Chương : 46
“Bạch Hiền, Bạch Hiền, anh làm sao vậy?”
“A, có chuyện gì? Tới rồi sao?”
Thế Huân gọi Bạch Hiền vài lần, Bạch Hiền đang ngây ngốc lúc này mới giật mình tỉnh lại.
“Anh đang nghĩ gì vậy, ngồi ngây người như thế?” Thế Huân hỏi.
“Không có gì.” Bạch Hiền trả lời, nhưng biểu tình trên mặt lại u sầu, “Thế huân, cậu biết chuyện Từ Nhã Nghiên sẩy thai chưa?”
“Biết rồi, trên các tạp chí đều đăng hết, cái gì mà Thiếu phu nhân họ Phác không để ý có thai trong người còn đi diễn catwalk đến nỗi sẩy thai.” Thế Huân bất đắc dĩ nói.
“Truyền thông nói ngoa quá, như vậy chẳng phải khiến người khác cười nhạo Phác thị hay sao.”
“Cười nhạo Phác thị hay là cười nhạo Phác Xán Liệt?” Thế Huân đột nhiên hỏi.
Bạch Hiền ngây ngẩn cả người không biết trả lời thế nào, “Không phải ý đó, ý tôi là.. là..”
“Là lo lắng cho hắn?” Thế Huân nói, “Bạch Hiền, Phác Xán Liệt rơi vào tình cảnh ngày hôm nay là đáng đời, anh quên hắn đã từng đối xử với anh thế nào rồi sao?”
Bạch Hiền lắc đầu, nhưng chuyện đó và chuyện này không giống nhau, cậu không muốn vì vậy mà muốn nhìn thấy Phác Xán Liệt khổ sở đau thương.
“Anh cứ thiện lương như thế, cho nên mới sẽ bị hắn bắt nạt, đừng nghĩ về hắn nữa, về đến nhà rồi.”
Thế Huân và Bạch Hiền xuống xe, Thế Huân rất tự nhiên nắm tay Bạch Hiền đi vào nhà, Bạch Hiền cũng không phản kháng để Thế Huân nắm tay mình.
Lộc Hàm mới từ đầu ngõ vào nhìn thấy Thế Huân cười vui vẻ dắt tay Bạch Hiền, như đang ôm ấp một món bảo bối. Ai oán và phẫn nộ xuất hiện trong mắt Lộc Hàm, mỗi lần thấy hành vi thân mật của Thế Huân và Bạch Hiền đều khiến Lộc Hàm khó thở.
Tôi cũng rất thích anh, vì sao không bao giờ nhìn tôi?
“Bạch Hiền, đã khuya như thế rồi mà Lộc Hàm vẫn chưa về?”
Bạch Hiền vừa vảo cửa liền bị Biện mẫu kéo lại lo lắng nói.
“Lộc Hàm đi đâu vậy?” Bạch Hiền hỏi.
“Lộc Hàm nói muốn nhìn trường học, nhưng đi từ chiều đến giờ chưa thấy về, điện thoại gọi mãi cũng không nhận.” Biện phụ cũng lo lắng không kém, Lộc Hàm vốn là đứa trẻ rất ngoan chưa bao giờ khiến mọi người lo lắng.
“Có thể là đang mua sắm ở siêu thị không nghe tiếng chuông điện thoại, cha mẹ cứ yên tâm, con ra ngoài tìm thử xem.”
Bạch Hiền an ủi cha mẹ, sau đó vội vàng ra khỏi nhà.
Bạch Hiền cẩn thận tìm kiếm những con đường gần nhà, điện thoại trong tay cũng không ngừng gọi số của Lộc Hàm, dù đổ chuông nhưng vẫn không ai nhận.
Bạch Hiền rất sốt ruột, trước đây Lộc Hàm mỗi lần về muộn đều gọi điện báo cho người nhà, nhưng lần này không biết đi đâu. Bạch Hiền không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cầu cứu Thế Huân.
Thế Huân lập tức chạy đến, Bạch Hiền sốt ruột vừa ngồi lên xe liền vội vàng mở miệng.
“Thế Huân, Lộc Hàm mất tích rồi.”
“Mất tích rồi? Anh đừng dọa tôi, Lộc Hàm có thể là đi chơi quên đường về thôi.” Thế Huân nỗ lực an ủi Bạch Hiền.
“Nhưng điện thoại không liên lạc được, nó chưa bao giờ như vậy, tôi sợ nó gặp chuyện không may.” Càng nói Bạch Hiền càng cảm thấy bất an.
“Anh hãy bình tĩnh đã, chúng ta đến trường học tìm thử xem, sau đó tìm dọc theo đường về nhà.”
Thế Huân lái xe chở Bạch Hiền đến đại học Seoul, nhưng cổng trường đã khóa chặt, nói là thời gian tham quan đã kết thúc chỉ mở lại vào ngày khai giảng năm học mới, vì vậy hai người lại lái xe tìm kiếm những con đường xung quanh đó.
“Thế Huân, nếu không như vậy đi, chúng ta chia nhau ra tìm, tìm được thì báo qua điện thoại.”
Nói xong Bạch Hiền xuống xe bắt đầu tìm kiếm Lộc Hàm.
Hai người liên tục gọi điện thoại cho Lộc Hàm nhưng không thấy hồi đáp, Thế Huân đang chán nản thì đột nhiên điện thoại có tín hiệu.
“Này, Lộc Hàm phải không? Em đang ở đâu?” Thế Huân sốt ruột hỏi.
“Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của quán Extras, vị khách kia hiện đã uống say rồi.”
“Được, tôi lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại Thế Huân lập tức chạy xe tới quán bar, quên mất chuyện phải báo cho Bạch Hiền. Bởi vì hắn lo lắng Lộc Hàm vẫn là một đứa trẻ, mà trong quán bar thì rất nhiều nguy hiểm.
Trong quán Extras tiếng người ồn ào, nam nữ muôn hình muôn vẻ lắc lư trong tiếng nhạc ầm ĩ. Ở quầy bar Lộc Hàm đang nghiêng ngả uống rượu, trước mặt là mấy vỏ chai trống rỗng.
“Vị quan khách này, ngài đã uống say rồi.” Người pha chế rượu đi vào khuyên Lộc Hàm.
“Đi chỗ khác, không cần anh lo.” Lộc Hàm phất tay, đầu nặng nề gục xuống quầy bar, điện thoại bên cạnh không ngừng vang lên, nhưng bị tiếng nhạc trong quán bar chặn lại.
Cách đó không xa có hai tên lưu manh đã chú ý Lộc Hàm rất lâu rồi, nhìn Lộc Hàm đơn độc một mình rầu rĩ uống rượu hai người sớm đã có âm mưu.
Hai gã đưa mắt nhìn nhau sau đó đứng dậy đi về phía Lộc Hàm.
“Anh bạn nhỏ làm sao vậy, một mình uống rượu giải sầu không tốt chút nào, để các anh đây chung vài ly.” Gã đi đầu cười thô bỉ.
Lộc Hàm liếc mắt nhìn hai người đàn ông xa lạ, ánh mắt mê man nói, “Hai người là ai.”
“Anh bạn nhỏ đêm nay theo bọn anh là biết liền.”
Gã đàn ông còn lại buông lời trêu ghẹo, tên còn lại lợi dụng lúc Lộc Hàm không chú ý liền bỏ một viên thuốc màu đỏ vào ly rượu, sau đó cười ma mãnh.
“Uống với bọn anh một ly nào.”
Hai người cầm ly rượu chạm cốc với Lộc Hàm, Lộc Hàm ngây thơ cho rằng hai người bọn họ có lòng mời mình uống rượu, vui vẻ nâng ly chuẩn bị uống thì bị Thế Huân đoạt lấy.
Thế Huân vừa vào quán bar đã thấy Lộc Hàm bị hai gã này bao vây, trong đó một tên còn dám khoác tay lên vai Lộc Hàm, mà Lộc Hàm hiển nhiên uống say đến mức không biết chuyện gì xảy ra.
“Lộc Hàm, đừng uống.”
Thế Huân nhăn mặt, lần đầu tiên thấy Lộc Hàm say rượu.
“Anh Thế Huân, anh đến rồi, đến uống rượu với em.” Thấy Thế Huân tới, Lộc Hàm càng hài lòng.
Thấy có người ngăn cản hành động của mình, hai gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau, sau đó tự nhiên nói, “Mày là ai, không thấy bọn tao đang uống rượu rất vui sao.”
“Tôi cảnh cáo hai anh, đừng động vào nó, nó là em trai tôi.” Thế Huân chỉ Lộc Hàm.
“Tôi không phải là em trai anh, không phải!” Lộc Hàm tuy say rượu, thế nhưng lỗ tai lại rất thính, nghe Thế Huân nói mình là em trai hắn nên không vui.
“Anh bạn nhỏ này nói không phải em trai mày, mày đừng thúc dục.” Hai gã đàn ông cười xảo trá.
Thế Huân cảm thấy phiền phức, kéo Lộc Hàm ra ngoài, “Theo tôi về nhà, anh cậu đang lo lắng đi tìm.”
Lộc Hàm rút tay ra khỏi Thế Huân, gương mặt hồng hồng quyệt môi nói, “Tôi không muốn về, tôi không muốn thấy anh ta.”
“Xem đi, anh bạn nhỏ không muốn, mày hà tất ép buộc, nào đến đây uống với bọn anh.”
Hai gã không để ý đến Thế Huân, cầm ly rượu đã bỏ thuốc đưa cho Lộc Hàm, Thế Huân đoạt lấy ly rượu ngửa đầu uống hết sạch.
“Hai người thỏa mãn rồi chứ.” Ánh mắt Thế Huân hung ác, sau đó không để ý Lộc Hàm có phản kháng hay không liền kéo cậu ra khỏi quán bar.
“Buông ra, tôi muốn uống nữa.” Lộc Hàm ra khỏi quán bar còn lớn tiếng la hét, mắt nửa khép nửa mở vì say rượu.
Thế Huân kéo Lộc Hàm đến bãi đỗ xe, đột nhiên cảm giác cả người bỗng nóng lên. Nhận thấy cánh tay Thế Huân tự nhiên buông ra, Lộc Hàm nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn Thế Huân.
“Anh Thế Huân, anh làm sao vậy? Khó chịu sao.” Lộc Hàm hỏi.
Thế Huân ôm người nhăn chặt chống lại cảm giác kỳ quái này, nhưng loại cảm giác này càng ngày càng lớn mạnh, khiến toàn thân không những nóng rần lên mà còn làm tim đập liên tục.
“Lộc Hàm”. Thế Huân ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, tầm nhìn đột nhiên không rõ ràng, người trước mặt mờ mờ ảo ảo biến thành Bạch Hiền.
“Anh Thế Huân, có phải anh khó chịu không, em đỡ anh vào quán bar nghỉ ngơi một chút.” Đầu Lộc Hàm nửa mê nửa tỉnh, nhưng thấy Thế Huân khó chịu nên cắn răng đỡ hắn vào quán bar.
Một người say rượu không rõ ý thức, một người bị hạ dược cũng không rõ ý thức, hai người đỡ nhau vào một gian phòng nhỏ trong quán bar.
Bật đèn lên, Lộc Hàm lảo đảo đỡ Thế Huân vào phòng rồi đóng cửa lại. Lộc Hàm dựa lưng vào cửa thở dốc.
“Thế Huân, anh nặng quá!” Lộc Hàm đột nhiên gọi Thế Huân bằng giọng điệu con nít.
Thế Huân ngẩng đầu muốn nhìn Lộc Hàm thật gần, mũi chạm mũi. Nhất thời Lộc Hàm ngây ngẩn cả người ngơ ngác nhìn Thế Huân.
Tong ánh mắt của Thế Huân, người trước mắt lại là Bạch Hiền, Bạch Hiền đang dùng đôi mắt to thơ ngây nhìn mình. Ánh mắt mị hoặc đó khiến Thế Huân có cảm giác dục vọng đang bốc hỏa.
“Thế Huân, anh nhìn cái gì vậy?” ‘ Bạch Hiền ’ nói, gương mặt ngượng ngùng đỏ ửng.
“Bạch Hiền” Thế Huân nhẹ giọng gọi. “Tôi yêu em.”
Nghe được Thế Huân nói yêu mình, Lộc Hàm sung sướng, e thẹn trả lời, “Em cũng yêu anh, Thế Huân.”
Nghe được ‘ Bạch Hiền ’ đáp lại, Thế Huân mừng như điên hôn lên đôi môi của ‘ Bạch Hiền ’.
Lộc Hàm xấu hổ đáp lại, từng chút một rơi vào tay giặc. Từ tinh tế thưởng thức đến kịch liệt như bão tố, Thế Huân ôm Lộc Hàm hôn sâu thắm thiết, thả hết dục vọng và tình cảm mãnh liệt của mình ra.
Hai người xoay qua xoay lại rồi cùng nhau ngã xuống giường. Thế Huân nhìn ‘ Bạch Hiền ’ dưới thân e lệ động lòng người, trong lòng xốn xang khó tả, rốt cục hắn cũng chiếm được Bạch Hiền rồi.
Bị Thế Huân lột sạch quần áo khiến Lộc Hàm rất ngượng ngùng, nhưng cậu lại im lặng hưởng thụ loại cảm giác này, ánh mắt của hắn lúc này không giống như bình thường nhìn em trai. Lộc Hàm động nửa người trên ôm cổ Thế Huân, chủ động hôn lên môi Thế Huân.
Trong căn phòng an tĩnh lập tức thấm đẫm hương vị ***, hai cơ thể xích lõa quấn lấy nhau như thể muốn nhập vào làm một.
Hai người rượu vào loạn tính giằng co kịch liệt cả đêm, thế nhưng sáng sớm hôm sau thì biến thành kích động.
Thế Huân động đậy thân thể xoa hai bên trán, nhất thời không nhớ nổi chuyện xảy ra tối qua, chỉ nhớ đến quán bar tìm Lộc Hàm, sau đó ra khỏi quán.
Thế Huân vô thức nhìn về phía cơ thể mình, toàn thân xích lõa che giấu dưới chăn. Khi nhìn thấy Lộc Hàm cũng xích lõa nằm bên người, trên mặt Lộc Hàm phủ kín những vết tích màu đỏ liền biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trời ạ, mình và Lộc Hàm đã làm chuyện đó, nhưng hôm qua rõ ràng nhìn thấy Bạch Hiền? Trong đầu Thế Huân chợt lóe lên, hôm qua sau khi uống ly rượu kia thì cảm giác toàn thân khô nóng bất thường, chẳng lẽ là bị người hạ dược!
“Thế Huân, anh tỉnh rồi.”
Lộc Hàm bên cạnh cũng tỉnh lại, nhìn Thế Huân đang ngồi thẫn thờ, trên mặt lại ửng hồng xấu hổ. Lộc Hàm e thẹn tựa bên người Thế Huân, ngọt ngào nói, “Thế Huân, chuyện tối hôm qua, anh còn nhớ anh nói yêu em không.”
Thế Huân sửng sốt nhìn Lộc Hàm, câu anh yêu em kia, hắn là nhìn lầm Lộc Hàm thành Bạch Hiền mới nói ra.
“Thế Huân, đừng xem em là em trai nữa, em yêu anh, em thực sự rất yêu anh.”
Lộc Hàm yêu mình? Lộc Hàm dĩ nhiên yêu mình? Trong mắt Thế Huân, Lộc Hàm tựa như một người em trai vậy. Hiện tại làm ra chuyện như vậy, bảo hắn đối mặt với Bạch Hiền thế nào đây.
“A, có chuyện gì? Tới rồi sao?”
Thế Huân gọi Bạch Hiền vài lần, Bạch Hiền đang ngây ngốc lúc này mới giật mình tỉnh lại.
“Anh đang nghĩ gì vậy, ngồi ngây người như thế?” Thế Huân hỏi.
“Không có gì.” Bạch Hiền trả lời, nhưng biểu tình trên mặt lại u sầu, “Thế huân, cậu biết chuyện Từ Nhã Nghiên sẩy thai chưa?”
“Biết rồi, trên các tạp chí đều đăng hết, cái gì mà Thiếu phu nhân họ Phác không để ý có thai trong người còn đi diễn catwalk đến nỗi sẩy thai.” Thế Huân bất đắc dĩ nói.
“Truyền thông nói ngoa quá, như vậy chẳng phải khiến người khác cười nhạo Phác thị hay sao.”
“Cười nhạo Phác thị hay là cười nhạo Phác Xán Liệt?” Thế Huân đột nhiên hỏi.
Bạch Hiền ngây ngẩn cả người không biết trả lời thế nào, “Không phải ý đó, ý tôi là.. là..”
“Là lo lắng cho hắn?” Thế Huân nói, “Bạch Hiền, Phác Xán Liệt rơi vào tình cảnh ngày hôm nay là đáng đời, anh quên hắn đã từng đối xử với anh thế nào rồi sao?”
Bạch Hiền lắc đầu, nhưng chuyện đó và chuyện này không giống nhau, cậu không muốn vì vậy mà muốn nhìn thấy Phác Xán Liệt khổ sở đau thương.
“Anh cứ thiện lương như thế, cho nên mới sẽ bị hắn bắt nạt, đừng nghĩ về hắn nữa, về đến nhà rồi.”
Thế Huân và Bạch Hiền xuống xe, Thế Huân rất tự nhiên nắm tay Bạch Hiền đi vào nhà, Bạch Hiền cũng không phản kháng để Thế Huân nắm tay mình.
Lộc Hàm mới từ đầu ngõ vào nhìn thấy Thế Huân cười vui vẻ dắt tay Bạch Hiền, như đang ôm ấp một món bảo bối. Ai oán và phẫn nộ xuất hiện trong mắt Lộc Hàm, mỗi lần thấy hành vi thân mật của Thế Huân và Bạch Hiền đều khiến Lộc Hàm khó thở.
Tôi cũng rất thích anh, vì sao không bao giờ nhìn tôi?
“Bạch Hiền, đã khuya như thế rồi mà Lộc Hàm vẫn chưa về?”
Bạch Hiền vừa vảo cửa liền bị Biện mẫu kéo lại lo lắng nói.
“Lộc Hàm đi đâu vậy?” Bạch Hiền hỏi.
“Lộc Hàm nói muốn nhìn trường học, nhưng đi từ chiều đến giờ chưa thấy về, điện thoại gọi mãi cũng không nhận.” Biện phụ cũng lo lắng không kém, Lộc Hàm vốn là đứa trẻ rất ngoan chưa bao giờ khiến mọi người lo lắng.
“Có thể là đang mua sắm ở siêu thị không nghe tiếng chuông điện thoại, cha mẹ cứ yên tâm, con ra ngoài tìm thử xem.”
Bạch Hiền an ủi cha mẹ, sau đó vội vàng ra khỏi nhà.
Bạch Hiền cẩn thận tìm kiếm những con đường gần nhà, điện thoại trong tay cũng không ngừng gọi số của Lộc Hàm, dù đổ chuông nhưng vẫn không ai nhận.
Bạch Hiền rất sốt ruột, trước đây Lộc Hàm mỗi lần về muộn đều gọi điện báo cho người nhà, nhưng lần này không biết đi đâu. Bạch Hiền không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cầu cứu Thế Huân.
Thế Huân lập tức chạy đến, Bạch Hiền sốt ruột vừa ngồi lên xe liền vội vàng mở miệng.
“Thế Huân, Lộc Hàm mất tích rồi.”
“Mất tích rồi? Anh đừng dọa tôi, Lộc Hàm có thể là đi chơi quên đường về thôi.” Thế Huân nỗ lực an ủi Bạch Hiền.
“Nhưng điện thoại không liên lạc được, nó chưa bao giờ như vậy, tôi sợ nó gặp chuyện không may.” Càng nói Bạch Hiền càng cảm thấy bất an.
“Anh hãy bình tĩnh đã, chúng ta đến trường học tìm thử xem, sau đó tìm dọc theo đường về nhà.”
Thế Huân lái xe chở Bạch Hiền đến đại học Seoul, nhưng cổng trường đã khóa chặt, nói là thời gian tham quan đã kết thúc chỉ mở lại vào ngày khai giảng năm học mới, vì vậy hai người lại lái xe tìm kiếm những con đường xung quanh đó.
“Thế Huân, nếu không như vậy đi, chúng ta chia nhau ra tìm, tìm được thì báo qua điện thoại.”
Nói xong Bạch Hiền xuống xe bắt đầu tìm kiếm Lộc Hàm.
Hai người liên tục gọi điện thoại cho Lộc Hàm nhưng không thấy hồi đáp, Thế Huân đang chán nản thì đột nhiên điện thoại có tín hiệu.
“Này, Lộc Hàm phải không? Em đang ở đâu?” Thế Huân sốt ruột hỏi.
“Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ của quán Extras, vị khách kia hiện đã uống say rồi.”
“Được, tôi lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại Thế Huân lập tức chạy xe tới quán bar, quên mất chuyện phải báo cho Bạch Hiền. Bởi vì hắn lo lắng Lộc Hàm vẫn là một đứa trẻ, mà trong quán bar thì rất nhiều nguy hiểm.
Trong quán Extras tiếng người ồn ào, nam nữ muôn hình muôn vẻ lắc lư trong tiếng nhạc ầm ĩ. Ở quầy bar Lộc Hàm đang nghiêng ngả uống rượu, trước mặt là mấy vỏ chai trống rỗng.
“Vị quan khách này, ngài đã uống say rồi.” Người pha chế rượu đi vào khuyên Lộc Hàm.
“Đi chỗ khác, không cần anh lo.” Lộc Hàm phất tay, đầu nặng nề gục xuống quầy bar, điện thoại bên cạnh không ngừng vang lên, nhưng bị tiếng nhạc trong quán bar chặn lại.
Cách đó không xa có hai tên lưu manh đã chú ý Lộc Hàm rất lâu rồi, nhìn Lộc Hàm đơn độc một mình rầu rĩ uống rượu hai người sớm đã có âm mưu.
Hai gã đưa mắt nhìn nhau sau đó đứng dậy đi về phía Lộc Hàm.
“Anh bạn nhỏ làm sao vậy, một mình uống rượu giải sầu không tốt chút nào, để các anh đây chung vài ly.” Gã đi đầu cười thô bỉ.
Lộc Hàm liếc mắt nhìn hai người đàn ông xa lạ, ánh mắt mê man nói, “Hai người là ai.”
“Anh bạn nhỏ đêm nay theo bọn anh là biết liền.”
Gã đàn ông còn lại buông lời trêu ghẹo, tên còn lại lợi dụng lúc Lộc Hàm không chú ý liền bỏ một viên thuốc màu đỏ vào ly rượu, sau đó cười ma mãnh.
“Uống với bọn anh một ly nào.”
Hai người cầm ly rượu chạm cốc với Lộc Hàm, Lộc Hàm ngây thơ cho rằng hai người bọn họ có lòng mời mình uống rượu, vui vẻ nâng ly chuẩn bị uống thì bị Thế Huân đoạt lấy.
Thế Huân vừa vào quán bar đã thấy Lộc Hàm bị hai gã này bao vây, trong đó một tên còn dám khoác tay lên vai Lộc Hàm, mà Lộc Hàm hiển nhiên uống say đến mức không biết chuyện gì xảy ra.
“Lộc Hàm, đừng uống.”
Thế Huân nhăn mặt, lần đầu tiên thấy Lộc Hàm say rượu.
“Anh Thế Huân, anh đến rồi, đến uống rượu với em.” Thấy Thế Huân tới, Lộc Hàm càng hài lòng.
Thấy có người ngăn cản hành động của mình, hai gã đàn ông đưa mắt nhìn nhau, sau đó tự nhiên nói, “Mày là ai, không thấy bọn tao đang uống rượu rất vui sao.”
“Tôi cảnh cáo hai anh, đừng động vào nó, nó là em trai tôi.” Thế Huân chỉ Lộc Hàm.
“Tôi không phải là em trai anh, không phải!” Lộc Hàm tuy say rượu, thế nhưng lỗ tai lại rất thính, nghe Thế Huân nói mình là em trai hắn nên không vui.
“Anh bạn nhỏ này nói không phải em trai mày, mày đừng thúc dục.” Hai gã đàn ông cười xảo trá.
Thế Huân cảm thấy phiền phức, kéo Lộc Hàm ra ngoài, “Theo tôi về nhà, anh cậu đang lo lắng đi tìm.”
Lộc Hàm rút tay ra khỏi Thế Huân, gương mặt hồng hồng quyệt môi nói, “Tôi không muốn về, tôi không muốn thấy anh ta.”
“Xem đi, anh bạn nhỏ không muốn, mày hà tất ép buộc, nào đến đây uống với bọn anh.”
Hai gã không để ý đến Thế Huân, cầm ly rượu đã bỏ thuốc đưa cho Lộc Hàm, Thế Huân đoạt lấy ly rượu ngửa đầu uống hết sạch.
“Hai người thỏa mãn rồi chứ.” Ánh mắt Thế Huân hung ác, sau đó không để ý Lộc Hàm có phản kháng hay không liền kéo cậu ra khỏi quán bar.
“Buông ra, tôi muốn uống nữa.” Lộc Hàm ra khỏi quán bar còn lớn tiếng la hét, mắt nửa khép nửa mở vì say rượu.
Thế Huân kéo Lộc Hàm đến bãi đỗ xe, đột nhiên cảm giác cả người bỗng nóng lên. Nhận thấy cánh tay Thế Huân tự nhiên buông ra, Lộc Hàm nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn Thế Huân.
“Anh Thế Huân, anh làm sao vậy? Khó chịu sao.” Lộc Hàm hỏi.
Thế Huân ôm người nhăn chặt chống lại cảm giác kỳ quái này, nhưng loại cảm giác này càng ngày càng lớn mạnh, khiến toàn thân không những nóng rần lên mà còn làm tim đập liên tục.
“Lộc Hàm”. Thế Huân ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, tầm nhìn đột nhiên không rõ ràng, người trước mặt mờ mờ ảo ảo biến thành Bạch Hiền.
“Anh Thế Huân, có phải anh khó chịu không, em đỡ anh vào quán bar nghỉ ngơi một chút.” Đầu Lộc Hàm nửa mê nửa tỉnh, nhưng thấy Thế Huân khó chịu nên cắn răng đỡ hắn vào quán bar.
Một người say rượu không rõ ý thức, một người bị hạ dược cũng không rõ ý thức, hai người đỡ nhau vào một gian phòng nhỏ trong quán bar.
Bật đèn lên, Lộc Hàm lảo đảo đỡ Thế Huân vào phòng rồi đóng cửa lại. Lộc Hàm dựa lưng vào cửa thở dốc.
“Thế Huân, anh nặng quá!” Lộc Hàm đột nhiên gọi Thế Huân bằng giọng điệu con nít.
Thế Huân ngẩng đầu muốn nhìn Lộc Hàm thật gần, mũi chạm mũi. Nhất thời Lộc Hàm ngây ngẩn cả người ngơ ngác nhìn Thế Huân.
Tong ánh mắt của Thế Huân, người trước mắt lại là Bạch Hiền, Bạch Hiền đang dùng đôi mắt to thơ ngây nhìn mình. Ánh mắt mị hoặc đó khiến Thế Huân có cảm giác dục vọng đang bốc hỏa.
“Thế Huân, anh nhìn cái gì vậy?” ‘ Bạch Hiền ’ nói, gương mặt ngượng ngùng đỏ ửng.
“Bạch Hiền” Thế Huân nhẹ giọng gọi. “Tôi yêu em.”
Nghe được Thế Huân nói yêu mình, Lộc Hàm sung sướng, e thẹn trả lời, “Em cũng yêu anh, Thế Huân.”
Nghe được ‘ Bạch Hiền ’ đáp lại, Thế Huân mừng như điên hôn lên đôi môi của ‘ Bạch Hiền ’.
Lộc Hàm xấu hổ đáp lại, từng chút một rơi vào tay giặc. Từ tinh tế thưởng thức đến kịch liệt như bão tố, Thế Huân ôm Lộc Hàm hôn sâu thắm thiết, thả hết dục vọng và tình cảm mãnh liệt của mình ra.
Hai người xoay qua xoay lại rồi cùng nhau ngã xuống giường. Thế Huân nhìn ‘ Bạch Hiền ’ dưới thân e lệ động lòng người, trong lòng xốn xang khó tả, rốt cục hắn cũng chiếm được Bạch Hiền rồi.
Bị Thế Huân lột sạch quần áo khiến Lộc Hàm rất ngượng ngùng, nhưng cậu lại im lặng hưởng thụ loại cảm giác này, ánh mắt của hắn lúc này không giống như bình thường nhìn em trai. Lộc Hàm động nửa người trên ôm cổ Thế Huân, chủ động hôn lên môi Thế Huân.
Trong căn phòng an tĩnh lập tức thấm đẫm hương vị ***, hai cơ thể xích lõa quấn lấy nhau như thể muốn nhập vào làm một.
Hai người rượu vào loạn tính giằng co kịch liệt cả đêm, thế nhưng sáng sớm hôm sau thì biến thành kích động.
Thế Huân động đậy thân thể xoa hai bên trán, nhất thời không nhớ nổi chuyện xảy ra tối qua, chỉ nhớ đến quán bar tìm Lộc Hàm, sau đó ra khỏi quán.
Thế Huân vô thức nhìn về phía cơ thể mình, toàn thân xích lõa che giấu dưới chăn. Khi nhìn thấy Lộc Hàm cũng xích lõa nằm bên người, trên mặt Lộc Hàm phủ kín những vết tích màu đỏ liền biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trời ạ, mình và Lộc Hàm đã làm chuyện đó, nhưng hôm qua rõ ràng nhìn thấy Bạch Hiền? Trong đầu Thế Huân chợt lóe lên, hôm qua sau khi uống ly rượu kia thì cảm giác toàn thân khô nóng bất thường, chẳng lẽ là bị người hạ dược!
“Thế Huân, anh tỉnh rồi.”
Lộc Hàm bên cạnh cũng tỉnh lại, nhìn Thế Huân đang ngồi thẫn thờ, trên mặt lại ửng hồng xấu hổ. Lộc Hàm e thẹn tựa bên người Thế Huân, ngọt ngào nói, “Thế Huân, chuyện tối hôm qua, anh còn nhớ anh nói yêu em không.”
Thế Huân sửng sốt nhìn Lộc Hàm, câu anh yêu em kia, hắn là nhìn lầm Lộc Hàm thành Bạch Hiền mới nói ra.
“Thế Huân, đừng xem em là em trai nữa, em yêu anh, em thực sự rất yêu anh.”
Lộc Hàm yêu mình? Lộc Hàm dĩ nhiên yêu mình? Trong mắt Thế Huân, Lộc Hàm tựa như một người em trai vậy. Hiện tại làm ra chuyện như vậy, bảo hắn đối mặt với Bạch Hiền thế nào đây.