Chương 56: Phá án
Tống Ngạn khẽ nhắc nhở: “Anh có hơn nửa tiếng.”
Tạ Thần Vũ lập tức hoàn hồn, nghĩ thầm vậy là đủ rồi.
Nhưng dù vậy anh vẫn không thể để Tống Ngạn rời khỏi tầm mắt của anh. Một ít pheromone ngọt ngào đã bắt đầu lan ra, anh liền cởi áo khoác ra choàng lên vai Tống Ngạn, sau đó đứng thẳng người.
Tạ Thần Vũ vẫn ổn định như thường, ngoại trừ Địch Tuần đang ngồi bên phía tay phải Tống Ngạn ra, không ai phát hiện vừa rồi vẻ mặt của anh có điều gì đó không thích hợp.
Địch Tuần quét mắt về phía Tống Ngạn, thấy gương mặt cậu có hơi đo đỏ, nhớ đến một loạt động tác vừa rồi của hai người họ, nhanh chóng đoán được một khả năng.
Tuy có nghĩ đến chuyện để cho hai đứa nhỏ đi trước, nhưng rõ ràng hai đứa nhỏ sẽ không đồng ý. Địch Tuần liền rót đầy nước trái cây vào chiếc ly được đặt ở trước mặt Tống Ngạn, để cậu có thể kịp thời bổ sung nước.
Tống Ngạn kéo áo khoác, được pheromone quen thuộc ôm lấy toàn thân khiến cậu cảm thấy thật an tâm, tiếp tục nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ không hề nói lời vô nghĩa. Thông qua màn hình máy chiếu ở phòng ăn, anh lấy ra một tấm ảnh chụp, cho mọi người xem viên đá Kim Diễm đã bị cắt ra và một vật phóng xạ được đặt cách ly trong một khung gỗ. Sau đó, anh nói hết thảy chuyện ở nhà họ Địch cho mọi người cùng nghe.
Mọi người lại tiếp tục ồ lên, Tạ gia chủ đột ngột đứng dậy.
Bên trong đá quý có giấu một vật phóng xạ, phải độc ác đến mức nào mới có thể lập nên mưu kế thế này?
Không ít người đều nhìn về phía dì Tang. Bởi vì Tạ Thần Vũ nói rất rõ ràng rằng hai người vợ trước đều bị hại chết, từ đó suy ra người vợ thứ ba vẫn luôn sống an ổn cho đến bây giờ hiển nhiên sẽ có hiềm nghi lớn nhất.
Dì Tang sinh được một cặp song sinh long phượng.
Bọn họ cũng ý thức được điểm này, sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng lên tiếng: “Mẹ anh mang chúng nhưng người tiếp xúc nhiều nhất chính là cha. Rất có thể hung thủ cũng muốn hại chết cả cha, có khả năng rất lớn là kẻ thù của cả nhà ta!”
Tạ Thần Vũ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Vì biết rõ ràng là ai làm, nên chúng con đã cố ý làm một bộ trang sức khác giống y như đúc. Khi lấy về liền cố ý nói bộ trang sức này có vấn đề, muốn đi làm kiểm tra.”
Anh nói: “Chuyện này chúng con chỉ nói với cả nhà chúng ta. Khoảng thời gian trước Ngạn Ngạn bị cướp, ắt hẳn mọi người đều biết, lúc ấy thứ bọn cướp muốn có chính là bộ trang sức đá quý này.”
Nói cách khác, có khả năng cao rằng hung thủ chính là người đã có mặt vào ngày hôm đó.
Nhất thời những ánh mắt tập trung về phía dì Tang càng lúc càng nhiều.
Sắc mặt của cặp song sinh long phượng càng khó coi hơn, nhịn không được phản bác: “Anh cho rằng mình đang câu cá, nhưng lỡ như là trùng hợp thì sao? Vẫn chưa bắt được người, dựa vào đâu mà hắt bát nước bẩn?”
Tạ Thần Vũ vẫn như cũ lười phản ứng bọn họ, chỉ thả thêm một video – hình ảnh ngày hôm đó Tống Ngạn bị cướp.
Vị trí quay được là ở một nơi không xa hiện trường. Đợi tên cướp lên xe chạy đi, người quay video liền nhanh chóng đuổi theo, cũng từ đó mà quay lại được toàn bộ quá trình tiếp theo.
Người quay video là tâm phúc mà Tạ Thần Vũ đã gọi điện thoại chuẩn bị từ trước. Bọn họ đều được huấn luyện bài bản nên tự nhiên sẽ không lạc đường, bắt được tên cướp mà chẳng cần phí nhiều công sức, nhanh chóng chuyển đến nơi an toàn kịp thời.
Vừa mới bắt đầu bọn cướp còn rất ngang tàng, tuyên bố sẽ “hỏi thăm” bọn họ trên đường. Kết quả khi biết được bọn họ là người của Tinh Thần, bọn chúng lập tức kinh hãi.
Chuyện Sâm Đức bị giết đã qua được tầm nửa năm, trên mạng cũng truyền tin ngầm rằng là do Du Kình và Tinh Thần ra tay. Nhưng cho dù tin tức này là giả thì có một việc không thể chối cãi là Tinh Thần đã từng bứng hết cả ổ bọn hải tặc. Bọn chúng không thể chọc vào những đại lão thế này.
“Tụi, tụi em…… Tụi em là lấy tiền làm việc,” bọn cướp nói, “Cố chủ nói đá quý tặng cho bạn trai là giả, sợ bị phát hiện nên mới nhờ tụi em cướp lấy và ném xuống sông. Sau đó thì thuận tiện quay một chiếc video để hắn xác nhận.”
Lộ trình rút lui được lên kế hoạch chu đáo, hoàn toàn có thể tránh được các cameras. Hơn nữa bọn chúng đều đã ngụy trang, vứt đồ xong liền tìm một nơi hẻo lánh để đốt xe, từ đó bọn chúng đã có thể trà trộn vào đám đông bất cứ lúc nào.
Cho dù bọn chúng xui xẻo bị bắt được thì đá quý giả cũng không đáng bao nhiêu tiền so với số thù lao phong phú mà cố chủ đưa cho. Một chút hy sinh này chẳng đáng là bao.
Tâm phúc hỏi: “Bên kia có nói bị bắt thì nên nói gì không?”
Bọn cướp nói: “Dạ có, cố chủ bảo tụi em cứ cắn chết vào lý do là đang cá cược thua một trò chơi khăm. Hơn nữa, còn nói sau khi bị bắt thì tụi em cũng đã là tội phạm rồi, chỉ cần không nói bừa, hắn sẽ cho tụi em áo cơm không lo.”
Bọn chúng miễn cưỡng kéo lại một chút tôn nghiêm ở trước mặt các đại lão: “Nếu không phải các vị đại lão ra tay, tụi em cảm thấy sẽ không bị bắt đâu.” Dù sao thì tang vật và công cụ gây án cũng đã bị tiêu hủy rồi, đánh chết bọn chúng cũng không nhận, có thể có chuyện gì?
Tâm phúc không nói nữa, chỉ bảo bọn chúng quay video rồi gửi cho phía cố chủ.
Đương nhiên nói thế nào thì đây cũng là trang sức đá quý trị giá mấy ngàn vạn, nên trước đó bọn họ đã cho người thủ sẵn ở dưới sông, miễn cho đến lúc đó lại không vớt lên được.
Video vừa được nhắn qua, rất nhanh bên này đã nhận được số khoản còn lại.
Hình ảnh liền tập trung vào số tài khoản của cố chủ.
Tạ Thần Vũ ấn nút tạm dừng, để mọi người nhớ kỹ số tài khoản này.
Tiếp theo anh tắt video, thông qua chương trình được cấy vào, anh trình chiếu máy truyền tin của dì Tang lên trước mắt mọi người. Bên trên hiển thị rằng dì Tang đã từng gửi một khoản tiền vào tài khoản mới tạo này vài ngày trước, không nhiều không ít, là toàn bộ số tiền của giao dịch này.
Tuy mọi người đều có chút hoài nghi, nhưng sự thật được bày ra ở trước mắt vẫn khiến cho bản thân cảm thấy giật mình.
Người vợ thứ ba này của Tạ gia chủ vẫn luôn là người nói chuyện khẽ khàng, tính tình cũng tốt, hoàn toàn không có kiêu căng.
Bà đối xử với những đứa con của người vợ trước đều không tồi, cặp song sinh long phượng mà bà nuôi cũng không gây rắc rối gì, bầu không khí trong nhà luôn luôn hòa thuận, căn bản không giống như người có thể làm ra loại chuyện này.
Mọi người thấy trước sau gì dì Tang vẫn rất bình tĩnh. Có một người có quan hệ tương đối tốt với bà, chần chờ nói: “Có khi nào trong lúc điều tra đã bỏ sót điều gì không? Không nói đến mức độ khó khăn khi chế tạo ra một trang sức như vậy, chỉ nói đến chuyện của cháu vào năm đó mà thôi. Ta nhớ rõ nhà chúng ta và nhà họ Địch tra xét nửa ngày cũng chưa ra được manh mối nào, đây là việc mà một người bình thường như cô ấy có thể làm được sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Câu hỏi rất hay.”
Thật ra năm đó tin tức Tạ gia chủ và dì Tang kết hôn được truyền đi, Địch Tuần đã từng nghi ngờ liệu chuyện của cháu trai có phải do dì Tang làm hay không. Vì thế anh đã đi điều tra về dì Tang, phát hiện người ta là một cô chiêu có chút giàu có ở tinh cầu Đế Đô nên liền xua tan đi suy nghĩ này.
Nếu không phải có chuyện lần này, bọn họ căn bản sẽ không biết được sau lưng dì Tang còn ẩn giấu một con đường khác.
Tạ Thần Vũ nói: “Mọi người tự xem đi.”
Mọi người nhìn vào màn hình trình chiếu, thấy được từ máy truyền tin của dì Tang, tìm được lịch sử trò chuyện tài khoản phụ của dì Tang với Bạch Sư.
Nhận được thông tin liên lạc, Bạch Sư rất hoang mang, lập tức dò hỏi: Sao ngài lại có số liên lạc này của chúng tôi?
Dì Tang liền gửi một tấm ảnh chụp qua, phía trên ghi rõ người liên hệ tên là ZK. Trước đây dì Tang đã từng ngẫu nhiên cứu mạng ZK, nên hắn đã đáp ứng sẽ giúp dì Tang làm 3 chuyện. Nếu hắn bất hạnh bỏ mạng trên đường thì hãy liên lạc với Bạch Sư, niệm tình hắn đã cống hiến nhiều năm, ắt hẳn Bạch Sư sẽ hỗ trợ.
Tạ Thần Vũ biết mọi người đã từng nghe nói đến Bạch Sư, nhưng hẳn là không quen biết bất kỳ một lính đánh thuê cụ thể nào, bèn nói: “ZK là lính đánh thuê đã từng đứng đầu ở Bạch Sư, thân thủ bất phàm, các hạng năng lực đều rất xuất sắc. Mười năm trước, trong lúc làm một nhiệm vụ hắn đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mất đi tính mạng.”
Vì thế dì Tang mất đi tên sát thủ, chỉ có thể liên hệ với Bạch Sư.
Bà biết Bạch Sư cách khá xa, căn bản không đến kịp, vì vậy đã yêu cầu bọn họ tạo ra một chuỗi bằng chứng giả, đẩy sự việc đến một người đã chết có thù oán với nhà họ Tạ và chấm dứt chuyện này.
Bạch Sư cũng nể mặt ZK thật: Chờ một chút.
Nhưng chuyện lại không thể như ý dì Tang, rất nhanh bên kia đã trả lời: Xin lỗi, chúng tôi không thể nhận việc này được.
Dì Tang: Không phải không có chuyện gì là các người không làm được sao? Đừng nói với tôi là việc này quá khó so với các người đấy?
Bạch Sư: Không khó, nhưng không thể nhận.
Dì Tang: Vì sao? ZK cống hiến cho các người nhiều năm như vậy, tâm nguyện của hắn mà các người lại không muốn hỗ trợ hoàn thành? Hay là chúng ta đổi thành giao dịch đi, tôi có thể trả tiền.
Bạch Sư: Đây là giao ước của ngài và ZK, ZK không hề nói trước việc này với chúng tôi. Tiền cũng không phải là vấn đề, nể tình ZK chúng tôi khuyên ngài một câu, đừng động đến người không nên động vào.
Bạch Sư: Mặt khác, nếu chuyện của ngài bị bại lộ, xin hãy nói rõ rằng đây là hành động lén lút của riêng ZK, không liên quan đến Bạch Sư chúng tôi. Nếu để chúng tôi biết được ngài cố tình bôi nhọ, ngài sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Ngài cũng biết rồi đấy, đối với chúng tôi không có gì là khó cả.
Đến đây cuộc trò chuyện giữa hai bên đã kết thúc.
Mấy ngày nay Tạ Thần Vũ và Địch Tuần đã từng phân tích nguyên nhân vì sao Bạch Sư lại trở mặt, cảm thấy tỷ lệ phần trăm thân phận bọn họ bị lộ không lớn, rất có thể là có liên quan đến Tống Ngạn.
Bởi vì trước giờ Du Kình đều không che giấu hận thù. Ân oán năm đó mà các gia tộc lớn biết, chỉ cần tin tức linh thông một chút, chắc chắn người trong giới cũng sẽ biết.
Sau sự kiện Sâm Đức, chuyện Du Kình điên cuồng thế nào càng lúc càng đi sâu vào lòng người. Ông chủ Bạch Sư là một người rất biết nhìn thời thế, tuyệt đối sẽ đi điều tra về Phong Động – người mà hắn đã xem nhẹ suốt mười mấy năm qua. Tiếp theo đó sẽ điều tra ra được Phong Động có một người con trai tên là Tống Ngạn, từ đó sẽ để tên của đối phương vào danh sách cần được chú ý.
Cũng vì vậy mà sau khi nghe dì Tang thuyết minh tình huống, Bạch Sư kiểm tra đối chiếu sự thật liền phát hiện đến sự tồn tại của Tống Ngạn. Tuy Tống Ngạn chỉ được gả vào nhà họ Tạ, nhưng không thể suy đoán tác phong làm việc của Du Kình theo lẽ thường. Vì vậy để sau này không vướng vào những chuyện phiền phức, Bạch Sư liền từ chối một cách dứt khoát.
Không có Bạch Sư hỗ trợ, dì Tang cũng chỉ là một quý bà có tiền.
Bà có ý tìm đến những công ty lính đánh thuê khác, nhưng bà lại quá kén chọn. Công ty đầu tiên bà tìm đến là Tinh Thần – nơi được biết đến với danh xưng là “Ổn”.
Tinh Thần nhận được mệnh lệnh của Tạ Thần Vũ, liền hiên ngang lẫm liệt mà trả lời lại rằng loại chuyện thiếu đạo đức thế này bọn họ sẽ không nhận. Nếu để bọn họ biết được bà thật sự làm ra loại chuyện này, bọn họ tuyệt đối sẽ công khai vạch trần bà trên mạng. Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ không đưa đoạn này ra cho mọi người xem, anh chỉ thả nội dung quá trình dì Tang tìm đến bọn cướp.
Bị Tinh Thần đe dọa nên dì Tang không theo lối cũ nữa, mà là rút lui và muốn phá hủy trang sức đá quý, từ đó mới có chuyện cướp bóc lần này. Hã? tìm đọc tгang chính ở ~ TRU? TRUYỆ?.?n ~
Tạ Thần Vũ nói: “Hiện tại mọi người đã biết, một người phụ nữ bình thường đột nhiên có được sức mạnh hỗ trợ từ bên ngoài thì sẽ có thể làm ra những chuyện gì rồi đấy.”
Anh nhìn về phía dì Tang, “Chuyện thứ nhất là thiết kế trang sức đá quý, chuyện thứ hai là tính kế cho tôi rơi xuống nước. Tôi đoán, chắc chắn dì đã mang tâm lý may mắn rằng chuyện đá quý sẽ không bị lộ, cho nên mới không muốn lãng phí cơ hội cuối cùng vào việc nhờ ZK tiêu hủy chứng cứ và muốn giữ lại cơ hội đó để sau này sử dụng, đúng không?”
Sắc mặt của dì Tang vẫn luôn bình tĩnh như cũ, bà không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Tạ gia chủ đang ngồi bên cạnh.
Tạ gia chủ cũng nhìn bà, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt mang theo xa lạ cùng hối hận, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ của một gia chủ, chỉ mất đi sự bình tĩnh vào thời điểm vừa rồi.
Cặp song sinh long phượng chỉ cảm thấy ong ong trong đầu, có hơi không thể tiếp thu hiện thực, suy nghĩ duy nhất lúc bấy giờ là không thể khiến cho mẹ mình lại tăng thêm hành vi phạm tội được. Nghĩ đến trong lịch sử trò chuyện không có mô tả chi tiết về những gì mà mẹ bọn họ đã làm trong quá khứ, bọn họ bèn miễn cưỡng tìm được điểm phản bác: “Mẹ giết anh sẽ được lợi gì?”
Tạ Thần Vũ đánh giá trạng thái của dì Tang, nhìn ra manh mối, nói: “Đương nhiên không có lợi gì, nhưng khoảng thời gian đó tôi thu hút sự chú ý của cha, nên dì cảm thấy không vui. Không phải vừa rồi hai người nói, cha là người mà mẹ tôi tiếp xúc nhiều nhất, hại bà ấy thì cũng sẽ gián tiếp hại cha sao? Đúng vậy, đó chính là điều mà dì Tang muốn. Nếu đã không chiếm được thì thà rằng giết luôn người đó, đúng không?”
Dì Tang xem Tạ Thần Vũ như không tồn tại. Bà cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tạ gia chủ, nở một nụ cười, rốt cuộc mở miệng: “Quả nhiên anh không thể yêu em.”
Hôn nhân của hai người họ là kết quả của một kế hoạch tỉ mỉ mang tên “ngoài ý muốn”.
Lúc ấy dì Tang sắp đến kỳ động dục, Tạ gia chủ lại uống say, thiên thời địa lợi nhân hoà, hai người cứ thế mà lăn đến trên giường.
Mối quan hệ quen biết nhiều năm nay lại đột nhiên bị thay đổi, dì Tang có thai ngoài ý muốn. Có lẽ Tạ gia chủ đã quen với việc có dì Tang làm bạn bên cạnh; hoặc cũng có lẽ ông nhìn ra được dì Tang thích ông và không muốn dì Tang đau lòng, nên sau khi suy xét thật lâu ông đã quyết định kết hôn với dì Tang.
Nói ra thì, Tạ gia chủ là một người chồng và là một người cha vô cùng đủ tư cách.
Ông không trăng hoa cũng không cho trà xanh đến gần người, đối đãi với các con cũng vô cùng tốt, nhớ rõ sinh nhật cũng như sở thích của từng người con một.
Dường như hai đoạn tình cảm trước đó đã tiêu hao hết tình cảm mãnh liệt bên trong người ông, nên cuộc sống hôn nhân thứ ba này vô cùng bình đạm, không có quá nhiều đoạn hồi ức đáng giá.
Nhưng không sao.
Dì Tang không cần tiền cũng không cần quyền thế địa vị, chỉ cần duy nhất người này.
Trong mắt dì Tang, hàng ngàn vạn người ở trong vũ trụ này đều chẳng có gì khác nhau, bao gồm cả hai đứa nhỏ của bà, nhưng chỉ duy nhất người này là khác.
Dì Tang không mong muốn gì nhiều, chỉ cần Tạ gia chủ không quá phận để ý đến người khác và có thể khiến bà thường xuyên nhìn thấy ông là được rồi.
Nhưng là người thì không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, bà càng lúc càng muốn nhiều hơn.
Thật ra vào thời điểm Tạ Thần Vũ vạch trần bà ở trước mặt mọi người, ngoại trừ sự hoảng loạn ban đầu, trong lòng bà lại có một tia hy vọng nhỏ.
Rốt cuộc thì bà cũng đã có thể khiến Tạ gia chủ nảy sinh một đoạn tình cảm khác với bà, khiến ông ấy có thể vĩnh viễn nhớ kỹ về bà.
Dì Tang mỉm cười nói: “Lúc trước cứu ZK, ta đã nhìn ra được thân phận của hắn không bình thường. Phải dùng không ít biện pháp mới có thể khiến hắn đáp ứng làm giúp ta 3 chuyện. Thần Vũ nói không sai, tất cả đều là ta làm.”
Tạ Thần Vũ thấy thế liền nhìn về phía hai người anh trai đang trở nên khiếp sợ về những chuyện liên tiếp xảy ra, buông lời nhắc nhở: “Dì Tang đã thẳng thắn thành thật như vậy, hai anh không nhân cơ hội mà hỏi một chút về chuyện của mẹ hai anh đi?”
Hai người anh trai lập tức hoàn hồn, vội vàng hỏi một câu.
Dì Tang không chớp mắt, tiếp tục nhìn Tạ gia chủ: “Cũng là ta làm, một cô gái bình dân mà lại muốn dựa vào một người đàn ông để tiến vào giới thượng lưu chúng ta, kích thích cô ta quả là một chuyện quá dễ dàng.”
Tạ gia chủ nhắm mắt xoay mặt đi, không muốn nhìn thấy dì Tang.
Dì Tang không hề buông tha mỗi một chi tiết ở trên mặt ông, cười hỏi: “Hận em không?”
Tạ gia chủ càng cảm thấy hận chính bản thân mình hơn. Ông không ngờ một người bạn hiền hòa trí thức quen biết nhiều năm, lại có một tâm tư đáng sợ đến vậy. Thậm chí ông còn hận vì đã cố ý giới thiệu bạn đời làm quen với dì Tang, chỉ vì dì Tang có mối nhân duyên tốt trong giới thượng lưu, để bạn đời có thể kết thêm nhiều bạn bè ở tinh cầu Đế Đô.
Tạ gia chủ nhìn về phía con trai: “Con đã gọi cảnh sát đến rồi đúng không? Mang đi đi, giao cho pháp luật xử lý.”
Cặp song sinh long phượng kinh ngạc sợ hãi: “Cha?”
Bọn họ ý thức được dù thế nào thì chuyện này mẹ mình cũng là người không đúng và sẽ hoàn toàn dựa vào thái độ của Tạ Thần Vũ và nhà họ Địch để đưa ra quyết định.
Bọn họ biết mẹ mình sai, nhưng cũng hy vọng có thể được phán xét ít đi mấy năm, liền chột dạ mà chỉ ra: “Anh……Anh xâm phạm máy truyền tin của mẹ, xâm…… xâm phạm.”
Màn hình máy chiếu đã được tắt. Tạ Thần Vũ không đổi sắc mặt nói: “Phải không, các cậu có chứng cứ không?”
Cặp song sinh long phượng nói: “Điều tra máy truyền tin của mẹ là được chứ gì?”
Tạ Thần Vũ mỉm cười: “Vậy thì tra đi, cứ tra thử xem.”
Cặp song sinh long phượng vừa nghe liền biết anh đã tiêu hủy chương trình cài vào rồi. Vốn dĩ ở trước mặt anh, bọn họ đã luôn yếu ớt và hoảng loạn, đến lúc này thì càng không nói nên lời.
Tạ Thần Vũ không hề phản ứng bọn họ, gửi đi một tin nhắn.
Rất nhanh cảnh sát đã tiến vào nhà, bắt lấy dì Tang.
Dì Tang vẫn như cũ nhìn về phía Tạ gia chủ, giống như đang hấp thụ chất dinh dưỡng ở trên người ông vậy, ngoan ngoãn cùng cảnh sát đi ra ngoài.
Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ không để cho bà rời đi thoải mái như vậy.
Anh biết đối phó với loại người này thì nên nói thế nào để đối phương cảm thấy đau đớn nhất.
Anh nở một nụ cười thật tươi, nói: “Cha đừng buồn! Cha còn đến hơn 200 năm cuộc đời nữa mà, như thế cũng đủ cho cha tìm được một người mà cha thật lòng yêu thương và hoàn toàn quên đi đoạn nhân duyên khiến cha phiền lòng này rồi. Lần này sẽ không có ai chen ngang làm khó hai người nữa, nhất định hai người sẽ sống thật tốt với nhau cả đời.”
Dì Tang nghe được rõ ràng, gương mặt vẫn luôn bình thản của bà đột nhiên vỡ vụn. Bà lập tức quay phắt người về, nhanh đến mức thiếu chút nữa cảnh sát cũng không thể giữ chặt.
“Anh không thể làm như vậy!” Gương mặt của bà vặn vẹo, “Chúng ta vẫn chưa có ly hôn đâu! Anh không thể đi tìm người khác!”
Người nhà họ Tạ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của dì Tang, hoàn toàn hoảng sợ.
Vốn dĩ cặp song sinh long phượng muốn đuổi theo cảnh sát, nhưng lúc này lại sợ đến mức không nói được gì.
Tạ gia chủ đối diện với ánh mắt của con trai, biết là cố ý nhưng ông vẫn nói: “Vậy khởi tố ly hôn.”
Tạ Thần Vũ càng cười tươi hơn, tiếp tục nói: “Ở chỗ con có rất nhiều người không tồi, con sẽ đưa về giới thiệu với cha. Ngày mà cha kết hôn, con sẽ đến ngục giam gửi bao kẹo mừng cho dì Tang, chia sẻ một chút niềm hạnh phúc vui sướng của cha cho dì biết.”
Vẻ mặt của dì Tang càng lúc càng dữ tợn, bà vừa bị cảnh sát kéo ra ngoài vừa cố gắng ngoái đầu lại nói: “Em không ly hôn! Nếu anh dám kết hôn em sẽ tiếp tục dám giết người, thậm chí còn giết cả anh! Anh có nghe thấy không? Có nghe thấy không? Các người buông tôi ra, tôi không có tội, các người không có chứng cứ!”
Tạ Thần Vũ cùng Địch Tuần lập tức cảm thấy thoải mái.
Điều mà hai người họ muốn nhìn thấy là sự không cam tâm tình nguyện của dì Tang. So với việc dì Tang thản nhiên bước vào ngục giam, hai người họ càng thích nhìn dì Tang đau khổ tột cùng bị lôi đi hơn.
Chứng cứ đều đã được thu thập xong. Năm đó vào ngày sinh nhật của mẹ Tạ Thần Vũ, có rất nhiều người có mặt ở đó, dù thế nào thì cũng sẽ có một hai người có thể nhớ được dì Tang đã từng tặng một bộ trang sức đá quý. Huống hồ sai khiến người khác cướp bóc trang sức đá quý trị giá hàng ngàn hàng vạn, cũng đã là chuyện không thể thay đổi được, nên dì Tang không thể chống chế.
Tiếng gào thét chói tai dần dần trôi đi xa, phòng ăn lại tiếp tục rơi vào sự an tĩnh.
Ông Tạ – người vẫn chưa nói một lời nào và đại lão nghiên cứu khoa học về nhà ăn tết đang ngồi ở bên cạnh ông, đồng loạt nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Chương trình theo dõi, công ty Tinh Thần, trong thời gian ngắn đã có thể nhìn ra kế hoạch giết người ban đầu, cùng với câu nói kia của Bạch Sư – “Đừng động đến người không nên động vào.”
Thấy thế nào thì đây cũng không phải là tính cách của một thanh niên văn nghệ.
Đại lão nghiên cứu khoa học không khỏi nhớ đến đoạn thời gian ông gặp được cháu trai đang mặc đồ nữ kia. Hình như vào thời điểm đó, sự kiện Silent mới vừa phát sinh không được bao lâu. Nhất thời ông nảy sinh một chút nghi ngờ.
Dưới tầm mắt của hai ông nội, Tạ Thần Vũ nhìn về phía Tống Ngạn, toàn thân cậu đều được quần áo bao bọc, sắc mặt đỏ lên, đang tựa vào ghế.
Vị học sinh xuất sắc nào đó vẫn luôn bình tĩnh buông lời kích thích chọc điên người khác, lập tức thay đổi sắc mặt, cúi người bế ngang Tống Ngạn lên, cất bước đi ra ngoài.
Mọi người: “?”
Địch Tuần đang ngồi ở gần đó. Vừa rồi anh cũng mơ hồ ngửi thấy được một ít pheromone tràn ra, chứng thực suy đoán của mình chính xác, anh liền giải thích với mọi người: “Tống Ngạn đang đến kỳ động dục.”
Mọi người hiểu rõ, từ từ tiêu hóa chuyện đêm nay, bắt đầu tò mò về các chi tiết trong đó hơn, ví dụ như: Tại sao công ty Tinh Thần lại tham gia vào chuyện này?
Địch Tuần nói: “Chúng tôi phát hiện đá quý có vấn đề, để đề phòng chúng tôi đã đi thuê người.”
Mọi người “Ồ” một tiếng, lại tò mò hỏi: “Tinh Thần có dễ ở chung không? Sâm Đức thật sự là do bọn họ giết sao?”
Địch Tuần nói: “Không hỏi, không rõ lắm.”
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn khó ở với người, kiên nhẫn nói thêm vài câu liền lấy cớ mà rời đi.
Lúc này, Tạ Thần Vũ đã ôm Tống Ngạn về tới căn biệt thự.
Anh ra lệnh cho AI chuyển sang hình thức đặc thù và đóng cửa lại, còn bản thân thì đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Tống Ngạn cảm giác cậu đang được đặt ở trên giường, khóe miệng được hôn một cái, liền phối hợp mà ngẩng đầu lên, nhưng kết quả đối phương lại rời đi.
Cậu khó chịu đến mức không nhịn được, bất mãn nhìn qua, thấy được người nào đó đang mở tủ quần áo, từ bên trong xách một chiếc áo sơ mi trắng ra.
Tống Ngạn: “……”
=============
Ông Vũ có một niềm đam mê bất diệt với áo sơ mi trắng =)))))))
Tạ Thần Vũ lập tức hoàn hồn, nghĩ thầm vậy là đủ rồi.
Nhưng dù vậy anh vẫn không thể để Tống Ngạn rời khỏi tầm mắt của anh. Một ít pheromone ngọt ngào đã bắt đầu lan ra, anh liền cởi áo khoác ra choàng lên vai Tống Ngạn, sau đó đứng thẳng người.
Tạ Thần Vũ vẫn ổn định như thường, ngoại trừ Địch Tuần đang ngồi bên phía tay phải Tống Ngạn ra, không ai phát hiện vừa rồi vẻ mặt của anh có điều gì đó không thích hợp.
Địch Tuần quét mắt về phía Tống Ngạn, thấy gương mặt cậu có hơi đo đỏ, nhớ đến một loạt động tác vừa rồi của hai người họ, nhanh chóng đoán được một khả năng.
Tuy có nghĩ đến chuyện để cho hai đứa nhỏ đi trước, nhưng rõ ràng hai đứa nhỏ sẽ không đồng ý. Địch Tuần liền rót đầy nước trái cây vào chiếc ly được đặt ở trước mặt Tống Ngạn, để cậu có thể kịp thời bổ sung nước.
Tống Ngạn kéo áo khoác, được pheromone quen thuộc ôm lấy toàn thân khiến cậu cảm thấy thật an tâm, tiếp tục nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ không hề nói lời vô nghĩa. Thông qua màn hình máy chiếu ở phòng ăn, anh lấy ra một tấm ảnh chụp, cho mọi người xem viên đá Kim Diễm đã bị cắt ra và một vật phóng xạ được đặt cách ly trong một khung gỗ. Sau đó, anh nói hết thảy chuyện ở nhà họ Địch cho mọi người cùng nghe.
Mọi người lại tiếp tục ồ lên, Tạ gia chủ đột ngột đứng dậy.
Bên trong đá quý có giấu một vật phóng xạ, phải độc ác đến mức nào mới có thể lập nên mưu kế thế này?
Không ít người đều nhìn về phía dì Tang. Bởi vì Tạ Thần Vũ nói rất rõ ràng rằng hai người vợ trước đều bị hại chết, từ đó suy ra người vợ thứ ba vẫn luôn sống an ổn cho đến bây giờ hiển nhiên sẽ có hiềm nghi lớn nhất.
Dì Tang sinh được một cặp song sinh long phượng.
Bọn họ cũng ý thức được điểm này, sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng lên tiếng: “Mẹ anh mang chúng nhưng người tiếp xúc nhiều nhất chính là cha. Rất có thể hung thủ cũng muốn hại chết cả cha, có khả năng rất lớn là kẻ thù của cả nhà ta!”
Tạ Thần Vũ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói: “Vì biết rõ ràng là ai làm, nên chúng con đã cố ý làm một bộ trang sức khác giống y như đúc. Khi lấy về liền cố ý nói bộ trang sức này có vấn đề, muốn đi làm kiểm tra.”
Anh nói: “Chuyện này chúng con chỉ nói với cả nhà chúng ta. Khoảng thời gian trước Ngạn Ngạn bị cướp, ắt hẳn mọi người đều biết, lúc ấy thứ bọn cướp muốn có chính là bộ trang sức đá quý này.”
Nói cách khác, có khả năng cao rằng hung thủ chính là người đã có mặt vào ngày hôm đó.
Nhất thời những ánh mắt tập trung về phía dì Tang càng lúc càng nhiều.
Sắc mặt của cặp song sinh long phượng càng khó coi hơn, nhịn không được phản bác: “Anh cho rằng mình đang câu cá, nhưng lỡ như là trùng hợp thì sao? Vẫn chưa bắt được người, dựa vào đâu mà hắt bát nước bẩn?”
Tạ Thần Vũ vẫn như cũ lười phản ứng bọn họ, chỉ thả thêm một video – hình ảnh ngày hôm đó Tống Ngạn bị cướp.
Vị trí quay được là ở một nơi không xa hiện trường. Đợi tên cướp lên xe chạy đi, người quay video liền nhanh chóng đuổi theo, cũng từ đó mà quay lại được toàn bộ quá trình tiếp theo.
Người quay video là tâm phúc mà Tạ Thần Vũ đã gọi điện thoại chuẩn bị từ trước. Bọn họ đều được huấn luyện bài bản nên tự nhiên sẽ không lạc đường, bắt được tên cướp mà chẳng cần phí nhiều công sức, nhanh chóng chuyển đến nơi an toàn kịp thời.
Vừa mới bắt đầu bọn cướp còn rất ngang tàng, tuyên bố sẽ “hỏi thăm” bọn họ trên đường. Kết quả khi biết được bọn họ là người của Tinh Thần, bọn chúng lập tức kinh hãi.
Chuyện Sâm Đức bị giết đã qua được tầm nửa năm, trên mạng cũng truyền tin ngầm rằng là do Du Kình và Tinh Thần ra tay. Nhưng cho dù tin tức này là giả thì có một việc không thể chối cãi là Tinh Thần đã từng bứng hết cả ổ bọn hải tặc. Bọn chúng không thể chọc vào những đại lão thế này.
“Tụi, tụi em…… Tụi em là lấy tiền làm việc,” bọn cướp nói, “Cố chủ nói đá quý tặng cho bạn trai là giả, sợ bị phát hiện nên mới nhờ tụi em cướp lấy và ném xuống sông. Sau đó thì thuận tiện quay một chiếc video để hắn xác nhận.”
Lộ trình rút lui được lên kế hoạch chu đáo, hoàn toàn có thể tránh được các cameras. Hơn nữa bọn chúng đều đã ngụy trang, vứt đồ xong liền tìm một nơi hẻo lánh để đốt xe, từ đó bọn chúng đã có thể trà trộn vào đám đông bất cứ lúc nào.
Cho dù bọn chúng xui xẻo bị bắt được thì đá quý giả cũng không đáng bao nhiêu tiền so với số thù lao phong phú mà cố chủ đưa cho. Một chút hy sinh này chẳng đáng là bao.
Tâm phúc hỏi: “Bên kia có nói bị bắt thì nên nói gì không?”
Bọn cướp nói: “Dạ có, cố chủ bảo tụi em cứ cắn chết vào lý do là đang cá cược thua một trò chơi khăm. Hơn nữa, còn nói sau khi bị bắt thì tụi em cũng đã là tội phạm rồi, chỉ cần không nói bừa, hắn sẽ cho tụi em áo cơm không lo.”
Bọn chúng miễn cưỡng kéo lại một chút tôn nghiêm ở trước mặt các đại lão: “Nếu không phải các vị đại lão ra tay, tụi em cảm thấy sẽ không bị bắt đâu.” Dù sao thì tang vật và công cụ gây án cũng đã bị tiêu hủy rồi, đánh chết bọn chúng cũng không nhận, có thể có chuyện gì?
Tâm phúc không nói nữa, chỉ bảo bọn chúng quay video rồi gửi cho phía cố chủ.
Đương nhiên nói thế nào thì đây cũng là trang sức đá quý trị giá mấy ngàn vạn, nên trước đó bọn họ đã cho người thủ sẵn ở dưới sông, miễn cho đến lúc đó lại không vớt lên được.
Video vừa được nhắn qua, rất nhanh bên này đã nhận được số khoản còn lại.
Hình ảnh liền tập trung vào số tài khoản của cố chủ.
Tạ Thần Vũ ấn nút tạm dừng, để mọi người nhớ kỹ số tài khoản này.
Tiếp theo anh tắt video, thông qua chương trình được cấy vào, anh trình chiếu máy truyền tin của dì Tang lên trước mắt mọi người. Bên trên hiển thị rằng dì Tang đã từng gửi một khoản tiền vào tài khoản mới tạo này vài ngày trước, không nhiều không ít, là toàn bộ số tiền của giao dịch này.
Tuy mọi người đều có chút hoài nghi, nhưng sự thật được bày ra ở trước mắt vẫn khiến cho bản thân cảm thấy giật mình.
Người vợ thứ ba này của Tạ gia chủ vẫn luôn là người nói chuyện khẽ khàng, tính tình cũng tốt, hoàn toàn không có kiêu căng.
Bà đối xử với những đứa con của người vợ trước đều không tồi, cặp song sinh long phượng mà bà nuôi cũng không gây rắc rối gì, bầu không khí trong nhà luôn luôn hòa thuận, căn bản không giống như người có thể làm ra loại chuyện này.
Mọi người thấy trước sau gì dì Tang vẫn rất bình tĩnh. Có một người có quan hệ tương đối tốt với bà, chần chờ nói: “Có khi nào trong lúc điều tra đã bỏ sót điều gì không? Không nói đến mức độ khó khăn khi chế tạo ra một trang sức như vậy, chỉ nói đến chuyện của cháu vào năm đó mà thôi. Ta nhớ rõ nhà chúng ta và nhà họ Địch tra xét nửa ngày cũng chưa ra được manh mối nào, đây là việc mà một người bình thường như cô ấy có thể làm được sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Câu hỏi rất hay.”
Thật ra năm đó tin tức Tạ gia chủ và dì Tang kết hôn được truyền đi, Địch Tuần đã từng nghi ngờ liệu chuyện của cháu trai có phải do dì Tang làm hay không. Vì thế anh đã đi điều tra về dì Tang, phát hiện người ta là một cô chiêu có chút giàu có ở tinh cầu Đế Đô nên liền xua tan đi suy nghĩ này.
Nếu không phải có chuyện lần này, bọn họ căn bản sẽ không biết được sau lưng dì Tang còn ẩn giấu một con đường khác.
Tạ Thần Vũ nói: “Mọi người tự xem đi.”
Mọi người nhìn vào màn hình trình chiếu, thấy được từ máy truyền tin của dì Tang, tìm được lịch sử trò chuyện tài khoản phụ của dì Tang với Bạch Sư.
Nhận được thông tin liên lạc, Bạch Sư rất hoang mang, lập tức dò hỏi: Sao ngài lại có số liên lạc này của chúng tôi?
Dì Tang liền gửi một tấm ảnh chụp qua, phía trên ghi rõ người liên hệ tên là ZK. Trước đây dì Tang đã từng ngẫu nhiên cứu mạng ZK, nên hắn đã đáp ứng sẽ giúp dì Tang làm 3 chuyện. Nếu hắn bất hạnh bỏ mạng trên đường thì hãy liên lạc với Bạch Sư, niệm tình hắn đã cống hiến nhiều năm, ắt hẳn Bạch Sư sẽ hỗ trợ.
Tạ Thần Vũ biết mọi người đã từng nghe nói đến Bạch Sư, nhưng hẳn là không quen biết bất kỳ một lính đánh thuê cụ thể nào, bèn nói: “ZK là lính đánh thuê đã từng đứng đầu ở Bạch Sư, thân thủ bất phàm, các hạng năng lực đều rất xuất sắc. Mười năm trước, trong lúc làm một nhiệm vụ hắn đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mất đi tính mạng.”
Vì thế dì Tang mất đi tên sát thủ, chỉ có thể liên hệ với Bạch Sư.
Bà biết Bạch Sư cách khá xa, căn bản không đến kịp, vì vậy đã yêu cầu bọn họ tạo ra một chuỗi bằng chứng giả, đẩy sự việc đến một người đã chết có thù oán với nhà họ Tạ và chấm dứt chuyện này.
Bạch Sư cũng nể mặt ZK thật: Chờ một chút.
Nhưng chuyện lại không thể như ý dì Tang, rất nhanh bên kia đã trả lời: Xin lỗi, chúng tôi không thể nhận việc này được.
Dì Tang: Không phải không có chuyện gì là các người không làm được sao? Đừng nói với tôi là việc này quá khó so với các người đấy?
Bạch Sư: Không khó, nhưng không thể nhận.
Dì Tang: Vì sao? ZK cống hiến cho các người nhiều năm như vậy, tâm nguyện của hắn mà các người lại không muốn hỗ trợ hoàn thành? Hay là chúng ta đổi thành giao dịch đi, tôi có thể trả tiền.
Bạch Sư: Đây là giao ước của ngài và ZK, ZK không hề nói trước việc này với chúng tôi. Tiền cũng không phải là vấn đề, nể tình ZK chúng tôi khuyên ngài một câu, đừng động đến người không nên động vào.
Bạch Sư: Mặt khác, nếu chuyện của ngài bị bại lộ, xin hãy nói rõ rằng đây là hành động lén lút của riêng ZK, không liên quan đến Bạch Sư chúng tôi. Nếu để chúng tôi biết được ngài cố tình bôi nhọ, ngài sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Ngài cũng biết rồi đấy, đối với chúng tôi không có gì là khó cả.
Đến đây cuộc trò chuyện giữa hai bên đã kết thúc.
Mấy ngày nay Tạ Thần Vũ và Địch Tuần đã từng phân tích nguyên nhân vì sao Bạch Sư lại trở mặt, cảm thấy tỷ lệ phần trăm thân phận bọn họ bị lộ không lớn, rất có thể là có liên quan đến Tống Ngạn.
Bởi vì trước giờ Du Kình đều không che giấu hận thù. Ân oán năm đó mà các gia tộc lớn biết, chỉ cần tin tức linh thông một chút, chắc chắn người trong giới cũng sẽ biết.
Sau sự kiện Sâm Đức, chuyện Du Kình điên cuồng thế nào càng lúc càng đi sâu vào lòng người. Ông chủ Bạch Sư là một người rất biết nhìn thời thế, tuyệt đối sẽ đi điều tra về Phong Động – người mà hắn đã xem nhẹ suốt mười mấy năm qua. Tiếp theo đó sẽ điều tra ra được Phong Động có một người con trai tên là Tống Ngạn, từ đó sẽ để tên của đối phương vào danh sách cần được chú ý.
Cũng vì vậy mà sau khi nghe dì Tang thuyết minh tình huống, Bạch Sư kiểm tra đối chiếu sự thật liền phát hiện đến sự tồn tại của Tống Ngạn. Tuy Tống Ngạn chỉ được gả vào nhà họ Tạ, nhưng không thể suy đoán tác phong làm việc của Du Kình theo lẽ thường. Vì vậy để sau này không vướng vào những chuyện phiền phức, Bạch Sư liền từ chối một cách dứt khoát.
Không có Bạch Sư hỗ trợ, dì Tang cũng chỉ là một quý bà có tiền.
Bà có ý tìm đến những công ty lính đánh thuê khác, nhưng bà lại quá kén chọn. Công ty đầu tiên bà tìm đến là Tinh Thần – nơi được biết đến với danh xưng là “Ổn”.
Tinh Thần nhận được mệnh lệnh của Tạ Thần Vũ, liền hiên ngang lẫm liệt mà trả lời lại rằng loại chuyện thiếu đạo đức thế này bọn họ sẽ không nhận. Nếu để bọn họ biết được bà thật sự làm ra loại chuyện này, bọn họ tuyệt đối sẽ công khai vạch trần bà trên mạng. Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ không đưa đoạn này ra cho mọi người xem, anh chỉ thả nội dung quá trình dì Tang tìm đến bọn cướp.
Bị Tinh Thần đe dọa nên dì Tang không theo lối cũ nữa, mà là rút lui và muốn phá hủy trang sức đá quý, từ đó mới có chuyện cướp bóc lần này. Hã? tìm đọc tгang chính ở ~ TRU? TRUYỆ?.?n ~
Tạ Thần Vũ nói: “Hiện tại mọi người đã biết, một người phụ nữ bình thường đột nhiên có được sức mạnh hỗ trợ từ bên ngoài thì sẽ có thể làm ra những chuyện gì rồi đấy.”
Anh nhìn về phía dì Tang, “Chuyện thứ nhất là thiết kế trang sức đá quý, chuyện thứ hai là tính kế cho tôi rơi xuống nước. Tôi đoán, chắc chắn dì đã mang tâm lý may mắn rằng chuyện đá quý sẽ không bị lộ, cho nên mới không muốn lãng phí cơ hội cuối cùng vào việc nhờ ZK tiêu hủy chứng cứ và muốn giữ lại cơ hội đó để sau này sử dụng, đúng không?”
Sắc mặt của dì Tang vẫn luôn bình tĩnh như cũ, bà không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Tạ gia chủ đang ngồi bên cạnh.
Tạ gia chủ cũng nhìn bà, sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt mang theo xa lạ cùng hối hận, nhưng vẫn duy trì dáng vẻ của một gia chủ, chỉ mất đi sự bình tĩnh vào thời điểm vừa rồi.
Cặp song sinh long phượng chỉ cảm thấy ong ong trong đầu, có hơi không thể tiếp thu hiện thực, suy nghĩ duy nhất lúc bấy giờ là không thể khiến cho mẹ mình lại tăng thêm hành vi phạm tội được. Nghĩ đến trong lịch sử trò chuyện không có mô tả chi tiết về những gì mà mẹ bọn họ đã làm trong quá khứ, bọn họ bèn miễn cưỡng tìm được điểm phản bác: “Mẹ giết anh sẽ được lợi gì?”
Tạ Thần Vũ đánh giá trạng thái của dì Tang, nhìn ra manh mối, nói: “Đương nhiên không có lợi gì, nhưng khoảng thời gian đó tôi thu hút sự chú ý của cha, nên dì cảm thấy không vui. Không phải vừa rồi hai người nói, cha là người mà mẹ tôi tiếp xúc nhiều nhất, hại bà ấy thì cũng sẽ gián tiếp hại cha sao? Đúng vậy, đó chính là điều mà dì Tang muốn. Nếu đã không chiếm được thì thà rằng giết luôn người đó, đúng không?”
Dì Tang xem Tạ Thần Vũ như không tồn tại. Bà cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tạ gia chủ, nở một nụ cười, rốt cuộc mở miệng: “Quả nhiên anh không thể yêu em.”
Hôn nhân của hai người họ là kết quả của một kế hoạch tỉ mỉ mang tên “ngoài ý muốn”.
Lúc ấy dì Tang sắp đến kỳ động dục, Tạ gia chủ lại uống say, thiên thời địa lợi nhân hoà, hai người cứ thế mà lăn đến trên giường.
Mối quan hệ quen biết nhiều năm nay lại đột nhiên bị thay đổi, dì Tang có thai ngoài ý muốn. Có lẽ Tạ gia chủ đã quen với việc có dì Tang làm bạn bên cạnh; hoặc cũng có lẽ ông nhìn ra được dì Tang thích ông và không muốn dì Tang đau lòng, nên sau khi suy xét thật lâu ông đã quyết định kết hôn với dì Tang.
Nói ra thì, Tạ gia chủ là một người chồng và là một người cha vô cùng đủ tư cách.
Ông không trăng hoa cũng không cho trà xanh đến gần người, đối đãi với các con cũng vô cùng tốt, nhớ rõ sinh nhật cũng như sở thích của từng người con một.
Dường như hai đoạn tình cảm trước đó đã tiêu hao hết tình cảm mãnh liệt bên trong người ông, nên cuộc sống hôn nhân thứ ba này vô cùng bình đạm, không có quá nhiều đoạn hồi ức đáng giá.
Nhưng không sao.
Dì Tang không cần tiền cũng không cần quyền thế địa vị, chỉ cần duy nhất người này.
Trong mắt dì Tang, hàng ngàn vạn người ở trong vũ trụ này đều chẳng có gì khác nhau, bao gồm cả hai đứa nhỏ của bà, nhưng chỉ duy nhất người này là khác.
Dì Tang không mong muốn gì nhiều, chỉ cần Tạ gia chủ không quá phận để ý đến người khác và có thể khiến bà thường xuyên nhìn thấy ông là được rồi.
Nhưng là người thì không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, bà càng lúc càng muốn nhiều hơn.
Thật ra vào thời điểm Tạ Thần Vũ vạch trần bà ở trước mặt mọi người, ngoại trừ sự hoảng loạn ban đầu, trong lòng bà lại có một tia hy vọng nhỏ.
Rốt cuộc thì bà cũng đã có thể khiến Tạ gia chủ nảy sinh một đoạn tình cảm khác với bà, khiến ông ấy có thể vĩnh viễn nhớ kỹ về bà.
Dì Tang mỉm cười nói: “Lúc trước cứu ZK, ta đã nhìn ra được thân phận của hắn không bình thường. Phải dùng không ít biện pháp mới có thể khiến hắn đáp ứng làm giúp ta 3 chuyện. Thần Vũ nói không sai, tất cả đều là ta làm.”
Tạ Thần Vũ thấy thế liền nhìn về phía hai người anh trai đang trở nên khiếp sợ về những chuyện liên tiếp xảy ra, buông lời nhắc nhở: “Dì Tang đã thẳng thắn thành thật như vậy, hai anh không nhân cơ hội mà hỏi một chút về chuyện của mẹ hai anh đi?”
Hai người anh trai lập tức hoàn hồn, vội vàng hỏi một câu.
Dì Tang không chớp mắt, tiếp tục nhìn Tạ gia chủ: “Cũng là ta làm, một cô gái bình dân mà lại muốn dựa vào một người đàn ông để tiến vào giới thượng lưu chúng ta, kích thích cô ta quả là một chuyện quá dễ dàng.”
Tạ gia chủ nhắm mắt xoay mặt đi, không muốn nhìn thấy dì Tang.
Dì Tang không hề buông tha mỗi một chi tiết ở trên mặt ông, cười hỏi: “Hận em không?”
Tạ gia chủ càng cảm thấy hận chính bản thân mình hơn. Ông không ngờ một người bạn hiền hòa trí thức quen biết nhiều năm, lại có một tâm tư đáng sợ đến vậy. Thậm chí ông còn hận vì đã cố ý giới thiệu bạn đời làm quen với dì Tang, chỉ vì dì Tang có mối nhân duyên tốt trong giới thượng lưu, để bạn đời có thể kết thêm nhiều bạn bè ở tinh cầu Đế Đô.
Tạ gia chủ nhìn về phía con trai: “Con đã gọi cảnh sát đến rồi đúng không? Mang đi đi, giao cho pháp luật xử lý.”
Cặp song sinh long phượng kinh ngạc sợ hãi: “Cha?”
Bọn họ ý thức được dù thế nào thì chuyện này mẹ mình cũng là người không đúng và sẽ hoàn toàn dựa vào thái độ của Tạ Thần Vũ và nhà họ Địch để đưa ra quyết định.
Bọn họ biết mẹ mình sai, nhưng cũng hy vọng có thể được phán xét ít đi mấy năm, liền chột dạ mà chỉ ra: “Anh……Anh xâm phạm máy truyền tin của mẹ, xâm…… xâm phạm.”
Màn hình máy chiếu đã được tắt. Tạ Thần Vũ không đổi sắc mặt nói: “Phải không, các cậu có chứng cứ không?”
Cặp song sinh long phượng nói: “Điều tra máy truyền tin của mẹ là được chứ gì?”
Tạ Thần Vũ mỉm cười: “Vậy thì tra đi, cứ tra thử xem.”
Cặp song sinh long phượng vừa nghe liền biết anh đã tiêu hủy chương trình cài vào rồi. Vốn dĩ ở trước mặt anh, bọn họ đã luôn yếu ớt và hoảng loạn, đến lúc này thì càng không nói nên lời.
Tạ Thần Vũ không hề phản ứng bọn họ, gửi đi một tin nhắn.
Rất nhanh cảnh sát đã tiến vào nhà, bắt lấy dì Tang.
Dì Tang vẫn như cũ nhìn về phía Tạ gia chủ, giống như đang hấp thụ chất dinh dưỡng ở trên người ông vậy, ngoan ngoãn cùng cảnh sát đi ra ngoài.
Đương nhiên Tạ Thần Vũ sẽ không để cho bà rời đi thoải mái như vậy.
Anh biết đối phó với loại người này thì nên nói thế nào để đối phương cảm thấy đau đớn nhất.
Anh nở một nụ cười thật tươi, nói: “Cha đừng buồn! Cha còn đến hơn 200 năm cuộc đời nữa mà, như thế cũng đủ cho cha tìm được một người mà cha thật lòng yêu thương và hoàn toàn quên đi đoạn nhân duyên khiến cha phiền lòng này rồi. Lần này sẽ không có ai chen ngang làm khó hai người nữa, nhất định hai người sẽ sống thật tốt với nhau cả đời.”
Dì Tang nghe được rõ ràng, gương mặt vẫn luôn bình thản của bà đột nhiên vỡ vụn. Bà lập tức quay phắt người về, nhanh đến mức thiếu chút nữa cảnh sát cũng không thể giữ chặt.
“Anh không thể làm như vậy!” Gương mặt của bà vặn vẹo, “Chúng ta vẫn chưa có ly hôn đâu! Anh không thể đi tìm người khác!”
Người nhà họ Tạ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của dì Tang, hoàn toàn hoảng sợ.
Vốn dĩ cặp song sinh long phượng muốn đuổi theo cảnh sát, nhưng lúc này lại sợ đến mức không nói được gì.
Tạ gia chủ đối diện với ánh mắt của con trai, biết là cố ý nhưng ông vẫn nói: “Vậy khởi tố ly hôn.”
Tạ Thần Vũ càng cười tươi hơn, tiếp tục nói: “Ở chỗ con có rất nhiều người không tồi, con sẽ đưa về giới thiệu với cha. Ngày mà cha kết hôn, con sẽ đến ngục giam gửi bao kẹo mừng cho dì Tang, chia sẻ một chút niềm hạnh phúc vui sướng của cha cho dì biết.”
Vẻ mặt của dì Tang càng lúc càng dữ tợn, bà vừa bị cảnh sát kéo ra ngoài vừa cố gắng ngoái đầu lại nói: “Em không ly hôn! Nếu anh dám kết hôn em sẽ tiếp tục dám giết người, thậm chí còn giết cả anh! Anh có nghe thấy không? Có nghe thấy không? Các người buông tôi ra, tôi không có tội, các người không có chứng cứ!”
Tạ Thần Vũ cùng Địch Tuần lập tức cảm thấy thoải mái.
Điều mà hai người họ muốn nhìn thấy là sự không cam tâm tình nguyện của dì Tang. So với việc dì Tang thản nhiên bước vào ngục giam, hai người họ càng thích nhìn dì Tang đau khổ tột cùng bị lôi đi hơn.
Chứng cứ đều đã được thu thập xong. Năm đó vào ngày sinh nhật của mẹ Tạ Thần Vũ, có rất nhiều người có mặt ở đó, dù thế nào thì cũng sẽ có một hai người có thể nhớ được dì Tang đã từng tặng một bộ trang sức đá quý. Huống hồ sai khiến người khác cướp bóc trang sức đá quý trị giá hàng ngàn hàng vạn, cũng đã là chuyện không thể thay đổi được, nên dì Tang không thể chống chế.
Tiếng gào thét chói tai dần dần trôi đi xa, phòng ăn lại tiếp tục rơi vào sự an tĩnh.
Ông Tạ – người vẫn chưa nói một lời nào và đại lão nghiên cứu khoa học về nhà ăn tết đang ngồi ở bên cạnh ông, đồng loạt nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Chương trình theo dõi, công ty Tinh Thần, trong thời gian ngắn đã có thể nhìn ra kế hoạch giết người ban đầu, cùng với câu nói kia của Bạch Sư – “Đừng động đến người không nên động vào.”
Thấy thế nào thì đây cũng không phải là tính cách của một thanh niên văn nghệ.
Đại lão nghiên cứu khoa học không khỏi nhớ đến đoạn thời gian ông gặp được cháu trai đang mặc đồ nữ kia. Hình như vào thời điểm đó, sự kiện Silent mới vừa phát sinh không được bao lâu. Nhất thời ông nảy sinh một chút nghi ngờ.
Dưới tầm mắt của hai ông nội, Tạ Thần Vũ nhìn về phía Tống Ngạn, toàn thân cậu đều được quần áo bao bọc, sắc mặt đỏ lên, đang tựa vào ghế.
Vị học sinh xuất sắc nào đó vẫn luôn bình tĩnh buông lời kích thích chọc điên người khác, lập tức thay đổi sắc mặt, cúi người bế ngang Tống Ngạn lên, cất bước đi ra ngoài.
Mọi người: “?”
Địch Tuần đang ngồi ở gần đó. Vừa rồi anh cũng mơ hồ ngửi thấy được một ít pheromone tràn ra, chứng thực suy đoán của mình chính xác, anh liền giải thích với mọi người: “Tống Ngạn đang đến kỳ động dục.”
Mọi người hiểu rõ, từ từ tiêu hóa chuyện đêm nay, bắt đầu tò mò về các chi tiết trong đó hơn, ví dụ như: Tại sao công ty Tinh Thần lại tham gia vào chuyện này?
Địch Tuần nói: “Chúng tôi phát hiện đá quý có vấn đề, để đề phòng chúng tôi đã đi thuê người.”
Mọi người “Ồ” một tiếng, lại tò mò hỏi: “Tinh Thần có dễ ở chung không? Sâm Đức thật sự là do bọn họ giết sao?”
Địch Tuần nói: “Không hỏi, không rõ lắm.”
Từ trước đến nay, anh vẫn luôn khó ở với người, kiên nhẫn nói thêm vài câu liền lấy cớ mà rời đi.
Lúc này, Tạ Thần Vũ đã ôm Tống Ngạn về tới căn biệt thự.
Anh ra lệnh cho AI chuyển sang hình thức đặc thù và đóng cửa lại, còn bản thân thì đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Tống Ngạn cảm giác cậu đang được đặt ở trên giường, khóe miệng được hôn một cái, liền phối hợp mà ngẩng đầu lên, nhưng kết quả đối phương lại rời đi.
Cậu khó chịu đến mức không nhịn được, bất mãn nhìn qua, thấy được người nào đó đang mở tủ quần áo, từ bên trong xách một chiếc áo sơ mi trắng ra.
Tống Ngạn: “……”
=============
Ông Vũ có một niềm đam mê bất diệt với áo sơ mi trắng =)))))))