Chương 35: Có phải là Omega thật không đó?
Thời điểm mới vừa tiến vào, Tống Ngạn đã nhanh chóng nhìn thoáng qua bố cục của phi thuyền.
Tuy chỉ có thể nhìn thấy được một số nơi, nhưng nhớ không lầm thì đối diện căn phòng này hình như là phòng vệ sinh.
Tống Ngạn tự hỏi hai giây, nhìn tên hải tặc đang nằm trên mặt đất. Cậu không chắc những tên hải tặc còn lại có biết tên hải tặc này đến đây xem xét động tĩnh hay không, quyết định chiến lược câu cá.
Vì vậy, Tống Ngạn thầm xin lỗi vị doanh nhân giàu có kia mà chẳng có chút chân thành, kéo người nằm sải ngay chính giữa phòng, tiếp theo đó cũng kéo tên hải tặc kia qua. Sau khi điều chỉnh tư thế của hai người họ xong, cậu tỏ vẻ chán ghét mà kéo quần của tên hải tặc kia xuống một nửa.
Sau đó, Tống Ngạn tháo máy truyền tin của tên hải tặc, dùng vân tay người ta mở khóa. Cậu di chuyển về phía cửa, dựa sát vào tường, vừa nghe động tĩnh trên hành lang vừa mở máy truyền tin ra.
Tìm kiếm một vòng trong đầu, cậu phát hiện cậu chỉ có thể nhớ được hai dãy số liên lạc: Một là của Phó Vân Tĩnh, hai là của ông ngoại cậu.
Cậu nhanh chóng gửi hai tin nhắn khác nhau đến cho hai người họ.
“Bởi vì đang dùng số liên lạc của người khác, nên không tiện nhận cuộc gọi. Có ai đang ở tinh vực Tây Hà không? Ngạn.”
“Ông ngoại, cháu là Tống Ngạn đây. Máy truyền tin của cháu bị hỏng rồi, cháu đang mượn máy truyền tin của người khác. Ông ngoại gửi cháu số liên lạc của Tạ Thần Vũ với ạ, cháu sợ anh ấy không liên lạc được với cháu sẽ nảy sinh lo lắng.”
Tin nhắn vừa mới gửi đi tầm một phút, trên hành lang liền truyền đến tiếng bước chân. Tống Ngạn cố ý mở ra một khe hở, lẳng lặng chờ đợi.
Vài giây sau, một tên hải tặc huýt sáo đi vào phòng vệ sinh. Tống Ngạn thầm “Chậc” một tiếng: Cái tên hải tặc vô dụng này. Cậu đành chờ cho tiếng nước chảy ngừng lại, kéo cửa rộng ra một chút.
Rốt cuộc lần này đã khiến đối phương chú ý.
Tên hải tặc vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh liền phát hiện nơi này có chút không được bình thường. Hắn cẩn thận mở cửa, ngay sau đó liền bị hiện trường được sắp xếp bên trong thu hút đi toàn bộ sự chú ý. Hắn bước vào trong, chưa kịp nói nửa câu, đã bất tỉnh không còn biết gì nữa.
Tống Ngạn cũng đỡ lấy hắn như hai người kia, miễn cho ngã xuống đất lại phát ra tiếng động quá lớn.
Xem ra, loại chuyện không biết xấu hổ này rất dễ đánh sâu vào tâm lý người xem. Tống Ngạn câu được cá rất hài lòng, quyết định lại câu thêm năm phút nữa. Cậu đóng cửa lại, lại bắt đầu “trông bầu vẽ gáo” mà điều chỉnh tư thế của tên hải tặc mới vừa bị đánh ngất kia, sau đó lại quay về phía cửa.
*Trông bầu vẽ gáo (照葫芦画瓢): ở đây ý muốn nói em thụ không có kinh nghiệm (còn trong trắng mà =)), và ẻm chỉ có thể tạo ra hiện trường thông qua những gì em ấy biết từ những nguồn khác chứ không phải tự trải nghiệm.
Cùng lúc đó, Tống Ngạn nhận được một tin nhắn trả lời. Cậu nhanh chóng dùng vân tay hải tặc mở khóa.
Phó Vân Tĩnh: Đừng nói với tôi là cậu cũng đang ở trên chiếc phi thuyền kia đấy. Gửi vị trí cho tôi.
Tống Ngạn không nói hai lời bèn gửi vị trí qua.
Phó Vân Tĩnh thấy cậu không phản bác, liền biết quả nhiên là đoán đúng rồi, hắn hỏi: Hiện tại cậu thế nào?
Tống Ngạn: Tôi đang ở trên phi thuyền của bọn hải tặc, phi thuyền chở khách đã hạ cánh ở một tinh cầu không người thuộc thiên hà R24. Chắc chắn tín hiệu và hệ thống động lực đã bị phá hỏng rồi. Trên đó còn có một người bạn của tôi, bọn họ không thể liên lạc với người bên ngoài và cũng không biết bên trong còn lại bao nhiêu dưỡng khí.
Phó Vân Tĩnh: Chú ý an toàn, đừng mạo hiểm.
Tống Ngạn: Rõ.
Cậu thoát ra ngoài xem thử: Vẫn như cũ không có tin nhắn gì của ông ngoại. Có lẽ là vì chênh lệch múi giờ, ông ngoại đang ngủ, hoặc là ông không chú ý đến tin nhắn của một người gửi xa lạ.
Bỗng dưng trong đầu cậu hiện lên hình bóng của Tạ Thần Vũ.
Phi thuyền xảy ra sự cố ồn ào như vậy, với tính cách của Tạ Thần Vũ và dưới tình huống không thể biết được mình đang ở trên chiếc phi thuyền nào, chắc chắn khi thấy được tin tức, anh ấy sẽ chủ động liên lạc với mình. Cho dù không thấy tin tức thì vị cấp dưới đang hẹn hò với Đậu Mính Mính cũng có thể nhìn thấy được. Sau đó, sẽ bắt đầu đưa ra phỏng đoán rằng có thể mình cũng đang ở trên cùng một chiếc phi thuyền. Cho nên hiện tại, tám phần là Tạ Thần Vũ đã biết mình mất liên lạc. Không biết anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
Dòng suy nghĩ xoay chuyển đến đây, bỗng nhiên cậu nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, hơn nữa còn không chỉ một người.
Lần này hẳn là đi tới tìm đồng bọn, bởi vì bọn chúng đã đi thẳng đến căn phòng nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì? Sao mày đi lâu thế hả……?”
Hai tên hải tặc vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng, nháy mắt liền mất đi sự chú ý.
Rất nhanh sau đó, bọn chúng đã nhận ra có gì đó không được bình thường, vội vàng vào trong xem xét.
Tống Ngạn đang đứng ở phía sau cánh cửa, cậu nhảy ra nhanh chóng giải quyết một tên. Ngay khi tên còn lại muốn hét to lên, cậu đã đoạt lấy súng và chỉa thẳng họng súng vào giữa trán hắn.
Tên hải tặc liền nuốt những tiếng muốn hét trở về, mồ hôi lạnh toát ra: “Đừng…… Đừng nổ súng.”
Tống Ngạn hỏi: “Còn lại bao nhiêu tên ở trên phi thuyền?”
Tên hải tặc do dự.
Tống Ngạn dùng một tay khác rút dao găm ra, tùy ý vung qua vung lại, “Phụt” một tiếng, con dao găm đã cắm vào thân thể của một tên hải tặc.
Tên hải tặc vừa bị dao đâm liền giật bắn cả người, chưa kịp bị cơn đau làm cho tỉnh giấc, Tống Ngạn đã dẫm chân vào gáy hắn, lập tức mất đi ý thức.
Tên hải tặc duy nhất còn ý thức: “……”
Mẹ nó! Có phải là Omega thật không đó?
Sao có thể tàn nhẫn độc ác vậy chứ? Nguyên lý ở đâu!?
Uy hiếp thế này vô cùng hữu hiệu, hắn không dám chần chờ nữa, thành thật khai báo tất cả.
Tống Ngạn cũng không tin tưởng hoàn toàn, đánh ngất tên này xong liền ném xuống đất.
Như vậy là đủ rồi.
Trò chơi câu cá này chỉ có thể chơi được vài phút, thời gian càng kéo dài, người có ngốc đến mấy cũng sẽ nhận ra được có điều gì đó không thích hợp.
Tống Ngạn cúi xuống chọn những vũ khí có thể vừa tầm tay, bên tai lại chợt nghe thấy thanh âm rầm rì nói mớ của doanh nhân giàu có kia. Cậu quét mắt nhìn sang: Mí mắt rung rung, có vẻ như đang sắp tỉnh lại.
Cậu sợ đá bị thương người ta, cho nên vừa rồi mới ra sức không lớn, không ngờ lại tỉnh nhanh như vậy.
Tống Ngạn đang chuẩn bị tư thế đánh ngất vị doanh nhân này thêm một lần nữa, miễn cho đối phương lại khóc hu hu, ảnh hưởng đến chuyện của cậu.
Chợt thấy vị doanh nhân giàu có kia hoảng hốt mở mắt ra, đột nhiên đối diện với gương mặt của một tên hải tặc, tưởng đâu là một thi thể, liền trợn trắng mắt bất tỉnh tại chỗ.
Tống Ngạn: “……”
Tốt rồi, bớt phải lo.
Cậu mở cửa ra nhìn hai bên trái phải, quyết định chọn một phương hướng, từ từ đi về phía trước.
Quy mô của bọn hải tặc này không lớn, hơn nữa còn chia làm hai chiếc phi thuyền, vì vậy người trên mỗi chiếc phi thuyền không nhiều lắm.
Cậu đã câu cá giải quyết được 4 tên. Nếu tên hải tặc vừa rồi không nói dối, vậy nơi này chỉ còn lại chưa tới 10 tên, tất cả đều là những thành viên nòng cốt. Trong đó, tên cầm đầu và tên thuyền phó đang trấn thủ ở khoang điều khiển. Một số tên đảm nhận kỹ thuật thì đang tranh thủ phá giải các máy truyền tin trong thùng. Những tên còn lại thì đang đánh bài.
Tống Ngạn nhẹ nhàng nhanh nhẹn đi đến trước một căn phòng, cậu nghiêng tai lắng nghe tầm vài giây. Từ những đoạn đối thoại ngắn như phàn nàn ít tiền, cậu liền đoán ra được đây là phòng làm việc của các tên hải tặc thuộc nhóm kỹ thuật và rất có thể là chỉ có hai tên, giống hệt như những gì tên hải tặc kia nói.
Tống Ngạn vui sướng trong lòng, thái độ tự nhiên mở cửa đi vào.
Trên bàn trải đầy những máy truyền tin, mỗi một tên kỹ thuật đều đang cầm một máy truyền tin để phá giải. Bên cạnh đó, còn có một màn hình chiếu ra bên ngoài, trên đó là chương trình phá giải mật khẩu.
Nghe thấy có tiếng mở cửa, cả hai tên kỹ thuật đều cho rằng là đồng nghiệp, nên không hề phòng bị mà ngẩng đầu lên, sau đó đều đồng loạt sửng sốt: “Mày là……”
Tống Ngạn huơ huơ vũ khí trên tay nhằm đe dọa.
Hai tên kỹ thuật theo bản năng dừng lại một chút, Tống Ngạn liền nhanh chóng nhân cơ hội này tiến lên. Cậu chống một tay lên bàn, nhẹ nhàng nhảy qua chỗ của hai tên kỹ thuật.
Cả hai chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó là một tiếng vật nặng rơi xuống vang lên.
Tống Ngạn bay qua bàn đánh người vô cùng lưu loát, toàn bộ quá trình đều chưa đến hai giây. Trong đó có một tên kinh hoảng quay đầu, chỉ kịp thấy cậu đang thong thả túm cổ áo của tên đồng nghiệp, nhẹ nhàng ném một cái, không hề có chút mảy may rên rỉ.
Tống Ngạn ném người đi xong, nhìn về phía tên kỹ thuật còn lại.
Tên kỹ thuật này là tên lúc trước phụ trách chuyển khoản ở trên phi thuyền dân dụng chở khách.
Hắn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Omega đang đứng trước mắt, hoàn toàn không thể tin được đây chính là cậu sinh viên hoảng sợ vừa rồi.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng: “Có…… Có chuyện từ từ nói, tao chuyển lại 70 nghìn cho mày được hông?”
Tống Ngạn vẫn hỏi cùng một vấn đề: “Có bao nhiêu tên ở trên chiếc phi thuyền này? Nói thật tôi sẽ để lại một mạng.”
Tên kỹ thuật biết rõ cậu có thể xuất hiện được ở chỗ này chắc chắn không phải là nhờ may mắn, hắn hiểu chuyện hơn tên kia nhiều, vì vậy liền nói rành mạch một hơi.
Tống Ngạn so sánh hai câu trả lời, cảm giác không khác gì nhau, lúc này mới yên tâm, đánh ngất tên kỹ thuật.
Máy truyền tin của tên hải tặc kia vẫn luôn cần vân tay để mở khóa, nói sao thì cũng bất tiện, Tống Ngạn cần một cái có thể sử dụng bất cứ lúc nào hơn.
Mẫu máy truyền tin của cậu cũng giống với phong cách nhân vật trong thực tế ảo, đều là hình dáng phổ thông bình thường, là loại đã ném vào trong thùng rồi thì khó mà tìm kiếm được.
Nhưng máy truyền tin tràn ngập hơi thở ngọt ngào của Đậu Mính Mính thì lại khác, vừa nhìn là có thể phát hiện ra ngay. Vừa hay Tống Ngạn cũng biết mật mã để khởi động máy, cậu điều chỉnh tắt âm, mở máy truyền tin của Đậu Mính Mính lên.
Ngay sau đó là một loạt tin nhắn kéo đến.
Tống Ngạn phớt lờ tất cả tin nhắn. Đầu tiên là nhắn gửi vị trí cho Phó Vân Tĩnh thêm một lần nữa, tỏ vẻ từ giờ sẽ dùng số máy liên lạc này. Sau đó cậu kéo tìm tên của Tạ Thần Vũ, chỉ nhắn một chữ: Ổn.
Lúc này, Tạ Thần Vũ đã đi đến tuyến đường hàng không xảy ra chuyện rồi.
Cảnh sát, đội cứu hộ, truyền thông và những người nổi tiếng trên mạng muốn kiếm lượt view đều đã tới, nhìn đâu cũng thấy toàn là phi thuyền.
Diễn biến sự việc vẫn đang được cập nhật liên tục ở trên mạng, hồ sơ chuyển khoản cũng được lan truyền. Mọi người đều biết phi thuyền đã gặp phải bọn hải tặc giữa các hành tinh, nhưng vấn đề là: Hiện tại phi thuyền đang ở đâu?
Thông thường bọn hải tặc giữa các hành tinh đều thích đi vào bụi gai lốc xoáy, đã có một hạm đội đi về phía bên đó kiểm tra, nhưng đến nay vẫn chưa phát hiện được bóng dáng của phi thuyền.
Tạ Thần Vũ men theo tuyến đường hàng không bay một hồi, anh vừa chăm chú nhìn bản đồ giữa các hành tinh tự hỏi tuyến đường của bọn hải tặc, vừa chú ý tin tức của các nơi truyền đến.
Các tâm phúc đang điều tra tư liệu của bọn hải tặc trên tinh vực Tây Hà, rất nhanh đã có kết quả.
“Hai tổ chức hải tặc nổi danh đều không hành nghề theo phong cách này,” tâm phúc nói, “Ba tháng trước, tinh vực Tây Hà tiến hành quét sạch các bọn hải tặc, đồng thời cũng ban hành văn kiện muốn tăng cường quản trị. Hai tổ chức hải tặc lớn đều đã nhanh chóng chuyển đến tinh vực Gauze kịp thời, chỉ có những nhóm hải tặc nhỏ yếu nông cạn là xui xẻo chưa kịp rời đi. Có lẽ bọn chúng nhìn ra được tình thế tương lai không tốt, cho nên mới muốn hốt một cú chót rồi mới trốn vào tinh vực Gauze. Vì vậy nên bọn chúng mới tổ chức cướp phi thuyền trung tâm. Tất cả các trạm AN1548 đi qua đều là những hành tinh phồn hoa của tinh vực Tây Hà, có lẽ bọn chúng nghĩ trên đó sẽ toàn là những người có tiền, cho nên mới theo dõi.”
Tạ Thần Vũ không nói gì.
Hốt một cú chót.
Nếu là bọn có chút lý trí thì sẽ biết được giết sạch người trên phi thuyền sẽ khiến toàn dân phẫn nộ, cho dù có trốn vào tinh vực Gauze cũng sẽ không thể thoát một cách an toàn được.
Nếu là vậy thì tốt rồi.
Thế nhưng, nếu bọn chúng là những kẻ nóng đầu, có chỉ số thông minh thấp hoặc là không kiêng kỵ bất cứ điều gì, thì là chuyện gì bọn chúng cũng sẽ dám làm.
Bọn chúng có bao nhiêu tên?
Đó là một lũ bao gồm những tên lẻ tẻ? Hay là một liên minh giữa các nhóm hải tặc nhỏ?
Tạ Thần Vũ biết Tống Ngạn lợi hại, nhưng bên cạnh Tống Ngạn còn có Đậu Mính Mính, ngược lại sẽ bó tay bó chân.
Tâm phúc nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhịn không được trấn an: “Sếp à……”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng “Ting” nhỏ vang lên. Tạ Thần Vũ mở máy truyền tin ra xem, đột nhiên co rút đồng tử, anh nhận ra được đây là phong cách của Tống Ngạn, lập tức trả lời: Gửi vị trí qua cho anh.
Tống Ngạn liền phối hợp gửi định vị qua. Lúc này, khu hành lang đã dần dần trở nên ồn ào.
Vừa rồi khi rời khỏi căn phòng nhỏ kia, cậu đã khóa trái cửa lại. Xem ra không có tác dụng rồi. Những tên này chờ hoài không thấy đồng bọn trở về, cho nên đã mở khóa để vào kiểm tra.
Không sao, cũng không còn bao nhiêu tên ở trên chiếc phi thuyền này. Cậu tắt khung chat, cầm vũ khí canh giữ ở cửa.
Tuyến đường phi thuyền di chuyển rất sai lệch, nên tên cầm đầu cần phải trấn giữ trong suốt toàn bộ quá trình.
Hắn đang nhìn đường hàng không ở khoang điều khiển, đột nhiên nhíu mày: “Có phải bên ngoài vừa có tiếng súng không?”
Tên thuyền phó chần chờ nói: “Để em ra ngoài nhìn xem.”
Tên cầm đầu đợi tầm năm phút, nghe thấy có tiếng mở cửa, liền hỏi: “Sao rồi?”
Phía sau không ai trả lời, chỉ có một tiếng bước chân thong thả đi tới.
Đột nhiên trong lòng hắn nảy sinh một nỗi dự cảm không lành, không đợi hắn xoay người, một họng súng đã đè vào bên thái dương hắn.
Hắn liếc mắt nhìn qua, không thể tin được hô lên: “Là mày?”
Tống Ngạn không muốn nhiều lời.
Nhưng xét thấy hắn là tên cầm đầu, có lẽ sẽ có thể dùng được. Vì vậy, cậu không đánh ngất hắn, mà là trói hắn lại.
Tên cầm đầu cẩn thận đánh giá cậu, thấy cậu hoàn hảo không tổn hại gì, biết được những vết máu thâm đen ở trên quần áo cậu là của người khác, lòng thầm lạnh run: “Mày là thằng nào?”
Tống Ngạn nói: “Là một sinh viên bình thường.”
Tống Ngạn trói chặt tên cầm đầu lại, xách hắn lên ném vào chiếc ghế dựa bên cạnh. Cậu ngồi vào vị trí điều khiển, nhanh chóng tìm hiểu phi thuyền. Cậu nhìn về phía bản đồ của các hành tinh, phát hiện sau khi rời khỏi tinh cầu không người sống kia, chiếc phi thuyền này đã dồn toàn bộ hỏa lực để bay đến một nơi vô cùng hẻo lánh, hiện giờ đã gần đến nơi rồi.
Cậu hỏi: “Đây là căn cứ của mấy người à?”
Tên cầm đầu không hề hé răng, hắn thờ ơ lạnh nhạt để cậu khởi động phi thuyền, thế nhưng khi thấy cậu nhanh chóng hiểu được và khởi động nó, ngay lập tức liền bàng hoàng.
Mở họp suốt một tháng trời để lên kế hoạch. Diễn tập tới lui không biết bao nhiêu lần. Để đề phòng, hắn còn không dám bắt nhiều con tin, không ngờ chỉ bắt hai con đã trúng thưởng rồi!
Hắn hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc mày là thằng nào?”
Tống Ngạn không trả lời.
Cậu không muốn đi vào sào huyệt của bọn hải tặc, cho nên cậu liền nhanh chóng quay đầu và mở khẩu pháo hạt nhân ra, bắn một phát vào chiếc phi thuyền còn lại đang đi theo phía sau.
Đương lúc muốn bắn một phát thứ hai để cho chiếc phi thuyền kia dừng lại, chợt nghe thấy một tiếng “Tít tít” vang lên, cúi đầu liền thấy: Không có đạn.
“……” Tống Ngạn hỏi, “Các người chỉ có một phát đạn pháo thôi sao?”
Tên cầm đầu bày ra vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không muốn nói một chữ.
Đột nhiên bị bắn cho một phát, chiếc phi thuyền phía sau liền rơi vào hoang mang, mở cuộc trò chuyện lên hỏi: “Đại ca, mấy anh đang làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tên cầm đầu rất muốn trả lời, nhưng lại với không tới phím báo truyền tin.
Đương nhiên Tống Ngạn sẽ không quan tâm, cậu quyết định trốn chạy. Lúc này, lại một tràng tiếng “Tít tít” vang lên, không biết là do cải tạo phi thuyền có vấn đề, hay là nguồn năng lượng có sự cố, mà vừa mới bắn phát đạn kia xong, phi thuyền liền sắp phải ngừng hoạt động.
Tống Ngạn lạnh lùng yên lặng vài giây.
Thời điểm đánh nhau với bọn hải tặc, cậu đã phát hiện tố chất của bọn hải tặc này không ổn rồi, không ngờ lại còn thảm hơn cả chữ thảm.
Hiếm khi có chút thổn thức: “Lần đầu tiên tôi gặp được một lũ hải tặc mất mặt đến vậy đấy.”
Sợi dây lý trí của tên cầm đầu liền “Bặt” một cái, đứt ngang.
“Con mẹ nó! Mày thì biết cái gì? Tài sản của ông đây đã bị bọn cảnh sát giữa các hành tinh tịch thu hết rồi!” Hắn gào lên, “Đổi lại là mày thì mày cứ thử xem!”
Tống Ngạn nói: “Tôi có một người thầy giỏi. Đổi lại là tôi, ít nhất tôi sẽ không để cho phi thuyền của tôi xảy ra vấn đề.”
Tên cầm đầu nghẹn lại.
Đang yên đang lành đi du lịch, tự nhiên bị bọn hải tặc làm rối tung cả lên, Tống Ngạn nhịn không được muốn hỏi xem rốt cuộc bọn hải tặc này đang nghĩ cái gì: “Nếu mấy người đánh cướp phi thuyền tư nhân, chắc hẳn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn rồi đúng không? Không phải người có thể mua nổi phi thuyền tư nhân thì sẽ càng có nhiều tiền hơn sao?”
Tên cầm đầu lạnh lùng cười một tiếng: “Làm sao mày có thể xác định được đó là phi thuyền của người ta hay là phi thuyền cho thuê?”
Tống Ngạn nói: “Cho dù là thuê, không phải bản thân chiếc phi thuyền đó đã rất đáng giá rồi sao?”
Tên cầm đầu nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc: “Làm sao có thể mang một mục tiêu lớn như phi thuyền đến tinh vực Gauze?”
Tống Ngạn nói: “Đương nhiên là vòng qua bụi gai lốc xoáy rồi, không thì sao?”
Tên cầm đầu tiếp tục cười gằn: “Vậy phải vòng qua trong bao lâu? Mày nói nghe nhẹ nhàng quá.”
Tống Ngạn nhìn hắn: “Ồ, xem như tôi chưa nói gì vậy.”
Tên cầm đầu nghe thấy câu nói này tựa như đang nghe “Hóa ra kỹ thuật điều khiển chỉ có vậy”, hắn sững sờ, ngay sau đó là một trận mắng to.
Tống Ngạn làm bộ như không nghe thấy.
Chiếc phi thuyền này đã là nỏ mạnh hết đà, chung quanh chỉ có một tinh cầu có thể hạ cánh.
Chiếc phi thuyền bị cậu bắn một phát kia, đang khẩn cấp tìm chỗ hạ cánh. Tống Ngạn đuổi theo, dù sao cậu cũng cần phải chờ Du Kình đến để giải quyết hậu quả giúp cậu, vậy thì giải quyết ngay bây giờ luôn đi.
Tên cầm đầu đang mắng luyên thuyên, bỗng dưng nhìn thấy cậu điều khiển phi thuyền lao thẳng vào chiếc phi thuyền phía trước, lập tức liền thay đổi sắc mặt: “Mày bị điên rồi. Đây không phải cái trò mô phỏng huấn luyện thực tế ảo của tụi mày. Muốn chết sao?”
Tống Ngạn mắt điếc tai ngơ, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo mục tiêu. Cậu khống chế tốc độ cũng như góc nghiêng của phi thuyền, “Ầm” một tiếng.
Chiếc phi thuyền phía trước liền xoay hai vòng, rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn xác nhận rằng phi thuyền của đại ca không được bình thường, bọn chúng hoảng loạn bắn trả lại một phát. Tống Ngạn nhẹ nhàng né tránh, tiếp tục truy kích.
Rất nhanh, hai chiếc phi thuyền đã xuyên qua tầng khí quyển. Tống Ngạn lại bắt lấy thời cơ đâm thêm một phát nữa, rơi sau chiếc phi thuyền kia.
Vị trí tinh cầu hẻo lánh, có rất nhiều ngọn núi cao. Người trên chiếc phi thuyền phía trước sợ phi thuyền lao xuống chết người, nên nhanh chóng giảm tốc độ và phanh lại, nhưng không may là phía sau Tống Ngạn lại tiếp tục đâm vào, tất cả đều la hét trong sợ hãi.
Tên cầm đầu không được thắt đai an toàn, đầu của hắn bị đập vào bàn điều khiển, máu chảy đầy đầu.
Trong đầu hắn chỉ còn lại những tiếng “Ầm ầm” vang lên, mãi cho đến khi phi thuyền hoàn toàn dừng lại, hắn mới ý thức được bản thân mình vẫn còn sống. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu sinh viên vẫn đang bình tĩnh không hề thay đổi sắc mặt, bỗng dưng hoảng hốt nghĩ: Hồi nãy thằng nhóc này nói là sẽ đi vòng qua bụi gai lốc xoáy, có khi nó có thể làm được đấy chứ chẳng đùa…… Sau đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Tống Ngạn tháo đai an toàn ra, đứng dậy cầm vũ khí đi ra ngoài.
Thời điểm Tạ Thần Vũ dẫn người chạy tới, anh nhìn thấy có hai chiếc phi thuyền đâm vào cửa của một nhà máy bỏ hoang ở dưới núi, các bức tường xung quanh cũng đều sụp đổ.
Trong đó, có một chiếc phi thuyền bị lật nghiêng và đang bốc khói, để lại trên mặt đất một đường rãnh sâu kéo dài. Dựa vào tình trạng của thân phi thuyền, rất có thể là đã bị va chạm mạnh.
Anh vội vàng nhảy xuống khu vực gần đó, đi theo định vị tìm người.
Các tâm phúc nhìn thấy hiện trường thảm thiết này, trong lòng đều dấy lên, vội vàng đuổi theo anh.
Đoàn người vừa đi về phía trước vừa nhìn những người đang nằm rải rác trên đường, líu lưỡi hỏi: “Là ai đã làm vậy?”
Vừa mới dứt lời, chợt nghe “Xoảng” một tiếng, cửa kính tầng hai vỡ ra, một người bị quăng xuống.
Tạ Thần Vũ liền giương mắt nhìn sang, không chút nghĩ ngợi mà vọt lên trên.
Tống Ngạn cũng không biết là hôm nay quá xui xẻo, hay là chiếc phi thuyền kia của bọn hải tặc vào thời điểm nguy cấp lại có thể phát huy tiềm năng, mà cả hai chiếc phi thuyền đều dừng lại ở ngay trước cửa sào huyệt của bọn chúng.
Tống Ngạn vừa mới giải quyết xong một tên cuối cùng. Lúc này, chợt nghe thấy tiếng động của phi thuyền bay vào, cậu cảnh giác nhìn về phía cánh cửa. Không biết là Du Kình tới, hay là quân tiếp viện của bọn hải tặc.
Kết quả ngay sau đó, cậu thấy được Tạ Thần Vũ, vẻ mặt lập tức liền cứng lại.
Mặc dù cậu có gửi vị trí cho Tạ Thần Vũ, nhưng cậu cho rằng Tạ Thần Vũ vẫn còn đang ở tinh cầu Bá Đích, căn bản trong khoảng thời gian ngắn không thể đến đây ngay được.
Cậu vẫn luôn cho rằng: Chờ vị học sinh xuất sắc này đuổi tới, thì cậu đã xử lý xong xuôi sạch sẽ từ lâu rồi. Sau đó, hai người sẽ có thể bình tĩnh ôn hòa mà từ từ ngồi xuống nói chuyện rõ ràng thân phận cũng như chuyện tình cảm của cả hai, mà không phải giống như bây giờ – bắt gặp tại trận.
Tống Ngạn không biết phải phản ứng như thế nào, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang chạy đến, hốc mắt liền đỏ bừng lên.
“Chồng ơi, bọn…… bọn họ khi dễ em……” Tống Ngạn nhanh chóng nhập vai, “Bọn họ tranh nhau muốn, muốn khi dễ em, nên đã đánh nhau. Một mình em đứng ở giữa nhìn bọn họ đánh nhau. Đáng…… đáng sợ lắm á.”
Các tâm phúc đang chạy qua xem, lọt vào tai chính là câu này. Cả đám ngơ ngác nhìn cậu đứng giữa hiện trường thảm khốc, sững sờ tại chỗ.
A? Là vậy sao? Nói lại lần nữa nghe xem!
Cuối cùng cũng gặp được người, Tạ Thần Vũ yên tâm rồi.
Anh biết Tống Ngạn đang hấp hối giãy giụa không muốn bại lộ thân phận ở trước mặt người ngoài. Anh nhìn đám người ngã lăn ở trên mặt đất, vừa bất đắc dĩ nghĩ thầm: Đến mức này rồi em còn muốn diễn? Anh có điên mới tin lời em!, vừa nhanh chóng bước qua.
Mới vừa đi được nửa đường, đột nhiên có một tên hải tặc chưa bị đánh ngất hoàn toàn, đứng dậy móc vũ khí ra, lập tức liền bị Tạ Thần Vũ xử lý gọn gàng. Anh quay đầu đối diện với ánh mắt đang tỏa sáng của Tống Ngạn, hồi lâu mới ý thức được, vừa ra tay là đã bại lộ thân phận luôn rồi.
Tống Ngạn thoải mái trong lòng.
Ngẫm lại thì cả hai đều rất có duyên, mỗi lần lộ tẩy đều sẽ cùng nhau lộ.
Cậu chớp chớp mắt nhìn Tạ Thần Vũ, thút thít hỏi: “Chồng ơi, sao…… sao anh đến đây nhanh dợ?”
Tạ Thần Vũ lấy lại tinh thần, phối hợp diễn kịch với cậu, vừa dịu dàng vừa đau lòng nói: “Em vừa rời đi bỗng nhiên tim anh đập rất nhanh, vẫn luôn cảm thấy có điều gì không ổn, nên mới chạy đi tìm em.”
Anh liền nhân cơ hội hỏi lại: “Không phải em đang đi du lịch cùng với anh Cương Tử sao? Người đâu rồi? Để anh nhìn xem như thế nào?”
Đôi mắt Tống Ngạn đỏ hoe, vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Anh ấy…… anh ấy vì cứu em, nên đã khởi động cơ giáp để dụ bọn hải tặc rời đi. Nghe nói là đã rơi…….rơi vào lỗ sâu rồi.”
“……” Tạ Thần Vũ cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt, “Vậy sao?”
Tống Ngạn nghẹn ngào gật đầu: “Dạ.”
Các tâm phúc: “???”
Trong lúc nói chuyện, Tạ Thần Vũ đã đi đến trước mặt Tống Ngạn, cúi đầu đánh giá từ trên xuống dưới.
Có lẽ bởi vì ý thức được sự nguy hiểm, cho nên Tống Ngạn đã thay một bộ đồ thể thao sẫm màu. Không biết đã trải qua mấy trận ác chiến mà bộ đồ kia đã bị cắt rách vài đường rồi. Nguy hiểm nhất chính là gần cổ có một vết cắt, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng nhìn vẫn thấy rợn người.
Tạ Thần Vũ càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, anh kéo cậu vào lòng, duỗi tay ôm lấy.
Tống Ngạn ngừng thở một chút, ngoan ngoãn vùi vào lòng anh.
Nơi này không nên ở lâu.
Tạ Thần Vũ chỉ ôm vài giây liền áp chế cảm xúc xuống, không để Tống Ngạn tự đi, anh cúi người bế cậu lên, ôm nhảy xuống dưới.
Đoàn người vừa ra khỏi nhà máy, đột nhiên lại nghe thấy được một vài tiếng động sột soạt vang lên.
Vị thương nhân giàu có nào đó mở mắt ra và thấy một căn phòng đầy những người đàn ông to lớn, lần này hắn không ngất xỉu nữa mà là sợ hãi chạy ra ngoài.
Hắn nhìn bọn hải tặc đang nằm rải rác trên mặt đất, ánh mắt chuyển từ Tống Ngạn yếu đuối đến những Alpha cao to lực lưỡng bên cạnh, nháy mắt liền vỡ òa trong hạnh phúc: “Các vị đã cứu chúng tôi sao? Chân thành cảm ơn các vị!”
Các tâm phúc đồng loạt nhìn về phía Tống Ngạn.
Tống Ngạn vẫn đang thút thít ở trong lòng Tạ Thần Vũ, vừa nhỏ yếu bất lực lại vừa đáng thương.
“……” Các tâm phúc bèn yên lặng quay đầu lại, “Không có gì, dễ như trở bàn tay ấy mà.”
==========================
Lần đầu tiên các tâm phúc chứng kiến khả năng diễn xuất của bà chủ:v hoang sờ mang nhẹ =)))))v
Tuy chỉ có thể nhìn thấy được một số nơi, nhưng nhớ không lầm thì đối diện căn phòng này hình như là phòng vệ sinh.
Tống Ngạn tự hỏi hai giây, nhìn tên hải tặc đang nằm trên mặt đất. Cậu không chắc những tên hải tặc còn lại có biết tên hải tặc này đến đây xem xét động tĩnh hay không, quyết định chiến lược câu cá.
Vì vậy, Tống Ngạn thầm xin lỗi vị doanh nhân giàu có kia mà chẳng có chút chân thành, kéo người nằm sải ngay chính giữa phòng, tiếp theo đó cũng kéo tên hải tặc kia qua. Sau khi điều chỉnh tư thế của hai người họ xong, cậu tỏ vẻ chán ghét mà kéo quần của tên hải tặc kia xuống một nửa.
Sau đó, Tống Ngạn tháo máy truyền tin của tên hải tặc, dùng vân tay người ta mở khóa. Cậu di chuyển về phía cửa, dựa sát vào tường, vừa nghe động tĩnh trên hành lang vừa mở máy truyền tin ra.
Tìm kiếm một vòng trong đầu, cậu phát hiện cậu chỉ có thể nhớ được hai dãy số liên lạc: Một là của Phó Vân Tĩnh, hai là của ông ngoại cậu.
Cậu nhanh chóng gửi hai tin nhắn khác nhau đến cho hai người họ.
“Bởi vì đang dùng số liên lạc của người khác, nên không tiện nhận cuộc gọi. Có ai đang ở tinh vực Tây Hà không? Ngạn.”
“Ông ngoại, cháu là Tống Ngạn đây. Máy truyền tin của cháu bị hỏng rồi, cháu đang mượn máy truyền tin của người khác. Ông ngoại gửi cháu số liên lạc của Tạ Thần Vũ với ạ, cháu sợ anh ấy không liên lạc được với cháu sẽ nảy sinh lo lắng.”
Tin nhắn vừa mới gửi đi tầm một phút, trên hành lang liền truyền đến tiếng bước chân. Tống Ngạn cố ý mở ra một khe hở, lẳng lặng chờ đợi.
Vài giây sau, một tên hải tặc huýt sáo đi vào phòng vệ sinh. Tống Ngạn thầm “Chậc” một tiếng: Cái tên hải tặc vô dụng này. Cậu đành chờ cho tiếng nước chảy ngừng lại, kéo cửa rộng ra một chút.
Rốt cuộc lần này đã khiến đối phương chú ý.
Tên hải tặc vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh liền phát hiện nơi này có chút không được bình thường. Hắn cẩn thận mở cửa, ngay sau đó liền bị hiện trường được sắp xếp bên trong thu hút đi toàn bộ sự chú ý. Hắn bước vào trong, chưa kịp nói nửa câu, đã bất tỉnh không còn biết gì nữa.
Tống Ngạn cũng đỡ lấy hắn như hai người kia, miễn cho ngã xuống đất lại phát ra tiếng động quá lớn.
Xem ra, loại chuyện không biết xấu hổ này rất dễ đánh sâu vào tâm lý người xem. Tống Ngạn câu được cá rất hài lòng, quyết định lại câu thêm năm phút nữa. Cậu đóng cửa lại, lại bắt đầu “trông bầu vẽ gáo” mà điều chỉnh tư thế của tên hải tặc mới vừa bị đánh ngất kia, sau đó lại quay về phía cửa.
*Trông bầu vẽ gáo (照葫芦画瓢): ở đây ý muốn nói em thụ không có kinh nghiệm (còn trong trắng mà =)), và ẻm chỉ có thể tạo ra hiện trường thông qua những gì em ấy biết từ những nguồn khác chứ không phải tự trải nghiệm.
Cùng lúc đó, Tống Ngạn nhận được một tin nhắn trả lời. Cậu nhanh chóng dùng vân tay hải tặc mở khóa.
Phó Vân Tĩnh: Đừng nói với tôi là cậu cũng đang ở trên chiếc phi thuyền kia đấy. Gửi vị trí cho tôi.
Tống Ngạn không nói hai lời bèn gửi vị trí qua.
Phó Vân Tĩnh thấy cậu không phản bác, liền biết quả nhiên là đoán đúng rồi, hắn hỏi: Hiện tại cậu thế nào?
Tống Ngạn: Tôi đang ở trên phi thuyền của bọn hải tặc, phi thuyền chở khách đã hạ cánh ở một tinh cầu không người thuộc thiên hà R24. Chắc chắn tín hiệu và hệ thống động lực đã bị phá hỏng rồi. Trên đó còn có một người bạn của tôi, bọn họ không thể liên lạc với người bên ngoài và cũng không biết bên trong còn lại bao nhiêu dưỡng khí.
Phó Vân Tĩnh: Chú ý an toàn, đừng mạo hiểm.
Tống Ngạn: Rõ.
Cậu thoát ra ngoài xem thử: Vẫn như cũ không có tin nhắn gì của ông ngoại. Có lẽ là vì chênh lệch múi giờ, ông ngoại đang ngủ, hoặc là ông không chú ý đến tin nhắn của một người gửi xa lạ.
Bỗng dưng trong đầu cậu hiện lên hình bóng của Tạ Thần Vũ.
Phi thuyền xảy ra sự cố ồn ào như vậy, với tính cách của Tạ Thần Vũ và dưới tình huống không thể biết được mình đang ở trên chiếc phi thuyền nào, chắc chắn khi thấy được tin tức, anh ấy sẽ chủ động liên lạc với mình. Cho dù không thấy tin tức thì vị cấp dưới đang hẹn hò với Đậu Mính Mính cũng có thể nhìn thấy được. Sau đó, sẽ bắt đầu đưa ra phỏng đoán rằng có thể mình cũng đang ở trên cùng một chiếc phi thuyền. Cho nên hiện tại, tám phần là Tạ Thần Vũ đã biết mình mất liên lạc. Không biết anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
Dòng suy nghĩ xoay chuyển đến đây, bỗng nhiên cậu nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, hơn nữa còn không chỉ một người.
Lần này hẳn là đi tới tìm đồng bọn, bởi vì bọn chúng đã đi thẳng đến căn phòng nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì? Sao mày đi lâu thế hả……?”
Hai tên hải tặc vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng, nháy mắt liền mất đi sự chú ý.
Rất nhanh sau đó, bọn chúng đã nhận ra có gì đó không được bình thường, vội vàng vào trong xem xét.
Tống Ngạn đang đứng ở phía sau cánh cửa, cậu nhảy ra nhanh chóng giải quyết một tên. Ngay khi tên còn lại muốn hét to lên, cậu đã đoạt lấy súng và chỉa thẳng họng súng vào giữa trán hắn.
Tên hải tặc liền nuốt những tiếng muốn hét trở về, mồ hôi lạnh toát ra: “Đừng…… Đừng nổ súng.”
Tống Ngạn hỏi: “Còn lại bao nhiêu tên ở trên phi thuyền?”
Tên hải tặc do dự.
Tống Ngạn dùng một tay khác rút dao găm ra, tùy ý vung qua vung lại, “Phụt” một tiếng, con dao găm đã cắm vào thân thể của một tên hải tặc.
Tên hải tặc vừa bị dao đâm liền giật bắn cả người, chưa kịp bị cơn đau làm cho tỉnh giấc, Tống Ngạn đã dẫm chân vào gáy hắn, lập tức mất đi ý thức.
Tên hải tặc duy nhất còn ý thức: “……”
Mẹ nó! Có phải là Omega thật không đó?
Sao có thể tàn nhẫn độc ác vậy chứ? Nguyên lý ở đâu!?
Uy hiếp thế này vô cùng hữu hiệu, hắn không dám chần chờ nữa, thành thật khai báo tất cả.
Tống Ngạn cũng không tin tưởng hoàn toàn, đánh ngất tên này xong liền ném xuống đất.
Như vậy là đủ rồi.
Trò chơi câu cá này chỉ có thể chơi được vài phút, thời gian càng kéo dài, người có ngốc đến mấy cũng sẽ nhận ra được có điều gì đó không thích hợp.
Tống Ngạn cúi xuống chọn những vũ khí có thể vừa tầm tay, bên tai lại chợt nghe thấy thanh âm rầm rì nói mớ của doanh nhân giàu có kia. Cậu quét mắt nhìn sang: Mí mắt rung rung, có vẻ như đang sắp tỉnh lại.
Cậu sợ đá bị thương người ta, cho nên vừa rồi mới ra sức không lớn, không ngờ lại tỉnh nhanh như vậy.
Tống Ngạn đang chuẩn bị tư thế đánh ngất vị doanh nhân này thêm một lần nữa, miễn cho đối phương lại khóc hu hu, ảnh hưởng đến chuyện của cậu.
Chợt thấy vị doanh nhân giàu có kia hoảng hốt mở mắt ra, đột nhiên đối diện với gương mặt của một tên hải tặc, tưởng đâu là một thi thể, liền trợn trắng mắt bất tỉnh tại chỗ.
Tống Ngạn: “……”
Tốt rồi, bớt phải lo.
Cậu mở cửa ra nhìn hai bên trái phải, quyết định chọn một phương hướng, từ từ đi về phía trước.
Quy mô của bọn hải tặc này không lớn, hơn nữa còn chia làm hai chiếc phi thuyền, vì vậy người trên mỗi chiếc phi thuyền không nhiều lắm.
Cậu đã câu cá giải quyết được 4 tên. Nếu tên hải tặc vừa rồi không nói dối, vậy nơi này chỉ còn lại chưa tới 10 tên, tất cả đều là những thành viên nòng cốt. Trong đó, tên cầm đầu và tên thuyền phó đang trấn thủ ở khoang điều khiển. Một số tên đảm nhận kỹ thuật thì đang tranh thủ phá giải các máy truyền tin trong thùng. Những tên còn lại thì đang đánh bài.
Tống Ngạn nhẹ nhàng nhanh nhẹn đi đến trước một căn phòng, cậu nghiêng tai lắng nghe tầm vài giây. Từ những đoạn đối thoại ngắn như phàn nàn ít tiền, cậu liền đoán ra được đây là phòng làm việc của các tên hải tặc thuộc nhóm kỹ thuật và rất có thể là chỉ có hai tên, giống hệt như những gì tên hải tặc kia nói.
Tống Ngạn vui sướng trong lòng, thái độ tự nhiên mở cửa đi vào.
Trên bàn trải đầy những máy truyền tin, mỗi một tên kỹ thuật đều đang cầm một máy truyền tin để phá giải. Bên cạnh đó, còn có một màn hình chiếu ra bên ngoài, trên đó là chương trình phá giải mật khẩu.
Nghe thấy có tiếng mở cửa, cả hai tên kỹ thuật đều cho rằng là đồng nghiệp, nên không hề phòng bị mà ngẩng đầu lên, sau đó đều đồng loạt sửng sốt: “Mày là……”
Tống Ngạn huơ huơ vũ khí trên tay nhằm đe dọa.
Hai tên kỹ thuật theo bản năng dừng lại một chút, Tống Ngạn liền nhanh chóng nhân cơ hội này tiến lên. Cậu chống một tay lên bàn, nhẹ nhàng nhảy qua chỗ của hai tên kỹ thuật.
Cả hai chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó là một tiếng vật nặng rơi xuống vang lên.
Tống Ngạn bay qua bàn đánh người vô cùng lưu loát, toàn bộ quá trình đều chưa đến hai giây. Trong đó có một tên kinh hoảng quay đầu, chỉ kịp thấy cậu đang thong thả túm cổ áo của tên đồng nghiệp, nhẹ nhàng ném một cái, không hề có chút mảy may rên rỉ.
Tống Ngạn ném người đi xong, nhìn về phía tên kỹ thuật còn lại.
Tên kỹ thuật này là tên lúc trước phụ trách chuyển khoản ở trên phi thuyền dân dụng chở khách.
Hắn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Omega đang đứng trước mắt, hoàn toàn không thể tin được đây chính là cậu sinh viên hoảng sợ vừa rồi.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng: “Có…… Có chuyện từ từ nói, tao chuyển lại 70 nghìn cho mày được hông?”
Tống Ngạn vẫn hỏi cùng một vấn đề: “Có bao nhiêu tên ở trên chiếc phi thuyền này? Nói thật tôi sẽ để lại một mạng.”
Tên kỹ thuật biết rõ cậu có thể xuất hiện được ở chỗ này chắc chắn không phải là nhờ may mắn, hắn hiểu chuyện hơn tên kia nhiều, vì vậy liền nói rành mạch một hơi.
Tống Ngạn so sánh hai câu trả lời, cảm giác không khác gì nhau, lúc này mới yên tâm, đánh ngất tên kỹ thuật.
Máy truyền tin của tên hải tặc kia vẫn luôn cần vân tay để mở khóa, nói sao thì cũng bất tiện, Tống Ngạn cần một cái có thể sử dụng bất cứ lúc nào hơn.
Mẫu máy truyền tin của cậu cũng giống với phong cách nhân vật trong thực tế ảo, đều là hình dáng phổ thông bình thường, là loại đã ném vào trong thùng rồi thì khó mà tìm kiếm được.
Nhưng máy truyền tin tràn ngập hơi thở ngọt ngào của Đậu Mính Mính thì lại khác, vừa nhìn là có thể phát hiện ra ngay. Vừa hay Tống Ngạn cũng biết mật mã để khởi động máy, cậu điều chỉnh tắt âm, mở máy truyền tin của Đậu Mính Mính lên.
Ngay sau đó là một loạt tin nhắn kéo đến.
Tống Ngạn phớt lờ tất cả tin nhắn. Đầu tiên là nhắn gửi vị trí cho Phó Vân Tĩnh thêm một lần nữa, tỏ vẻ từ giờ sẽ dùng số máy liên lạc này. Sau đó cậu kéo tìm tên của Tạ Thần Vũ, chỉ nhắn một chữ: Ổn.
Lúc này, Tạ Thần Vũ đã đi đến tuyến đường hàng không xảy ra chuyện rồi.
Cảnh sát, đội cứu hộ, truyền thông và những người nổi tiếng trên mạng muốn kiếm lượt view đều đã tới, nhìn đâu cũng thấy toàn là phi thuyền.
Diễn biến sự việc vẫn đang được cập nhật liên tục ở trên mạng, hồ sơ chuyển khoản cũng được lan truyền. Mọi người đều biết phi thuyền đã gặp phải bọn hải tặc giữa các hành tinh, nhưng vấn đề là: Hiện tại phi thuyền đang ở đâu?
Thông thường bọn hải tặc giữa các hành tinh đều thích đi vào bụi gai lốc xoáy, đã có một hạm đội đi về phía bên đó kiểm tra, nhưng đến nay vẫn chưa phát hiện được bóng dáng của phi thuyền.
Tạ Thần Vũ men theo tuyến đường hàng không bay một hồi, anh vừa chăm chú nhìn bản đồ giữa các hành tinh tự hỏi tuyến đường của bọn hải tặc, vừa chú ý tin tức của các nơi truyền đến.
Các tâm phúc đang điều tra tư liệu của bọn hải tặc trên tinh vực Tây Hà, rất nhanh đã có kết quả.
“Hai tổ chức hải tặc nổi danh đều không hành nghề theo phong cách này,” tâm phúc nói, “Ba tháng trước, tinh vực Tây Hà tiến hành quét sạch các bọn hải tặc, đồng thời cũng ban hành văn kiện muốn tăng cường quản trị. Hai tổ chức hải tặc lớn đều đã nhanh chóng chuyển đến tinh vực Gauze kịp thời, chỉ có những nhóm hải tặc nhỏ yếu nông cạn là xui xẻo chưa kịp rời đi. Có lẽ bọn chúng nhìn ra được tình thế tương lai không tốt, cho nên mới muốn hốt một cú chót rồi mới trốn vào tinh vực Gauze. Vì vậy nên bọn chúng mới tổ chức cướp phi thuyền trung tâm. Tất cả các trạm AN1548 đi qua đều là những hành tinh phồn hoa của tinh vực Tây Hà, có lẽ bọn chúng nghĩ trên đó sẽ toàn là những người có tiền, cho nên mới theo dõi.”
Tạ Thần Vũ không nói gì.
Hốt một cú chót.
Nếu là bọn có chút lý trí thì sẽ biết được giết sạch người trên phi thuyền sẽ khiến toàn dân phẫn nộ, cho dù có trốn vào tinh vực Gauze cũng sẽ không thể thoát một cách an toàn được.
Nếu là vậy thì tốt rồi.
Thế nhưng, nếu bọn chúng là những kẻ nóng đầu, có chỉ số thông minh thấp hoặc là không kiêng kỵ bất cứ điều gì, thì là chuyện gì bọn chúng cũng sẽ dám làm.
Bọn chúng có bao nhiêu tên?
Đó là một lũ bao gồm những tên lẻ tẻ? Hay là một liên minh giữa các nhóm hải tặc nhỏ?
Tạ Thần Vũ biết Tống Ngạn lợi hại, nhưng bên cạnh Tống Ngạn còn có Đậu Mính Mính, ngược lại sẽ bó tay bó chân.
Tâm phúc nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhịn không được trấn an: “Sếp à……”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng “Ting” nhỏ vang lên. Tạ Thần Vũ mở máy truyền tin ra xem, đột nhiên co rút đồng tử, anh nhận ra được đây là phong cách của Tống Ngạn, lập tức trả lời: Gửi vị trí qua cho anh.
Tống Ngạn liền phối hợp gửi định vị qua. Lúc này, khu hành lang đã dần dần trở nên ồn ào.
Vừa rồi khi rời khỏi căn phòng nhỏ kia, cậu đã khóa trái cửa lại. Xem ra không có tác dụng rồi. Những tên này chờ hoài không thấy đồng bọn trở về, cho nên đã mở khóa để vào kiểm tra.
Không sao, cũng không còn bao nhiêu tên ở trên chiếc phi thuyền này. Cậu tắt khung chat, cầm vũ khí canh giữ ở cửa.
Tuyến đường phi thuyền di chuyển rất sai lệch, nên tên cầm đầu cần phải trấn giữ trong suốt toàn bộ quá trình.
Hắn đang nhìn đường hàng không ở khoang điều khiển, đột nhiên nhíu mày: “Có phải bên ngoài vừa có tiếng súng không?”
Tên thuyền phó chần chờ nói: “Để em ra ngoài nhìn xem.”
Tên cầm đầu đợi tầm năm phút, nghe thấy có tiếng mở cửa, liền hỏi: “Sao rồi?”
Phía sau không ai trả lời, chỉ có một tiếng bước chân thong thả đi tới.
Đột nhiên trong lòng hắn nảy sinh một nỗi dự cảm không lành, không đợi hắn xoay người, một họng súng đã đè vào bên thái dương hắn.
Hắn liếc mắt nhìn qua, không thể tin được hô lên: “Là mày?”
Tống Ngạn không muốn nhiều lời.
Nhưng xét thấy hắn là tên cầm đầu, có lẽ sẽ có thể dùng được. Vì vậy, cậu không đánh ngất hắn, mà là trói hắn lại.
Tên cầm đầu cẩn thận đánh giá cậu, thấy cậu hoàn hảo không tổn hại gì, biết được những vết máu thâm đen ở trên quần áo cậu là của người khác, lòng thầm lạnh run: “Mày là thằng nào?”
Tống Ngạn nói: “Là một sinh viên bình thường.”
Tống Ngạn trói chặt tên cầm đầu lại, xách hắn lên ném vào chiếc ghế dựa bên cạnh. Cậu ngồi vào vị trí điều khiển, nhanh chóng tìm hiểu phi thuyền. Cậu nhìn về phía bản đồ của các hành tinh, phát hiện sau khi rời khỏi tinh cầu không người sống kia, chiếc phi thuyền này đã dồn toàn bộ hỏa lực để bay đến một nơi vô cùng hẻo lánh, hiện giờ đã gần đến nơi rồi.
Cậu hỏi: “Đây là căn cứ của mấy người à?”
Tên cầm đầu không hề hé răng, hắn thờ ơ lạnh nhạt để cậu khởi động phi thuyền, thế nhưng khi thấy cậu nhanh chóng hiểu được và khởi động nó, ngay lập tức liền bàng hoàng.
Mở họp suốt một tháng trời để lên kế hoạch. Diễn tập tới lui không biết bao nhiêu lần. Để đề phòng, hắn còn không dám bắt nhiều con tin, không ngờ chỉ bắt hai con đã trúng thưởng rồi!
Hắn hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc mày là thằng nào?”
Tống Ngạn không trả lời.
Cậu không muốn đi vào sào huyệt của bọn hải tặc, cho nên cậu liền nhanh chóng quay đầu và mở khẩu pháo hạt nhân ra, bắn một phát vào chiếc phi thuyền còn lại đang đi theo phía sau.
Đương lúc muốn bắn một phát thứ hai để cho chiếc phi thuyền kia dừng lại, chợt nghe thấy một tiếng “Tít tít” vang lên, cúi đầu liền thấy: Không có đạn.
“……” Tống Ngạn hỏi, “Các người chỉ có một phát đạn pháo thôi sao?”
Tên cầm đầu bày ra vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không muốn nói một chữ.
Đột nhiên bị bắn cho một phát, chiếc phi thuyền phía sau liền rơi vào hoang mang, mở cuộc trò chuyện lên hỏi: “Đại ca, mấy anh đang làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Tên cầm đầu rất muốn trả lời, nhưng lại với không tới phím báo truyền tin.
Đương nhiên Tống Ngạn sẽ không quan tâm, cậu quyết định trốn chạy. Lúc này, lại một tràng tiếng “Tít tít” vang lên, không biết là do cải tạo phi thuyền có vấn đề, hay là nguồn năng lượng có sự cố, mà vừa mới bắn phát đạn kia xong, phi thuyền liền sắp phải ngừng hoạt động.
Tống Ngạn lạnh lùng yên lặng vài giây.
Thời điểm đánh nhau với bọn hải tặc, cậu đã phát hiện tố chất của bọn hải tặc này không ổn rồi, không ngờ lại còn thảm hơn cả chữ thảm.
Hiếm khi có chút thổn thức: “Lần đầu tiên tôi gặp được một lũ hải tặc mất mặt đến vậy đấy.”
Sợi dây lý trí của tên cầm đầu liền “Bặt” một cái, đứt ngang.
“Con mẹ nó! Mày thì biết cái gì? Tài sản của ông đây đã bị bọn cảnh sát giữa các hành tinh tịch thu hết rồi!” Hắn gào lên, “Đổi lại là mày thì mày cứ thử xem!”
Tống Ngạn nói: “Tôi có một người thầy giỏi. Đổi lại là tôi, ít nhất tôi sẽ không để cho phi thuyền của tôi xảy ra vấn đề.”
Tên cầm đầu nghẹn lại.
Đang yên đang lành đi du lịch, tự nhiên bị bọn hải tặc làm rối tung cả lên, Tống Ngạn nhịn không được muốn hỏi xem rốt cuộc bọn hải tặc này đang nghĩ cái gì: “Nếu mấy người đánh cướp phi thuyền tư nhân, chắc hẳn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn rồi đúng không? Không phải người có thể mua nổi phi thuyền tư nhân thì sẽ càng có nhiều tiền hơn sao?”
Tên cầm đầu lạnh lùng cười một tiếng: “Làm sao mày có thể xác định được đó là phi thuyền của người ta hay là phi thuyền cho thuê?”
Tống Ngạn nói: “Cho dù là thuê, không phải bản thân chiếc phi thuyền đó đã rất đáng giá rồi sao?”
Tên cầm đầu nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc: “Làm sao có thể mang một mục tiêu lớn như phi thuyền đến tinh vực Gauze?”
Tống Ngạn nói: “Đương nhiên là vòng qua bụi gai lốc xoáy rồi, không thì sao?”
Tên cầm đầu tiếp tục cười gằn: “Vậy phải vòng qua trong bao lâu? Mày nói nghe nhẹ nhàng quá.”
Tống Ngạn nhìn hắn: “Ồ, xem như tôi chưa nói gì vậy.”
Tên cầm đầu nghe thấy câu nói này tựa như đang nghe “Hóa ra kỹ thuật điều khiển chỉ có vậy”, hắn sững sờ, ngay sau đó là một trận mắng to.
Tống Ngạn làm bộ như không nghe thấy.
Chiếc phi thuyền này đã là nỏ mạnh hết đà, chung quanh chỉ có một tinh cầu có thể hạ cánh.
Chiếc phi thuyền bị cậu bắn một phát kia, đang khẩn cấp tìm chỗ hạ cánh. Tống Ngạn đuổi theo, dù sao cậu cũng cần phải chờ Du Kình đến để giải quyết hậu quả giúp cậu, vậy thì giải quyết ngay bây giờ luôn đi.
Tên cầm đầu đang mắng luyên thuyên, bỗng dưng nhìn thấy cậu điều khiển phi thuyền lao thẳng vào chiếc phi thuyền phía trước, lập tức liền thay đổi sắc mặt: “Mày bị điên rồi. Đây không phải cái trò mô phỏng huấn luyện thực tế ảo của tụi mày. Muốn chết sao?”
Tống Ngạn mắt điếc tai ngơ, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo mục tiêu. Cậu khống chế tốc độ cũng như góc nghiêng của phi thuyền, “Ầm” một tiếng.
Chiếc phi thuyền phía trước liền xoay hai vòng, rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn xác nhận rằng phi thuyền của đại ca không được bình thường, bọn chúng hoảng loạn bắn trả lại một phát. Tống Ngạn nhẹ nhàng né tránh, tiếp tục truy kích.
Rất nhanh, hai chiếc phi thuyền đã xuyên qua tầng khí quyển. Tống Ngạn lại bắt lấy thời cơ đâm thêm một phát nữa, rơi sau chiếc phi thuyền kia.
Vị trí tinh cầu hẻo lánh, có rất nhiều ngọn núi cao. Người trên chiếc phi thuyền phía trước sợ phi thuyền lao xuống chết người, nên nhanh chóng giảm tốc độ và phanh lại, nhưng không may là phía sau Tống Ngạn lại tiếp tục đâm vào, tất cả đều la hét trong sợ hãi.
Tên cầm đầu không được thắt đai an toàn, đầu của hắn bị đập vào bàn điều khiển, máu chảy đầy đầu.
Trong đầu hắn chỉ còn lại những tiếng “Ầm ầm” vang lên, mãi cho đến khi phi thuyền hoàn toàn dừng lại, hắn mới ý thức được bản thân mình vẫn còn sống. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu sinh viên vẫn đang bình tĩnh không hề thay đổi sắc mặt, bỗng dưng hoảng hốt nghĩ: Hồi nãy thằng nhóc này nói là sẽ đi vòng qua bụi gai lốc xoáy, có khi nó có thể làm được đấy chứ chẳng đùa…… Sau đó, hắn liền hôn mê bất tỉnh.
Tống Ngạn tháo đai an toàn ra, đứng dậy cầm vũ khí đi ra ngoài.
Thời điểm Tạ Thần Vũ dẫn người chạy tới, anh nhìn thấy có hai chiếc phi thuyền đâm vào cửa của một nhà máy bỏ hoang ở dưới núi, các bức tường xung quanh cũng đều sụp đổ.
Trong đó, có một chiếc phi thuyền bị lật nghiêng và đang bốc khói, để lại trên mặt đất một đường rãnh sâu kéo dài. Dựa vào tình trạng của thân phi thuyền, rất có thể là đã bị va chạm mạnh.
Anh vội vàng nhảy xuống khu vực gần đó, đi theo định vị tìm người.
Các tâm phúc nhìn thấy hiện trường thảm thiết này, trong lòng đều dấy lên, vội vàng đuổi theo anh.
Đoàn người vừa đi về phía trước vừa nhìn những người đang nằm rải rác trên đường, líu lưỡi hỏi: “Là ai đã làm vậy?”
Vừa mới dứt lời, chợt nghe “Xoảng” một tiếng, cửa kính tầng hai vỡ ra, một người bị quăng xuống.
Tạ Thần Vũ liền giương mắt nhìn sang, không chút nghĩ ngợi mà vọt lên trên.
Tống Ngạn cũng không biết là hôm nay quá xui xẻo, hay là chiếc phi thuyền kia của bọn hải tặc vào thời điểm nguy cấp lại có thể phát huy tiềm năng, mà cả hai chiếc phi thuyền đều dừng lại ở ngay trước cửa sào huyệt của bọn chúng.
Tống Ngạn vừa mới giải quyết xong một tên cuối cùng. Lúc này, chợt nghe thấy tiếng động của phi thuyền bay vào, cậu cảnh giác nhìn về phía cánh cửa. Không biết là Du Kình tới, hay là quân tiếp viện của bọn hải tặc.
Kết quả ngay sau đó, cậu thấy được Tạ Thần Vũ, vẻ mặt lập tức liền cứng lại.
Mặc dù cậu có gửi vị trí cho Tạ Thần Vũ, nhưng cậu cho rằng Tạ Thần Vũ vẫn còn đang ở tinh cầu Bá Đích, căn bản trong khoảng thời gian ngắn không thể đến đây ngay được.
Cậu vẫn luôn cho rằng: Chờ vị học sinh xuất sắc này đuổi tới, thì cậu đã xử lý xong xuôi sạch sẽ từ lâu rồi. Sau đó, hai người sẽ có thể bình tĩnh ôn hòa mà từ từ ngồi xuống nói chuyện rõ ràng thân phận cũng như chuyện tình cảm của cả hai, mà không phải giống như bây giờ – bắt gặp tại trận.
Tống Ngạn không biết phải phản ứng như thế nào, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang chạy đến, hốc mắt liền đỏ bừng lên.
“Chồng ơi, bọn…… bọn họ khi dễ em……” Tống Ngạn nhanh chóng nhập vai, “Bọn họ tranh nhau muốn, muốn khi dễ em, nên đã đánh nhau. Một mình em đứng ở giữa nhìn bọn họ đánh nhau. Đáng…… đáng sợ lắm á.”
Các tâm phúc đang chạy qua xem, lọt vào tai chính là câu này. Cả đám ngơ ngác nhìn cậu đứng giữa hiện trường thảm khốc, sững sờ tại chỗ.
A? Là vậy sao? Nói lại lần nữa nghe xem!
Cuối cùng cũng gặp được người, Tạ Thần Vũ yên tâm rồi.
Anh biết Tống Ngạn đang hấp hối giãy giụa không muốn bại lộ thân phận ở trước mặt người ngoài. Anh nhìn đám người ngã lăn ở trên mặt đất, vừa bất đắc dĩ nghĩ thầm: Đến mức này rồi em còn muốn diễn? Anh có điên mới tin lời em!, vừa nhanh chóng bước qua.
Mới vừa đi được nửa đường, đột nhiên có một tên hải tặc chưa bị đánh ngất hoàn toàn, đứng dậy móc vũ khí ra, lập tức liền bị Tạ Thần Vũ xử lý gọn gàng. Anh quay đầu đối diện với ánh mắt đang tỏa sáng của Tống Ngạn, hồi lâu mới ý thức được, vừa ra tay là đã bại lộ thân phận luôn rồi.
Tống Ngạn thoải mái trong lòng.
Ngẫm lại thì cả hai đều rất có duyên, mỗi lần lộ tẩy đều sẽ cùng nhau lộ.
Cậu chớp chớp mắt nhìn Tạ Thần Vũ, thút thít hỏi: “Chồng ơi, sao…… sao anh đến đây nhanh dợ?”
Tạ Thần Vũ lấy lại tinh thần, phối hợp diễn kịch với cậu, vừa dịu dàng vừa đau lòng nói: “Em vừa rời đi bỗng nhiên tim anh đập rất nhanh, vẫn luôn cảm thấy có điều gì không ổn, nên mới chạy đi tìm em.”
Anh liền nhân cơ hội hỏi lại: “Không phải em đang đi du lịch cùng với anh Cương Tử sao? Người đâu rồi? Để anh nhìn xem như thế nào?”
Đôi mắt Tống Ngạn đỏ hoe, vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Anh ấy…… anh ấy vì cứu em, nên đã khởi động cơ giáp để dụ bọn hải tặc rời đi. Nghe nói là đã rơi…….rơi vào lỗ sâu rồi.”
“……” Tạ Thần Vũ cố gắng khống chế biểu cảm trên gương mặt, “Vậy sao?”
Tống Ngạn nghẹn ngào gật đầu: “Dạ.”
Các tâm phúc: “???”
Trong lúc nói chuyện, Tạ Thần Vũ đã đi đến trước mặt Tống Ngạn, cúi đầu đánh giá từ trên xuống dưới.
Có lẽ bởi vì ý thức được sự nguy hiểm, cho nên Tống Ngạn đã thay một bộ đồ thể thao sẫm màu. Không biết đã trải qua mấy trận ác chiến mà bộ đồ kia đã bị cắt rách vài đường rồi. Nguy hiểm nhất chính là gần cổ có một vết cắt, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng nhìn vẫn thấy rợn người.
Tạ Thần Vũ càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, anh kéo cậu vào lòng, duỗi tay ôm lấy.
Tống Ngạn ngừng thở một chút, ngoan ngoãn vùi vào lòng anh.
Nơi này không nên ở lâu.
Tạ Thần Vũ chỉ ôm vài giây liền áp chế cảm xúc xuống, không để Tống Ngạn tự đi, anh cúi người bế cậu lên, ôm nhảy xuống dưới.
Đoàn người vừa ra khỏi nhà máy, đột nhiên lại nghe thấy được một vài tiếng động sột soạt vang lên.
Vị thương nhân giàu có nào đó mở mắt ra và thấy một căn phòng đầy những người đàn ông to lớn, lần này hắn không ngất xỉu nữa mà là sợ hãi chạy ra ngoài.
Hắn nhìn bọn hải tặc đang nằm rải rác trên mặt đất, ánh mắt chuyển từ Tống Ngạn yếu đuối đến những Alpha cao to lực lưỡng bên cạnh, nháy mắt liền vỡ òa trong hạnh phúc: “Các vị đã cứu chúng tôi sao? Chân thành cảm ơn các vị!”
Các tâm phúc đồng loạt nhìn về phía Tống Ngạn.
Tống Ngạn vẫn đang thút thít ở trong lòng Tạ Thần Vũ, vừa nhỏ yếu bất lực lại vừa đáng thương.
“……” Các tâm phúc bèn yên lặng quay đầu lại, “Không có gì, dễ như trở bàn tay ấy mà.”
==========================
Lần đầu tiên các tâm phúc chứng kiến khả năng diễn xuất của bà chủ:v hoang sờ mang nhẹ =)))))v