Chương 44: Trở về liền trở nên yên tĩnh
Một người phụ nữ trưởng thành với phong cách xinh đẹp lên tiếng:“Aa, tôi đúng là đang nằm mơ rồi, khi nảy tôi cũng đến đó pha cà phê, gương mặt rất xinh đẹp, phải là quá quá xinh luôn, tôi nhìn thôi đã choáng váng luôn rồi, dáng người còn cao nữa. Tôi thế mà chỉ mới đứng tới vai cô ấy, đã thế người còn rất thơm nữa. Lại còn nhường cho tôi pha trước, cực kì cực kì lễ phép. A~ Duyên phận gì đây!”
Trưởng ban phòng lên tiếng:“Không được ồn ào. Chuẩn bị vào làm đi.”
Trưởng phòng dù đã nhắc nhở nhưng tiếng bàn tán về Khúc Yên vẫn còn đó, chỉ là vừa mới lướt qua đã làm cả căn phòng náo nhiệt một phen.
Một nam nhân áo vest đeo kính khác lên tiếng:“Khi nảy tôi có gặp cô gái đó ở chỗ lễ tân, sau đó…”
Anh ta làm cho đám người ở đó như ngồi trên đống lửa, hóng hớt đến phát bực, cứ mờ ám mà không nói ra. Một cô gái cáu gắt lên tiếng:“Trời má, còn không mau nói ra!”
Anh ta bật cười, chỉnh lại kính:“Sau đó Thẩm Tổng xuống dẫn cô gái đó vào thang máy rồi biến mất.”
Cả đám ngớ người. Tin tức động trời gì thế này?
“Cái gì?! Thẩm Tổng xuống đón sao? Là bạn gái Thẩm Tổng sao?”
Anh ta nhún vai, tỏ vẻ không biết:“Chả biết, nhưng nhìn rất thân. Có thể là đang tìm hiểu.”
Khúc Yên trở lại phòng với ly cà phê trên tay, Lục Thành cũng khá tinh tế. Anh ta cho cô một khay nhỏ đựng cà phê để tránh đổ, dù sao cũng là cà phê nóng, anh ta biết dù sao mình cũng chưa có khẩu lệnh của sếp nên sẽ không tiện nếu lúc đó Lục Thành cũng xuất hiện.
Cô ngẩn đầu nhìn anh đã ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, theo quán tính nhìn lại chỗ kia nảy anh vừa ngồi, đã đóng hộp lại cẩn thẩn.
Cô đặt cà phê xuống bàn nơi anh đang làm việc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn anh:“Chú Thẩm, đồ ăn có khó ăn quá không ạ?”
Anh cất giọng lạnh lùng:“Tạm được.”
Cô nghe thế không khỏi vui vẻ, cười lộ ra răng trắng:“Không khiến chú ghét bỏ là được rồi.”
Động tác gõ tay lên bàn phím anh chậm lại vài nhịp, nhớ lại hương vị của từng món ăn của cô mà thật sự thấy nó không tệ, nếu so với tay nghề của anh thì sẽ không bằng nhưng không hiểu tại sao những món ăn ấy…anh lại cảm thấy ngon đến lạ thường.
Trong lòng như được nở hoa, ngọt ngào mà lại ấm áp đến vui vẻ.
Khúc Yên không biết suy nghĩ của anh, không để ý mà chỉ tập trung vào điện thoại. Chốc lát sau lại cười nhẹ, Thẩm Tây Thừa liếc nhìn cô.
Sau đó điện thoại có hiện lên tiếng thông báo tin nhắn mới, Khúc Yên cảm thấy có chút ồn, sợ làm phiền anh nên đã tắt đi âm thanh của điện thoại.
Hành động đó của cô khi lọt qua mắt anh, giống như là vụng trộm yêu đương sợ bị người khác phát hiện.
Khúc Yên tắt di động, nhìn anh:“Vậy giờ cháu về nha?”
Anh đề nghị:“Tôi đưa cháu về.”
Cô lắc đầu từ chối:“Xe cháu ở dưới, không cần phiền phức thế đâu.”
Anh cũng không ngăn cản Khúc Yên, cứ thế im lặng để cô rời đi. Trước khi đi cô còn quay lại vẫy tay chào tạm biệt anh, cười một cái rồi mới biến mất sau cánh cửa.
Sau khi đóng cửa lại, căn phòng lại trở về dáng vẻ khi trước. Im lặng đến mức trầm lặng, chỉ có tiếng giấy cùng tiếng bàn phím gõ lạch cạch vang cả căn phòng còn lại là hoàn toàn im ắng, làm người khác cảm xúc ngợp thở khi bước vào.
Thứ gây ra sự khó chịu đó là từ sát khí trên người anh lan tỏa ra cả căn phòng, giống như không khí bị chỉ anh nuốt trọn lấy. Khó thở đến mức bất an.
Thẩm Tây Thừa im lặng, đứng dậy khỏi ghế bước đến khung kính phía sau lưng nhìn xuống thành phố, tay đút vào túi quần, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà đôi mắt trở nên sắc bén nhìn xuống bóng dáng nhỏ đang đi ở phía dưới, là nhìn Khúc Yên.
Ánh sáng mặt trời yếu ớt hất lên dáng người cao lớn vững chắc của anh, ánh sáng bị bóng dáng cao lớn ấy làm cho có thêm một mảnh tối tâm thêm, bóng lưng anh rất đẹp, vai rộng eo hẹp thật sự nhìn là đã có cảm giác kinh diễm với cơ thể của Thẩm Tây Thừa.
Thẩm Tây Thừa đẹp hơn tất cả những người ngoài kia, như một tượng đài về nhan sắc, đến cả tuổi tác cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của anh. Nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo ấy thật sự khiến người khác vừa hận nhưng lại không kìm được mà si mê anh.
Trưởng ban phòng lên tiếng:“Không được ồn ào. Chuẩn bị vào làm đi.”
Trưởng phòng dù đã nhắc nhở nhưng tiếng bàn tán về Khúc Yên vẫn còn đó, chỉ là vừa mới lướt qua đã làm cả căn phòng náo nhiệt một phen.
Một nam nhân áo vest đeo kính khác lên tiếng:“Khi nảy tôi có gặp cô gái đó ở chỗ lễ tân, sau đó…”
Anh ta làm cho đám người ở đó như ngồi trên đống lửa, hóng hớt đến phát bực, cứ mờ ám mà không nói ra. Một cô gái cáu gắt lên tiếng:“Trời má, còn không mau nói ra!”
Anh ta bật cười, chỉnh lại kính:“Sau đó Thẩm Tổng xuống dẫn cô gái đó vào thang máy rồi biến mất.”
Cả đám ngớ người. Tin tức động trời gì thế này?
“Cái gì?! Thẩm Tổng xuống đón sao? Là bạn gái Thẩm Tổng sao?”
Anh ta nhún vai, tỏ vẻ không biết:“Chả biết, nhưng nhìn rất thân. Có thể là đang tìm hiểu.”
Khúc Yên trở lại phòng với ly cà phê trên tay, Lục Thành cũng khá tinh tế. Anh ta cho cô một khay nhỏ đựng cà phê để tránh đổ, dù sao cũng là cà phê nóng, anh ta biết dù sao mình cũng chưa có khẩu lệnh của sếp nên sẽ không tiện nếu lúc đó Lục Thành cũng xuất hiện.
Cô ngẩn đầu nhìn anh đã ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc, theo quán tính nhìn lại chỗ kia nảy anh vừa ngồi, đã đóng hộp lại cẩn thẩn.
Cô đặt cà phê xuống bàn nơi anh đang làm việc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn anh:“Chú Thẩm, đồ ăn có khó ăn quá không ạ?”
Anh cất giọng lạnh lùng:“Tạm được.”
Cô nghe thế không khỏi vui vẻ, cười lộ ra răng trắng:“Không khiến chú ghét bỏ là được rồi.”
Động tác gõ tay lên bàn phím anh chậm lại vài nhịp, nhớ lại hương vị của từng món ăn của cô mà thật sự thấy nó không tệ, nếu so với tay nghề của anh thì sẽ không bằng nhưng không hiểu tại sao những món ăn ấy…anh lại cảm thấy ngon đến lạ thường.
Trong lòng như được nở hoa, ngọt ngào mà lại ấm áp đến vui vẻ.
Khúc Yên không biết suy nghĩ của anh, không để ý mà chỉ tập trung vào điện thoại. Chốc lát sau lại cười nhẹ, Thẩm Tây Thừa liếc nhìn cô.
Sau đó điện thoại có hiện lên tiếng thông báo tin nhắn mới, Khúc Yên cảm thấy có chút ồn, sợ làm phiền anh nên đã tắt đi âm thanh của điện thoại.
Hành động đó của cô khi lọt qua mắt anh, giống như là vụng trộm yêu đương sợ bị người khác phát hiện.
Khúc Yên tắt di động, nhìn anh:“Vậy giờ cháu về nha?”
Anh đề nghị:“Tôi đưa cháu về.”
Cô lắc đầu từ chối:“Xe cháu ở dưới, không cần phiền phức thế đâu.”
Anh cũng không ngăn cản Khúc Yên, cứ thế im lặng để cô rời đi. Trước khi đi cô còn quay lại vẫy tay chào tạm biệt anh, cười một cái rồi mới biến mất sau cánh cửa.
Sau khi đóng cửa lại, căn phòng lại trở về dáng vẻ khi trước. Im lặng đến mức trầm lặng, chỉ có tiếng giấy cùng tiếng bàn phím gõ lạch cạch vang cả căn phòng còn lại là hoàn toàn im ắng, làm người khác cảm xúc ngợp thở khi bước vào.
Thứ gây ra sự khó chịu đó là từ sát khí trên người anh lan tỏa ra cả căn phòng, giống như không khí bị chỉ anh nuốt trọn lấy. Khó thở đến mức bất an.
Thẩm Tây Thừa im lặng, đứng dậy khỏi ghế bước đến khung kính phía sau lưng nhìn xuống thành phố, tay đút vào túi quần, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà đôi mắt trở nên sắc bén nhìn xuống bóng dáng nhỏ đang đi ở phía dưới, là nhìn Khúc Yên.
Ánh sáng mặt trời yếu ớt hất lên dáng người cao lớn vững chắc của anh, ánh sáng bị bóng dáng cao lớn ấy làm cho có thêm một mảnh tối tâm thêm, bóng lưng anh rất đẹp, vai rộng eo hẹp thật sự nhìn là đã có cảm giác kinh diễm với cơ thể của Thẩm Tây Thừa.
Thẩm Tây Thừa đẹp hơn tất cả những người ngoài kia, như một tượng đài về nhan sắc, đến cả tuổi tác cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của anh. Nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo ấy thật sự khiến người khác vừa hận nhưng lại không kìm được mà si mê anh.