Chương 53
Sau khi cho người đi gọi Vũ Liên Nguyệt xuống, Vũ lão thái gia vẫn muốn quan tâm đến cháu dâu một chút…
**Đình Đình à, ta nghe nói cháu đang thực tập ở bệnh viện của nhà ta đúng không, làm việc ở đó thế nào cháu có thấy có tốt không…**
**Dạ tốt lắm ạ, ở đó có rất nhiều bác sĩ giỏi, cháu cũng có thể học thêm rất nhiều kinh nghiệm ạ…**
**Vậy thì tốt rồi…**
Kiều Uyển Đình vui vẻ đáp lại lời ông nội, giữa hai ông cháu thật sự không hề có một khoảng cách nào cả…
Ở trên phòng lúc này, Vũ Liên Nguyệt đang chuẩn bị một số thứ, để ngày mai đến chỗ anh trai thực tập…
**Cốc… cốc…**
Bên ngoài lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, Vũ Liên Nguyệt liền cho phép người bên ngoài bước vào…
**Vào đi…**
Quản gia sau khi được sử cho phép của tiểu thư thì mới dám bước vào, bởi vì ở Vũ gia này có một nguyên tắc rất khắc khe…
Cho dù là ai đi nữa cũng không được phép bước vào phòng người khác, khi chưa được sự đồng ý của người kia…
Ai cố tình phá vỡ nguyên tắc sẽ bị đuổi khỏi Vũ gia, cả đời này cũng đừng hòng sống tốt…
**Thưa tiểu thư, lão gia bảo tôi lên đây gọi cô xuống, có bạn của tiểu thư đến tìm à…**
Vũ Liên Nguyệt nghe thấy có người đến tìm cũng không khỏi bất ngờ, ở Giang Thành này cô làm gì có bạn chứ…
Cùng lắm cũng chỉ có Mặc Thiên, nhưng mỗi lần anh ấy đến đây đều sẽ lên phòng tìm Vũ Liên Nguyệt, còn lại chỉ có Kiều Uyển Đình mà cô ấy làm gì biết cô sinh sống ở đây mà đến chứ…
**Người đó là nam hay nữ vậy…**
**Dạ là nữ ạ…**
**Được rồi bác cứ xuống trước đi ạ, cháu sẽ xuống ngay đây…**
**Vậy tôi xin phép…**
Trong khi Vũ Liên Nguyệt lúc này lại vô cùng thắc mắc về người bạn dưới nhà, nhanh chóng đi xuống xem xem coi người đó là ai…
Thang máy lúc này liền vang lên mấy tiếng ting…ting, ngay khi cánh cửa Vũ mở ra, đập vào mắt Vũ Liên Nguyệt là bóng lưng quen thuộc…
Lúc đầu Vũ Liên Nguyệt có chút không tin lắm, nhưng càng đến gần lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, khiến cho cô ấy không kiềm được vui mừng mà hét lớn…
**A Đình Đình đúng là cậu rồi, sau cậu biết nhà mình ở đây mà đến tìm vậy…**.
Lời nói vừa hết câu, Vũ Liên Nguyệt dạ chạy nhanh đến ôm chầm lấy Kiều Uyển Đình, như thể sợ cô chạy mất vậy…
**Á Nguyệt Nguyệt cậu ôm tờ chặt quá rồi đấy, mau thả tớ ra ngay, tớ sắp ngạt thở rồi này, cậu làm gì mà phấn khởi quá vậy…**
**A mình xin lỗi, tại mình vui quá, mà Đình Đình sau cậu biết mình ở đây mà đến vậy…**
**Chuyện này… thật ra thì…**
Kiều Uyển Đình cũng không biết phải nói làm sao nữa, đang ngập ngừng thì Vũ Liên Hách chặn ngang…
Có lẽ Vũ Liên Hách cũng biết cô đang ngại ngùng, không biết phải nói làm sao với Vũ Liên Nguyệt, nên anh đã lên tiếng giúp cô giải vây…
**Được rồi, em ngoan ngoãn một chút đi được không, suốt ngày cứ như trẻ con vậy, nhốn nháo cả lên…**
Về phía Vũ Liên Nguyệt sau khi nghe anh trai nói vậy, liền phì má giận dỗi lên tiếng…
**Mặc kệ em, em cứ thích làm trẻ con đấy thì sao…**
Sau đó lại chẳng thấy chị dâu đâu cả, Vũ Liên Nguyệt cho rằng anh trai lại thất hứa, không đưa chị dâu về nhà liền bày trò khêu khích…<code> ***Anh à, vợ anh đâu rồi, sau lại không đưa về đây vậy, không phải là anh lại sợ em ức hiếp chị ấy đấy chứ*..** ***Chị dâu em ấy à, cô ấy không phải người mà em có thể ức hiếp được đâu, ngước lại em vừa nhìn là sẽ thích ngay rồi*..** </code>Biết ngay là cô gái em gái này đang muốn trêu chọc mình, Vũ Liên Hách cũng không vội giới thiệu vợ mình, mà lại muốn trêu ghẹo lại em gái một chút…
Vũ Liên Nguyệt không hề phát hiện ra, người bạn thân bên cạnh cô ấy khuôn mặt lúc này đã đỏ ửng, nhìn Vũ Liên Hách cười nhẹ…<code> ***Cái đó là anh nói thôi, khi nào em gặp chị dâu em mới tin là thật*..** ***Mà chị ấy sao có thể đẹp bằng Đình Đình của em chứ*...** </code>Vừa nói Vũ Liên Nguyệt vừa nhìn Kiều Uyển Đình lên tiếng, không ngừng khen ngợi cô, thật ra nếu được lựa chọn cô ấy sẽ chọn người bạn thân này làm chị dâu…
Mà cả gia đình cũng đã quá quen với màn đối khẩu này của hai anh em, nên cũng không muốn xen vào chỉ ngồi nhâm nhi uống trà…<code> ***Vậy sao, vậy khiến em phải thất vọng rồi, trong lòng anh chị dâu em là đẹp nhất, đẹp hơn tất cả mọi cô gái trên thế gian này*..** </code>Dù đang đối khẩu với em gái, nhưng ánh mắt của Vũ Liên Hách lúc nhìn cô lại rất dịu dàng và đầy cưng chiều…
Nhưng cũng ngay lúc đó mẹ kế cũng đã nhìn ra, bà ta cũng đã đoán được, Kiều Uyển Đình chắc chắn sẽ là điểm yếu chí mạng của Vũ Liên Hách…
Vũ Liên Nguyệt biết mình không thể nói lại anh trai, cũng không thể chỉ vì quá thích Kiều Uyển Đình mà chia rẽ uyên ương với chị dâu được…
Khuôn mặt Vũ Liên Nguyệt liền bí xị, sau cùng cô ấy vẫn là nghĩ thông suốt, nếu không thể làm chị dâu thì vẫn là người bạn thân thiết nhất của Kiều Uyển Đình…
**Đình Đình à, ta nghe nói cháu đang thực tập ở bệnh viện của nhà ta đúng không, làm việc ở đó thế nào cháu có thấy có tốt không…**
**Dạ tốt lắm ạ, ở đó có rất nhiều bác sĩ giỏi, cháu cũng có thể học thêm rất nhiều kinh nghiệm ạ…**
**Vậy thì tốt rồi…**
Kiều Uyển Đình vui vẻ đáp lại lời ông nội, giữa hai ông cháu thật sự không hề có một khoảng cách nào cả…
Ở trên phòng lúc này, Vũ Liên Nguyệt đang chuẩn bị một số thứ, để ngày mai đến chỗ anh trai thực tập…
**Cốc… cốc…**
Bên ngoài lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, Vũ Liên Nguyệt liền cho phép người bên ngoài bước vào…
**Vào đi…**
Quản gia sau khi được sử cho phép của tiểu thư thì mới dám bước vào, bởi vì ở Vũ gia này có một nguyên tắc rất khắc khe…
Cho dù là ai đi nữa cũng không được phép bước vào phòng người khác, khi chưa được sự đồng ý của người kia…
Ai cố tình phá vỡ nguyên tắc sẽ bị đuổi khỏi Vũ gia, cả đời này cũng đừng hòng sống tốt…
**Thưa tiểu thư, lão gia bảo tôi lên đây gọi cô xuống, có bạn của tiểu thư đến tìm à…**
Vũ Liên Nguyệt nghe thấy có người đến tìm cũng không khỏi bất ngờ, ở Giang Thành này cô làm gì có bạn chứ…
Cùng lắm cũng chỉ có Mặc Thiên, nhưng mỗi lần anh ấy đến đây đều sẽ lên phòng tìm Vũ Liên Nguyệt, còn lại chỉ có Kiều Uyển Đình mà cô ấy làm gì biết cô sinh sống ở đây mà đến chứ…
**Người đó là nam hay nữ vậy…**
**Dạ là nữ ạ…**
**Được rồi bác cứ xuống trước đi ạ, cháu sẽ xuống ngay đây…**
**Vậy tôi xin phép…**
Trong khi Vũ Liên Nguyệt lúc này lại vô cùng thắc mắc về người bạn dưới nhà, nhanh chóng đi xuống xem xem coi người đó là ai…
Thang máy lúc này liền vang lên mấy tiếng ting…ting, ngay khi cánh cửa Vũ mở ra, đập vào mắt Vũ Liên Nguyệt là bóng lưng quen thuộc…
Lúc đầu Vũ Liên Nguyệt có chút không tin lắm, nhưng càng đến gần lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, khiến cho cô ấy không kiềm được vui mừng mà hét lớn…
**A Đình Đình đúng là cậu rồi, sau cậu biết nhà mình ở đây mà đến tìm vậy…**.
Lời nói vừa hết câu, Vũ Liên Nguyệt dạ chạy nhanh đến ôm chầm lấy Kiều Uyển Đình, như thể sợ cô chạy mất vậy…
**Á Nguyệt Nguyệt cậu ôm tờ chặt quá rồi đấy, mau thả tớ ra ngay, tớ sắp ngạt thở rồi này, cậu làm gì mà phấn khởi quá vậy…**
**A mình xin lỗi, tại mình vui quá, mà Đình Đình sau cậu biết mình ở đây mà đến vậy…**
**Chuyện này… thật ra thì…**
Kiều Uyển Đình cũng không biết phải nói làm sao nữa, đang ngập ngừng thì Vũ Liên Hách chặn ngang…
Có lẽ Vũ Liên Hách cũng biết cô đang ngại ngùng, không biết phải nói làm sao với Vũ Liên Nguyệt, nên anh đã lên tiếng giúp cô giải vây…
**Được rồi, em ngoan ngoãn một chút đi được không, suốt ngày cứ như trẻ con vậy, nhốn nháo cả lên…**
Về phía Vũ Liên Nguyệt sau khi nghe anh trai nói vậy, liền phì má giận dỗi lên tiếng…
**Mặc kệ em, em cứ thích làm trẻ con đấy thì sao…**
Sau đó lại chẳng thấy chị dâu đâu cả, Vũ Liên Nguyệt cho rằng anh trai lại thất hứa, không đưa chị dâu về nhà liền bày trò khêu khích…<code> ***Anh à, vợ anh đâu rồi, sau lại không đưa về đây vậy, không phải là anh lại sợ em ức hiếp chị ấy đấy chứ*..** ***Chị dâu em ấy à, cô ấy không phải người mà em có thể ức hiếp được đâu, ngước lại em vừa nhìn là sẽ thích ngay rồi*..** </code>Biết ngay là cô gái em gái này đang muốn trêu chọc mình, Vũ Liên Hách cũng không vội giới thiệu vợ mình, mà lại muốn trêu ghẹo lại em gái một chút…
Vũ Liên Nguyệt không hề phát hiện ra, người bạn thân bên cạnh cô ấy khuôn mặt lúc này đã đỏ ửng, nhìn Vũ Liên Hách cười nhẹ…<code> ***Cái đó là anh nói thôi, khi nào em gặp chị dâu em mới tin là thật*..** ***Mà chị ấy sao có thể đẹp bằng Đình Đình của em chứ*...** </code>Vừa nói Vũ Liên Nguyệt vừa nhìn Kiều Uyển Đình lên tiếng, không ngừng khen ngợi cô, thật ra nếu được lựa chọn cô ấy sẽ chọn người bạn thân này làm chị dâu…
Mà cả gia đình cũng đã quá quen với màn đối khẩu này của hai anh em, nên cũng không muốn xen vào chỉ ngồi nhâm nhi uống trà…<code> ***Vậy sao, vậy khiến em phải thất vọng rồi, trong lòng anh chị dâu em là đẹp nhất, đẹp hơn tất cả mọi cô gái trên thế gian này*..** </code>Dù đang đối khẩu với em gái, nhưng ánh mắt của Vũ Liên Hách lúc nhìn cô lại rất dịu dàng và đầy cưng chiều…
Nhưng cũng ngay lúc đó mẹ kế cũng đã nhìn ra, bà ta cũng đã đoán được, Kiều Uyển Đình chắc chắn sẽ là điểm yếu chí mạng của Vũ Liên Hách…
Vũ Liên Nguyệt biết mình không thể nói lại anh trai, cũng không thể chỉ vì quá thích Kiều Uyển Đình mà chia rẽ uyên ương với chị dâu được…
Khuôn mặt Vũ Liên Nguyệt liền bí xị, sau cùng cô ấy vẫn là nghĩ thông suốt, nếu không thể làm chị dâu thì vẫn là người bạn thân thiết nhất của Kiều Uyển Đình…