Chương : 5
Hai ngày liên tiếp Diệp Lăng Phi rảnh rỗi không có việc gì làm. Hắn đành ở phòng tiêu thụ nói chuyện phiếm với những nữ nhân viên ở đây.
- Tiểu Lỵ, tiểu Thanh tôi đến kể chuyện cười cho các cô nghe.
Diệp Lăng Phi đi đển phòng thu thập thông tin lập hồ sơ cười hì hì nói chuyện phiếm cùng với hai cô gái.
- Trưởng phòng, anh định kể chuyện cười gì vậy, chuyện lần trước anh kể thật là xấu xa.
Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Lỵ nở ra một nụ cười.
- Ừ, lần này sẽ không như vậy nữa.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Một mẹ một con đi bơi, người con không may bị rách quần bơi.
Nói đến đây, Diệp Lăng Phi cố ý hỏi:
- Các cô nói xem, liệu có hậu quả gì không?
Hai cô gái đỏ cả mặt, quả nhiên đã nghĩ đến hậu quả.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Đương nhiên là sẽ trần truồng rồi. Người mẹ thế là vội vàng cầm một tấm biển đặt trước hạ thân của con gái mình, mọi người nhìn thấy thì đều cười, trên tấm biển đó viết:
“Chỗ này nước sâu, xin cẩn thận.”
Hai cố gái kia nhếch đôi môi nhỏ nhắn lên, cố gắng kìm chế để cười không ra tiếng. Diệp Lăng Phi tiếp tục n
ói:
- Người mẹ thấy không được lại sửa lại, kết quả lại khiến cho mọi người tiếp tục cười:Nghiêm cấm tiểu tiện ở chỗ này. Các cô tưởng tượng xem, hai mẹ con lúc đó nôn nóng, người mẹ cũng bất chấp, vội vàng đặt tấm biển thứ ba, mọi người nhìn thấy dòng chữ trên tấm gỗ thì vui mừng, chỉ thấy trên đó viết: Nhà vệ sinh công cộng.
Hai cô gái cuối cùng không nhịn được nữa, cười phát ra thành tiếng. Bỗng nhiên trong tiếng cười của các nàng vang lên một tiếng hừ lạnh:
- Hừ, đúng là ăn no không biết làm gì đem những lời nhàm chán ra kể.
Nói xong, Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển đẩy cửa đi vào.
Lý Khả Hân sắc mặt nghiêm túc, không hề có ý cười nào cả. Nàng đưa một ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Lăng Phi, rồi đi tới bên cạnh tiểu Thanh nói:
- Tiểu Thanh, cô giúp tôi chuẩn bị tin tức của khách hàng.
Nói xong nàng đem tin tức đã thu thập giao cho tiểu Thaah. Đây là quy định của phòng tiêu thụ, nếu như phát hiện thấy khách hàng có tiềm năng thì cần phải lập hồ sơ kịp thời, cho dù chính mình không bán hàng thì cũng được phân chia một phần tiền thưởng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hiểu Uyển ửng đỏ. Nàng đi theo Lý Khả Hân, lúc cất bước bộ ngực của nàng cũng khẽ lay động. Vừa rồi Đường Hiểu Uyển cũng nghe thấy chuyện cười của Diệp Lăng Phi cho nên bây giờ nàng bỗng có một cảm giác nóng bừng, bộ vị đó ở dưới hạ thân cũng nóng cả lên. Nàng đã đọc sách và cùng với bạn học cùng phòng của mình xem phim “AV”, vừa nghe hắn nói những hình ảnh trong phim AV bỗng hiện ra trong đầu.
Sau khi chuẩn bị hồ sơ xong xuôi, Lý Khả Hân liền quay đầu lại. Nhận thấy đôi mắt của Diệp Lăng Phi đang nhìn mình chằm chằm thì biết rằng vừa rồi tên trưởng phòng lưu manh này nhất định nhìn lén cặp mông của mình. Trong lòng nàng bỗng hiện lên một sự tức giận không tên. Nàng không khách khí nói:
- Trưởng phòng, anh cũng phải giúp chúng tôi làm giấy tờ đi chứ. Tôi thấy trưởng phòng cả ngày chẳng làm gì, chỉ biết nói chuyện phiếm.
- Ừ, vấn đề này rất quan trọng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi còn đang trong quá trình tập làm quen. Cô phải biết rằng ngày một ngày hai là quen được. Đương nhiên, lúc các cô cần tôi, tôi sẽ xuất hiện. Khả Hân, bây giờ cô cần tôi giúp đỡ điều gì?
- Tất cả đều tốt đẹp rồi, tôi cũng không dám mời đến đại giá của anh. Hiểu Uyển, chúng ta đi thôi.
Lý Khả Hân kéo Đường Hiểu Uyển đi ra ngoài trước mặt Diệp Lăng Phi.
.......................................
Diệp Lăng Phi tắt máy tính, đem đồ đạc trên bàn công tác thu xếp lại. Lúc hắn đứng dậy thì đã chuẩn bị tan sở.
Khu B phòng tiêu thụ đã tắt đèn, chỉ có khu A còn sáng. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ, lúc này tại sao vẫn có người làm việc chứ? Đưa mắt nhìn đồng hồ thì hắn thấy đã năm giờ chiều. Bình thường vào năm giờ chiều thì đã chẳng còn ai, có mấy người như Diệp Lăng Phi, coi văn phòng như nhà của mình?
Diệp Lăng Phi cầm một quyển tạp chí xe hơi đi vào trong văn phòng làm việc. Trong lỗ tai hắn nghe thấy một tiếng khóc nức nở, theo tiếng khóc này, hắn thấy Đường Hiểu Uyển đang gục đầu trên bàn công tác, đầu vai rung rung.
Đường Hiểu Uyển nghe thấy bước chân của Diệp Lăng Phi thì vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn Diệp Lăng Phi. Hai tay nàng cuống quít thu thập đồ đạc, vừa khóc vừa nói:
- Trưởng phòng tôi sẽ lập tức đi xuống.
Diệp Lăng Phi cười cười, kéo một cái ghế lại gần, ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển cất tiếng nói:
- Hiểu Uyển, có muốn nghe truyện cười của tôi không?
- Không, để tôi sắp xếp đồ đạc gọn gàng đã.
Đường Hiểu Uyển liên tục xua tay. Hôm nay nàng đã nghe Diệp Lăng Phi kể một chuyện cười có sắc, nàng sợ lúc này hắn lại tiếp tục.
- Hiểu Uyển, đây là cô không đúng. Tôi muốn kể chuyện cười cho cô nghe, cô lại không nghe thì tôi sẽ tức giận.
Diệp Lăng Phi cố ý tỏ ra tức giận, hù dọa cô bé Đường Hiểu Uyển này. Quả nhiên Đường Hiểu Uyển cuối cùng cũng phải nhượng bộ, nàng liên tục giải thích:
- Không, trưởng phòng, anh hiểu lầm rồi. Tôi muốn đi rửa mặt, cũng không phải là không muốn nghe, trưởng phòng, bây giờ anh mau kể đi.
- Nhưng tôi quên rồi.
Diệp Lăng Phi cười cười, khẽ vỗ vai Đường Hiểu Uyển nói:
- Tranh thủ thời gian đi rửa mặt đi, khóc lóc như mèo ấy. Nhanh lên, tôi đang đói bụng, chờ sau khi tôi đưa cô về nhà còn phải ăn cơm nữa.
Đường Hiểu Uyển định từ chối nhưng Diệp Lăng Phi đã đứng dậy đi ra khỏi văn phòng. Đường Hiểu Uyển bất đắc dĩ đành phải đi tới phòng vệ sinh, đem khuôn mặt mình lau một lượt, sau đó nàng mang túi xách của mình đi xuống dưới lầu.
Diệp Lăng Phi đã đứng ở cửa xe chờ nàng. Trông tháy Đường Hiểu Uyển đi xuống, hắn liền mở cửa để nàng leo lên xe.
- Cô bé, nhà ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi nhấn ga, cầm tay lái. Hai mắt Đường Hiểu Uyển ửng đỏ, tâm tình không tốt. Nàng khẽ nhếch đôi môi anh đào nhỏ nhắn, nhìn ra ngoài cửa xe.
- Cô không phải là không biết mình sống ở đâu chứ?
Diệp Lăng Phi cau mày, tự nhủ:
- Hay là chúng ta đi thuê một cái phòng, tìm một khách sạn…
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, Đường Hiểu Uyển đã quay lại cất tiếng nói:
- Không không, nhà của tôi ở khu cư xá Thúy Viên.
- Cuối cùng cô cũng nhớ ra nhà mình ở đâu, nếu không thì tôi đã mang cô đi bán.
Diệp Lăng Phi cười cười. Đường Hiểu Uyển cũng biết rằng Diệp Lăng Phi nói đùa mình, trên khuôn mặt nàng cố gắng nở ra một nụ cười:
- Trưởng phòng, anh đang ở chỗ nào.
- Khu cho thuê nhà Bạch Lĩnh, cách nhà của cô cũng không xa.
Đường Hiểu Uyển biết rõ khu cho thuê nhà này, đó là một khu cho thuê rất cao cấp. Nàng chỉ ừ một tiếng rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ.
- Cô bé này, đã xảy ra chuyện gì vậy? có thể nói cho tôi biết được không, không chừng tôi có thể giúp đỡ cô!
Vừa nói xong, ở ngã tư trước mặt đã xuất hiện một chiếc đèn đỏ. Diệp Lăng Phi vừa rút một điếu thuốc, vừa quay đầu nhìn Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển nhếch đôi môi nhỏ nhắn lên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ ủy khuất, một lần nữa, nước mắt nàng lại ứa ra. Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì thầm kêu không hay, không biết là đã có chuyện gì. Thấy đèn đã chuyển sang màu xanh, hắn vội vàng đem xe chạy về sát đường rồi dừng lại.
Hắn lấy trong túi ra một xấp khăn giấy, đưa cho Đường Hiểu Uyển nói:
- Nào, lau nước mắt đi. Cô là một cô gái xinh đẹp, khóc như thế này rất khó coi. Nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy, có phải là bị khách hàng nói gì đúng không?
Đường Hiểu Uyển ngừng khóc, đôi mắt hạnh mở to, nàng kỳ quái hỏi:
- Làm sao anh biết.
- Tôi dĩ nhiên biết. Tôi là trưởng phòng của cô, là một trưởng phòng nhàn rỗi không có chuyện gì. Buổi chiều hôm nay tôi thấy cô khóc lóc đầy ủy khuất, chỉ cần dùng mông suy nghĩ là có thể đoán ra.
- Anh dùng mông nghĩ…
Đường Hiểu Uyển vừa nói ra câu này thì đã biết mình sai liền ngừng lại. Đôi má nàng ửng đỏ, không dám nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhân cơ hội này cười xấu xa nói:
- Có phải cô muốn biết tôi dùng mông nghĩ như thế nào đúng không? Không sao, tôi là trưởng phòng của cô, tôi sẽ nói cho cô biết.
- Không, tôi không cần biết, trưởng phòng, anh rất xấu.
Đường Hiểu Uyển lẩm bẩm. Nàng đưa đôi bàn tay trắng ngọc đánh vào ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi theo bản năng cầm lấy bàn tay của nàng, kéo nàng lại gần. Đôi môi của Đường Hiểu Uyển lúc này đã dán vào miệng Diệp lăng Phi, Đường Hiểu Uyển bỗng cảm thấy toàn thân vô lực, cả người ngả vào trong lòng hắn.
Bộ ngực mềm mại ngả vào người khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy thật nóng nực. Cô gái xinh đẹp này cho dù là ai trong tình huống này cũng khó có thể kìm chế được, huống chi Diệp Lăng Phi cũng không phải là chinh nhân quân tử. Hắn theo bản năng sờ bờ eo thon của nàng, đôi môi tham lam quấn lấy bờ môi của Đường Hiểu Uyển.
Đường Hiểu Uyển nhắm mắt lại, gò má ửng đỏ như quả táo chín. Gò vai nàng khẽ run nhè nhẹ, cặp mông trắng trẻo khẽ giãy dụa. Diệp Lăng Phi khẽ sờ mông của nàng khiến cho Đường Hiểu Uyển phát ra từng thanh âm rên rỉ.
Đột nhiên, trước cửa xe truyền đến một thanh âm gõ cốc cộc. Hai người liền vội vàng tách khỏi nhau. Đường Hiểu Uyển đỏ mặt cúi xuống. Diệp Lăng Phi cũng phục hồi lý trí, hắn nhớ tới đây là cấp dưới của mình không phải là dùng tiên có thể đưa người ta lên giường. lên giường. Dục hỏa trong lòng hắn liền biến mất, hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, chính là Chu Hân Mính.
- Tiểu Lỵ, tiểu Thanh tôi đến kể chuyện cười cho các cô nghe.
Diệp Lăng Phi đi đển phòng thu thập thông tin lập hồ sơ cười hì hì nói chuyện phiếm cùng với hai cô gái.
- Trưởng phòng, anh định kể chuyện cười gì vậy, chuyện lần trước anh kể thật là xấu xa.
Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Lỵ nở ra một nụ cười.
- Ừ, lần này sẽ không như vậy nữa.
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Một mẹ một con đi bơi, người con không may bị rách quần bơi.
Nói đến đây, Diệp Lăng Phi cố ý hỏi:
- Các cô nói xem, liệu có hậu quả gì không?
Hai cô gái đỏ cả mặt, quả nhiên đã nghĩ đến hậu quả.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Đương nhiên là sẽ trần truồng rồi. Người mẹ thế là vội vàng cầm một tấm biển đặt trước hạ thân của con gái mình, mọi người nhìn thấy thì đều cười, trên tấm biển đó viết:
“Chỗ này nước sâu, xin cẩn thận.”
Hai cố gái kia nhếch đôi môi nhỏ nhắn lên, cố gắng kìm chế để cười không ra tiếng. Diệp Lăng Phi tiếp tục n
ói:
- Người mẹ thấy không được lại sửa lại, kết quả lại khiến cho mọi người tiếp tục cười:Nghiêm cấm tiểu tiện ở chỗ này. Các cô tưởng tượng xem, hai mẹ con lúc đó nôn nóng, người mẹ cũng bất chấp, vội vàng đặt tấm biển thứ ba, mọi người nhìn thấy dòng chữ trên tấm gỗ thì vui mừng, chỉ thấy trên đó viết: Nhà vệ sinh công cộng.
Hai cô gái cuối cùng không nhịn được nữa, cười phát ra thành tiếng. Bỗng nhiên trong tiếng cười của các nàng vang lên một tiếng hừ lạnh:
- Hừ, đúng là ăn no không biết làm gì đem những lời nhàm chán ra kể.
Nói xong, Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển đẩy cửa đi vào.
Lý Khả Hân sắc mặt nghiêm túc, không hề có ý cười nào cả. Nàng đưa một ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Lăng Phi, rồi đi tới bên cạnh tiểu Thanh nói:
- Tiểu Thanh, cô giúp tôi chuẩn bị tin tức của khách hàng.
Nói xong nàng đem tin tức đã thu thập giao cho tiểu Thaah. Đây là quy định của phòng tiêu thụ, nếu như phát hiện thấy khách hàng có tiềm năng thì cần phải lập hồ sơ kịp thời, cho dù chính mình không bán hàng thì cũng được phân chia một phần tiền thưởng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hiểu Uyển ửng đỏ. Nàng đi theo Lý Khả Hân, lúc cất bước bộ ngực của nàng cũng khẽ lay động. Vừa rồi Đường Hiểu Uyển cũng nghe thấy chuyện cười của Diệp Lăng Phi cho nên bây giờ nàng bỗng có một cảm giác nóng bừng, bộ vị đó ở dưới hạ thân cũng nóng cả lên. Nàng đã đọc sách và cùng với bạn học cùng phòng của mình xem phim “AV”, vừa nghe hắn nói những hình ảnh trong phim AV bỗng hiện ra trong đầu.
Sau khi chuẩn bị hồ sơ xong xuôi, Lý Khả Hân liền quay đầu lại. Nhận thấy đôi mắt của Diệp Lăng Phi đang nhìn mình chằm chằm thì biết rằng vừa rồi tên trưởng phòng lưu manh này nhất định nhìn lén cặp mông của mình. Trong lòng nàng bỗng hiện lên một sự tức giận không tên. Nàng không khách khí nói:
- Trưởng phòng, anh cũng phải giúp chúng tôi làm giấy tờ đi chứ. Tôi thấy trưởng phòng cả ngày chẳng làm gì, chỉ biết nói chuyện phiếm.
- Ừ, vấn đề này rất quan trọng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi còn đang trong quá trình tập làm quen. Cô phải biết rằng ngày một ngày hai là quen được. Đương nhiên, lúc các cô cần tôi, tôi sẽ xuất hiện. Khả Hân, bây giờ cô cần tôi giúp đỡ điều gì?
- Tất cả đều tốt đẹp rồi, tôi cũng không dám mời đến đại giá của anh. Hiểu Uyển, chúng ta đi thôi.
Lý Khả Hân kéo Đường Hiểu Uyển đi ra ngoài trước mặt Diệp Lăng Phi.
.......................................
Diệp Lăng Phi tắt máy tính, đem đồ đạc trên bàn công tác thu xếp lại. Lúc hắn đứng dậy thì đã chuẩn bị tan sở.
Khu B phòng tiêu thụ đã tắt đèn, chỉ có khu A còn sáng. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ, lúc này tại sao vẫn có người làm việc chứ? Đưa mắt nhìn đồng hồ thì hắn thấy đã năm giờ chiều. Bình thường vào năm giờ chiều thì đã chẳng còn ai, có mấy người như Diệp Lăng Phi, coi văn phòng như nhà của mình?
Diệp Lăng Phi cầm một quyển tạp chí xe hơi đi vào trong văn phòng làm việc. Trong lỗ tai hắn nghe thấy một tiếng khóc nức nở, theo tiếng khóc này, hắn thấy Đường Hiểu Uyển đang gục đầu trên bàn công tác, đầu vai rung rung.
Đường Hiểu Uyển nghe thấy bước chân của Diệp Lăng Phi thì vội vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn Diệp Lăng Phi. Hai tay nàng cuống quít thu thập đồ đạc, vừa khóc vừa nói:
- Trưởng phòng tôi sẽ lập tức đi xuống.
Diệp Lăng Phi cười cười, kéo một cái ghế lại gần, ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển cất tiếng nói:
- Hiểu Uyển, có muốn nghe truyện cười của tôi không?
- Không, để tôi sắp xếp đồ đạc gọn gàng đã.
Đường Hiểu Uyển liên tục xua tay. Hôm nay nàng đã nghe Diệp Lăng Phi kể một chuyện cười có sắc, nàng sợ lúc này hắn lại tiếp tục.
- Hiểu Uyển, đây là cô không đúng. Tôi muốn kể chuyện cười cho cô nghe, cô lại không nghe thì tôi sẽ tức giận.
Diệp Lăng Phi cố ý tỏ ra tức giận, hù dọa cô bé Đường Hiểu Uyển này. Quả nhiên Đường Hiểu Uyển cuối cùng cũng phải nhượng bộ, nàng liên tục giải thích:
- Không, trưởng phòng, anh hiểu lầm rồi. Tôi muốn đi rửa mặt, cũng không phải là không muốn nghe, trưởng phòng, bây giờ anh mau kể đi.
- Nhưng tôi quên rồi.
Diệp Lăng Phi cười cười, khẽ vỗ vai Đường Hiểu Uyển nói:
- Tranh thủ thời gian đi rửa mặt đi, khóc lóc như mèo ấy. Nhanh lên, tôi đang đói bụng, chờ sau khi tôi đưa cô về nhà còn phải ăn cơm nữa.
Đường Hiểu Uyển định từ chối nhưng Diệp Lăng Phi đã đứng dậy đi ra khỏi văn phòng. Đường Hiểu Uyển bất đắc dĩ đành phải đi tới phòng vệ sinh, đem khuôn mặt mình lau một lượt, sau đó nàng mang túi xách của mình đi xuống dưới lầu.
Diệp Lăng Phi đã đứng ở cửa xe chờ nàng. Trông tháy Đường Hiểu Uyển đi xuống, hắn liền mở cửa để nàng leo lên xe.
- Cô bé, nhà ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi nhấn ga, cầm tay lái. Hai mắt Đường Hiểu Uyển ửng đỏ, tâm tình không tốt. Nàng khẽ nhếch đôi môi anh đào nhỏ nhắn, nhìn ra ngoài cửa xe.
- Cô không phải là không biết mình sống ở đâu chứ?
Diệp Lăng Phi cau mày, tự nhủ:
- Hay là chúng ta đi thuê một cái phòng, tìm một khách sạn…
Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết câu, Đường Hiểu Uyển đã quay lại cất tiếng nói:
- Không không, nhà của tôi ở khu cư xá Thúy Viên.
- Cuối cùng cô cũng nhớ ra nhà mình ở đâu, nếu không thì tôi đã mang cô đi bán.
Diệp Lăng Phi cười cười. Đường Hiểu Uyển cũng biết rằng Diệp Lăng Phi nói đùa mình, trên khuôn mặt nàng cố gắng nở ra một nụ cười:
- Trưởng phòng, anh đang ở chỗ nào.
- Khu cho thuê nhà Bạch Lĩnh, cách nhà của cô cũng không xa.
Đường Hiểu Uyển biết rõ khu cho thuê nhà này, đó là một khu cho thuê rất cao cấp. Nàng chỉ ừ một tiếng rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ.
- Cô bé này, đã xảy ra chuyện gì vậy? có thể nói cho tôi biết được không, không chừng tôi có thể giúp đỡ cô!
Vừa nói xong, ở ngã tư trước mặt đã xuất hiện một chiếc đèn đỏ. Diệp Lăng Phi vừa rút một điếu thuốc, vừa quay đầu nhìn Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển nhếch đôi môi nhỏ nhắn lên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ ủy khuất, một lần nữa, nước mắt nàng lại ứa ra. Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì thầm kêu không hay, không biết là đã có chuyện gì. Thấy đèn đã chuyển sang màu xanh, hắn vội vàng đem xe chạy về sát đường rồi dừng lại.
Hắn lấy trong túi ra một xấp khăn giấy, đưa cho Đường Hiểu Uyển nói:
- Nào, lau nước mắt đi. Cô là một cô gái xinh đẹp, khóc như thế này rất khó coi. Nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy, có phải là bị khách hàng nói gì đúng không?
Đường Hiểu Uyển ngừng khóc, đôi mắt hạnh mở to, nàng kỳ quái hỏi:
- Làm sao anh biết.
- Tôi dĩ nhiên biết. Tôi là trưởng phòng của cô, là một trưởng phòng nhàn rỗi không có chuyện gì. Buổi chiều hôm nay tôi thấy cô khóc lóc đầy ủy khuất, chỉ cần dùng mông suy nghĩ là có thể đoán ra.
- Anh dùng mông nghĩ…
Đường Hiểu Uyển vừa nói ra câu này thì đã biết mình sai liền ngừng lại. Đôi má nàng ửng đỏ, không dám nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhân cơ hội này cười xấu xa nói:
- Có phải cô muốn biết tôi dùng mông nghĩ như thế nào đúng không? Không sao, tôi là trưởng phòng của cô, tôi sẽ nói cho cô biết.
- Không, tôi không cần biết, trưởng phòng, anh rất xấu.
Đường Hiểu Uyển lẩm bẩm. Nàng đưa đôi bàn tay trắng ngọc đánh vào ngực Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi theo bản năng cầm lấy bàn tay của nàng, kéo nàng lại gần. Đôi môi của Đường Hiểu Uyển lúc này đã dán vào miệng Diệp lăng Phi, Đường Hiểu Uyển bỗng cảm thấy toàn thân vô lực, cả người ngả vào trong lòng hắn.
Bộ ngực mềm mại ngả vào người khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy thật nóng nực. Cô gái xinh đẹp này cho dù là ai trong tình huống này cũng khó có thể kìm chế được, huống chi Diệp Lăng Phi cũng không phải là chinh nhân quân tử. Hắn theo bản năng sờ bờ eo thon của nàng, đôi môi tham lam quấn lấy bờ môi của Đường Hiểu Uyển.
Đường Hiểu Uyển nhắm mắt lại, gò má ửng đỏ như quả táo chín. Gò vai nàng khẽ run nhè nhẹ, cặp mông trắng trẻo khẽ giãy dụa. Diệp Lăng Phi khẽ sờ mông của nàng khiến cho Đường Hiểu Uyển phát ra từng thanh âm rên rỉ.
Đột nhiên, trước cửa xe truyền đến một thanh âm gõ cốc cộc. Hai người liền vội vàng tách khỏi nhau. Đường Hiểu Uyển đỏ mặt cúi xuống. Diệp Lăng Phi cũng phục hồi lý trí, hắn nhớ tới đây là cấp dưới của mình không phải là dùng tiên có thể đưa người ta lên giường. lên giường. Dục hỏa trong lòng hắn liền biến mất, hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, chính là Chu Hân Mính.