Chương : 39
Xán Liệt xoay người chuẩn bị đi vào đã thấy Chung Nhân đứng ở cửa sổ, mặt vô biểu tình nhìn người đi tới.
“Anh, người kia có phải là Biện Bạch Hiền không?”
“Cậu đừng quản nhiều như vậy, vào đi.” Xán Liệt không muốn nói cho Chung Nhân, với tính cách hay kích động của hắn sẽ làm mọi chuyện thêm nhiễu loạn.
“Anh, người kia sao có thể ra tay đánh người a, cho dù anh đã xin lỗi hắn cũng không thể ra tay đánh người a.”
Hiển nhiên Chung Nhân chỉ thấy Bạch Hiền đánh Xán Liệt, không nghe được những lời mà Xán Liệt nói trước đó.
“Đây là chuyện của anh và hắn, cậu đừng nhúng tay vào.”
“Anh ” Chung Nhân có điểm hổn hển, “Tên đàn ông bên cạnh có phải là tình mới của hắn không, thực sự là buồn cười.”
“Cậu đừng xen vào việc của người khác, anh đây đủ phiền rồi.”
Nói xong Xán Liệt không nhịn được tiêu sái đi vào, đã đủ phiền phức lại bị hỏi như ép cung. Vừa rồi cũng trách mình nhất thời tức giận, lại khiến quan hệ của mình và Bạch Hiền cứng đi rồi.
“Hanh, anh không nói em tự mình đi tìm.”
Sau khi lên xe Bạch Hiền vẫn cúi đầu không rõ biểu tình, điều này làm cho Thế Huân thực sự lo lắng.
“Thế Huân, tạm thời khoan đưa tôi về nhà, hiện tại tôi không muốn ba mẹ thấy bộ dạng này của tôi.”
Bạch Hiền thấp giọng nói.
“Được rồi, chúng ta khoan vội về nhà.”
Thế Huân cho xe chạy đến bờ sông, cùng Bạch Hiền ngồi trên băng ghế ở bên bờ sông.
Đêm vắng vẻ, Thế Huân biết Bạch Hiền thời khắc này cần an tĩnh, nên một mực yên lặng ngồi bên cạnh.
“Thế Huân, cảm ơn cậu.”
Bạch Hiền ngẩng đầu miễn cưỡng mỉm cười nhìn Thế Huân.
“Bạch Hiền, có thể nói cho tôi biết anh và Phác Xán Liệt trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện, có thể hắn sẽ không bao giờ biết quá khứ của Bạch Hiền.
Bạch Hiền thê thảm cười, nhìn về phía dòng sông tĩnh lặng.
“Tôi và Phác Xán Liệt trước đây đã từng kết hôn, hắn là chồng hợp pháp của tôi, nhưng cuộc hôn nhân này khi bắt đầu đã biết kết cục.”
Vết thương đang lành sẹo một lần nữa bị gợi ra, Bạch Hiền đem nỗi đau đã chôn chặt tận sâu thẳm trong lòng nói ra.
“Chuyện là như thế, sau đó chúng tôi ly hôn, hắn mãn nguyện kết hôn với Từ Nhã Nghiên.”
Nói xong Bạch Hiền cười cay đắng, cậu hiện tại có thể bình tĩnh nói xong câu chuyện này, thế nhưng nhắc tới đứa con chưa ra đời đã bỏ mạng, trái tim Bạch Hiền lại đau đớn như ai bóp nghẹt.
“Hơi quá đáng!” Thế Huân nghiêm túc nhíu mày, “Thì ra Phác Xán Liệt là loại người như thế.”
“Cũng lạ tôi lúc đó lại huyễn tưởng muốn ở bên người hắn.”
“Không phải đâu Bạch Hiền, mỗi người đều có quyền theo đuổi quyền lợi hạnh phúc của mình, chỉ trách Phác Xán Liệt hắn không có mắt.”
Bạch Hiền miễn cưỡng nở nụ cười, không phải Phác Xán Liệt không có mắt, mà là tim hắn chưa bao giờ thuộc về mình.
Thấy Bạch Hiền bị người khác thương tổn như thế, Thế Huân càng yêu thương sâu sắc Bạch Hiền hơn. Nhẹ nhàng cầm lấy tay Bạch Hiền, Thế Huân thâm tình chân thành nhìn Bạch Hiền.
“Bạch Hiền, cho tôi một cơ hội yêu anh, tôi sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh.”
Thế Huân thâm tình biểu lộ khiến Bạch Hiền chẳng biết làm sao cho phải, cậu bây giờ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận tình yêu của Thế Huân, thế nhưng lại không đành cự tuyệt Thế Huân.
“Để tôi suy nghĩ thêm đã được không?”
Bạch Hiền do dự, hiển nhiên đối với câu trả lời đó Thế Huân có điểm thất lạc, thế nhưng hắn lại không thể miễn cưỡng Bạch Hiền quên chuyện cũ nhanh như vậy, chỉ có thể từ từ mà thôi. Dù gì thì mối quan hệ của hai người bây giờ không được tính là yêu, nhưng so với bạn bè thì cao hơn một chút.
“Anh, người kia có phải là Biện Bạch Hiền không?”
“Cậu đừng quản nhiều như vậy, vào đi.” Xán Liệt không muốn nói cho Chung Nhân, với tính cách hay kích động của hắn sẽ làm mọi chuyện thêm nhiễu loạn.
“Anh, người kia sao có thể ra tay đánh người a, cho dù anh đã xin lỗi hắn cũng không thể ra tay đánh người a.”
Hiển nhiên Chung Nhân chỉ thấy Bạch Hiền đánh Xán Liệt, không nghe được những lời mà Xán Liệt nói trước đó.
“Đây là chuyện của anh và hắn, cậu đừng nhúng tay vào.”
“Anh ” Chung Nhân có điểm hổn hển, “Tên đàn ông bên cạnh có phải là tình mới của hắn không, thực sự là buồn cười.”
“Cậu đừng xen vào việc của người khác, anh đây đủ phiền rồi.”
Nói xong Xán Liệt không nhịn được tiêu sái đi vào, đã đủ phiền phức lại bị hỏi như ép cung. Vừa rồi cũng trách mình nhất thời tức giận, lại khiến quan hệ của mình và Bạch Hiền cứng đi rồi.
“Hanh, anh không nói em tự mình đi tìm.”
Sau khi lên xe Bạch Hiền vẫn cúi đầu không rõ biểu tình, điều này làm cho Thế Huân thực sự lo lắng.
“Thế Huân, tạm thời khoan đưa tôi về nhà, hiện tại tôi không muốn ba mẹ thấy bộ dạng này của tôi.”
Bạch Hiền thấp giọng nói.
“Được rồi, chúng ta khoan vội về nhà.”
Thế Huân cho xe chạy đến bờ sông, cùng Bạch Hiền ngồi trên băng ghế ở bên bờ sông.
Đêm vắng vẻ, Thế Huân biết Bạch Hiền thời khắc này cần an tĩnh, nên một mực yên lặng ngồi bên cạnh.
“Thế Huân, cảm ơn cậu.”
Bạch Hiền ngẩng đầu miễn cưỡng mỉm cười nhìn Thế Huân.
“Bạch Hiền, có thể nói cho tôi biết anh và Phác Xán Liệt trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện, có thể hắn sẽ không bao giờ biết quá khứ của Bạch Hiền.
Bạch Hiền thê thảm cười, nhìn về phía dòng sông tĩnh lặng.
“Tôi và Phác Xán Liệt trước đây đã từng kết hôn, hắn là chồng hợp pháp của tôi, nhưng cuộc hôn nhân này khi bắt đầu đã biết kết cục.”
Vết thương đang lành sẹo một lần nữa bị gợi ra, Bạch Hiền đem nỗi đau đã chôn chặt tận sâu thẳm trong lòng nói ra.
“Chuyện là như thế, sau đó chúng tôi ly hôn, hắn mãn nguyện kết hôn với Từ Nhã Nghiên.”
Nói xong Bạch Hiền cười cay đắng, cậu hiện tại có thể bình tĩnh nói xong câu chuyện này, thế nhưng nhắc tới đứa con chưa ra đời đã bỏ mạng, trái tim Bạch Hiền lại đau đớn như ai bóp nghẹt.
“Hơi quá đáng!” Thế Huân nghiêm túc nhíu mày, “Thì ra Phác Xán Liệt là loại người như thế.”
“Cũng lạ tôi lúc đó lại huyễn tưởng muốn ở bên người hắn.”
“Không phải đâu Bạch Hiền, mỗi người đều có quyền theo đuổi quyền lợi hạnh phúc của mình, chỉ trách Phác Xán Liệt hắn không có mắt.”
Bạch Hiền miễn cưỡng nở nụ cười, không phải Phác Xán Liệt không có mắt, mà là tim hắn chưa bao giờ thuộc về mình.
Thấy Bạch Hiền bị người khác thương tổn như thế, Thế Huân càng yêu thương sâu sắc Bạch Hiền hơn. Nhẹ nhàng cầm lấy tay Bạch Hiền, Thế Huân thâm tình chân thành nhìn Bạch Hiền.
“Bạch Hiền, cho tôi một cơ hội yêu anh, tôi sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh.”
Thế Huân thâm tình biểu lộ khiến Bạch Hiền chẳng biết làm sao cho phải, cậu bây giờ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận tình yêu của Thế Huân, thế nhưng lại không đành cự tuyệt Thế Huân.
“Để tôi suy nghĩ thêm đã được không?”
Bạch Hiền do dự, hiển nhiên đối với câu trả lời đó Thế Huân có điểm thất lạc, thế nhưng hắn lại không thể miễn cưỡng Bạch Hiền quên chuyện cũ nhanh như vậy, chỉ có thể từ từ mà thôi. Dù gì thì mối quan hệ của hai người bây giờ không được tính là yêu, nhưng so với bạn bè thì cao hơn một chút.