Chương 1: Tôi nghĩ là vừa đúng lúc
"Nếu hôm nay chúng ta không thể đạt được thỏa thuận, vậy tôi đi trước."
Lúc Lục Viện vừa bước xuống khỏi chiếc ghế chân cao, người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô.
Người đàn ông đó tên là Elfa, dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo của mình nhẹ nhàng nói, "Sao lại vội vàng thế?"
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cánh tay thô ráp của hắn ta, nhíu mày.
Nhưng đối phương không định để ý đến vẻ không hài lòng của cô, chẳng những không buông tay mà còn muốn kéo cô về phía mình, "Đừng đi vội, Lục tổng cũng bày tỏ chút thành ý đi! "
Lục Viện không muốn nhiều lời, tay trái của cô nắm lấy cánh tay to lớn của Elfa, dùng chiêu ném qua vai, trực tiếp hạ gục hắn ta. Tiếng người đàn ông ngã uỵch xuống đất đúng lúc bị che lấp bởi tiếng mở cửa từ bên ngoài.
Một người đàn ông để tóc cắt ngắn lao vào, làn da màu lúa mạch, đôi mắt hai mí sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu lòng người, đường nét khuôn mặt góc cạnh trông rất nam tính, thân hình cao gần 1m9 tạo cảm giác áp bách, bộ đồng phục một màu đen tuyền càng tôn thêm dáng vẻ oai vệ.
Chu Phù Thế ngồi trong xe đợi hai mươi phút không thấy Lục Viện đi ra, bèn lao vào tìm cô. Nhưng vừa bước vào, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng rất mạnh mẽ. Lục Viện bây giờ khác hoàn toàn với người phụ nữ mà anh đã đón ở sân bay cách đây mấy tiếng.
Khi máy bay vừa hạ cánh, Lục Viện không trang điểm, cao 1m7, chỉ mặc một chiếc áo phông và quần thể thao đơn giản. Nhưng trợ lý đi bên cạnh cô lại rất chỉn chu, mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám, không khỏi khiến mọi người tưởng rằng trợ lý mới là ông chủ.
Lúc này, Lục Viện cũng chỉ trang điểm nhẹ, khẽ lắc mái tóc ngắn đến mang tai, đưa tay vuốt phẳng chiếc váy dệt kim mỏng màu đen, trông rất vô hại, hất cằm về phía Chu Phù Thế, "Anh đến muộn."
Vừa dứt lời, những người khác trong quán bar đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đảo qua lật lại trên người hai người, dáng vẻ muốn đánh nhau.
Chu Phù Thế chậm rãi bước vào, "Tôi nghĩ là vừa đúng lúc."
Họ đang ở Khartoum, thủ đô của Sudan, Châu Phi. Lục Viện là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, kinh doanh xuất nhập khẩu.
Cách đây không lâu, chiến tranh lại nổ ra ở Sudan, người dân lâm vào cảnh khốn cùng. Nhà kho rộng gần 2.000m2 của tập đoàn này tại Sudan trị giá hơn 40 triệu USD đã bị người dân địa phương cướp sạch, hàng chục nhân viên bên trong cũng bị bắt làm con tin. Cảnh sát địa phương thương lượng với bọn cướp. Sau hai ngày không có kết quả, bên kia đề nghị đàm phán với người phụ trách của tập đoàn.
Khi biết tin, sau vài phút suy nghĩ, Lục Viện đã đề nghị đích thân đến Sudan để đàm phán. Và Chu Phù Thế là đội trưởng đội lính đánh thuê chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô.
Elfa đứng dậy, tiến lên hai bước, dùng tiếng địa phương nói với đám người: "Giải quyết hắn đi."
Đám người nhanh chóng vây quanh Chu Phù Thế, anh xắn tay áo lên, dáng vẻ đầy tự tin.
Lục Viện lùi lại một bước, dựa vào quầy bar, nhìn Chu Phù Thế liên tục đấm vào cổ tên này, đánh sau tai tên kia, rồi chống tay lên bả vai một tên, mượn lực tung chân đá một tên khác. Ba người đàn ông mạnh mẽ nhanh chóng bị hạ gục, những người khác đều dừng lại một chút, lui về phía sau mấy bước nhỏ, sau đó cùng lao về phía anh.
Chu Phù Thế đấm thẳng vào cằm một trong những trợ thủ đắc lực của Elfa, đầu của tên này lập tức ngửa lên, cả người ngã mạnh về phía sau.
Mấy người đàn ông khác cùng tấn công Chu Phù Thế, nhưng anh nhanh nhẹn lùi lại nghiêng người tránh những nắm đấm đang lao tới, thuận thế nắm lấy đầu của hai tên và đập vào chiếc bàn bên cạnh. Bàn bị xô đổ, người ngã xuống đất cuộn tròn lại, phát ra tiếng gầm gừ đau đớn.
Nhưng dù sao đối phương cũng đông người hơn, Chu Phù Thế bị hai người ôm lấy từ sau lưng, hai người khác đấm thật mạnh vào mặt và người anh.
Nhìn tình cảnh này, Lục Viện theo bản năng tiến lên một bước, lại bị Elfa chặn đường, nhưng lần này hắn không động tay động chân với cô.
Chu Phù Thế bị trói buộc, lợi dụng sức của hai người phía sau, nhảy lên đá vào ngực hai người vừa đấm anh, khi thu chân lại thì đá luôn hai người đằng sau khiến họ bay xa vài mét.
Anh tiện tay chộp lấy ly rượu trên bàn, đập vào đầu hai người đó, chiếc ly vỡ tan tành, khiến đầu đối phương chảy máu không ngừng.
Vừa rồi Lục Viện còn lo lắng cho Chu Phù Thế vì kẻ địch quá đông, nhưng giờ xem ra cô lo thừa rồi. Trong đám đàn ông nằm xiêu vẹo trên mặt đất, chỉ còn một người nắm chặt tay run lẩy bẩy nhìn Chu Phù Thế, không dám tiến về phía trước.
Anh tiến lên một bước, người này lại lảo đảo lui về sau mấy bước, cuối cùng không để ý đụng phải bàn, lập tức ngã ngửa ra sau.
Chu Phù Thế lướt đầu lưỡi quanh khoang miệng, nhổ ngụm máu loãng ra, tên vừa ngã xuống đất lập tức kinh hãi bò lại.
Không cần vất vả giải quyết, Chu Phù Thế nghiêng người đi về phía Lục Viện, Elfa đang đứng trước mặt cô theo bản năng lui về phía sau một bước, khóe miệng khinh thường nhếch lên một chút.
Chu Phù Thế quay đầu nhìn về phía Lục Viện, "Đi chưa?"
"Đi thôi." Lục Viện như suy tư gì gật gật đầu. Trước khi đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Elfa đang cười đầy thâm ý.
Ra khỏi quán bar, Lục Viễn đứng ở ven đường lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho trợ lý, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Phù Thế, mới phát hiện khóe miệng anh đang nhếch lên, "Anh không sao chứ?"
Anh không trả lời, cúi người mở cửa ghế phụ của xe việt dã, "Lên xe đi."
Lúc Lục Viện vừa bước xuống khỏi chiếc ghế chân cao, người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô.
Người đàn ông đó tên là Elfa, dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo của mình nhẹ nhàng nói, "Sao lại vội vàng thế?"
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cánh tay thô ráp của hắn ta, nhíu mày.
Nhưng đối phương không định để ý đến vẻ không hài lòng của cô, chẳng những không buông tay mà còn muốn kéo cô về phía mình, "Đừng đi vội, Lục tổng cũng bày tỏ chút thành ý đi! "
Lục Viện không muốn nhiều lời, tay trái của cô nắm lấy cánh tay to lớn của Elfa, dùng chiêu ném qua vai, trực tiếp hạ gục hắn ta. Tiếng người đàn ông ngã uỵch xuống đất đúng lúc bị che lấp bởi tiếng mở cửa từ bên ngoài.
Một người đàn ông để tóc cắt ngắn lao vào, làn da màu lúa mạch, đôi mắt hai mí sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu lòng người, đường nét khuôn mặt góc cạnh trông rất nam tính, thân hình cao gần 1m9 tạo cảm giác áp bách, bộ đồng phục một màu đen tuyền càng tôn thêm dáng vẻ oai vệ.
Chu Phù Thế ngồi trong xe đợi hai mươi phút không thấy Lục Viện đi ra, bèn lao vào tìm cô. Nhưng vừa bước vào, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng rất mạnh mẽ. Lục Viện bây giờ khác hoàn toàn với người phụ nữ mà anh đã đón ở sân bay cách đây mấy tiếng.
Khi máy bay vừa hạ cánh, Lục Viện không trang điểm, cao 1m7, chỉ mặc một chiếc áo phông và quần thể thao đơn giản. Nhưng trợ lý đi bên cạnh cô lại rất chỉn chu, mặc một bộ âu phục cao cấp màu xám, không khỏi khiến mọi người tưởng rằng trợ lý mới là ông chủ.
Lúc này, Lục Viện cũng chỉ trang điểm nhẹ, khẽ lắc mái tóc ngắn đến mang tai, đưa tay vuốt phẳng chiếc váy dệt kim mỏng màu đen, trông rất vô hại, hất cằm về phía Chu Phù Thế, "Anh đến muộn."
Vừa dứt lời, những người khác trong quán bar đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đảo qua lật lại trên người hai người, dáng vẻ muốn đánh nhau.
Chu Phù Thế chậm rãi bước vào, "Tôi nghĩ là vừa đúng lúc."
Họ đang ở Khartoum, thủ đô của Sudan, Châu Phi. Lục Viện là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, kinh doanh xuất nhập khẩu.
Cách đây không lâu, chiến tranh lại nổ ra ở Sudan, người dân lâm vào cảnh khốn cùng. Nhà kho rộng gần 2.000m2 của tập đoàn này tại Sudan trị giá hơn 40 triệu USD đã bị người dân địa phương cướp sạch, hàng chục nhân viên bên trong cũng bị bắt làm con tin. Cảnh sát địa phương thương lượng với bọn cướp. Sau hai ngày không có kết quả, bên kia đề nghị đàm phán với người phụ trách của tập đoàn.
Khi biết tin, sau vài phút suy nghĩ, Lục Viện đã đề nghị đích thân đến Sudan để đàm phán. Và Chu Phù Thế là đội trưởng đội lính đánh thuê chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô.
Elfa đứng dậy, tiến lên hai bước, dùng tiếng địa phương nói với đám người: "Giải quyết hắn đi."
Đám người nhanh chóng vây quanh Chu Phù Thế, anh xắn tay áo lên, dáng vẻ đầy tự tin.
Lục Viện lùi lại một bước, dựa vào quầy bar, nhìn Chu Phù Thế liên tục đấm vào cổ tên này, đánh sau tai tên kia, rồi chống tay lên bả vai một tên, mượn lực tung chân đá một tên khác. Ba người đàn ông mạnh mẽ nhanh chóng bị hạ gục, những người khác đều dừng lại một chút, lui về phía sau mấy bước nhỏ, sau đó cùng lao về phía anh.
Chu Phù Thế đấm thẳng vào cằm một trong những trợ thủ đắc lực của Elfa, đầu của tên này lập tức ngửa lên, cả người ngã mạnh về phía sau.
Mấy người đàn ông khác cùng tấn công Chu Phù Thế, nhưng anh nhanh nhẹn lùi lại nghiêng người tránh những nắm đấm đang lao tới, thuận thế nắm lấy đầu của hai tên và đập vào chiếc bàn bên cạnh. Bàn bị xô đổ, người ngã xuống đất cuộn tròn lại, phát ra tiếng gầm gừ đau đớn.
Nhưng dù sao đối phương cũng đông người hơn, Chu Phù Thế bị hai người ôm lấy từ sau lưng, hai người khác đấm thật mạnh vào mặt và người anh.
Nhìn tình cảnh này, Lục Viện theo bản năng tiến lên một bước, lại bị Elfa chặn đường, nhưng lần này hắn không động tay động chân với cô.
Chu Phù Thế bị trói buộc, lợi dụng sức của hai người phía sau, nhảy lên đá vào ngực hai người vừa đấm anh, khi thu chân lại thì đá luôn hai người đằng sau khiến họ bay xa vài mét.
Anh tiện tay chộp lấy ly rượu trên bàn, đập vào đầu hai người đó, chiếc ly vỡ tan tành, khiến đầu đối phương chảy máu không ngừng.
Vừa rồi Lục Viện còn lo lắng cho Chu Phù Thế vì kẻ địch quá đông, nhưng giờ xem ra cô lo thừa rồi. Trong đám đàn ông nằm xiêu vẹo trên mặt đất, chỉ còn một người nắm chặt tay run lẩy bẩy nhìn Chu Phù Thế, không dám tiến về phía trước.
Anh tiến lên một bước, người này lại lảo đảo lui về sau mấy bước, cuối cùng không để ý đụng phải bàn, lập tức ngã ngửa ra sau.
Chu Phù Thế lướt đầu lưỡi quanh khoang miệng, nhổ ngụm máu loãng ra, tên vừa ngã xuống đất lập tức kinh hãi bò lại.
Không cần vất vả giải quyết, Chu Phù Thế nghiêng người đi về phía Lục Viện, Elfa đang đứng trước mặt cô theo bản năng lui về phía sau một bước, khóe miệng khinh thường nhếch lên một chút.
Chu Phù Thế quay đầu nhìn về phía Lục Viện, "Đi chưa?"
"Đi thôi." Lục Viện như suy tư gì gật gật đầu. Trước khi đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Elfa đang cười đầy thâm ý.
Ra khỏi quán bar, Lục Viễn đứng ở ven đường lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho trợ lý, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Phù Thế, mới phát hiện khóe miệng anh đang nhếch lên, "Anh không sao chứ?"
Anh không trả lời, cúi người mở cửa ghế phụ của xe việt dã, "Lên xe đi."