Chương 41: Sự kiện Silent
Tống Ngạn bị Tạ Thần Vũ ôm vào lòng, tay hơi nâng lên trên một chút, đặt lên eo anh.
Giờ đây khi nghe thấy câu nói này, cậu chợt co rút đồng tử, trong phút chốc nắm chặt góc áo của Tạ Thần Vũ, trái tim đập bang bang thật nhanh, cánh tay nhịn không được nổi một tầng da gà.
Cậu cảm thấy có lẽ cậu xấu xa thật rồi.
Cậu biết với tính cách của Tạ Thần Vũ, nếu anh đã chọn giết người chắc chắn là có nguyên nhân, thậm chí còn có khả năng có một đoạn hồi ức nào đó mà anh không muốn động chạm đến.
Nhưng khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là sợ hãi, khiếp sợ hay tìm tòi nghiên cứu, mà là trong đầu quanh quẩn tất cả đều là câu nói vừa rồi của Tạ Thần Vũ. “Sự kiện Silent” ồn ào huyên náo cùng với dáng vẻ thản nhiên như không có việc gì của Tạ Thần Vũ khi đối diện với Sâm Đức ở tinh vực Gauze lần đó, ấy thế mà lại khiến cho cậu có cảm giác say mê lạ kỳ.
*Say mê: gốc 带感 dịch thô ra là mlem mlem.
Có lẽ vị học sinh xuất sắc này có độc thật rồi, cậu nghĩ.
Tạ Thần Vũ cho rằng cậu đang lo lắng, nên chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng cậu, chờ cậu quay về trạng thái bình thường.
Tống Ngạn vùi người vào trong lòng anh, ngửi được mùi hương pheromone quen thuộc, cuối cùng cũng bình tâm lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Tạ Thần Vũ trấn an xoa nhẹ đầu cậu, anh khẽ nói: “Không sao đâu, làm rất sạch sẽ.”
Rốt cuộc sự chú ý của Tống Ngạn cũng quay về góc độ của một người bình thường: “Vì sao?”
Lúc này, đám người Du Kình đã quậy xong rồi, từ nơi xa gọi với một tiếng, hỏi xem hai người có muốn về chung luôn không.
Hai người kéo câu chuyện đến nước này đương nhiên sẽ không muốn kết thúc, liền bảo bọn họ về trước, sau đó tiếp tục nắm tay nhau tản bộ dọc theo bờ biển.
Tạ Thần Vũ nói: “Em có nhớ anh đã từng nói với em, anh vào công ty lính đánh thuê là bởi vì người nhà muốn cho anh học một ít kỹ năng tự bảo vệ mình hay không? Từ lúc anh vào cao trung, mỗi khi đến kỳ nghỉ anh đều sẽ bị cậu nhỏ ném vào công ty lính đánh thuê để rèn luyện.”
Tống Ngạn cảm thấy ngoài ý muốn: “Là vị họa sĩ kia sao?”
Tạ Thần Vũ bật cười: “Không chỉ là họa sĩ, ông chủ trước đây của Tinh Thần cũng chính là cậu nhỏ.”
Ban ngày anh đã kết bạn lại thành công với cậu nhỏ và cũng đã có được câu trả lời khẳng định đến từ cậu nhỏ rồi, anh nói: “Nhà đấu giá lớn nhất tinh vực Aram cũng chính là cậu nhỏ, cũng vì thế mà năm đó cậu nhỏ đã quen biết được với cha của em. Có một lần cha em đi gặp cậu nhỏ đã bế em theo, vừa hay anh cũng ở đó, liền ôm lấy em trong tay.”
Tống Ngạn càng ngoài ý muốn hơn nữa, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được một vị họa sĩ không dính khói lửa phàm tục lại có một thân phận như thế.
Tống Ngạn không khỏi nhớ đến lời dạy của Du Kình: Không được xem thường bất cứ kẻ nào!, bèn âm thầm gật đầu.
Tạ Thần Vũ cười cười: “Cậu nhỏ nói khi ấy anh rất thích em, ôm em không chịu buông tay.”
Tống Ngạn cũng muốn nhớ lại những ký ức đấy, nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, căn bản không khắc sâu ghi nhớ được chuyện gì, bèn trả lời: “Phải không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Phải, nếu khi đó anh có thể gặp em thêm vài lần, chắc chắn anh sẽ lớn lên bên cạnh em.”
Thế nhưng bây giờ nói đến mấy chuyện này cũng vô dụng, Tạ Thần Vũ tạm thời bỏ qua, quay về đề tài lúc trước: “Cậu nhỏ anh là một người rất khó tính và thích bắt bẻ. Tuy công ty lính đánh thuê kia là do cậu nhỏ nhất thời hào hứng mở ra, nhưng để huấn luyện anh, cậu nhỏ đã tốn không ít tâm tư trong việc tuyển chọn huấn luyện viên. Các huấn luyện viên đảm nhận vai trò huấn luyện cho bọn anh đều là những bộ đội đặc chủng vũ trụ đã xuất ngũ.”
Tạ Thần Vũ hơi ngừng lại một chút, bổ sung thêm cho từ “bọn anh”: “Bọn anh ở đây là bao gồm anh và các tâm phúc của anh, tổng cộng có năm người. Những người này từ lúc vào sơ trung đã đi theo anh, một nửa là do trong nhà chọn, một nửa là do chính anh chọn.”
Tống Ngạn cũng không ngoài ý muốn.
Thỉnh thoảng trong ngành của hai người họ, sẽ tiếp xúc với một số nhà giàu cao cấp và cũng biết được có một số nhà đều có thói quen bồi dưỡng tâm phúc từ nhỏ.
Tạ Thần Vũ nói: “Bọn anh đều trạc tuổi nhau, mỗi khi đến kỳ nghỉ là sẽ bị ném vào đó.”
Đều là những thanh thiếu niên vẫn còn đang học cao trung và đại học, ngày thường đều được chơi đùa thoải mái, đột nhiên bị ném vào một công ty lính đánh thuê chịu khổ, ai chịu cho nổi?
Ngay từ đầu, tất cả bọn họ đều kháng cự rất kịch liệt. Cho dù là vị học sinh xuất sắc việc gì cũng muốn hoàn thành thật tốt, thì sau khi hứng chịu dưới cái nắng cực gắt suốt hai tiếng đồng hồ cũng muốn buông tay đầu hàng luôn rồi.
“Em biết huấn luyện viên của anh quá đáng đến mức nào không?” Tạ Thần Vũ nói, “Khi ấy hắn bung một chiếc dù, bắt ghế ngồi xuống vừa nhìn chằm chằm bọn anh vừa ăn liên tiếp hai hộp kem. Mà thùng kem kia là vì anh biết thế nào mình cũng sẽ bị ném vào đây, cho nên đã cố ý mua tới để hiếu kính bọn họ với mong muốn bọn họ sẽ ra tay bớt tàn nhẫn một chút.”
*Ra tay bớt tàn nhẫn một chút: câu gốc là thành ngữ “Thủ hạ lưu tình”.
Tống Ngạn có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Tạ Thần Vũ vào lúc bấy giờ, cậu có chút buồn cười hỏi: “Chỉ một thùng kem thôi sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên còn có những thứ khác nữa, chỉ là thùng kem kia được hoan nghênh nhất. Mỗi lần hắn tra tấn bọn anh hắn đều lấy ra ăn, ăn xong rồi còn bảo anh lần sau mua nhiều thêm một chút, khiến anh ngay cả tâm tư muốn mua thuốc xổ cho hắn cũng bị khơi gợi lên.”
Tống Ngạn bật cười.
Năm đó cậu tự nguyện huấn luyện, không bị người ép bức, nhưng thật ra cũng đã từng nhìn thấy Du Kình huấn luyện lính mới.
Nhưng cho dù là vậy thì trước đây cậu cũng đều đứng ở lập trường của các huấn luyện viên, cảm thấy dáng vẻ thê thảm của lính mới quá mức phóng to sự việc. Hiện tại khi nghe Tạ Thần Vũ kể về góc nhìn của bên bị huấn luyện, cậu chợt cảm thấy có chút hứng thú.
Cậu hỏi: “Vậy anh có mua không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Mua.”
Tống Ngạn hỏi: “Bỏ thuốc thế nào?”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh bỏ vào trong kem, trước đó bọn anh để kem chảy ra một chút, sau đó nghiền nát thuốc xổ rải vào trong kem, mang kem đi đóng băng. Không những vậy, bọn anh còn tìm xưởng mua một hộp đóng gói mới, kỳ nghỉ thứ hai liền mang đến cho hắn.”
Tống Ngạn chịu thua rồi.
Cậu chưa từng trải qua thời kỳ niên thiếu gà bay chó sủa như thế, cũng chưa từng nghĩ tới vị học sinh xuất sắc vẫn luôn ổn trọng từ trước đến nay ấy thế mà cũng có tính nết như thế này, cậu có chút muốn cười hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ: “Hắn nói bọn anh hiếu thuận khiến hắn rất cảm động, bảo bọn anh ăn chung với hắn.”
Tống Ngạn hỏi: “……Vậy anh có ăn không?”
Tạ Thần Vũ nhìn cậu một cái.
Tống Ngạn liền hiểu.
Vị học sinh xuất sắc ưa thích sĩ diện như thế, sao có thể chủ động thừa nhận là mình đã bỏ thuốc huấn luyện viên nhà mình?
Thà kéo thành “Kem có vấn đề”, chứ không bao giờ chịu thừa nhận chuyện này đâu!
Hiện tại nhớ lại cảnh tượng năm đó, Tạ Thần Vũ cũng thấy buồn cười: “Bọn anh chỉ bỏ thuốc một vài hộp thôi, bỏ rất tùy ý. Huấn luyện viên mở thùng ra bảo bọn anh chọn kem, khi ấy tâm tình của bọn anh giống hệt như đang chọn bom vậy.”
Tống Ngạn hỏi: “Và rồi anh đã chọn trúng?” Bằng không vừa rồi anh cũng sẽ không phản ứng đến thế!
Tạ Thần Vũ mắt điếc tai ngơ: “Cả ngày hôm đó bọn anh không huấn luyện gì, hôm sau đã bị hắn phạt chạy vòng.”
Tống Ngạn nói: “Cho nên anh đã chọn trúng.”
Tạ Thần Vũ trừng phạt mà nhéo nhéo tay cậu, lúc này mới tiếp tục nói tiếp.
Vừa mới bắt đầu bọn họ đã gây không biết bao nhiêu là chuyện, nhưng đã là con người thì ở chung một thời gian lâu sẽ rất dễ dàng nảy sinh tình cảm.
Từ cao trung cho đến đại học, mỗi năm khi đến kỳ nghỉ bọn họ đều sẽ gặp mặt nhau, quan hệ cứ thế mà càng ngày càng trở nên thân mật hơn.
Tuy vị huấn luyện viên kia có hơi quái đản, nhưng thật ra là một người rất tốt, tính tình tỉ mỉ, thực lực bản thân cũng rất xuất sắc, có thể nói là dốc lòng chỉ dạy đối với bọn họ.
*Dốc lòng chỉ dạy: câu gốc là thành ngữ “Dốc túi tương thụ” (倾囊相授)
Về sau có một lần mọi người ngồi lại uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, lúc này bọn họ mới biết được huấn luyện viên xuất ngũ không phải là vì bị thương hay là vì đã hết thời hạn ở trong quân ngũ, mà là vì em trai của hắn đã bị mất tích.
“Cha mẹ của hắn ly dị, một mình người mẹ nuôi lớn hai đứa nhỏ, tình cảm cả nhà rất tốt,” Tạ Thần Vũ nói, “Năm ấy, em trai hắn thi đậu đại học xong liền đi du lịch cùng với bạn bè, cả hai cứ thế mà mất tích không thấy tăm hơi. Người nhà báo cảnh sát cũng không có kết quả, cảnh sát phỏng đoán có thể là bị lừa bắt đi rồi. Từ đó trở đi, mẹ hắn không gượng dậy nổi, thời điểm đi xuống cầu thang tinh thần không được minh mẫn nên đã bước hụt chân mất đi mạng sống. Hắn biết tâm nguyện của mẹ nên đã xuất ngũ bắt đầu tìm người.”
Nhưng mà vũ trụ rộng lớn thế này, muốn tìm một người đâu dễ như những gì muốn nói? Hơn nữa hắn cũng cần phải có tài chính để duy trì.
Ba năm đầu, hắn vừa làm lính đánh thuê vừa tìm người, bởi vì nghề này có thể tiếp xúc được với những tin tức ngầm mà người thường không thể hay biết, dễ dàng có được tin tức hơn một chút. Sau này vừa khéo có duyên gặp được Địch Tuần, Địch Tuần nghe xong câu chuyện của hắn liền cho hắn một con đường khác, đó là làm huấn luyện viên huấn luyện cho Tạ Thần Vũ. Điều kiện trao đổi đó là, Địch Tuần sẽ trả một mức lương cao cho hắn, thuận tiện giúp hắn lưu ý tin tức.
Hắn đồng ý, cứ mỗi năm đến hai kỳ nghỉ là liền huấn luyện cho bọn Tạ Thần Vũ, thời gian còn lại thì đều đi tìm người.
“Em trai hắn là một Omega, nhiều năm trôi qua mãi vẫn không có được tin tức, hắn nói hắn đã chuẩn bị tâm lý trước một kết quả xấu nhất rồi, hắn chỉ muốn biết kết quả thế nào mà thôi,” Tạ Thần Vũ nhìn nước biển đen ngòm rộng lớn trước mắt, “Cứ như vậy tìm mãi cho đến khi anh học đại học năm ba, rốt cuộc hắn cũng đã tìm thấy.”
Tống Ngạn đã có suy đoán trong lòng, cậu nhìn anh, không nói lời nào.
Tạ Thần Vũ nói tiếp: “Hắn rất vui, mời bọn anh ăn một bữa cơm xong liền từ chức, nói muốn ở bên cạnh em trai nhiều hơn. Bọn anh cũng vui thay cho hắn, tự mình tiễn hắn ra ngoài cửa. Từ chức không có nghĩa là sẽ cắt đứt liên lạc, ấy thế mà có một lần bọn anh được nghỉ muốn đi thăm hắn, kết quả lại không tìm được.”
Nghe nói hắn đi du lịch cùng với em trai, thế nhưng máy truyền tin không thể kết nối, bưu kiện cũng không thấy hồi âm. Đám người Tạ Thần Vũ trăm cay ngàn đắng liên hệ được với thân thích của hắn, biết được căn bản vẫn chưa tìm thấy người em trở về, mà hắn thì đã tiến vào trạng thái mất liên lạc.
Lúc này cả bọn Tạ Thần Vũ mới phát hiện có điều gì đó không đúng, liền kéo nhau đi hỏi Địch Tuần.
Ban đầu, Địch Tuần nói là không biết, về sau thấy cả bọn vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện này, sợ gặp phải phiền toái, đành phải nói sự thật.
Địch Tuần điều tra ra được manh mối, em trai của huấn luyện viên và người bạn đi cùng đã rơi vào tay của hai cha con nhà Sâm Đức. Với phong cách làm việc của hai cha con nhà đó, rất có thể hai sinh viên này đã mất mạng từ lâu rồi.
Địch Tuần do dự thật lâu không biết có nên nói cho huấn luyện viên biết hay không. Nếu không nói, huấn luyện viên vẫn sẽ luôn ở lại công ty lính đánh thuê nhà anh. Nếu nói ra, rất có thể huấn luyện viên sẽ muốn đi báo thù. Cuối cùng Địch Tuần vẫn không qua được chướng ngại trong lòng, quyết định nói cho huấn luyện viên biết.
Nên khuyên gì anh cũng đã khuyên hết rồi, có thể giúp được gì anh cũng đã giúp hết rồi, cuối cùng vẫn không giữ được người, huấn luyện viên vừa ra đi liền không có tin tức.
“Trên đời này, ai cũng phải có con đường mà mình phải đi,” Địch Tuần nói với mấy người Tạ Thần Vũ, “Lớn thêm chút nữa các cậu sẽ hiểu, người cũng suy nghĩ kỹ rồi mới cất bước rời đi, đây là lựa chọn của hắn, cho dù có kết quả thế nào thì hắn cũng sẽ tự nguyện gánh vác.”
Nói thì nói như thế, nhưng tình nghĩa thầy trò nhiều năm, mấy người Tạ Thần Vũ sao có thể không quan tâm để ý cho được?
Cũng may Địch Tuần vì cháu trai mà chịu chi rất nhiều tiền, tuy mời khá ít huấn luyện viên, nhưng tất cả đều là dân tinh anh. Những người này cũng có mối quan hệ rất thân thiết với huấn luyện viên trưởng, cũng đều từng hỗ trợ đi tìm người, có không ít người ở trong giới. Bên cạnh đó, Tạ Thần Vũ cũng dây dưa quấn lấy Địch Tuần, nhờ Địch Tuần hỗ trợ hỏi thăm.
Bọn họ thu thập tin tức ở khắp mọi nơi, kéo tơ lột kén, cuối cùng cũng có được một kết quả: Bởi vì Sâm Đức là một tên điên cuồng, có lẽ huấn luyện viên sợ liên lụy đến Địch Tuần và công ty lính đánh thuê, nên sau khi từ chức liền cắt đứt toàn bộ liên lạc, thay hình đổi dạng, dùng thời gian hơn nửa năm để dấn thân vào tinh vực Gauze kiểm tra tin tức có thật hay không. Có thể là phát hiện manh mối Địch Tuần cung cấp không hề sai, nên vào một lần nọ khi biết được cha con Sâm Đức đang ở cùng nhau, hắn liền tìm cơ hội lại gần báo thù, đáng tiếc đã thất bại.
Đến bước đường cùng, hắn bèn lựa chọn nổ bom để đồng quy vu tận, thân xác nổ banh, xương cốt không còn.
Thế nhưng hai cha con Sâm Đức đã tránh thoát được, vẫn như cũ sống rất thảnh thơi.
Tạ Thần Vũ nói: “Thật ra chuyện này không có liên quan đến bọn anh.”
Đó là cuộc đời, chuyện nhà và thù hận của huấn luyện viên.
Con người có tuổi thọ lên đến 300 tuổi, thời gian 6 năm ở chung của bọn họ nhìn qua cũng giống như “Bèo nước gặp nhau” mà thôi. Vì người này mà mạo hiểm một lần có lẽ sẽ có đi mà không có về, quả thật không đáng, thổn thức một hồi rồi cũng sẽ qua mà thôi.
*Bèo nước gặp nhau: câu gốc là thành ngữ “Bình thuỷ tương phùng”.
Nhưng mỗi khi bọn họ đứng thẳng người, mỗi khi rút súng bắn một viên đạn, mỗi khi vật nhau,… khởi thừa chuyển hợp, tất cả đều là tâm huyết của huấn luyện viên.
*Khởi thừa chuyển hợp (起承转合): Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
Tạ Thần Vũ khẽ nói: “Bọn anh không thể bỏ qua được.”
Tống Ngạn hỏi: “Vậy nên các anh mới ra tay?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không phải toàn bộ.”
Trong nhà cho anh chọn tâm phúc không phải để dùng như một tay đánh đấm, có hai người không thích hợp làm công việc này, mà chủ yếu chỉ đi huấn luyện để thân thể khỏe mạnh, hiện tại đã bị anh điều đi nơi khác từ lâu.
Cậu nhỏ lập ra công ty lính đánh thuê không chỉ đơn thuần là vì anh, mà là muốn bồi dưỡng thêm một ít người của riêng cậu nhỏ, vậy nên đợt thành lập khi đó mới tuyển vào một nhóm lính mới. Trong nhóm này, anh chọn ra hai hạt giống tốt, cộng thêm các tâm phúc còn lại và một vài huấn luyện viên, một nhóm người cứ thế mà cùng nhau rèn luyện tầm hai năm.
Trong lúc thu thập tình báo, nghiên cứu phương án, cả bọn còn đi làm một vài nhiệm vụ để luyện tập, lúc này mới lẩn vào tinh cầu Silent.
Vốn dĩ bọn họ còn nghĩ tới có lẽ vẫn còn may mắn, tin tức sai lệch, em trai của huấn luyện viên sẽ vẫn còn sống, nên lúc ấy mới hỏi thử một câu.
Nhưng cha con nhà Sâm Đức làm bậy quá nhiều, muốn để hắn nhớ về hai sinh viên nào đó bị tùy ý chơi đùa quả thật là đã làm khó hắn, hắn căn bản là nghĩ không ra. Bọn họ lãng phí một giây thời gian là sẽ càng cận kề đến sự nguy hiểm, nên đã giải quyết lưu loát và nhanh chóng rút lui.
Tạ Thần Vũ nói: “Anh nhất định phải giết bằng được Sâm Đức.”
Một là vì gã là một tên súc sinh, hai là trên đời này không có thứ gì là an toàn mãi được, anh sẽ không để một tai hoạ ngầm lớn như thế tồn tại.
Tống Ngạn không khỏi nắm chặt tay anh.
Tạ Thần Vũ không phải là người dễ dàng lâm vào cảm xúc, anh dùng một tay khác xoa nhẹ đầu cậu, mở lời an ủi: “Có lẽ lần này anh sẽ may mắn, tựa như Lão Tiền đã đoán vậy, Sâm Đức sẽ ngỏm thật thôi.”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Gió biển mạnh dần, từng đợt sóng tranh nhau vỗ vào bờ.
Hai người thấy thời gian đã quá muộn, liền rời khỏi bãi biển quay về.
Vốn dĩ Tống Ngạn còn muốn hỏi thêm Tạ Thần Vũ về chuyện của nhà họ Tạ, nhưng cậu không biết liệu có đoạn quá khứ tồi tệ nào đó trong nhà hay không, nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, cứ như vậy mà cùng anh quay về ký túc xá.
Cánh cửa được khép lại, thật lâu sau hai người mới phát hiện ra một vấn đề.
Đám người Du Kình không nghĩ tới hai người sẽ phân phòng ngủ, tự nhiên sẽ không đi hỏi rằng có cần sắp xếp một căn phòng khác cho Tạ Thần Vũ hay không.
Hiện giờ bọn họ ăn uống no say đều đã đi ngủ hết rồi, đêm khuya tĩnh lặng, có khi nguyên tòa ký túc xá này cũng chỉ còn hai người họ là còn thanh tỉnh.
Hai người đối diện nhìn nhau.
Tạ Thần Vũ hỏi một cách thành khẩn: “Ngạn Ngạn, anh mệt mỏi cả ngày, vừa rồi còn phải nhớ lại một chút ký ức đau buồn, hiện tại thể xác và tinh thần của anh đều rất mệt mỏi, em sẽ không để anh ngủ ở sô pha hay là sàn nhà đâu đúng không?”
Tống Ngạn: “……”
Anh xem thể xác và tinh thần của anh có chút liên quan nào đến hai từ “mệt mỏi” không?
Cậu nói: “Em có thể cho anh một phòng ký túc xá khác.”
Tạ Thần Vũ ra vẻ như đang suy nghĩ, đoạn lại săn sóc nói: “Trễ thế này, lỡ như không cẩn thận đánh thức người ta thì thất đức lắm.”
Tống Ngạn lẳng lặng nhìn anh một hồi, đi đến tủ quần áo cầm áo ngủ ra, xoay người rảo bước vào phòng tắm, âm thầm đồng ý.
Tạ Thần Vũ cười cười, ngay lập tức liền cảm thấy yêu Du Kình nhiều thế không biết.
Hai người trước sau rửa mặt, tiến vào phòng ngủ.
Tạ Thần Vũ đánh giá một vòng.
Nơi này có phong cách thoải mái đơn giản, giống hệt với phòng khách. Giường là loại giường lớn hai mét, hoàn toàn chứa được hai người họ.
Lần này Tống Ngạn không dựng một dải phân cách ở chính giữa giường nữa, nhưng vẫn như cũ cầm thêm hai tấm chăn.
Tạ Thần Vũ nhìn động tác của cậu, nhịn không được cười hỏi: “Một tấm là đủ rồi mà? Dù sao ngủ rồi em cũng sẽ lăn qua đây, thêm một tấm chỉ tổ chật chội hơn thôi.”
Tống Ngạn không chút nghĩ ngợi nói: “Lần trước chắc chắn là anh kéo em qua chỗ anh, anh khống chế chút đi, đêm nay ngủ cho đàng hoàng vào.”
Tạ Thần Vũ đi đến bên kia, lên giường, tốt bụng nhắc nhở: “Anh vẫn nhớ trước đây người nào đó phát sốt, lôi kéo anh chết sống không chịu buông tay.”
Tống Ngạn nói: “Đó là vì em sốt đến mê mang, đang ngủ mớ mà thôi.”
Nói xong, không đợi Tạ Thần Vũ phản bác, cậu liền duỗi tay tắt đèn, nằm xuống một bên giường. Tống Ngạn nhủ thầm trong lòng mình không nhớ thì không phải là mình làm, nghĩ xem nên làm sao để ghi lại chứng cứ phạm tội của Tạ Thần Vũ, để mai tỉnh dậy mở cho vị học sinh xuất sắc nào đó xem.
Tạ Thần Vũ cũng nằm xuống, trong bóng đêm nhìn bóng dáng mơ hồ của Tống Ngạn, cũng đang tự hỏi xem làm sao để ghi lại chứng cứ của nhóc xấu xa này, dùng một lần để khiến cậu nhận rõ sự thật, tốt nhất sau này có thể thuận theo đó mà ôm cậu ngủ.
*Thuận theo đó: câu gốc là thành ngữ “Thuận lý thành chương”.
Hai người không hẹn mà cùng thả chậm hô hấp, tỏ vẻ như bản thân đã rơi vào giấc ngủ rồi.
Không biết đã qua được bao lâu, pheromone nhẹ nhàng tỏa ra, nhẹ nhàng trêu ghẹo thần kinh, khiến cho hai người theo bản năng mà muốn tới gần.
Hai người đều cố gắng chống lại sự cám dỗ, không ai động đậy, kiên nhẫn chờ rồi lại chờ, nhưng chờ mãi vẫn không thấy một chút động tĩnh. Phản ứng đầu tiên là nhịn không được hoài nghi nhân sinh, có khi nào lần đó là nồi của mình hay không, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng đoán được một khả năng.
Hai người do dự một hồi, dường như là đồng thanh mà khẽ gọi nhỏ.
Tống Ngạn gọi: “Tạ Thần Vũ?”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Ngạn Ngạn, em ngủ rồi sao?”
Nháy mắt căn phòng ngủ liền lâm vào sự tĩnh mịch.
=============
Mệt hai khứa này ghê luôn =)))))
Giờ đây khi nghe thấy câu nói này, cậu chợt co rút đồng tử, trong phút chốc nắm chặt góc áo của Tạ Thần Vũ, trái tim đập bang bang thật nhanh, cánh tay nhịn không được nổi một tầng da gà.
Cậu cảm thấy có lẽ cậu xấu xa thật rồi.
Cậu biết với tính cách của Tạ Thần Vũ, nếu anh đã chọn giết người chắc chắn là có nguyên nhân, thậm chí còn có khả năng có một đoạn hồi ức nào đó mà anh không muốn động chạm đến.
Nhưng khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là sợ hãi, khiếp sợ hay tìm tòi nghiên cứu, mà là trong đầu quanh quẩn tất cả đều là câu nói vừa rồi của Tạ Thần Vũ. “Sự kiện Silent” ồn ào huyên náo cùng với dáng vẻ thản nhiên như không có việc gì của Tạ Thần Vũ khi đối diện với Sâm Đức ở tinh vực Gauze lần đó, ấy thế mà lại khiến cho cậu có cảm giác say mê lạ kỳ.
*Say mê: gốc 带感 dịch thô ra là mlem mlem.
Có lẽ vị học sinh xuất sắc này có độc thật rồi, cậu nghĩ.
Tạ Thần Vũ cho rằng cậu đang lo lắng, nên chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng cậu, chờ cậu quay về trạng thái bình thường.
Tống Ngạn vùi người vào trong lòng anh, ngửi được mùi hương pheromone quen thuộc, cuối cùng cũng bình tâm lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Tạ Thần Vũ trấn an xoa nhẹ đầu cậu, anh khẽ nói: “Không sao đâu, làm rất sạch sẽ.”
Rốt cuộc sự chú ý của Tống Ngạn cũng quay về góc độ của một người bình thường: “Vì sao?”
Lúc này, đám người Du Kình đã quậy xong rồi, từ nơi xa gọi với một tiếng, hỏi xem hai người có muốn về chung luôn không.
Hai người kéo câu chuyện đến nước này đương nhiên sẽ không muốn kết thúc, liền bảo bọn họ về trước, sau đó tiếp tục nắm tay nhau tản bộ dọc theo bờ biển.
Tạ Thần Vũ nói: “Em có nhớ anh đã từng nói với em, anh vào công ty lính đánh thuê là bởi vì người nhà muốn cho anh học một ít kỹ năng tự bảo vệ mình hay không? Từ lúc anh vào cao trung, mỗi khi đến kỳ nghỉ anh đều sẽ bị cậu nhỏ ném vào công ty lính đánh thuê để rèn luyện.”
Tống Ngạn cảm thấy ngoài ý muốn: “Là vị họa sĩ kia sao?”
Tạ Thần Vũ bật cười: “Không chỉ là họa sĩ, ông chủ trước đây của Tinh Thần cũng chính là cậu nhỏ.”
Ban ngày anh đã kết bạn lại thành công với cậu nhỏ và cũng đã có được câu trả lời khẳng định đến từ cậu nhỏ rồi, anh nói: “Nhà đấu giá lớn nhất tinh vực Aram cũng chính là cậu nhỏ, cũng vì thế mà năm đó cậu nhỏ đã quen biết được với cha của em. Có một lần cha em đi gặp cậu nhỏ đã bế em theo, vừa hay anh cũng ở đó, liền ôm lấy em trong tay.”
Tống Ngạn càng ngoài ý muốn hơn nữa, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được một vị họa sĩ không dính khói lửa phàm tục lại có một thân phận như thế.
Tống Ngạn không khỏi nhớ đến lời dạy của Du Kình: Không được xem thường bất cứ kẻ nào!, bèn âm thầm gật đầu.
Tạ Thần Vũ cười cười: “Cậu nhỏ nói khi ấy anh rất thích em, ôm em không chịu buông tay.”
Tống Ngạn cũng muốn nhớ lại những ký ức đấy, nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, căn bản không khắc sâu ghi nhớ được chuyện gì, bèn trả lời: “Phải không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Phải, nếu khi đó anh có thể gặp em thêm vài lần, chắc chắn anh sẽ lớn lên bên cạnh em.”
Thế nhưng bây giờ nói đến mấy chuyện này cũng vô dụng, Tạ Thần Vũ tạm thời bỏ qua, quay về đề tài lúc trước: “Cậu nhỏ anh là một người rất khó tính và thích bắt bẻ. Tuy công ty lính đánh thuê kia là do cậu nhỏ nhất thời hào hứng mở ra, nhưng để huấn luyện anh, cậu nhỏ đã tốn không ít tâm tư trong việc tuyển chọn huấn luyện viên. Các huấn luyện viên đảm nhận vai trò huấn luyện cho bọn anh đều là những bộ đội đặc chủng vũ trụ đã xuất ngũ.”
Tạ Thần Vũ hơi ngừng lại một chút, bổ sung thêm cho từ “bọn anh”: “Bọn anh ở đây là bao gồm anh và các tâm phúc của anh, tổng cộng có năm người. Những người này từ lúc vào sơ trung đã đi theo anh, một nửa là do trong nhà chọn, một nửa là do chính anh chọn.”
Tống Ngạn cũng không ngoài ý muốn.
Thỉnh thoảng trong ngành của hai người họ, sẽ tiếp xúc với một số nhà giàu cao cấp và cũng biết được có một số nhà đều có thói quen bồi dưỡng tâm phúc từ nhỏ.
Tạ Thần Vũ nói: “Bọn anh đều trạc tuổi nhau, mỗi khi đến kỳ nghỉ là sẽ bị ném vào đó.”
Đều là những thanh thiếu niên vẫn còn đang học cao trung và đại học, ngày thường đều được chơi đùa thoải mái, đột nhiên bị ném vào một công ty lính đánh thuê chịu khổ, ai chịu cho nổi?
Ngay từ đầu, tất cả bọn họ đều kháng cự rất kịch liệt. Cho dù là vị học sinh xuất sắc việc gì cũng muốn hoàn thành thật tốt, thì sau khi hứng chịu dưới cái nắng cực gắt suốt hai tiếng đồng hồ cũng muốn buông tay đầu hàng luôn rồi.
“Em biết huấn luyện viên của anh quá đáng đến mức nào không?” Tạ Thần Vũ nói, “Khi ấy hắn bung một chiếc dù, bắt ghế ngồi xuống vừa nhìn chằm chằm bọn anh vừa ăn liên tiếp hai hộp kem. Mà thùng kem kia là vì anh biết thế nào mình cũng sẽ bị ném vào đây, cho nên đã cố ý mua tới để hiếu kính bọn họ với mong muốn bọn họ sẽ ra tay bớt tàn nhẫn một chút.”
*Ra tay bớt tàn nhẫn một chút: câu gốc là thành ngữ “Thủ hạ lưu tình”.
Tống Ngạn có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Tạ Thần Vũ vào lúc bấy giờ, cậu có chút buồn cười hỏi: “Chỉ một thùng kem thôi sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đương nhiên còn có những thứ khác nữa, chỉ là thùng kem kia được hoan nghênh nhất. Mỗi lần hắn tra tấn bọn anh hắn đều lấy ra ăn, ăn xong rồi còn bảo anh lần sau mua nhiều thêm một chút, khiến anh ngay cả tâm tư muốn mua thuốc xổ cho hắn cũng bị khơi gợi lên.”
Tống Ngạn bật cười.
Năm đó cậu tự nguyện huấn luyện, không bị người ép bức, nhưng thật ra cũng đã từng nhìn thấy Du Kình huấn luyện lính mới.
Nhưng cho dù là vậy thì trước đây cậu cũng đều đứng ở lập trường của các huấn luyện viên, cảm thấy dáng vẻ thê thảm của lính mới quá mức phóng to sự việc. Hiện tại khi nghe Tạ Thần Vũ kể về góc nhìn của bên bị huấn luyện, cậu chợt cảm thấy có chút hứng thú.
Cậu hỏi: “Vậy anh có mua không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Mua.”
Tống Ngạn hỏi: “Bỏ thuốc thế nào?”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh bỏ vào trong kem, trước đó bọn anh để kem chảy ra một chút, sau đó nghiền nát thuốc xổ rải vào trong kem, mang kem đi đóng băng. Không những vậy, bọn anh còn tìm xưởng mua một hộp đóng gói mới, kỳ nghỉ thứ hai liền mang đến cho hắn.”
Tống Ngạn chịu thua rồi.
Cậu chưa từng trải qua thời kỳ niên thiếu gà bay chó sủa như thế, cũng chưa từng nghĩ tới vị học sinh xuất sắc vẫn luôn ổn trọng từ trước đến nay ấy thế mà cũng có tính nết như thế này, cậu có chút muốn cười hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ: “Hắn nói bọn anh hiếu thuận khiến hắn rất cảm động, bảo bọn anh ăn chung với hắn.”
Tống Ngạn hỏi: “……Vậy anh có ăn không?”
Tạ Thần Vũ nhìn cậu một cái.
Tống Ngạn liền hiểu.
Vị học sinh xuất sắc ưa thích sĩ diện như thế, sao có thể chủ động thừa nhận là mình đã bỏ thuốc huấn luyện viên nhà mình?
Thà kéo thành “Kem có vấn đề”, chứ không bao giờ chịu thừa nhận chuyện này đâu!
Hiện tại nhớ lại cảnh tượng năm đó, Tạ Thần Vũ cũng thấy buồn cười: “Bọn anh chỉ bỏ thuốc một vài hộp thôi, bỏ rất tùy ý. Huấn luyện viên mở thùng ra bảo bọn anh chọn kem, khi ấy tâm tình của bọn anh giống hệt như đang chọn bom vậy.”
Tống Ngạn hỏi: “Và rồi anh đã chọn trúng?” Bằng không vừa rồi anh cũng sẽ không phản ứng đến thế!
Tạ Thần Vũ mắt điếc tai ngơ: “Cả ngày hôm đó bọn anh không huấn luyện gì, hôm sau đã bị hắn phạt chạy vòng.”
Tống Ngạn nói: “Cho nên anh đã chọn trúng.”
Tạ Thần Vũ trừng phạt mà nhéo nhéo tay cậu, lúc này mới tiếp tục nói tiếp.
Vừa mới bắt đầu bọn họ đã gây không biết bao nhiêu là chuyện, nhưng đã là con người thì ở chung một thời gian lâu sẽ rất dễ dàng nảy sinh tình cảm.
Từ cao trung cho đến đại học, mỗi năm khi đến kỳ nghỉ bọn họ đều sẽ gặp mặt nhau, quan hệ cứ thế mà càng ngày càng trở nên thân mật hơn.
Tuy vị huấn luyện viên kia có hơi quái đản, nhưng thật ra là một người rất tốt, tính tình tỉ mỉ, thực lực bản thân cũng rất xuất sắc, có thể nói là dốc lòng chỉ dạy đối với bọn họ.
*Dốc lòng chỉ dạy: câu gốc là thành ngữ “Dốc túi tương thụ” (倾囊相授)
Về sau có một lần mọi người ngồi lại uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, lúc này bọn họ mới biết được huấn luyện viên xuất ngũ không phải là vì bị thương hay là vì đã hết thời hạn ở trong quân ngũ, mà là vì em trai của hắn đã bị mất tích.
“Cha mẹ của hắn ly dị, một mình người mẹ nuôi lớn hai đứa nhỏ, tình cảm cả nhà rất tốt,” Tạ Thần Vũ nói, “Năm ấy, em trai hắn thi đậu đại học xong liền đi du lịch cùng với bạn bè, cả hai cứ thế mà mất tích không thấy tăm hơi. Người nhà báo cảnh sát cũng không có kết quả, cảnh sát phỏng đoán có thể là bị lừa bắt đi rồi. Từ đó trở đi, mẹ hắn không gượng dậy nổi, thời điểm đi xuống cầu thang tinh thần không được minh mẫn nên đã bước hụt chân mất đi mạng sống. Hắn biết tâm nguyện của mẹ nên đã xuất ngũ bắt đầu tìm người.”
Nhưng mà vũ trụ rộng lớn thế này, muốn tìm một người đâu dễ như những gì muốn nói? Hơn nữa hắn cũng cần phải có tài chính để duy trì.
Ba năm đầu, hắn vừa làm lính đánh thuê vừa tìm người, bởi vì nghề này có thể tiếp xúc được với những tin tức ngầm mà người thường không thể hay biết, dễ dàng có được tin tức hơn một chút. Sau này vừa khéo có duyên gặp được Địch Tuần, Địch Tuần nghe xong câu chuyện của hắn liền cho hắn một con đường khác, đó là làm huấn luyện viên huấn luyện cho Tạ Thần Vũ. Điều kiện trao đổi đó là, Địch Tuần sẽ trả một mức lương cao cho hắn, thuận tiện giúp hắn lưu ý tin tức.
Hắn đồng ý, cứ mỗi năm đến hai kỳ nghỉ là liền huấn luyện cho bọn Tạ Thần Vũ, thời gian còn lại thì đều đi tìm người.
“Em trai hắn là một Omega, nhiều năm trôi qua mãi vẫn không có được tin tức, hắn nói hắn đã chuẩn bị tâm lý trước một kết quả xấu nhất rồi, hắn chỉ muốn biết kết quả thế nào mà thôi,” Tạ Thần Vũ nhìn nước biển đen ngòm rộng lớn trước mắt, “Cứ như vậy tìm mãi cho đến khi anh học đại học năm ba, rốt cuộc hắn cũng đã tìm thấy.”
Tống Ngạn đã có suy đoán trong lòng, cậu nhìn anh, không nói lời nào.
Tạ Thần Vũ nói tiếp: “Hắn rất vui, mời bọn anh ăn một bữa cơm xong liền từ chức, nói muốn ở bên cạnh em trai nhiều hơn. Bọn anh cũng vui thay cho hắn, tự mình tiễn hắn ra ngoài cửa. Từ chức không có nghĩa là sẽ cắt đứt liên lạc, ấy thế mà có một lần bọn anh được nghỉ muốn đi thăm hắn, kết quả lại không tìm được.”
Nghe nói hắn đi du lịch cùng với em trai, thế nhưng máy truyền tin không thể kết nối, bưu kiện cũng không thấy hồi âm. Đám người Tạ Thần Vũ trăm cay ngàn đắng liên hệ được với thân thích của hắn, biết được căn bản vẫn chưa tìm thấy người em trở về, mà hắn thì đã tiến vào trạng thái mất liên lạc.
Lúc này cả bọn Tạ Thần Vũ mới phát hiện có điều gì đó không đúng, liền kéo nhau đi hỏi Địch Tuần.
Ban đầu, Địch Tuần nói là không biết, về sau thấy cả bọn vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện này, sợ gặp phải phiền toái, đành phải nói sự thật.
Địch Tuần điều tra ra được manh mối, em trai của huấn luyện viên và người bạn đi cùng đã rơi vào tay của hai cha con nhà Sâm Đức. Với phong cách làm việc của hai cha con nhà đó, rất có thể hai sinh viên này đã mất mạng từ lâu rồi.
Địch Tuần do dự thật lâu không biết có nên nói cho huấn luyện viên biết hay không. Nếu không nói, huấn luyện viên vẫn sẽ luôn ở lại công ty lính đánh thuê nhà anh. Nếu nói ra, rất có thể huấn luyện viên sẽ muốn đi báo thù. Cuối cùng Địch Tuần vẫn không qua được chướng ngại trong lòng, quyết định nói cho huấn luyện viên biết.
Nên khuyên gì anh cũng đã khuyên hết rồi, có thể giúp được gì anh cũng đã giúp hết rồi, cuối cùng vẫn không giữ được người, huấn luyện viên vừa ra đi liền không có tin tức.
“Trên đời này, ai cũng phải có con đường mà mình phải đi,” Địch Tuần nói với mấy người Tạ Thần Vũ, “Lớn thêm chút nữa các cậu sẽ hiểu, người cũng suy nghĩ kỹ rồi mới cất bước rời đi, đây là lựa chọn của hắn, cho dù có kết quả thế nào thì hắn cũng sẽ tự nguyện gánh vác.”
Nói thì nói như thế, nhưng tình nghĩa thầy trò nhiều năm, mấy người Tạ Thần Vũ sao có thể không quan tâm để ý cho được?
Cũng may Địch Tuần vì cháu trai mà chịu chi rất nhiều tiền, tuy mời khá ít huấn luyện viên, nhưng tất cả đều là dân tinh anh. Những người này cũng có mối quan hệ rất thân thiết với huấn luyện viên trưởng, cũng đều từng hỗ trợ đi tìm người, có không ít người ở trong giới. Bên cạnh đó, Tạ Thần Vũ cũng dây dưa quấn lấy Địch Tuần, nhờ Địch Tuần hỗ trợ hỏi thăm.
Bọn họ thu thập tin tức ở khắp mọi nơi, kéo tơ lột kén, cuối cùng cũng có được một kết quả: Bởi vì Sâm Đức là một tên điên cuồng, có lẽ huấn luyện viên sợ liên lụy đến Địch Tuần và công ty lính đánh thuê, nên sau khi từ chức liền cắt đứt toàn bộ liên lạc, thay hình đổi dạng, dùng thời gian hơn nửa năm để dấn thân vào tinh vực Gauze kiểm tra tin tức có thật hay không. Có thể là phát hiện manh mối Địch Tuần cung cấp không hề sai, nên vào một lần nọ khi biết được cha con Sâm Đức đang ở cùng nhau, hắn liền tìm cơ hội lại gần báo thù, đáng tiếc đã thất bại.
Đến bước đường cùng, hắn bèn lựa chọn nổ bom để đồng quy vu tận, thân xác nổ banh, xương cốt không còn.
Thế nhưng hai cha con Sâm Đức đã tránh thoát được, vẫn như cũ sống rất thảnh thơi.
Tạ Thần Vũ nói: “Thật ra chuyện này không có liên quan đến bọn anh.”
Đó là cuộc đời, chuyện nhà và thù hận của huấn luyện viên.
Con người có tuổi thọ lên đến 300 tuổi, thời gian 6 năm ở chung của bọn họ nhìn qua cũng giống như “Bèo nước gặp nhau” mà thôi. Vì người này mà mạo hiểm một lần có lẽ sẽ có đi mà không có về, quả thật không đáng, thổn thức một hồi rồi cũng sẽ qua mà thôi.
*Bèo nước gặp nhau: câu gốc là thành ngữ “Bình thuỷ tương phùng”.
Nhưng mỗi khi bọn họ đứng thẳng người, mỗi khi rút súng bắn một viên đạn, mỗi khi vật nhau,… khởi thừa chuyển hợp, tất cả đều là tâm huyết của huấn luyện viên.
*Khởi thừa chuyển hợp (起承转合): Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
Tạ Thần Vũ khẽ nói: “Bọn anh không thể bỏ qua được.”
Tống Ngạn hỏi: “Vậy nên các anh mới ra tay?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không phải toàn bộ.”
Trong nhà cho anh chọn tâm phúc không phải để dùng như một tay đánh đấm, có hai người không thích hợp làm công việc này, mà chủ yếu chỉ đi huấn luyện để thân thể khỏe mạnh, hiện tại đã bị anh điều đi nơi khác từ lâu.
Cậu nhỏ lập ra công ty lính đánh thuê không chỉ đơn thuần là vì anh, mà là muốn bồi dưỡng thêm một ít người của riêng cậu nhỏ, vậy nên đợt thành lập khi đó mới tuyển vào một nhóm lính mới. Trong nhóm này, anh chọn ra hai hạt giống tốt, cộng thêm các tâm phúc còn lại và một vài huấn luyện viên, một nhóm người cứ thế mà cùng nhau rèn luyện tầm hai năm.
Trong lúc thu thập tình báo, nghiên cứu phương án, cả bọn còn đi làm một vài nhiệm vụ để luyện tập, lúc này mới lẩn vào tinh cầu Silent.
Vốn dĩ bọn họ còn nghĩ tới có lẽ vẫn còn may mắn, tin tức sai lệch, em trai của huấn luyện viên sẽ vẫn còn sống, nên lúc ấy mới hỏi thử một câu.
Nhưng cha con nhà Sâm Đức làm bậy quá nhiều, muốn để hắn nhớ về hai sinh viên nào đó bị tùy ý chơi đùa quả thật là đã làm khó hắn, hắn căn bản là nghĩ không ra. Bọn họ lãng phí một giây thời gian là sẽ càng cận kề đến sự nguy hiểm, nên đã giải quyết lưu loát và nhanh chóng rút lui.
Tạ Thần Vũ nói: “Anh nhất định phải giết bằng được Sâm Đức.”
Một là vì gã là một tên súc sinh, hai là trên đời này không có thứ gì là an toàn mãi được, anh sẽ không để một tai hoạ ngầm lớn như thế tồn tại.
Tống Ngạn không khỏi nắm chặt tay anh.
Tạ Thần Vũ không phải là người dễ dàng lâm vào cảm xúc, anh dùng một tay khác xoa nhẹ đầu cậu, mở lời an ủi: “Có lẽ lần này anh sẽ may mắn, tựa như Lão Tiền đã đoán vậy, Sâm Đức sẽ ngỏm thật thôi.”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Gió biển mạnh dần, từng đợt sóng tranh nhau vỗ vào bờ.
Hai người thấy thời gian đã quá muộn, liền rời khỏi bãi biển quay về.
Vốn dĩ Tống Ngạn còn muốn hỏi thêm Tạ Thần Vũ về chuyện của nhà họ Tạ, nhưng cậu không biết liệu có đoạn quá khứ tồi tệ nào đó trong nhà hay không, nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, cứ như vậy mà cùng anh quay về ký túc xá.
Cánh cửa được khép lại, thật lâu sau hai người mới phát hiện ra một vấn đề.
Đám người Du Kình không nghĩ tới hai người sẽ phân phòng ngủ, tự nhiên sẽ không đi hỏi rằng có cần sắp xếp một căn phòng khác cho Tạ Thần Vũ hay không.
Hiện giờ bọn họ ăn uống no say đều đã đi ngủ hết rồi, đêm khuya tĩnh lặng, có khi nguyên tòa ký túc xá này cũng chỉ còn hai người họ là còn thanh tỉnh.
Hai người đối diện nhìn nhau.
Tạ Thần Vũ hỏi một cách thành khẩn: “Ngạn Ngạn, anh mệt mỏi cả ngày, vừa rồi còn phải nhớ lại một chút ký ức đau buồn, hiện tại thể xác và tinh thần của anh đều rất mệt mỏi, em sẽ không để anh ngủ ở sô pha hay là sàn nhà đâu đúng không?”
Tống Ngạn: “……”
Anh xem thể xác và tinh thần của anh có chút liên quan nào đến hai từ “mệt mỏi” không?
Cậu nói: “Em có thể cho anh một phòng ký túc xá khác.”
Tạ Thần Vũ ra vẻ như đang suy nghĩ, đoạn lại săn sóc nói: “Trễ thế này, lỡ như không cẩn thận đánh thức người ta thì thất đức lắm.”
Tống Ngạn lẳng lặng nhìn anh một hồi, đi đến tủ quần áo cầm áo ngủ ra, xoay người rảo bước vào phòng tắm, âm thầm đồng ý.
Tạ Thần Vũ cười cười, ngay lập tức liền cảm thấy yêu Du Kình nhiều thế không biết.
Hai người trước sau rửa mặt, tiến vào phòng ngủ.
Tạ Thần Vũ đánh giá một vòng.
Nơi này có phong cách thoải mái đơn giản, giống hệt với phòng khách. Giường là loại giường lớn hai mét, hoàn toàn chứa được hai người họ.
Lần này Tống Ngạn không dựng một dải phân cách ở chính giữa giường nữa, nhưng vẫn như cũ cầm thêm hai tấm chăn.
Tạ Thần Vũ nhìn động tác của cậu, nhịn không được cười hỏi: “Một tấm là đủ rồi mà? Dù sao ngủ rồi em cũng sẽ lăn qua đây, thêm một tấm chỉ tổ chật chội hơn thôi.”
Tống Ngạn không chút nghĩ ngợi nói: “Lần trước chắc chắn là anh kéo em qua chỗ anh, anh khống chế chút đi, đêm nay ngủ cho đàng hoàng vào.”
Tạ Thần Vũ đi đến bên kia, lên giường, tốt bụng nhắc nhở: “Anh vẫn nhớ trước đây người nào đó phát sốt, lôi kéo anh chết sống không chịu buông tay.”
Tống Ngạn nói: “Đó là vì em sốt đến mê mang, đang ngủ mớ mà thôi.”
Nói xong, không đợi Tạ Thần Vũ phản bác, cậu liền duỗi tay tắt đèn, nằm xuống một bên giường. Tống Ngạn nhủ thầm trong lòng mình không nhớ thì không phải là mình làm, nghĩ xem nên làm sao để ghi lại chứng cứ phạm tội của Tạ Thần Vũ, để mai tỉnh dậy mở cho vị học sinh xuất sắc nào đó xem.
Tạ Thần Vũ cũng nằm xuống, trong bóng đêm nhìn bóng dáng mơ hồ của Tống Ngạn, cũng đang tự hỏi xem làm sao để ghi lại chứng cứ của nhóc xấu xa này, dùng một lần để khiến cậu nhận rõ sự thật, tốt nhất sau này có thể thuận theo đó mà ôm cậu ngủ.
*Thuận theo đó: câu gốc là thành ngữ “Thuận lý thành chương”.
Hai người không hẹn mà cùng thả chậm hô hấp, tỏ vẻ như bản thân đã rơi vào giấc ngủ rồi.
Không biết đã qua được bao lâu, pheromone nhẹ nhàng tỏa ra, nhẹ nhàng trêu ghẹo thần kinh, khiến cho hai người theo bản năng mà muốn tới gần.
Hai người đều cố gắng chống lại sự cám dỗ, không ai động đậy, kiên nhẫn chờ rồi lại chờ, nhưng chờ mãi vẫn không thấy một chút động tĩnh. Phản ứng đầu tiên là nhịn không được hoài nghi nhân sinh, có khi nào lần đó là nồi của mình hay không, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng đoán được một khả năng.
Hai người do dự một hồi, dường như là đồng thanh mà khẽ gọi nhỏ.
Tống Ngạn gọi: “Tạ Thần Vũ?”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Ngạn Ngạn, em ngủ rồi sao?”
Nháy mắt căn phòng ngủ liền lâm vào sự tĩnh mịch.
=============
Mệt hai khứa này ghê luôn =)))))