Chương : 15
A Thuần hơi bất ngờ khi vừa đến gần đã nhìn thấy Linh Nhi đứng chờ ở sau cổng. Nàng cũng không tiếc rẻ nụ cười dành cho hầu cận của y. Nụ cười dịu dàng của nàng khác xa trước đây hớn ha hớn hở vui vẻ thơ ngây nhưng vẫn khiến cho người đối diện có nhiều hảo cảm. A Thuần vội đưa nàng lá thư. Và cũng như bình thường, nàng có ý mở ngay thư ra xem thì tên hầu đã thưa có chút e dè…
- Thiếu gia nói đây là lá thư cuối người đưa cho tiểu thư… người nói tiểu thư có thể làm tốt một mình rồi!
Phong thư trong tay nàng phút chốc nặng đến mức nàng nhấc tay không nổi. Ánh mắt Linh Nhi có chút dại đi rồi lại tiếp tục bốc thư ra xem như không nghe chuyện gì đó bất ngờ. A Thuần tưởng nàng sẽ hỏi lí do hay lại đòi gặp thiếu gia nhưng lại không. Tuy thấy hơi lạ nhưng A thuần cũng mừng gần chết vì không cần từ chối ý muốn của tiểu thư.
Thư này vẫn là chỉ cho nàng cách tiếp quản Cao gia. Những lá thư trước nàng đều xếp ra cất kĩ để có chổ nào không hiểu có thể tự xem và làm được. Đến lá thư này, mọi thứ vậy chấm hết, có lẽ nàng sẽ không còn cần Mạnh Kỳ và chính y cũng sẽ quên nàng.
Tay nàng run lên trên trang giấy mỏng. Nàng không tin y lại nỡ đối xử như thế với mình. Nhưng mắt nàng dừng lại nơi cuối dòng: “Huynh tin không có huynh ở bên, muội nhất định sẽ quản tốt mọi việc!”
Đến đây tay nàng hạ xuống, cả mặt cuối gầm làm A Thuần sợ… không có y ở bên mà mọi chuyện có thể tốt đối với nàng hay sao!?
- Tiểu thư…
- Cho ta gặp huynh ấy! Xin ngươi…
Nàng không dám ngẩn lên khi van xin A Thuần. Trong đầu nàng lúc này chỉ có mỗi ý niệm phải gặp ngay được y.
Tên hầu nhìn hai vai nàng run nhẹ. Hắn đã nghe kĩ lời chủ nhân căng dặn nhưng tiểu thư lúc này thật khiến người ta thương tâm. Nếu cả việc nhỏ nhoi này không thể làm giúp cho tiểu thư thì tên hầu có lui về không bị chủ nhân trách mắng cũng không thể vui vẻ gì. Thế là A Thuần hít lấy một hơi can đảm, biết rõ Mạnh Kỳ sẽ trách mắng nhưng cũng làm theo lí trí.
- Tiểu thư hãy theo nô tài!
Linh Nhi vội vàng nhìn lên mang chút mừng rỡ. Nàng tém nhẹ khóe mắt ướt lệ để nhanh chóng đi theo A Thuần.
Cả hai nhanh chóng ra ngoài ngoại thành ven theo đường ven sông có một lối cây thưa lát đá phiến dẫn vào trang viên khuất dân cư, xung quanh bằng gỗ xây dựng vững trãi khá lớn.
Linh Nhi chưa từng biết nơi này. Nàng xoay hỏi ngay…
- Nơi này đại ca thuê sao?
- À… là của thiếu gia đó tiểu thư. Người mua cách đây cũng hai năm rồi! Là tài sản riêng của thiếu gia không phải của Cao gia.
Linh Nhi nhíu mi khi nghe điều đó. Trong đầu cố nhớ khoảng thời gian hai năm trước.
- Lúc đó đại ca nói là ngao du phía nam không dẫn ta theo. Tại sao mua cả một gia trang lại giấu không nói cho ai nghe? – Nàng hỏi rất thẳng khiến A Thuần lại lúng túng khai thật.
- Thiếu gia có làm một số chuyện còn chưa nói hết… hay là tiểu thư tự hỏi thiếu gia có lẽ tốt hơn nô tài lắm chuyện. Thiếu gia đang ở trong đó. Nô tài xin lui cho tiểu thư nói chuyện.
A Thuần lui ra để lại nàng đứng trước cánh cửa. Cửa gỗ xoan vân nâu trang nhã. Giấy lót cửa hoa văn rất tinh xảo. Linh Nhi không phải đến tận đây ngắm cho được cánh cửa này nhưng thật sự nàng chỉ biết đứng đó không dám làm gì.
Mạnh Kỳ ở ngay sau đó, nàng thật không hiểu nổi mình lúc chưa đến rất quyết tâm tìm gặp y. Vậy mà giờ lại nhu nhược thế này đây? Lòng nàng có rất nhiều câu hỏi, đầu nàng có rất nhiều chuyện cần nói cùng y… song đối mặt với y, nàng thật rất sợ…
Nàng đưa bàn tay trắng nhợt mong manh vươn đến cửa sau đó lại mím môi không dám đẩy vào. Đột ngột cửa mở ra từ trong làm nàng giật mình bước lùi. Linh Nhi tự giữ lấy bàn tay vừa định mở cửa khi cả người đứng chựng ra nhìn Mạnh Kỳ.
Y bình thản nhìn nàng, phong thái trầm tĩnh ung dung không khác thường nửa điểm. Khi A Thuần đưa nàng đến ngoài hành lang, y đã biết rồi nhưng chờ đợi mãi vẫn là thấy nàng đứng ngoài không có ý vào. Thế nên y đã không cầm lòng muốn nhìn thấy nàng ngay trước cả ý muốn tuyệt tình không gặp nàng.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt Linh Nhi mất một khoảng hoảng hốt chưa bình tâm lại kịp.
Nhìn nàng có vẻ ốm hơn, xanh hơn nhưng không quá tiều tụy khiến y giấu nhanh hơi thở nhẹ trong ngực. Y lại là người lên tiếng trước vì nàng vẫn cứ đứng ngây ngốc đó nhìn mình…
- Đến sao không vào. Mau vào trong đi!
Mạnh Kỳ xoay người bước thẳng đến cửa sổ rộng nhìn cảnh vườn cây trái thân mộc đang rụng lá chớm đông. Chân nàng loạng choạng theo sau, cảm thấy từ đầu óc bé nhỏ cho đến cơ thể vô dụng đều trống rỗng.
Linh Nhi đứng nhìn gương mặt tuấn mỹ kia hoàn toàn bình thường khi gặp mình kể từ sau khi cả hai không còn là huynh muội. Hành động của y nhàn hạ khi châm trà cho nàng. Dường như đối với y không hề có chuyện gì xảy ra. Phải chi nàng cũng được như thế nhưng nàng vì mọi chuyện hụt hẫn kia quá sức mệt mỏi đâu thể được bình thường như vậy.
- Huynh làm sao có cả trang viên riêng như thế này?
Tay Mạnh Kỳ có chút khựng lại rồi tiếp tục rót trà. Y ngồi ngay xuống bàn gỗ có ghế tựa đúc đệm nhung vào sát cửa sổ ngắm cảnh, tay vỗ vỗ có ý bảo nàng ngồi…
- Có bánh quế hoa muội thích này. Ngồi xuống uống trà rồi ăn bánh!
- … muội không phải đến để ăn bánh với huynh! – Giọng nàng run rẩy khi hư hỏng không nghe lời.
Thấy biểu hiện của nàng như vậy, Mạnh Kỳ cũng tạm quên trà bánh. Dĩ nhiên y chỉ thoáng qua cho là nàng sẽ ngoan ngoãn ăn bánh như ngày trước. Ánh mắt y hướng đến khóe mi còn sưng vì khóc của nàng. Nàng khóc vì ai có lẽ y không cần đoán. Giả vờ trước nàng, chính y cũng không sung sướng gì hơn.
Mạnh Kỳ ngồi tựa ghế, dáng vẻ công tử cao sang khi thẳng thắng đáp lại lời nàng…
- Không chỉ trang viên này. Phủ gia ở Giao Châu, thương buông tại Phù Tương, một gia tài có kém xa Cao gia của muội một chút nhưng tất cả đều tự tay huynh làm nên. Như thế còn có gì không rõ ràng với muội không?
Linh Nhi thật hết sức bất ngờ. Nàng chỉ nhớ Mạnh Kỳ chỉ luôn chăm chỉ làm việc ở xưởng giúp phụ thân nhưng không ngờ có thể âm thầm làm nên những chuyện như vậy. Thật sự đối với nàng, lòng ngưỡng mộ y không khuynh giảm chút nào dù đã không còn là đại ca số một của nàng.
Chỉ là nàng lại bước đến khi hỏi tới chuyện không hiểu nữa.
- Vì huynh biết trước chuyện huynh không phải họ Cao nên mới tự làm thế hả? Có phải huynh biết sẽ bị đuổi…
Nàng nói không rõ nốt mấy từ cuối chuyện y bị đuổi khỏi nhà. Nhưng xem ra Mạnh Kỳ không để ý lắm chuyện bị tống cổ đó. Y lần nữa nhắc đến trà bánh, lạc khỏi chuyện quan trọng của nàng…
- Qua đây ăn bánh! – Mạnh Kỳ biết nàng thích ăn bánh quế hoa. Linh Nhi dĩ nhiên càng biết mình thích ăn nhưng giờ là lúc nào cơ chứ. Nàng lại lắc đầu hư hỏng muốn nói chuyện thật nghiêm túc.
- … không ăn! Huynh muốn lãng tránh không trả lời muội sao?
- Qua ăn thì muốn hỏi gì cũng được! Nhanh lên!
Chất giọng đại ca ra lệnh của y sao vẫn hệt ngày trước hại nàng mím môi ấm ức không thích vẫn đi đến. Mạnh Kỳ cong vành môi có chút ý cười hài lòng. Linh Nhi nhìn bánh, nàng thật không có lòng dạ ăn nhưng lại sợ y hơn ngán ăn. Nàng đành lòng cầm lên mới cắn cánh hoa bằng bột hoa quế thì y giơ ra nắm lấy cánh tay.
Linh Nhi bỡ ngỡ loạng choạng ngồi ngay vào lòng y. Má nàng đỏ lên ngay vì cử chỉ thoải mái đó . Thậm chí nét mặt của y vô cùng bình thản khi nâng ngay chung trà…
- Uống thêm trà ấm vào khéo nghẹn đó!
Mạnh Kỳ nhìn khi đã ôm lấy nàng, tay còn lại muốn đút nước cho nàng. Linh Nhi ngồi cứng đơ trên chân y cảm giác còn hơn bị ép ăn bánh tẩm gai – uống trà độc nữa. Nàng quay mặt đi có ý đứng lên thì y lại giữ cứng hơn giữ không cho.
Mạnh Kỳ đưa tay vuốt nhẹ má hồng xuống xương quai làm nàng nhíu chặt mi. Y chầm chậm luồng tay vào lọn tóc mềm khi nói…
- Gần đây nhũ mẫu không ép muội ăn nữa hay sao lại ốm thế này?
Chất giọng quan tâm nàng vừa trầm ấm vừa ôn nhu. Cuối cùng Linh Nhi cũng chịu mở mắt ra nhìn. Nếu y đã quan tâm nàng như vậy tại sao cứ ép không cho nàng gặp. Vì sao khi gặp lại cứ như nhớ đến không thể dứt rời khỏi nàng. Nàng vẫn là không thể hiểu nổi.
Mạnh Kỳ của nàng nhung nhớ thật đang gần trước mắt. Sao lòng nàng không thấy thõa mãn vui sướng. Có lẽ vì nàng quá nhớ y như vậy cũng thật kì lạ cho tình cảm tiểu muội đơn thuần. Chuyện xảy xa nhanh quá, nhiều chuyện nàng muốn tra hỏi y ngay nhưng lại không biết nên nói thế nào. Nàng sợ khi hỏi ra, giữa cả hai sẽ chẳng còn gì để gần nhau nữa.
Linh Nhi buông bánh quế, nàng dùng đôi tay mãnh vòng qua vai rộng, ngực áp đến khi chủ động dùng môi hôn lên môi y.
Mạnh Kỳ cũng ngạc nhiên khi giây phút môi nàng vụng về run rẩy tấn công môi mình. Hơi thở cả hai quen thuộc, gần nhau sớm thở dồn vì sức hút của đối phương. Y không vội vã, chính nàng cũng tự làm chủ được môi y chiếm thành của nàng. Lưỡi hương nhu tham lam trong miệng y, môi quyến luyến ra sức mút chặt đầu môi mỏng nam tính.
Tay Mạnh Kỳ chỉ ôm hờ lấy lưng nàng, đón nàng.
Linh Nhi nhỏm người, đưa chân ngang qua ngồi trước mặt đối mặt với Mạnh Kỳ. Chỉ mới hôn qua nàng đã thấy suy suyễn. Ánh mắt mờ sương vì tình si hướng đến y một thoáng lại vội hôn tiếp. Quả nhiên lần này Mạnh Kỳ đã đáp lại nồng nhiệt. Hôn kề môi liền trao, say đắm cứ như không thể dứt, đam mê không tài nào ngừng lại.
Khi môi vẫn quấn lấy môi y, Linh Nhi tự cởi áo lụa trên người mình. Tay Mạnh Kỳ dời nhanh lên tấm lưng nhẵn mịn kéo ghì người nàng vào lòng. Nụ hôn của y nhanh chóng dời xuống hỏm cổ, Linh Nhi chỉ mím môi nửa ý phản đối cũng không có, thậm chí hôm nay nàng còn ôm chặt như níu giữ.
Da non sớm hằn vết cắn nhẹ sau từng nụ hôn dời chổ, Mạnh Kỳ dễ dàng dùng răng rút nhẹ đầu dây áo yếm sau cổ.
Yếm nhỏ vừa tuột đi, hai đầu nhũ hoa vì kích tình đã hướng lên kiêu hãnh. Má nàng nóng đỏ xấu hổ nhưng lần nữa lại nhỏm cao người cho đầu miên nhũ ngang tầm miệng y. Y nhếch nhẹ môi nhìn món ngon ngay mắt, chẳng do dự đã há to miệng ngậm sâu hết nửa phần mềm mại. Cuối cùng nàng cũng cong người rên nhẹ trong cuống họng. Hai tay mãnh giữ chặt vai y khi cả người nàng đổ ra sau mặc cho y trêu đùa trên hai đầu ngực tròn đầy.
Lưỡi y hết liếm nhẹ nhũ hoa trêu chọc lại như cắn rứt dày vò ngực nàng. Kích thích quá độ chỉ khiến nàng chìm đắm không còn biết gì ngoài y.
Đột ngột cả người lạnh toát làm Linh Nhi mở mắt. Mạnh Kỳ cởi hết áo nàng, vẫn giữ nàng tư thế chòm cao trên người, hai đùi ngọc quỳ cao qua chân y. Nàng nhìn thấy ánh mắt y hướng đến nơi tư mật bên dưới nhưng chưa kịp ngăn cản y đã gở nhẹ một bên tiết khố.
Khố nhỏ còn lại một bên dây rút nên vướn lại trên đùi thon, tư thế dạng chân lộ liễu ngay trên người y khiến nàng xấu hổ. Nhưng đến nước này nàng không có đường bỏ chạy. Mạnh Kỳ tay đã giữ nàng, nàng biết mình sẽ không thể thoát… không hiểu sao nghĩ đến nàng thấy hơi vui trong lòng.
Môi y hôn trên đầu ngực, tiếp tục thu hết mềm mại nữ nhi thành của riêng. Linh Nhi say đắm, cả người trơ trụi không che đậy làm tình ngay cho y chẳng cần tốn công rời khỏi chổ ngồi.
Mạnh Kỳ hạ tay phải vuốt dọc mặt đùi trong làm nàng cười rồi lại mím môi cố ngăn mình lại vẫn khúc khích. Chân nàng nhạy cảm, y vuốt ve như vậy thật buồn cười. Bỗng nhiên hai đầu ngón tay không hỏi trước đã tự ý tiến sau khiến nàng mở mắt.
Y nhìn vào ánh mắt trách móc của nàng, tuấn nhan nửa phần không thay đổi khi trêu được nàng. Ngay lập tức khi thân tay dài tiến sâu trong thành hoa huy*t, nàng phải ngã người ôm cứng lấy vai y. Hai chân tì trên ghế vì thế cũng run rẩy. Mạnh Kỳ cố ý tự đưa hai chân mình ra ép đùi ngọc của nàng mở rộng. Nơi tư mật vì thế để lộ dễ dàng cho tay y với đến vừa tiến vừa lui, vừa rung động kích thích nàng.
Nàng nhíu chặt mi, dựa vai y và thở hổn hển nấc nghẹn từng hồi. Đầu tay Mạnh Kỳ xuyên sâu nhưng chưa đến, kích thích nhưng chưa đủ khiến nàng điên loạn. Hoa dịch tuông xuống tay y. Môi y cười nhẹ hài lòng, dùng tay còn lại đánh nhẹ lên mông trắng tròn căng. Cả người nàng bật run vì đau rồi lại thay bằng cảm xúc trống rỗng từ hạ thân bị trêu chọc.
Mông trắng hằn nhanh dấu tay đỏ nhẹ, đầu tay trong vách tường hoa nhạy cảm lại gấp rút chuyển động dồn dập khiến Linh Nhi chỉ biết rên dài. Sau đó y lại đánh lần nữa vào mông, nhẹ nhàng, sành sỏi khiến tường hoa lại thu siết lấy hai ngón tay xâm phạm sâu trong người nàng.
Vách âm huyệt trơn ấm, nhạy cảm trôi qua nhanh chóng thắt lấy tay y. Y dời môi hôn lên môi nàng. Nàng si dại, cả người đạt đến thăng hoa nghe dịch hoa tuông dọc xuống đùi một dòng trong suốt.
Linh Nhi tự nhìn mình liền không thôi xấu hổ. Nàng nhìn lên thấy y mỉm cười nhẹ thật không khác gì phường dâm tặc cao sang tí nào. Thậm chí nàng bị y kích tình đến ra như vậy mà y phục của y vẫn ngay ngắn chỉnh tề không hề mất chút phong độ.
Thấy nét mặt đáng yêu của nàng ẩn giận, y ôm chầm lấy và đứng lên. Nàng chỉ biết ôm lấy cổ Mạnh Kỳ dù biết y đang tiến thẳng đến giường nơi góc phòng. Khi đặt nàng nằm xuống, y không quên thì thầm vào tai nàng…
- Linh Nhi… ở lại với huynh…
Nàng chẳng còn nghe hay cảm nhận gì ngoài y. Nam nhân bên nàng là xa lạ hay thận thuộc? Y rốt cuộc đang nghĩ gì nàng đều muốn biết.
Linh Nhi mím môi, tay lại vội ôm lấy y, cố ý đưa hạ thân cám dỗ thâu lấy người y không xa rời. Dù đang muốn nàng gấp rút đến cực hạng nhưng phút ấy Mạnh Kỳ ngừng lại.
Nàng thở dồn, mắt hạnh nhòe lệ nhìn y khi không hiểu vì sao cự vật đã bừng bừng ham muốn vẫn chưa chiếm lấy người mình. Mạnh Kỳ vẫn đang chòm trên người nàng, tay vuốt lấy nước mắt đong đầy…
- Tại sao phải vờ như muội muốn thế này?… muội biết muội không thể làm chuyện gì dối được huynh mà Linh Nhi!
Linh Nhi không ngờ ân ái gần kề thế này, ánh mắt y vẫn rất tinh anh không hề mờ lối vì dục vọng. Nếu nói ân ái cùng y là chuyện nàng không muốn thì đã không đúng. Nàng đã không chán ghét vì chính y quá đỗi thân thương với nàng. Chính vì Mạnh Kỳ quá quan trọng nên tự tâm nàng làm cho mình tổn thương.
Linh Nhi trở người đè y xuống. Mạnh Kỳ nằm ngửa ra nhìn nàng ngồi trên người mình…
- Linh Nhi muốn cùng huynh… huynh không muốn muội nữa sao?
Nàng ngã người tì trên ngực y, môi hôn môi y trong khi tay với nhẹ đến nóng thiếc đặt thẳng lên ngay cửa hoa huy*t. hoa huy*t nóng ướt sớm vì đầu cự vật nóng bỏng mà rung động. Cả vật nam tính của y cũng vì dịch mật sinh ra kích thích. Nhưng khi nàng định để cự vật đi sâu vào hoa huy*t của mình thì Mạnh Kỳ thay phiên đè người nàng xuống.
Linh Nhi nằm dưới thở dồn nhìn y. Cả người nàng đã vì kích tình vô cùng nôn nóng. Nàng biết y cũng không thua gì mình nhưng không hiểu nổi.
Mạnh Kỳ nhẹ giọng hỏi lần nữa…
- Nói huynh nghe. Muội có chuyện gì muốn nói với huynh đúng không?
Ánh mắt sắc xảo kia khiến tin nàng chết ngạt. Nàng không ngờ mình dễ bị Mạnh Kỳ nhìn thấu như vậy. Có lẽ do ban nảy nàng đến quá nóng giận lại làm ra cái trò si ngốc thế này mới bại lộ.
Y thấy nàng quay mặt tránh né không trả lời thì tự rời người nàng khoát áo. Thật sự y có thể mặc kệ không suy nghĩ, ân ái thỏa mãn nhung nhớ của chính mình cùng nàng. Song một Linh Nhi chủ động hôn y, cám dỗ y như thế kia thật không giống nàng. Y biết nàng mang tâm sự không nói. Nếu như thế thì làm sao Mạnh Kỳ có thể vui vẻ âu yếm nàng.
Linh Nhi nằm đó nhìn y đứng mặc áo vào dưới ánh sáng phản chiếu từ khung cửa sổ sáng chói. Tuấn nhan tuyệt mĩ, dáng vẻ nam tính mê người kia hút mất hồn nàng giây phút này. Nhìn y như thế mắt nàng ca nhòa lệ.
Tự nàng co người lại trên giường rơi nước mắt ôm thân mình khóc nghẹn…
- Có phải… hic có phải vì phụ thân không để tài sản cho huynh… nên hôm đó huynh đến cưỡng bức muội… có phải huynh không muốn muội dễ dàng xuất giá rồi có tất cả gia sản cùng phu quân của muội đúng không? Huynh nỡ làm thế với muội là vì vậy có phải không?
Mạnh Kỳ đứng trơ người khi tay đang cài áo. Y xoay lại nhìn nàng. Linh Nhi của y giờ đã không còn là tiểu oa nhi ngây ngô không biết gì. Chỉ có một người làm nàng đau khổ, quá nhiều uất ức để rồi tự phải thay đổi trưởng thành dù quá vội vã không tự nguyện… chính là y.
Từ đầu đến cuối chỉ có y làm khổ nữ nhân y yêu mà thôi.
- Hết hồi 15 -
- Thiếu gia nói đây là lá thư cuối người đưa cho tiểu thư… người nói tiểu thư có thể làm tốt một mình rồi!
Phong thư trong tay nàng phút chốc nặng đến mức nàng nhấc tay không nổi. Ánh mắt Linh Nhi có chút dại đi rồi lại tiếp tục bốc thư ra xem như không nghe chuyện gì đó bất ngờ. A Thuần tưởng nàng sẽ hỏi lí do hay lại đòi gặp thiếu gia nhưng lại không. Tuy thấy hơi lạ nhưng A thuần cũng mừng gần chết vì không cần từ chối ý muốn của tiểu thư.
Thư này vẫn là chỉ cho nàng cách tiếp quản Cao gia. Những lá thư trước nàng đều xếp ra cất kĩ để có chổ nào không hiểu có thể tự xem và làm được. Đến lá thư này, mọi thứ vậy chấm hết, có lẽ nàng sẽ không còn cần Mạnh Kỳ và chính y cũng sẽ quên nàng.
Tay nàng run lên trên trang giấy mỏng. Nàng không tin y lại nỡ đối xử như thế với mình. Nhưng mắt nàng dừng lại nơi cuối dòng: “Huynh tin không có huynh ở bên, muội nhất định sẽ quản tốt mọi việc!”
Đến đây tay nàng hạ xuống, cả mặt cuối gầm làm A Thuần sợ… không có y ở bên mà mọi chuyện có thể tốt đối với nàng hay sao!?
- Tiểu thư…
- Cho ta gặp huynh ấy! Xin ngươi…
Nàng không dám ngẩn lên khi van xin A Thuần. Trong đầu nàng lúc này chỉ có mỗi ý niệm phải gặp ngay được y.
Tên hầu nhìn hai vai nàng run nhẹ. Hắn đã nghe kĩ lời chủ nhân căng dặn nhưng tiểu thư lúc này thật khiến người ta thương tâm. Nếu cả việc nhỏ nhoi này không thể làm giúp cho tiểu thư thì tên hầu có lui về không bị chủ nhân trách mắng cũng không thể vui vẻ gì. Thế là A Thuần hít lấy một hơi can đảm, biết rõ Mạnh Kỳ sẽ trách mắng nhưng cũng làm theo lí trí.
- Tiểu thư hãy theo nô tài!
Linh Nhi vội vàng nhìn lên mang chút mừng rỡ. Nàng tém nhẹ khóe mắt ướt lệ để nhanh chóng đi theo A Thuần.
Cả hai nhanh chóng ra ngoài ngoại thành ven theo đường ven sông có một lối cây thưa lát đá phiến dẫn vào trang viên khuất dân cư, xung quanh bằng gỗ xây dựng vững trãi khá lớn.
Linh Nhi chưa từng biết nơi này. Nàng xoay hỏi ngay…
- Nơi này đại ca thuê sao?
- À… là của thiếu gia đó tiểu thư. Người mua cách đây cũng hai năm rồi! Là tài sản riêng của thiếu gia không phải của Cao gia.
Linh Nhi nhíu mi khi nghe điều đó. Trong đầu cố nhớ khoảng thời gian hai năm trước.
- Lúc đó đại ca nói là ngao du phía nam không dẫn ta theo. Tại sao mua cả một gia trang lại giấu không nói cho ai nghe? – Nàng hỏi rất thẳng khiến A Thuần lại lúng túng khai thật.
- Thiếu gia có làm một số chuyện còn chưa nói hết… hay là tiểu thư tự hỏi thiếu gia có lẽ tốt hơn nô tài lắm chuyện. Thiếu gia đang ở trong đó. Nô tài xin lui cho tiểu thư nói chuyện.
A Thuần lui ra để lại nàng đứng trước cánh cửa. Cửa gỗ xoan vân nâu trang nhã. Giấy lót cửa hoa văn rất tinh xảo. Linh Nhi không phải đến tận đây ngắm cho được cánh cửa này nhưng thật sự nàng chỉ biết đứng đó không dám làm gì.
Mạnh Kỳ ở ngay sau đó, nàng thật không hiểu nổi mình lúc chưa đến rất quyết tâm tìm gặp y. Vậy mà giờ lại nhu nhược thế này đây? Lòng nàng có rất nhiều câu hỏi, đầu nàng có rất nhiều chuyện cần nói cùng y… song đối mặt với y, nàng thật rất sợ…
Nàng đưa bàn tay trắng nhợt mong manh vươn đến cửa sau đó lại mím môi không dám đẩy vào. Đột ngột cửa mở ra từ trong làm nàng giật mình bước lùi. Linh Nhi tự giữ lấy bàn tay vừa định mở cửa khi cả người đứng chựng ra nhìn Mạnh Kỳ.
Y bình thản nhìn nàng, phong thái trầm tĩnh ung dung không khác thường nửa điểm. Khi A Thuần đưa nàng đến ngoài hành lang, y đã biết rồi nhưng chờ đợi mãi vẫn là thấy nàng đứng ngoài không có ý vào. Thế nên y đã không cầm lòng muốn nhìn thấy nàng ngay trước cả ý muốn tuyệt tình không gặp nàng.
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt Linh Nhi mất một khoảng hoảng hốt chưa bình tâm lại kịp.
Nhìn nàng có vẻ ốm hơn, xanh hơn nhưng không quá tiều tụy khiến y giấu nhanh hơi thở nhẹ trong ngực. Y lại là người lên tiếng trước vì nàng vẫn cứ đứng ngây ngốc đó nhìn mình…
- Đến sao không vào. Mau vào trong đi!
Mạnh Kỳ xoay người bước thẳng đến cửa sổ rộng nhìn cảnh vườn cây trái thân mộc đang rụng lá chớm đông. Chân nàng loạng choạng theo sau, cảm thấy từ đầu óc bé nhỏ cho đến cơ thể vô dụng đều trống rỗng.
Linh Nhi đứng nhìn gương mặt tuấn mỹ kia hoàn toàn bình thường khi gặp mình kể từ sau khi cả hai không còn là huynh muội. Hành động của y nhàn hạ khi châm trà cho nàng. Dường như đối với y không hề có chuyện gì xảy ra. Phải chi nàng cũng được như thế nhưng nàng vì mọi chuyện hụt hẫn kia quá sức mệt mỏi đâu thể được bình thường như vậy.
- Huynh làm sao có cả trang viên riêng như thế này?
Tay Mạnh Kỳ có chút khựng lại rồi tiếp tục rót trà. Y ngồi ngay xuống bàn gỗ có ghế tựa đúc đệm nhung vào sát cửa sổ ngắm cảnh, tay vỗ vỗ có ý bảo nàng ngồi…
- Có bánh quế hoa muội thích này. Ngồi xuống uống trà rồi ăn bánh!
- … muội không phải đến để ăn bánh với huynh! – Giọng nàng run rẩy khi hư hỏng không nghe lời.
Thấy biểu hiện của nàng như vậy, Mạnh Kỳ cũng tạm quên trà bánh. Dĩ nhiên y chỉ thoáng qua cho là nàng sẽ ngoan ngoãn ăn bánh như ngày trước. Ánh mắt y hướng đến khóe mi còn sưng vì khóc của nàng. Nàng khóc vì ai có lẽ y không cần đoán. Giả vờ trước nàng, chính y cũng không sung sướng gì hơn.
Mạnh Kỳ ngồi tựa ghế, dáng vẻ công tử cao sang khi thẳng thắng đáp lại lời nàng…
- Không chỉ trang viên này. Phủ gia ở Giao Châu, thương buông tại Phù Tương, một gia tài có kém xa Cao gia của muội một chút nhưng tất cả đều tự tay huynh làm nên. Như thế còn có gì không rõ ràng với muội không?
Linh Nhi thật hết sức bất ngờ. Nàng chỉ nhớ Mạnh Kỳ chỉ luôn chăm chỉ làm việc ở xưởng giúp phụ thân nhưng không ngờ có thể âm thầm làm nên những chuyện như vậy. Thật sự đối với nàng, lòng ngưỡng mộ y không khuynh giảm chút nào dù đã không còn là đại ca số một của nàng.
Chỉ là nàng lại bước đến khi hỏi tới chuyện không hiểu nữa.
- Vì huynh biết trước chuyện huynh không phải họ Cao nên mới tự làm thế hả? Có phải huynh biết sẽ bị đuổi…
Nàng nói không rõ nốt mấy từ cuối chuyện y bị đuổi khỏi nhà. Nhưng xem ra Mạnh Kỳ không để ý lắm chuyện bị tống cổ đó. Y lần nữa nhắc đến trà bánh, lạc khỏi chuyện quan trọng của nàng…
- Qua đây ăn bánh! – Mạnh Kỳ biết nàng thích ăn bánh quế hoa. Linh Nhi dĩ nhiên càng biết mình thích ăn nhưng giờ là lúc nào cơ chứ. Nàng lại lắc đầu hư hỏng muốn nói chuyện thật nghiêm túc.
- … không ăn! Huynh muốn lãng tránh không trả lời muội sao?
- Qua ăn thì muốn hỏi gì cũng được! Nhanh lên!
Chất giọng đại ca ra lệnh của y sao vẫn hệt ngày trước hại nàng mím môi ấm ức không thích vẫn đi đến. Mạnh Kỳ cong vành môi có chút ý cười hài lòng. Linh Nhi nhìn bánh, nàng thật không có lòng dạ ăn nhưng lại sợ y hơn ngán ăn. Nàng đành lòng cầm lên mới cắn cánh hoa bằng bột hoa quế thì y giơ ra nắm lấy cánh tay.
Linh Nhi bỡ ngỡ loạng choạng ngồi ngay vào lòng y. Má nàng đỏ lên ngay vì cử chỉ thoải mái đó . Thậm chí nét mặt của y vô cùng bình thản khi nâng ngay chung trà…
- Uống thêm trà ấm vào khéo nghẹn đó!
Mạnh Kỳ nhìn khi đã ôm lấy nàng, tay còn lại muốn đút nước cho nàng. Linh Nhi ngồi cứng đơ trên chân y cảm giác còn hơn bị ép ăn bánh tẩm gai – uống trà độc nữa. Nàng quay mặt đi có ý đứng lên thì y lại giữ cứng hơn giữ không cho.
Mạnh Kỳ đưa tay vuốt nhẹ má hồng xuống xương quai làm nàng nhíu chặt mi. Y chầm chậm luồng tay vào lọn tóc mềm khi nói…
- Gần đây nhũ mẫu không ép muội ăn nữa hay sao lại ốm thế này?
Chất giọng quan tâm nàng vừa trầm ấm vừa ôn nhu. Cuối cùng Linh Nhi cũng chịu mở mắt ra nhìn. Nếu y đã quan tâm nàng như vậy tại sao cứ ép không cho nàng gặp. Vì sao khi gặp lại cứ như nhớ đến không thể dứt rời khỏi nàng. Nàng vẫn là không thể hiểu nổi.
Mạnh Kỳ của nàng nhung nhớ thật đang gần trước mắt. Sao lòng nàng không thấy thõa mãn vui sướng. Có lẽ vì nàng quá nhớ y như vậy cũng thật kì lạ cho tình cảm tiểu muội đơn thuần. Chuyện xảy xa nhanh quá, nhiều chuyện nàng muốn tra hỏi y ngay nhưng lại không biết nên nói thế nào. Nàng sợ khi hỏi ra, giữa cả hai sẽ chẳng còn gì để gần nhau nữa.
Linh Nhi buông bánh quế, nàng dùng đôi tay mãnh vòng qua vai rộng, ngực áp đến khi chủ động dùng môi hôn lên môi y.
Mạnh Kỳ cũng ngạc nhiên khi giây phút môi nàng vụng về run rẩy tấn công môi mình. Hơi thở cả hai quen thuộc, gần nhau sớm thở dồn vì sức hút của đối phương. Y không vội vã, chính nàng cũng tự làm chủ được môi y chiếm thành của nàng. Lưỡi hương nhu tham lam trong miệng y, môi quyến luyến ra sức mút chặt đầu môi mỏng nam tính.
Tay Mạnh Kỳ chỉ ôm hờ lấy lưng nàng, đón nàng.
Linh Nhi nhỏm người, đưa chân ngang qua ngồi trước mặt đối mặt với Mạnh Kỳ. Chỉ mới hôn qua nàng đã thấy suy suyễn. Ánh mắt mờ sương vì tình si hướng đến y một thoáng lại vội hôn tiếp. Quả nhiên lần này Mạnh Kỳ đã đáp lại nồng nhiệt. Hôn kề môi liền trao, say đắm cứ như không thể dứt, đam mê không tài nào ngừng lại.
Khi môi vẫn quấn lấy môi y, Linh Nhi tự cởi áo lụa trên người mình. Tay Mạnh Kỳ dời nhanh lên tấm lưng nhẵn mịn kéo ghì người nàng vào lòng. Nụ hôn của y nhanh chóng dời xuống hỏm cổ, Linh Nhi chỉ mím môi nửa ý phản đối cũng không có, thậm chí hôm nay nàng còn ôm chặt như níu giữ.
Da non sớm hằn vết cắn nhẹ sau từng nụ hôn dời chổ, Mạnh Kỳ dễ dàng dùng răng rút nhẹ đầu dây áo yếm sau cổ.
Yếm nhỏ vừa tuột đi, hai đầu nhũ hoa vì kích tình đã hướng lên kiêu hãnh. Má nàng nóng đỏ xấu hổ nhưng lần nữa lại nhỏm cao người cho đầu miên nhũ ngang tầm miệng y. Y nhếch nhẹ môi nhìn món ngon ngay mắt, chẳng do dự đã há to miệng ngậm sâu hết nửa phần mềm mại. Cuối cùng nàng cũng cong người rên nhẹ trong cuống họng. Hai tay mãnh giữ chặt vai y khi cả người nàng đổ ra sau mặc cho y trêu đùa trên hai đầu ngực tròn đầy.
Lưỡi y hết liếm nhẹ nhũ hoa trêu chọc lại như cắn rứt dày vò ngực nàng. Kích thích quá độ chỉ khiến nàng chìm đắm không còn biết gì ngoài y.
Đột ngột cả người lạnh toát làm Linh Nhi mở mắt. Mạnh Kỳ cởi hết áo nàng, vẫn giữ nàng tư thế chòm cao trên người, hai đùi ngọc quỳ cao qua chân y. Nàng nhìn thấy ánh mắt y hướng đến nơi tư mật bên dưới nhưng chưa kịp ngăn cản y đã gở nhẹ một bên tiết khố.
Khố nhỏ còn lại một bên dây rút nên vướn lại trên đùi thon, tư thế dạng chân lộ liễu ngay trên người y khiến nàng xấu hổ. Nhưng đến nước này nàng không có đường bỏ chạy. Mạnh Kỳ tay đã giữ nàng, nàng biết mình sẽ không thể thoát… không hiểu sao nghĩ đến nàng thấy hơi vui trong lòng.
Môi y hôn trên đầu ngực, tiếp tục thu hết mềm mại nữ nhi thành của riêng. Linh Nhi say đắm, cả người trơ trụi không che đậy làm tình ngay cho y chẳng cần tốn công rời khỏi chổ ngồi.
Mạnh Kỳ hạ tay phải vuốt dọc mặt đùi trong làm nàng cười rồi lại mím môi cố ngăn mình lại vẫn khúc khích. Chân nàng nhạy cảm, y vuốt ve như vậy thật buồn cười. Bỗng nhiên hai đầu ngón tay không hỏi trước đã tự ý tiến sau khiến nàng mở mắt.
Y nhìn vào ánh mắt trách móc của nàng, tuấn nhan nửa phần không thay đổi khi trêu được nàng. Ngay lập tức khi thân tay dài tiến sâu trong thành hoa huy*t, nàng phải ngã người ôm cứng lấy vai y. Hai chân tì trên ghế vì thế cũng run rẩy. Mạnh Kỳ cố ý tự đưa hai chân mình ra ép đùi ngọc của nàng mở rộng. Nơi tư mật vì thế để lộ dễ dàng cho tay y với đến vừa tiến vừa lui, vừa rung động kích thích nàng.
Nàng nhíu chặt mi, dựa vai y và thở hổn hển nấc nghẹn từng hồi. Đầu tay Mạnh Kỳ xuyên sâu nhưng chưa đến, kích thích nhưng chưa đủ khiến nàng điên loạn. Hoa dịch tuông xuống tay y. Môi y cười nhẹ hài lòng, dùng tay còn lại đánh nhẹ lên mông trắng tròn căng. Cả người nàng bật run vì đau rồi lại thay bằng cảm xúc trống rỗng từ hạ thân bị trêu chọc.
Mông trắng hằn nhanh dấu tay đỏ nhẹ, đầu tay trong vách tường hoa nhạy cảm lại gấp rút chuyển động dồn dập khiến Linh Nhi chỉ biết rên dài. Sau đó y lại đánh lần nữa vào mông, nhẹ nhàng, sành sỏi khiến tường hoa lại thu siết lấy hai ngón tay xâm phạm sâu trong người nàng.
Vách âm huyệt trơn ấm, nhạy cảm trôi qua nhanh chóng thắt lấy tay y. Y dời môi hôn lên môi nàng. Nàng si dại, cả người đạt đến thăng hoa nghe dịch hoa tuông dọc xuống đùi một dòng trong suốt.
Linh Nhi tự nhìn mình liền không thôi xấu hổ. Nàng nhìn lên thấy y mỉm cười nhẹ thật không khác gì phường dâm tặc cao sang tí nào. Thậm chí nàng bị y kích tình đến ra như vậy mà y phục của y vẫn ngay ngắn chỉnh tề không hề mất chút phong độ.
Thấy nét mặt đáng yêu của nàng ẩn giận, y ôm chầm lấy và đứng lên. Nàng chỉ biết ôm lấy cổ Mạnh Kỳ dù biết y đang tiến thẳng đến giường nơi góc phòng. Khi đặt nàng nằm xuống, y không quên thì thầm vào tai nàng…
- Linh Nhi… ở lại với huynh…
Nàng chẳng còn nghe hay cảm nhận gì ngoài y. Nam nhân bên nàng là xa lạ hay thận thuộc? Y rốt cuộc đang nghĩ gì nàng đều muốn biết.
Linh Nhi mím môi, tay lại vội ôm lấy y, cố ý đưa hạ thân cám dỗ thâu lấy người y không xa rời. Dù đang muốn nàng gấp rút đến cực hạng nhưng phút ấy Mạnh Kỳ ngừng lại.
Nàng thở dồn, mắt hạnh nhòe lệ nhìn y khi không hiểu vì sao cự vật đã bừng bừng ham muốn vẫn chưa chiếm lấy người mình. Mạnh Kỳ vẫn đang chòm trên người nàng, tay vuốt lấy nước mắt đong đầy…
- Tại sao phải vờ như muội muốn thế này?… muội biết muội không thể làm chuyện gì dối được huynh mà Linh Nhi!
Linh Nhi không ngờ ân ái gần kề thế này, ánh mắt y vẫn rất tinh anh không hề mờ lối vì dục vọng. Nếu nói ân ái cùng y là chuyện nàng không muốn thì đã không đúng. Nàng đã không chán ghét vì chính y quá đỗi thân thương với nàng. Chính vì Mạnh Kỳ quá quan trọng nên tự tâm nàng làm cho mình tổn thương.
Linh Nhi trở người đè y xuống. Mạnh Kỳ nằm ngửa ra nhìn nàng ngồi trên người mình…
- Linh Nhi muốn cùng huynh… huynh không muốn muội nữa sao?
Nàng ngã người tì trên ngực y, môi hôn môi y trong khi tay với nhẹ đến nóng thiếc đặt thẳng lên ngay cửa hoa huy*t. hoa huy*t nóng ướt sớm vì đầu cự vật nóng bỏng mà rung động. Cả vật nam tính của y cũng vì dịch mật sinh ra kích thích. Nhưng khi nàng định để cự vật đi sâu vào hoa huy*t của mình thì Mạnh Kỳ thay phiên đè người nàng xuống.
Linh Nhi nằm dưới thở dồn nhìn y. Cả người nàng đã vì kích tình vô cùng nôn nóng. Nàng biết y cũng không thua gì mình nhưng không hiểu nổi.
Mạnh Kỳ nhẹ giọng hỏi lần nữa…
- Nói huynh nghe. Muội có chuyện gì muốn nói với huynh đúng không?
Ánh mắt sắc xảo kia khiến tin nàng chết ngạt. Nàng không ngờ mình dễ bị Mạnh Kỳ nhìn thấu như vậy. Có lẽ do ban nảy nàng đến quá nóng giận lại làm ra cái trò si ngốc thế này mới bại lộ.
Y thấy nàng quay mặt tránh né không trả lời thì tự rời người nàng khoát áo. Thật sự y có thể mặc kệ không suy nghĩ, ân ái thỏa mãn nhung nhớ của chính mình cùng nàng. Song một Linh Nhi chủ động hôn y, cám dỗ y như thế kia thật không giống nàng. Y biết nàng mang tâm sự không nói. Nếu như thế thì làm sao Mạnh Kỳ có thể vui vẻ âu yếm nàng.
Linh Nhi nằm đó nhìn y đứng mặc áo vào dưới ánh sáng phản chiếu từ khung cửa sổ sáng chói. Tuấn nhan tuyệt mĩ, dáng vẻ nam tính mê người kia hút mất hồn nàng giây phút này. Nhìn y như thế mắt nàng ca nhòa lệ.
Tự nàng co người lại trên giường rơi nước mắt ôm thân mình khóc nghẹn…
- Có phải… hic có phải vì phụ thân không để tài sản cho huynh… nên hôm đó huynh đến cưỡng bức muội… có phải huynh không muốn muội dễ dàng xuất giá rồi có tất cả gia sản cùng phu quân của muội đúng không? Huynh nỡ làm thế với muội là vì vậy có phải không?
Mạnh Kỳ đứng trơ người khi tay đang cài áo. Y xoay lại nhìn nàng. Linh Nhi của y giờ đã không còn là tiểu oa nhi ngây ngô không biết gì. Chỉ có một người làm nàng đau khổ, quá nhiều uất ức để rồi tự phải thay đổi trưởng thành dù quá vội vã không tự nguyện… chính là y.
Từ đầu đến cuối chỉ có y làm khổ nữ nhân y yêu mà thôi.
- Hết hồi 15 -