Chương 31: Ân ái cả đời (H siêu nhẹ)
Sau sự việc kinh khủng kia, Bối Nhuận Dư bắt đầu cải tạo lại phong cách làm việc của những người cấp dưới, anh không thể để cho nhiều người đem việc cá nhân đặt vào trong công việc.
Ngoài ra anh cũng tự chấn chỉnh lại bản thân, ai bảo cha mẹ sinh ra anh có nhan sắc và sự tài giỏi hơn người, bởi thế nên ai nhìn cũng yêu. Anh cũng cảm thấy rất bất lực. Thôi thì tìm tới vợ yêu để tìm chút an ủi.
Đàn ông đã nói thì phải làm. Bối Nhuận Dư đi vào phòng làm việc, động tác chậm rãi, nhìn Điền Điền đang nằm ngủ trên ghế sô pha nhỏ. Tử Ngai nhìn thấy anh liền cười vui vẻ, ngón tay trỏ đặt lên miệng làm động tác "Suỵt".
Sợ đánh thức con trai dậy, Bối Nhuận Dư rón rén đi tới gần Tử Ngai, anh khều khều vào cánh tay cô và muốn cô đi theo mình. Tử Ngai rất ngoan ngoãn mà đi theo.
Anh dẫn cô đi ra ngoài, sau đó liền vội ôm cô vào lòng, giọng có chút run, anh nói:
- Xin lỗi em.... Xin lỗi em....
- Thế thì anh phải ngoan với em, không được bắt nạt em đâu đó!
Bối Nhuận Dư gục đầu lên vai Tử Ngai, anh dụi dụi vài cái rồi lẩm bẩm:
- Anh chưa từng bắt nạt em mà.
- Hứ, tối nào cũng làm em khóc thảm thương, còn không phải bắt nạt.
Tử Ngai bây giờ còn rất biết đánh người, cô đánh bụp bụp lên vai anh, cô đang rất uất ức với anh vì việc kia. Tưởng đâu anh sẽ dỗ dành cô, ai ngờ anh bắt đầu cười khúc khích, đầu ngẩng cao lên đối diện nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, làm cho cô có hơi ngượng.
- Đó là đang cưng chiều em, làm gì bắt nạt em bao giờ. Vả lại trông em khi đó rất phấn khích mà.
- Cái đầu nhà anh!
Tử Ngai không những động rau mà còn biết mắng người. Cũng là do một tay Bối Nhuận Dư chỉ bảo. Bây giờ không khác gì tự lấy đá đập vào chân mình.
Bối Nhuận Dư cúi đầu hôn kín môi Tử Ngai, cô có thể mắng người khác, nhưng nhất định phải nói với anh lời yêu thương, ngọt ngào, và anh cũng sẽ làm như thế đối với cô.
Tử Ngai bị anh hôn đến thở không thuận, khoé mắt ướt át trông đáng thương, lông mi run rẩy liên hồi. Bối Nhuận Dư khẽ mắng một tiếng, rõ ràng mới nãy còn dặn lòng không chửi thề trước mặt cô, thế mà chưa quá hai giây đã phạm luật. Có trách cũng là trách cô vợ nhỏ của anh quá mức mê người. Chỉ nhìn thôi cũng làm anh muốn cứng rắn với cô.
Ngày hôm nay chắc có lẽ anh phải tan ca sớm một chút, còn phải bồi hai mẹ con Tử Ngai nữa. Đã lâu gia đình nhỏ ba người chưa đi dạo phố với nhau, bữa nay coi như hợp tình hợp lý.
Điền Điền mặc dù rất thích nhiều món đồ chơi, nhưng ở nhà đã có rất nhiều, vả lại cách vài ngày bà nội Chu Thái đều đem qua món đồ chơi mới cho cậu. Mẹ dặn là phải biết tiết kiệm, phải đợi chơi cho xong, cho cũ thì mới được mua mới. Cho nên Điền Điền rất ngoan, chỉ nghiêng đầu ngó mắt nhìn ngắm, chứ không hề đòi hỏi Bối Nhuận Dư mua cho.
Bối Nhuận Dư nào có để cho con trai chịu thiệt, nhưng lần này Tử Ngai lại ngăn cản anh, cô không muốn anh quá mức nuông chiều thằng bé, như thế lớn lên tính cách sẽ không tốt. Đây là cũng định lý mà cô vừa học được trong một bộ phim chính kịch gia đình.
Vợ lên tiếng thì luôn là nhất. Bối Nhuận Dư chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt vì con trai.....
Cả ba người đi dạo một hồi, khi bầu trời nhá nhem gần tối mới trở về nhà. Tử Ngai rất tháo vát và ngay lập tức lao vào bếp nấu cơm tối. Bối Nhuận Dư cũng xắn tay áo lên để phụ cô.
Vì cả hai phối hợp ăn ý, nên bữa cơm tối nay chỉ tốn vỏn vẹn hai mươi phút là nấu xong, một canh, một xào và hai món mặn đều có đủ.
Bối Nhuận Dư liên tục gắp đầy chén cho Tử Ngai, hôm nay anh sung sức kỳ lạ, động tác hối thúc cô phải ăn thật nhiều vào, càng nhiều càng tốt. Điền Điền thì vẫn như thường ngày, ăn vừa đủ sức. Ăn no xong thì cũng biết đứng dậy dọn chén vào bồn rửa.
Tử Ngai thì ngây ngốc khó hiểu hành động của Bối Nhuận Dư. Cho đến lúc đi ngủ, cô mới biết là vì sao. Anh lại gài bẫy cô nữa rồi....
Bàn tay của anh rất to, có thể mạnh mẽ giữ chặt vòng eo con ong mượt mà của cô. Đôi môi khô khốc, trái ngược với sự căng mọng của đối phương. Đáy lòng Bối Nhuận Dư rục rịch không kiềm được, anh lao vội tới Tử Ngai, cả người phủ lên thân thể bé nhỏ ấy, lần lượt vuốt ve đi qua nhiều điểm hay trên người cô.
Tử Ngai nhạy cảm không chịu được nhột, nhưng bây giờ cô không còn cười nữa, chỉ cảm thấy nơi nào đó bắt đầu tràn ngập mùi hương đặc biệt. Lúc này cô biết mình sắp không ổn rồi, cả đêm nay sẽ là một đêm dày vò đối với mình.
Bối Nhuận Dư vốn là kẻ lưu manh xấu xa, anh cười trêu ghẹo cô gái nhỏ, từng tiếng ỉ oi kêu than đều bị anh nuốt vào trong bụng mình, anh có cố sức hút lấy hết những mật ngọt từ miệng của cô. Càng nếm lại càng thấy nghiện, anh không tài nào dứt ra được, chỉ mong cả đời này đều có thể cùng cô ở một chỗ ân ân ái ái.
Ngoài ra anh cũng tự chấn chỉnh lại bản thân, ai bảo cha mẹ sinh ra anh có nhan sắc và sự tài giỏi hơn người, bởi thế nên ai nhìn cũng yêu. Anh cũng cảm thấy rất bất lực. Thôi thì tìm tới vợ yêu để tìm chút an ủi.
Đàn ông đã nói thì phải làm. Bối Nhuận Dư đi vào phòng làm việc, động tác chậm rãi, nhìn Điền Điền đang nằm ngủ trên ghế sô pha nhỏ. Tử Ngai nhìn thấy anh liền cười vui vẻ, ngón tay trỏ đặt lên miệng làm động tác "Suỵt".
Sợ đánh thức con trai dậy, Bối Nhuận Dư rón rén đi tới gần Tử Ngai, anh khều khều vào cánh tay cô và muốn cô đi theo mình. Tử Ngai rất ngoan ngoãn mà đi theo.
Anh dẫn cô đi ra ngoài, sau đó liền vội ôm cô vào lòng, giọng có chút run, anh nói:
- Xin lỗi em.... Xin lỗi em....
- Thế thì anh phải ngoan với em, không được bắt nạt em đâu đó!
Bối Nhuận Dư gục đầu lên vai Tử Ngai, anh dụi dụi vài cái rồi lẩm bẩm:
- Anh chưa từng bắt nạt em mà.
- Hứ, tối nào cũng làm em khóc thảm thương, còn không phải bắt nạt.
Tử Ngai bây giờ còn rất biết đánh người, cô đánh bụp bụp lên vai anh, cô đang rất uất ức với anh vì việc kia. Tưởng đâu anh sẽ dỗ dành cô, ai ngờ anh bắt đầu cười khúc khích, đầu ngẩng cao lên đối diện nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, làm cho cô có hơi ngượng.
- Đó là đang cưng chiều em, làm gì bắt nạt em bao giờ. Vả lại trông em khi đó rất phấn khích mà.
- Cái đầu nhà anh!
Tử Ngai không những động rau mà còn biết mắng người. Cũng là do một tay Bối Nhuận Dư chỉ bảo. Bây giờ không khác gì tự lấy đá đập vào chân mình.
Bối Nhuận Dư cúi đầu hôn kín môi Tử Ngai, cô có thể mắng người khác, nhưng nhất định phải nói với anh lời yêu thương, ngọt ngào, và anh cũng sẽ làm như thế đối với cô.
Tử Ngai bị anh hôn đến thở không thuận, khoé mắt ướt át trông đáng thương, lông mi run rẩy liên hồi. Bối Nhuận Dư khẽ mắng một tiếng, rõ ràng mới nãy còn dặn lòng không chửi thề trước mặt cô, thế mà chưa quá hai giây đã phạm luật. Có trách cũng là trách cô vợ nhỏ của anh quá mức mê người. Chỉ nhìn thôi cũng làm anh muốn cứng rắn với cô.
Ngày hôm nay chắc có lẽ anh phải tan ca sớm một chút, còn phải bồi hai mẹ con Tử Ngai nữa. Đã lâu gia đình nhỏ ba người chưa đi dạo phố với nhau, bữa nay coi như hợp tình hợp lý.
Điền Điền mặc dù rất thích nhiều món đồ chơi, nhưng ở nhà đã có rất nhiều, vả lại cách vài ngày bà nội Chu Thái đều đem qua món đồ chơi mới cho cậu. Mẹ dặn là phải biết tiết kiệm, phải đợi chơi cho xong, cho cũ thì mới được mua mới. Cho nên Điền Điền rất ngoan, chỉ nghiêng đầu ngó mắt nhìn ngắm, chứ không hề đòi hỏi Bối Nhuận Dư mua cho.
Bối Nhuận Dư nào có để cho con trai chịu thiệt, nhưng lần này Tử Ngai lại ngăn cản anh, cô không muốn anh quá mức nuông chiều thằng bé, như thế lớn lên tính cách sẽ không tốt. Đây là cũng định lý mà cô vừa học được trong một bộ phim chính kịch gia đình.
Vợ lên tiếng thì luôn là nhất. Bối Nhuận Dư chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt vì con trai.....
Cả ba người đi dạo một hồi, khi bầu trời nhá nhem gần tối mới trở về nhà. Tử Ngai rất tháo vát và ngay lập tức lao vào bếp nấu cơm tối. Bối Nhuận Dư cũng xắn tay áo lên để phụ cô.
Vì cả hai phối hợp ăn ý, nên bữa cơm tối nay chỉ tốn vỏn vẹn hai mươi phút là nấu xong, một canh, một xào và hai món mặn đều có đủ.
Bối Nhuận Dư liên tục gắp đầy chén cho Tử Ngai, hôm nay anh sung sức kỳ lạ, động tác hối thúc cô phải ăn thật nhiều vào, càng nhiều càng tốt. Điền Điền thì vẫn như thường ngày, ăn vừa đủ sức. Ăn no xong thì cũng biết đứng dậy dọn chén vào bồn rửa.
Tử Ngai thì ngây ngốc khó hiểu hành động của Bối Nhuận Dư. Cho đến lúc đi ngủ, cô mới biết là vì sao. Anh lại gài bẫy cô nữa rồi....
Bàn tay của anh rất to, có thể mạnh mẽ giữ chặt vòng eo con ong mượt mà của cô. Đôi môi khô khốc, trái ngược với sự căng mọng của đối phương. Đáy lòng Bối Nhuận Dư rục rịch không kiềm được, anh lao vội tới Tử Ngai, cả người phủ lên thân thể bé nhỏ ấy, lần lượt vuốt ve đi qua nhiều điểm hay trên người cô.
Tử Ngai nhạy cảm không chịu được nhột, nhưng bây giờ cô không còn cười nữa, chỉ cảm thấy nơi nào đó bắt đầu tràn ngập mùi hương đặc biệt. Lúc này cô biết mình sắp không ổn rồi, cả đêm nay sẽ là một đêm dày vò đối với mình.
Bối Nhuận Dư vốn là kẻ lưu manh xấu xa, anh cười trêu ghẹo cô gái nhỏ, từng tiếng ỉ oi kêu than đều bị anh nuốt vào trong bụng mình, anh có cố sức hút lấy hết những mật ngọt từ miệng của cô. Càng nếm lại càng thấy nghiện, anh không tài nào dứt ra được, chỉ mong cả đời này đều có thể cùng cô ở một chỗ ân ân ái ái.