Chương 8: Tiếc nuối vì sự chậm trễ
Một nhà ba người ăn nhanh cho xong bữa sáng. Mặc dù bây giờ thời gian chỉ điểm mười một giờ trưa. Đầu giờ chiều, Bối Nhuận Dư định cho hai mẹ con Tử Ngai ăn thêm bữa phụ nữa, vì ăn cháo sợ là mau đói.
Tử Ngai và cả Điền Điền đều không có ý kiến gì. Chỉ cần ai đó cho mẹ con họ một cái bánh bao thôi là đã hạnh phúc vô cùng.
Sau khi ăn xong, Tử Ngai liền phân chia công việc, cô tự mình chọn rửa bát, lúc nấu thì đã là Bối Nhuận Dư vào bếp rồi. Còn Điền Điền thì có thể ngồi ở phòng khách và xem tivi.
Nhớ tới khoảng thời gian khi cô vừa đặt chân đến Nam Kinh, moị thứ đều thật là xa lạ. Trên đường toàn những "hộp lớn" biết chạy ngoài đường. Cô không biết phải đi đứng như thế nào, và vất cẩm đi dưới lề đường, xe chạy ngang bóp còi làm cô giật mình xém té.
May mà gặp ngay người tốt, người ta đỡ cô dậy, đã thế còn giúp đỡ cô tìm chỗ ngồi để nghỉ ngơi. Nhưng mà sau đó cô mới phát hiện, cả túi đồ vải mình gói gọn đã bị người ta giật mất rồi….
Nhớ lại chút chuyện, Tử Ngai ủ rũ cúi đầu, chân chậm chạp di chuyển tới cạnh Bối Nhuận Dư, từ phía sau lưng, cô đưa tay ra đánh nhẹ lên vai anh cho bỏ ghét.
Bối Nhuận Dư biết cô đứng sau lưng mình, nhưng anh giả vờ không biết, để xem cô tạo bất ngờ gì cho anh. Là ôm từ sau lưng, hay là bá đạo kéo áo hôn anh, xem như là phần thưởng vì nấu bữa sáng cho cô và Điền Điền ăn.
Có điều không lường trước được, cô gái nhỏ này lúc sinh khí thì cực kỳ đáng sợ nha. Ngoài trừ chiều khóc rơi nước mắt lả chả, thì cô còn rất biết cắn người đó. Tính cách vẫn là y chang ngày xửa.
Hung thủ gây án xong liền bỏ chạy vào bếp, nạn nhân thì quay đầu nhìn bóng lưng hối hả, anh nhẹ nhàng cười hạnh phúc. Hiện giờ nhìn hai người cứ như một vợ chồng đang giận dỗi với nhau vậy.
Điền Điền thì ngồi coi tivi, Bối Nhuận Dư bật ngay chương trình yêu thích của mình, lần đầu cậu được coi trực tiếp rõ ràng như thế, chứ mọi lần đều phải lén lút ngồi xem ở nhà bên cạnh. Mắt hơi nhìn sang Bối Nhuận Dư, thấy anh rất phóng khoáng cho mình xem đồ hay, cậu vô cùng vui vẻ và trong lòng nhận định anh là người tốt bụng, chỉ đứng sau mẹ của cậu thôi.
Chỉ là hôm nay coi chưa được bao lâu, Điền Điền bắt đầu thấy khó chịu. Cậu có tính cách vốn hiếu động, nhưng lúc sống ở chỗ làm của Tử Ngai, cậu chỉ dám ngồi im một chỗ, lâu lâu thì phụ mẹ quét dọn.
Có lần cậu lỡ chạy nhảy làm ồn, mặc dù cậu giỡn ở phía trong kho nhỏ, cũng là nơi mà hai mẹ con cậu ngủ lại, nhưng bà chủ Lưu ở ngoài cửa hàng nghe được, sau đó liền mắng mỏ cậu là đứa trẻ hư.
Nếu không phải mẹ Tử Ngai kịp thời vào ngăn cản, thì có khi cậu đã bị bà chủ Lưu đánh cho vài roi.
Lúc này đây, nhìn căn nhà mới đầy rộng rãi, nhưng cậu chỉ dám ngồi im ở trên ghế sô pha, mắt đảo láo liên nhìn khắp nơi, hai chân giật giật muốn chạy nhảy nhưng phải cố kiềm lại.
Bối Nhuận Dư bắt gặp dáng vẻ đứng ngồi không yên của cậu, khuôn mặt nhỏ xíu càng nhíu nhỏ hơn, anh bật cười lại gần xoa đầu hỏi:
- Con làm sao thế?
- A... Con....
Điền Điền ngước mắt nhìn Bối Nhuận Dư, miệng ấp úng không biết có nên nói hay không, cậu sợ bản thân sẽ gây phiền phức cho mẹ, suốt nhiều năm mẹ đã cực khổ vì cậu rồi.... Cho dù biết anh là người tốt, nhưng tâm lý vẫn không dám hành động.
Từ phía trong bếp đi ra, Tử Ngai chùi bàn tay ẩm ướt lên quần của mình, đây cũng là thói quen khó bỏ của cô. Nhìn thấy con trai đang ủ rũ, cô biết trong đầu thằng bé đang nghĩ gì, vì vậy liền hỏi Bối Nhuận Dư:
- Điền Điền muốn được chạy vòng vòng chơi trong nhà có được không anh?
Nghe thấy lời cô vừa nói, Bối Nhuận Dư nhìn thẳng vào đôi mắt chớp chớp đáng thương của con trai. Trong lòng nứt mẻ thêm một vết thương dài sâu.
Con trai anh đáng lý phải được sống sung sướng, không nhất thiết là muốn gì được nấy, nhưng ít ra thằng bé vẫn có được tự do, chơi đùa không cần phải rụt rè như vậy.
Chỉ nghĩ thôi cũng biết nguyên nhân là do bà chủ cũ tệ bạc của Tử Ngai. Nắm tay của Bối Nhuận Dư xiết chặt, ánh mắt hiện lên sự giận dữ, thế nhưng chính anh cũng phải biết kiềm chế, không thể làm mặt đen trước con trai và vợ yêu được.
Bối Nhuận Dư đưa tay tiếp tục xoa đầu nhỏ của Điền Điền, anh cười sảng khoái nói:
- Con cứ việc chạy nhảy thoải mái, về sau nơi này là lãnh địa của con!
- Lãnh địa là gì ạ?
Cả Tử Ngai và Điền Điền đều đồng thanh lên tiếng hỏi. Cả hai mẹ con đều ngây ngốc y chang nhau, Bối Nhuận Dư cười nhẹ, trong đầu ngay lập tức vạch ra kế hoạch giúp hai mẹ họ bổ sung thêm kiến thức của Trái Đất.
Điền Điền còn nhỏ nên từ từ cũng không sao, quan trọng vẫn là phía Tử Ngai. Bởi vì cô không có bằng cấp, không chữ nghĩa, nên ra đường toàn bị những tên khốn ức hiếp, càng nghĩ càng thấy bực mình.
Bởi vì gặp lại được Tử Ngai, và kèm theo món quà bất ngờ - Điền Điền, cho nên Bối Nhuận Dư nghỉ phép hai tuần. Cũng may mỗi tháng một cá nhân các thành viên trong đội Đặc nhiệm được quyền nghỉ phép hai ngày.
Mà Bối Nhuận Dư là chức Thượng Tướng, cả một năm anh làm liên tục không ngừng nghỉ, thế nhưng hôm nay anh lại lấy công phân tư, dùng hết tất cả ngày nghỉ trong năm để nghỉ phép lần này.
Anh còn là chức cao, nên cũng không có ai nói gì được anh. Chỉ riêng cha anh, Đại Tướng Bối Lạc Sinh thì bắt đầu để ý tới vấn đề của anh.
Ở cơ quan làm việc, Bối Lạc Sinh đánh dấu phê duyệt cho anh nghỉ, sau đó thì lén gọi về cho phu nhân và đồn đại:
- Con trai em sắp lấy vợ rồi! Nay nó xin nghỉ tận hai tuần, chắc chắn là đi hẹn hò với bạn gái.
Phía bên đầu dây của vợ Bối Lạc Sinh hò reo phấn khích. Ước nguyện sắp có con dâu và cháu nội đã sắp thành sự thật rồi. Cũng không biết là tiểu thư hào môn nhà nào có thể được con trai của hai ông bà nhìn trúng.
Ở bên căn hộ đơn giản của Bối Nhuận Dư. Anh đang chuẩn bị thay quần áo cho Điền Điền. Phía ngoài trời đã gần mát mẻ, bây giờ cũng tầm năm giờ chiều, không khí thích hợp ra ngoài dạo phố, nên anh muốn dẫn Tử Ngai và Điền Điền ra ngoài.
Cũng may đêm qua anh đã nhờ lính dưới đi mua vài bộ đồ cho trẻ con và cho phụ nữ.
Trong phòng ngủ, tiếng của Điền Điền réo lên từ chối, cậu ôm chặt thân hình nhỏ xíu của mình và nói:
- Điền Điền đã năm tuổi rồi, lớn lắm, con có thể tự thay đồ!
- .... Ừm, vậy con thay đi.
Bối Nhuận Dư hơi buồn một xíu, lần đầu được tiếp xúc thân mật để tạo tình thương với con trai, ai dè lại bị con trai một mực đẩy ra. Có trách thì cũng là do anh tìm thấy họ quá trễ, nếu sớm hơn vài năm, hoặc là ngay từ đầu anh không bỏ đi, thì chắc anh đã có thể trải nghiệm cảm giác một người cha chăm sóc cho con cái.
Cho dù tướng đi của Bối Nhuận Dư có phần ỉu xìu, hai vai rũ thấp xuống đều hai bên, thì vóc dáng của anh vẫn cực kỳ cao lớn. Bả vai săn chắc, bắp tay hiện rõ từng đường nét của cơ bắp, anh đeo trên mình một khí chất của người đàn ông mạnh mẽ.
Trái ngược với anh, thì người phụ nữ anh yêu say đắm lại có dáng hình nhỏ bé. Cô cao còn chưa đủ 1m65. Đứng cạnh anh còn bị thấp gần hai cái đầu.
Xương người cũng cực kỳ nhỏ, ôm trong tay anh chỉ sợ quá đà, lại có thể khiến cô bị thương. Nhưng bù lại, chỗ nào cần tròn, cần đầy đặn thì đều rất ổn, có ôm thì anh chỉ ôm những chỗ như thế, vì vừa tay và mềm mại...
Tử Ngai và cả Điền Điền đều không có ý kiến gì. Chỉ cần ai đó cho mẹ con họ một cái bánh bao thôi là đã hạnh phúc vô cùng.
Sau khi ăn xong, Tử Ngai liền phân chia công việc, cô tự mình chọn rửa bát, lúc nấu thì đã là Bối Nhuận Dư vào bếp rồi. Còn Điền Điền thì có thể ngồi ở phòng khách và xem tivi.
Nhớ tới khoảng thời gian khi cô vừa đặt chân đến Nam Kinh, moị thứ đều thật là xa lạ. Trên đường toàn những "hộp lớn" biết chạy ngoài đường. Cô không biết phải đi đứng như thế nào, và vất cẩm đi dưới lề đường, xe chạy ngang bóp còi làm cô giật mình xém té.
May mà gặp ngay người tốt, người ta đỡ cô dậy, đã thế còn giúp đỡ cô tìm chỗ ngồi để nghỉ ngơi. Nhưng mà sau đó cô mới phát hiện, cả túi đồ vải mình gói gọn đã bị người ta giật mất rồi….
Nhớ lại chút chuyện, Tử Ngai ủ rũ cúi đầu, chân chậm chạp di chuyển tới cạnh Bối Nhuận Dư, từ phía sau lưng, cô đưa tay ra đánh nhẹ lên vai anh cho bỏ ghét.
Bối Nhuận Dư biết cô đứng sau lưng mình, nhưng anh giả vờ không biết, để xem cô tạo bất ngờ gì cho anh. Là ôm từ sau lưng, hay là bá đạo kéo áo hôn anh, xem như là phần thưởng vì nấu bữa sáng cho cô và Điền Điền ăn.
Có điều không lường trước được, cô gái nhỏ này lúc sinh khí thì cực kỳ đáng sợ nha. Ngoài trừ chiều khóc rơi nước mắt lả chả, thì cô còn rất biết cắn người đó. Tính cách vẫn là y chang ngày xửa.
Hung thủ gây án xong liền bỏ chạy vào bếp, nạn nhân thì quay đầu nhìn bóng lưng hối hả, anh nhẹ nhàng cười hạnh phúc. Hiện giờ nhìn hai người cứ như một vợ chồng đang giận dỗi với nhau vậy.
Điền Điền thì ngồi coi tivi, Bối Nhuận Dư bật ngay chương trình yêu thích của mình, lần đầu cậu được coi trực tiếp rõ ràng như thế, chứ mọi lần đều phải lén lút ngồi xem ở nhà bên cạnh. Mắt hơi nhìn sang Bối Nhuận Dư, thấy anh rất phóng khoáng cho mình xem đồ hay, cậu vô cùng vui vẻ và trong lòng nhận định anh là người tốt bụng, chỉ đứng sau mẹ của cậu thôi.
Chỉ là hôm nay coi chưa được bao lâu, Điền Điền bắt đầu thấy khó chịu. Cậu có tính cách vốn hiếu động, nhưng lúc sống ở chỗ làm của Tử Ngai, cậu chỉ dám ngồi im một chỗ, lâu lâu thì phụ mẹ quét dọn.
Có lần cậu lỡ chạy nhảy làm ồn, mặc dù cậu giỡn ở phía trong kho nhỏ, cũng là nơi mà hai mẹ con cậu ngủ lại, nhưng bà chủ Lưu ở ngoài cửa hàng nghe được, sau đó liền mắng mỏ cậu là đứa trẻ hư.
Nếu không phải mẹ Tử Ngai kịp thời vào ngăn cản, thì có khi cậu đã bị bà chủ Lưu đánh cho vài roi.
Lúc này đây, nhìn căn nhà mới đầy rộng rãi, nhưng cậu chỉ dám ngồi im ở trên ghế sô pha, mắt đảo láo liên nhìn khắp nơi, hai chân giật giật muốn chạy nhảy nhưng phải cố kiềm lại.
Bối Nhuận Dư bắt gặp dáng vẻ đứng ngồi không yên của cậu, khuôn mặt nhỏ xíu càng nhíu nhỏ hơn, anh bật cười lại gần xoa đầu hỏi:
- Con làm sao thế?
- A... Con....
Điền Điền ngước mắt nhìn Bối Nhuận Dư, miệng ấp úng không biết có nên nói hay không, cậu sợ bản thân sẽ gây phiền phức cho mẹ, suốt nhiều năm mẹ đã cực khổ vì cậu rồi.... Cho dù biết anh là người tốt, nhưng tâm lý vẫn không dám hành động.
Từ phía trong bếp đi ra, Tử Ngai chùi bàn tay ẩm ướt lên quần của mình, đây cũng là thói quen khó bỏ của cô. Nhìn thấy con trai đang ủ rũ, cô biết trong đầu thằng bé đang nghĩ gì, vì vậy liền hỏi Bối Nhuận Dư:
- Điền Điền muốn được chạy vòng vòng chơi trong nhà có được không anh?
Nghe thấy lời cô vừa nói, Bối Nhuận Dư nhìn thẳng vào đôi mắt chớp chớp đáng thương của con trai. Trong lòng nứt mẻ thêm một vết thương dài sâu.
Con trai anh đáng lý phải được sống sung sướng, không nhất thiết là muốn gì được nấy, nhưng ít ra thằng bé vẫn có được tự do, chơi đùa không cần phải rụt rè như vậy.
Chỉ nghĩ thôi cũng biết nguyên nhân là do bà chủ cũ tệ bạc của Tử Ngai. Nắm tay của Bối Nhuận Dư xiết chặt, ánh mắt hiện lên sự giận dữ, thế nhưng chính anh cũng phải biết kiềm chế, không thể làm mặt đen trước con trai và vợ yêu được.
Bối Nhuận Dư đưa tay tiếp tục xoa đầu nhỏ của Điền Điền, anh cười sảng khoái nói:
- Con cứ việc chạy nhảy thoải mái, về sau nơi này là lãnh địa của con!
- Lãnh địa là gì ạ?
Cả Tử Ngai và Điền Điền đều đồng thanh lên tiếng hỏi. Cả hai mẹ con đều ngây ngốc y chang nhau, Bối Nhuận Dư cười nhẹ, trong đầu ngay lập tức vạch ra kế hoạch giúp hai mẹ họ bổ sung thêm kiến thức của Trái Đất.
Điền Điền còn nhỏ nên từ từ cũng không sao, quan trọng vẫn là phía Tử Ngai. Bởi vì cô không có bằng cấp, không chữ nghĩa, nên ra đường toàn bị những tên khốn ức hiếp, càng nghĩ càng thấy bực mình.
Bởi vì gặp lại được Tử Ngai, và kèm theo món quà bất ngờ - Điền Điền, cho nên Bối Nhuận Dư nghỉ phép hai tuần. Cũng may mỗi tháng một cá nhân các thành viên trong đội Đặc nhiệm được quyền nghỉ phép hai ngày.
Mà Bối Nhuận Dư là chức Thượng Tướng, cả một năm anh làm liên tục không ngừng nghỉ, thế nhưng hôm nay anh lại lấy công phân tư, dùng hết tất cả ngày nghỉ trong năm để nghỉ phép lần này.
Anh còn là chức cao, nên cũng không có ai nói gì được anh. Chỉ riêng cha anh, Đại Tướng Bối Lạc Sinh thì bắt đầu để ý tới vấn đề của anh.
Ở cơ quan làm việc, Bối Lạc Sinh đánh dấu phê duyệt cho anh nghỉ, sau đó thì lén gọi về cho phu nhân và đồn đại:
- Con trai em sắp lấy vợ rồi! Nay nó xin nghỉ tận hai tuần, chắc chắn là đi hẹn hò với bạn gái.
Phía bên đầu dây của vợ Bối Lạc Sinh hò reo phấn khích. Ước nguyện sắp có con dâu và cháu nội đã sắp thành sự thật rồi. Cũng không biết là tiểu thư hào môn nhà nào có thể được con trai của hai ông bà nhìn trúng.
Ở bên căn hộ đơn giản của Bối Nhuận Dư. Anh đang chuẩn bị thay quần áo cho Điền Điền. Phía ngoài trời đã gần mát mẻ, bây giờ cũng tầm năm giờ chiều, không khí thích hợp ra ngoài dạo phố, nên anh muốn dẫn Tử Ngai và Điền Điền ra ngoài.
Cũng may đêm qua anh đã nhờ lính dưới đi mua vài bộ đồ cho trẻ con và cho phụ nữ.
Trong phòng ngủ, tiếng của Điền Điền réo lên từ chối, cậu ôm chặt thân hình nhỏ xíu của mình và nói:
- Điền Điền đã năm tuổi rồi, lớn lắm, con có thể tự thay đồ!
- .... Ừm, vậy con thay đi.
Bối Nhuận Dư hơi buồn một xíu, lần đầu được tiếp xúc thân mật để tạo tình thương với con trai, ai dè lại bị con trai một mực đẩy ra. Có trách thì cũng là do anh tìm thấy họ quá trễ, nếu sớm hơn vài năm, hoặc là ngay từ đầu anh không bỏ đi, thì chắc anh đã có thể trải nghiệm cảm giác một người cha chăm sóc cho con cái.
Cho dù tướng đi của Bối Nhuận Dư có phần ỉu xìu, hai vai rũ thấp xuống đều hai bên, thì vóc dáng của anh vẫn cực kỳ cao lớn. Bả vai săn chắc, bắp tay hiện rõ từng đường nét của cơ bắp, anh đeo trên mình một khí chất của người đàn ông mạnh mẽ.
Trái ngược với anh, thì người phụ nữ anh yêu say đắm lại có dáng hình nhỏ bé. Cô cao còn chưa đủ 1m65. Đứng cạnh anh còn bị thấp gần hai cái đầu.
Xương người cũng cực kỳ nhỏ, ôm trong tay anh chỉ sợ quá đà, lại có thể khiến cô bị thương. Nhưng bù lại, chỗ nào cần tròn, cần đầy đặn thì đều rất ổn, có ôm thì anh chỉ ôm những chỗ như thế, vì vừa tay và mềm mại...