Chương 35: Trăm năm hoà hợp
Tử Ngai lôi kéo Bối Nhuận Dư chen vào chốn đông đúc, thấy ai cũng tụ lại một chỗ để xem gì đó, Tử Ngai chắc chắn phải là trò hay. Cô háo hức muốn cùng Bối Nhuận Dư chen lấn lên trước hàng.
Tử Ngai nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ, mái tóc xù xù nhiều màu, khuôn mặt được phủ một lớp nền trắng bệch, cô biết người đó đang hóa trang thành chú hề, mấy dịp lễ hội cô hay xem trên tivi đều xuất hiện những người này.
Hai mắt sáng rực mong chờ tiết mục viểu diễn của chú hề. Bối Nhuận Dư đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú, anh chẳng có chút hứng thú gì với màn biểu diễn ảo thuật lừa người kia.
Thời tiết ban đêm vốn hơi sương lạnh, Bối Nhuận Dư cởi áo vest ra và khoác lên người Tử Ngai, anh còn sợ cô vẫn lạnh, cho nên hai tay ôm choàng lấy Tử Ngai, đặt cô vào trước lồng ngực của mình, còn cô thì được bao phủ bởi chiếc áo được ủ bởi hơi ấm của anh, và cả người phía sau cũng được bao bọc trong vòng tay, và hoà quyện cùng hơi thở trực tiếp từ anh.
Tử Ngai chỉ cần ngửa cổ nhẹ ra đằng sau, Bối Nhuận Dư cúi đầu nhìn xuống, anh yêu chiều hôn nhẹ lên trán của cô. Hai người cứ thế đứng âu yếm nhau trước toàn thể người với người. Mặc dù tiết mục ảo thuật đặc sặc ở giữa trung tâm, nhưng tâm điểm là cặp đôi ngọt ngào ở góc khác.
Có lẽ Tử Ngai ngây thơ không hề biết rằng bản thân đã trở thành con mồi đáng thương, đang bị những cặp mắt lửa đạn nhìn chằm chằm. Cô cũng chẳng nhận ra Bối Nhuận Dư có sức hút hơn người như vậy.
Lúc Bối Nhuận Dư cởi áo vest ngoài, bên trong anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, tuy chất vải mềm mại, dày dặn, nhưng cơ bắp trên người anh không hề nhỏ, nó to, cứng, lúc anh dàng hai tay ôm cả người Tử Ngai, thì bả vai, xương lưng căng cứng, chiếc áo sơ mi đáng thương bị kéo căng, trông anh lúc đó thật sự rất hấp dẫn mắt nhìn.
Phụ nữ thì ghen tỵ với Tử Ngai, còn đàn ông thì ganh ghét dáng người của Bối Nhuận Dư. Còn hai nhân vật bị soi mói thì cứ mặc người đời, cứ đứng cùng nhau ôm ấp và trao cho nhau những hành động thân mật có quy củ.
Lúc này, chú hề biểu diễn đang chuẩn bị tiết mục mạo hiểm. Một người phụ nữ mặc váy kim tuyến xinh đẹp, cô ấy đứng trước cái hộp gỗ nằm ngang trên bàn, cả người lắc lư múa máy, hồi sau thì được người trợ diễn khác nâng tay đỡ vào trong chiếc hộp gỗ.
Bối Nhuận Dư vừa nhìn là biết bọn họ đang sắp diễn cái gì, anh sợ sẽ ảnh hưởng tới Tử Ngai, hại cô đêm nay mất ngủ, cho nên anh vội muốn dẫn Tử Ngai rời đi.
Nhưng cô gái nhỏ kia nào có dễ dàng như thế, hai cặp mắt sáng ngoắc nhìn điều thú vị sắp diễn ra. Mặc cho Bối Nhuận Dư cố sức kéo cô rời đi. Mà một phần xung quanh chỗ anh đứng đông đúc, nên anh không có thế để bồng bế cô lên vai. Anh chỉ đành bất lực đứng xem tiếp, nếu có hình ảnh gì quá kinh khủng thì anh sẽ kịp thời lấy tay che mắt cô lại.
Có điều bản thân Bối Nhuận Dư vẫn luôn nhận định Tử Ngai là cô gái nhỏ nhút nhát, từ nhỏ Tử Ngai đã có thể sống một mình ở chân núi vắng vẻ, tự lực gánh sinh và không sợ trời, không sợ đất, cho nên những việc như ma cỏ, hay có gì máu me đều vô nghĩa với cô.
Chặt gà, làm cá còn quá dễ đối với cô, huống chi diễn xiếc cưa người làm đôi, chút máu còn chẳng có thì càng không phải phải sợ.
Ngược lại, Tử Ngai mở to mắt nhìn chú hề biểu diễn, lúc chú hề tách thùng gỗ làm hai và đẩy xa ra, cô có hơi che miệng tỏ vẻ hốt hoảng, nhưng trong mắt vẫn dáy lên tia hào hứng.
Bối Nhuận Dư cười nhẹ, anh vỗ đầu cô vài cái. Chẳng biết gan của cô là gan gì nữa, có thể cứng cỏi như vậy.
Đợi ba mươi giây sau, chú hề ghép đôi chiếc hộp với nhau, và cô gái được đỡ đứng dậy một cách dịu kỳ. Tiếng vỗ tay ồ ạt kêu ầm xung quanh. Tử Ngai cũng ra sức hưởng ứng cùng mọi người. Cô còn muốn ở đó xem tiếp thì lại bị Bối Nhuận Dư kéo đi.
Hai má phồng lên dỗi:
- Em còn chưa coi đã mà…
- Anh dẫn em đi ăn món ngon.
Đối với một người đã từng bị đói cồn cào nhiều ngày như Tử Ngai, cô cực quý trọng đồ ăn, vừa nghe Bối Nhuận Dư muốn dẫn cô đi thì liền hết giận, hai mắt sáng rực, vui vẻ cười với anh.
Đến lúc về nhà, thời gian điểm đúng mười hai giờ. Bối Nhuận Dư bịt mắt Tử Ngai lại, cô không nhìn thấy gì cả, hai tay quơ quơ ở đằng trước tìm điểm chạm.
- Có anh ở sau em, đừng sợ.
Tử Ngai hạ hai tay xuống bên hông, bước chân chậm rãi đi theo sự dẫn lối của Bối Nhuận Dư. Chẳng biết anh lấy khăn vải lụa ở đâu ra, mà trước khi bước vào cửa nhà liền gấp rút che mất tầm nhìn của cô lại. Một bàn tay có sức nóng quyến rũ áp lên sườn eo, bả vai của cô dựa hẳn lên vòng ngực rắn chắc, hơi thở dồn dập lên xuống khó hiểu.
Giác quan bất ngờ nhạy cảm, cô có thể lắng nghe rất rõ từng nhịp đập của hai trái tim đang kề cận nhau. Tựa như sợi dây kết duyên đỏ rực đang xen kẽ và thắt nút thật chặt trái tim của cả hai.
Cho tới khi phía trước dần dần có ánh sáng, chút màu sắc đỏ rực của một vùng đất hoa hồng, xung quanh càng sáng rực bởi ánh nến vàng cam lấp loé chiếu rọi.
Tử Ngai biết rõ tình huống này, đây chính là thời khắc tỏ tình hoàn mỹ mà cô thường thấy ở phim truyền hình thần tượng.
Cô xúc động vươn nước mắt, lúc này Bối Nhuận Dư cũng quỳ một chân xuống, từ trong túi áo lấy ra chiếc hộp nhung đỏ, giọng nói ấm áp:
- Tử Ngai, anh xin phép được dùng cả đời còn lại của mình để ở cạnh em, cưng chiều em, yêu thương em, anh muốn về sau chúng ta sẽ càng hòa hợp hơn thế nữa. Em… Làm vợ anh có được không?
- Ừm, ừm. Em đồng ý, đồng ý!!!
Tử Ngai nghẹn ngào gật đầu, Bối Nhuận Dư dịu dàng đeo chiếc nhẫn kim cương quý giá vào ngón tay áp út của cô. Chiếc nhẫn này anh đã đặt làm riêng từ năm năm trước, cho đến bây giờ mới có cơ hội được trao nó cho người con gái mà anh yêu nhất. Cảm ơn ông trời vì đã cho anh và cô được trùng phùng nhau…
…END…
Tử Ngai nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc sặc sỡ, mái tóc xù xù nhiều màu, khuôn mặt được phủ một lớp nền trắng bệch, cô biết người đó đang hóa trang thành chú hề, mấy dịp lễ hội cô hay xem trên tivi đều xuất hiện những người này.
Hai mắt sáng rực mong chờ tiết mục viểu diễn của chú hề. Bối Nhuận Dư đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú, anh chẳng có chút hứng thú gì với màn biểu diễn ảo thuật lừa người kia.
Thời tiết ban đêm vốn hơi sương lạnh, Bối Nhuận Dư cởi áo vest ra và khoác lên người Tử Ngai, anh còn sợ cô vẫn lạnh, cho nên hai tay ôm choàng lấy Tử Ngai, đặt cô vào trước lồng ngực của mình, còn cô thì được bao phủ bởi chiếc áo được ủ bởi hơi ấm của anh, và cả người phía sau cũng được bao bọc trong vòng tay, và hoà quyện cùng hơi thở trực tiếp từ anh.
Tử Ngai chỉ cần ngửa cổ nhẹ ra đằng sau, Bối Nhuận Dư cúi đầu nhìn xuống, anh yêu chiều hôn nhẹ lên trán của cô. Hai người cứ thế đứng âu yếm nhau trước toàn thể người với người. Mặc dù tiết mục ảo thuật đặc sặc ở giữa trung tâm, nhưng tâm điểm là cặp đôi ngọt ngào ở góc khác.
Có lẽ Tử Ngai ngây thơ không hề biết rằng bản thân đã trở thành con mồi đáng thương, đang bị những cặp mắt lửa đạn nhìn chằm chằm. Cô cũng chẳng nhận ra Bối Nhuận Dư có sức hút hơn người như vậy.
Lúc Bối Nhuận Dư cởi áo vest ngoài, bên trong anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, tuy chất vải mềm mại, dày dặn, nhưng cơ bắp trên người anh không hề nhỏ, nó to, cứng, lúc anh dàng hai tay ôm cả người Tử Ngai, thì bả vai, xương lưng căng cứng, chiếc áo sơ mi đáng thương bị kéo căng, trông anh lúc đó thật sự rất hấp dẫn mắt nhìn.
Phụ nữ thì ghen tỵ với Tử Ngai, còn đàn ông thì ganh ghét dáng người của Bối Nhuận Dư. Còn hai nhân vật bị soi mói thì cứ mặc người đời, cứ đứng cùng nhau ôm ấp và trao cho nhau những hành động thân mật có quy củ.
Lúc này, chú hề biểu diễn đang chuẩn bị tiết mục mạo hiểm. Một người phụ nữ mặc váy kim tuyến xinh đẹp, cô ấy đứng trước cái hộp gỗ nằm ngang trên bàn, cả người lắc lư múa máy, hồi sau thì được người trợ diễn khác nâng tay đỡ vào trong chiếc hộp gỗ.
Bối Nhuận Dư vừa nhìn là biết bọn họ đang sắp diễn cái gì, anh sợ sẽ ảnh hưởng tới Tử Ngai, hại cô đêm nay mất ngủ, cho nên anh vội muốn dẫn Tử Ngai rời đi.
Nhưng cô gái nhỏ kia nào có dễ dàng như thế, hai cặp mắt sáng ngoắc nhìn điều thú vị sắp diễn ra. Mặc cho Bối Nhuận Dư cố sức kéo cô rời đi. Mà một phần xung quanh chỗ anh đứng đông đúc, nên anh không có thế để bồng bế cô lên vai. Anh chỉ đành bất lực đứng xem tiếp, nếu có hình ảnh gì quá kinh khủng thì anh sẽ kịp thời lấy tay che mắt cô lại.
Có điều bản thân Bối Nhuận Dư vẫn luôn nhận định Tử Ngai là cô gái nhỏ nhút nhát, từ nhỏ Tử Ngai đã có thể sống một mình ở chân núi vắng vẻ, tự lực gánh sinh và không sợ trời, không sợ đất, cho nên những việc như ma cỏ, hay có gì máu me đều vô nghĩa với cô.
Chặt gà, làm cá còn quá dễ đối với cô, huống chi diễn xiếc cưa người làm đôi, chút máu còn chẳng có thì càng không phải phải sợ.
Ngược lại, Tử Ngai mở to mắt nhìn chú hề biểu diễn, lúc chú hề tách thùng gỗ làm hai và đẩy xa ra, cô có hơi che miệng tỏ vẻ hốt hoảng, nhưng trong mắt vẫn dáy lên tia hào hứng.
Bối Nhuận Dư cười nhẹ, anh vỗ đầu cô vài cái. Chẳng biết gan của cô là gan gì nữa, có thể cứng cỏi như vậy.
Đợi ba mươi giây sau, chú hề ghép đôi chiếc hộp với nhau, và cô gái được đỡ đứng dậy một cách dịu kỳ. Tiếng vỗ tay ồ ạt kêu ầm xung quanh. Tử Ngai cũng ra sức hưởng ứng cùng mọi người. Cô còn muốn ở đó xem tiếp thì lại bị Bối Nhuận Dư kéo đi.
Hai má phồng lên dỗi:
- Em còn chưa coi đã mà…
- Anh dẫn em đi ăn món ngon.
Đối với một người đã từng bị đói cồn cào nhiều ngày như Tử Ngai, cô cực quý trọng đồ ăn, vừa nghe Bối Nhuận Dư muốn dẫn cô đi thì liền hết giận, hai mắt sáng rực, vui vẻ cười với anh.
Đến lúc về nhà, thời gian điểm đúng mười hai giờ. Bối Nhuận Dư bịt mắt Tử Ngai lại, cô không nhìn thấy gì cả, hai tay quơ quơ ở đằng trước tìm điểm chạm.
- Có anh ở sau em, đừng sợ.
Tử Ngai hạ hai tay xuống bên hông, bước chân chậm rãi đi theo sự dẫn lối của Bối Nhuận Dư. Chẳng biết anh lấy khăn vải lụa ở đâu ra, mà trước khi bước vào cửa nhà liền gấp rút che mất tầm nhìn của cô lại. Một bàn tay có sức nóng quyến rũ áp lên sườn eo, bả vai của cô dựa hẳn lên vòng ngực rắn chắc, hơi thở dồn dập lên xuống khó hiểu.
Giác quan bất ngờ nhạy cảm, cô có thể lắng nghe rất rõ từng nhịp đập của hai trái tim đang kề cận nhau. Tựa như sợi dây kết duyên đỏ rực đang xen kẽ và thắt nút thật chặt trái tim của cả hai.
Cho tới khi phía trước dần dần có ánh sáng, chút màu sắc đỏ rực của một vùng đất hoa hồng, xung quanh càng sáng rực bởi ánh nến vàng cam lấp loé chiếu rọi.
Tử Ngai biết rõ tình huống này, đây chính là thời khắc tỏ tình hoàn mỹ mà cô thường thấy ở phim truyền hình thần tượng.
Cô xúc động vươn nước mắt, lúc này Bối Nhuận Dư cũng quỳ một chân xuống, từ trong túi áo lấy ra chiếc hộp nhung đỏ, giọng nói ấm áp:
- Tử Ngai, anh xin phép được dùng cả đời còn lại của mình để ở cạnh em, cưng chiều em, yêu thương em, anh muốn về sau chúng ta sẽ càng hòa hợp hơn thế nữa. Em… Làm vợ anh có được không?
- Ừm, ừm. Em đồng ý, đồng ý!!!
Tử Ngai nghẹn ngào gật đầu, Bối Nhuận Dư dịu dàng đeo chiếc nhẫn kim cương quý giá vào ngón tay áp út của cô. Chiếc nhẫn này anh đã đặt làm riêng từ năm năm trước, cho đến bây giờ mới có cơ hội được trao nó cho người con gái mà anh yêu nhất. Cảm ơn ông trời vì đã cho anh và cô được trùng phùng nhau…
…END…