.” Nhậm Huyên tóm tắt lại tình trạng gần đây của người đó cho Trình Vân Phong nghe, hy vọng cậu sẽ có một chút thông cảm.
“Tôi không đồng ý.” Trình Vân Phong thở phì phò đẩy tay anh ra, “Tôi không tin bao năm như vậy rồi mà tên đó không nhìn ra được tâm tư của em với mình, lúc này lại tới tìm em còn đòi ở đến mấy tháng, nhất định là không có ý tốt!”
“Trước đó không phải cậu ấy cũng sắp kết hôn rồi sao, còn có thể có ý gì được chứ?” Âm cuối của Nhậm Huyên cao lên mấy độ, đôi mắt cũng mở tròn xoe vì kích động, phỏng đoán ác ý của Trình Vân Phong đối với Trần Tuế là con dao găm chặt đứt phòng tuyến cuối cùng của anh, Nhậm Huyên thậm chí còn chưa nghĩ kỹ đã nói: “Nếu như lúc trước Trần Tuế có ý đồ gì với tôi, thì đã không có cuộc cãi vã ngày hôm nay.”
Anh nói xong thì mím chặt môi lại không nói gì, đổi lại Trình Vân Phong cũng không ngồi yên được nữa. Cậu dạng hai chân ra, đứng bật lên như một con thú hung hãn ở phía đối diện, chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của anh: “Nhậm Huyên em có ý gì? Có phải là chỉ cần Trần Tuế ngoắc tay một cái thì con mẹ nó Trình Vân Phong tôi chẳng có việc gì ở đây từ sớm rồi đúng không?”
Nhậm Huyên ngẩng đầu lên, tuy ngồi ở vị trí thấp hơn nhưng khí thế hay sức lực đều không thua người kia: “Trình Vân Phong cậu đừng tranh cãi vô lý như vậy.”
“Tôi nói vô lý sao?” Trình Vân Phong tức cười, “Vậy ngày hôm nay tôi phải vô lý đến cùng, tôi cứ không đồng ý để anh ta chuyển đến đấy, anh định làm thế nào!”
Nhậm Huyên cũng đứng dậy, khẽ ngước đầu lên, khuyên nhủ hết nước hết cái: “Phong là bạn trai của tôi, cậu ấy là anh em của tôi, hai người đều là những người quan trọng nhất của tôi, tôi không muốn phải lựa chọn giữa hai người.”
“Em không phải là không muốn chọn, mà là đã chọn anh ta rồi.” Trình Vân Phong nói năng có khí phách, khiến lời biện giải của Nhậm Huyên phải nuốt lại vào trong miệng.
Trong lời nói kia không có chữ nào là tàn nhẫn, nhưng lại đau giống như bị lột da róc xương. Cậu không dám nghe tiếp những lời phản bác còn chưa nói xong của Nhậm Huyên, mỗi một từ đều sẽ trở thành bằng chứng kết luận khiến cậu không thể nào chịu nổi.
Cậu đã xem thường không coi bất kỳ ai là đối thủ của mình, cậu đã tự tin nghĩ rằng mình là người yêu tuyệt vời nhất của Nhậm Huyên. Nhưng Trần Tuế còn ở đó, cùng với mười ba năm bọn họ chưa gặp mặt nhau, giễu cợt đoạn tình cảm ngắn ngủi không được thấy ánh sáng của cậu lúc này còn đang lảo đảo bên bờ vực.
Khoảng cách thời gian đó khiến Trình Vân Phong sợ hãi, cậu sợ không sánh bằng, cậu cũng không muốn thua, càng không thể thua được. Nếu thua thì chính là đẩy Nhậm Huyên đến chỗ xa mình hơn.
Hai người tuy đứng đối diện nhau nhưng ánh mắt lại không hề có giao tiếp, phải mất một lúc lâu sau, Trình Vân Phong mới mạnh mẽ nói: “Tôi tin tưởng em, chứ không phải là vì thua anh ta.”
Nhậm Huyên biết người này đang nhượng bộ, trong lòng liền mềm nhũn. Anh bèn duỗi năm ngón tay ra đan vào tay chú chó bự của anh, nắm chặt lấy rồi nói: “Tôi biết.”
Trình Vân Phong cũng nắm chặt lấy lòng bàn tay của người kia, kéo vào lồng ngực mình, mu bàn tay được dán vào nơi có nhiệt độ ấm áp dễ chịu, lại như chưa từng có cuộc tranh cãi nào. Giọng nói của cậu trầm thấp, lắng nghe thật kỹ lại nhận thấy tràn ngập ấm ức: “Lúc nào anh ta chuyển tới?”
“Quốc khánh.” Nhậm Huyên chủ động dựa vào lồng ngực của cậu, lí nhí như là nhận sai: “Không thể cùng Phong ra ngoài chơi rồi.”
“Tôi còn muốn đưa em đi ngắm núi tuyết đây này,” Trình Vân Phong vẫn là không nhịn được, giằng co nhiều lần nhưng bàn tay đến cuối cùng vẫn phải ôm chặt lấy eo người kia: “Bây giờ vé cũng không cần mua nữa rồi.”
“Lần sau tôi sẽ cùng Phong đi ngắm núi tuyết, ngắm biển.” Nhậm Huyên ghé lại bên môi Trình Vân Phong, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Cậu nắm lấy gáy của anh, tham lam mà kéo dài nụ hôn này, phảng phất giống như chỉ cần buông tay ra thì tất cả trước mặt sẽ không còn chân thực nữa.
Chớp mắt đã đến Quốc khánh, Nhậm Huyên cẩn thận thu dọn lại đồ dùng hàng ngày của Trình Vân Phong rồi cất vào trong tủ quần áo của mình, để lại một không gian sinh hoạt cá nhân đầy đủ cho Trần Tuế. Lúc Trình Vân Phong hay ở đây cũng quét tước dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, hiếm khi phải để Nhậm Huyên nhọc lòng.
Anh đi kiểm tra lại phòng ngủ nhỏ lần cuối, khung ảnh trên giá sách đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Nhậm Huyên, anh ghé sát lại kiễng chân lên nhìn, khung ảnh vốn để trống kia không biết từ lúc nào đã được Trình Vân Phong nhét hình vào.
Đó là ảnh chụp của hai người họ lúc lên núi Vạn Sơn, không phải là ảnh chụp toàn thân đứng sóng vai với nhau mà là bức ảnh tự sướng Trình Vân Phong đã chụp kia đập vào mắt là hai gương mặt to oạch, so với chuyện muốn lưu làm kỷ niệm đặt ảnh ở đây lại càng giống kiểu muốn tuyên bố chủ quyền hơn.
Nhậm Huyên nhìn vào bức ảnh kia, khóe miệng anh không khỏi cong lên, vóc người Trình Vân Phong rất lớn nhưng làm những việc thế này lại giống hệt như một chú chó săn nhỏ có dục vọng chiếm hữu cực kỳ to lớn, loại hành vi này cùng với kiểu đi tè đánh dấu địa bàn nào có gì khác biệt. Nhưng anh cũng không cất khung ảnh kia đi, mà vẫn đặt ở đó mặc nó huênh hoang khắp nơi.
Nói là dọn nhà, nhưng hành lý của Trần Tuế cũng không nhiều, phần lớn đều để tạm bên nhà cha mẹ, anh ta chỉ mang theo những thứ thiết yếu tới nhà Nhậm Huyên.
Nhà của Nhậm Huyên từ trước đến nay đều sạch sẽ khoan khoái sáng sủa, trước đây Trần Tuế đã đến qua mấy lần nhưng đều chưa từng dừng lại, đây mới là lần đầu tiên biết rõ về căn nhà này như thế, anh ta vừa mới đặt cái túi xuống đã đi loanh quanh một vòng.
Nhậm Huyên vì muốn giúp Trần Tuế mau chóng thích ứng với cuộc sống ở đây, bèn tranh thủ lúc trời còn chưa tối mà dẫn người này đi giới thiệu hoàn cảnh xung quanh, những chỗ như là hiệu thuốc, cửa hàng tiện lợi hay là chợ đều được anh giới thiệu một lượt. Trần Tuế bỏ tiền ra kéo anh đi mua không ít hải sản tươi sống cùng với bia, nói là muốn chúc mừng bọn họ chính thức “ở chung”.
Nghe đến hai chữ “ở chung” này, Nhậm Huyên vẫn nhíu mày lại, tuy rằng trước đây Trần Tuế ngẫu nhiên cũng sẽ kể cho anh nghe những câu chuyện cười nhạy cảm phóng đãng, nhưng lúc này anh chỉ muốn yên lặng đáp lại, thậm chí còn muốn giữ một khoảng cách. Trần Tuế giống như không phát hiện ra có gì bất đồng, vẫn hihihaha không chịu dừng lại.
Buổi tối Trần Tuế ôm đồm nhiều việc, thậm chí còn tuyên bố muốn chủ động phụ trách tất cả những bữa tối trong thời gian ở chung, Nhậm Huyên không từ chối được đành phải giúp anh ta rửa rau, dọn dẹp phòng bếp và làm vài việc lặt vặt.
Nhưng kết quả lại ngoài ý muốn, Trần Tuế chỉ xào mới một đĩa sò mà đã làm vỡ mất hai cái đĩa, Nhậm Huyên không thể làm gì khác hơn là nhận lấy phần làm nốt các món còn lại.
Trong phòng khách đang chiếu trận thi đấu bóng rổ, Nhậm Huyên cùng Trần Tuế ngồi ở bàn ăn chạm cốc. Anh không muốn uống quá nhiều, chung quy vẫn còn phải có người tỉnh táo mà quét dọn khắc phục hậu quả, nhưng lại không thể khước từ quá đáng khiến bầu không khí mất hứng, hơn nữa Trần Tuế rót mấy cốc liên tiếp đều lấy lý do là uống rượu giải sầu khiến anh càng không tiện từ chối.
Nhậm Huyên có thể dễ dàng hiểu được nỗi buồn khổ của Trần Tuế, nhất là khi anh đã từng chứng kiến lúc mới đính hôn anh ta đã vui sướng đến mức nào, bất luận nguyên nhân có thế nào một người bị phản bội từ hôn đều dễ tranh thủ được sự đồng tình.
Có thể đã rất lâu Trần Tuế mới vui vẻ mà ăn một bữa cơm như vậy, một bàn đồ ăn bị hai người làm loạn. Nhậm Huyên dìu Trần Tuế ngồi xuống sopha cho tiêu cơm, còn mình thì lại đi dọn dẹp đống lộn xộn ngổn ngang kia.
Khi Nhậm Huyên quay trở lại phòng khách, Trần Tuế đã dựa vào trên ghế ngủ mê man rồi, khẽ đẩy vai của anh ta hy vọng người này có thể tự tỉnh lại rồi trở về phòng ngủ.
Trần Tuế ngủ cũng không sâu, vừa đụng vào đã tỉnh lại. Mặc dù lúc nói chuyện cũng có phần rõ ràng, nhưng mùi rượu nồng đậm từ miệng anh ta lại phả đầy mặt Nhậm Huyên: “Muộn rồi đó, đi ngủ thôi.”
“Huyên,” Ngón tay Trần Tuế chợt chạm vào má Nhậm Huyên, “Trước đây sao tôi không nhận ra, da cậu lại trắng như vậy nhỉ, trông cậu cũng thật thanh tú nữa.”
Nhậm Huyên ngăn bàn tay của người này lại, giọng điệu cũng biến thành lạnh lùng cứng rắn: “Trần Tuế, cậu say rồi.”
Trấn Tuế bỏ qua sự phản kháng của Nhậm Huyên, dựa vào hơi rượu mà làm càn. Anh ta kéo cánh tay Nhậm Huyên lại lôi người vào trong lồng ngực mình, cắn mạnh một cái vào má anh, rồi lại dịch đến bên tai, không biết liêm sỉ mà đưa đầu lưỡi vào liếm láp.
Nhậm Huyên dùng toàn bộ sức lực đẩy Trần Tuế ra, dùng biểu tình gần như phẫn hận mà nhìn người này, không dùng bạo lực với một con quỷ đang say là kiềm chế cuối cùng của Nhậm Huyên.
Nhưng mà Trần Tuế lại một lần nữa khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh còn nghiêng người đè lên, nhưng lần này không làm ra những hành động tùy tiện nữa, hai mắt mơ hồ chỉ nhìn chằm chằm vào Nhậm Huyên, đôi môi hồng nhuận đầy đặn kia khép lại rồi mở ra còn dính một ít nước bọt bên khoé miệng.
“Huyên này, tôi biết tình cảm những năm qua cậu đều dành cho tôi, hiện tại tôi muốn cùng cậu thử xem.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Huyên thầm mến Trần Tuế lâu như vậy, ngoài cố chấp của bản thân thì càng quan trọng hơn là người này cũng có đáp lại. Khi anh không tiếp tục kiên trì được nữa thì lại dành cho chút ngon ngọt, giữ người lại bên mình.
Biết rõ tình cảm của Nhậm Huyên lại hưởng thụ sự săn sóc đó, không thích anh nhưng lại không nỡ lòng từ chối, rõ ràng là người có chủ nghĩa tư tưởng ích kỷ và biểu hiện thiếu ý thức trách nhiệm, cho nên ngay từ đầu ở chỗ tôi đã viết Trần Tuế là một nhân vật phản diện.
Tình cảm của mỗi một con người đều xứng đáng được đối xử nghiêm túc, tình cảm là điều đáng trân quý như vậy cho nên không được trao nhầm người. Tránh xa những mối quan hệ mập mờ, từ chối trở thành phương án dự phòng, thương yêu bản thân, tôn trọng người khác!