Chương 31: Để xem, ai sẽ đầu hàng trước?
Tạ Thần Vũ: Bài đăng này, không cần quá nhiều, chỉ cần mười người là được.
Chân thành tin tưởng anh, tôi và cô ta: Được, xin hãy chờ một lát, chúng tôi nhìn xem thử thế nào.
Tạ Thần Vũ đợi tầm năm phút, nhận về lời từ chối.
Chân thành tin tưởng anh, tôi và cô ta: Xin lỗi ngài, chúng tôi không thể nhận đơn này được, ngài tìm người khác đi.
Tạ Thần Vũ: Tôi có thể ra giá gấp đôi hoặc gấp ba.
Chân thành tin tưởng anh, tôi và cô ta: Thưa ngài, tiền không phải là vấn đề. Thủy quân chúng tôi làm việc cũng phải biết chọn đối tượng, ngài nhìn lại bối cảnh của người mà ngài muốn bôi đen đi, chúng tôi có thể động đến được sao?
Tạ Thần Vũ: Hắn sẽ không tìm các người gây phiền phức đâu.
Chân thành tin tưởng anh, tôi và cô ta: Trên đó hắn đã nói là sẽ tố cáo hết những người dám phỉ báng hắn, sao có thể không tìm chúng tôi cho được? Tóm lại chúng tôi không thể nhận đơn này được, thật sự xin lỗi. Mặt khác, tôi nói chứ người anh em à, người ta cũng đã đi lãnh chứng nhận kết hôn rồi, nhìn cũng rất ân ái, cậu còn ở đây làm loạn lên làm gì? Cuộc đời con người dài lắm, rồi sẽ gặp được đúng người thôi. Nghe anh, không thể chọc vào kẻ có tiền được đâu, hãy bình tĩnh lại đi.
Tạ Thần Vũ: “……”
Tạ Thần Vũ muốn giải thích vài câu, nhưng lại không muốn giao nhược điểm ra cho người ngoài, nghĩ tới nghĩ lui bèn gọi cho đám tâm phúc.
Các tâm phúc nghe xong yêu cầu đều hoang mang.
Chức vụ của sếp trong công ty ở tinh cầu Bá Đích có chút thay đổi, cần phải trở về một chuyến, việc này bọn họ đều biết. Nhưng sao đột nhiên lại chuyển sang đi mắng người vậy?
Cả đám quay mặt nhìn nhau.
Trong đó một người nói: “Liệu có phải là vầy không? Không phải sếp có một đối tượng liên hôn sao? Hiện tại Kim Diễm đã biết thân phận thật sự của sếp, sếp sợ Kim Diễm thấy mấy bài đăng này sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên mới dẫn đường chuyển hướng dư luận?”
“Ui là trời, bị người ta tàn nhẫn gây tổn thương như vậy mà còn lo lắng người ta sẽ hiểu lầm mình sao? Hơn nữa trên đó cũng đã nói hai người đã lãnh chứng nhận kết hôn rồi mà, chúng ta dẫn đường thế quái nào được?”
“Cũng không thể nói sếp và người ta chỉ là kết hôn giả, hầy…… Tóm lại, trước tình yêu ai mà chẳng trở nên hèn mọn, ngay cả sếp cũng chẳng thoát được.”
Bọn họ càng nói càng đau lòng, vội vàng gõ chữ trả lời.
“Chuyện này đơn giản thôi sếp, sếp yên tâm đi, tụi em sẽ tạo tài khoản ngay.”
“Mấy thằng oắt con bây giờ cũng biết há mồm nói bậy ghê á. Bị mù hết rồi à? Xứng đôi ở chỗ nào? Vừa nhìn là đã biết không có tướng phu thê rồi.”
“Đúng vậy, vốn dĩ không phải người chung một thế giới, một chút cũng không xứng.”
“Sếp đừng nóng, tụi em sẽ lập tức đi xử lý ngay.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Anh cố gắng duy trì giọng điệu bình thường, gửi giọng qua: “Tôi có bảo mấy người nói những lời này sao? Không cần thêm vào những từ dư thừa, mắng tôi thôi là được rồi.”
Các tâm phúc cảm thấy mắng Omega người ta cũng không được hay cho lắm, liền nghe lời mà đi làm việc.
Tạ Thần Vũ vừa ở bên cạnh vây xem vừa ra tay chỉ đạo, xác nhận không có sự cố gì xảy ra nữa, lúc này mới rời khỏi công ty.
Anh có thời khóa biểu của Tống Ngạn, nên liền đi thẳng đến khu dạy học.
Nửa đường ngẫu nhiên gặp được vị Alpha nào đó – ngày hôm qua đã buông lời hung ác. Có lẽ khi hồi tưởng lại, đối phương cảm thấy vô cùng xấu hổ; hoặc là đã nhìn thấy bài đăng ở trên diễn đàn, nên không đợi anh đến gần, đối phương đã nhanh chóng chạy trối chết.
Tạ Thần Vũ nhìn mà cảm thấy vô cùng sảng khoái, tiếp tục đi về phía trước, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tống Ngạn đang bước ra từ khu dạy học, không khỏi dừng chân.
Lúc này đang là thời điểm tan học, các sinh viên sôi nổi đi ra ngoài, xung quanh toàn là người với người.
Tống Ngạn mặc một bộ quần áo đơn giản sạch sẽ, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, kết hợp với ngũ quan tinh xảo tràn đầy sức sống, độ tồn tại ở trong đám người rất cao, vừa nhìn là đã biết không dễ tiếp cận.
Ngày hôm qua, Tạ Thần Vũ đã nhìn thấy trạng thái này của cậu rồi, giờ phút này nhìn lại vẫn nhìn không hề chớp mắt. Bóng dáng Kim Diễm kết hợp với gương mặt hoàn mỹ của Tống Ngạn, mang đến một tiêu chuẩn kép đánh sâu vào trong tâm trí, khiến người ta vừa nhìn liền không muốn buông tay.
Mỗi khi Tạ Thần Vũ không có ở đây, Tống Ngạn không bao giờ muốn tự ép buộc mình, nên cũng chẳng bao giờ muốn che giấu bản tính.
Thế nhưng cậu nhớ rõ giữa trưa hôm nay Tạ Thần Vũ sẽ đến trường học, cho nên vừa ra khỏi khu dạy học cậu liền cố tình thu lại mấy phần lạnh lẽo, vừa đi vừa có chút chờ mong. Cậu thầm nghĩ: Chờ Tạ Thần Vũ đến đây, mình sẽ mở các bài đăng lên cho anh ta xem, để anh ta nhìn thấy hiện tại thanh danh của anh ta tốt đến mức nhường nào.
Vài giây sau, thấy được người đang đứng cách đó không xa, Tống Ngạn liền nhanh chóng thu lại tính tình, cả người trở nên an tĩnh hơn.
Tạ Thần Vũ nhìn một màn này, khẽ cười một tiếng, đột nhiên có chút hoài niệm khoảng thời gian đầu cậu giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt anh.
Đám người ồn ào nhốn nháo trên con đường chính, rất nhanh cũng đã phát hiện ra vị hào môn hàng đầu nào đó trên diễn đàn, nhịn không được mà nhìn chằm chằm. Tống Ngạn đang đi đến nhà ăn cùng với mấy người bạn cùng phòng, bọn họ chủ động chào hỏi: “Tới đón người sao?”
Tạ Thần Vũ cười: “Gần đây không bận việc gì, có thể thường xuyên ở bên cạnh em ấy.”
Bạn cùng phòng rất vui mừng: “Phải không? Vậy khi nào rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm nha, lần nào cũng thiếu mỗi anh.”
Tạ Thần Vũ sảng khoái đáp ứng: “Được, vẫn là để tôi mời khách đi. Cảm ơn mọi người mấy năm nay đã chăm sóc cho Ngạn Ngạn.”
Bạn cùng phòng cũng không khách khí với anh nữa, bắt đầu nói về chuyện nổi lên gần đây: “Nghe nói anh muốn tố cáo những người ở trên diễn đàn sao?”
Tống Ngạn nghĩ thầm: Hỏi rất hay.
Đương lúc chuẩn bị cho Tạ Thần Vũ xem mấy bài đăng trên diễn đàn, ngón tay của cậu đã bị ai đó nắm lấy.
Tạ Thần Vũ kéo cậu về phía anh, nói: “Ừm, đúng là có quyết định này.”
Tống Ngạn ngơ ngẩn nhìn anh.
Mấy người bạn cùng phòng nghe vậy lập tức đều hả giận mà đập tay một cái, nhưng kế đó lại có một người ảo não nói: “Không nên nói trước mới phải, tôi thấy có nhiều người đã lén lút xóa hết bài đăng rồi.”
Tạ Thần Vũ rất bình tĩnh: “Không sao, tối hôm qua tôi đã chụp hình lại rồi.”
Bọn họ đều đang đi về phía nhà ăn, người chung quanh nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cố tình thả chậm bước chân.
Chuyện chụp hình là thật.
Nếu những lời lăng mạ đó chỉ liên quan đến anh, anh có thể cười cho qua chuyện, thậm chí còn sẽ lợi dụng điều đó để tiến hành bán thảm. Nhưng, liên quan đến Tống Ngạn thì không được.
Vốn dĩ kế hoạch của anh là sau khi tham khảo ý kiến của luật sư và có được sự đồng ý của Tống Ngạn, anh sẽ đăng một bài chính thức lên trên diễn đàn. Thế nhưng bởi vì có chuyện náo loạn của ngày hôm nay mà đành phải đi trước một bước. Tống Ngạn còn phải học ở trường thêm hai năm nữa, nên anh cũng không muốn ép người ta đi đến đường cùng, bèn nói: “Mọi người lên diễn đàn nói giúp tôi một tiếng, tôi sẽ cho bọn họ một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần trong vòng 24 giờ tới, đăng bài công khai xin lỗi chúng tôi ở trên diễn đàn, có lẽ tôi sẽ xem xét mức độ thành khẩn lời xin lỗi của họ mà không còn truy cứu chuyện này nữa. Đặc biệt là những người đã từng mắng chửi Ngạn Ngạn.”
Gì mà bao nuôi rồi kẻ thứ ba, giả vờ cao quý lạnh lùng nhưng thực chất là loại ăn chơi trác táng…… Tối hôm qua anh chụp lại hết, không sót một người nào.
Có một số người nhìn thấy người ta quá ưu tú, biết không thể chiếm được hoặc không bằng người ta, cho nên mới thích liều mạng hắt bát nước bẩn. Chuyện này nếu đổi thành một người có tính tình yếu ớt, có khi đã buồn bực hoặc tự sát luôn rồi. Cũng may là Ngạn Ngạn không để bụng đến mấy chuyện này, nhưng em không để bụng thì anh để ý.
Cho dù Tống Ngạn không phải Kim Diễm, anh cũng sẽ không mặc kệ, chứ đừng nói đến hai người này là một.
Anh đã từng ôm bé con ấy trong tay, đã từng tay cầm tay chỉ dạy cậu suốt hai năm trời, hiện tại “tâm chi sở hướng” của anh lại bị người có ý đồ tà dâm và ác ý công kích, đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua.
*Tâm chi sở hướng (心之所向): “Hướng về con tim” hoặc có thể hiểu theo ý “Vị trí trong tim”
“Trước đây tôi quá bận, không hề biết đến những việc này, Ngạn Ngạn cũng không nói với tôi. Hiện tại nếu đã biết rồi, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.” Giọng điệu của Tạ Thần Vũ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút ý cười, khiến Tống Ngạn nghe xong âm thầm giật mình, nhìn về phía anh.
Biết nhau được hai năm, hai người đã sớm nhìn thấu tính tình lẫn nhau. Người thầy kiêm luôn chức đồng đội này không phải là người dễ dàng tức giận, nhưng dường như lúc này anh thật sự có chút tức giận rồi.
“Công khai xin lỗi chính là điểm mấu chốt mà tôi có thể miễn cưỡng tiếp nhận,” cuối cùng anh lại bình thản ôn hòa nói, “Bọn họ không cố gắng nắm bắt cơ hội này, cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Mấy người bạn cùng phòng liền kích động hô: “Đúng đó!”
Trường học có tổng cộng năm nhà ăn, mỗi nhà ăn có những món đặc sắc khác nhau.
Các bạn cùng phòng có sự lựa chọn bất đồng với hai người họ, nên nửa đường liền tách nhau ra.
Tống Ngạn bị Tạ Thần Vũ nắm tay đi một hồi, hoàn hồn tránh khỏi anh: “Anh lên diễn đàn rồi à?”
Tạ Thần Vũ “Ừm” một tiếng.
Anh biết chuyện hôm nay trên diễn đàn là do Tống Ngạn làm. Chờ cậu hỏi tới nữa, anh sẽ đưa các bài đăng mắng chửi mới nhất cho cậu xem. Thế nhưng đợi vài giây, Tống Ngạn lại chẳng nói gì.
Tạ Thần Vũ suy nghĩ một chút, sau đó liền nhanh chóng hiểu ra là vì chuyện chụp hình, Tống Ngạn mềm lòng cảm động, cho nên mới không xua đuổi anh đi.
Rõ ràng là một người lạnh lùng nhưng lại khiến người ta yêu thích không thôi. Anh cười cười đến gần cậu: “Chúng ta đi ăn ở đâu đây?”
Tống Ngạn nói: “Đi nhà ăn số hai tìm Đậu Mính Mính.”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Nhà ăn số hai có món ăn gì đặc sắc?”
Tống Ngạn nghĩ: “Lầu 4 có rau xào và súp mì cũng không tệ lắm……”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến địa điểm.
Sáng nay, Đậu Mính Mính không có tiết học, cậu đã chiếm chỗ ngồi ở bên cạnh cửa sổ từ sớm rồi. Lúc này phát hiện có thêm Tạ Thần Vũ, cậu liền có chút do dự, tính mua cơm xong sẽ mang về ký túc xá ngồi ăn, để đôi chồng chồng nhỏ nhà người ta hưởng thụ thế giới hai người.
Tống Ngạn vừa nhìn là đã biết Đậu Mính Mính đang suy nghĩ gì, nhanh chóng gọi người lại.
Thật ra Đậu Mính Mính cũng rất muốn ăn cơm cùng với Tống Ngạn, thấy Tống Ngạn không ngại, cậu liền vui vẻ mà ngồi lại ăn cơm.
“Tớ cũng nhìn thấy chuyện ở trên diễn đàn rồi,” Đậu Mính Mính vẫn ríu rít như cũ, “Hai người nói xem lá gan của bọn họ lớn cỡ nào chứ? Đã nói là muốn tố cáo rồi, còn dám mắng người!”
Tống Ngạn nhạy bén phát hiện thân thể của Tạ Thần Vũ hơi dừng lại một chút, bèn hỏi: “Mắng gì cơ?”
Đậu Mính Mính nói: “Mới đây nè!”
Nói rồi liền đăng nhập vào diễn đàn, mở bài đăng mắng chửi mới nhất cho Tống Ngạn xem, Đậu Mính Mính tức giận nói, “Cậu nhìn đi!”
Tống Ngạn nhìn lướt qua một lần, phát hiện toàn là những tài khoản mới, mắng cũng chỉ mắng mỗi Tạ Thần Vũ, liền trầm mặc mà nhìn về phía đương sự.
Được lắm, thảo nào dáng vẻ rất tự tin mà đến, hóa ra là đã chuẩn bị hết rồi.
Tạ Thần Vũ: “……”
Sớm biết vậy đã không làm mấy chuyện thừa thãi kia rồi.
Vị học sinh xuất sắc nào đó vẫn ổn định như cũ, vẫn chu đáo cắm ống hút vào lọ nước trái cây, mỉm cười đưa cho cậu.
Tống Ngạn tiếp nhận uống một ngụm.
Cậu làm chuyện này không hề giấu giếm, vốn dĩ Tạ Thần Vũ đi thuê thuỷ quân cũng không cần phải che giấu, bằng không thì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này làm gì sẽ có sơ hở.
Thẳng đến thời điểm này, Tống Ngạn mới chợt nhận ra một chút cảm xúc quen thuộc đến từ vị đồng đội mà cậu đã từng quen biết. Cậu uống một ngụm nước trái cây, nói: “Không sao, tôi sẽ tố cáo mấy người này và lôi cả tên chủ mưu đứng ở đằng sau ra.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Đậu Mính Mính sửng sốt: “Còn có tên chủ mưu đứng ở phía sau sao?”
Tống Ngạn phân tích: “Cậu xem tất cả đều là những tài khoản mới, chắc chắn đã có người sắp xếp chuyện này.”
Đậu Mính Mính lại nhìn về phía bài đăng, tức giận đập bàn một cái: “Đúng là vậy rồi, ai mà ác độc vậy chứ?”
Tống Ngạn nói một cách thâm sâu: “Có lẽ là một người có tâm lý u ám, đầu óc có vấn đề.”
Tạ Thần Vũ vừa tự phá hủy đi một chút thiện cảm vất vả lắm mới có được, dịu dàng gắp đồ ăn cho Tống Ngạn: “Mau ăn đi, sắp nguội rồi.”
Tống Ngạn miễn cưỡng buông tha cho anh.
Đậu Mính Mính hoàn toàn không biết gì, tiếp tục nguyền rủa người đứng ở phía sau, sau đó mới lại tiếp tục ăn cơm.
Cậu nhìn Tạ Thần Vũ chăm sóc cho Tống Ngạn, có chút hâm mộ: “Hai người nói xem…… Tớ có nên nói chuyện tớ mắc bệnh cho anh ấy biết không?”
Đôi chồng chồng giả tạo liền ngẩng đầu lên.
Tống Ngạn nhìn thoáng qua Tạ Thần Vũ: Nếu vị này là ông chủ lính đánh thuê, vậy thì người dùng địa chỉ IP tạm thời tinh vực Gauze – nhân viên văn phòng bình thường trong ngành IT kia, tám phần là đồng nghiệp.
Là một lính đánh thuê có lịch sử yêu đương muôn màu muôn vẻ, vừa nghe là đã biết không đáng tin. Tống Ngạn nói: “Chờ sau này gặp nhau trong hiện thực rồi nói.”
Đậu Mính Mính ngoan ngoãn nghe lời khuyên, ngượng ngùng đáp ứng.
Một bữa cơm ăn xong, Tạ Thần Vũ nhìn Đậu Mính Mính đi xa, nhớ tới cấp dưới nhà anh đã đi đăng ký lưu trữ thông tin pheromone, bèn hỏi: “Cậu ấy vẫn chưa tìm được người có độ xứng đôi phù hợp à?”
Tống Ngạn gật đầu.
Tạ Thần Vũ liền biết độ xứng đôi pheromone của cấp dưới và Đậu Mính Mính không đạt tiêu chuẩn rồi, bèn tiếp tục hỏi: “Vậy hiện tại tình huống của cậu ấy như thế nào?”
Tống Ngạn nói: “Vẫn chưa tiến vào giai đoạn phát bệnh.”
Căn bệnh này của bọn họ: Sau khi trưởng thành, trong vòng hai đến ba năm sẽ bắt đầu phát bệnh. Tình trạng sẽ dần dần chuyển từ nhẹ sang nặng, không phải sẽ trở nặng ngay.
Thật ra, Tống Ngạn vẫn luôn có một phương án dự phòng, nếu trước đây cậu không gặp được Tạ Thần Vũ, cậu cũng sẽ dùng đến phương án này.
Hiện tại cậu không cần dùng, nhưng Đậu Mính Mính có thể dùng được. Thế nhưng cậu lại không biết phương án này sẽ có ảnh hưởng tốt hay xấu đối với Đậu Mính Mính, vậy nên trước hết cậu sẽ thương lượng chuyện này với cha mẹ của Đậu Mính Mính và những người bên phía viện nghiên cứu.
Chiều nay Tống Ngạn không có tiết học, theo kế hoạch cậu sẽ đi dạo thị trường nguyên thạch, sau đó sẽ vẽ bản thiết kế.
Tạ Thần Vũ đưa cậu về nhà, anh có chút tò mò hỏi: “Có phải cậu vẽ bản thiết kế cũng giống như tôi vẽ tranh không? Cần phải chọn một nơi an tĩnh, ánh sáng vừa phải, có thể thấy được mảng lớn cây xanh và nghe được tiếng nước chảy?”
Tống Ngạn ngẫm lại cảnh tượng kia, gật đầu một cái.
Tạ Thần Vũ cười hỏi: “Khu nghỉ ngơi của công ty tôi giống vậy đấy. Quầy bar cũng có rất nhiều đồ uống, cũng có đồ ngọt, có muốn đến xem không?”
Tống Ngạn nói: “…… Tạm biệt, không tiễn.”
Tạ Thần Vũ nghiêm túc giải thích: “Vấn đề là bọn họ đã biết thân phận của tôi, chắc chắn sẽ có một đám người đến quyến rũ tôi, tôi cần cậu chắn người giúp tôi một chút.”
Tống Ngạn không dao động: “Thật sự có rồi hãy nói.”
Tạ Thần Vũ bật cười, xoa nhẹ đầu cậu, cất bước rời đi.
Tống Ngạn cảm nhận xúc cảm vẫn còn dư lại trên đầu, xoay người đối diện với bức tranh sơn dầu do chính tay Tạ Thần Vũ vẽ đang được treo ở trong phòng khách, yên lặng dời mắt: Lại bị thứ này làm cho có chút không được tự nhiên rồi.
Cậu từ từ điều chỉnh lại trạng thái, bắt đầu làm việc. Hoàng hôn vừa buông xuống, cậu nhận được điện thoại của bạn cùng phòng, bọn họ dò hỏi xem cậu có muốn ra ngoài ăn cơm chung không.
“Chúng tôi đã đăng mấy lời chồng cậu nói lên rồi, diễn đàn càng lúc càng náo nhiệt,” bạn cùng phòng nói, “Chúng tôi nhất trí cho rằng có lẽ tối nay sẽ có một số người đăng bài xin lỗi, cho nên mới muốn bên cạnh đương sự để chứng kiến hiện trường. Vừa hay tất cả mọi người đều rảnh, bên phía chồng cậu thế nào? Lần này có thể ra được không?”
Tống Ngạn chần chờ.
Mấy năm nay, mỗi lần bạn cùng phòng tổ chức sinh nhật hay tụ tập, cậu đều lấy cớ “Chồng tôi bận việc” để đẩy đi. Nhưng hôm nay Tạ Thần Vũ đã nói là rảnh rồi, cậu không thể dùng lý do này để từ chối mãi được.
Tống Ngạn nói: “Để tôi hỏi một chút.”
Tạ Thần Vũ nhận được tin nhắn này, liền có chút ngoài ý muốn.
Anh vẫn không quên lần tụ tập trước đây của những người này, bầu không khí không biết đâu ra tự dưng cuốn tới.
Tuy hôm nay anh có nói là sẽ mời khách, nhưng dù sao cũng là chờ quan hệ với Tống Ngạn đã ổn định rồi mới tính. Hiện tại tình trạng mối quan hệ của anh và Tống Ngạn có hơi cứng nhắc, thế mà Tống Ngạn vẫn muốn đi cùng với anh. Anh cười trả lời: Được, nghe cậu hết.
Vì thế, Tống Ngạn liền thương lượng với bạn cùng phòng, hẹn nhau lúc 7 giờ rưỡi tối.
Tạ Thần Vũ về đến nhà vào lúc 6 giờ, anh cùng Tống Ngạn ở trong nhà một hồi, sau đó cả hai cùng bước ra cửa.
Các bạn cùng phòng đều rất vui vẻ, gần hai năm, cuối cùng thì ký túc xá bọn họ cũng tập trung đông đủ rồi.
Tạ Thần Vũ chủ động kính rượu một vòng, cảm ơn bọn họ đã thay anh chăm sóc cho Tống Ngạn.
Thật ra trước đây mấy người bạn cùng phòng này cũng có một ít phê bình kín đáo đối với anh, nhưng bởi vì Tống Ngạn vẫn chưa bao giờ biểu hiện ra dáng vẻ đang bị uất ức và hiện giờ thái độ của vị hào môn hàng đầu này không tồi, không chỉ muốn giúp Tống Ngạn hết giận, mà còn không hề ngạo mạn cũng như không có bất kỳ tật xấu nào khác; cho nên ấn tượng của bọn họ về anh dần dần được kéo điểm lại.
Tạ Thần Vũ đặt ly xuống trở lại chỗ ngồi, tâm tư có chút bay bay, nhịn không được nghĩ thầm: Nếu lát nữa bầu không khí lại cuốn lên thì nên làm gì bây giờ?
Nhưng rất nhanh sau đó anh liền phát hiện là suy nghĩ nhiều rồi. Không khí trên bàn vô cùng hòa hợp, chẳng hề cuốn lên tí nào.
Anh bèn nhắn tin cho Tống Ngạn: Cậu có phát hiện ra vấn đề gì không?
Tống Ngạn:?
Tạ Thần Vũ: Bạn cùng phòng của cậu không giống với khi lần đầu ăn cơm chung với chúng ta.
Tống Ngạn liền hiểu ý anh: Mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn tụ tập với nhau, đã quen như vậy rồi.
Ý là, đã qua giai đoạn cuốn lên rồi.
Tạ Thần Vũ chợt có một chút tiếc nuối không rõ.
Tống Ngạn không buông tha anh: Anh để ý cái này làm gì?
Tạ Thần Vũ: Tôi lo lắng lần này sẽ giống như lần trước, vừa bước vào cửa là vẫn luôn lo lắng đề phòng, cảm thấy quá gian nan, cho nên mới hỏi một chút.
Tống Ngạn trầm mặc.
Dựa theo kinh nghiệm đối đầu ở trong quá khứ, mình không thể nào bắt được khuyết điểm của đối phương, dù sao thì đây cũng là một người tàn nhẫn đi canh cửa suốt một năm trời.
Tạ Thần Vũ thấy cậu không trả lời, bèn mang bao tay vào lột tôm cho cậu, cười cười bỏ vào đĩa.
Một người bạn cùng phòng thấy được hình ảnh này, bèn ngẫm lại hình thức sống chung của đôi chồng chồng già nhà mình, đá bạn trai một cái: “Anh nhìn người ta rồi nhìn lại bản thân mình xem.”
Người trên bàn nghe vậy liền nhìn qua, sau đó mấy vị Alpha đều không rên một tiếng, mang bao tay vào bắt đầu lột tôm.
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Vị học sinh xuất sắc nào đó thấy bầu không khí cuốn lên liền có ảo giác như báo được đại thù, sung sướng mà lột thêm hai con tôm, nghe thấy bạn cùng phòng khen ngợi cảm tình hai người vẫn tốt như ngày nào, bèn khiêm tốn cười nói: “Cũng thường thôi, chủ yếu là dưỡng thành thói quen.”
Mấy người bạn cùng phòng nghe vậy càng hâm mộ hơn, nhân cơ hội này liền đào tạo lại bạn trai nhà mình.
Tống Ngạn chầm chậm nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn vị học sinh xuất sắc nào đó đang ra vẻ dịu dàng săn sóc bên cạnh, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thay đổi sắc mặt, bèn ngẫm lại một loạt hành động sau khi trở về của anh và trạng thái không thích hợp của mình, bỗng nhiên hoài nghi: Có khi nào tên vô liêm sỉ này đang tính toán khiến cho mình không chịu nổi trước mà ngả bài hay không?
Tạ Thần Vũ thấy cậu nhìn qua, bèn hỏi nhỏ: “Làm sao vậy?”
Tống Ngạn đối diện với ánh mắt nhu tình của anh, chợt nghĩ tới đến nay vẫn chưa xác nhận được nghi hoặc trong lòng, liền quyết định thay đổi trạng thái và kế hoạch.
Cậu lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, âm thầm xây dựng tâm lý xong liền bĩu môi: “Chồng ơi, em muốn ăn kem.”
Tạ Thần Vũ không kịp phòng bị, nghe vậy liền sặc một hơi, cúi người ho sặc sụa.
Tống Ngạn thoải mái rút một tờ khăn giấy cho anh.
Không thắng nổi địch thủ thì bắt tay với địch cho rồi.
Để xem, trong hai người chúng ta, ai sẽ không chịu nổi mà đầu hàng trước.
*Không thắng nổi địch thủ thì bắt tay với địch cho rồi: thành ngữ “If you can’t beat them, join them”
=================================
Chồng ơi chồng à đồ =))))))
Bọn họ càng nói càng đau lòng, vội vàng gõ chữ trả lời.
“Chuyện này đơn giản thôi sếp, sếp yên tâm đi, tụi em sẽ tạo tài khoản ngay.”
“Mấy thằng oắt con bây giờ cũng biết há mồm nói bậy ghê á. Bị mù hết rồi à? Xứng đôi ở chỗ nào? Vừa nhìn là đã biết không có tướng phu thê rồi.”
“Đúng vậy, vốn dĩ không phải người chung một thế giới, một chút cũng không xứng.”
“Sếp đừng nóng, tụi em sẽ lập tức đi xử lý ngay.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Lần nào đám thuộc hạ của Tinh Thần và Du Kình xuất hiện cũng làm tui cừi ẻ =))))))
Chân thành tin tưởng anh, tôi và cô ta: Được, xin hãy chờ một lát, chúng tôi nhìn xem thử thế nào.
Tạ Thần Vũ đợi tầm năm phút, nhận về lời từ chối.
Chân thành tin tưởng anh, tôi và cô ta: Xin lỗi ngài, chúng tôi không thể nhận đơn này được, ngài tìm người khác đi.
Tạ Thần Vũ: Tôi có thể ra giá gấp đôi hoặc gấp ba.
Chân thành tin tưởng anh, tôi và cô ta: Thưa ngài, tiền không phải là vấn đề. Thủy quân chúng tôi làm việc cũng phải biết chọn đối tượng, ngài nhìn lại bối cảnh của người mà ngài muốn bôi đen đi, chúng tôi có thể động đến được sao?
Tạ Thần Vũ: Hắn sẽ không tìm các người gây phiền phức đâu.
Chân thành tin tưởng anh, tôi và cô ta: Trên đó hắn đã nói là sẽ tố cáo hết những người dám phỉ báng hắn, sao có thể không tìm chúng tôi cho được? Tóm lại chúng tôi không thể nhận đơn này được, thật sự xin lỗi. Mặt khác, tôi nói chứ người anh em à, người ta cũng đã đi lãnh chứng nhận kết hôn rồi, nhìn cũng rất ân ái, cậu còn ở đây làm loạn lên làm gì? Cuộc đời con người dài lắm, rồi sẽ gặp được đúng người thôi. Nghe anh, không thể chọc vào kẻ có tiền được đâu, hãy bình tĩnh lại đi.
Tạ Thần Vũ: “……”
Tạ Thần Vũ muốn giải thích vài câu, nhưng lại không muốn giao nhược điểm ra cho người ngoài, nghĩ tới nghĩ lui bèn gọi cho đám tâm phúc.
Các tâm phúc nghe xong yêu cầu đều hoang mang.
Chức vụ của sếp trong công ty ở tinh cầu Bá Đích có chút thay đổi, cần phải trở về một chuyến, việc này bọn họ đều biết. Nhưng sao đột nhiên lại chuyển sang đi mắng người vậy?
Cả đám quay mặt nhìn nhau.
Trong đó một người nói: “Liệu có phải là vầy không? Không phải sếp có một đối tượng liên hôn sao? Hiện tại Kim Diễm đã biết thân phận thật sự của sếp, sếp sợ Kim Diễm thấy mấy bài đăng này sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên mới dẫn đường chuyển hướng dư luận?”
“Ui là trời, bị người ta tàn nhẫn gây tổn thương như vậy mà còn lo lắng người ta sẽ hiểu lầm mình sao? Hơn nữa trên đó cũng đã nói hai người đã lãnh chứng nhận kết hôn rồi mà, chúng ta dẫn đường thế quái nào được?”
“Cũng không thể nói sếp và người ta chỉ là kết hôn giả, hầy…… Tóm lại, trước tình yêu ai mà chẳng trở nên hèn mọn, ngay cả sếp cũng chẳng thoát được.”
Bọn họ càng nói càng đau lòng, vội vàng gõ chữ trả lời.
“Chuyện này đơn giản thôi sếp, sếp yên tâm đi, tụi em sẽ tạo tài khoản ngay.”
“Mấy thằng oắt con bây giờ cũng biết há mồm nói bậy ghê á. Bị mù hết rồi à? Xứng đôi ở chỗ nào? Vừa nhìn là đã biết không có tướng phu thê rồi.”
“Đúng vậy, vốn dĩ không phải người chung một thế giới, một chút cũng không xứng.”
“Sếp đừng nóng, tụi em sẽ lập tức đi xử lý ngay.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Anh cố gắng duy trì giọng điệu bình thường, gửi giọng qua: “Tôi có bảo mấy người nói những lời này sao? Không cần thêm vào những từ dư thừa, mắng tôi thôi là được rồi.”
Các tâm phúc cảm thấy mắng Omega người ta cũng không được hay cho lắm, liền nghe lời mà đi làm việc.
Tạ Thần Vũ vừa ở bên cạnh vây xem vừa ra tay chỉ đạo, xác nhận không có sự cố gì xảy ra nữa, lúc này mới rời khỏi công ty.
Anh có thời khóa biểu của Tống Ngạn, nên liền đi thẳng đến khu dạy học.
Nửa đường ngẫu nhiên gặp được vị Alpha nào đó – ngày hôm qua đã buông lời hung ác. Có lẽ khi hồi tưởng lại, đối phương cảm thấy vô cùng xấu hổ; hoặc là đã nhìn thấy bài đăng ở trên diễn đàn, nên không đợi anh đến gần, đối phương đã nhanh chóng chạy trối chết.
Tạ Thần Vũ nhìn mà cảm thấy vô cùng sảng khoái, tiếp tục đi về phía trước, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tống Ngạn đang bước ra từ khu dạy học, không khỏi dừng chân.
Lúc này đang là thời điểm tan học, các sinh viên sôi nổi đi ra ngoài, xung quanh toàn là người với người.
Tống Ngạn mặc một bộ quần áo đơn giản sạch sẽ, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, kết hợp với ngũ quan tinh xảo tràn đầy sức sống, độ tồn tại ở trong đám người rất cao, vừa nhìn là đã biết không dễ tiếp cận.
Ngày hôm qua, Tạ Thần Vũ đã nhìn thấy trạng thái này của cậu rồi, giờ phút này nhìn lại vẫn nhìn không hề chớp mắt. Bóng dáng Kim Diễm kết hợp với gương mặt hoàn mỹ của Tống Ngạn, mang đến một tiêu chuẩn kép đánh sâu vào trong tâm trí, khiến người ta vừa nhìn liền không muốn buông tay.
Mỗi khi Tạ Thần Vũ không có ở đây, Tống Ngạn không bao giờ muốn tự ép buộc mình, nên cũng chẳng bao giờ muốn che giấu bản tính.
Thế nhưng cậu nhớ rõ giữa trưa hôm nay Tạ Thần Vũ sẽ đến trường học, cho nên vừa ra khỏi khu dạy học cậu liền cố tình thu lại mấy phần lạnh lẽo, vừa đi vừa có chút chờ mong. Cậu thầm nghĩ: Chờ Tạ Thần Vũ đến đây, mình sẽ mở các bài đăng lên cho anh ta xem, để anh ta nhìn thấy hiện tại thanh danh của anh ta tốt đến mức nhường nào.
Vài giây sau, thấy được người đang đứng cách đó không xa, Tống Ngạn liền nhanh chóng thu lại tính tình, cả người trở nên an tĩnh hơn.
Tạ Thần Vũ nhìn một màn này, khẽ cười một tiếng, đột nhiên có chút hoài niệm khoảng thời gian đầu cậu giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt anh.
Đám người ồn ào nhốn nháo trên con đường chính, rất nhanh cũng đã phát hiện ra vị hào môn hàng đầu nào đó trên diễn đàn, nhịn không được mà nhìn chằm chằm. Tống Ngạn đang đi đến nhà ăn cùng với mấy người bạn cùng phòng, bọn họ chủ động chào hỏi: “Tới đón người sao?”
Tạ Thần Vũ cười: “Gần đây không bận việc gì, có thể thường xuyên ở bên cạnh em ấy.”
Bạn cùng phòng rất vui mừng: “Phải không? Vậy khi nào rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm nha, lần nào cũng thiếu mỗi anh.”
Tạ Thần Vũ sảng khoái đáp ứng: “Được, vẫn là để tôi mời khách đi. Cảm ơn mọi người mấy năm nay đã chăm sóc cho Ngạn Ngạn.”
Bạn cùng phòng cũng không khách khí với anh nữa, bắt đầu nói về chuyện nổi lên gần đây: “Nghe nói anh muốn tố cáo những người ở trên diễn đàn sao?”
Tống Ngạn nghĩ thầm: Hỏi rất hay.
Đương lúc chuẩn bị cho Tạ Thần Vũ xem mấy bài đăng trên diễn đàn, ngón tay của cậu đã bị ai đó nắm lấy.
Tạ Thần Vũ kéo cậu về phía anh, nói: “Ừm, đúng là có quyết định này.”
Tống Ngạn ngơ ngẩn nhìn anh.
Mấy người bạn cùng phòng nghe vậy lập tức đều hả giận mà đập tay một cái, nhưng kế đó lại có một người ảo não nói: “Không nên nói trước mới phải, tôi thấy có nhiều người đã lén lút xóa hết bài đăng rồi.”
Tạ Thần Vũ rất bình tĩnh: “Không sao, tối hôm qua tôi đã chụp hình lại rồi.”
Bọn họ đều đang đi về phía nhà ăn, người chung quanh nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cố tình thả chậm bước chân.
Chuyện chụp hình là thật.
Nếu những lời lăng mạ đó chỉ liên quan đến anh, anh có thể cười cho qua chuyện, thậm chí còn sẽ lợi dụng điều đó để tiến hành bán thảm. Nhưng, liên quan đến Tống Ngạn thì không được.
Vốn dĩ kế hoạch của anh là sau khi tham khảo ý kiến của luật sư và có được sự đồng ý của Tống Ngạn, anh sẽ đăng một bài chính thức lên trên diễn đàn. Thế nhưng bởi vì có chuyện náo loạn của ngày hôm nay mà đành phải đi trước một bước. Tống Ngạn còn phải học ở trường thêm hai năm nữa, nên anh cũng không muốn ép người ta đi đến đường cùng, bèn nói: “Mọi người lên diễn đàn nói giúp tôi một tiếng, tôi sẽ cho bọn họ một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần trong vòng 24 giờ tới, đăng bài công khai xin lỗi chúng tôi ở trên diễn đàn, có lẽ tôi sẽ xem xét mức độ thành khẩn lời xin lỗi của họ mà không còn truy cứu chuyện này nữa. Đặc biệt là những người đã từng mắng chửi Ngạn Ngạn.”
Gì mà bao nuôi rồi kẻ thứ ba, giả vờ cao quý lạnh lùng nhưng thực chất là loại ăn chơi trác táng…… Tối hôm qua anh chụp lại hết, không sót một người nào.
Có một số người nhìn thấy người ta quá ưu tú, biết không thể chiếm được hoặc không bằng người ta, cho nên mới thích liều mạng hắt bát nước bẩn. Chuyện này nếu đổi thành một người có tính tình yếu ớt, có khi đã buồn bực hoặc tự sát luôn rồi. Cũng may là Ngạn Ngạn không để bụng đến mấy chuyện này, nhưng em không để bụng thì anh để ý.
Cho dù Tống Ngạn không phải Kim Diễm, anh cũng sẽ không mặc kệ, chứ đừng nói đến hai người này là một.
Anh đã từng ôm bé con ấy trong tay, đã từng tay cầm tay chỉ dạy cậu suốt hai năm trời, hiện tại “tâm chi sở hướng” của anh lại bị người có ý đồ tà dâm và ác ý công kích, đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua.
*Tâm chi sở hướng (心之所向): “Hướng về con tim” hoặc có thể hiểu theo ý “Vị trí trong tim”
“Trước đây tôi quá bận, không hề biết đến những việc này, Ngạn Ngạn cũng không nói với tôi. Hiện tại nếu đã biết rồi, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.” Giọng điệu của Tạ Thần Vũ vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút ý cười, khiến Tống Ngạn nghe xong âm thầm giật mình, nhìn về phía anh.
Biết nhau được hai năm, hai người đã sớm nhìn thấu tính tình lẫn nhau. Người thầy kiêm luôn chức đồng đội này không phải là người dễ dàng tức giận, nhưng dường như lúc này anh thật sự có chút tức giận rồi.
“Công khai xin lỗi chính là điểm mấu chốt mà tôi có thể miễn cưỡng tiếp nhận,” cuối cùng anh lại bình thản ôn hòa nói, “Bọn họ không cố gắng nắm bắt cơ hội này, cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Mấy người bạn cùng phòng liền kích động hô: “Đúng đó!”
Trường học có tổng cộng năm nhà ăn, mỗi nhà ăn có những món đặc sắc khác nhau.
Các bạn cùng phòng có sự lựa chọn bất đồng với hai người họ, nên nửa đường liền tách nhau ra.
Tống Ngạn bị Tạ Thần Vũ nắm tay đi một hồi, hoàn hồn tránh khỏi anh: “Anh lên diễn đàn rồi à?”
Tạ Thần Vũ “Ừm” một tiếng.
Anh biết chuyện hôm nay trên diễn đàn là do Tống Ngạn làm. Chờ cậu hỏi tới nữa, anh sẽ đưa các bài đăng mắng chửi mới nhất cho cậu xem. Thế nhưng đợi vài giây, Tống Ngạn lại chẳng nói gì.
Tạ Thần Vũ suy nghĩ một chút, sau đó liền nhanh chóng hiểu ra là vì chuyện chụp hình, Tống Ngạn mềm lòng cảm động, cho nên mới không xua đuổi anh đi.
Rõ ràng là một người lạnh lùng nhưng lại khiến người ta yêu thích không thôi. Anh cười cười đến gần cậu: “Chúng ta đi ăn ở đâu đây?”
Tống Ngạn nói: “Đi nhà ăn số hai tìm Đậu Mính Mính.”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Nhà ăn số hai có món ăn gì đặc sắc?”
Tống Ngạn nghĩ: “Lầu 4 có rau xào và súp mì cũng không tệ lắm……”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến địa điểm.
Sáng nay, Đậu Mính Mính không có tiết học, cậu đã chiếm chỗ ngồi ở bên cạnh cửa sổ từ sớm rồi. Lúc này phát hiện có thêm Tạ Thần Vũ, cậu liền có chút do dự, tính mua cơm xong sẽ mang về ký túc xá ngồi ăn, để đôi chồng chồng nhỏ nhà người ta hưởng thụ thế giới hai người.
Tống Ngạn vừa nhìn là đã biết Đậu Mính Mính đang suy nghĩ gì, nhanh chóng gọi người lại.
Thật ra Đậu Mính Mính cũng rất muốn ăn cơm cùng với Tống Ngạn, thấy Tống Ngạn không ngại, cậu liền vui vẻ mà ngồi lại ăn cơm.
“Tớ cũng nhìn thấy chuyện ở trên diễn đàn rồi,” Đậu Mính Mính vẫn ríu rít như cũ, “Hai người nói xem lá gan của bọn họ lớn cỡ nào chứ? Đã nói là muốn tố cáo rồi, còn dám mắng người!”
Tống Ngạn nhạy bén phát hiện thân thể của Tạ Thần Vũ hơi dừng lại một chút, bèn hỏi: “Mắng gì cơ?”
Đậu Mính Mính nói: “Mới đây nè!”
Nói rồi liền đăng nhập vào diễn đàn, mở bài đăng mắng chửi mới nhất cho Tống Ngạn xem, Đậu Mính Mính tức giận nói, “Cậu nhìn đi!”
Tống Ngạn nhìn lướt qua một lần, phát hiện toàn là những tài khoản mới, mắng cũng chỉ mắng mỗi Tạ Thần Vũ, liền trầm mặc mà nhìn về phía đương sự.
Được lắm, thảo nào dáng vẻ rất tự tin mà đến, hóa ra là đã chuẩn bị hết rồi.
Tạ Thần Vũ: “……”
Sớm biết vậy đã không làm mấy chuyện thừa thãi kia rồi.
Vị học sinh xuất sắc nào đó vẫn ổn định như cũ, vẫn chu đáo cắm ống hút vào lọ nước trái cây, mỉm cười đưa cho cậu.
Tống Ngạn tiếp nhận uống một ngụm.
Cậu làm chuyện này không hề giấu giếm, vốn dĩ Tạ Thần Vũ đi thuê thuỷ quân cũng không cần phải che giấu, bằng không thì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này làm gì sẽ có sơ hở.
Thẳng đến thời điểm này, Tống Ngạn mới chợt nhận ra một chút cảm xúc quen thuộc đến từ vị đồng đội mà cậu đã từng quen biết. Cậu uống một ngụm nước trái cây, nói: “Không sao, tôi sẽ tố cáo mấy người này và lôi cả tên chủ mưu đứng ở đằng sau ra.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Đậu Mính Mính sửng sốt: “Còn có tên chủ mưu đứng ở phía sau sao?”
Tống Ngạn phân tích: “Cậu xem tất cả đều là những tài khoản mới, chắc chắn đã có người sắp xếp chuyện này.”
Đậu Mính Mính lại nhìn về phía bài đăng, tức giận đập bàn một cái: “Đúng là vậy rồi, ai mà ác độc vậy chứ?”
Tống Ngạn nói một cách thâm sâu: “Có lẽ là một người có tâm lý u ám, đầu óc có vấn đề.”
Tạ Thần Vũ vừa tự phá hủy đi một chút thiện cảm vất vả lắm mới có được, dịu dàng gắp đồ ăn cho Tống Ngạn: “Mau ăn đi, sắp nguội rồi.”
Tống Ngạn miễn cưỡng buông tha cho anh.
Đậu Mính Mính hoàn toàn không biết gì, tiếp tục nguyền rủa người đứng ở phía sau, sau đó mới lại tiếp tục ăn cơm.
Cậu nhìn Tạ Thần Vũ chăm sóc cho Tống Ngạn, có chút hâm mộ: “Hai người nói xem…… Tớ có nên nói chuyện tớ mắc bệnh cho anh ấy biết không?”
Đôi chồng chồng giả tạo liền ngẩng đầu lên.
Tống Ngạn nhìn thoáng qua Tạ Thần Vũ: Nếu vị này là ông chủ lính đánh thuê, vậy thì người dùng địa chỉ IP tạm thời tinh vực Gauze – nhân viên văn phòng bình thường trong ngành IT kia, tám phần là đồng nghiệp.
Là một lính đánh thuê có lịch sử yêu đương muôn màu muôn vẻ, vừa nghe là đã biết không đáng tin. Tống Ngạn nói: “Chờ sau này gặp nhau trong hiện thực rồi nói.”
Đậu Mính Mính ngoan ngoãn nghe lời khuyên, ngượng ngùng đáp ứng.
Một bữa cơm ăn xong, Tạ Thần Vũ nhìn Đậu Mính Mính đi xa, nhớ tới cấp dưới nhà anh đã đi đăng ký lưu trữ thông tin pheromone, bèn hỏi: “Cậu ấy vẫn chưa tìm được người có độ xứng đôi phù hợp à?”
Tống Ngạn gật đầu.
Tạ Thần Vũ liền biết độ xứng đôi pheromone của cấp dưới và Đậu Mính Mính không đạt tiêu chuẩn rồi, bèn tiếp tục hỏi: “Vậy hiện tại tình huống của cậu ấy như thế nào?”
Tống Ngạn nói: “Vẫn chưa tiến vào giai đoạn phát bệnh.”
Căn bệnh này của bọn họ: Sau khi trưởng thành, trong vòng hai đến ba năm sẽ bắt đầu phát bệnh. Tình trạng sẽ dần dần chuyển từ nhẹ sang nặng, không phải sẽ trở nặng ngay.
Thật ra, Tống Ngạn vẫn luôn có một phương án dự phòng, nếu trước đây cậu không gặp được Tạ Thần Vũ, cậu cũng sẽ dùng đến phương án này.
Hiện tại cậu không cần dùng, nhưng Đậu Mính Mính có thể dùng được. Thế nhưng cậu lại không biết phương án này sẽ có ảnh hưởng tốt hay xấu đối với Đậu Mính Mính, vậy nên trước hết cậu sẽ thương lượng chuyện này với cha mẹ của Đậu Mính Mính và những người bên phía viện nghiên cứu.
Chiều nay Tống Ngạn không có tiết học, theo kế hoạch cậu sẽ đi dạo thị trường nguyên thạch, sau đó sẽ vẽ bản thiết kế.
Tạ Thần Vũ đưa cậu về nhà, anh có chút tò mò hỏi: “Có phải cậu vẽ bản thiết kế cũng giống như tôi vẽ tranh không? Cần phải chọn một nơi an tĩnh, ánh sáng vừa phải, có thể thấy được mảng lớn cây xanh và nghe được tiếng nước chảy?”
Tống Ngạn ngẫm lại cảnh tượng kia, gật đầu một cái.
Tạ Thần Vũ cười hỏi: “Khu nghỉ ngơi của công ty tôi giống vậy đấy. Quầy bar cũng có rất nhiều đồ uống, cũng có đồ ngọt, có muốn đến xem không?”
Tống Ngạn nói: “…… Tạm biệt, không tiễn.”
Tạ Thần Vũ nghiêm túc giải thích: “Vấn đề là bọn họ đã biết thân phận của tôi, chắc chắn sẽ có một đám người đến quyến rũ tôi, tôi cần cậu chắn người giúp tôi một chút.”
Tống Ngạn không dao động: “Thật sự có rồi hãy nói.”
Tạ Thần Vũ bật cười, xoa nhẹ đầu cậu, cất bước rời đi.
Tống Ngạn cảm nhận xúc cảm vẫn còn dư lại trên đầu, xoay người đối diện với bức tranh sơn dầu do chính tay Tạ Thần Vũ vẽ đang được treo ở trong phòng khách, yên lặng dời mắt: Lại bị thứ này làm cho có chút không được tự nhiên rồi.
Cậu từ từ điều chỉnh lại trạng thái, bắt đầu làm việc. Hoàng hôn vừa buông xuống, cậu nhận được điện thoại của bạn cùng phòng, bọn họ dò hỏi xem cậu có muốn ra ngoài ăn cơm chung không.
“Chúng tôi đã đăng mấy lời chồng cậu nói lên rồi, diễn đàn càng lúc càng náo nhiệt,” bạn cùng phòng nói, “Chúng tôi nhất trí cho rằng có lẽ tối nay sẽ có một số người đăng bài xin lỗi, cho nên mới muốn bên cạnh đương sự để chứng kiến hiện trường. Vừa hay tất cả mọi người đều rảnh, bên phía chồng cậu thế nào? Lần này có thể ra được không?”
Tống Ngạn chần chờ.
Mấy năm nay, mỗi lần bạn cùng phòng tổ chức sinh nhật hay tụ tập, cậu đều lấy cớ “Chồng tôi bận việc” để đẩy đi. Nhưng hôm nay Tạ Thần Vũ đã nói là rảnh rồi, cậu không thể dùng lý do này để từ chối mãi được.
Tống Ngạn nói: “Để tôi hỏi một chút.”
Tạ Thần Vũ nhận được tin nhắn này, liền có chút ngoài ý muốn.
Anh vẫn không quên lần tụ tập trước đây của những người này, bầu không khí không biết đâu ra tự dưng cuốn tới.
Tuy hôm nay anh có nói là sẽ mời khách, nhưng dù sao cũng là chờ quan hệ với Tống Ngạn đã ổn định rồi mới tính. Hiện tại tình trạng mối quan hệ của anh và Tống Ngạn có hơi cứng nhắc, thế mà Tống Ngạn vẫn muốn đi cùng với anh. Anh cười trả lời: Được, nghe cậu hết.
Vì thế, Tống Ngạn liền thương lượng với bạn cùng phòng, hẹn nhau lúc 7 giờ rưỡi tối.
Tạ Thần Vũ về đến nhà vào lúc 6 giờ, anh cùng Tống Ngạn ở trong nhà một hồi, sau đó cả hai cùng bước ra cửa.
Các bạn cùng phòng đều rất vui vẻ, gần hai năm, cuối cùng thì ký túc xá bọn họ cũng tập trung đông đủ rồi.
Tạ Thần Vũ chủ động kính rượu một vòng, cảm ơn bọn họ đã thay anh chăm sóc cho Tống Ngạn.
Thật ra trước đây mấy người bạn cùng phòng này cũng có một ít phê bình kín đáo đối với anh, nhưng bởi vì Tống Ngạn vẫn chưa bao giờ biểu hiện ra dáng vẻ đang bị uất ức và hiện giờ thái độ của vị hào môn hàng đầu này không tồi, không chỉ muốn giúp Tống Ngạn hết giận, mà còn không hề ngạo mạn cũng như không có bất kỳ tật xấu nào khác; cho nên ấn tượng của bọn họ về anh dần dần được kéo điểm lại.
Tạ Thần Vũ đặt ly xuống trở lại chỗ ngồi, tâm tư có chút bay bay, nhịn không được nghĩ thầm: Nếu lát nữa bầu không khí lại cuốn lên thì nên làm gì bây giờ?
Nhưng rất nhanh sau đó anh liền phát hiện là suy nghĩ nhiều rồi. Không khí trên bàn vô cùng hòa hợp, chẳng hề cuốn lên tí nào.
Anh bèn nhắn tin cho Tống Ngạn: Cậu có phát hiện ra vấn đề gì không?
Tống Ngạn:?
Tạ Thần Vũ: Bạn cùng phòng của cậu không giống với khi lần đầu ăn cơm chung với chúng ta.
Tống Ngạn liền hiểu ý anh: Mấy năm nay, bọn họ vẫn luôn tụ tập với nhau, đã quen như vậy rồi.
Ý là, đã qua giai đoạn cuốn lên rồi.
Tạ Thần Vũ chợt có một chút tiếc nuối không rõ.
Tống Ngạn không buông tha anh: Anh để ý cái này làm gì?
Tạ Thần Vũ: Tôi lo lắng lần này sẽ giống như lần trước, vừa bước vào cửa là vẫn luôn lo lắng đề phòng, cảm thấy quá gian nan, cho nên mới hỏi một chút.
Tống Ngạn trầm mặc.
Dựa theo kinh nghiệm đối đầu ở trong quá khứ, mình không thể nào bắt được khuyết điểm của đối phương, dù sao thì đây cũng là một người tàn nhẫn đi canh cửa suốt một năm trời.
Tạ Thần Vũ thấy cậu không trả lời, bèn mang bao tay vào lột tôm cho cậu, cười cười bỏ vào đĩa.
Một người bạn cùng phòng thấy được hình ảnh này, bèn ngẫm lại hình thức sống chung của đôi chồng chồng già nhà mình, đá bạn trai một cái: “Anh nhìn người ta rồi nhìn lại bản thân mình xem.”
Người trên bàn nghe vậy liền nhìn qua, sau đó mấy vị Alpha đều không rên một tiếng, mang bao tay vào bắt đầu lột tôm.
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Vị học sinh xuất sắc nào đó thấy bầu không khí cuốn lên liền có ảo giác như báo được đại thù, sung sướng mà lột thêm hai con tôm, nghe thấy bạn cùng phòng khen ngợi cảm tình hai người vẫn tốt như ngày nào, bèn khiêm tốn cười nói: “Cũng thường thôi, chủ yếu là dưỡng thành thói quen.”
Mấy người bạn cùng phòng nghe vậy càng hâm mộ hơn, nhân cơ hội này liền đào tạo lại bạn trai nhà mình.
Tống Ngạn chầm chậm nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn vị học sinh xuất sắc nào đó đang ra vẻ dịu dàng săn sóc bên cạnh, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ thay đổi sắc mặt, bèn ngẫm lại một loạt hành động sau khi trở về của anh và trạng thái không thích hợp của mình, bỗng nhiên hoài nghi: Có khi nào tên vô liêm sỉ này đang tính toán khiến cho mình không chịu nổi trước mà ngả bài hay không?
Tạ Thần Vũ thấy cậu nhìn qua, bèn hỏi nhỏ: “Làm sao vậy?”
Tống Ngạn đối diện với ánh mắt nhu tình của anh, chợt nghĩ tới đến nay vẫn chưa xác nhận được nghi hoặc trong lòng, liền quyết định thay đổi trạng thái và kế hoạch.
Cậu lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, âm thầm xây dựng tâm lý xong liền bĩu môi: “Chồng ơi, em muốn ăn kem.”
Tạ Thần Vũ không kịp phòng bị, nghe vậy liền sặc một hơi, cúi người ho sặc sụa.
Tống Ngạn thoải mái rút một tờ khăn giấy cho anh.
Không thắng nổi địch thủ thì bắt tay với địch cho rồi.
Để xem, trong hai người chúng ta, ai sẽ không chịu nổi mà đầu hàng trước.
*Không thắng nổi địch thủ thì bắt tay với địch cho rồi: thành ngữ “If you can’t beat them, join them”
=================================
Chồng ơi chồng à đồ =))))))
Bọn họ càng nói càng đau lòng, vội vàng gõ chữ trả lời.
“Chuyện này đơn giản thôi sếp, sếp yên tâm đi, tụi em sẽ tạo tài khoản ngay.”
“Mấy thằng oắt con bây giờ cũng biết há mồm nói bậy ghê á. Bị mù hết rồi à? Xứng đôi ở chỗ nào? Vừa nhìn là đã biết không có tướng phu thê rồi.”
“Đúng vậy, vốn dĩ không phải người chung một thế giới, một chút cũng không xứng.”
“Sếp đừng nóng, tụi em sẽ lập tức đi xử lý ngay.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Lần nào đám thuộc hạ của Tinh Thần và Du Kình xuất hiện cũng làm tui cừi ẻ =))))))