Chương 38: Trại hè
Cuộc sống sau đó của An Tri Hạ vẫn cứ tiếp diễn như vậy, quanh đi quẩn lại cô chỉ có hai việc: một là chăm chỉ học hành, hai là giám sát cuộc sống của Mặc Đông.
Về mối quan hệ của Mặc Đông và nữ chính, An Tri Hạ có thể yên tâm hơn nhiều. Anh đã chính thức xác nhận không có quan hệ gì với cô ấy, mà từ buổi nói chuyện hôm hội thao, cô cũng chưa từng nhìn thấy Mạn Nhiên đến gần Mặc Đông. Xem ra cô ấy thực sự coi trọng lời nói của cô, khiến An Tri Hạ cảm thấy áy náy. Nếu như cô ấy là một nhân vật ngoài tuyến truyện như Khả Ny, biết đâu hai người đã có thể trở thành bạn bè.
Về chuyện học hành, Mặc Đông vẫn kèm học cho cô vào giờ tự quản buổi chiều. Trong mắt thầy cô, bọn họ là đôi bạn cùng tiến xuất sắc. Trong mắt bạn bè, hai người là mối quan hệ mập mờ không rõ.
Chẳng mấy chốc, năm học đã kết thúc, An Tri Hạ gần như đạt 80 điểm tất cả các môn học, chỉ riêng những môn khó nhằn như Toán, Lý, Hóa là cô không thể đạt nổi. Nhưng cô không tự ti giống như trước, bởi vì cô được Mặc Đông khen. Chỉ một lời công nhận của anh có thể khiến cô vui vẻ hết cả ngày.
Trong suốt thời gian nghỉ hè, mỗi ngày An Tri Hạ đều học kèm cùng Mặc Đông một buổi. Mục tiêu của cô, dù hơi xa vời, là được chuyển lên học cùng lớp Anh Tài với anh. Tuy rằng cuối cùng cô vẫn không vượt được người có thành tích thấp nhất của lớp Anh Tài, nhưng cô vẫn vui vẻ, bởi lẽ cô vừa vặn là người cuối cùng được chuyển lên lớp A, lớp học có học lực chỉ sau Anh Tài và còn nằm ngay kế bên lớp đó. Khoảng cách giữa anh và cô lại gần thêm một chút.
Sắp tới, bọn họ chuẩn bị bước vào năm học cuối cấp đầy cam go. Victory có truyền thống tổ chức trại hè cho học sinh chuẩn bị lên lớp 12, coi như một lần chơi thỏa thích cuối cùng trước khi bước vào giai đoạn căng thẳng học tập, cũng là lúc để học sinh giao lưu, làm quen với bạn mới sau kì thi phân lớp vừa rồi.
Trong khi các bạn nữ khác mang theo cả vài vali to đùng, An Tri Hạ chỉ mang độc nhất một vali cùng một chiếc ba lô nhỏ xinh. Cũng chỉ đi ba ngày hai đêm, cô không nghĩ cần nhiều đồ đạc đến như thế.
[Xin chào kí chủ. Hiện tại hệ thống đang rà soát lỗi, tạm thời đóng cửa bảo trì trong ba ngày. Xin kí chủ vui lòng chờ đợi.]
Cái thứ hệ thống không biết bao lâu mới hiện ra một lần, đến lúc cô cần nó nhất thì nó lại đóng cửa bảo trì. Có lẽ chức năng hữu dụng nhất là bản đồ, nhưng bản thân An Tri Hạ là một người mù đường, có bản đồ cũng không có mấy tác dụng. Nhớ lại hồi Tết, cô thậm chí còn chẳng tìm nổi chung cư của Mặc Đông nên mới phải gọi điện cho Khánh Đằng.
Ngày thứ nhất, vì đi đường xa mệt mỏi nên bọn họ được sắp xếp phòng nghỉ ngơi trong khách sạn, tham quan, ăn uống nhẹ nhàng.
Ngày thứ hai, bọn họ bắt đầu xách ba lô leo núi cắm trại. Vì trường rất giàu mà nên học sinh không phải mang vác bất kì thứ gì ngoài đồ đạc riêng tư, tất cả lều trại, đồ ăn, thức uống đều đã được vận chuyển lên đỉnh núi bằng trực thăng rồi, chỉ có con người là cần tự mình leo lên thôi.
Hội học sinh còn khuyến khích các nhà leo núi nghiệp dư bằng cách treo giải thưởng, ai leo lên đầu tiên sẽ nhận giải đặc cách gì đó.
An Tri Hạ tay chống lên đùi, cúi người thở hổn hển. Giải gì đó cô không quan tâm, cô leo được lên tới nơi cắm trại là đã tốt lắm rồi. Việc lười thể dục thể thao khiến cho cô nhóc mười bảy tuổi yếu đuối như vậy đấy.
Cô đi tụt lại phía sau, khiến cán bộ chốt đoàn trong hội học sinh cũng phải đi chậm lại mà chờ đợi, sắp lạc đoàn đến nơi rồi.
An Tri Hạ ngại ngùng khi người khác phải chờ mình, nhưng thực sự là cô hết sức rồi. Một lát sau, một đôi giày leo núi màu rêu xuất hiện trước mắt cô, đưa cho cô một chai nước đã mở sẵn nắp.
“Đồ yếu đuối.”
Cô gái nhỏ bĩu môi nhưng vẫn nhận lấy nước uống ừng ực.
Mặc Đông cũng là người trong hội học sinh, nhưng anh là cán bộ quản lí hoạt động nên không có nhiệm vụ dẫn đoàn. Anh đã chủ động trao đổi với cán bộ chốt đoàn để cậu ta đi trước cho theo kịp đoàn, còn anh sẽ đi với Tri Hạ ở phía sau, còn nhấn mạnh rằng anh biết đường để cậu ta yên tâm rời đi.
Lúc này, giữa con đường mòn vắng lặng chỉ còn lại hai người.
“Mọi người đi trước hết rồi sao?”
“Ừ, chẳng lẽ đợi cậu thì sáng mai mới lên đến nơi mất.”
An Tri Hạ bực mình, dúi chai nước vào tay anh rồi hậm hực bước đi, bước rất dài để cho anh thấy cô đi nhanh cỡ nào.
Và kết quả của việc vội vàng không nhìn đường chính là vấp phải rễ cây, nếu không có Mặc Đông kéo cô lại kịp thời, giờ này miệng cô đã hôn đất mẹ thân yêu rồi.
“Hậu đậu! Đi chậm thôi, còn có tôi.”
An Tri Hạ hết cứng đầu, khuôn mặt bí xị nhưng đã ngoan ngoãn nghe lời, đi theo sau lưng anh.
Về mối quan hệ của Mặc Đông và nữ chính, An Tri Hạ có thể yên tâm hơn nhiều. Anh đã chính thức xác nhận không có quan hệ gì với cô ấy, mà từ buổi nói chuyện hôm hội thao, cô cũng chưa từng nhìn thấy Mạn Nhiên đến gần Mặc Đông. Xem ra cô ấy thực sự coi trọng lời nói của cô, khiến An Tri Hạ cảm thấy áy náy. Nếu như cô ấy là một nhân vật ngoài tuyến truyện như Khả Ny, biết đâu hai người đã có thể trở thành bạn bè.
Về chuyện học hành, Mặc Đông vẫn kèm học cho cô vào giờ tự quản buổi chiều. Trong mắt thầy cô, bọn họ là đôi bạn cùng tiến xuất sắc. Trong mắt bạn bè, hai người là mối quan hệ mập mờ không rõ.
Chẳng mấy chốc, năm học đã kết thúc, An Tri Hạ gần như đạt 80 điểm tất cả các môn học, chỉ riêng những môn khó nhằn như Toán, Lý, Hóa là cô không thể đạt nổi. Nhưng cô không tự ti giống như trước, bởi vì cô được Mặc Đông khen. Chỉ một lời công nhận của anh có thể khiến cô vui vẻ hết cả ngày.
Trong suốt thời gian nghỉ hè, mỗi ngày An Tri Hạ đều học kèm cùng Mặc Đông một buổi. Mục tiêu của cô, dù hơi xa vời, là được chuyển lên học cùng lớp Anh Tài với anh. Tuy rằng cuối cùng cô vẫn không vượt được người có thành tích thấp nhất của lớp Anh Tài, nhưng cô vẫn vui vẻ, bởi lẽ cô vừa vặn là người cuối cùng được chuyển lên lớp A, lớp học có học lực chỉ sau Anh Tài và còn nằm ngay kế bên lớp đó. Khoảng cách giữa anh và cô lại gần thêm một chút.
Sắp tới, bọn họ chuẩn bị bước vào năm học cuối cấp đầy cam go. Victory có truyền thống tổ chức trại hè cho học sinh chuẩn bị lên lớp 12, coi như một lần chơi thỏa thích cuối cùng trước khi bước vào giai đoạn căng thẳng học tập, cũng là lúc để học sinh giao lưu, làm quen với bạn mới sau kì thi phân lớp vừa rồi.
Trong khi các bạn nữ khác mang theo cả vài vali to đùng, An Tri Hạ chỉ mang độc nhất một vali cùng một chiếc ba lô nhỏ xinh. Cũng chỉ đi ba ngày hai đêm, cô không nghĩ cần nhiều đồ đạc đến như thế.
[Xin chào kí chủ. Hiện tại hệ thống đang rà soát lỗi, tạm thời đóng cửa bảo trì trong ba ngày. Xin kí chủ vui lòng chờ đợi.]
Cái thứ hệ thống không biết bao lâu mới hiện ra một lần, đến lúc cô cần nó nhất thì nó lại đóng cửa bảo trì. Có lẽ chức năng hữu dụng nhất là bản đồ, nhưng bản thân An Tri Hạ là một người mù đường, có bản đồ cũng không có mấy tác dụng. Nhớ lại hồi Tết, cô thậm chí còn chẳng tìm nổi chung cư của Mặc Đông nên mới phải gọi điện cho Khánh Đằng.
Ngày thứ nhất, vì đi đường xa mệt mỏi nên bọn họ được sắp xếp phòng nghỉ ngơi trong khách sạn, tham quan, ăn uống nhẹ nhàng.
Ngày thứ hai, bọn họ bắt đầu xách ba lô leo núi cắm trại. Vì trường rất giàu mà nên học sinh không phải mang vác bất kì thứ gì ngoài đồ đạc riêng tư, tất cả lều trại, đồ ăn, thức uống đều đã được vận chuyển lên đỉnh núi bằng trực thăng rồi, chỉ có con người là cần tự mình leo lên thôi.
Hội học sinh còn khuyến khích các nhà leo núi nghiệp dư bằng cách treo giải thưởng, ai leo lên đầu tiên sẽ nhận giải đặc cách gì đó.
An Tri Hạ tay chống lên đùi, cúi người thở hổn hển. Giải gì đó cô không quan tâm, cô leo được lên tới nơi cắm trại là đã tốt lắm rồi. Việc lười thể dục thể thao khiến cho cô nhóc mười bảy tuổi yếu đuối như vậy đấy.
Cô đi tụt lại phía sau, khiến cán bộ chốt đoàn trong hội học sinh cũng phải đi chậm lại mà chờ đợi, sắp lạc đoàn đến nơi rồi.
An Tri Hạ ngại ngùng khi người khác phải chờ mình, nhưng thực sự là cô hết sức rồi. Một lát sau, một đôi giày leo núi màu rêu xuất hiện trước mắt cô, đưa cho cô một chai nước đã mở sẵn nắp.
“Đồ yếu đuối.”
Cô gái nhỏ bĩu môi nhưng vẫn nhận lấy nước uống ừng ực.
Mặc Đông cũng là người trong hội học sinh, nhưng anh là cán bộ quản lí hoạt động nên không có nhiệm vụ dẫn đoàn. Anh đã chủ động trao đổi với cán bộ chốt đoàn để cậu ta đi trước cho theo kịp đoàn, còn anh sẽ đi với Tri Hạ ở phía sau, còn nhấn mạnh rằng anh biết đường để cậu ta yên tâm rời đi.
Lúc này, giữa con đường mòn vắng lặng chỉ còn lại hai người.
“Mọi người đi trước hết rồi sao?”
“Ừ, chẳng lẽ đợi cậu thì sáng mai mới lên đến nơi mất.”
An Tri Hạ bực mình, dúi chai nước vào tay anh rồi hậm hực bước đi, bước rất dài để cho anh thấy cô đi nhanh cỡ nào.
Và kết quả của việc vội vàng không nhìn đường chính là vấp phải rễ cây, nếu không có Mặc Đông kéo cô lại kịp thời, giờ này miệng cô đã hôn đất mẹ thân yêu rồi.
“Hậu đậu! Đi chậm thôi, còn có tôi.”
An Tri Hạ hết cứng đầu, khuôn mặt bí xị nhưng đã ngoan ngoãn nghe lời, đi theo sau lưng anh.