Chương : 61
Trong mùa đông không có Bộ Tiêu ở nơi này, thành phố G gánh chịu một luồng khí lạnh lớn nhất từ trước đến nay bất ngờ tràn về. Tivi, báo đài liên tục lặp đi lặp lại đây là cái rét khắc nghiệt trăm năm mới gặp một lần. Thời tiết ngày càng lạnh hơn, sau khi liên tục hạ thấp xuống dưới không độ rồi dừng lại ở mức âm mười mấy độ, mưa tuyết lại ùn ùn kéo tới.
Ngư Vi cưỡi chiếc xe đạp điện, đằng sau chở một thùng giữ ấm bên trong chất đầy cà phê nóng, trà sữa, trà chanh và các loại thức uống nóng khác, băng qua màn tuyết đang ào ào rơi xuống trong sân trường.
Sau khi Bộ Tiêu rời khỏi nơi này ba tháng, cô đã có rất nhiều thay đổi. Kỳ nghỉ Quốc Khánh qua đi, mọi thứ trở lại bình thường, Kỳ Diệu và Ngư Na về lại trường. Ngư Vi không muốn bản thân có thời gian rảnh rỗi, cô bắt đầu bán trà lạnh tự làm cho các bạn sinh viên trong trường, cũng xem như kinh doanh nhỏ.
Không cần phải đầu tư nhiều vốn. Ngư Vi đựng trà và các loại nước trái cây trong những chai thủy tinh trong suốt, đóng lại bằng nút bần. Cô đặt những cái tên quen thuộc dễ nghe như ‘trà xanh sương mù’, ‘Phổ Nhĩ cổ thụ’, ‘Phượng Hoàng Đơn Tùng’, ‘hoa nhài thanh khiết’… trên chai có thắt một cái nơ nhỏ bằng dây thừng, từ bên ngoài nhìn vào thấy đủ sắc màu rất bắt mắt. Cho thêm một ít đá nhỏ vào, bán chín đồng một chai, vì chai trà nhìn rất đẹp mắt nên không ít người sẵn sàng bỏ tiền ra mua.
(*Trà Phổ Nhĩ là loại trà khác được sản xuất từ giống chè Shan Tuyết. Giống chè này không thể trồng được ở những vùng trồng chè truyền thống mà mọc tự nhiên trên các vùng núi cao, khí hậu lạnh.
Trà Phượng Hoàng Đơn Tùng là dòng trà xanh của Triều Châu-Trung Quốc.Trà có màu nước vàng chanh, hương vị dịu mát và ngọt hậu.)
Khi đó, thời tiết rất nóng, gần đây trời trở rét, Ngư Vi đổi hết các loại trà lạnh thành thức uống nóng. Từ những ngày đầu tiên không ai nhìn tới, cho đến giờ cung không đủ cầu, việc buôn bán của cô ngày càng phát đạt, trở thành ‘Đệ nhất phong cảnh’ ở đại học G, còn được mọi người đặt cho biệt hiệu ‘Trà Hoa Nữ’, hiện giờ ai muốn mua thức uống của cô phải đặt trước. Vì kiếm được một chút tiền nên Ngư Vi mua cho mình chiếc xe đạp điện và thùng giữ nhiệt.
Số tiền kiếm được ngày một nhiều, nhưng đi kèm với nó sự mệt mỏi cũng ngày càng tăng lên. Lúc này, Ngư Vi đang cưỡi trên chiếc xe đạp điện nhỏ, chỉ thấy gió lạnh cắt da cắt thịt, những hạt tuyết ào ào đổ xuống phả vào mặt, bám vào lông mi. Những nơi da thịt lộ ra ngoài, gió quét qua lạnh đến thấu xương. Cô đưa một tay trùm kín cái mũ bông trên đầu cài chặt nút lại, bên trong cổ cảm thấy ấm áp hơn. Nào ngờ lúc đó bánh xe lướt qua một tảng băng đọng, xe chao đảo, cả người lẫn xe ngã nhào xuống đất.
Ngư Vi hít vào một hơi lạnh, cô từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh. Ngư Vi đau đến cắn chặt răng, đi đến kiểm tra xe, xe không có việc gì nhưng chiếc thùng giữ ấm đằng sau bị văng ra ngoài. Vừa rồi lúc ngã xuống, cô nghe thấy lốp bốp những tiếng vỡ giòn, đến khi ôm cái thùng nhựa lên kiểm tra mới phát hiện có một góc đã bị nứt, chai thủy tinh bên trong cũng vỡ nhiều cái.
Tâm trạng cô lúc này còn ảm đạm mịt mù hơn cả thời tiết. Những hạt tuyết dần biến thành mưa tuyết xoay tròn dữ dội trong không trung, thân hình cô lung lay trong gió, Ngư Vi bỗng nghĩ rốt cuộc tại sao mình phải làm thế này…
Ngư Vi phủi phủi đầu gối, trên người cô dính rất nhiều bùn tuyết. Lúc này đang là giờ tan học, xung quanh người đi lại ngày càng đông, khắp bốn phía đều có người đứng nhìn, mọi ánh mắt đều tìm tòi nghiên cứu quan sát cô. Lúc Ngư Vi đứng dậy chuẩn bị ôm cái thùng trở lại xe, chợt phát hiện có một dáng người cao gầy đỡ chiếc xe đạp của cô lên.
Khi Ngư Vi nhìn thấy người đó, cô hơi sững người ra, đã bao lâu rồi hắn không xuất hiện trước mặt cô? Có lẽ Bộ Tiêu đi bao lâu thì hắn cũng biến mất lâu như thế.
Bộ Huy giúp dựng xe cô lên, ánh mắt hắn không nhìn cô mà đi thẳng đến bên cạnh ôm lấy cái thùng giữ nhiệt bước tới đặt lên yên sau rồi ràng dây buộc lại.
Thật ra trong ba tháng này, Ngư Vi thường xuyên nhìn thấy Bộ Huy, dù sao cũng ở trong cùng một trường, huống chi môn tiếng Anh chuyên nghiệp bọn họ lại học chung giảng đường. Chỉ là hắn không nói chuyện với cô, cô cũng không nói gì với hắn. Đâu chỉ không nói chuyện, đôi khi ánh mắt hai người lỡ chạm nhau, khoảnh khắc ngắn ngủi đó cả hai đều âm thầm quay đi, không ai nhìn ai, có thoáng gặp cũng vội vã lướt qua nhau.
Vì vậy, hôm nay hắn có thể tới giúp cô, có lẽ vì bộ dạng của cô quá thê thảm, Bộ Huy thật sự nhìn không nổi nữa.
Quả nhiên, sau khi giúp cô cột xong cái thùng giữ nhiệt đó, cuối cùng ánh mắt hắn cũng rơi trên người Ngư Vi. Hắn nhíu chặt mày, tựa như thở dài rồi trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc tại sao cứ nhất định phải bán cái này?”
Lúc trở lại trường sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, Bộ Huy phát hiện Ngư Vi bắt đầu buôn bán nhỏ. Suy cho cùng, cô khởi nghiệp rất nhanh chẳng mấy chốc đã nổi tiếng khắp trường, đến giờ tin tức về ‘Trà Hoa Nữ đại học G’ luôn đứng đầu bản tin bát quái.
Hắn thường xuyên nhìn thấy, giữa những ngày mặt trời chói chang như thiêu như đốt, cô mặc một chiếc váy, mái tóc buông dài ôm một cái thùng xốp trắng đứng trước cửa giảng đường bán trà. Có người thật lòng muốn mua, nhưng có rất nhiều người chỉ vì muốn tán tỉnh cô nên đến mua trà để tìm cách tiếp cận…
Nếu chú Út nhìn thấy cảnh tượng đó, thật sự sẽ đồng ý cho cô làm những chuyện này sao? Vừa mệt mỏi lại cực khổ, còn bị người ta lời ra tiếng vào.
Ngư Vi chỉnh sửa lại quần áo, bộ dạng của cô quả thật có phần chật vật, cô gạt chống chiếc xe đạp điện, thấy Bộ Huy sải chân muốn rời đi, cô cất tiếng gọi hắn: “Tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
Bộ Huy sững người một lúc rồi xoay người lại nhìn cô, hồi lâu sau khẽ gật đầu. Thế nên, giữa một ngày đầy bão tuyết, Ngư Vi và Bộ Huy rất lâu rồi mới có một lần nói chuyện lại với nhau. Cô đẩy chiếc xe đạp của mình cùng hắn sóng vai đi trong tuyết lớn. Trên con đường đầy cây phủ tuyết hai bên, hai người chậm rãi đi về phía trước, cô không nói với Bộ Huy những chuyện khiến hắn không vui, chuyện lúc trước lại càng không, cô chỉ nói những dự định trước mắt, những kế hoạch gần đây của mình, vì số lượng trà cô bán ra khá lớn cũng nhận được rất nhiều lời khen, nên cô tính mở một cửa tiệm.
Đi mãi đến ngã ba đường sắp phải tách ra, Bộ Huy vẫn luôn im lặng lắng nghe, cuối cùng khi đã tạm biệt rồi, nhìn Ngư Vi cưỡi trên xe đạp điện ngày càng xa dần rồi biến mất trong mờ mịt tuyết trắng, hắn bỗng nghĩ tới những lời cô vừa nói.
“Sở dĩ muốn kinh doanh khi còn đi học, là vì…” Nói đến đó cô thoáng sững người, cúi đầu mỉm cười rất nhạt, rồi dùng ngữ điệu dịu dàng điềm tĩnh nói tiếp: “Có người nói với tớ rằng, kiếm tiền không nhất thiết phải đi làm thuê cho người ta, phải làm những công việc vất vả nặng nhọc, tớ cũng muốn thử làm điều đó, nhưng rõ ràng tớ không thông minh được như người đó…”
Tuyết rơi càng lúc càng dày, Bộ Huy hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Ngư Vi nữa. Lúc lắng nghe cô nói, hắn hiểu cái từ ‘người đó’ trong miệng cô, chính là chú Út.
Trong thời khắc này, hắn đột nhiên nhận ra một điều, giữa hắn và Ngư Vi vô hình trung đã bị ngăn cách bởi một bức tường thành rất dày rất kiên cố, cho dù có lũ quét hay lửa ngập cũng không thể nào phá hủy được nó. Cho dù không có chú Út, cô cũng sẽ không thích hắn, vì hắn và cô cách quá xa nhau. Hắn chỉ có thể là chính mình trong dáng vẻ tuổi mười chín, nhưng những gì cô khao khát và ngưỡng mộ hắn không bao giờ có được ở cái tuổi mười chín này.
Cô thích một người trưởng thành từng trải, thông thạo sự đời, một người đàn ông có thể chỉ dẫn làm điểm tựa cho cô. Hắn cũng sẽ có, nhưng lúc này đây hắn không cách nào có được những điều đó, nói đơn giản hơn, hắn và cô đã bị đặt vào hai trường thời gian cách biệt, không bao giờ có thể giao nhau.
Rốt cuộc Bộ Huy cũng đã nhận ra được một sự thật mà khi còn đang trong vòng lẩn quẩn hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy, nhưng thấy rồi cũng chỉ đành ngoảnh mặt làm ngơ. Giữa hắn và cô là một bức tường không bao giờ phá vỡ được, hắn cũng không cần thiết phải phá hủy nó, điều đó hoàn toàn vô nghĩa.
***
Cuối cùng quan hệ với Bộ Huy cũng đã phá được băng, ngoại trừ vẫn còn đôi chút lúng túng nhưng mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều. Ngư Vi cảm thấy ngày Bộ Tiêu trở về mỗi lúc một gần, nhưng bỗng nhiên những chuyện không may cứ dồn dập kéo tới.
Ngày hôm đó, cô ở nhà nhắn tin trò chuyện với Bộ Tiêu, đang chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ nhận được điện thoại của Diêu Tố Quyên, giọng nói của chị dâu cả đầy lo lắng khác thường, Ngư Vi hỏi bà có chuyện gì, bà trầm mặc một hồi mới cất lời: “Nha đầu, chị muốn nhờ em giúp một chuyện.”
Lời nói của bà vừa tha thiết cấp bách, vừa chứa đựng ý khẩn cầu. Ngư Vi lập tức hỏi ngay đã xảy ra chuyện gì, có việc gì cứ nói với cô, cô sẽ cố gắng hết sức.
Sau khi Bộ Tiêu đi rồi, một thời gian dài Ngư Vi không trở lại Bộ gia, chủ yếu vì sợ sẽ gặp phải Bộ Huy ở nhà khiến hắn không thoải mái. Nhưng kể từ lần nói chuyện với hắn ở trường học, Ngư Vi cảm thấy Bộ Huy đã dần dần tiếp nhận, nên gần đây mỗi cuối tuần cô đều trở về bồi ông cụ Bộ đánh cờ, trò chuyện.
“Trong công ty xảy ra chút chuyện, có thể một thời gian ngắn chị không về nhà được. Đại gia đình nhà mình, bình thường đều do chị thu xếp trông coi, chị đi như vậy chỉ lo trong nhà xảy ra chuyện. Em cũng biết, tính tình Phàn Thanh quá hòa nhã điềm đạm, Long Long lại nhỏ, bình thường cô ấy còn phải chăm con. Em có thể tới coi sóc nhà cửa giúp chị được không?” Diêu Tố Quyên giải thích sơ qua mọi chuyện.
Không nghi ngờ gì, Ngư Vi liền lập tức đồng ý, còn hỏi đi hỏi lại chuyện trong công ty có nghiêm trọng lắm không. Diêu Tố Quyên chỉ thở dài, nói có mấy hợp đồng chưa thu được nợ, số tiền rất lớn, gần đây quay vòng vốn không ra, bà phải tập trung hết sức cho công ty.
Từ hôm đó trở đi, ngày nào Ngư Vi cũng đến Bộ gia, thật ra cô cũng không cần làm gì nhiều chỉ là thu xếp một ngày ba bữa cơm, chăm sóc ông cụ một chút. Nhưng dù sao cô cũng chỉ tạm thời thay thế chị dâu cả, trong nhà đột nhiên không có chị ấy, mọi thứ loạn hết lên.
Sau khi Ngư Vi thay Diêu Tố Quyên trông coi nhà cửa, rốt cuộc Bộ Tĩnh Sinh cũng không chịu nổi cảnh nhìn thấy vợ mình suốt ngày tối mắt tối mũi bôn ba bên ngoài, liền chạy tới công ty xử lý mọi việc với Diêu Tố Quyên, ăn uống ngủ nghĩ luôn trong đó với chị dâu cả không về nhà nữa. Đúng ngay lúc này, nhà dột lại gặp mưa mọi chuyện cứ dồn dập kéo tới, mẹ Phàn Thanh qua đời, lão Tam vội vàng đưa vợ và con trai về Tế Nam chịu tang mẹ vợ. Bây giờ đã vào tháng một, gần đến tết rồi vậy mà hết người này tới người khác lần lượt rời đi, cả ngôi nhà lớn chỉ còn mình Ngư Vi chăm sóc ông cụ Bộ.
Gần đây, tâm tình ông cụ xuống rất thấp, đầu tiên là trong nhà ầm ĩ hỗn loạn, sau đó là từng người một rời đi, lão Tứ đi trước, cháu trai không muốn về nhà, công ty lão Đại xảy ra chuyện, mẹ vợ lão Tam qua đời, quân cờ domino rung lên chuỗi phản ứng đổ sập xuống, biến một ngôi nhà đang vui vẻ đầm ấp bỗng chốc tản mát khắp nơi.
Rốt cuộc bên cạnh chỉ còn lại một tiểu nha đầu ở với mình. Trong cái mùa đông rét mướt trăm năm mới gặp một lần, trời đất vắng lạnh hoang tàn thế này, ông cụ Bộ cảm thấy mọi thứ tĩnh lặng đến lạ thường, tâm trạng cũng trở nên sa sút.
“Ông, đến lượt người rồi ạ.” Giọng nói dịu dàng mà điềm tĩnh đối diện bên kia bàn cờ gọi một tiếng, ông cụ Bộ ngẩng đầu lên lấy lại tinh thần mới nhớ ra mình đang đánh cờ với nha đầu Ngư gia.
Ngoài cửa sổ, tuyết chậm rãi rơi xuống, đã gần đến tết Nguyên đán rồi.
Ông cụ Bộ cầm quân cờ đen lên đi một nước, ngay sau đó quân cờ trắng của Ngư Vi cũng từng bước ép sát, cục diện rơi vào đòn thắt cổ. Phong cách đánh cờ của nha đầu này ngày càng tà khí, từng bước hạ cờ y hệt như lão Tứ
Ông cụ Bộ bị vỡ thế cờ, có chút hờn giận ngẩng đầu lên tính dạy dỗ lão Tứ, thoáng định thần lại, mới nhớ ra lão Tứ đã đi, ngồi đối diện là nha đầu Ngư gia. Lại chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên kia nhìn mình mỉm cười, làm thế nào mà ông lại nhìn thấy rõ ràng sau lưng cô lão Tứ đang ngồi đó, hai dáng hình chồng lên nhau thành một khuôn mặt, một dáng người. Ông cùng Ngư Vi đánh cờ nhưng thấy như lão Tứ đang ngồi bên cạnh cô, mỗi bước cờ của cô đều tựa như nghe theo lời lão Tứ mà hạ xuống.
Thật không hổ danh là đệ tử do một tay lão Tứ dạy dỗ, sao trước đây ông lại không phát hiện ra Ngư Vi và Bộ Tiêu lại giống nhau đến vậy?
Lúc này đây, trong lòng ông cụ cứ nghĩ tới lão Tứ, có chút nhớ con trai nhỏ của mình rồi. Làm sao mà khi cái tên nghiệt tử kia ở bên cạnh, cứ nhìn thấy hắn là ông không vừa mắt muốn tống hắn đi thật nhanh, nhưng khi hắn đi không về ông cứ nghĩ tới hắn, cứ như nhìn thấy hắn đang lởn vởn trước mặt mình. Đến cả cây trúc đào bị hắn đụng đổ trong sân kia cũng đã cao thẳng tắp như thế, mà đồ ranh con hắn vẫn chưa chịu trở về.
Ban đầu cũng vì thích nha đầu Ngư gia nên lão Tứ mới bị trong nhà ép phải rời đi, lúc đó bản thân ông cũng phản đối. Giờ bình tĩnh nghĩ lại nha đầu Ngư gia tốt đẹp như vậy, nếu thành đôi với lão Tứ quả thật là chuyện tốt lành.
Mấy ngày qua trong nhà xảy ra biến cố, đôi mắt mờ già cõi của ông mới xem như nhìn rõ được mọi chuyện. Cô bé Ngư Vi này làm việc gì cũng thông minh nhanh nhẹn, lúc nào cũng điềm tĩnh luôn khiến người ta cảm thấy yên tâm. Người lớn trong nhà hết người này tới người khác đều đi chỉ còn lại một mình con bé, con bé vẫn như trước luôn để ý lo lắng mọi sinh hoạt thường ngày của ông chẳng khác gì khi Diêu Tố Quyên còn ở nhà. Cơm tối mỗi ngày đều do tự tay con bé nấu, con bé biết khẩu vị ông không tốt, không muốn ăn nên hấp, kho… thay đổi đủ món ăn đa dạng, chỉ vì muốn ông già ông ăn thêm được ít ngụm cơm.
Lúc trước nha đầu này từng nói, đợi khi nào lớn lên sẽ hiếu kính với mình, quả thật một chữ cũng không nuốt lời.
Ông cụ Bộ thở dài, đặt quân cờ trên tay vào hộp không muốn đánh nữa. Ngư Vi thấy ông cụ mệt mỏi, liền đi rót cho ông cụ người chén trà nóng rồi đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, bỗng nghe ông cụ gọi lại, thanh âm có chút mệt mỏi nhưng rất nghiêm túc: “Nha đầu, về sau đừng gọi là ‘ông’ nữa… gọi theo lão Tứ đi.”
Ngư Vi nghe thấy những lời này, cả người ngẩn ra, hai chân bất động đứng bên cửa, có chút hoài nghi mình nghe nhầm, lúc lấy lại tinh thần rồi mới dám tin ông cụ đã đồng ý chấp nhận cô, trong lòng bỗng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Ngư Vi quay đầu lại thấy ông cụ Bộ ngồi trên xe lăn, bóng lưng già nua như đổ xuống, ông tựa vào cửa sổ nhìn bão tuyết ngoài trời, nét mặt đầy ắp cô đơn. Cô lặng lẽ khép cửa lại, đi ra ngoài.
Trong nhà không có bóng người nào, từng cơn gió hun hút lùa vào tầng trệt. Ngư Vi đóng kín tất cả cửa lớn, cửa sổ lại. Cô ngồi trên sofa một lúc nhưng vẫn thấy lạnh lẽo, nhìn bão tuyết mịt mù đổ xuống giữa đất trời, tuyết dày đặc như những chiếc chăn lông ngỗng ùn ùn kéo đến phủ kín khoảng sân nhỏ, khắp nơi chỉ toàn một màu trắng. Cô bỗng nhớ đến cái ngày tuyết rơi năm ngoái.
Ngay sau đó, Ngư Vi quyết định tìm những vật dụng cần thiết sẵn có trong nhà, học theo Bộ Tiêu làm đèn Khổng Minh.
Ngư Vi cưỡi chiếc xe đạp điện, đằng sau chở một thùng giữ ấm bên trong chất đầy cà phê nóng, trà sữa, trà chanh và các loại thức uống nóng khác, băng qua màn tuyết đang ào ào rơi xuống trong sân trường.
Sau khi Bộ Tiêu rời khỏi nơi này ba tháng, cô đã có rất nhiều thay đổi. Kỳ nghỉ Quốc Khánh qua đi, mọi thứ trở lại bình thường, Kỳ Diệu và Ngư Na về lại trường. Ngư Vi không muốn bản thân có thời gian rảnh rỗi, cô bắt đầu bán trà lạnh tự làm cho các bạn sinh viên trong trường, cũng xem như kinh doanh nhỏ.
Không cần phải đầu tư nhiều vốn. Ngư Vi đựng trà và các loại nước trái cây trong những chai thủy tinh trong suốt, đóng lại bằng nút bần. Cô đặt những cái tên quen thuộc dễ nghe như ‘trà xanh sương mù’, ‘Phổ Nhĩ cổ thụ’, ‘Phượng Hoàng Đơn Tùng’, ‘hoa nhài thanh khiết’… trên chai có thắt một cái nơ nhỏ bằng dây thừng, từ bên ngoài nhìn vào thấy đủ sắc màu rất bắt mắt. Cho thêm một ít đá nhỏ vào, bán chín đồng một chai, vì chai trà nhìn rất đẹp mắt nên không ít người sẵn sàng bỏ tiền ra mua.
(*Trà Phổ Nhĩ là loại trà khác được sản xuất từ giống chè Shan Tuyết. Giống chè này không thể trồng được ở những vùng trồng chè truyền thống mà mọc tự nhiên trên các vùng núi cao, khí hậu lạnh.
Trà Phượng Hoàng Đơn Tùng là dòng trà xanh của Triều Châu-Trung Quốc.Trà có màu nước vàng chanh, hương vị dịu mát và ngọt hậu.)
Khi đó, thời tiết rất nóng, gần đây trời trở rét, Ngư Vi đổi hết các loại trà lạnh thành thức uống nóng. Từ những ngày đầu tiên không ai nhìn tới, cho đến giờ cung không đủ cầu, việc buôn bán của cô ngày càng phát đạt, trở thành ‘Đệ nhất phong cảnh’ ở đại học G, còn được mọi người đặt cho biệt hiệu ‘Trà Hoa Nữ’, hiện giờ ai muốn mua thức uống của cô phải đặt trước. Vì kiếm được một chút tiền nên Ngư Vi mua cho mình chiếc xe đạp điện và thùng giữ nhiệt.
Số tiền kiếm được ngày một nhiều, nhưng đi kèm với nó sự mệt mỏi cũng ngày càng tăng lên. Lúc này, Ngư Vi đang cưỡi trên chiếc xe đạp điện nhỏ, chỉ thấy gió lạnh cắt da cắt thịt, những hạt tuyết ào ào đổ xuống phả vào mặt, bám vào lông mi. Những nơi da thịt lộ ra ngoài, gió quét qua lạnh đến thấu xương. Cô đưa một tay trùm kín cái mũ bông trên đầu cài chặt nút lại, bên trong cổ cảm thấy ấm áp hơn. Nào ngờ lúc đó bánh xe lướt qua một tảng băng đọng, xe chao đảo, cả người lẫn xe ngã nhào xuống đất.
Ngư Vi hít vào một hơi lạnh, cô từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh. Ngư Vi đau đến cắn chặt răng, đi đến kiểm tra xe, xe không có việc gì nhưng chiếc thùng giữ ấm đằng sau bị văng ra ngoài. Vừa rồi lúc ngã xuống, cô nghe thấy lốp bốp những tiếng vỡ giòn, đến khi ôm cái thùng nhựa lên kiểm tra mới phát hiện có một góc đã bị nứt, chai thủy tinh bên trong cũng vỡ nhiều cái.
Tâm trạng cô lúc này còn ảm đạm mịt mù hơn cả thời tiết. Những hạt tuyết dần biến thành mưa tuyết xoay tròn dữ dội trong không trung, thân hình cô lung lay trong gió, Ngư Vi bỗng nghĩ rốt cuộc tại sao mình phải làm thế này…
Ngư Vi phủi phủi đầu gối, trên người cô dính rất nhiều bùn tuyết. Lúc này đang là giờ tan học, xung quanh người đi lại ngày càng đông, khắp bốn phía đều có người đứng nhìn, mọi ánh mắt đều tìm tòi nghiên cứu quan sát cô. Lúc Ngư Vi đứng dậy chuẩn bị ôm cái thùng trở lại xe, chợt phát hiện có một dáng người cao gầy đỡ chiếc xe đạp của cô lên.
Khi Ngư Vi nhìn thấy người đó, cô hơi sững người ra, đã bao lâu rồi hắn không xuất hiện trước mặt cô? Có lẽ Bộ Tiêu đi bao lâu thì hắn cũng biến mất lâu như thế.
Bộ Huy giúp dựng xe cô lên, ánh mắt hắn không nhìn cô mà đi thẳng đến bên cạnh ôm lấy cái thùng giữ nhiệt bước tới đặt lên yên sau rồi ràng dây buộc lại.
Thật ra trong ba tháng này, Ngư Vi thường xuyên nhìn thấy Bộ Huy, dù sao cũng ở trong cùng một trường, huống chi môn tiếng Anh chuyên nghiệp bọn họ lại học chung giảng đường. Chỉ là hắn không nói chuyện với cô, cô cũng không nói gì với hắn. Đâu chỉ không nói chuyện, đôi khi ánh mắt hai người lỡ chạm nhau, khoảnh khắc ngắn ngủi đó cả hai đều âm thầm quay đi, không ai nhìn ai, có thoáng gặp cũng vội vã lướt qua nhau.
Vì vậy, hôm nay hắn có thể tới giúp cô, có lẽ vì bộ dạng của cô quá thê thảm, Bộ Huy thật sự nhìn không nổi nữa.
Quả nhiên, sau khi giúp cô cột xong cái thùng giữ nhiệt đó, cuối cùng ánh mắt hắn cũng rơi trên người Ngư Vi. Hắn nhíu chặt mày, tựa như thở dài rồi trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc tại sao cứ nhất định phải bán cái này?”
Lúc trở lại trường sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, Bộ Huy phát hiện Ngư Vi bắt đầu buôn bán nhỏ. Suy cho cùng, cô khởi nghiệp rất nhanh chẳng mấy chốc đã nổi tiếng khắp trường, đến giờ tin tức về ‘Trà Hoa Nữ đại học G’ luôn đứng đầu bản tin bát quái.
Hắn thường xuyên nhìn thấy, giữa những ngày mặt trời chói chang như thiêu như đốt, cô mặc một chiếc váy, mái tóc buông dài ôm một cái thùng xốp trắng đứng trước cửa giảng đường bán trà. Có người thật lòng muốn mua, nhưng có rất nhiều người chỉ vì muốn tán tỉnh cô nên đến mua trà để tìm cách tiếp cận…
Nếu chú Út nhìn thấy cảnh tượng đó, thật sự sẽ đồng ý cho cô làm những chuyện này sao? Vừa mệt mỏi lại cực khổ, còn bị người ta lời ra tiếng vào.
Ngư Vi chỉnh sửa lại quần áo, bộ dạng của cô quả thật có phần chật vật, cô gạt chống chiếc xe đạp điện, thấy Bộ Huy sải chân muốn rời đi, cô cất tiếng gọi hắn: “Tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
Bộ Huy sững người một lúc rồi xoay người lại nhìn cô, hồi lâu sau khẽ gật đầu. Thế nên, giữa một ngày đầy bão tuyết, Ngư Vi và Bộ Huy rất lâu rồi mới có một lần nói chuyện lại với nhau. Cô đẩy chiếc xe đạp của mình cùng hắn sóng vai đi trong tuyết lớn. Trên con đường đầy cây phủ tuyết hai bên, hai người chậm rãi đi về phía trước, cô không nói với Bộ Huy những chuyện khiến hắn không vui, chuyện lúc trước lại càng không, cô chỉ nói những dự định trước mắt, những kế hoạch gần đây của mình, vì số lượng trà cô bán ra khá lớn cũng nhận được rất nhiều lời khen, nên cô tính mở một cửa tiệm.
Đi mãi đến ngã ba đường sắp phải tách ra, Bộ Huy vẫn luôn im lặng lắng nghe, cuối cùng khi đã tạm biệt rồi, nhìn Ngư Vi cưỡi trên xe đạp điện ngày càng xa dần rồi biến mất trong mờ mịt tuyết trắng, hắn bỗng nghĩ tới những lời cô vừa nói.
“Sở dĩ muốn kinh doanh khi còn đi học, là vì…” Nói đến đó cô thoáng sững người, cúi đầu mỉm cười rất nhạt, rồi dùng ngữ điệu dịu dàng điềm tĩnh nói tiếp: “Có người nói với tớ rằng, kiếm tiền không nhất thiết phải đi làm thuê cho người ta, phải làm những công việc vất vả nặng nhọc, tớ cũng muốn thử làm điều đó, nhưng rõ ràng tớ không thông minh được như người đó…”
Tuyết rơi càng lúc càng dày, Bộ Huy hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Ngư Vi nữa. Lúc lắng nghe cô nói, hắn hiểu cái từ ‘người đó’ trong miệng cô, chính là chú Út.
Trong thời khắc này, hắn đột nhiên nhận ra một điều, giữa hắn và Ngư Vi vô hình trung đã bị ngăn cách bởi một bức tường thành rất dày rất kiên cố, cho dù có lũ quét hay lửa ngập cũng không thể nào phá hủy được nó. Cho dù không có chú Út, cô cũng sẽ không thích hắn, vì hắn và cô cách quá xa nhau. Hắn chỉ có thể là chính mình trong dáng vẻ tuổi mười chín, nhưng những gì cô khao khát và ngưỡng mộ hắn không bao giờ có được ở cái tuổi mười chín này.
Cô thích một người trưởng thành từng trải, thông thạo sự đời, một người đàn ông có thể chỉ dẫn làm điểm tựa cho cô. Hắn cũng sẽ có, nhưng lúc này đây hắn không cách nào có được những điều đó, nói đơn giản hơn, hắn và cô đã bị đặt vào hai trường thời gian cách biệt, không bao giờ có thể giao nhau.
Rốt cuộc Bộ Huy cũng đã nhận ra được một sự thật mà khi còn đang trong vòng lẩn quẩn hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy, nhưng thấy rồi cũng chỉ đành ngoảnh mặt làm ngơ. Giữa hắn và cô là một bức tường không bao giờ phá vỡ được, hắn cũng không cần thiết phải phá hủy nó, điều đó hoàn toàn vô nghĩa.
***
Cuối cùng quan hệ với Bộ Huy cũng đã phá được băng, ngoại trừ vẫn còn đôi chút lúng túng nhưng mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều. Ngư Vi cảm thấy ngày Bộ Tiêu trở về mỗi lúc một gần, nhưng bỗng nhiên những chuyện không may cứ dồn dập kéo tới.
Ngày hôm đó, cô ở nhà nhắn tin trò chuyện với Bộ Tiêu, đang chuẩn bị đi ngủ thì bất ngờ nhận được điện thoại của Diêu Tố Quyên, giọng nói của chị dâu cả đầy lo lắng khác thường, Ngư Vi hỏi bà có chuyện gì, bà trầm mặc một hồi mới cất lời: “Nha đầu, chị muốn nhờ em giúp một chuyện.”
Lời nói của bà vừa tha thiết cấp bách, vừa chứa đựng ý khẩn cầu. Ngư Vi lập tức hỏi ngay đã xảy ra chuyện gì, có việc gì cứ nói với cô, cô sẽ cố gắng hết sức.
Sau khi Bộ Tiêu đi rồi, một thời gian dài Ngư Vi không trở lại Bộ gia, chủ yếu vì sợ sẽ gặp phải Bộ Huy ở nhà khiến hắn không thoải mái. Nhưng kể từ lần nói chuyện với hắn ở trường học, Ngư Vi cảm thấy Bộ Huy đã dần dần tiếp nhận, nên gần đây mỗi cuối tuần cô đều trở về bồi ông cụ Bộ đánh cờ, trò chuyện.
“Trong công ty xảy ra chút chuyện, có thể một thời gian ngắn chị không về nhà được. Đại gia đình nhà mình, bình thường đều do chị thu xếp trông coi, chị đi như vậy chỉ lo trong nhà xảy ra chuyện. Em cũng biết, tính tình Phàn Thanh quá hòa nhã điềm đạm, Long Long lại nhỏ, bình thường cô ấy còn phải chăm con. Em có thể tới coi sóc nhà cửa giúp chị được không?” Diêu Tố Quyên giải thích sơ qua mọi chuyện.
Không nghi ngờ gì, Ngư Vi liền lập tức đồng ý, còn hỏi đi hỏi lại chuyện trong công ty có nghiêm trọng lắm không. Diêu Tố Quyên chỉ thở dài, nói có mấy hợp đồng chưa thu được nợ, số tiền rất lớn, gần đây quay vòng vốn không ra, bà phải tập trung hết sức cho công ty.
Từ hôm đó trở đi, ngày nào Ngư Vi cũng đến Bộ gia, thật ra cô cũng không cần làm gì nhiều chỉ là thu xếp một ngày ba bữa cơm, chăm sóc ông cụ một chút. Nhưng dù sao cô cũng chỉ tạm thời thay thế chị dâu cả, trong nhà đột nhiên không có chị ấy, mọi thứ loạn hết lên.
Sau khi Ngư Vi thay Diêu Tố Quyên trông coi nhà cửa, rốt cuộc Bộ Tĩnh Sinh cũng không chịu nổi cảnh nhìn thấy vợ mình suốt ngày tối mắt tối mũi bôn ba bên ngoài, liền chạy tới công ty xử lý mọi việc với Diêu Tố Quyên, ăn uống ngủ nghĩ luôn trong đó với chị dâu cả không về nhà nữa. Đúng ngay lúc này, nhà dột lại gặp mưa mọi chuyện cứ dồn dập kéo tới, mẹ Phàn Thanh qua đời, lão Tam vội vàng đưa vợ và con trai về Tế Nam chịu tang mẹ vợ. Bây giờ đã vào tháng một, gần đến tết rồi vậy mà hết người này tới người khác lần lượt rời đi, cả ngôi nhà lớn chỉ còn mình Ngư Vi chăm sóc ông cụ Bộ.
Gần đây, tâm tình ông cụ xuống rất thấp, đầu tiên là trong nhà ầm ĩ hỗn loạn, sau đó là từng người một rời đi, lão Tứ đi trước, cháu trai không muốn về nhà, công ty lão Đại xảy ra chuyện, mẹ vợ lão Tam qua đời, quân cờ domino rung lên chuỗi phản ứng đổ sập xuống, biến một ngôi nhà đang vui vẻ đầm ấp bỗng chốc tản mát khắp nơi.
Rốt cuộc bên cạnh chỉ còn lại một tiểu nha đầu ở với mình. Trong cái mùa đông rét mướt trăm năm mới gặp một lần, trời đất vắng lạnh hoang tàn thế này, ông cụ Bộ cảm thấy mọi thứ tĩnh lặng đến lạ thường, tâm trạng cũng trở nên sa sút.
“Ông, đến lượt người rồi ạ.” Giọng nói dịu dàng mà điềm tĩnh đối diện bên kia bàn cờ gọi một tiếng, ông cụ Bộ ngẩng đầu lên lấy lại tinh thần mới nhớ ra mình đang đánh cờ với nha đầu Ngư gia.
Ngoài cửa sổ, tuyết chậm rãi rơi xuống, đã gần đến tết Nguyên đán rồi.
Ông cụ Bộ cầm quân cờ đen lên đi một nước, ngay sau đó quân cờ trắng của Ngư Vi cũng từng bước ép sát, cục diện rơi vào đòn thắt cổ. Phong cách đánh cờ của nha đầu này ngày càng tà khí, từng bước hạ cờ y hệt như lão Tứ
Ông cụ Bộ bị vỡ thế cờ, có chút hờn giận ngẩng đầu lên tính dạy dỗ lão Tứ, thoáng định thần lại, mới nhớ ra lão Tứ đã đi, ngồi đối diện là nha đầu Ngư gia. Lại chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên kia nhìn mình mỉm cười, làm thế nào mà ông lại nhìn thấy rõ ràng sau lưng cô lão Tứ đang ngồi đó, hai dáng hình chồng lên nhau thành một khuôn mặt, một dáng người. Ông cùng Ngư Vi đánh cờ nhưng thấy như lão Tứ đang ngồi bên cạnh cô, mỗi bước cờ của cô đều tựa như nghe theo lời lão Tứ mà hạ xuống.
Thật không hổ danh là đệ tử do một tay lão Tứ dạy dỗ, sao trước đây ông lại không phát hiện ra Ngư Vi và Bộ Tiêu lại giống nhau đến vậy?
Lúc này đây, trong lòng ông cụ cứ nghĩ tới lão Tứ, có chút nhớ con trai nhỏ của mình rồi. Làm sao mà khi cái tên nghiệt tử kia ở bên cạnh, cứ nhìn thấy hắn là ông không vừa mắt muốn tống hắn đi thật nhanh, nhưng khi hắn đi không về ông cứ nghĩ tới hắn, cứ như nhìn thấy hắn đang lởn vởn trước mặt mình. Đến cả cây trúc đào bị hắn đụng đổ trong sân kia cũng đã cao thẳng tắp như thế, mà đồ ranh con hắn vẫn chưa chịu trở về.
Ban đầu cũng vì thích nha đầu Ngư gia nên lão Tứ mới bị trong nhà ép phải rời đi, lúc đó bản thân ông cũng phản đối. Giờ bình tĩnh nghĩ lại nha đầu Ngư gia tốt đẹp như vậy, nếu thành đôi với lão Tứ quả thật là chuyện tốt lành.
Mấy ngày qua trong nhà xảy ra biến cố, đôi mắt mờ già cõi của ông mới xem như nhìn rõ được mọi chuyện. Cô bé Ngư Vi này làm việc gì cũng thông minh nhanh nhẹn, lúc nào cũng điềm tĩnh luôn khiến người ta cảm thấy yên tâm. Người lớn trong nhà hết người này tới người khác đều đi chỉ còn lại một mình con bé, con bé vẫn như trước luôn để ý lo lắng mọi sinh hoạt thường ngày của ông chẳng khác gì khi Diêu Tố Quyên còn ở nhà. Cơm tối mỗi ngày đều do tự tay con bé nấu, con bé biết khẩu vị ông không tốt, không muốn ăn nên hấp, kho… thay đổi đủ món ăn đa dạng, chỉ vì muốn ông già ông ăn thêm được ít ngụm cơm.
Lúc trước nha đầu này từng nói, đợi khi nào lớn lên sẽ hiếu kính với mình, quả thật một chữ cũng không nuốt lời.
Ông cụ Bộ thở dài, đặt quân cờ trên tay vào hộp không muốn đánh nữa. Ngư Vi thấy ông cụ mệt mỏi, liền đi rót cho ông cụ người chén trà nóng rồi đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, bỗng nghe ông cụ gọi lại, thanh âm có chút mệt mỏi nhưng rất nghiêm túc: “Nha đầu, về sau đừng gọi là ‘ông’ nữa… gọi theo lão Tứ đi.”
Ngư Vi nghe thấy những lời này, cả người ngẩn ra, hai chân bất động đứng bên cửa, có chút hoài nghi mình nghe nhầm, lúc lấy lại tinh thần rồi mới dám tin ông cụ đã đồng ý chấp nhận cô, trong lòng bỗng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Ngư Vi quay đầu lại thấy ông cụ Bộ ngồi trên xe lăn, bóng lưng già nua như đổ xuống, ông tựa vào cửa sổ nhìn bão tuyết ngoài trời, nét mặt đầy ắp cô đơn. Cô lặng lẽ khép cửa lại, đi ra ngoài.
Trong nhà không có bóng người nào, từng cơn gió hun hút lùa vào tầng trệt. Ngư Vi đóng kín tất cả cửa lớn, cửa sổ lại. Cô ngồi trên sofa một lúc nhưng vẫn thấy lạnh lẽo, nhìn bão tuyết mịt mù đổ xuống giữa đất trời, tuyết dày đặc như những chiếc chăn lông ngỗng ùn ùn kéo đến phủ kín khoảng sân nhỏ, khắp nơi chỉ toàn một màu trắng. Cô bỗng nhớ đến cái ngày tuyết rơi năm ngoái.
Ngay sau đó, Ngư Vi quyết định tìm những vật dụng cần thiết sẵn có trong nhà, học theo Bộ Tiêu làm đèn Khổng Minh.