Chương : 20
Bách Diệp tỉnh dậy vì bị dội 1 xô nước lạnh cóng. Cô muốn đưa tay lau mặt nhưng nhận ra tay chân đều bị xích lại, 2 tay bị trói bởi dây xích cỡ lớn treo lên xà nhà treo cả thân thể lên không trung. Không có điểm tựa bên dưới, trọng lượng cả người đều dồn vào đôi tay bé nhỏ khiến cô đau ê ẩm. Khi những giọt nước trượt dài trên má, đôi mắt cô mới tiếp nhận được không gian xung quanh. Đó là 1 căn phòng tù túng và ẩm thấp, chắc chắn là phòng giam vì cô có thể nhìn thấy những song sắt chắc chắn trên ô cửa sổ nhỏ xíu chỉ chiếu được le lói vài tia sáng nhờ nhờ. Trong căn phòng có bày 1 chiếc bàn lớn, bên trên bày ra đủ các loại dụng cụ dùng để tra tấn thường thấy trên TV có điều đa dạng hơn và đáng sợ hơn, cái nào cũng xỉn màu và gỉ sét vì máu của không biết bao tù nhân nhuốm lên. Ngoài cô còn có vài tên lính đứng im lặng trong các góc phòng tựa như quỷ sai âm lãnh. Cô sợ hãi giãy dụa thân thể nhưng bị trói bởi xích sắt nên từng cử động của cô chỉ càng tạo thêm nhiều thương tích cho bản thân. Ánh sáng duy nhất giúp duy trì nhiệt độ cho căn phòng là ngọn đuốc treo trên bờ tường gần chiếc bàn kia. Có tiếng nước nhỏ giọt yêu dị vang vọng trong không gian yên ắng. Đầu cô đau như búa bổ, những hình ảnh rời rạc chậm rãi ùa về. Cô chỉ nhớ mình đóng giả bệnh nhân, nói chuyện với Tấm, tiếp đó Tấm đưa cô về phòng. Rồi sau đó, cô hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, chỉ cảm thấy bản thân vô lực kiểm soát, khi tỉnh lại đã bị trói thành như thế này. Có ai có thể nói cho cô rốt cuộc đã có chuyện gì hay không?
Cánh cửa sắt nặng nề dịch chuyển tạo nên tiếng kêu não nề đinh tai. Có 2 người bước vào, cô cố gắng nhìn họ đoán xem ai đã đối xử với cô như vậy. Khi bước ra từ bóng tối, cô ngây người nhìn họ. Là Bình và Hoàng thượng.
Cô gọi họ, bảo họ mau cứu cô nhưng họ chỉ đứng chôn chân tại đó. Ánh mắt cả hai vô cùng lạ lẫm, Bình nhìn cô dò xét, còn Hoàng thượng lại nhìn cô với cái nhìn căm hận, ánh mắt như Tu La dưới địa ngục chỉ chờ vùi dập linh hồn cô. Cô ngừng kích động, im lặng đối mặt với họ, chờ đợi điều không hay sắp đến.
Hắn tiến lại gần cô, kẻ đã giết người con gái hắn yêu nhất. Hắn càng tăng thêm hận thù khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, gằn giọng kiềm chế nỗi xúc động muốn xé xác cô:
- TRẮC BÁCH DIỆP! Nếu như còn chút khôn ngoan ngươi hãy mau khai báo toàn bộ sự thật.
- Kiện huynh, ta không biết chuyện gì đang xảy ra, ta...
- Câm miệng! Tiện nhân này, ngươi lòng lang dạ sói, đố kị thành tính, lại còn dám xuống tay tàn nhẫn với cả chị của mình. Ta thật có mắt không tròng mới kết giao với ngươi.
- Ta không hiểu có chuyện gì, vì sao lại nhục mạ ta...
- Còn giảo biện? Lúc đó ngươi như người điên kề dao đe dọa Bách Hợp, nói cái gì mà nàng ta cướp mọi thứ của ngươi, nói nàng phải chết. Ngươi, chính tay ngươi đã đâm nhát dao đó xuống, đẩy nàng xuống vực sâu đến bây giờ còn chưa tìm thấy thi thể. Người đàn bà độc ác như ngươi, có chết ngàn vạn lần cũng không hết tội.
Bách Diệp cuối cùng đã hiểu rồi. Thì ra mọi chuyện là như vậy, thất hoàng tử không tin tưởng cô nữa, sợ cô như con dao hai lưỡi sẽ làm hắn tổn hại, lừa cô rồi lợi dụng cổ độc khống chế cô trong phút chốc. Nhưng chỉ trong thời gian đó đã đủ để làm chuyện động trời nhất rồi, đủ để đổ toàn bộ tội lỗi ám sát Hoàng hậu lên người cô. Bách Diệp không ngờ ngày này đến nhanh thế, cô còn chưa kịp sắp xếp mọi việc chu toàn, chưa kịp nói lời cuối với Tử Lâm, chưa được nói lời xin lỗi mẹ. Mưu sát Hoàng hậu, ha ha, tội này đáng xử lăng trì, chu di cửu tộc. Trước đó cô đã kịp đoạn tuyệt với Trần phủ, nhưng còn Tử Lâm, cô lại đem đến cho cậu mối họa lớn nhất rồi. Trước sự im lặng của cô, hắn lầm tưởng là cô hoàn toàn không hề bào chữa gì mà thừa nhận tội lỗi. Hắn chán ghét vứt cho cô cái nhìn miệt thị:
- Ngươi còn gì để nói nữa không? Trước đó những hành động nhũng nhiễu thị trường của người đã bị ta quan sát rồi, giờ đây ngươi còn ra tay với cả nàng, ngươi nói đi, là ai đã sai ngươi làm tất cả những việc này?
- Kiện huynh...
- Tiện nhân, ngươi không xứng gọi tên ta như thế.
- ...
- Hoàng thượng, dân nữ không hề muốn làm những việc này. Là do bị người khác ép buộc.
Ánh mắt hắn buốt lạnh nhìn cô, ra lệnh nói tiếp.
- Toàn bộ là kế hoạch của... á á á... uhhhhhh... ahhhh....ta không nói... ta... không nói...
Hai người đàn ông sững người trước cô gái bị trói đang quằn quại trong đau đớn. Chưa có 1 hình phạt nào được sử dụng nhưng cô không ngừng giãy dụa kêu đau. Khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi rịn đầy trán làm mái tóc xõa ra bết lại. Cơn đau ập đến đập tan ý định tố giác toàn bộ sự thật, vì quá đau mà cô phải cắn vào lưỡi mình để thanh tỉnh lại. Dòng máu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng, ánh mắt hiện rõ vẻ đau đớn như khẩn cầu ai đó đừng làm cô đau nữa.
Triệu An Bình nhìn cô gái đã mấy tháng không gặp chìm trong đau đớn, lồng ngực chàng cũng ẩn đau thương. Từ sau đêm đó, cô không còn xuất hiện trước mặt chàng 1 lần nào nữa. Chàng biết mình sai nhưng lại không thể cho cô 1 câu trả lời thích đáng vì nhiệm vụ chàng mang bên mình không phù hợp để thành lập gia thất. Chàng không thể chịu trách nhiệm với người con gái đã trao cho chàng tấm thâm trong trắng cũng như đáp lại tình cảm nồng cháy của cô. Nhưng từ ngày cô biến mất, chàng mới thấy mình nhớ cô đến thế nào, nhận ra được tình cảm của bản thân thì ra là đã hướng về cô từ lúc nào không hay. Lần đầu tiên chàng không kìm nén được bản thân, chạy đi tìm cô nhưng chỉ dám nấp sau lùm cây nhìn cô thay đổi thành con người khác. Cô cười nhiều hơn trước nhưng chàng biết đằng sau nó là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi hàng đêm mỗi khi cô chợp mắt. Tự khi nào, tưởng như là không thể nhưng cô đã chiếm trọn tâm trí chàng, dùng tình yêu bao dung của mình để cảm hóa chàng. Nhưng chàng chưa từng nói được lời nói dịu dàng với cô thì cả 2 người bọn họ đã chia ngả đôi đường. Giờ đây, gặp lại nhau trong tình cảnh này không khỏi khiến chàng đau đớn, người con gái đó sẽ phải ra đi như thế sao?
Cơn đau dịu bớt đã là nửa canh giờ sau.
Bách Diệp hoàn toàn kiệt sức không còn tâm trí trả lời những câu hỏi tra khảo của hắn. Mấy lần cô ngất đi đều bị tạt nước tỉnh dậy. Chống đỡ sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, cô cố gắng tỏ ra thật tỉnh táo.
Hắn thấy càng ngày càng tức giận khi không lấy được từ cô 1 câu trả lời hoàn chỉnh. Máu nóng dồn lên, hắn cười cay độc ra lệnh cho chàng tự tay tra tấn cô. Lời nói của hắn khiến cả hai người cùng sửng sốt. Chàng do dự không dám tiến lên, ánh mắt đón lấy sự đau đớn co rút trong đôi đồng tử của cô. Chàng sao nỡ làm tổn thương người con gái này chứ. Nhưng trước sự ra lệnh của Hoàng thượng, hắn không còn cách nào ngoài nghe theo. Chàng cầm lấy sợi roi da có lực sát thương ít nhất trong đám dụng cụ, bước từng bước nặng như chì lại gần cô. Cô bị treo trên cao, bất lực rũ đầu xuống nhắm chặt đôi mắt thất vọng tràn trề. Từ khóe mắt rơi xuống 2 dòng nước mắt lấp lánh, chàng đau đớn nâng chiếc roi da lên cao, cánh tay khựng lại không thể nhúc nhích. Hai mắt chàng ráo hoảnh, bên tai ù ù tiếng quát của Hoàng thượng, chàng nhắm mắt quất xuống từng roi. Mỗi một roi này rơi xuống, da thịt đau rát như bị lửa đốt. Đối với hắn như thế vẫn chưa đủ, hắn càng thét gào gia tăng lực đạo, cho đến khi nhìn thấy máu đỏ loang lổ trên y phục xanh lơ của cô mới hài lòng. Cô cắn chặt bờ môi run rẩy để cố nén nhịn tiếng đau. Cô không nhớ đây là phát roi thứ bao nhiêu nữa nhưng cả người dường như mất hết cảm giác rồi. Chàng cố gắng nhẹ tay hết mức có thể, chỉ đánh vào những chỗ không trọng yếu để cho máu thấm ra làm xoa dịu sự phẫn nộ của Hoàng thượng. Điều này làm sao qua mắt được hắn, hắn càng điên cuồng gào thét lệnh cho chàng khi thì đánh vào tay, vào chân, khi thì đánh vào mặt vào bụng. Trong phòng giam nửa sáng nửa tối, ngoài tiếng roi quất vào da thịt người còn tiếng la hét của hắn. Một roi nữa rơi xuống bụng, đôi mắt cô trợn trừng đau đớn. Bụng dưới đau tức, cảm giác thân dưới tràn ra thứ chất lỏng nóng bỏng. Cơn đau càng dữ dội hơn, máu cũng càng ra nhiều. Cô mờ mịt nhìn ánh mắt chàng hoảng sợ, dường như chàng đang nói cái gì đó nhưng cô mệt quá rồi, không thể nghe thấy nữa. Cô từ từ khép đôi mắt lại, cảm giác như mình vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Hắn nhìn cô gái trước mắt bất tỉnh không cách nào gọi dậy. Cô không được ngủ, cô phải tỉnh để nếm trải đau khổ. Hắn gọi người liên tục dội những xô nước lạnh cóng vào người, nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Máu ra nhiều lắm, đặc biệt là hạ thể của cô. Từng giọt máu đỏ thẫm bị nước tẩy thành màu hồng, len lỏi như những con rắn quanh chân cô rồi nhỏ giọt rơi xuống. Bình đứng phía trước đã ngừng đánh từ bao giờ. Cậu ta đang khẩn khoản gọi tên Bách Diệp, bất chấp mệnh lệnh chặt đứt xích sắt đỡ cô ta xuống? Dám kháng chỉ ư? Cô ta đúng là yêu nữ, mê hoặc Bình mất rồi.
Hắn xông tới đánh về phía cô 1 quyền, chàng liều lĩnh dùng thân mình chắn lấy. Một quyền này hắn xuất ra đã vận 7 thành công lực, đối với người luyện võ như chàng thì sẽ bị thương nặng, nếu Bách Diệp không may mắn thì chắc chắn chỉ có con đường chết. Bình lĩnh lấy chiêu của hắn, chàng đang ôm cô nên bị khuỵu xuống. Cố nín xuống ngụm máu muốn trào ra, chàng cẩn thận lau hết máu và nước trên mặt cô, khẽ nỉ non: “ Diệp, Diệp à. Nàng tỉnh lại đi. Sao lại ra nhiều máu thế này?“. Chàng đưa tay bắt mạch của cô, đôi mắt đầy kinh hãi cùng ngờ vực. Chàng quay lại thấp giọng cầu xin: “ Cầu xin ngài hãy cho truyền thái y, nàng sắp không xong rồi. Thần cầu xin ngài, cầu xin ngài.”
Mỗi tiếng cầu xin, chàng cúi đầu chạm đất, ánh mắt đau đớn van nài người trước mặt. Hắn nhìn người huynh đệ luôn đồng cam cộng khổ với hắn đang cầu xin cho kẻ đã giết người con gái hắn yêu mà lòng ngập tràn đủ tư vị. Nhớ đến những gì họ cùng vượt qua, Bình luôn âm thầm sát cánh bên hắn, chưa từng yêu cầu hắn cho thứ gì. Vậy mà nay chàng lại quỳ lạy xin cho cô được sống. Lòng hắn dạy sóng mãnh liệt, trước sự kiên trì của chàng, hắn phủi tay cho gọi thái y. Cho cô ta sống bây giờ, để sau này còn phải chịu đau đớn gấp bội.
Triệu An Bình đã xử lí qua vết thương của mình, chàng sốt sắng quan sát vị thái y đang bắt mạch chẩn đoán cho Bách Diệp. Lão thái y khẽ chau đôi mày dài đã điểm hoa râm, viết ra 1 đơn thuốc rồi đưa lấy cho chàng, đoạn quay qua phân phó cho vài cung nữ bên người chuẩn bị đồ đạc cần thiết. Chàng vội kéo thái y: “ Hà thái y, nàng rốt cuộc có làm sao không?”.Vị thái y già khẽ liếc mắt, giọng đã lạnh đi mấy phần: “ Triệu công tử, vị cô nương này đã mang thai được 9 tuần rồi. Thân thể vốn không được điều dưỡng tốt, lại gặp áp lực lớn về tâm lí. Trong thời gian đầu mang thai cần hết sức cẩn trọng nhưng lại bị hành hạ thành ra thế này.”
Câu nói của thái y như 1 phát búa tạ nện thẳng xuống đầu chàng. Cô ấy đã có thai, là của chàng, con của chàng. Vậy mà chàng vô tâm không bảo hộ họ thật tốt, để cô phải 1 mình đối chọi với đầu sóng ngọn gió, chàng thật đáng chết.
- Vậy nàng bây giờ ra sao? Đứa bé... nó có bị thương tổn không?
- Lão cũng nói thật với công tử. Cô nương ấy yếu lắm rồi, ta có thể làm cô ấy tỉnh lại nhưng còn đứa bé thì đã chết. Không có cách nào giữ lại đứa bé, với thương thế như vậy cho dù có phép thần thì cũng không sống lại được.
Chàng thẫn thờ nhìn về phía cô. Cô nằm đó, khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống, dường như không nhìn thấy hơi thở nơi lồng ngực. Đôi mắt nhắm nghiền sẽ chẳng còn chứa nụ cười ẩn nhẫn với chàng, dù hôn mê nhưng cặp lông mày vẫn nhíu chặt, phiến môi khô tróc từng lớp da. Đứa con của họ còn chưa kịp chào đời, nàng sẽ phải chịu đau đớn đến nhường nào nếu biết tin này? Giọt lệ hối hận muộn màng lăn dài trên má, ta có lỗi với 2 mẹ con nàng. Là chính tay ta đã kết thúc 1 sinh mạng bé nhỏ còn chưa được nhìn thấy ánh mặt trời, ta đã khiến nàng đau khổ hết lần này đến lần khác. Chàng vuốt nhẹ khóe mắt của cô, mong tưởng có thể lau khô những dòng lệ nóng thầm rơi trong cô độc. Bách Diệp, nàng phải cố gắng lên, hãy tỉnh dậy đi, đừng trừng phạt ta bằng cách này.
- Có điều...
Chàng nén lệ hướng về phía vị thái y cung kính lắng nghe.
- Trước đó, cô nương này đã bị hạ cổ trùng. Cho dù đứa bé này có được sinh ra thì cũng trở thành quái thai.
- Ngài nói sao? Nàng bị hạ cổ trùng?
- Đúng vậy. Chỉ là kiến thức của ta còn hạn hẹp, không thể đoán được nó là loại cổ nào, cũng chẳng thể giúp chữa trị.
Chàng trầm ngâm trước những lời nói của vị thái y. Cô bị hạ cổ. Vậy phải làm cách nào mới giải được nó?
Cánh cửa sắt nặng nề dịch chuyển tạo nên tiếng kêu não nề đinh tai. Có 2 người bước vào, cô cố gắng nhìn họ đoán xem ai đã đối xử với cô như vậy. Khi bước ra từ bóng tối, cô ngây người nhìn họ. Là Bình và Hoàng thượng.
Cô gọi họ, bảo họ mau cứu cô nhưng họ chỉ đứng chôn chân tại đó. Ánh mắt cả hai vô cùng lạ lẫm, Bình nhìn cô dò xét, còn Hoàng thượng lại nhìn cô với cái nhìn căm hận, ánh mắt như Tu La dưới địa ngục chỉ chờ vùi dập linh hồn cô. Cô ngừng kích động, im lặng đối mặt với họ, chờ đợi điều không hay sắp đến.
Hắn tiến lại gần cô, kẻ đã giết người con gái hắn yêu nhất. Hắn càng tăng thêm hận thù khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, gằn giọng kiềm chế nỗi xúc động muốn xé xác cô:
- TRẮC BÁCH DIỆP! Nếu như còn chút khôn ngoan ngươi hãy mau khai báo toàn bộ sự thật.
- Kiện huynh, ta không biết chuyện gì đang xảy ra, ta...
- Câm miệng! Tiện nhân này, ngươi lòng lang dạ sói, đố kị thành tính, lại còn dám xuống tay tàn nhẫn với cả chị của mình. Ta thật có mắt không tròng mới kết giao với ngươi.
- Ta không hiểu có chuyện gì, vì sao lại nhục mạ ta...
- Còn giảo biện? Lúc đó ngươi như người điên kề dao đe dọa Bách Hợp, nói cái gì mà nàng ta cướp mọi thứ của ngươi, nói nàng phải chết. Ngươi, chính tay ngươi đã đâm nhát dao đó xuống, đẩy nàng xuống vực sâu đến bây giờ còn chưa tìm thấy thi thể. Người đàn bà độc ác như ngươi, có chết ngàn vạn lần cũng không hết tội.
Bách Diệp cuối cùng đã hiểu rồi. Thì ra mọi chuyện là như vậy, thất hoàng tử không tin tưởng cô nữa, sợ cô như con dao hai lưỡi sẽ làm hắn tổn hại, lừa cô rồi lợi dụng cổ độc khống chế cô trong phút chốc. Nhưng chỉ trong thời gian đó đã đủ để làm chuyện động trời nhất rồi, đủ để đổ toàn bộ tội lỗi ám sát Hoàng hậu lên người cô. Bách Diệp không ngờ ngày này đến nhanh thế, cô còn chưa kịp sắp xếp mọi việc chu toàn, chưa kịp nói lời cuối với Tử Lâm, chưa được nói lời xin lỗi mẹ. Mưu sát Hoàng hậu, ha ha, tội này đáng xử lăng trì, chu di cửu tộc. Trước đó cô đã kịp đoạn tuyệt với Trần phủ, nhưng còn Tử Lâm, cô lại đem đến cho cậu mối họa lớn nhất rồi. Trước sự im lặng của cô, hắn lầm tưởng là cô hoàn toàn không hề bào chữa gì mà thừa nhận tội lỗi. Hắn chán ghét vứt cho cô cái nhìn miệt thị:
- Ngươi còn gì để nói nữa không? Trước đó những hành động nhũng nhiễu thị trường của người đã bị ta quan sát rồi, giờ đây ngươi còn ra tay với cả nàng, ngươi nói đi, là ai đã sai ngươi làm tất cả những việc này?
- Kiện huynh...
- Tiện nhân, ngươi không xứng gọi tên ta như thế.
- ...
- Hoàng thượng, dân nữ không hề muốn làm những việc này. Là do bị người khác ép buộc.
Ánh mắt hắn buốt lạnh nhìn cô, ra lệnh nói tiếp.
- Toàn bộ là kế hoạch của... á á á... uhhhhhh... ahhhh....ta không nói... ta... không nói...
Hai người đàn ông sững người trước cô gái bị trói đang quằn quại trong đau đớn. Chưa có 1 hình phạt nào được sử dụng nhưng cô không ngừng giãy dụa kêu đau. Khuôn mặt cô tái nhợt, mồ hôi rịn đầy trán làm mái tóc xõa ra bết lại. Cơn đau ập đến đập tan ý định tố giác toàn bộ sự thật, vì quá đau mà cô phải cắn vào lưỡi mình để thanh tỉnh lại. Dòng máu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng, ánh mắt hiện rõ vẻ đau đớn như khẩn cầu ai đó đừng làm cô đau nữa.
Triệu An Bình nhìn cô gái đã mấy tháng không gặp chìm trong đau đớn, lồng ngực chàng cũng ẩn đau thương. Từ sau đêm đó, cô không còn xuất hiện trước mặt chàng 1 lần nào nữa. Chàng biết mình sai nhưng lại không thể cho cô 1 câu trả lời thích đáng vì nhiệm vụ chàng mang bên mình không phù hợp để thành lập gia thất. Chàng không thể chịu trách nhiệm với người con gái đã trao cho chàng tấm thâm trong trắng cũng như đáp lại tình cảm nồng cháy của cô. Nhưng từ ngày cô biến mất, chàng mới thấy mình nhớ cô đến thế nào, nhận ra được tình cảm của bản thân thì ra là đã hướng về cô từ lúc nào không hay. Lần đầu tiên chàng không kìm nén được bản thân, chạy đi tìm cô nhưng chỉ dám nấp sau lùm cây nhìn cô thay đổi thành con người khác. Cô cười nhiều hơn trước nhưng chàng biết đằng sau nó là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi hàng đêm mỗi khi cô chợp mắt. Tự khi nào, tưởng như là không thể nhưng cô đã chiếm trọn tâm trí chàng, dùng tình yêu bao dung của mình để cảm hóa chàng. Nhưng chàng chưa từng nói được lời nói dịu dàng với cô thì cả 2 người bọn họ đã chia ngả đôi đường. Giờ đây, gặp lại nhau trong tình cảnh này không khỏi khiến chàng đau đớn, người con gái đó sẽ phải ra đi như thế sao?
Cơn đau dịu bớt đã là nửa canh giờ sau.
Bách Diệp hoàn toàn kiệt sức không còn tâm trí trả lời những câu hỏi tra khảo của hắn. Mấy lần cô ngất đi đều bị tạt nước tỉnh dậy. Chống đỡ sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần, cô cố gắng tỏ ra thật tỉnh táo.
Hắn thấy càng ngày càng tức giận khi không lấy được từ cô 1 câu trả lời hoàn chỉnh. Máu nóng dồn lên, hắn cười cay độc ra lệnh cho chàng tự tay tra tấn cô. Lời nói của hắn khiến cả hai người cùng sửng sốt. Chàng do dự không dám tiến lên, ánh mắt đón lấy sự đau đớn co rút trong đôi đồng tử của cô. Chàng sao nỡ làm tổn thương người con gái này chứ. Nhưng trước sự ra lệnh của Hoàng thượng, hắn không còn cách nào ngoài nghe theo. Chàng cầm lấy sợi roi da có lực sát thương ít nhất trong đám dụng cụ, bước từng bước nặng như chì lại gần cô. Cô bị treo trên cao, bất lực rũ đầu xuống nhắm chặt đôi mắt thất vọng tràn trề. Từ khóe mắt rơi xuống 2 dòng nước mắt lấp lánh, chàng đau đớn nâng chiếc roi da lên cao, cánh tay khựng lại không thể nhúc nhích. Hai mắt chàng ráo hoảnh, bên tai ù ù tiếng quát của Hoàng thượng, chàng nhắm mắt quất xuống từng roi. Mỗi một roi này rơi xuống, da thịt đau rát như bị lửa đốt. Đối với hắn như thế vẫn chưa đủ, hắn càng thét gào gia tăng lực đạo, cho đến khi nhìn thấy máu đỏ loang lổ trên y phục xanh lơ của cô mới hài lòng. Cô cắn chặt bờ môi run rẩy để cố nén nhịn tiếng đau. Cô không nhớ đây là phát roi thứ bao nhiêu nữa nhưng cả người dường như mất hết cảm giác rồi. Chàng cố gắng nhẹ tay hết mức có thể, chỉ đánh vào những chỗ không trọng yếu để cho máu thấm ra làm xoa dịu sự phẫn nộ của Hoàng thượng. Điều này làm sao qua mắt được hắn, hắn càng điên cuồng gào thét lệnh cho chàng khi thì đánh vào tay, vào chân, khi thì đánh vào mặt vào bụng. Trong phòng giam nửa sáng nửa tối, ngoài tiếng roi quất vào da thịt người còn tiếng la hét của hắn. Một roi nữa rơi xuống bụng, đôi mắt cô trợn trừng đau đớn. Bụng dưới đau tức, cảm giác thân dưới tràn ra thứ chất lỏng nóng bỏng. Cơn đau càng dữ dội hơn, máu cũng càng ra nhiều. Cô mờ mịt nhìn ánh mắt chàng hoảng sợ, dường như chàng đang nói cái gì đó nhưng cô mệt quá rồi, không thể nghe thấy nữa. Cô từ từ khép đôi mắt lại, cảm giác như mình vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Hắn nhìn cô gái trước mắt bất tỉnh không cách nào gọi dậy. Cô không được ngủ, cô phải tỉnh để nếm trải đau khổ. Hắn gọi người liên tục dội những xô nước lạnh cóng vào người, nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Máu ra nhiều lắm, đặc biệt là hạ thể của cô. Từng giọt máu đỏ thẫm bị nước tẩy thành màu hồng, len lỏi như những con rắn quanh chân cô rồi nhỏ giọt rơi xuống. Bình đứng phía trước đã ngừng đánh từ bao giờ. Cậu ta đang khẩn khoản gọi tên Bách Diệp, bất chấp mệnh lệnh chặt đứt xích sắt đỡ cô ta xuống? Dám kháng chỉ ư? Cô ta đúng là yêu nữ, mê hoặc Bình mất rồi.
Hắn xông tới đánh về phía cô 1 quyền, chàng liều lĩnh dùng thân mình chắn lấy. Một quyền này hắn xuất ra đã vận 7 thành công lực, đối với người luyện võ như chàng thì sẽ bị thương nặng, nếu Bách Diệp không may mắn thì chắc chắn chỉ có con đường chết. Bình lĩnh lấy chiêu của hắn, chàng đang ôm cô nên bị khuỵu xuống. Cố nín xuống ngụm máu muốn trào ra, chàng cẩn thận lau hết máu và nước trên mặt cô, khẽ nỉ non: “ Diệp, Diệp à. Nàng tỉnh lại đi. Sao lại ra nhiều máu thế này?“. Chàng đưa tay bắt mạch của cô, đôi mắt đầy kinh hãi cùng ngờ vực. Chàng quay lại thấp giọng cầu xin: “ Cầu xin ngài hãy cho truyền thái y, nàng sắp không xong rồi. Thần cầu xin ngài, cầu xin ngài.”
Mỗi tiếng cầu xin, chàng cúi đầu chạm đất, ánh mắt đau đớn van nài người trước mặt. Hắn nhìn người huynh đệ luôn đồng cam cộng khổ với hắn đang cầu xin cho kẻ đã giết người con gái hắn yêu mà lòng ngập tràn đủ tư vị. Nhớ đến những gì họ cùng vượt qua, Bình luôn âm thầm sát cánh bên hắn, chưa từng yêu cầu hắn cho thứ gì. Vậy mà nay chàng lại quỳ lạy xin cho cô được sống. Lòng hắn dạy sóng mãnh liệt, trước sự kiên trì của chàng, hắn phủi tay cho gọi thái y. Cho cô ta sống bây giờ, để sau này còn phải chịu đau đớn gấp bội.
Triệu An Bình đã xử lí qua vết thương của mình, chàng sốt sắng quan sát vị thái y đang bắt mạch chẩn đoán cho Bách Diệp. Lão thái y khẽ chau đôi mày dài đã điểm hoa râm, viết ra 1 đơn thuốc rồi đưa lấy cho chàng, đoạn quay qua phân phó cho vài cung nữ bên người chuẩn bị đồ đạc cần thiết. Chàng vội kéo thái y: “ Hà thái y, nàng rốt cuộc có làm sao không?”.Vị thái y già khẽ liếc mắt, giọng đã lạnh đi mấy phần: “ Triệu công tử, vị cô nương này đã mang thai được 9 tuần rồi. Thân thể vốn không được điều dưỡng tốt, lại gặp áp lực lớn về tâm lí. Trong thời gian đầu mang thai cần hết sức cẩn trọng nhưng lại bị hành hạ thành ra thế này.”
Câu nói của thái y như 1 phát búa tạ nện thẳng xuống đầu chàng. Cô ấy đã có thai, là của chàng, con của chàng. Vậy mà chàng vô tâm không bảo hộ họ thật tốt, để cô phải 1 mình đối chọi với đầu sóng ngọn gió, chàng thật đáng chết.
- Vậy nàng bây giờ ra sao? Đứa bé... nó có bị thương tổn không?
- Lão cũng nói thật với công tử. Cô nương ấy yếu lắm rồi, ta có thể làm cô ấy tỉnh lại nhưng còn đứa bé thì đã chết. Không có cách nào giữ lại đứa bé, với thương thế như vậy cho dù có phép thần thì cũng không sống lại được.
Chàng thẫn thờ nhìn về phía cô. Cô nằm đó, khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống, dường như không nhìn thấy hơi thở nơi lồng ngực. Đôi mắt nhắm nghiền sẽ chẳng còn chứa nụ cười ẩn nhẫn với chàng, dù hôn mê nhưng cặp lông mày vẫn nhíu chặt, phiến môi khô tróc từng lớp da. Đứa con của họ còn chưa kịp chào đời, nàng sẽ phải chịu đau đớn đến nhường nào nếu biết tin này? Giọt lệ hối hận muộn màng lăn dài trên má, ta có lỗi với 2 mẹ con nàng. Là chính tay ta đã kết thúc 1 sinh mạng bé nhỏ còn chưa được nhìn thấy ánh mặt trời, ta đã khiến nàng đau khổ hết lần này đến lần khác. Chàng vuốt nhẹ khóe mắt của cô, mong tưởng có thể lau khô những dòng lệ nóng thầm rơi trong cô độc. Bách Diệp, nàng phải cố gắng lên, hãy tỉnh dậy đi, đừng trừng phạt ta bằng cách này.
- Có điều...
Chàng nén lệ hướng về phía vị thái y cung kính lắng nghe.
- Trước đó, cô nương này đã bị hạ cổ trùng. Cho dù đứa bé này có được sinh ra thì cũng trở thành quái thai.
- Ngài nói sao? Nàng bị hạ cổ trùng?
- Đúng vậy. Chỉ là kiến thức của ta còn hạn hẹp, không thể đoán được nó là loại cổ nào, cũng chẳng thể giúp chữa trị.
Chàng trầm ngâm trước những lời nói của vị thái y. Cô bị hạ cổ. Vậy phải làm cách nào mới giải được nó?