Chương : 64
Diệp Lăng Phi quay trở về phòng làm việc, ngồi lên chiếc ghế của mình, bắt đầu lấy túi bánh bao ra ăn. Chưa ăn hết cái bánh bao thì lạicó tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Diệp Lăng Phi uống một ngụm sữa đậu nành, vừa ăn bánh bao vừa hướng mắt nhìn ra phía cửa, thấy Lý Khả Hân đang đứng ngoài cửa.
Lý Khả Hân cất bước đi vào trong phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, cho đến khi tới trước mặt của Diệp Lăng Phi mới dừng lại, do dự một chút, rồi nói:
- Chủ quản, tôi…tôi…tôi muốn mời anh đến nhà tôi ăn cơm.
Nói xong câu đó, Lý Khả Hân cúi đầu xuống, không dám nhìn Diệp Lăng Phi.
Đây đúng là ngoài sức tưởng tượng của Diệp Lăng Phi, tại sao Lý Khả Hân lại có hảo ý như vậy. Lẽ nào mặt trời hôm nay lại mọc hướng tây, hay là Lý Khả Hân có chuyện gì. Hắn đứng dậy, đến trước mặt Lý Khả Hân, đưa tay sờ sờ trán nàng, nói thầm:
-Không thể, tại sao lại có thể như vậy được chứ?
Lý Khả Hân nghe được Diệp Lăng Phi nói như vậy, khuôn mặt đang ửng đỏ bỗng trở lên trắng bệch, hơi xấu hổ nói:
- Đây không phải là tôi mời anh, là cha mẹ tôi cảm thấy tối hôm trước anh đưa tôi về nhưng chưa kịp cảm ơn anh, nên bảo tôi mời anh đến nhà ăn cơm. Tôi đã nói xong, vậy anh có đi không?
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng Lý Khả Hân thẹn quá hóa giận, nghĩ lại mình có phần hơi quá đáng, dựa theo tính cách của Lý Khả Hân mà nói, chủ động mời mình đã là khó rồi, lại nghe được những lời mình nói mà không giận mới là lạ. Vội vàng kéo tay Lý Khả Hân lại giải thích:
- Khả Hân, cô bỗng nhiên tốt với tôi như vậy, tôi thấy hơi lạ, chưa thích ứng được. Tới nhà cô ăn cơm tất nhiên là được, lúc nào?
Lúc đó Lý Khả Hân định quay đi, kết quả lại bị Diệp Lăng Phi kéo tay lại, tim nàng đập loạn lên. Lại nghe được lời giải thích của Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân cũng cho như vậy cũng đúng. Thường ngày mình đối với Diệp Lăng Phi cũng không có thái độ gì, hôm nay lại đột nhiên mời anh ta tới nhà ăn cơm, đúng là chuyện này có phần không thích hợp.
Trong lòng Lý Khả Hân cũng thầm trách cha mẹ mình, tại sao lại mời Diệp Lăng Phi tới nhà mình cơ chứ, chỉ là đưa mình về nhà thôi có gì mà phải mời Diệp Lăng Phi đến ăn cơm chứ?
Lý Khả Hân đâu biết ẩn ý của cha mẹ nàng, không đơn giản chỉ là mời đến ăn cơm mà còn có thâm ý khác, chỉ là trước mặt Lý Khả Hân nên họ không nói thôi. Hai ông bà đều biết tính cách của con gái mình, sĩ diện, lòng tự trọng cao, nếu họ nói hết ra với nàng thì chắc chắn với tính cách của nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý mời Diệp Lăng Phi tới nhà ăn cơm.
Lý Khả Hân sau khi nghe xong Diệp Lăng Phi giải thích, giọng nói trở lên bình tĩnh hơn nhiều, nàng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Nếu như anh đã nói như vậy, thì tối hôm nay có được không?
- Là tối hôm nay à, được, không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi cười nói, hỏi luôn:
- Không biết hai bác thích ăn cái gì, cô xem lần đầu tiên đến chơi không thể đi tay không được. Để tôi tính xem hai bác thích cái gì để mang đến, như vậy sẽ để lại ấn tượng tốt cho hai bác, nói không chừng hai bác vui vẻ sau này lại nhận tôi làm con rể ấy.
Lý Khả Hân liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, tức giận nói:
- Anh không phải đoán nữa, cha mẹ tôi mời anh đến ăn cơm vì anh đã đưa tôi về nhà, con rể cái gì, anh nằm mơ à, tôi sao có thể gả cho anh được.
- Đừng hiểu lầm, Khả Hân, tôi biết cô không thích tôi, nói không chừng cô có em gái, ngộ nhỡ em gái cô thích tôi thì sao?
Lý Khả Hân hung hăng nhìn Diệp Lăng Phi, thầm nghĩ người này dã mặt dày đến cực điểm.
- Tôi không có em gái.
Nói xong, Lý Khả Hân không thèm để ý, quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân đi ra khỏi phòng mình, khẽ cười một chút, lại quay lại ăn bánh bao. Lần này chưa ăn xong bánh bao lại có người gõ cửa.
- Mẹ nó chứ, không để cho mình ăn xong cái bánh bao.
Diệp Lăng Phi bực tức nhìn ra phía cửa, thì thấy Trầm Thiên cùng với Đường Dương đang rụt rè đứng ngoài cửa.
- Vào đi.
Diệp Lăng Phi nói.
Trầm Thiên cùng với Đường Dương đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, Đường Dương chọc nhẹ vào người Trầm Thiên có ý bảo Trầm Thiên nói. Trầm Thiên đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Giám đốc Diệp, mời anh hút điếu thuốc.
Diệp Lăng Phi đang nhai bánh bao trong mồm, thấy Trầm Thiên đi đến trước mặt, khoát tay nói:
- Tiểu tử này, có chuyện gì thì nói nhanh, không thấy tôi đang ăn bánh bao à.
Nói đến đây Diệp Lăng Phi đột nhiên dừng lại, trợn mắt lên, tay phải vuốt vuốt cổ. Thấy vậy, Đường Dương vội vàng đưa chai sữa đậu nành cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm lấy uống hai ngụm thật lớn, lúc này mới thở hổn hển nói:
- Muốn ta chết nghẹn à, hai tên tiểu tử các anh, có chuyện gì nói mau, đừng để tôi phải chết nghẹn lần nữa.
Diệp Lăng Phi đặt cái bánh bao lên bàn, hạ quyết tâm để cho hai tên tiểu tử này nói xong mới ăn tiếp bánh bao.
- Giám đốc Diệp, chuyện là như thế này. Anh xem anh hiện tại là giám đốc phòng tổ chức, lại đảm nhiệm phòng thị trường, mấy người chúng tôi nhân dịp ngài được thăng chức muốn mời ngài đi ăn, tối nay tại đại khách sạn Phú Quý không biết giám đốc Diệp có thể đi được hay không ạ?
- Buổi tối à, không được, tối nay tôi đã có việc tốt khác rồi.
Diệp Lăng Phi cười cười.
- Mấy tên tiểu tử các anh muốn mời tôi đi ăn sao không nói sớm, mà sao lại chọn đúng ngày hôm nay. Thôi thế này đi, để hôm nào tôi mời các anh đi ăn.
- Giám đốc Diệp, sao ngài lại nói như vậy, chúng tôi phải mời ngài đi ăn chứ, sau này còn nhiều việc còn phải nhờ ngài chiếu cố cho chúng tôi.
Trầm Thiên mồm vừa nhả khói vừa cuống quít nói với Diệp Lăng Phi, tiếp tục nói:
- Nếu hôm nay không được, không biết anh xem hôm nào là ngày tốt.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ trán nói:
- Được rồi, hôm nào tôi sẽ gọi điện cho các anh. Còn về phần chiếu cố các anh, tôi nghĩ những lời này các anh không nên nói với tôi, mà là nói với phó tổng Trần của chúng ta. Các anh không biết tính cách của tôi, để tôi làm quản sự chắc các anh sẽ mệt chết đấy. Thôi được rồi, các anh có thể đi, tôi còn chưa ăn sáng đây này.
- Được, được, giám đốc Diệp, ngài ăn đi, ăn đi.
Trầm Thiên cùng Đường Dương liên tục cười, đi ra phía bên ngoài. Hai người bọn họ còn chưa đi ra khỏi phòng, thì tiếng điện thoại trên bàn làm việc của Diệp Lăng Phi vang lên. Trầm Thiên quay sang nháy mắt với Đường Dương, có ý nói:
- Thấy chưa, bây giờ anh ta là giám đốc, tất cả mọi người ai cũng muốn xây dựng quan hệ với anh ta.
Đường Dương đang chán nản, sớm biết rằng sự tình sẽ như thế này, phải chi trước đây có chút quan hệ với Diệp Lăng Phi thì tốt. Nếu như có thể quan hệ tốt với Diệp Lăng Phi, sau này thì đơn đặt hàng cứ cuồn cuộn mà chảy vào, giao hàng thì lại càng không thành vấn đề, ai muốn đặt hàng đều phải nói trước với Diệp Lăng Phi.
- Mời vào.
Diệp Lăng Phi uống một ngụm sữa đậu nành, vừa ăn bánh bao vừa hướng mắt nhìn ra phía cửa, thấy Lý Khả Hân đang đứng ngoài cửa.
Lý Khả Hân cất bước đi vào trong phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, cho đến khi tới trước mặt của Diệp Lăng Phi mới dừng lại, do dự một chút, rồi nói:
- Chủ quản, tôi…tôi…tôi muốn mời anh đến nhà tôi ăn cơm.
Nói xong câu đó, Lý Khả Hân cúi đầu xuống, không dám nhìn Diệp Lăng Phi.
Đây đúng là ngoài sức tưởng tượng của Diệp Lăng Phi, tại sao Lý Khả Hân lại có hảo ý như vậy. Lẽ nào mặt trời hôm nay lại mọc hướng tây, hay là Lý Khả Hân có chuyện gì. Hắn đứng dậy, đến trước mặt Lý Khả Hân, đưa tay sờ sờ trán nàng, nói thầm:
-Không thể, tại sao lại có thể như vậy được chứ?
Lý Khả Hân nghe được Diệp Lăng Phi nói như vậy, khuôn mặt đang ửng đỏ bỗng trở lên trắng bệch, hơi xấu hổ nói:
- Đây không phải là tôi mời anh, là cha mẹ tôi cảm thấy tối hôm trước anh đưa tôi về nhưng chưa kịp cảm ơn anh, nên bảo tôi mời anh đến nhà ăn cơm. Tôi đã nói xong, vậy anh có đi không?
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng Lý Khả Hân thẹn quá hóa giận, nghĩ lại mình có phần hơi quá đáng, dựa theo tính cách của Lý Khả Hân mà nói, chủ động mời mình đã là khó rồi, lại nghe được những lời mình nói mà không giận mới là lạ. Vội vàng kéo tay Lý Khả Hân lại giải thích:
- Khả Hân, cô bỗng nhiên tốt với tôi như vậy, tôi thấy hơi lạ, chưa thích ứng được. Tới nhà cô ăn cơm tất nhiên là được, lúc nào?
Lúc đó Lý Khả Hân định quay đi, kết quả lại bị Diệp Lăng Phi kéo tay lại, tim nàng đập loạn lên. Lại nghe được lời giải thích của Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân cũng cho như vậy cũng đúng. Thường ngày mình đối với Diệp Lăng Phi cũng không có thái độ gì, hôm nay lại đột nhiên mời anh ta tới nhà ăn cơm, đúng là chuyện này có phần không thích hợp.
Trong lòng Lý Khả Hân cũng thầm trách cha mẹ mình, tại sao lại mời Diệp Lăng Phi tới nhà mình cơ chứ, chỉ là đưa mình về nhà thôi có gì mà phải mời Diệp Lăng Phi đến ăn cơm chứ?
Lý Khả Hân đâu biết ẩn ý của cha mẹ nàng, không đơn giản chỉ là mời đến ăn cơm mà còn có thâm ý khác, chỉ là trước mặt Lý Khả Hân nên họ không nói thôi. Hai ông bà đều biết tính cách của con gái mình, sĩ diện, lòng tự trọng cao, nếu họ nói hết ra với nàng thì chắc chắn với tính cách của nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý mời Diệp Lăng Phi tới nhà ăn cơm.
Lý Khả Hân sau khi nghe xong Diệp Lăng Phi giải thích, giọng nói trở lên bình tĩnh hơn nhiều, nàng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Nếu như anh đã nói như vậy, thì tối hôm nay có được không?
- Là tối hôm nay à, được, không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi cười nói, hỏi luôn:
- Không biết hai bác thích ăn cái gì, cô xem lần đầu tiên đến chơi không thể đi tay không được. Để tôi tính xem hai bác thích cái gì để mang đến, như vậy sẽ để lại ấn tượng tốt cho hai bác, nói không chừng hai bác vui vẻ sau này lại nhận tôi làm con rể ấy.
Lý Khả Hân liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, tức giận nói:
- Anh không phải đoán nữa, cha mẹ tôi mời anh đến ăn cơm vì anh đã đưa tôi về nhà, con rể cái gì, anh nằm mơ à, tôi sao có thể gả cho anh được.
- Đừng hiểu lầm, Khả Hân, tôi biết cô không thích tôi, nói không chừng cô có em gái, ngộ nhỡ em gái cô thích tôi thì sao?
Lý Khả Hân hung hăng nhìn Diệp Lăng Phi, thầm nghĩ người này dã mặt dày đến cực điểm.
- Tôi không có em gái.
Nói xong, Lý Khả Hân không thèm để ý, quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân đi ra khỏi phòng mình, khẽ cười một chút, lại quay lại ăn bánh bao. Lần này chưa ăn xong bánh bao lại có người gõ cửa.
- Mẹ nó chứ, không để cho mình ăn xong cái bánh bao.
Diệp Lăng Phi bực tức nhìn ra phía cửa, thì thấy Trầm Thiên cùng với Đường Dương đang rụt rè đứng ngoài cửa.
- Vào đi.
Diệp Lăng Phi nói.
Trầm Thiên cùng với Đường Dương đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, Đường Dương chọc nhẹ vào người Trầm Thiên có ý bảo Trầm Thiên nói. Trầm Thiên đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Giám đốc Diệp, mời anh hút điếu thuốc.
Diệp Lăng Phi đang nhai bánh bao trong mồm, thấy Trầm Thiên đi đến trước mặt, khoát tay nói:
- Tiểu tử này, có chuyện gì thì nói nhanh, không thấy tôi đang ăn bánh bao à.
Nói đến đây Diệp Lăng Phi đột nhiên dừng lại, trợn mắt lên, tay phải vuốt vuốt cổ. Thấy vậy, Đường Dương vội vàng đưa chai sữa đậu nành cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm lấy uống hai ngụm thật lớn, lúc này mới thở hổn hển nói:
- Muốn ta chết nghẹn à, hai tên tiểu tử các anh, có chuyện gì nói mau, đừng để tôi phải chết nghẹn lần nữa.
Diệp Lăng Phi đặt cái bánh bao lên bàn, hạ quyết tâm để cho hai tên tiểu tử này nói xong mới ăn tiếp bánh bao.
- Giám đốc Diệp, chuyện là như thế này. Anh xem anh hiện tại là giám đốc phòng tổ chức, lại đảm nhiệm phòng thị trường, mấy người chúng tôi nhân dịp ngài được thăng chức muốn mời ngài đi ăn, tối nay tại đại khách sạn Phú Quý không biết giám đốc Diệp có thể đi được hay không ạ?
- Buổi tối à, không được, tối nay tôi đã có việc tốt khác rồi.
Diệp Lăng Phi cười cười.
- Mấy tên tiểu tử các anh muốn mời tôi đi ăn sao không nói sớm, mà sao lại chọn đúng ngày hôm nay. Thôi thế này đi, để hôm nào tôi mời các anh đi ăn.
- Giám đốc Diệp, sao ngài lại nói như vậy, chúng tôi phải mời ngài đi ăn chứ, sau này còn nhiều việc còn phải nhờ ngài chiếu cố cho chúng tôi.
Trầm Thiên mồm vừa nhả khói vừa cuống quít nói với Diệp Lăng Phi, tiếp tục nói:
- Nếu hôm nay không được, không biết anh xem hôm nào là ngày tốt.
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ trán nói:
- Được rồi, hôm nào tôi sẽ gọi điện cho các anh. Còn về phần chiếu cố các anh, tôi nghĩ những lời này các anh không nên nói với tôi, mà là nói với phó tổng Trần của chúng ta. Các anh không biết tính cách của tôi, để tôi làm quản sự chắc các anh sẽ mệt chết đấy. Thôi được rồi, các anh có thể đi, tôi còn chưa ăn sáng đây này.
- Được, được, giám đốc Diệp, ngài ăn đi, ăn đi.
Trầm Thiên cùng Đường Dương liên tục cười, đi ra phía bên ngoài. Hai người bọn họ còn chưa đi ra khỏi phòng, thì tiếng điện thoại trên bàn làm việc của Diệp Lăng Phi vang lên. Trầm Thiên quay sang nháy mắt với Đường Dương, có ý nói:
- Thấy chưa, bây giờ anh ta là giám đốc, tất cả mọi người ai cũng muốn xây dựng quan hệ với anh ta.
Đường Dương đang chán nản, sớm biết rằng sự tình sẽ như thế này, phải chi trước đây có chút quan hệ với Diệp Lăng Phi thì tốt. Nếu như có thể quan hệ tốt với Diệp Lăng Phi, sau này thì đơn đặt hàng cứ cuồn cuộn mà chảy vào, giao hàng thì lại càng không thành vấn đề, ai muốn đặt hàng đều phải nói trước với Diệp Lăng Phi.