Chương 19: Ninh Lạc Túy
“Ây ya!” - Ả kêu lên như thể đang ra hiệu cho Hoắc Viễn Thành đỡ mình.
Nhưng người đàn ông này không hề tinh tế nhận ra ý đồ. Hắn không những không đỡ lấy người đẹp, mà còn né sang một bên khiến cho Hoắc Tiểu Hân ngã đập mặt xuống đất. Ả thấy vậy, vẫn một mặt yếu đuối, rưng rưng nước mắt đối diện với hắn.
“Anh ơi em đau quá, đỡ em dậy được không?”
“Cô.” - Đôi mắt lạnh băng của hắn hướng tới nữ giúp việc đang cầm chổi đi ngang qua. Cô ta giật mình, đứng lại.
“Nhị thiếu có gì phân phó?”
“Đỡ tiểu thư dậy.” - Hắn lạnh giọng, đôi chân dài bước qua nữ giúp việc rồi tiến lên tầng.
Hoắc Tiểu Hân được đỡ dậy vẫn không cam lòng mà cất tiếng.
“Anh hai, anh không biết chị dâu đang đi đâu sao?”
“Không liên quan đến tôi.” - Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Hoắc Viễn Thành vẫn vô cùng lo lắng cho Thẩm Họa Minh. Nhưng hắn không muốn thừa nhận trước mặt người khác. Khi nãy mất dấu cô ở ngã tư vắng vẻ chính là do hắn, taxi cô gọi rõ ràng không hề bình thường.
“Chị ấy đi chơi cùng với anh cả rồi.” - Cho dù hắn không hỏi, ả vẫn lên tiếng.
Đôi chân hắn ngừng lại một chút, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi. Thờ ơ như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Hắn lo cho cô, nhưng rốt cuộc người phụ nữ này lại muốn câu dẫn anh trai hắn?
Bàn tay hắn siết chặt, cơn giận bắt đầu bùng lên cùng với nỗi niềm không tên. Nói là không cam lòng cũng không phải, giận dữ cũng không hẳn, nó rất khó giải thích nhưng lại khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện, Thẩm Họa Minh vẫn đang ngồi chờ ở ghế trước phòng phẫu thuật cùng với mẹ của Ninh Lạc Túy. Người mẹ đã khóc cạn nước mắt, bà mệt quá nên đã thiếp đi trên vai của cô. Đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được tình thương của một người mẹ dành cho con mình, nể mặt người bạn thân, cô để người phụ nữ này tựa trên vai mình nghỉ ngơi.
Con ngươi màu đen sâu như biển cả hiện lên vẻ u buồn, sốt ruột. Cô không ngờ rằng đợt phẫu thuật này lại lâu đến như thế. Thời gian như muốn giết chết con người.
Trước đây, cũng như thế này, cô cũng đã trải qua thời gian dài đằng đẵng ấy. Khi mà mẹ làm phẫu thuật, trải qua mấy tiếng đồng hồ, trải qua giây phút sinh tử, đèn cấp cứu vẫn còn đang sáng thì cô không thể nghỉ ngơi. Ngày trước còn cười đùa, ngày sau đã trở thành một thi thể lạnh lẽo. Ăn sâu vào trong cô chính là nỗi ám ảnh, là dày vò.
“Lạc Túy, chắc chắn sẽ không sao. Con bé kiên cường như thế, sao có thể xảy ra chuyện gì?” - Hoắc Tịch Sâm thấy sắc mặt cô không được tốt thì lên tiếng an ủi, chỉ mong có thể đỡ phần nào đau buồn.
Nhưng lời nói của anh, cô không hề nghe lọt tai. Những lời nói đó đối với cô đều là vô nghĩa. Trước đây cũng đã có người nói không sao, vậy mà người mẹ cô yêu nhất vẫn rời khỏi cô. Hai từ “không sao” nghe rất nhẹ nhàng và không hề có tác dụng an ủi đối với người đã trải qua đau thương như Thẩm Họa Minh.
Bây giờ, cô lại có niềm tin mãnh liệt là Ninh Lạc Túy sẽ bình an. Và cô luôn tin vào trực giác của mình.
Cuối cùng thì đèn ở phòng cấp cứu đã tắt, cô lập tức gọi mẹ của Ninh Lạc Túy dậy. Đúng lúc đó bác sĩ đi ra, cô vội vã bước tới.
“Bác sĩ, người bên trong sao rồi?”
“Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian.” - Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, đối mặt với cô. - “Phiền người nhà theo tôi đi làm thủ tục nhập viện.”
“Bác, cháu đến phòng của Lạc Túy trước.”
“Được.”
Nói xong, cô lập tức đến phòng bệnh của Ninh Lạc Túy. Cô gái đang ngủ say dường như vô cùng khó chịu, chân mày nhíu lại. Thẩm Họa Minh thở dài, đặt tay lên trán của bạn thân.
“Lần này lại có chuyện gì mà bị thương đến mức này?”
“Lo cho tớ à honey?” - Giọng nói trong trẻo nhưng mang phần cợt nhả cất lên.
Cô giật mình, rút tay lại. Nhưng nhận ra cô bạn này đang cợt nhả mình nên búng nhẹ một cái lên trán Ninh Lạc Túy.
“Cái dạng này là sao đây? Gây sự với ai hả?”
“Người chị em tốt à, cậu đừng như thế chứ. Chỉ là con ruồi bọ muốn gây sự với tớ thôi, cái mạng này còn dai lắm.” - Ninh Lạc Túy đắc ý, vẫn kiêu ngạo mà lên tiếng.
“Cái gì mà ruồi bọ? Không nhìn thấy dáng vẻ của bản thân hiện tại rất khó coi sao? Có khi bây giờ cậu cũng chẳng phải là đối thủ của con bọ đó.” - Thẩm Họa Minh lên tiếng bắt bẻ. Người bạn này rõ ràng chết vì bệnh sĩ cũng không sai.
“Mình biết ai muốn hại mình, chỉ là chưa đủ bằng chứng để hạ bệ người đó thôi.”
“Cậu quên mình là ai sao? Săn tin cứ để mình lo.”
“Đúng đúng. Đại phóng viên tài năng, lần này nhờ cậu rồi. Người đụng mình không phải dạng vừa đâu.” - Nói đến đây, Ninh Lạc Túy thận trọng nhìn Hoắc Tịch Sâm. - “Anh có thể để cho hai đứa con gái có không gian hàn huyên không?”
“Có gì anh không thể nghe?” - Anh nhướn mày. Cô nhóc này quả thực quá tùy hứng.
“Chuyện con gái anh nghe làm gì?”
“Được được, anh ra ngoài chờ.” - Anh biết có dò hỏi nữa thì cũng chỉ bằng không nên đành nhượng bộ mà rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi bóng lưng của Hoắc Tịch Sâm khuất sau cánh cửa, Ninh Lạc Túy mới an tâm mà kể.
“Người này là đối thủ của mình từ lâu, cô ta thủ đoạn vô cùng thâm độc. Nhà là thương nhân, nhưng kẻ chống lưng không chỉ có người cha giàu có mà còn có cả Hoắc Tiểu Hân. Lần này ả ta gây tai nạn chắc chắn là đã sắp xếp từ trước.”
“Tên?”
“Triệu Liễu.”
Nhắc đến cái tên này, Ninh Lạc Túy nghiến răng, gằn giọng, tay siết chặt thành quyền. Cái tên này mãi mãi là cái gai cô muốn nhổ ra cho bằng được.
“Nhớ rồi, là hiện tượng mạng mới nổi gần đây với tin đồn là có bạn trai mới.”
“Đúng, là ả ta.”
Cô nghe vậy thì mỉm cười. Không chỉ có Thẩm Liên Đình mới có bí mật động trời, mà cả bạn của cô ta cũng ghê gớm không kém. Đào sâu thì Thẩm Họa Minh cô chỉ có lợi chứ không có hại. Ngày hôm nay biết được quá nhiều tin tốt.
Nhưng nếu như điều tra sâu thì bản thân cô không có khả năng đó, nhất là đối với kẻ có nhiều cột trụ như Triệu Liễu. Chỉ có thể đánh gục từng cây cột một, sau đó mới có thể đòi lại công bằng cho bạn thân. Nếu đã thế, cây cột đầu tiên không ai khác chính là em gái yêu quý Thẩm Liên Đình của cô rồi.
“Muốn đối phó với hồ ly thì phải tinh ranh hơn hồ ly. Bây giờ mình muốn cậu giúp.”
“Được, có gì cứ nói.” - Ninh Lạc Túy thấy nụ cười trên môi cô bạn thân, biết chắc người này đã có kế hoạch.
“Nhà cậu quen biết rộng, chắc cũng có người quen làm bên hình sự?”
“Ừ đúng.”
“Gần đây mình có biết được chỗ ở của một số tên tội phạm bị truy nã, cậu làm theo kế hoạch của mình chắc chắn thành công.”
Sau khi nghe cô nói xong, Ninh Lạc Túy mới lên tiếng.
“Sao cậu lại biết hành tung của chúng?”
“Trước đây mình bị tính kế, nhưng do tên tội phạm đó quá đần độn nên đã khai ra hết hành tung của anh em hắn, hơn nữa chuyện này liên quan mật thiết đến Thẩm Liên Đình.” - Cô mỉm cười đắc ý. Những thông tin thu được lúc tên ấy đang hoảng loạn chắc hẳn không thể sai. Trường hợp xấu nhất là chúng tìm đến để giết giết người diệt khẩu, hoặc là chuyển chỗ ở để cảnh sát không phát hiện ra.
Nhưng người đàn ông này không hề tinh tế nhận ra ý đồ. Hắn không những không đỡ lấy người đẹp, mà còn né sang một bên khiến cho Hoắc Tiểu Hân ngã đập mặt xuống đất. Ả thấy vậy, vẫn một mặt yếu đuối, rưng rưng nước mắt đối diện với hắn.
“Anh ơi em đau quá, đỡ em dậy được không?”
“Cô.” - Đôi mắt lạnh băng của hắn hướng tới nữ giúp việc đang cầm chổi đi ngang qua. Cô ta giật mình, đứng lại.
“Nhị thiếu có gì phân phó?”
“Đỡ tiểu thư dậy.” - Hắn lạnh giọng, đôi chân dài bước qua nữ giúp việc rồi tiến lên tầng.
Hoắc Tiểu Hân được đỡ dậy vẫn không cam lòng mà cất tiếng.
“Anh hai, anh không biết chị dâu đang đi đâu sao?”
“Không liên quan đến tôi.” - Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Hoắc Viễn Thành vẫn vô cùng lo lắng cho Thẩm Họa Minh. Nhưng hắn không muốn thừa nhận trước mặt người khác. Khi nãy mất dấu cô ở ngã tư vắng vẻ chính là do hắn, taxi cô gọi rõ ràng không hề bình thường.
“Chị ấy đi chơi cùng với anh cả rồi.” - Cho dù hắn không hỏi, ả vẫn lên tiếng.
Đôi chân hắn ngừng lại một chút, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi. Thờ ơ như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Hắn lo cho cô, nhưng rốt cuộc người phụ nữ này lại muốn câu dẫn anh trai hắn?
Bàn tay hắn siết chặt, cơn giận bắt đầu bùng lên cùng với nỗi niềm không tên. Nói là không cam lòng cũng không phải, giận dữ cũng không hẳn, nó rất khó giải thích nhưng lại khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện, Thẩm Họa Minh vẫn đang ngồi chờ ở ghế trước phòng phẫu thuật cùng với mẹ của Ninh Lạc Túy. Người mẹ đã khóc cạn nước mắt, bà mệt quá nên đã thiếp đi trên vai của cô. Đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được tình thương của một người mẹ dành cho con mình, nể mặt người bạn thân, cô để người phụ nữ này tựa trên vai mình nghỉ ngơi.
Con ngươi màu đen sâu như biển cả hiện lên vẻ u buồn, sốt ruột. Cô không ngờ rằng đợt phẫu thuật này lại lâu đến như thế. Thời gian như muốn giết chết con người.
Trước đây, cũng như thế này, cô cũng đã trải qua thời gian dài đằng đẵng ấy. Khi mà mẹ làm phẫu thuật, trải qua mấy tiếng đồng hồ, trải qua giây phút sinh tử, đèn cấp cứu vẫn còn đang sáng thì cô không thể nghỉ ngơi. Ngày trước còn cười đùa, ngày sau đã trở thành một thi thể lạnh lẽo. Ăn sâu vào trong cô chính là nỗi ám ảnh, là dày vò.
“Lạc Túy, chắc chắn sẽ không sao. Con bé kiên cường như thế, sao có thể xảy ra chuyện gì?” - Hoắc Tịch Sâm thấy sắc mặt cô không được tốt thì lên tiếng an ủi, chỉ mong có thể đỡ phần nào đau buồn.
Nhưng lời nói của anh, cô không hề nghe lọt tai. Những lời nói đó đối với cô đều là vô nghĩa. Trước đây cũng đã có người nói không sao, vậy mà người mẹ cô yêu nhất vẫn rời khỏi cô. Hai từ “không sao” nghe rất nhẹ nhàng và không hề có tác dụng an ủi đối với người đã trải qua đau thương như Thẩm Họa Minh.
Bây giờ, cô lại có niềm tin mãnh liệt là Ninh Lạc Túy sẽ bình an. Và cô luôn tin vào trực giác của mình.
Cuối cùng thì đèn ở phòng cấp cứu đã tắt, cô lập tức gọi mẹ của Ninh Lạc Túy dậy. Đúng lúc đó bác sĩ đi ra, cô vội vã bước tới.
“Bác sĩ, người bên trong sao rồi?”
“Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian.” - Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, đối mặt với cô. - “Phiền người nhà theo tôi đi làm thủ tục nhập viện.”
“Bác, cháu đến phòng của Lạc Túy trước.”
“Được.”
Nói xong, cô lập tức đến phòng bệnh của Ninh Lạc Túy. Cô gái đang ngủ say dường như vô cùng khó chịu, chân mày nhíu lại. Thẩm Họa Minh thở dài, đặt tay lên trán của bạn thân.
“Lần này lại có chuyện gì mà bị thương đến mức này?”
“Lo cho tớ à honey?” - Giọng nói trong trẻo nhưng mang phần cợt nhả cất lên.
Cô giật mình, rút tay lại. Nhưng nhận ra cô bạn này đang cợt nhả mình nên búng nhẹ một cái lên trán Ninh Lạc Túy.
“Cái dạng này là sao đây? Gây sự với ai hả?”
“Người chị em tốt à, cậu đừng như thế chứ. Chỉ là con ruồi bọ muốn gây sự với tớ thôi, cái mạng này còn dai lắm.” - Ninh Lạc Túy đắc ý, vẫn kiêu ngạo mà lên tiếng.
“Cái gì mà ruồi bọ? Không nhìn thấy dáng vẻ của bản thân hiện tại rất khó coi sao? Có khi bây giờ cậu cũng chẳng phải là đối thủ của con bọ đó.” - Thẩm Họa Minh lên tiếng bắt bẻ. Người bạn này rõ ràng chết vì bệnh sĩ cũng không sai.
“Mình biết ai muốn hại mình, chỉ là chưa đủ bằng chứng để hạ bệ người đó thôi.”
“Cậu quên mình là ai sao? Săn tin cứ để mình lo.”
“Đúng đúng. Đại phóng viên tài năng, lần này nhờ cậu rồi. Người đụng mình không phải dạng vừa đâu.” - Nói đến đây, Ninh Lạc Túy thận trọng nhìn Hoắc Tịch Sâm. - “Anh có thể để cho hai đứa con gái có không gian hàn huyên không?”
“Có gì anh không thể nghe?” - Anh nhướn mày. Cô nhóc này quả thực quá tùy hứng.
“Chuyện con gái anh nghe làm gì?”
“Được được, anh ra ngoài chờ.” - Anh biết có dò hỏi nữa thì cũng chỉ bằng không nên đành nhượng bộ mà rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi bóng lưng của Hoắc Tịch Sâm khuất sau cánh cửa, Ninh Lạc Túy mới an tâm mà kể.
“Người này là đối thủ của mình từ lâu, cô ta thủ đoạn vô cùng thâm độc. Nhà là thương nhân, nhưng kẻ chống lưng không chỉ có người cha giàu có mà còn có cả Hoắc Tiểu Hân. Lần này ả ta gây tai nạn chắc chắn là đã sắp xếp từ trước.”
“Tên?”
“Triệu Liễu.”
Nhắc đến cái tên này, Ninh Lạc Túy nghiến răng, gằn giọng, tay siết chặt thành quyền. Cái tên này mãi mãi là cái gai cô muốn nhổ ra cho bằng được.
“Nhớ rồi, là hiện tượng mạng mới nổi gần đây với tin đồn là có bạn trai mới.”
“Đúng, là ả ta.”
Cô nghe vậy thì mỉm cười. Không chỉ có Thẩm Liên Đình mới có bí mật động trời, mà cả bạn của cô ta cũng ghê gớm không kém. Đào sâu thì Thẩm Họa Minh cô chỉ có lợi chứ không có hại. Ngày hôm nay biết được quá nhiều tin tốt.
Nhưng nếu như điều tra sâu thì bản thân cô không có khả năng đó, nhất là đối với kẻ có nhiều cột trụ như Triệu Liễu. Chỉ có thể đánh gục từng cây cột một, sau đó mới có thể đòi lại công bằng cho bạn thân. Nếu đã thế, cây cột đầu tiên không ai khác chính là em gái yêu quý Thẩm Liên Đình của cô rồi.
“Muốn đối phó với hồ ly thì phải tinh ranh hơn hồ ly. Bây giờ mình muốn cậu giúp.”
“Được, có gì cứ nói.” - Ninh Lạc Túy thấy nụ cười trên môi cô bạn thân, biết chắc người này đã có kế hoạch.
“Nhà cậu quen biết rộng, chắc cũng có người quen làm bên hình sự?”
“Ừ đúng.”
“Gần đây mình có biết được chỗ ở của một số tên tội phạm bị truy nã, cậu làm theo kế hoạch của mình chắc chắn thành công.”
Sau khi nghe cô nói xong, Ninh Lạc Túy mới lên tiếng.
“Sao cậu lại biết hành tung của chúng?”
“Trước đây mình bị tính kế, nhưng do tên tội phạm đó quá đần độn nên đã khai ra hết hành tung của anh em hắn, hơn nữa chuyện này liên quan mật thiết đến Thẩm Liên Đình.” - Cô mỉm cười đắc ý. Những thông tin thu được lúc tên ấy đang hoảng loạn chắc hẳn không thể sai. Trường hợp xấu nhất là chúng tìm đến để giết giết người diệt khẩu, hoặc là chuyển chỗ ở để cảnh sát không phát hiện ra.