Chương 3: Nàng... Trọng sinh rồi
"Tiểu thư... Tiểu thư, người đừng dọa nô tỳ."
Đau.
Cơn đau tê tâm liệt phế từ đáy lòng lan ra toàn thân thể nàng, thật sự khiến Tần Mạn Kiều không thiết sống nữa. Bên tai thỉnh thoảng lại vang tiếng thút thít quen thuộc, nhưng mí mắt trĩu nặng khiến nàng không tài nào nhấc lên nổi.
Ngay lúc này, nàng bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ như không, như có một lực ôm nàng nhấc lên không trung vậy. Một cỗ đàn hương nồng nặc xông vào mũi, đó là... khí tức của Sở Nghiêu.
Là hắn sao?
Hắn còn nguyện ý muốn nàng sao?
"Tần Mạn Kiều, nàng chán ghét đến mức muốn vứt bỏ cô như thế sao?"
Giọng nói trầm thấp băng lãnh bỗng dưng vụt qua bên tai nàng.
Tần Mạn Kiều mở trừng lớn hai mắt, rõ ràng trước mắt là bầu trời cao vời vợi, ánh mặt trời chói chang.
Còn có...
Khuôn mặt tuấn mỹ vô song vô cùng quen thuộc đột nhiên ập vào đồng tử nàng.
Hiển nhiên, nam nhân đang ôm nàng trong ngực, không ai khác chính là Sở Nghiêu trong bộ dáng còn thành niên.
Hắn là đệ nhất mỹ nam Chu Khải Quốc, bất luận là đem dung mạo này so sánh với nam nhân Tứ Quốc, hắn mãi mãi là đứng đầu, không ai có thể sánh bằng.
Hắn có kinh nghiệm sa trường dày dặn, toàn thân tỏa ra cốt cách của một vị võ tướng, trầm ổn lại không mất đi uy lực, quan trọng nhất là bộ dáng này của Sở Nghiêu tràn đầy tinh thần phấn chấn cùng sức sống.
Nào có giống bộ dáng xấu xí tàn tạ mà nàng thấy trước khi chết.
Hóa ra chết cũng thật tốt, cả hai có thể trở lại bộ dáng ban đầu.
Tần Mạn Kiều há to miệng, muốn kêu tên hắn, lại chẳng ngờ ngay sau đó, hắn đem nàng đẩy tới một cái ôm khác. Nàng chưa kịp định thần, nam nhân nọ đã lưu loát đứng dậy, ngữ khí băng lãnh dọa người.
"Nàng không cần lấy cái chết để tỏ rõ chán ghét và quyết tâm vứt bỏ cô, nếu nàng đã không nguyện ý, hôn ước của chúng ta, nên đến đây thôi."
Hắn quay người phất tay áo, hai ba bước rút gọn tiến về phía tuấn mã, phóng người lên lưng ngựa.
Tần Mạn Kiều lúc này mới bừng tỉnh, thanh âm quen thuộc kia cùng với thân ảnh sống động trước mắt, khiến nàng ý thức được có điểm nào không ổn. Nàng đột nhiên quay đầu, người đang ôm nàng hiện giờ chính là thị tỳ thiếp thân của nàng tên Phúc Hỉ.
Nhưng, Phúc Hỉ rõ ràng đã chết rồi mà?
"Tiểu thư, tại sao người lại ngốc như thế? Xe ngựa chạy nhanh, người cứ như vậy nhảy xuống, nếu Thái tử điện hạ không kịp thời tiếp ứng thì người đã..."
"Bây giờ là năm bao nhiêu?"
Phúc Hỉ đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên im bặt, một mặt kinh hoảng nhìn tới nhìn lui xem Tần Mạn Kiều: "Tiểu...tiểu thư, người có chỗ nào không ổn sao?"
"Mau nói cho ta biết, năm này là năm bao nhiêu?"
"Khải Quốc, thứ bảy ngày mùng sáu tháng mười năm thứ mười bốn."
"Thứ bảy năm thứ mười bốn, tiên đế còn tại vị, Sở Nghiêu mới vừa được phong làm Hoàng Thái tử."
Nàng trọng sinh rồi!
Ngày này năm đó, nàng bị phụ thân hạ lệnh đưa đến Kim Nguyệt Am trên núi Long Vân. Sở Nghiêu muốn đem nàng trở về Đông Cung, nàng lại không đồng ý, trong đầu lúc đó chỉ nghĩ đến việc bản thân bị đưa tới Kim Nguyệt Am, tất cả đều do Sở Nghiêu gây nên.
Nàng trong cơn tức giận, ngay trước mặt Sở Nghiêu cùng thuộc hạ của hắn, lấy cái chết để tỏ rõ lòng mình. Chính là muốn nói rõ: Nàng có chết cũng sẽ không cùng hắn trở về.
Thế là liền từ xe ngựa dứt khoát nhảy xuống, cũng là Sở Nghiêu phải ra tay đỡ lấy nàng.
Nhưng mà, kiếp trước hắn chưa từng đề cập qua chuyện giải trừ hôn ước, mặc cho nàng có ầm ĩ náo loạn thế nào, hắn cũng chưa từng một lần buông tay.
Nhưng, cũng chính vừa rồi là hắn nói với nàng, hôn ước giữa hắn và nàng tất cả chỉ đến đây thôi.
Không thể nào.
Sao có thể đến đây thì thôi.
Một đời này, đổi lại là nàng bảo vệ hắn, là nàng theo đuổi hắn đi.
Nàng nguyện ý dùng cả đời này để sám hối chuộc tội, sửa chữa những sai lầm đã qua, mặc kệ cho cả đời này hắn không còn nguyện ý nhìn nàng lấy một lần, cũng chẳng sao cả.
Tần Mạn Kiểu lảo đảo nghiêng ngả từ dưới đất đứng lên, nhìn thân ảnh ở phía xa. Lệ rơi đầy mặt.
"Sở Nghiêu..."
Nàng nhấc làn váy, đuổi theo hướng thân ảnh nọ, một lần nữa cất giọng gọi.
"Sở Nghiêu"
Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu, ngươi chậm lại một chút, chờ ta với.
Ta biết sai rồi.
Là ta có lỗi với ngươi.
"A"
Tầm nhìn trước mặt bị nước mắt làm cho mờ mờ ảo ảo, nàng vô ý đạp phải tảng đá, vô lực ngã xuống đất. Bàn tay tiếp đất truyền đến cảm giác đau rát. Đồng tử nàng giãn lớn, nhìn xuống gan bàn tay đã nhuộm đẫm máu tươi, hình ảnh Sở Nghiêu vì nàng mà tự tay xuống hái Địa Ngục Chi Liên bỗng lướt qua đại não.
Đôi bàn tay sinh ra để cầm kiếm đứng đầu thiên hạ ấy, lại bị nàng từng chút từng chút một hủy hoại, chút đau đớn ở gan bàn tay này có tính là gì.
Nàng toan đứng lên, lại bị một lực kéo mạnh.
Tần Mạn Kiều sửng sốt ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Nghiêu tuấn nhan lạnh băng đứng trước mặt, thanh âm lạnh nhạt tới cực điểm.
"Đuổi theo cô làm cái gì?"
"Phanh" Người vừa được hắn đỡ lên, chẳng nói chẳng rằng đột nhiên nhào vào lòng hắn, vòng tay bên eo hắn siết chặt lại.
Cả cơ thể hắn cũng vì vậy mà cứng đờ.
Đau.
Cơn đau tê tâm liệt phế từ đáy lòng lan ra toàn thân thể nàng, thật sự khiến Tần Mạn Kiều không thiết sống nữa. Bên tai thỉnh thoảng lại vang tiếng thút thít quen thuộc, nhưng mí mắt trĩu nặng khiến nàng không tài nào nhấc lên nổi.
Ngay lúc này, nàng bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ như không, như có một lực ôm nàng nhấc lên không trung vậy. Một cỗ đàn hương nồng nặc xông vào mũi, đó là... khí tức của Sở Nghiêu.
Là hắn sao?
Hắn còn nguyện ý muốn nàng sao?
"Tần Mạn Kiều, nàng chán ghét đến mức muốn vứt bỏ cô như thế sao?"
Giọng nói trầm thấp băng lãnh bỗng dưng vụt qua bên tai nàng.
Tần Mạn Kiều mở trừng lớn hai mắt, rõ ràng trước mắt là bầu trời cao vời vợi, ánh mặt trời chói chang.
Còn có...
Khuôn mặt tuấn mỹ vô song vô cùng quen thuộc đột nhiên ập vào đồng tử nàng.
Hiển nhiên, nam nhân đang ôm nàng trong ngực, không ai khác chính là Sở Nghiêu trong bộ dáng còn thành niên.
Hắn là đệ nhất mỹ nam Chu Khải Quốc, bất luận là đem dung mạo này so sánh với nam nhân Tứ Quốc, hắn mãi mãi là đứng đầu, không ai có thể sánh bằng.
Hắn có kinh nghiệm sa trường dày dặn, toàn thân tỏa ra cốt cách của một vị võ tướng, trầm ổn lại không mất đi uy lực, quan trọng nhất là bộ dáng này của Sở Nghiêu tràn đầy tinh thần phấn chấn cùng sức sống.
Nào có giống bộ dáng xấu xí tàn tạ mà nàng thấy trước khi chết.
Hóa ra chết cũng thật tốt, cả hai có thể trở lại bộ dáng ban đầu.
Tần Mạn Kiều há to miệng, muốn kêu tên hắn, lại chẳng ngờ ngay sau đó, hắn đem nàng đẩy tới một cái ôm khác. Nàng chưa kịp định thần, nam nhân nọ đã lưu loát đứng dậy, ngữ khí băng lãnh dọa người.
"Nàng không cần lấy cái chết để tỏ rõ chán ghét và quyết tâm vứt bỏ cô, nếu nàng đã không nguyện ý, hôn ước của chúng ta, nên đến đây thôi."
Hắn quay người phất tay áo, hai ba bước rút gọn tiến về phía tuấn mã, phóng người lên lưng ngựa.
Tần Mạn Kiều lúc này mới bừng tỉnh, thanh âm quen thuộc kia cùng với thân ảnh sống động trước mắt, khiến nàng ý thức được có điểm nào không ổn. Nàng đột nhiên quay đầu, người đang ôm nàng hiện giờ chính là thị tỳ thiếp thân của nàng tên Phúc Hỉ.
Nhưng, Phúc Hỉ rõ ràng đã chết rồi mà?
"Tiểu thư, tại sao người lại ngốc như thế? Xe ngựa chạy nhanh, người cứ như vậy nhảy xuống, nếu Thái tử điện hạ không kịp thời tiếp ứng thì người đã..."
"Bây giờ là năm bao nhiêu?"
Phúc Hỉ đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên im bặt, một mặt kinh hoảng nhìn tới nhìn lui xem Tần Mạn Kiều: "Tiểu...tiểu thư, người có chỗ nào không ổn sao?"
"Mau nói cho ta biết, năm này là năm bao nhiêu?"
"Khải Quốc, thứ bảy ngày mùng sáu tháng mười năm thứ mười bốn."
"Thứ bảy năm thứ mười bốn, tiên đế còn tại vị, Sở Nghiêu mới vừa được phong làm Hoàng Thái tử."
Nàng trọng sinh rồi!
Ngày này năm đó, nàng bị phụ thân hạ lệnh đưa đến Kim Nguyệt Am trên núi Long Vân. Sở Nghiêu muốn đem nàng trở về Đông Cung, nàng lại không đồng ý, trong đầu lúc đó chỉ nghĩ đến việc bản thân bị đưa tới Kim Nguyệt Am, tất cả đều do Sở Nghiêu gây nên.
Nàng trong cơn tức giận, ngay trước mặt Sở Nghiêu cùng thuộc hạ của hắn, lấy cái chết để tỏ rõ lòng mình. Chính là muốn nói rõ: Nàng có chết cũng sẽ không cùng hắn trở về.
Thế là liền từ xe ngựa dứt khoát nhảy xuống, cũng là Sở Nghiêu phải ra tay đỡ lấy nàng.
Nhưng mà, kiếp trước hắn chưa từng đề cập qua chuyện giải trừ hôn ước, mặc cho nàng có ầm ĩ náo loạn thế nào, hắn cũng chưa từng một lần buông tay.
Nhưng, cũng chính vừa rồi là hắn nói với nàng, hôn ước giữa hắn và nàng tất cả chỉ đến đây thôi.
Không thể nào.
Sao có thể đến đây thì thôi.
Một đời này, đổi lại là nàng bảo vệ hắn, là nàng theo đuổi hắn đi.
Nàng nguyện ý dùng cả đời này để sám hối chuộc tội, sửa chữa những sai lầm đã qua, mặc kệ cho cả đời này hắn không còn nguyện ý nhìn nàng lấy một lần, cũng chẳng sao cả.
Tần Mạn Kiểu lảo đảo nghiêng ngả từ dưới đất đứng lên, nhìn thân ảnh ở phía xa. Lệ rơi đầy mặt.
"Sở Nghiêu..."
Nàng nhấc làn váy, đuổi theo hướng thân ảnh nọ, một lần nữa cất giọng gọi.
"Sở Nghiêu"
Sở Nghiêu.
Sở Nghiêu, ngươi chậm lại một chút, chờ ta với.
Ta biết sai rồi.
Là ta có lỗi với ngươi.
"A"
Tầm nhìn trước mặt bị nước mắt làm cho mờ mờ ảo ảo, nàng vô ý đạp phải tảng đá, vô lực ngã xuống đất. Bàn tay tiếp đất truyền đến cảm giác đau rát. Đồng tử nàng giãn lớn, nhìn xuống gan bàn tay đã nhuộm đẫm máu tươi, hình ảnh Sở Nghiêu vì nàng mà tự tay xuống hái Địa Ngục Chi Liên bỗng lướt qua đại não.
Đôi bàn tay sinh ra để cầm kiếm đứng đầu thiên hạ ấy, lại bị nàng từng chút từng chút một hủy hoại, chút đau đớn ở gan bàn tay này có tính là gì.
Nàng toan đứng lên, lại bị một lực kéo mạnh.
Tần Mạn Kiều sửng sốt ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Nghiêu tuấn nhan lạnh băng đứng trước mặt, thanh âm lạnh nhạt tới cực điểm.
"Đuổi theo cô làm cái gì?"
"Phanh" Người vừa được hắn đỡ lên, chẳng nói chẳng rằng đột nhiên nhào vào lòng hắn, vòng tay bên eo hắn siết chặt lại.
Cả cơ thể hắn cũng vì vậy mà cứng đờ.