Chương 7: Từ lúc anh vào đã ướt rồi
Ban đêm, trong giấc mơ của Lục Viện không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng vụ nổ súng. Khi máu của Elfa phun ra, cô bừng tỉnh giấc, bật dậy khỏi giường: "A..."
Nghe thấy tiếng động trong phòng, Chu Phù Thế gõ cửa, "Cô Lục, cô không sao chứ?"
Anh đợi ở cửa một lúc nhưng không nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong, đang định quay người rời đi thì cửa từ từ mở ra.
Lục Viện mặc váy ngủ hai dây màu xám nhạt, "Đội trưởng Chu, anh có rượu không?"
"Ừm...... Có." Chu Phù Thế gật đầu, xoay người đi xuống lầu lấy rượu.
Ông nội của Lục Viện vốn là cựu chỉ huy quân đội, từ nhỏ cô đã lớn lên trong khu nhà ở quân đội, thường xuyên được ông đưa đến trường bắn súng. Lục Viện dùng súng khá thành thạo, nhưng bắn người bằng đạn thật thì hôm nay là lần đầu tiên.
Cô chợt nhớ đến lời ông nội đã nói: Dùng súng để bảo vệ người chứ không phải hại người.
Lục Viện đột nhiên rơi nước mắt vì nhớ ông. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng bước chân, cô nhanh chóng lau đi, quay người lại nở nụ cười chuyên nghiệp.
Tay trái Chu Phù Thế cầm hai chai bia, tay phải cầm whisky: "Muốn uống gì?"
Cô chỉ vào tay phải của anh, quay người đi đến quầy bar lấy hai chiếc cốc, "Đội trưởng Chu, ngồi đi."
Hai người ngồi xuống sô pha, mỗi người một đầu ghế.
Lục Viện nhấp một ngụm whisky, nói: "Đội trưởng Chu, anh không uống một chút sao?"
Chu Phù Thế bình tĩnh trả lời: "Tôi không uống rượu ở nơi làm việc."
Lục Viện hơi nghiêng đầu nhìn Chu Phù Thế từ trên xuống dưới, anh vẫn mặc chiếc áo đen ngắn tay, quần túi hộp đen, đôi bốt ngắn cũng màu đen nốt, những đường cong cơ bắp hiện rõ dưới lớp áo: "Đội trưởng Chu, lần đầu tiên anh nổ súng bắn người là lúc nào?"
"Lần đầu chấp hành nhiệm vụ." Chu Phù Thế tuỳ ý trả lời.
Cô trầm ngâm gật đầu, nhấp một ngụm rượu rồi hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Quên mất rồi." Đây là câu trả lời của anh sau vài giây im lặng.
Lúc ở nhà kho, dù Lục Viện tỏ ra thong dong bình tĩnh, nhưng Chu Phù Thế vẫn nhận ra tay cô hơi run sau khi bắn, có thể thấy cô đang căng thẳng và chỉ giả vờ trấn định. Anh lo cô xảy ra chuyện nên mới canh gác ngoài cửa.
Lần đầu tiên nổ súng có cảm giác gì? Anh chỉ nhớ mình khá căng thẳng nhưng thực sự đã quên mất cảm giác cụ thể.
Lục Viện uống xong hai cốc whisky, gương mặt trắng nõn bắt đầu ửng đỏ. Cô chậm rãi đứng dậy, nhưng chưa đứng vững được thì vấp phải mép bàn, thân thể đột ngột nghiêng về phía trước.
Chu Phù Thế nhanh chóng dùng cả hai tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, không để cô ngã vào lòng anh. Anh ngửa người ra sau ghế sô pha, còn cô tựa nửa người vào ngực anh.
Anh ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể cô, nhìn làn da trắng nõn trước ngực lộ ra dưới chiếc váy hai dây, cùng hai bầu vú như ẩn như hiện.
Cứ tưởng rằng không có chuyện gì nhưng cú vấp khiến đầu cô choáng váng. Lục Viện ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt mờ mịt, dùng sức rút một tay ra, chạm vào hầu kết của anh, ngón tay trượt qua trượt lại.
Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, muốn đẩy cô ra, nhưng do dự hai giây, hỏi: "Cô Lục, tôi tan làm được không?"
Có ý gì? Cô sững sờ một lúc, sau đó nhận ra ý nghĩa của câu hỏi đó, khóe miệng hơi nhếch lên, gật đầu "Được."
Lục Viện vừa dứt lời, một tay anh đã vòng qua eo cô, đẩy cô ngã xuống ghế sô pha. Cô hơi nhếch môi, ngửa đầu hôn lên hầu kết của anh. Cô thèm muốn nơi này hơn cả môi anh, chiếc lưỡi mềm mại bắt đầu đảo quanh.
Hơi thở của anh rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều, lòng bàn tay to lớn chạm vào đầu gối cô, lướt đến đùi thì dừng lại vài giây. Cô không những không phản kháng mà còn hơi ưỡn eo, áp vào bàn tay anh.
Khi đưa tay lên cao hơn, anh phát hiện cô không mặc quần lót, đầu ngón tay cảm thấy có chút dính dính, "Mới thế đã ướt?"
Lòng bàn tay anh thô ráp, trên các đốt ngón tay có những vết chai mỏng. Những nơi anh chạm vào đều khiến cô cảm thấy tê dại kỳ lạ.
Cô nhịn không được cắn nhẹ hầu kết của anh, "Ừ, từ lúc anh vào đã ướt rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô làm trái tim anh rung động, nhưng anh muốn biết biểu cảm của cô khi nói lời này, bèn đưa một tay nắm lấy cằm cô, bắt cô đối diện với anh.
Hai người nhìn nhau, trong mắt cô có những ngôi sao lấp lánh, đôi môi mọng nước như quả anh đào, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt. Hầu kết lên lên xuống xuống, anh cúi người chậm rãi đến gần môi cô, khi chỉ cách vài centimet thì dừng lại nói: "Tôi cho cô ba giây để đổi ý, ba, hai..."
Còn chưa đếm ngược xong, cô đã ngẩng đầu lên, chủ động áp môi mình vào môi anh, đôi môi đỏ mọng giữ lấy môi dưới của anh, nhẹ nhàng liếm láp. Chiếc lưỡi mềm mại của cô lướt trên môi anh, để khóe miệng anh đều dính hương vị của cô.
Bàn tay anh trượt qua trượt lại trước cửa động của cô, rồi tách âm môi, thử thăm dò một chút. Anh vừa đưa một đốt ngón tay vào, cô không khỏi than khẽ: "Ừ..."
Tiếng kêu khe khẽ như có như không của cô chợt khiến anh nhớ đến tiếng rên rỉ vô cùng quyến rũ vào đêm hôm trước. Anh có thể đoán lúc đó cô đang làm gì bên trong, còn lúc này, anh chỉ muốn cô rên rỉ vì anh. Chu Phù Thế không thể nhịn được nữa, đưa ngón tay vào đến tận cùng, phần thịt mềm mại bên trong lập tức cắn chặt ngón tay anh.
Nghe thấy tiếng động trong phòng, Chu Phù Thế gõ cửa, "Cô Lục, cô không sao chứ?"
Anh đợi ở cửa một lúc nhưng không nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong, đang định quay người rời đi thì cửa từ từ mở ra.
Lục Viện mặc váy ngủ hai dây màu xám nhạt, "Đội trưởng Chu, anh có rượu không?"
"Ừm...... Có." Chu Phù Thế gật đầu, xoay người đi xuống lầu lấy rượu.
Ông nội của Lục Viện vốn là cựu chỉ huy quân đội, từ nhỏ cô đã lớn lên trong khu nhà ở quân đội, thường xuyên được ông đưa đến trường bắn súng. Lục Viện dùng súng khá thành thạo, nhưng bắn người bằng đạn thật thì hôm nay là lần đầu tiên.
Cô chợt nhớ đến lời ông nội đã nói: Dùng súng để bảo vệ người chứ không phải hại người.
Lục Viện đột nhiên rơi nước mắt vì nhớ ông. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng bước chân, cô nhanh chóng lau đi, quay người lại nở nụ cười chuyên nghiệp.
Tay trái Chu Phù Thế cầm hai chai bia, tay phải cầm whisky: "Muốn uống gì?"
Cô chỉ vào tay phải của anh, quay người đi đến quầy bar lấy hai chiếc cốc, "Đội trưởng Chu, ngồi đi."
Hai người ngồi xuống sô pha, mỗi người một đầu ghế.
Lục Viện nhấp một ngụm whisky, nói: "Đội trưởng Chu, anh không uống một chút sao?"
Chu Phù Thế bình tĩnh trả lời: "Tôi không uống rượu ở nơi làm việc."
Lục Viện hơi nghiêng đầu nhìn Chu Phù Thế từ trên xuống dưới, anh vẫn mặc chiếc áo đen ngắn tay, quần túi hộp đen, đôi bốt ngắn cũng màu đen nốt, những đường cong cơ bắp hiện rõ dưới lớp áo: "Đội trưởng Chu, lần đầu tiên anh nổ súng bắn người là lúc nào?"
"Lần đầu chấp hành nhiệm vụ." Chu Phù Thế tuỳ ý trả lời.
Cô trầm ngâm gật đầu, nhấp một ngụm rượu rồi hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Quên mất rồi." Đây là câu trả lời của anh sau vài giây im lặng.
Lúc ở nhà kho, dù Lục Viện tỏ ra thong dong bình tĩnh, nhưng Chu Phù Thế vẫn nhận ra tay cô hơi run sau khi bắn, có thể thấy cô đang căng thẳng và chỉ giả vờ trấn định. Anh lo cô xảy ra chuyện nên mới canh gác ngoài cửa.
Lần đầu tiên nổ súng có cảm giác gì? Anh chỉ nhớ mình khá căng thẳng nhưng thực sự đã quên mất cảm giác cụ thể.
Lục Viện uống xong hai cốc whisky, gương mặt trắng nõn bắt đầu ửng đỏ. Cô chậm rãi đứng dậy, nhưng chưa đứng vững được thì vấp phải mép bàn, thân thể đột ngột nghiêng về phía trước.
Chu Phù Thế nhanh chóng dùng cả hai tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, không để cô ngã vào lòng anh. Anh ngửa người ra sau ghế sô pha, còn cô tựa nửa người vào ngực anh.
Anh ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể cô, nhìn làn da trắng nõn trước ngực lộ ra dưới chiếc váy hai dây, cùng hai bầu vú như ẩn như hiện.
Cứ tưởng rằng không có chuyện gì nhưng cú vấp khiến đầu cô choáng váng. Lục Viện ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt mờ mịt, dùng sức rút một tay ra, chạm vào hầu kết của anh, ngón tay trượt qua trượt lại.
Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, muốn đẩy cô ra, nhưng do dự hai giây, hỏi: "Cô Lục, tôi tan làm được không?"
Có ý gì? Cô sững sờ một lúc, sau đó nhận ra ý nghĩa của câu hỏi đó, khóe miệng hơi nhếch lên, gật đầu "Được."
Lục Viện vừa dứt lời, một tay anh đã vòng qua eo cô, đẩy cô ngã xuống ghế sô pha. Cô hơi nhếch môi, ngửa đầu hôn lên hầu kết của anh. Cô thèm muốn nơi này hơn cả môi anh, chiếc lưỡi mềm mại bắt đầu đảo quanh.
Hơi thở của anh rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều, lòng bàn tay to lớn chạm vào đầu gối cô, lướt đến đùi thì dừng lại vài giây. Cô không những không phản kháng mà còn hơi ưỡn eo, áp vào bàn tay anh.
Khi đưa tay lên cao hơn, anh phát hiện cô không mặc quần lót, đầu ngón tay cảm thấy có chút dính dính, "Mới thế đã ướt?"
Lòng bàn tay anh thô ráp, trên các đốt ngón tay có những vết chai mỏng. Những nơi anh chạm vào đều khiến cô cảm thấy tê dại kỳ lạ.
Cô nhịn không được cắn nhẹ hầu kết của anh, "Ừ, từ lúc anh vào đã ướt rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô làm trái tim anh rung động, nhưng anh muốn biết biểu cảm của cô khi nói lời này, bèn đưa một tay nắm lấy cằm cô, bắt cô đối diện với anh.
Hai người nhìn nhau, trong mắt cô có những ngôi sao lấp lánh, đôi môi mọng nước như quả anh đào, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt. Hầu kết lên lên xuống xuống, anh cúi người chậm rãi đến gần môi cô, khi chỉ cách vài centimet thì dừng lại nói: "Tôi cho cô ba giây để đổi ý, ba, hai..."
Còn chưa đếm ngược xong, cô đã ngẩng đầu lên, chủ động áp môi mình vào môi anh, đôi môi đỏ mọng giữ lấy môi dưới của anh, nhẹ nhàng liếm láp. Chiếc lưỡi mềm mại của cô lướt trên môi anh, để khóe miệng anh đều dính hương vị của cô.
Bàn tay anh trượt qua trượt lại trước cửa động của cô, rồi tách âm môi, thử thăm dò một chút. Anh vừa đưa một đốt ngón tay vào, cô không khỏi than khẽ: "Ừ..."
Tiếng kêu khe khẽ như có như không của cô chợt khiến anh nhớ đến tiếng rên rỉ vô cùng quyến rũ vào đêm hôm trước. Anh có thể đoán lúc đó cô đang làm gì bên trong, còn lúc này, anh chỉ muốn cô rên rỉ vì anh. Chu Phù Thế không thể nhịn được nữa, đưa ngón tay vào đến tận cùng, phần thịt mềm mại bên trong lập tức cắn chặt ngón tay anh.