Chương 6: Lời dụ dỗ
Bữa cơm của Tử Ngai vô cùng đạm bạc, nói đúng hơn là chỉ có khoai lang hấp và dĩa rau luộc chấm cùng nước tương đậu phộng. Một hạt gạo cũng không tồn tại trong nhà của Tử Ngai.
Bối Nhuận Dư không phải thuộc dạng kén ăn, ở trong quân đội, những lúc làm nhiệm vụ phải lăn lộn nhiều nơi còn thiếu thốn hơn thế này, nên với anh, việc ăn đồ thanh đạm không có gì khó khăn. Chỉ là.... Cô gái nhỏ bé trước mặt anh đây, ăn như thế qua ngày liệu có đủ để phát triển được không!?
Theo như điều tra đối tượng trước đó, thì Tử Ngai đã tròn mười tám tuổi, nhưng so với thân hình trước mặt anh, thì cô không khác gì đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi.
Bối Nhuận Dư thấy Tử Ngai không ăn gì cả, rau dại cũng toàn gắp đặt vào cái bát mẻ của anh. Anh trầm mặc suy nghĩ, sau cùng lại gắp trở về bát nhỏ của cô.
- Em ăn đi, anh không ăn nhiều đâu, nặng bụng lắm.
- Anh... Cho em thật sao?
Tử Ngai nhìn Bối Nhuận Dư với đôi mắt long lanh, đã lâu rồi vẫn chưa có cọng rau xanh nào cho vào bụng, gần đây cô còn bị táo bón nặng, cả bụng đều nặng trịch khó chịu.
Bởi vì phải tiếp đãi người bệnh và cũng là khách quý, cô chịu đựng táo bón thêm vài ngày cũng không sao, trước mắt vẫn nên bồi bổ cho anh trai này. Rau quý giá, nên phải phù hợp và dành cho người đáng được nhận.
Thế nên cô cực kỳ hào phòng đem hết món ngon đưa tới bát ăn của Bối Nhuận Dư. Mà cô không ngờ rằng anh là người cực kỳ, cực kỳ tốt bụng. Anh không ăn mà còn đem cho cô hết. Cô cảm động muốn phát khóc.
Nghĩ cái gì là cái đấy xảy ra, cô vừa nhai rau, mắt vừa rưng rưng nhìn Bối Nhuận Dư. Trong lòng khắc vô cùng sâu ân huệ này của anh.
Một ngày trôi qua của Tử Ngai thường rất lâu, bởi vì phải loay hoay làm nhiều việc nhà cửa và trồng rau, sức khoẻ của cô cũng không tốt vì thiếu dinh dưỡng, nên lúc làm việc cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu. Mà cho dù có cực thế nào, cô vẫn không bao giờ lười biếng mà bỏ bê công việc đang dang dở.
Hôm nay thì đặc biệt khác lạ, chớp mắt một cái sắc trời đã dần nhá nhem một màu đen trầm. Có người lạ ở lại nhà qua đêm vài ngày, Tử Ngai vô cùng phấn khích, năng suất làm việc cũng cực kỳ nhanh.
Bữa tối thì ăn giống như lúc trưa, nhưng khoai lang chỉ còn có một củ, nên Tử Ngai nhường hết cho Bối Nhuận Dư. Anh kiên trì lắc đầu không ăn và đưa cho cô, nhưng không ngờ cô còn cứng đầu hơn cả anh.
Hai má phồng lên giận lẫy, giọng điệu non nớt như muốn làm nũng với anh:
- Anh không ăn là Ngai Ngai sẽ... sẽ.... bị nghẹn không lớn được đó!!!
- Hả?
Bối Nhuận Dư cảm thấy logic mà cô nói có gì đó hơi sai. Anh không ăn thì liên quan gì tới việc cô không lớn được chứ?
Tử Ngai thấy anh không hiểu, cô thở dài một tiếng, khuôn mặt đầy sự hiểu biết và trông cực kỳ thông minh:
- E hèm.... Ngày xửa ngày xưa, đã từng có một lời nguyền dành cho con người. Nếu ai mà ích kỷ, không biết chia sẻ thì sẽ trở thành con nít, mãi mãi không thể lớn được. Cho nên... Anh phải nhận lấy thứ Ngai Ngai chia cho anh, nếu không Ngai Ngai sẽ mãi thành con nít mất. Hu..hu...
Câu cuối có lẽ không nhịn được vì sợ hãi, cho nên Tử Ngai khóc nấc lên. Còn người ngồi đối diện - Bối Nhuận Dư cứng đơ cả mặt. Mí mắt anh giật giật đầy bất lực.
Là ai? Ai lại dám đem mấy cái lời kể linh tinh này áp lên tâm hồn ngây thơ này thế. Con thỏ nhỏ này thật sự không những khờ mà còn dễ tin người nữa chứ!
Bối Nhuận Dư quyết định phải uốn nắn lại một số tư tưởng cho Tử Ngai. Anh bày ra bộ dáng uy nghiêm, giống hệt như lúc làm đội trưởng đứng đầu đội đặc nhiệm nhà nước.
Trong đầu đã chuẩn bị sẵn những câu chữ đanh thép và đầy ý chí để dạy bảo Tử Ngai. Nhưng... Vừa mới đưa mắt nhìn thẳng vào Tử Ngai, anh phát hiện vẻ mặt đầy trịnh trọng và tin tưởng câu chuyện thần thoại mà cô vừa kể ra. Ánh nhìn này, vẻ mặt này giống hết một đứa người con cực kỳ sùng bái tôn thờ thần linh tối cao.
Tâm trạng của Bối Nhuận Dư xuống dốc không phanh. Không ổn rồi, anh lỡ mềm lòng trước mặt cô gái nhỏ này và không nỡ phá tan tư tưởng của cô. Thôi thì thời gian còn dài, cứ từ từ hướng dẫn cũng được.
Hai người cứ thế ngồi giằng co hết cả buổi tối, cuối cùng củ khoai duy nhất trong nhà được cho vào bụng của Bối Nhuận Dư. Củ khoai còn không to bằng bàn tay nhỏ của Tử Ngai, anh muốn bẻ đôi cho cô nhưng cô vẫn nhất quyết lắc đầu cự tuyệt.
Ăn xong bữa tối, Tử Ngai theo thói quen mà đi rửa bát và lau dọn bàn sạch sẽ. Tiếp đến là trải nệm cho Bối Nhuận Dư. Tuy đồ đạc trong nhà cũ kỹ, nhưng lại được một tay Tử Ngai dọn dẹp sạch sẽ, chút bụi và mùi ẩm mốc không hề xuất hiện. Ngay cả chăn, nệm cũng nhiễm chút mùi nắng trong lành.
Cô cực kỳ hiểu chuyện không tranh giành giường nệm với ạh, ngược lại còn cực kỳ sảng khoái nhường đồ tốt cho anh, còn bản thân thì lựa chọn nằm dưới đất lạnh.
Sống khổ quen rồi, nên mấy việc này không nhằm nhò gì với cô. Vả lại đang là mùa hè, thời tiết ban đêm không lạnh mấy, dù sao vẫn chưa thể so sánh bằng thời tiết mùa đông được.
Còn Bối Nhuận Dư là đàn ông, anh tất nhiên đâu thể bắt cô gái nhỏ nằm dưới đất, còn mình thì sung sướng nằm giường ấm nệm êm được.
Lần này anh cực kỳ kiên quyết với ý định của mình. Cho dù Tử Ngai có dùng dằng trẻ con nằm ình dưới đất, thì anh vẫn có thể dùng sức trai tráng nhấc bổng cô lên và đặt trên giường, sợ cô bỏ trốn, anh cũng không quên dùng chăn mỏng quấn chặt cô lại.
Một hồi thao tác, Tử Ngai biến thành con nhộng lúc nào không hay. Mặt cô ngơ ngác, mắt to tròn và đen láy chớp chớp dưới ánh trăng yếu ớt.
Cô khó mà giãy dụa khỏi sự kiềm chặt của anh, bất đắc dĩ phải bĩu môi liếc anh. Nhìn chằm chằm được hai ba phút, cô bắt đầu thấm mệt và ngủ say miên man. Cả ngày hoạt động mệt mỏi, nên việc ngủ sớm không có gì hiếm lạ.
Bối Nhuận Dư ngồi bên mép giường gỗ, cảm giác chân giường lung lay, anh ngồi lắc lư trên đây mạnh một xíu là sẽ sập giường mất.
Cảm giác thiếu an toàn vô cùng, Bối Nhuận Dư đành đứng dậy, bóng người cao rao che khuất con nhộng nhỏ trên giường. Anh nhìn khuôn mặt say sưa ngủ của Tử Ngai, trông thật là ngoan ngoãn và yên tĩnh. Môi anh bất giác cong thành đường cung. Thành tựu sau khi dỗ con nít ngủ quả thực là quá tự hào.
Bối Nhuận Dư không phải thuộc dạng kén ăn, ở trong quân đội, những lúc làm nhiệm vụ phải lăn lộn nhiều nơi còn thiếu thốn hơn thế này, nên với anh, việc ăn đồ thanh đạm không có gì khó khăn. Chỉ là.... Cô gái nhỏ bé trước mặt anh đây, ăn như thế qua ngày liệu có đủ để phát triển được không!?
Theo như điều tra đối tượng trước đó, thì Tử Ngai đã tròn mười tám tuổi, nhưng so với thân hình trước mặt anh, thì cô không khác gì đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi.
Bối Nhuận Dư thấy Tử Ngai không ăn gì cả, rau dại cũng toàn gắp đặt vào cái bát mẻ của anh. Anh trầm mặc suy nghĩ, sau cùng lại gắp trở về bát nhỏ của cô.
- Em ăn đi, anh không ăn nhiều đâu, nặng bụng lắm.
- Anh... Cho em thật sao?
Tử Ngai nhìn Bối Nhuận Dư với đôi mắt long lanh, đã lâu rồi vẫn chưa có cọng rau xanh nào cho vào bụng, gần đây cô còn bị táo bón nặng, cả bụng đều nặng trịch khó chịu.
Bởi vì phải tiếp đãi người bệnh và cũng là khách quý, cô chịu đựng táo bón thêm vài ngày cũng không sao, trước mắt vẫn nên bồi bổ cho anh trai này. Rau quý giá, nên phải phù hợp và dành cho người đáng được nhận.
Thế nên cô cực kỳ hào phòng đem hết món ngon đưa tới bát ăn của Bối Nhuận Dư. Mà cô không ngờ rằng anh là người cực kỳ, cực kỳ tốt bụng. Anh không ăn mà còn đem cho cô hết. Cô cảm động muốn phát khóc.
Nghĩ cái gì là cái đấy xảy ra, cô vừa nhai rau, mắt vừa rưng rưng nhìn Bối Nhuận Dư. Trong lòng khắc vô cùng sâu ân huệ này của anh.
Một ngày trôi qua của Tử Ngai thường rất lâu, bởi vì phải loay hoay làm nhiều việc nhà cửa và trồng rau, sức khoẻ của cô cũng không tốt vì thiếu dinh dưỡng, nên lúc làm việc cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu. Mà cho dù có cực thế nào, cô vẫn không bao giờ lười biếng mà bỏ bê công việc đang dang dở.
Hôm nay thì đặc biệt khác lạ, chớp mắt một cái sắc trời đã dần nhá nhem một màu đen trầm. Có người lạ ở lại nhà qua đêm vài ngày, Tử Ngai vô cùng phấn khích, năng suất làm việc cũng cực kỳ nhanh.
Bữa tối thì ăn giống như lúc trưa, nhưng khoai lang chỉ còn có một củ, nên Tử Ngai nhường hết cho Bối Nhuận Dư. Anh kiên trì lắc đầu không ăn và đưa cho cô, nhưng không ngờ cô còn cứng đầu hơn cả anh.
Hai má phồng lên giận lẫy, giọng điệu non nớt như muốn làm nũng với anh:
- Anh không ăn là Ngai Ngai sẽ... sẽ.... bị nghẹn không lớn được đó!!!
- Hả?
Bối Nhuận Dư cảm thấy logic mà cô nói có gì đó hơi sai. Anh không ăn thì liên quan gì tới việc cô không lớn được chứ?
Tử Ngai thấy anh không hiểu, cô thở dài một tiếng, khuôn mặt đầy sự hiểu biết và trông cực kỳ thông minh:
- E hèm.... Ngày xửa ngày xưa, đã từng có một lời nguyền dành cho con người. Nếu ai mà ích kỷ, không biết chia sẻ thì sẽ trở thành con nít, mãi mãi không thể lớn được. Cho nên... Anh phải nhận lấy thứ Ngai Ngai chia cho anh, nếu không Ngai Ngai sẽ mãi thành con nít mất. Hu..hu...
Câu cuối có lẽ không nhịn được vì sợ hãi, cho nên Tử Ngai khóc nấc lên. Còn người ngồi đối diện - Bối Nhuận Dư cứng đơ cả mặt. Mí mắt anh giật giật đầy bất lực.
Là ai? Ai lại dám đem mấy cái lời kể linh tinh này áp lên tâm hồn ngây thơ này thế. Con thỏ nhỏ này thật sự không những khờ mà còn dễ tin người nữa chứ!
Bối Nhuận Dư quyết định phải uốn nắn lại một số tư tưởng cho Tử Ngai. Anh bày ra bộ dáng uy nghiêm, giống hệt như lúc làm đội trưởng đứng đầu đội đặc nhiệm nhà nước.
Trong đầu đã chuẩn bị sẵn những câu chữ đanh thép và đầy ý chí để dạy bảo Tử Ngai. Nhưng... Vừa mới đưa mắt nhìn thẳng vào Tử Ngai, anh phát hiện vẻ mặt đầy trịnh trọng và tin tưởng câu chuyện thần thoại mà cô vừa kể ra. Ánh nhìn này, vẻ mặt này giống hết một đứa người con cực kỳ sùng bái tôn thờ thần linh tối cao.
Tâm trạng của Bối Nhuận Dư xuống dốc không phanh. Không ổn rồi, anh lỡ mềm lòng trước mặt cô gái nhỏ này và không nỡ phá tan tư tưởng của cô. Thôi thì thời gian còn dài, cứ từ từ hướng dẫn cũng được.
Hai người cứ thế ngồi giằng co hết cả buổi tối, cuối cùng củ khoai duy nhất trong nhà được cho vào bụng của Bối Nhuận Dư. Củ khoai còn không to bằng bàn tay nhỏ của Tử Ngai, anh muốn bẻ đôi cho cô nhưng cô vẫn nhất quyết lắc đầu cự tuyệt.
Ăn xong bữa tối, Tử Ngai theo thói quen mà đi rửa bát và lau dọn bàn sạch sẽ. Tiếp đến là trải nệm cho Bối Nhuận Dư. Tuy đồ đạc trong nhà cũ kỹ, nhưng lại được một tay Tử Ngai dọn dẹp sạch sẽ, chút bụi và mùi ẩm mốc không hề xuất hiện. Ngay cả chăn, nệm cũng nhiễm chút mùi nắng trong lành.
Cô cực kỳ hiểu chuyện không tranh giành giường nệm với ạh, ngược lại còn cực kỳ sảng khoái nhường đồ tốt cho anh, còn bản thân thì lựa chọn nằm dưới đất lạnh.
Sống khổ quen rồi, nên mấy việc này không nhằm nhò gì với cô. Vả lại đang là mùa hè, thời tiết ban đêm không lạnh mấy, dù sao vẫn chưa thể so sánh bằng thời tiết mùa đông được.
Còn Bối Nhuận Dư là đàn ông, anh tất nhiên đâu thể bắt cô gái nhỏ nằm dưới đất, còn mình thì sung sướng nằm giường ấm nệm êm được.
Lần này anh cực kỳ kiên quyết với ý định của mình. Cho dù Tử Ngai có dùng dằng trẻ con nằm ình dưới đất, thì anh vẫn có thể dùng sức trai tráng nhấc bổng cô lên và đặt trên giường, sợ cô bỏ trốn, anh cũng không quên dùng chăn mỏng quấn chặt cô lại.
Một hồi thao tác, Tử Ngai biến thành con nhộng lúc nào không hay. Mặt cô ngơ ngác, mắt to tròn và đen láy chớp chớp dưới ánh trăng yếu ớt.
Cô khó mà giãy dụa khỏi sự kiềm chặt của anh, bất đắc dĩ phải bĩu môi liếc anh. Nhìn chằm chằm được hai ba phút, cô bắt đầu thấm mệt và ngủ say miên man. Cả ngày hoạt động mệt mỏi, nên việc ngủ sớm không có gì hiếm lạ.
Bối Nhuận Dư ngồi bên mép giường gỗ, cảm giác chân giường lung lay, anh ngồi lắc lư trên đây mạnh một xíu là sẽ sập giường mất.
Cảm giác thiếu an toàn vô cùng, Bối Nhuận Dư đành đứng dậy, bóng người cao rao che khuất con nhộng nhỏ trên giường. Anh nhìn khuôn mặt say sưa ngủ của Tử Ngai, trông thật là ngoan ngoãn và yên tĩnh. Môi anh bất giác cong thành đường cung. Thành tựu sau khi dỗ con nít ngủ quả thực là quá tự hào.