Chương 4: Vỏ bọc bên ngoài
"Kingdom" - sòng bạc lớn nhất Đế Thành, nơi dành cho những "con bạc" chính hiệu, nơi diễn ra rất nhiều giao dịch ngầm.
Nhưng không phải ai cũng có thể bước chân vào nơi đây, bởi lẽ nơi đây cần phải có thẻ hội viên VIP mới có thể đi vào bên trong, vậy nên "Kingdom" chính là sòng bạc dành cho giới thượng lưu.
Bên trong "Kingdom", sảnh chính đã đông nghịt người, hầu hết các bàn dùng để chơi mạt chược, đánh bài,...đều chật kín. Tổng thể trông vô cùng náo nhiệt, không riêng gì hôm nay, mà những ngày khác đều vậy.
Trên lầu hai, ở nơi sảnh chính của tòa nhà, Bạch Thiên Kình một thân nhàn nhã ngồi ở sofa, hướng ánh mắt sắc bén xuống phía dưới. Biểu cảm trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng, ai nhìn vào khuôn mặt ấy cũng cảm nhận được một sự áp bức vô hình luôn đè nén.
"Nay sao lại nổi hứng đến chỗ này vậy? Cậu không ở nhà với cô vợ nhỏ của mình sao?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, phá tan bầu không khí có chút cứng nhắc, và chủ nhân của giọng nói ấy chính là Âu Dương Lam Ân - một trong những người bạn tốt của Bạch Thiên Kình.
"Tôi đến sòng bạc của mình còn phải xin phép cậu sao?!"
Đối diện với những câu hỏi nhảm nhí của Âu Dương Lam Ân, Bạch Thiên Kình chỉ lạnh lùng hỏi vặn lại, và tất nhiên điều đó đã khiến cậu bạn nào đó cứng họng.
"Ách...tôi không có ý như vậy. Chỉ là, một năm có 365 ngày thì có 366 ngày cậu không đến đây rồi. Ai nhìn vào còn tưởng tôi mới là chủ, cậu là khách đấy!"
Âu Dương Lam Ân khẽ bĩu môi kể lể, vâng từ khi thành lập nơi này số lần Bạch Thiên Kình xuất hiện đếm trên đầu ngón tay. Tất cả mọi việc từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều do một tay anh phụ trách giải quyết.
Con mẹ nó chứ, thử hỏi có ông chủ nào như Bạch Thiên Kình đây, suốt ngày biến mất tăm hơi không? Hại Âu Dương Lam Ân anh phải quản lý cái nơi vừa rộng lớn vừa phức tạp như "Kingdom", ngay cả thời gian nghỉ phép cũng không có, huhu...anh quá thảm rồi, cư nhiên bị nhà tư bản Bạch Thiên Kình chèn ép.
"Không phải chỉ là một sòng bạc sao? Cậu không thể đảm nhận ư?!" Hắn liếc nhẹ cậu bạn nào đó, buông ra những lời vô cùng sát thương.
"Con mẹ nó! Cậu nói hay lắm, chỉ là một sòng bạc sao? Trong mắt cậu là như vậy, nhưng "Kingdom" đâu phải là một sòng bạc đơn giản, nếu dễ quản lý sao cậu còn giao cho tôi làm gì! Sao không tự đi mà quản đi!"
Âu Dương Lam Ân nhất thời nổi giận bộc bạch hết nỗi uất hận trong lòng, Bạch Thiên Kình này thật con mẹ nó lúc nào cũng làm anh tức chết mà. Suốt ngày trưng ra bộ mặt khó ở, không biết kiểu gì mà lấy được vợ nữa, sao không độc thân đến già luôn đi! Hừ!
Dù rất tức giận nhưng những lời kia anh chỉ dám nghĩ trong lòng, nếu nói ra anh tin chắc ngày mai các trang báo sẽ đồng loạt đưa tin Thiếu gia nào đó đã bị giết hại một cách thảm khốc, cư nhiên anh chưa muốn đi gặp lão diêm vương sớm đâu.
"Hửm?! Cậu đang trách tôi? Không phải lúc trước là cậu sống chết đòi để quản lý nơi này à, chẳng lẽ muốn trở về tiếp quản tập đoàn nhà cậu rồi?!"
Bạch Thiên Kình thu lại ánh mắt lạnh lẽo, khẽ đưa mắt nhìn Âu Dương Lam Ân, từng câu từng chữ phát ra từ miệng hắn luôn khiến người khác bị chặn họng. Tuyệt nhiên Âu Dương Lam Ân không thể nào phản bác lại lời nói của hắn, bởi vì những lời mà hắn vừa nói đều là sự thật.
Vài năm trước, vì không muốn tiếp quản tập đoàn của gia tộc nên Âu Dương Lam Ân đã xin Bạch Thiên Kình cho mình quản lý "Kingdom", lúc đó anh chỉ nghĩ rất đơn giản rằng nếu làm ông chủ thì sẽ rất nhàn nhã.
Nhưng không! Tất cả cũng chỉ là thế giới màu hồng mà anh ảo tưởng ra, và sự thật luôn tàn khốc, anh không hề được nhàn nhã như trong tưởng tượng. Dù hàng năm đều nhận được số tiền kếch xù từ Bạch Thiên Kình, nhưng anh lại phải trả một cái giá rất lớn, chính là làm việc thục mạng.
"Được rồi, tôi sai. Haizz...thà làm việc ở đây còn hơn về tiếp quản tập đoàn nhàm chán kia, vẫn là nhìn người khác chơi bạc thú vị hơn."
Tưởng tượng đến cảnh suốt ngày nhìn những khuôn mặt méo mó, sợ sệt của những vị lãnh đạo trong tập đoàn, Âu Dương Lam Ân lại cảm thấy nhàm chán. Vẫn là ở lại tiếp quản sòng bạc vui hơn, lâu lâu anh còn được thưởng thức những màn kịch thú vị mà, ngu gì mà trở về nơi nhàm chán kia chứ.
"Hừ! Biết vậy thì tốt!" Hắn lạnh giọng đáp.
Sau đó tiếp tục quan sát sảnh chính phía dưới, ánh mắt hướng tới một khu vực chơi bạc ở góc trái của sảnh, khóe miệng khẽ giương lên nở một nụ cười trào phúng. Mà cảnh tượng này lại vô tình lọt vào mắt cậu bạn nào đó, khiến anh sững sờ ngây ra một lúc, quên luôn việc bản thân định uống rượu.
Chết tiệt! Cư nhiên hôm nay Âu Dương Lam Ân anh lại có thể chứng kiến cảnh Bạch Thiên Kình cười, ôi không biết là kẻ nào lại sắp gặp tai họa đây?!
"Cậu cười gì vậy?"
Âu Dương Lam Ân khẽ nuốt nước bọt "ực" một cái, rồi tò mò hỏi. Ánh mắt sắc bén cũng đưa về hướng Bạch Thiên Kình đang nhìn, trong lòng nhất thời cả kinh, hóa ra là nhìn con mồi.
Bầu không gian giữa hai người đàn ông rơi vào tĩnh lặng, hiển nhiên Bạch Thiên Kình không có trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào con mồi khi nãy, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên thích thú.
"Cậu định giải quyết hắn ta sao?" Anh vẫn là không chịu được không gian tĩnh lặng, tiếp tục nói.
"Chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi, cậu nghĩ cần tôi ra tay sao?!" Hắn cười cợt đáp.
Bộ mặt dửng dưng không để đối thủ vào mắt khiến Âu Dương Lam Ân có chút bội phục, trên thế gian này cũng chỉ có Bạch Thiên Kình là có thể bình thản một cách đáng sợ như vậy khi đứng trước mặt kẻ thù mà thôi.
Riêng bản thân anh không bao giờ làm được, quả đúng là một ông trùm mafia máu lạnh vô tình trong mắt người đời, anh tâm phục khẩu phục.
"Được rồi, tôi thua. Mà sắp tới nghe nói Mộ gia lại tổ chức yến tiệc chúc mừng, cậu có định tham gia không? Với danh nghĩa cháu rể của lão già Mộ kia."
Âu Dương Lam Ân nhàm chán đặt ly rượu vang xuống bàn, chuyển chủ đề. Anh cũng biết ít nhiều về mối quan hệ giữa Bạch Thiên Kình với Mạn Lan Đình và Mộ gia, hình như không được tốt cho lắm, phải nói vô cùng xấu đi.
Dù bề ngoài Mộ gia và Bạch gia liên hôn, nhưng ai nhìn vào cũng biết đây là một cuộc liên hôn chính trị, vì lợi ích gia tộc. Hơn hết đứa cháu nuôi Mạn Lan Đình của Mộ gia chủ chẳng khác nào là một quân cờ trong mắt lão già đó, liên hôn cũng chỉ là một chuyện, còn mục đích sâu xa nữa kìa.
Không những thế, dạo gần đây tên Mộ Thừa Hiên - cháu đích tôn của Mộ gia chủ luôn không ngừng tìm cách khiêu chiến Bạch gia, hẳn là hắn ta rất khó chịu khi bị Bạch Thiên Kình cướp mất mối làm ăn lớn.
"Không đi! Vừa phiền phức vừa nhàm chán!"
Bạch Thiên Kình thu lại ánh mắt, vươn đôi tay thon dài với lấy ly rượu vang trên bàn, đưa lên nhấp một ngụm. Sau đó trầm tư nhìn ly rượu vang trên tay, thứ chất lỏng màu hổ phách khẽ sóng sánh, giống như nội tâm của ai đó, đang bị dao động.
"Nhưng ít nhiều cậu cũng phải cho vợ cậu một chút thể diện chứ. Cậu không biết cô ấy luôn bị tên Mộ Thừa Hiên kia chèn ép à? Cậu định để yên sao?!"
Nghĩ đến Mạn Lan Đình, Âu Dương Lam Ân không kìm lòng được mà cảm thấy thương xót, không nhịn được mà bất bình thay cô. Ít nhiều cô cũng là vợ của Bạch Thiên Kình, anh không tin hắn lại có thể trơ mắt nhìn vợ mình bị người khác bắt nạt.
"Hừ! Cậu nói ít đi một câu cũng không ai bảo cậu câm đâu!"
Hắn khó chịu nói, dạo này hễ có ai nhắc đến Mạn Lan Đình là tâm tình của hắn lại trở nên kích động, dẫu có chút khó chịu trong lòng. Nhưng hình như hắn có chút tức giận khi biết được vợ của mình bị người khác khi dễ, vợ của hắn chỉ có hắn mới được khi dễ, những kẻ khác hắn tuyệt đối không bỏ qua.
"Xí! Tôi chỉ là đang lo cho hạnh phúc sau này của cậu thôi, đừng để sau này người ta bỏ đi rồi mới hối hận nhé! Đến lúc đó đừng đến tìm tôi khóc lóc này nọ."
Âu Dương Lam Ân bĩu môi khinh bỉ nói, cậu bạn này của anh ấy à, anh là người hiểu nhất đó. Dù bề ngoài hắn có lạnh lùng vô tình ra sao, nhưng thực chất bên trong rất ấm áp, cái bên ngoài cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Bởi lẽ bất kể một ai khi bị tổn thương sâu sắc luôn tạo cho mình một vỏ bọc cứng cáp bên ngoài, và hắn cũng không ngoại lệ.
"Hừ! Nhảm nhí!" Hắn đứng dậy, sửa lại cà vạt, buông ra một câu rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, trong lòng Âu Dương Lam Ân khẽ cười thầm, để anh xem hắn còn cứng miệng được bao lâu, anh chắc chắn sau này Bạch Thiên Kình sẽ hối hận nếu không nghe lời anh.
"Chậc, tôi sẽ đợi đến ngày cậu khóc lóc hối hận!"
Âu Dương Lam Ân khẽ cười tự cảm thán, sau đó tiếp tục nhàn nhã uống rượu, nhưng vẫn không quên việc chính là quan sát sảnh chính phía dưới.
Cuộc sống ấy à, không ai đoán trước được tương lai đâu! Nhưng mà Âu Dương Lam Ân rất tự tin, những lời anh nói hôm nay với Bạch Thiên Kình sẽ xảy ra, nếu như hắn không nghe lời anh.
Nhưng không phải ai cũng có thể bước chân vào nơi đây, bởi lẽ nơi đây cần phải có thẻ hội viên VIP mới có thể đi vào bên trong, vậy nên "Kingdom" chính là sòng bạc dành cho giới thượng lưu.
Bên trong "Kingdom", sảnh chính đã đông nghịt người, hầu hết các bàn dùng để chơi mạt chược, đánh bài,...đều chật kín. Tổng thể trông vô cùng náo nhiệt, không riêng gì hôm nay, mà những ngày khác đều vậy.
Trên lầu hai, ở nơi sảnh chính của tòa nhà, Bạch Thiên Kình một thân nhàn nhã ngồi ở sofa, hướng ánh mắt sắc bén xuống phía dưới. Biểu cảm trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng, ai nhìn vào khuôn mặt ấy cũng cảm nhận được một sự áp bức vô hình luôn đè nén.
"Nay sao lại nổi hứng đến chỗ này vậy? Cậu không ở nhà với cô vợ nhỏ của mình sao?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, phá tan bầu không khí có chút cứng nhắc, và chủ nhân của giọng nói ấy chính là Âu Dương Lam Ân - một trong những người bạn tốt của Bạch Thiên Kình.
"Tôi đến sòng bạc của mình còn phải xin phép cậu sao?!"
Đối diện với những câu hỏi nhảm nhí của Âu Dương Lam Ân, Bạch Thiên Kình chỉ lạnh lùng hỏi vặn lại, và tất nhiên điều đó đã khiến cậu bạn nào đó cứng họng.
"Ách...tôi không có ý như vậy. Chỉ là, một năm có 365 ngày thì có 366 ngày cậu không đến đây rồi. Ai nhìn vào còn tưởng tôi mới là chủ, cậu là khách đấy!"
Âu Dương Lam Ân khẽ bĩu môi kể lể, vâng từ khi thành lập nơi này số lần Bạch Thiên Kình xuất hiện đếm trên đầu ngón tay. Tất cả mọi việc từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều do một tay anh phụ trách giải quyết.
Con mẹ nó chứ, thử hỏi có ông chủ nào như Bạch Thiên Kình đây, suốt ngày biến mất tăm hơi không? Hại Âu Dương Lam Ân anh phải quản lý cái nơi vừa rộng lớn vừa phức tạp như "Kingdom", ngay cả thời gian nghỉ phép cũng không có, huhu...anh quá thảm rồi, cư nhiên bị nhà tư bản Bạch Thiên Kình chèn ép.
"Không phải chỉ là một sòng bạc sao? Cậu không thể đảm nhận ư?!" Hắn liếc nhẹ cậu bạn nào đó, buông ra những lời vô cùng sát thương.
"Con mẹ nó! Cậu nói hay lắm, chỉ là một sòng bạc sao? Trong mắt cậu là như vậy, nhưng "Kingdom" đâu phải là một sòng bạc đơn giản, nếu dễ quản lý sao cậu còn giao cho tôi làm gì! Sao không tự đi mà quản đi!"
Âu Dương Lam Ân nhất thời nổi giận bộc bạch hết nỗi uất hận trong lòng, Bạch Thiên Kình này thật con mẹ nó lúc nào cũng làm anh tức chết mà. Suốt ngày trưng ra bộ mặt khó ở, không biết kiểu gì mà lấy được vợ nữa, sao không độc thân đến già luôn đi! Hừ!
Dù rất tức giận nhưng những lời kia anh chỉ dám nghĩ trong lòng, nếu nói ra anh tin chắc ngày mai các trang báo sẽ đồng loạt đưa tin Thiếu gia nào đó đã bị giết hại một cách thảm khốc, cư nhiên anh chưa muốn đi gặp lão diêm vương sớm đâu.
"Hửm?! Cậu đang trách tôi? Không phải lúc trước là cậu sống chết đòi để quản lý nơi này à, chẳng lẽ muốn trở về tiếp quản tập đoàn nhà cậu rồi?!"
Bạch Thiên Kình thu lại ánh mắt lạnh lẽo, khẽ đưa mắt nhìn Âu Dương Lam Ân, từng câu từng chữ phát ra từ miệng hắn luôn khiến người khác bị chặn họng. Tuyệt nhiên Âu Dương Lam Ân không thể nào phản bác lại lời nói của hắn, bởi vì những lời mà hắn vừa nói đều là sự thật.
Vài năm trước, vì không muốn tiếp quản tập đoàn của gia tộc nên Âu Dương Lam Ân đã xin Bạch Thiên Kình cho mình quản lý "Kingdom", lúc đó anh chỉ nghĩ rất đơn giản rằng nếu làm ông chủ thì sẽ rất nhàn nhã.
Nhưng không! Tất cả cũng chỉ là thế giới màu hồng mà anh ảo tưởng ra, và sự thật luôn tàn khốc, anh không hề được nhàn nhã như trong tưởng tượng. Dù hàng năm đều nhận được số tiền kếch xù từ Bạch Thiên Kình, nhưng anh lại phải trả một cái giá rất lớn, chính là làm việc thục mạng.
"Được rồi, tôi sai. Haizz...thà làm việc ở đây còn hơn về tiếp quản tập đoàn nhàm chán kia, vẫn là nhìn người khác chơi bạc thú vị hơn."
Tưởng tượng đến cảnh suốt ngày nhìn những khuôn mặt méo mó, sợ sệt của những vị lãnh đạo trong tập đoàn, Âu Dương Lam Ân lại cảm thấy nhàm chán. Vẫn là ở lại tiếp quản sòng bạc vui hơn, lâu lâu anh còn được thưởng thức những màn kịch thú vị mà, ngu gì mà trở về nơi nhàm chán kia chứ.
"Hừ! Biết vậy thì tốt!" Hắn lạnh giọng đáp.
Sau đó tiếp tục quan sát sảnh chính phía dưới, ánh mắt hướng tới một khu vực chơi bạc ở góc trái của sảnh, khóe miệng khẽ giương lên nở một nụ cười trào phúng. Mà cảnh tượng này lại vô tình lọt vào mắt cậu bạn nào đó, khiến anh sững sờ ngây ra một lúc, quên luôn việc bản thân định uống rượu.
Chết tiệt! Cư nhiên hôm nay Âu Dương Lam Ân anh lại có thể chứng kiến cảnh Bạch Thiên Kình cười, ôi không biết là kẻ nào lại sắp gặp tai họa đây?!
"Cậu cười gì vậy?"
Âu Dương Lam Ân khẽ nuốt nước bọt "ực" một cái, rồi tò mò hỏi. Ánh mắt sắc bén cũng đưa về hướng Bạch Thiên Kình đang nhìn, trong lòng nhất thời cả kinh, hóa ra là nhìn con mồi.
Bầu không gian giữa hai người đàn ông rơi vào tĩnh lặng, hiển nhiên Bạch Thiên Kình không có trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào con mồi khi nãy, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên thích thú.
"Cậu định giải quyết hắn ta sao?" Anh vẫn là không chịu được không gian tĩnh lặng, tiếp tục nói.
"Chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi, cậu nghĩ cần tôi ra tay sao?!" Hắn cười cợt đáp.
Bộ mặt dửng dưng không để đối thủ vào mắt khiến Âu Dương Lam Ân có chút bội phục, trên thế gian này cũng chỉ có Bạch Thiên Kình là có thể bình thản một cách đáng sợ như vậy khi đứng trước mặt kẻ thù mà thôi.
Riêng bản thân anh không bao giờ làm được, quả đúng là một ông trùm mafia máu lạnh vô tình trong mắt người đời, anh tâm phục khẩu phục.
"Được rồi, tôi thua. Mà sắp tới nghe nói Mộ gia lại tổ chức yến tiệc chúc mừng, cậu có định tham gia không? Với danh nghĩa cháu rể của lão già Mộ kia."
Âu Dương Lam Ân nhàm chán đặt ly rượu vang xuống bàn, chuyển chủ đề. Anh cũng biết ít nhiều về mối quan hệ giữa Bạch Thiên Kình với Mạn Lan Đình và Mộ gia, hình như không được tốt cho lắm, phải nói vô cùng xấu đi.
Dù bề ngoài Mộ gia và Bạch gia liên hôn, nhưng ai nhìn vào cũng biết đây là một cuộc liên hôn chính trị, vì lợi ích gia tộc. Hơn hết đứa cháu nuôi Mạn Lan Đình của Mộ gia chủ chẳng khác nào là một quân cờ trong mắt lão già đó, liên hôn cũng chỉ là một chuyện, còn mục đích sâu xa nữa kìa.
Không những thế, dạo gần đây tên Mộ Thừa Hiên - cháu đích tôn của Mộ gia chủ luôn không ngừng tìm cách khiêu chiến Bạch gia, hẳn là hắn ta rất khó chịu khi bị Bạch Thiên Kình cướp mất mối làm ăn lớn.
"Không đi! Vừa phiền phức vừa nhàm chán!"
Bạch Thiên Kình thu lại ánh mắt, vươn đôi tay thon dài với lấy ly rượu vang trên bàn, đưa lên nhấp một ngụm. Sau đó trầm tư nhìn ly rượu vang trên tay, thứ chất lỏng màu hổ phách khẽ sóng sánh, giống như nội tâm của ai đó, đang bị dao động.
"Nhưng ít nhiều cậu cũng phải cho vợ cậu một chút thể diện chứ. Cậu không biết cô ấy luôn bị tên Mộ Thừa Hiên kia chèn ép à? Cậu định để yên sao?!"
Nghĩ đến Mạn Lan Đình, Âu Dương Lam Ân không kìm lòng được mà cảm thấy thương xót, không nhịn được mà bất bình thay cô. Ít nhiều cô cũng là vợ của Bạch Thiên Kình, anh không tin hắn lại có thể trơ mắt nhìn vợ mình bị người khác bắt nạt.
"Hừ! Cậu nói ít đi một câu cũng không ai bảo cậu câm đâu!"
Hắn khó chịu nói, dạo này hễ có ai nhắc đến Mạn Lan Đình là tâm tình của hắn lại trở nên kích động, dẫu có chút khó chịu trong lòng. Nhưng hình như hắn có chút tức giận khi biết được vợ của mình bị người khác khi dễ, vợ của hắn chỉ có hắn mới được khi dễ, những kẻ khác hắn tuyệt đối không bỏ qua.
"Xí! Tôi chỉ là đang lo cho hạnh phúc sau này của cậu thôi, đừng để sau này người ta bỏ đi rồi mới hối hận nhé! Đến lúc đó đừng đến tìm tôi khóc lóc này nọ."
Âu Dương Lam Ân bĩu môi khinh bỉ nói, cậu bạn này của anh ấy à, anh là người hiểu nhất đó. Dù bề ngoài hắn có lạnh lùng vô tình ra sao, nhưng thực chất bên trong rất ấm áp, cái bên ngoài cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Bởi lẽ bất kể một ai khi bị tổn thương sâu sắc luôn tạo cho mình một vỏ bọc cứng cáp bên ngoài, và hắn cũng không ngoại lệ.
"Hừ! Nhảm nhí!" Hắn đứng dậy, sửa lại cà vạt, buông ra một câu rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, trong lòng Âu Dương Lam Ân khẽ cười thầm, để anh xem hắn còn cứng miệng được bao lâu, anh chắc chắn sau này Bạch Thiên Kình sẽ hối hận nếu không nghe lời anh.
"Chậc, tôi sẽ đợi đến ngày cậu khóc lóc hối hận!"
Âu Dương Lam Ân khẽ cười tự cảm thán, sau đó tiếp tục nhàn nhã uống rượu, nhưng vẫn không quên việc chính là quan sát sảnh chính phía dưới.
Cuộc sống ấy à, không ai đoán trước được tương lai đâu! Nhưng mà Âu Dương Lam Ân rất tự tin, những lời anh nói hôm nay với Bạch Thiên Kình sẽ xảy ra, nếu như hắn không nghe lời anh.