Chương : 40
Tiêu Hòa ở trong đại sảnh đợi a đợi, tiền đã thanh toán xong còn chưa thấy tên nhóc đó lại đây.
Thế nào rồi? Rớt xuống hầm cầu sao?
Cố ý quét mắt một vòng quanh đại sảnh, người không nhiều lắm, tốp năm tốp ba rải rác ở trên ghế chuyên môn dùng để nghỉ ngơi dùng cơm trong nhà ăn. Không có nhân vật nào bắt mắt, đương nhiên cũng không có thân ảnh thằng nhóc đó.
Tiêu Hòa dừng một chút, trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ quái. Giống như khi lúc trước đầu tư cổ phiếu thì đối mặt với một loại cổ phiếu nào đó hắn sẽ sinh ra một loại cảm giác nói không nên lời. Bình thường dưới loại tình huống này, hắn đều chọn lập tức bán tháo loại cổ phiếu này. Có đôi khi vô cùng chuẩn, có đôi khi sai bét. Mặc dù như thế, hắn vẫn rất chú trọng loại cảm giác kỳ diệu được hắn gọi là trực giác này.
Mang theo loại trực giác này, Tiêu Hòa xách hộp cơm canh còn nóng hôi hổi ra khỏi đại sảnh trạm phục vụ. Bên ngoài, trời đã hoàn toàn tối đen.
Bãi đỗ xe thực im lặng, không thấy bất kỳ bóng người nào, xe qua lại trên đường cao tốc cách đó không xa cũng không nhiều, phần lớn đều mở đèn xe.
Im lặng một cách kỳ lạ. Tiêu Hòa lẳng lặng nhìn quét bốn phía. Có chiếc xe tiến vào trạm phục vụ, Tiêu Hòa nhìn đối phương xuống xe, đi vào toilet, lại nhìn đối phương đi tới.
Lại một chiếc xe nữa lái vào bãi đỗ xe. Dựa vào ngọn đèn đầu xe đối phương, Tiêu Hòa nhìn thấy trong rừng cây nhỏ phía sau toilet dường như lóe ra một thân ảnh.
Viêm Chuyên bước nhanh về phía hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hòa thấp giọng hỏi thiếu niên giống như vừa mới trải qua một phen vận động nho nhỏ.
Viêm Chuyên đưa tay tiếp nhận túi nhựa đựng đồ ăn, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Tiêu Hòa tinh mắt, thoáng cái nhận ra quần áo Tiểu Viêm đều có chút bẩn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một thằng ngốc tự dưng tới khiêu chiến với ta. Còn là một bán thú nhân. Viêm Chuyên căn bản là không đem chuyện này để ở trong lòng, kéo Tiêu Hòa đi về phía xe. Trên đời này cơ thể biến hóa cường đại hơn so với y, y còn chưa thấy qua. Y chính là lực lượng tinh khiết nhất trên thế gian. Tới khi y trưởng thành, cho dù là cha cũng không phải là địch thủ của y.
Chỉ có điều cái tên bán thú nhân vừa rồi dường như đối với việc điều khiển thân thể sau dị biến của chính mình cũng không phải thành thạo cho lắm, cũng giống như chưa từng trải qua huấn luyện chính thức gì gì đó. Đối phương kỳ thật có nhiều lần có thể dùng hai chân sau khi dị biến đá trúng y, đáng tiếc đều bởi vì không quá vững chắc, hoặc là vẫn chưa tin tưởng sức mạnh đôi chân này mà làm cho công kích thất bại.
“Tiểu Viêm! Quên đi, đợi lát nữa lên xe cậu viết cho tôi xem.” Tâm tình Tiêu Hòa thực mâu thuẫn, vừa hi vọng Tiểu Viêm mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy Tiểu Viêm hiện tại không thể nói chuyện cũng rất tốt. Ai, đứa trẻ đáng thương, một thằng nhóc tốt như vậy lại là một người câm. Tiêu tiểu nhân trong lòng cũng tràn ngập một cỗ tình cảm thương tiếc hiếm thấy.
Viêm Chuyên không biết chính mình bị người khác thương hại.
Hai người mới vừa đi tới bên cạnh xe, Viêm Chuyên đột nhiên đưa tay giữ chặt Tiêu Hòa.
Ý bảo Tiêu Hòa đứng chờ tại chỗ, Viêm Chuyên chậm rãi vây quanh xe nhìn một vòng.
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng kẻ mang theo một số tiền lớn ─ Tiêu lão gian lại theo bản năng xoay người cẩn thận quan sát tình hình chung quanh. Trong bãi đỗ xe trừ hắn cùng Tiểu Viêm ra không còn người nào khác, xe cộ lớn nhỏ đỗ ở trên một bãi đỗ xe coi như rộng rãi, thoạt nhìn dường như không có nhân vật bắt mắt nào xuất hiện. Hay là người trốn trong xe? Chỉ cần kéo ghế trên xuống hết cỡ, không tới gần căn bản không thể nhìn ra trong xe có người hay không. Lại cố ý nhìn chằm chằm vào rừng cây nơi Tiểu Viêm đi ra vài lần, Tiêu Hòa lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Chẳng lẽ hắn khiến cho người ta theo dõi?
Lộ ra dấu vết từ lúc nào? Hắn rõ ràng chỉ lấy ra một viên kim cương, hơn nữa tự nhận lý do bán đi kim cương cũng bịa được không hề có lỗ hổng.
“Thế nào? Có nhìn ra cái gì không?”
Viêm Chuyên lắc đầu, khứu giác của y nói cho y biết, có người từng dừng lại bên cạnh chiếc xe này. Hai người, một kẻ hẳn là tên biến dị kia, còn một kẻ nặng mùi nhân loại. Nếu là bình thường y có thể sẽ không để ý, nhưng vừa rồi phát sinh khiêu chiến bất ngờ cũng làm cho y sản sinh một tia cảm giác nguy hiểm. Chính y thì không có gì cần phải lo lắng, nhưng vấn đề là bên cạnh y còn có thêm tên tiểu nhân này nữa.
Mở khóa, kéo cửa xe ra.
Trước khi bọn ta quay về, có người tới gần chiếc xe này sao? Viêm Chuyên hỏi Tiêm Đầu cùng Mân Côi ngồi ở ghế sau.
Mân Côi khó chịu ôm lấy đầu, loại phương thức đối thoại đem ý thức trực tiếp bức tiến trong đầu này, cho dù đã xảy ra nhiều lần, nó vẫn chưa thể quen được. Kỳ quái là Tiêm Đầu lại giống như thích ứng rất tốt.
Chi chi, có. Có hai người đi qua bên cạnh xe chúng ta.
Các ngươi có chú ý tới bọn họ làm cái gì hay không?
“Không có.” Mân Côi hồi đáp. Hai người kia đều là quanh quẩn bên xe một vòng rồi đi. Người đàn ông lớn tuổi hơn trong hai người dường như dừng lại một chút ở sau xe. Nhưng vì không làm cho nhân loại chú ý, nó cũng không cố ý đi quan sát đối phương. Hơn nữa khi đó nó cũng đang bận.
“Tiểu Viêm, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chia đồ ăn đã gần nguội ra, chịu không nổi người nọ quấy rầy liên tục, Viêm Chuyên chỉ có thể vừa xới cơm vừa viết chữ lên hộp đồ ăn cho đối phương nhìn.
“Có người khiêu chiến cậu?” Thanh âm của Tiêu Hòa bỗng chốc cao thêm tám độ.
Ừ. Thừa dịp Tiêu Hòa còn đang tự hỏi, Tiểu Viêm tăng nhanh tốc độ nhét thức ăn vào miệng.
Tiêm Đầu đại khái đã làm hòa với Mân Côi, đang oán hận với Mân Côi chân gà nơi này khó ăn như thế nào.
Tiêu Hòa bưng lấy hộp cơm suy tư, Tiểu Viêm tại sao lại dùng từ khiêu chiến? Tại sao lại có người tới khiêu chiến Tiểu Viêm? Người đó là ai?
“Tại sao lại có người vô duyên vô cớ tới khiêu chiến cậu?” Tiêu Hòa hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Viêm Chuyên ngẩng đầu nhìn Tiêu Hòa một cái.
Tiêu Hòa tuy rằng không biết rõ ý tứ trong cái nhìn của đối phương, nhưng trong mắt đối phương, hắn thấy một loại tự tin cùng cuồng ngạo đáng sợ.
“Người kia không nói gì sao?”
Không có. Người nọ dẫn ta tới phía sau rồi đột nhiên tấn công ta.
“Đối phương là dạng người gì?”
Người trẻ tuổi, bán thú hóa.
“Bán thú…hóa?” Đây là ý gì? Tiêu Hòa cho là mình nhìn lầm rồi, lại thấy Tiểu Viêm gật gật đầu với hắn.
“Cậu là nói… Chúng ta lại đụng tới quái vật sao?” Vẻ mặt Tiêu Hòa thoạt nhìn rất thống khổ.
Quái vật? Cũng không hẳn, chắc là con của thú nhân cùng loài người. Rất khó được, nhưng cũng không phải hiếm. Ít nhất y gặp qua không chỉ một hai tên. Về phần đối phương tại sao lại tới khiêu chiến y, điều này cũng chẳng có gì kỳ quái. Y cường đại, dĩ nhiên là có người muốn đánh bại y. Có lẽ mảnh đất này chính là phạm vi thế lực thuộc về tên bán thú nhân kia, nhìn thấy y xuất hiện, lo lắng địa bàn sẽ bị y cướp đi, cho nên liền nhảy ra khiêu chiến.
Bởi vì lời nói này rất nhiều, Viêm Chuyên lười viết, trực tiếp ừ một tiếng cho qua chuyện. Loại chuyện nhỏ nhặt này, y thật sự không rõ tại sao Tiêu Hòa lại thấy nghiêm trọng như thế.
“Tiểu Viêm, tôi cảm thấy sự việc rất bất thường. Trực giác của tôi nói cho tôi biết, đối phương hẳn là nhắm vào chúng ta mà tới. Cậu bảo liệu có thể hay không…”
Không đúng! Y chỉ nghĩ đến khả năng y xâm nhập phạm vi thế lực của đối phương, lại quên mất nếu có hùng tính chủ động khiêu chiến một hùng tính khác cũng là dấu hiệu tranh đoạt đối tượng ***. Hơn nữa bây giờ còn là động dục kỳ của đại đa số thú loại! Vậy mà cái tên tiểu nhân *** đãng kia còn một thân hương vị câu dẫn người động dục!
Ngao ──! Viêm Chuyên xù lông. Bỏ lại hộp cơm, mở cửa xe liền xông ra ngoài. Vừa rồi y nghĩ tới chính là khiêu chiến bình thường, liền chơi đùa với đối phương trong chốc lát. Nhưng mà đoạt vợ lại là chuyện khác! Y muốn cho tên rình người kia một chút giáo huấn, để cho hắn vĩnh viễn không dám tiếp tục nhắm vào người của y nữa. Y muốn làm cho đối phương biết rõ: nhân loại trong xe là của Viêm Chuyên y!
“Nè! Tiểu Viêm! Cậu đi đâu vậy?” Tiêu Hòa ù ù cạc cạc, cũng không biết Tiểu Viêm tại sao bất thình lình bốc hỏa như vậy.
Chờ hắn xuống được xe, cái tên gia khỏa đột nhiên nổi đóa kia đã sớm chạy mất dạng.
Này, đây là chuyện gì vậy?
Tiêu Hòa mặt mang dấu chấm hỏi ngồi trở lại bên trong xe.
“Viêm đại ca xảy ra chuyện gì thế?” Mân Côi đứng ở trên ghế hỏi.
Tiêu Hòa quay lại, gãi gãi đầu thuận miệng nói: “Ai mà biết được. Chắc lại lên cơn.”
Mân Côi quyết định bảo trì im lặng đối với ý kiến lần này, đồng thời trong lòng lại rất hy vọng vị kia nghe được câu bình luận như thế.
“A! Mân Côi, mày đổi cơ thể từ lúc nào thế? Sao không chờ tao trở lại? Nguyên hình của mày đâu? Mau cho tao nhìn coi.” Một phen nắm lấy Mân Côi đã thay đổi thân thể, Tiêu Hòa ngó đông ngó tây, vươn tay phải ra tháo hộp dây dẫn được giả trang làm pin.
“Làm cái gì vậy!” Thay đổi một thân thể mới rắn chắc hơn, các đốt ngón tay càng thêm linh hoạt, Mân Côi kêu to, phản ứng đầu tiên là tự bảo vệ mình, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, một chân nối với nguồn điện trong xe, một tay quất tới ót Tiêu Hòa.
“Cạch.” Bên ngoài hộp dây dẫn mở ra, Tiêu Hòa chỉ nhìn thấy bên trong trống trơn, ngay sau đó liền cảm thấy một luồng điện đánh trúng ót, còn chưa cảm giác được đau đớn, cả người chấn động liền mất đi tri giác ngã xuống ghế.
“Chi chi! Ông gặp họa lớn rồi! Vị kia sẽ giết ông! Vị kia nhất định sẽ giết ông!” Tiêm Đầu mới vừa rồi bị Viêm Chuyên phát ra uy áp sợ tới mức trốn xuống gầm ghế chạy ra, nhảy vài cái trên mặt Tiêu Hòa, thấy hắn không có phản ứng, nhất thời sợ tới mức la to.
Sắc mặt Mân Côi… Đương nhiên không có biến hóa gì, nhưng mà nó cũng hiểu được chính mình đại khái làm ra sự việc tày trời. Nhìn chằm chằm vào Tiêu Hòa đã mất đi tri giác nhất thời cũng không biết là nên trốn hay nên trực tiếp tự sát luôn cho rồi.
***
Khâu Phương không cam lòng.
Hắn thật không ngờ đối phương lại là một người cường hãn đến như vậy.
Hắn gần như dốc hết sức lực, giữa đường cũng làm cho nửa người dưới sinh ra dị hoá, nhưng mà ngay cả như vậy còn không thương tổn được đối phương chút nào, càng khỏi nói đánh bại đối phương cướp đoạt kim cương.
Kỳ quái nhất chính là, đối phương lại không cảm thấy kinh ngạc chút nào đối với biến hóa của hắn, thậm chí còn bày ra diễn cảm “Oh, hóa ra ngươi còn có chiêu này” rất đáng ăn đập.
Vẫn còn một chút thời gian mới tới giờ hẹn với lái xe, hắn không cam lòng cứ như vậy rời đi, sau khi giả vờ trốn chạy lại quanh quẩn trở về. Có lẽ hắn có thể xuống tay với người còn lại.
Hơn nữa nhìn thấy người thanh niên cường đại bất thường kia sau khi tiến vào trong xe không lâu lại chạy ra, trong xe chỉ để lại người đàn ông chừng ba mươi kia một mình thì hắn chậm rãi cúi thấp thân thể, bắt đầu tới gần chiếc xe kia từng chút một…
Khâu Phương rùng mình, mạnh mẽ xoay người nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy thiếu niên trẻ tuổi hắn vừa mới đối phó vẻ mặt thịnh nộ đang đứng ở phía sau hắn.
Giỏi lắm! Ngươi quả nhiên có chủ ý này! Hắn là của ta! Ngươi không muốn chết thì cút ngay cho ta!
Chính mình đang ở động dục kỳ, hay phải nói là ở vào giữa động dục kỳ mà dục vọng bất mãn tới cực độ, trong đầu dã thú nào đó chỉ có một ý nghĩ: nhìn thấy kẻ nào cũng đều là địch nhân muốn cướp thư phục giả của y.
“A!” Khâu Phương ôm chặt đầu phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ. Một đoạn thanh âm cứ như vậy trực tiếp vang lên trong đầu.
Cút! Lăn cho xa vào! Có nghe thấy không!
“A!” Khâu Phương phát ra một tiếng hét thảm. Gặp quỷ, người nọ tại sao có thể trực tiếp nói chuyện ở trong đầu hắn. Y rốt cuộc là cái gì?
Ngươi nếu dám nhắm vào hắn, ta xé xác ngươi!
“Nó không phải là của mày. Nó vốn là của tao. Là mày cướp nó đi! Trả lại cho tao!” Khâu Phương chịu đựng thống khổ, tính khí kiệt ngạo trời sinh khiến cho hắn không muốn yếu thế ngay cả trước sức mạnh mà hắn chưa biết.
Nói bậy! Hắn là của ta ──!
Viêm Chuyên hoàn toàn bạo phát. Tiêu tiểu nhân kia tuy rằng không phải bạn đời y tuyển định, nhưng mà bất kể như thế nào, kia đều là thuộc về y! Y mới là hùng tính duy nhất có thể hưởng thụ nhân loại kia. Người nọ từ đầu đến chân, từ lông tơ tới móng tay đều là của y! Trước khi y không cần hắn nữa, không có bất kỳ người nào có thể nhúng chàm hắn! Cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không được!
“Nó không phải là của mày! Trả lại cho tao!” Khâu Phương xông tới. Cũng bất chấp nơi này là bãi đỗ xe, tùy thời tùy chỗ đều có người nhìn thấy bọn họ.
“Ngao ──!” Viêm bạo lực một lòng bảo vệ quyền sở hữu Tiêu tiểu nhân cũng nhào tới.
“Rầm!” Thân thể hai người nhanh chóng tách ra bay về hai hướng.
Viêm Chuyên xoay người một cái đứng ở trên mui một chiếc xe tải.
Khâu Phương không có vận may như vậy, bị Viêm Chuyên một cước đá cho bay ra xa hơn mười mét, “Rầm!” một tiếng nện trên một chiếc Cadillac.
Còi báo động chói tai vang lên.
Mọi người đang nghỉ ngơi ở đại sảnh cùng nhau nhìn về phía cửa sổ. Còn có người lo lắng cho xe của mình chạy ra khỏi đại sảnh.
Viêm Chuyên hừ lạnh một tiếng. Chỉ bằng chút sức mạnh cỏn con ấy mà cũng đòi cướp người của ta? Tự tìm đường chết!
Sau đó chỉ thấy Viêm đại gia đắc thắng thực hùng hổ nhảy từ trên mui xe xuống, chuẩn bị trở về tiếp tục ăn bữa tối bị ngắt ngang.
Chờ chủ xe Cadillac trong đại sảnh nhận được tin tức chạy đến thì hai kẻ đầu sỏ gây nên sớm đã không thấy bóng dáng. Chỉ để lại chiếc Cadillac bị nện thành một vết lõm bự chảng thực thê thảm nằm ngang ở bãi đỗ xe.
“Xe của tôi ──! Ai? Ai làm!”
Ai làm?
Viêm Chuyên thu hồi cánh tay thăm dò mạch đập bên gáy Tiêu Hòa, lạnh lùng nhìn về phía hai kẻ.
Chi chi. Tiêm Đầu sợ tới mức cơ thể nhỏ phát run.
Mân Côi cố gắng ngẩng đầu, “Là tôi.”
Tại sao?
“Anh, anh ta…tấn công tôi!” Mân Côi kêu to.
Đúng thế không? Viêm Chuyên nhìn về phía Tiêm Đầu.
Việc này bắt nó trả lời thế nào? Trợ giúp ai? Nương nhờ vào người nào? Tiêm Đầu vướng mắc, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của vị kia, sợ tới mức tứ chi run lên, không đứng vững, thoáng cái trượt xuống cạnh ghế.
Viêm Chuyên không hỏi thêm nữa, mở cửa xe, xách Mân Côi lên tiện tay ném ra ngoài. Liếc ra bên ngoài xe một cái, không muốn dẫn phiền toái vào người, lập tức đóng cửa, mở khóa, khởi động xe, không chút do dự ly khai bãi đỗ xe đang loạn thành một đoàn.
Chi chi! Mân Côi! Tiêm Đầu lẻn đến cửa xe phía sau, kéo cửa sổ xuống nhìn Mân Côi bị ném ở ven đường bãi đỗ xe, chậm rãi giơ móng vuốt nho nhỏ lên. Tái kiến, bằng hữu của ta.
Cùng lúc đó, trong cao ốc tổng công ty CED Trung Quốc ở thành phố S, cũng chính là tòa cao ốc Tiêu Hòa từng thoát khỏi, trước màn hình máy tính trong phòng nghiên cứu cỡ lớn nào đó, có người nhìn vào tấm ảnh trong màn hình truyền đến, sa vào trầm tư.
“Người này khá lợi hại. các cậu nhìn xem liệu có phải là người phía phu nhân bên kia hay không?” Một gã người da trắng mặc Tây trang tuổi ước chừng năm mươi dùng Anh văn nói.
Người đàn ông da đen ngồi ở trước màn hình lắc đầu, “Cũng chưa biết. Nếu đúng, tiến sĩ Đỗ hẳn là sẽ báo cáo.”
“Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ sao, thân tại Tào doanh tâm tại Hán, chỉ sợ họ Đỗ kia cũng là người như vậy.” Mỹ nữ thành thục người Latin có mái tóc dài đỏ sậm dựa vào ghế ngồi của người đàn ông da đen, ngắm móng tay của mình thản nhiên nói.
“Nội gián còn chưa tra rõ ràng, chúng ta bây giờ không thể nghi oan bất luận kẻ nào. Nếu họ Đỗ là người của phu nhân bên kia, mà người trẻ tuổi này cũng vậy, thì việc cậu ta để đứa nhỏ của D302 đối phó với người này chẳng phải là rất kỳ quái?” Người đàn ông da đen phản bác.
“So với việc họ Đỗ phản bội, tôi tình nguyện tin tưởng cậu ta đang muốn nuốt riêng chỗ kim cương này.” Người đàn ông da trắng ngoài năm mươi tuổi cũng mở miệng nói.
Mỹ nữ nhún nhún vai, “Chúng ta ở trong này tranh cãi cũng vô dụng. Tổ nghiên cứu hành vi tâm lý chúng ta chỉ phụ trách theo dõi, điều tra, nghiên cứu, thống kê số liệu, sau đó nộp báo cáo lên. Về phần có nội gián hay không, để xem cấp trên phán đoán như thế nào. Hơn nữa không phải đã phái người đi tìm kim cương về rồi hay sao, có lẽ chúng ta có thể nhận được tin tức mới từ phía người được phái đi.”
“Có thể phóng to ảnh hay không?” Một gã người Trung Quốc ngồi ở trước màn hình từ đầu tới giờ vẫn chưa mở miệng đột nhiên nói.
“Lý giáo sư, ngài có phát hiện gì sao?” Từ câu hỏi cùng thái độ của người da đen, hiển nhiên hắn rất tôn kính vị giáo sư người Trung Quốc này.
“Tôi không chắc lắm, hình như tôi vừa nhìn thấy người quen…” Lý giáo sư nhìn chằm chằm màn hình, tấm ảnh trên đó phóng to từng chút từng chút một.
“Được rồi, chính là chỗ này, làm ơn dừng lại!” Ông già mở to hai mắt nhìn. Hắn không nhìn lầm, thật sự là người kia.
Trong màn hình, Tiêu Hòa mới từ nhà ăn khu phục vụ đi tới đang đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu nhìn quét bốn phía.
“Lý giáo sư, ngài biết người này? Anh ta hình như là đồng bạn của người trẻ tuổi lợi hại kia.” Gã da trắng cũng tò mò dò hỏi.
“Đúng vậy, tôi biết cậu ta. Tôi còn nhớ rõ cậu ta nợ tôi một cuộc hẹn.” Lý giáo sư không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra biểu tình miên man.
“Tôi có thể coi cuộn băng này từ đầu tới cuối được không?”
Người đàn ông da đen nhướng mày, “Đương nhiên không thành vấn đề.”
***
Viêm Chuyên nhìn đồng hồ đo đường một chút, y đã đi được mười hai km, cách trạm phục vụ vừa rồi đủ xa, nhìn nhìn phụ cận đã lặng yên, liền lệch hướng khỏi đường chính, quẹo vào khu đất trống ven đường dừng xe lại.
Sau khi dừng xe y cũng không lập tức đi xuống, mà ngồi trong xe nhìn về phía đường chính cách đó không xa. Có lẽ nhãn lực người thường trong đêm đen không nhìn được xa, rõ ràng như vậy. Nhưng y không phải người thường.
Từng chiếc từng chiếc xe chạy qua. Tổng cộng đến mười cái, Viêm Chuyên lúc này mới mở cửa đi xuống.
Nếu ban ngày đến xem, cảnh sắc nơi này hẳn sẽ được coi là không tồi. Bầu trời đầy sao sáng rực, đồng ruộng rộng lớn, xa xa có thể nhìn thấy một sườn núi mịt mờ, giữa sườn núi và đồng ruộng rải rác lốm đa lốm đốm những căn nhà nông thôn. Có một tòa nhà kiểu ngoại quốc cao hai ba tầng ngoại hình mỹ quan, cũng có những căn nhà tranh vách đất sơ sài dị thường. Giữa đồng ruộng còn đông một khối tây một khối còn xen lẫn ao hồ cùng rừng cây nhỏ.
Viêm Chuyên ôm Tiêu Hòa còn đang hôn mê bất tỉnh từ sau xe ra, tìm một khu đất trống đặt xuống.
Y thích hương vị nơi này, mang theo mùi tanh của bùn đất cùng hương thơm ngát của cỏ cây. Điều này khiến cho y cảm giác thực thoải mái. Đặt đầu Tiêu Hòa lên đùi mình, lật mí mắt của hắn lên nhìn kỹ, lại dò dò mạch đập của hắn, bả vai theo đó mà hơi thả lỏng.
Nắm cái mũi Tiêu Hòa, nhìn hắn một lát sau tự nhiên há mồm ra hút khí, trong mắt Viêm Chuyên toát ra một chút ý cười giống như đang đùa dai.
Ngươi tại sao lại đắc tội Mân Côi chứ? Ngươi nói tới khi nào mới có thể không tự tìm phiền toái đây?
May mắn là Mân Côi hạ thủ lưu tình, nếu không ngươi cũng không đơn giản chỉ là té xỉu. Thứ đồ chơi nhỏ kia còn cổ quái hơn so với tưởng tượng của ta, ngay cả ta cũng không có cách nào thấy rõ thực lực của nó. Ngươi lại còn thích trêu chọc nó.
Hiếm khi nhìn thấy người này ngoan như vậy, bộ dạng nhắm mắt há miệng có chút ngốc, nhưng thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều so với ngày thường.
Nhịn không được lại đi miết mí mắt của hắn. Mí mắt người thực thú vị, nhỏ như vậy, nhưng có thể kéo thật dài. Kéo hai mí mắt chán chê, lại đổi lại đi miết khuôn mặt của hắn, túm lỗ tai của hắn.
Ngay từ đầu thực sự chỉ là chơi đùa mà thôi. Nhưng… Y tuổi còn trẻ nha, thời tiết này lại đúng lúc là mùa xuân vạn vật rục rịch muốn ngóc đầu, nhìn thấy khuy quần áo muốn gạt mở, nhìn thấy da thịt lộ ra muốn sờ sờ cắn cắn cũng là phản ứng rất bình thường. Chỉ có điều sờ a cắn a, lần một lần hai thì không sao, tới lần ba lần bốn liền…
“Ưm…”
Tiêu Hòa khe khẽ vặn vẹo thân thể. Cảm giác khó chịu truyền đến từ sâu trong thân thể nói cho hắn biết, giờ phút này hắn đang bị người khác xâm phạm.
Trong lúc thở dốc, mùi cơ thể nồng đậm không nói được là hương thơm hay mùi hôi mê hoặc hắn thật sâu, kích thích dây thần kinh mẫn cảm nhất của hắn. Đây là hương vị hắn thống hận nhất, cũng là hương vị hắn không thể kháng cự nhất. Mỗi lần hắn sắp phản kháng thành công thì thường thường cũng bởi vì mùi vị kia mà không tự chủ được trầm mê trong đó.
“A a…!”
Ngẩng lên đầu, lộ ra cần cổ bóng loáng mê người, phát ra tiếng kêu khó có thể giải thích rõ là thống khổ hay hưởng thụ.
Hết lần này tới lần khác, từng cái từng cái một, mỗi lần đều giống như cắm vào chỗ sâu nhất, lại rút ra hoàn toàn không chút lưu tình. Tốc độ trừu tống không thuộc về nhân loại tạo nên ma sát kịch liệt, khiến cho cửa huyệt non mềm thừa nhận trọng kích giống như muốn bốc cháy, nóng bỏng tới cực điểm.
Tiếng gầm trầm thấp giống như tiếng dã thú vang lên bên tai hắn, trong hôn mê hắn dường như cảm giác được thứ gì đó cắm vào sâu trong thân thể hắn đang xảy ra biến hóa. Trở nên càng thêm tráng kiện, càng thêm…
“A a a ──!”
Cần cổ lộ ra bị cắn một ngụm, Tiêu Hòa còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nước mắt trào ra từ khóe mắt. Mặc cho kẻ đang cưỡi trên người hắn tùy ý thao túng, tàn sát bừa bãi sâu trong thân thể hắn.
Nhũ đầu bị day cắn, người đàn ông không biết đạt cao trào bao nhiêu lần đã khôi phục thần trí từ trong tiếng khóc của mình.
Chỉ là lúc này hắn lại càng hi vọng mình vẫn đang trong trạng thái mất đi tri giác.
“Ô… Con mẹ nó, tên khốn kiếp này… Vậy mà giậu đổ bìm leo! Tao thao cả nhà mày! Oa… Giết người rồi! Tao ăn không tiêu… Tao thật sự ăn không tiêu.. Tiểu Viêm chết tiệt dừng lại cho tao! Con mẹ nó mày muốn giết chết ông mày hả! … A a, đừng chọc chỗ đó… Đừng…”
“Ngao ──!”
Thiếu niên trẻ tuổi, dáng người dị thường cường tráng nhanh chóng tiến vào trạng thái hưng phấn, bỏ ngoài tai lời cầu xin của người dưới thân. Thậm chí ở trạng thái hai người vẫn còn thân thể tương liên, thật sự xoay ngược gã đàn ông lại.
“Oa a a…Chết rồi chết rồi…Tao muốn giết tên khốn mày…Ô ô!”
Gã đàn ông đáng thương, chửi bậy lập tức biến thành ai ai khóc, tiếng kêu gào rên rỉ mang theo nức nở khiến người ta nghe xong đã cảm thấy đau lòng. Đồng thời cũng kích thích dục vọng tàn bạo *** đãng của cái kẻ thập phần thú tính bên trên.
Ôm chặt eo gã đàn ông, Viêm Chuyên dục hỏa đốt người lặp lại động tác nguyên thủy nhất. Vô luận người nằm sấp trên mặt đất khóc cầu như thế nào, y chỉ một mực theo đuổi nhục huyệt nóng bỏng chặt chẽ mang đến cho y từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm kia.
Ngươi không thể nhận thú thân của ta, như vậy tối thiểu ngươi cần thỏa mãn ta hiện tại.
Cái mông cong cong rắn chắc bị y vân vê nhào nặn, bắp đùi chặt chẽ bị y kéo ra hết lần này tới lần khác, hận không thể đem cả người mình đều nhét vào trong cúc huyệt nhỏ hẹp kia.
Âm thanh khóc cầu của gã đàn ông đã trở nên vỡ vụn, cổ họng khàn khàn dần dần chỉ có thể phát ra tiếng rên yếu ớt.
Y thích Tiêu Hòa lúc này, Tiêu Hòa hoàn toàn bị y chinh phục, Tiêu Hòa chỉ có thể khóc lóc dưới khố hạ của y, Tiêu Hòa rõ ràng là đàn ông mà lại giống như một phụ nữ vểnh mông lên để cho y phát tiết tính dục.
Nhớ tới dáng vẻ ngày thường đối phương ở trước mặt y diễu võ dương oai, lại nhìn nhìn bộ dáng đáng thương khi hắn khóc lóc van cầu phục vụ dưới khố hiện tại, cảm giác kịch liệt tương phản này khiến cho y thiếu chút nữa hóa thú trong nháy mắt
Hai người lâm vào *** ai cũng không chú ý tới một chiếc Land Rover ngừng lại trên đường chính cách bọn họ ước chừng ba trăm mét. Bên trong tối đen, chủ xe rõ ràng không ở trong xe. Nếu lúc này Viêm Chuyên có thể nhìn thấy chiếc xe đó, y nhất định sẽ nhớ được, từ hình dáng tới biển số của chiếc xe này giống hệt chiếc xe thứ hai trong đoàn xe mà y nhìn theo.
Thế nào rồi? Rớt xuống hầm cầu sao?
Cố ý quét mắt một vòng quanh đại sảnh, người không nhiều lắm, tốp năm tốp ba rải rác ở trên ghế chuyên môn dùng để nghỉ ngơi dùng cơm trong nhà ăn. Không có nhân vật nào bắt mắt, đương nhiên cũng không có thân ảnh thằng nhóc đó.
Tiêu Hòa dừng một chút, trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ quái. Giống như khi lúc trước đầu tư cổ phiếu thì đối mặt với một loại cổ phiếu nào đó hắn sẽ sinh ra một loại cảm giác nói không nên lời. Bình thường dưới loại tình huống này, hắn đều chọn lập tức bán tháo loại cổ phiếu này. Có đôi khi vô cùng chuẩn, có đôi khi sai bét. Mặc dù như thế, hắn vẫn rất chú trọng loại cảm giác kỳ diệu được hắn gọi là trực giác này.
Mang theo loại trực giác này, Tiêu Hòa xách hộp cơm canh còn nóng hôi hổi ra khỏi đại sảnh trạm phục vụ. Bên ngoài, trời đã hoàn toàn tối đen.
Bãi đỗ xe thực im lặng, không thấy bất kỳ bóng người nào, xe qua lại trên đường cao tốc cách đó không xa cũng không nhiều, phần lớn đều mở đèn xe.
Im lặng một cách kỳ lạ. Tiêu Hòa lẳng lặng nhìn quét bốn phía. Có chiếc xe tiến vào trạm phục vụ, Tiêu Hòa nhìn đối phương xuống xe, đi vào toilet, lại nhìn đối phương đi tới.
Lại một chiếc xe nữa lái vào bãi đỗ xe. Dựa vào ngọn đèn đầu xe đối phương, Tiêu Hòa nhìn thấy trong rừng cây nhỏ phía sau toilet dường như lóe ra một thân ảnh.
Viêm Chuyên bước nhanh về phía hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hòa thấp giọng hỏi thiếu niên giống như vừa mới trải qua một phen vận động nho nhỏ.
Viêm Chuyên đưa tay tiếp nhận túi nhựa đựng đồ ăn, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Tiêu Hòa tinh mắt, thoáng cái nhận ra quần áo Tiểu Viêm đều có chút bẩn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một thằng ngốc tự dưng tới khiêu chiến với ta. Còn là một bán thú nhân. Viêm Chuyên căn bản là không đem chuyện này để ở trong lòng, kéo Tiêu Hòa đi về phía xe. Trên đời này cơ thể biến hóa cường đại hơn so với y, y còn chưa thấy qua. Y chính là lực lượng tinh khiết nhất trên thế gian. Tới khi y trưởng thành, cho dù là cha cũng không phải là địch thủ của y.
Chỉ có điều cái tên bán thú nhân vừa rồi dường như đối với việc điều khiển thân thể sau dị biến của chính mình cũng không phải thành thạo cho lắm, cũng giống như chưa từng trải qua huấn luyện chính thức gì gì đó. Đối phương kỳ thật có nhiều lần có thể dùng hai chân sau khi dị biến đá trúng y, đáng tiếc đều bởi vì không quá vững chắc, hoặc là vẫn chưa tin tưởng sức mạnh đôi chân này mà làm cho công kích thất bại.
“Tiểu Viêm! Quên đi, đợi lát nữa lên xe cậu viết cho tôi xem.” Tâm tình Tiêu Hòa thực mâu thuẫn, vừa hi vọng Tiểu Viêm mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy Tiểu Viêm hiện tại không thể nói chuyện cũng rất tốt. Ai, đứa trẻ đáng thương, một thằng nhóc tốt như vậy lại là một người câm. Tiêu tiểu nhân trong lòng cũng tràn ngập một cỗ tình cảm thương tiếc hiếm thấy.
Viêm Chuyên không biết chính mình bị người khác thương hại.
Hai người mới vừa đi tới bên cạnh xe, Viêm Chuyên đột nhiên đưa tay giữ chặt Tiêu Hòa.
Ý bảo Tiêu Hòa đứng chờ tại chỗ, Viêm Chuyên chậm rãi vây quanh xe nhìn một vòng.
Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng kẻ mang theo một số tiền lớn ─ Tiêu lão gian lại theo bản năng xoay người cẩn thận quan sát tình hình chung quanh. Trong bãi đỗ xe trừ hắn cùng Tiểu Viêm ra không còn người nào khác, xe cộ lớn nhỏ đỗ ở trên một bãi đỗ xe coi như rộng rãi, thoạt nhìn dường như không có nhân vật bắt mắt nào xuất hiện. Hay là người trốn trong xe? Chỉ cần kéo ghế trên xuống hết cỡ, không tới gần căn bản không thể nhìn ra trong xe có người hay không. Lại cố ý nhìn chằm chằm vào rừng cây nơi Tiểu Viêm đi ra vài lần, Tiêu Hòa lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Chẳng lẽ hắn khiến cho người ta theo dõi?
Lộ ra dấu vết từ lúc nào? Hắn rõ ràng chỉ lấy ra một viên kim cương, hơn nữa tự nhận lý do bán đi kim cương cũng bịa được không hề có lỗ hổng.
“Thế nào? Có nhìn ra cái gì không?”
Viêm Chuyên lắc đầu, khứu giác của y nói cho y biết, có người từng dừng lại bên cạnh chiếc xe này. Hai người, một kẻ hẳn là tên biến dị kia, còn một kẻ nặng mùi nhân loại. Nếu là bình thường y có thể sẽ không để ý, nhưng vừa rồi phát sinh khiêu chiến bất ngờ cũng làm cho y sản sinh một tia cảm giác nguy hiểm. Chính y thì không có gì cần phải lo lắng, nhưng vấn đề là bên cạnh y còn có thêm tên tiểu nhân này nữa.
Mở khóa, kéo cửa xe ra.
Trước khi bọn ta quay về, có người tới gần chiếc xe này sao? Viêm Chuyên hỏi Tiêm Đầu cùng Mân Côi ngồi ở ghế sau.
Mân Côi khó chịu ôm lấy đầu, loại phương thức đối thoại đem ý thức trực tiếp bức tiến trong đầu này, cho dù đã xảy ra nhiều lần, nó vẫn chưa thể quen được. Kỳ quái là Tiêm Đầu lại giống như thích ứng rất tốt.
Chi chi, có. Có hai người đi qua bên cạnh xe chúng ta.
Các ngươi có chú ý tới bọn họ làm cái gì hay không?
“Không có.” Mân Côi hồi đáp. Hai người kia đều là quanh quẩn bên xe một vòng rồi đi. Người đàn ông lớn tuổi hơn trong hai người dường như dừng lại một chút ở sau xe. Nhưng vì không làm cho nhân loại chú ý, nó cũng không cố ý đi quan sát đối phương. Hơn nữa khi đó nó cũng đang bận.
“Tiểu Viêm, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chia đồ ăn đã gần nguội ra, chịu không nổi người nọ quấy rầy liên tục, Viêm Chuyên chỉ có thể vừa xới cơm vừa viết chữ lên hộp đồ ăn cho đối phương nhìn.
“Có người khiêu chiến cậu?” Thanh âm của Tiêu Hòa bỗng chốc cao thêm tám độ.
Ừ. Thừa dịp Tiêu Hòa còn đang tự hỏi, Tiểu Viêm tăng nhanh tốc độ nhét thức ăn vào miệng.
Tiêm Đầu đại khái đã làm hòa với Mân Côi, đang oán hận với Mân Côi chân gà nơi này khó ăn như thế nào.
Tiêu Hòa bưng lấy hộp cơm suy tư, Tiểu Viêm tại sao lại dùng từ khiêu chiến? Tại sao lại có người tới khiêu chiến Tiểu Viêm? Người đó là ai?
“Tại sao lại có người vô duyên vô cớ tới khiêu chiến cậu?” Tiêu Hòa hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Viêm Chuyên ngẩng đầu nhìn Tiêu Hòa một cái.
Tiêu Hòa tuy rằng không biết rõ ý tứ trong cái nhìn của đối phương, nhưng trong mắt đối phương, hắn thấy một loại tự tin cùng cuồng ngạo đáng sợ.
“Người kia không nói gì sao?”
Không có. Người nọ dẫn ta tới phía sau rồi đột nhiên tấn công ta.
“Đối phương là dạng người gì?”
Người trẻ tuổi, bán thú hóa.
“Bán thú…hóa?” Đây là ý gì? Tiêu Hòa cho là mình nhìn lầm rồi, lại thấy Tiểu Viêm gật gật đầu với hắn.
“Cậu là nói… Chúng ta lại đụng tới quái vật sao?” Vẻ mặt Tiêu Hòa thoạt nhìn rất thống khổ.
Quái vật? Cũng không hẳn, chắc là con của thú nhân cùng loài người. Rất khó được, nhưng cũng không phải hiếm. Ít nhất y gặp qua không chỉ một hai tên. Về phần đối phương tại sao lại tới khiêu chiến y, điều này cũng chẳng có gì kỳ quái. Y cường đại, dĩ nhiên là có người muốn đánh bại y. Có lẽ mảnh đất này chính là phạm vi thế lực thuộc về tên bán thú nhân kia, nhìn thấy y xuất hiện, lo lắng địa bàn sẽ bị y cướp đi, cho nên liền nhảy ra khiêu chiến.
Bởi vì lời nói này rất nhiều, Viêm Chuyên lười viết, trực tiếp ừ một tiếng cho qua chuyện. Loại chuyện nhỏ nhặt này, y thật sự không rõ tại sao Tiêu Hòa lại thấy nghiêm trọng như thế.
“Tiểu Viêm, tôi cảm thấy sự việc rất bất thường. Trực giác của tôi nói cho tôi biết, đối phương hẳn là nhắm vào chúng ta mà tới. Cậu bảo liệu có thể hay không…”
Không đúng! Y chỉ nghĩ đến khả năng y xâm nhập phạm vi thế lực của đối phương, lại quên mất nếu có hùng tính chủ động khiêu chiến một hùng tính khác cũng là dấu hiệu tranh đoạt đối tượng ***. Hơn nữa bây giờ còn là động dục kỳ của đại đa số thú loại! Vậy mà cái tên tiểu nhân *** đãng kia còn một thân hương vị câu dẫn người động dục!
Ngao ──! Viêm Chuyên xù lông. Bỏ lại hộp cơm, mở cửa xe liền xông ra ngoài. Vừa rồi y nghĩ tới chính là khiêu chiến bình thường, liền chơi đùa với đối phương trong chốc lát. Nhưng mà đoạt vợ lại là chuyện khác! Y muốn cho tên rình người kia một chút giáo huấn, để cho hắn vĩnh viễn không dám tiếp tục nhắm vào người của y nữa. Y muốn làm cho đối phương biết rõ: nhân loại trong xe là của Viêm Chuyên y!
“Nè! Tiểu Viêm! Cậu đi đâu vậy?” Tiêu Hòa ù ù cạc cạc, cũng không biết Tiểu Viêm tại sao bất thình lình bốc hỏa như vậy.
Chờ hắn xuống được xe, cái tên gia khỏa đột nhiên nổi đóa kia đã sớm chạy mất dạng.
Này, đây là chuyện gì vậy?
Tiêu Hòa mặt mang dấu chấm hỏi ngồi trở lại bên trong xe.
“Viêm đại ca xảy ra chuyện gì thế?” Mân Côi đứng ở trên ghế hỏi.
Tiêu Hòa quay lại, gãi gãi đầu thuận miệng nói: “Ai mà biết được. Chắc lại lên cơn.”
Mân Côi quyết định bảo trì im lặng đối với ý kiến lần này, đồng thời trong lòng lại rất hy vọng vị kia nghe được câu bình luận như thế.
“A! Mân Côi, mày đổi cơ thể từ lúc nào thế? Sao không chờ tao trở lại? Nguyên hình của mày đâu? Mau cho tao nhìn coi.” Một phen nắm lấy Mân Côi đã thay đổi thân thể, Tiêu Hòa ngó đông ngó tây, vươn tay phải ra tháo hộp dây dẫn được giả trang làm pin.
“Làm cái gì vậy!” Thay đổi một thân thể mới rắn chắc hơn, các đốt ngón tay càng thêm linh hoạt, Mân Côi kêu to, phản ứng đầu tiên là tự bảo vệ mình, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, một chân nối với nguồn điện trong xe, một tay quất tới ót Tiêu Hòa.
“Cạch.” Bên ngoài hộp dây dẫn mở ra, Tiêu Hòa chỉ nhìn thấy bên trong trống trơn, ngay sau đó liền cảm thấy một luồng điện đánh trúng ót, còn chưa cảm giác được đau đớn, cả người chấn động liền mất đi tri giác ngã xuống ghế.
“Chi chi! Ông gặp họa lớn rồi! Vị kia sẽ giết ông! Vị kia nhất định sẽ giết ông!” Tiêm Đầu mới vừa rồi bị Viêm Chuyên phát ra uy áp sợ tới mức trốn xuống gầm ghế chạy ra, nhảy vài cái trên mặt Tiêu Hòa, thấy hắn không có phản ứng, nhất thời sợ tới mức la to.
Sắc mặt Mân Côi… Đương nhiên không có biến hóa gì, nhưng mà nó cũng hiểu được chính mình đại khái làm ra sự việc tày trời. Nhìn chằm chằm vào Tiêu Hòa đã mất đi tri giác nhất thời cũng không biết là nên trốn hay nên trực tiếp tự sát luôn cho rồi.
***
Khâu Phương không cam lòng.
Hắn thật không ngờ đối phương lại là một người cường hãn đến như vậy.
Hắn gần như dốc hết sức lực, giữa đường cũng làm cho nửa người dưới sinh ra dị hoá, nhưng mà ngay cả như vậy còn không thương tổn được đối phương chút nào, càng khỏi nói đánh bại đối phương cướp đoạt kim cương.
Kỳ quái nhất chính là, đối phương lại không cảm thấy kinh ngạc chút nào đối với biến hóa của hắn, thậm chí còn bày ra diễn cảm “Oh, hóa ra ngươi còn có chiêu này” rất đáng ăn đập.
Vẫn còn một chút thời gian mới tới giờ hẹn với lái xe, hắn không cam lòng cứ như vậy rời đi, sau khi giả vờ trốn chạy lại quanh quẩn trở về. Có lẽ hắn có thể xuống tay với người còn lại.
Hơn nữa nhìn thấy người thanh niên cường đại bất thường kia sau khi tiến vào trong xe không lâu lại chạy ra, trong xe chỉ để lại người đàn ông chừng ba mươi kia một mình thì hắn chậm rãi cúi thấp thân thể, bắt đầu tới gần chiếc xe kia từng chút một…
Khâu Phương rùng mình, mạnh mẽ xoay người nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy thiếu niên trẻ tuổi hắn vừa mới đối phó vẻ mặt thịnh nộ đang đứng ở phía sau hắn.
Giỏi lắm! Ngươi quả nhiên có chủ ý này! Hắn là của ta! Ngươi không muốn chết thì cút ngay cho ta!
Chính mình đang ở động dục kỳ, hay phải nói là ở vào giữa động dục kỳ mà dục vọng bất mãn tới cực độ, trong đầu dã thú nào đó chỉ có một ý nghĩ: nhìn thấy kẻ nào cũng đều là địch nhân muốn cướp thư phục giả của y.
“A!” Khâu Phương ôm chặt đầu phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ. Một đoạn thanh âm cứ như vậy trực tiếp vang lên trong đầu.
Cút! Lăn cho xa vào! Có nghe thấy không!
“A!” Khâu Phương phát ra một tiếng hét thảm. Gặp quỷ, người nọ tại sao có thể trực tiếp nói chuyện ở trong đầu hắn. Y rốt cuộc là cái gì?
Ngươi nếu dám nhắm vào hắn, ta xé xác ngươi!
“Nó không phải là của mày. Nó vốn là của tao. Là mày cướp nó đi! Trả lại cho tao!” Khâu Phương chịu đựng thống khổ, tính khí kiệt ngạo trời sinh khiến cho hắn không muốn yếu thế ngay cả trước sức mạnh mà hắn chưa biết.
Nói bậy! Hắn là của ta ──!
Viêm Chuyên hoàn toàn bạo phát. Tiêu tiểu nhân kia tuy rằng không phải bạn đời y tuyển định, nhưng mà bất kể như thế nào, kia đều là thuộc về y! Y mới là hùng tính duy nhất có thể hưởng thụ nhân loại kia. Người nọ từ đầu đến chân, từ lông tơ tới móng tay đều là của y! Trước khi y không cần hắn nữa, không có bất kỳ người nào có thể nhúng chàm hắn! Cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không được!
“Nó không phải là của mày! Trả lại cho tao!” Khâu Phương xông tới. Cũng bất chấp nơi này là bãi đỗ xe, tùy thời tùy chỗ đều có người nhìn thấy bọn họ.
“Ngao ──!” Viêm bạo lực một lòng bảo vệ quyền sở hữu Tiêu tiểu nhân cũng nhào tới.
“Rầm!” Thân thể hai người nhanh chóng tách ra bay về hai hướng.
Viêm Chuyên xoay người một cái đứng ở trên mui một chiếc xe tải.
Khâu Phương không có vận may như vậy, bị Viêm Chuyên một cước đá cho bay ra xa hơn mười mét, “Rầm!” một tiếng nện trên một chiếc Cadillac.
Còi báo động chói tai vang lên.
Mọi người đang nghỉ ngơi ở đại sảnh cùng nhau nhìn về phía cửa sổ. Còn có người lo lắng cho xe của mình chạy ra khỏi đại sảnh.
Viêm Chuyên hừ lạnh một tiếng. Chỉ bằng chút sức mạnh cỏn con ấy mà cũng đòi cướp người của ta? Tự tìm đường chết!
Sau đó chỉ thấy Viêm đại gia đắc thắng thực hùng hổ nhảy từ trên mui xe xuống, chuẩn bị trở về tiếp tục ăn bữa tối bị ngắt ngang.
Chờ chủ xe Cadillac trong đại sảnh nhận được tin tức chạy đến thì hai kẻ đầu sỏ gây nên sớm đã không thấy bóng dáng. Chỉ để lại chiếc Cadillac bị nện thành một vết lõm bự chảng thực thê thảm nằm ngang ở bãi đỗ xe.
“Xe của tôi ──! Ai? Ai làm!”
Ai làm?
Viêm Chuyên thu hồi cánh tay thăm dò mạch đập bên gáy Tiêu Hòa, lạnh lùng nhìn về phía hai kẻ.
Chi chi. Tiêm Đầu sợ tới mức cơ thể nhỏ phát run.
Mân Côi cố gắng ngẩng đầu, “Là tôi.”
Tại sao?
“Anh, anh ta…tấn công tôi!” Mân Côi kêu to.
Đúng thế không? Viêm Chuyên nhìn về phía Tiêm Đầu.
Việc này bắt nó trả lời thế nào? Trợ giúp ai? Nương nhờ vào người nào? Tiêm Đầu vướng mắc, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của vị kia, sợ tới mức tứ chi run lên, không đứng vững, thoáng cái trượt xuống cạnh ghế.
Viêm Chuyên không hỏi thêm nữa, mở cửa xe, xách Mân Côi lên tiện tay ném ra ngoài. Liếc ra bên ngoài xe một cái, không muốn dẫn phiền toái vào người, lập tức đóng cửa, mở khóa, khởi động xe, không chút do dự ly khai bãi đỗ xe đang loạn thành một đoàn.
Chi chi! Mân Côi! Tiêm Đầu lẻn đến cửa xe phía sau, kéo cửa sổ xuống nhìn Mân Côi bị ném ở ven đường bãi đỗ xe, chậm rãi giơ móng vuốt nho nhỏ lên. Tái kiến, bằng hữu của ta.
Cùng lúc đó, trong cao ốc tổng công ty CED Trung Quốc ở thành phố S, cũng chính là tòa cao ốc Tiêu Hòa từng thoát khỏi, trước màn hình máy tính trong phòng nghiên cứu cỡ lớn nào đó, có người nhìn vào tấm ảnh trong màn hình truyền đến, sa vào trầm tư.
“Người này khá lợi hại. các cậu nhìn xem liệu có phải là người phía phu nhân bên kia hay không?” Một gã người da trắng mặc Tây trang tuổi ước chừng năm mươi dùng Anh văn nói.
Người đàn ông da đen ngồi ở trước màn hình lắc đầu, “Cũng chưa biết. Nếu đúng, tiến sĩ Đỗ hẳn là sẽ báo cáo.”
“Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ sao, thân tại Tào doanh tâm tại Hán, chỉ sợ họ Đỗ kia cũng là người như vậy.” Mỹ nữ thành thục người Latin có mái tóc dài đỏ sậm dựa vào ghế ngồi của người đàn ông da đen, ngắm móng tay của mình thản nhiên nói.
“Nội gián còn chưa tra rõ ràng, chúng ta bây giờ không thể nghi oan bất luận kẻ nào. Nếu họ Đỗ là người của phu nhân bên kia, mà người trẻ tuổi này cũng vậy, thì việc cậu ta để đứa nhỏ của D302 đối phó với người này chẳng phải là rất kỳ quái?” Người đàn ông da đen phản bác.
“So với việc họ Đỗ phản bội, tôi tình nguyện tin tưởng cậu ta đang muốn nuốt riêng chỗ kim cương này.” Người đàn ông da trắng ngoài năm mươi tuổi cũng mở miệng nói.
Mỹ nữ nhún nhún vai, “Chúng ta ở trong này tranh cãi cũng vô dụng. Tổ nghiên cứu hành vi tâm lý chúng ta chỉ phụ trách theo dõi, điều tra, nghiên cứu, thống kê số liệu, sau đó nộp báo cáo lên. Về phần có nội gián hay không, để xem cấp trên phán đoán như thế nào. Hơn nữa không phải đã phái người đi tìm kim cương về rồi hay sao, có lẽ chúng ta có thể nhận được tin tức mới từ phía người được phái đi.”
“Có thể phóng to ảnh hay không?” Một gã người Trung Quốc ngồi ở trước màn hình từ đầu tới giờ vẫn chưa mở miệng đột nhiên nói.
“Lý giáo sư, ngài có phát hiện gì sao?” Từ câu hỏi cùng thái độ của người da đen, hiển nhiên hắn rất tôn kính vị giáo sư người Trung Quốc này.
“Tôi không chắc lắm, hình như tôi vừa nhìn thấy người quen…” Lý giáo sư nhìn chằm chằm màn hình, tấm ảnh trên đó phóng to từng chút từng chút một.
“Được rồi, chính là chỗ này, làm ơn dừng lại!” Ông già mở to hai mắt nhìn. Hắn không nhìn lầm, thật sự là người kia.
Trong màn hình, Tiêu Hòa mới từ nhà ăn khu phục vụ đi tới đang đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu nhìn quét bốn phía.
“Lý giáo sư, ngài biết người này? Anh ta hình như là đồng bạn của người trẻ tuổi lợi hại kia.” Gã da trắng cũng tò mò dò hỏi.
“Đúng vậy, tôi biết cậu ta. Tôi còn nhớ rõ cậu ta nợ tôi một cuộc hẹn.” Lý giáo sư không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra biểu tình miên man.
“Tôi có thể coi cuộn băng này từ đầu tới cuối được không?”
Người đàn ông da đen nhướng mày, “Đương nhiên không thành vấn đề.”
***
Viêm Chuyên nhìn đồng hồ đo đường một chút, y đã đi được mười hai km, cách trạm phục vụ vừa rồi đủ xa, nhìn nhìn phụ cận đã lặng yên, liền lệch hướng khỏi đường chính, quẹo vào khu đất trống ven đường dừng xe lại.
Sau khi dừng xe y cũng không lập tức đi xuống, mà ngồi trong xe nhìn về phía đường chính cách đó không xa. Có lẽ nhãn lực người thường trong đêm đen không nhìn được xa, rõ ràng như vậy. Nhưng y không phải người thường.
Từng chiếc từng chiếc xe chạy qua. Tổng cộng đến mười cái, Viêm Chuyên lúc này mới mở cửa đi xuống.
Nếu ban ngày đến xem, cảnh sắc nơi này hẳn sẽ được coi là không tồi. Bầu trời đầy sao sáng rực, đồng ruộng rộng lớn, xa xa có thể nhìn thấy một sườn núi mịt mờ, giữa sườn núi và đồng ruộng rải rác lốm đa lốm đốm những căn nhà nông thôn. Có một tòa nhà kiểu ngoại quốc cao hai ba tầng ngoại hình mỹ quan, cũng có những căn nhà tranh vách đất sơ sài dị thường. Giữa đồng ruộng còn đông một khối tây một khối còn xen lẫn ao hồ cùng rừng cây nhỏ.
Viêm Chuyên ôm Tiêu Hòa còn đang hôn mê bất tỉnh từ sau xe ra, tìm một khu đất trống đặt xuống.
Y thích hương vị nơi này, mang theo mùi tanh của bùn đất cùng hương thơm ngát của cỏ cây. Điều này khiến cho y cảm giác thực thoải mái. Đặt đầu Tiêu Hòa lên đùi mình, lật mí mắt của hắn lên nhìn kỹ, lại dò dò mạch đập của hắn, bả vai theo đó mà hơi thả lỏng.
Nắm cái mũi Tiêu Hòa, nhìn hắn một lát sau tự nhiên há mồm ra hút khí, trong mắt Viêm Chuyên toát ra một chút ý cười giống như đang đùa dai.
Ngươi tại sao lại đắc tội Mân Côi chứ? Ngươi nói tới khi nào mới có thể không tự tìm phiền toái đây?
May mắn là Mân Côi hạ thủ lưu tình, nếu không ngươi cũng không đơn giản chỉ là té xỉu. Thứ đồ chơi nhỏ kia còn cổ quái hơn so với tưởng tượng của ta, ngay cả ta cũng không có cách nào thấy rõ thực lực của nó. Ngươi lại còn thích trêu chọc nó.
Hiếm khi nhìn thấy người này ngoan như vậy, bộ dạng nhắm mắt há miệng có chút ngốc, nhưng thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều so với ngày thường.
Nhịn không được lại đi miết mí mắt của hắn. Mí mắt người thực thú vị, nhỏ như vậy, nhưng có thể kéo thật dài. Kéo hai mí mắt chán chê, lại đổi lại đi miết khuôn mặt của hắn, túm lỗ tai của hắn.
Ngay từ đầu thực sự chỉ là chơi đùa mà thôi. Nhưng… Y tuổi còn trẻ nha, thời tiết này lại đúng lúc là mùa xuân vạn vật rục rịch muốn ngóc đầu, nhìn thấy khuy quần áo muốn gạt mở, nhìn thấy da thịt lộ ra muốn sờ sờ cắn cắn cũng là phản ứng rất bình thường. Chỉ có điều sờ a cắn a, lần một lần hai thì không sao, tới lần ba lần bốn liền…
“Ưm…”
Tiêu Hòa khe khẽ vặn vẹo thân thể. Cảm giác khó chịu truyền đến từ sâu trong thân thể nói cho hắn biết, giờ phút này hắn đang bị người khác xâm phạm.
Trong lúc thở dốc, mùi cơ thể nồng đậm không nói được là hương thơm hay mùi hôi mê hoặc hắn thật sâu, kích thích dây thần kinh mẫn cảm nhất của hắn. Đây là hương vị hắn thống hận nhất, cũng là hương vị hắn không thể kháng cự nhất. Mỗi lần hắn sắp phản kháng thành công thì thường thường cũng bởi vì mùi vị kia mà không tự chủ được trầm mê trong đó.
“A a…!”
Ngẩng lên đầu, lộ ra cần cổ bóng loáng mê người, phát ra tiếng kêu khó có thể giải thích rõ là thống khổ hay hưởng thụ.
Hết lần này tới lần khác, từng cái từng cái một, mỗi lần đều giống như cắm vào chỗ sâu nhất, lại rút ra hoàn toàn không chút lưu tình. Tốc độ trừu tống không thuộc về nhân loại tạo nên ma sát kịch liệt, khiến cho cửa huyệt non mềm thừa nhận trọng kích giống như muốn bốc cháy, nóng bỏng tới cực điểm.
Tiếng gầm trầm thấp giống như tiếng dã thú vang lên bên tai hắn, trong hôn mê hắn dường như cảm giác được thứ gì đó cắm vào sâu trong thân thể hắn đang xảy ra biến hóa. Trở nên càng thêm tráng kiện, càng thêm…
“A a a ──!”
Cần cổ lộ ra bị cắn một ngụm, Tiêu Hòa còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nước mắt trào ra từ khóe mắt. Mặc cho kẻ đang cưỡi trên người hắn tùy ý thao túng, tàn sát bừa bãi sâu trong thân thể hắn.
Nhũ đầu bị day cắn, người đàn ông không biết đạt cao trào bao nhiêu lần đã khôi phục thần trí từ trong tiếng khóc của mình.
Chỉ là lúc này hắn lại càng hi vọng mình vẫn đang trong trạng thái mất đi tri giác.
“Ô… Con mẹ nó, tên khốn kiếp này… Vậy mà giậu đổ bìm leo! Tao thao cả nhà mày! Oa… Giết người rồi! Tao ăn không tiêu… Tao thật sự ăn không tiêu.. Tiểu Viêm chết tiệt dừng lại cho tao! Con mẹ nó mày muốn giết chết ông mày hả! … A a, đừng chọc chỗ đó… Đừng…”
“Ngao ──!”
Thiếu niên trẻ tuổi, dáng người dị thường cường tráng nhanh chóng tiến vào trạng thái hưng phấn, bỏ ngoài tai lời cầu xin của người dưới thân. Thậm chí ở trạng thái hai người vẫn còn thân thể tương liên, thật sự xoay ngược gã đàn ông lại.
“Oa a a…Chết rồi chết rồi…Tao muốn giết tên khốn mày…Ô ô!”
Gã đàn ông đáng thương, chửi bậy lập tức biến thành ai ai khóc, tiếng kêu gào rên rỉ mang theo nức nở khiến người ta nghe xong đã cảm thấy đau lòng. Đồng thời cũng kích thích dục vọng tàn bạo *** đãng của cái kẻ thập phần thú tính bên trên.
Ôm chặt eo gã đàn ông, Viêm Chuyên dục hỏa đốt người lặp lại động tác nguyên thủy nhất. Vô luận người nằm sấp trên mặt đất khóc cầu như thế nào, y chỉ một mực theo đuổi nhục huyệt nóng bỏng chặt chẽ mang đến cho y từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm kia.
Ngươi không thể nhận thú thân của ta, như vậy tối thiểu ngươi cần thỏa mãn ta hiện tại.
Cái mông cong cong rắn chắc bị y vân vê nhào nặn, bắp đùi chặt chẽ bị y kéo ra hết lần này tới lần khác, hận không thể đem cả người mình đều nhét vào trong cúc huyệt nhỏ hẹp kia.
Âm thanh khóc cầu của gã đàn ông đã trở nên vỡ vụn, cổ họng khàn khàn dần dần chỉ có thể phát ra tiếng rên yếu ớt.
Y thích Tiêu Hòa lúc này, Tiêu Hòa hoàn toàn bị y chinh phục, Tiêu Hòa chỉ có thể khóc lóc dưới khố hạ của y, Tiêu Hòa rõ ràng là đàn ông mà lại giống như một phụ nữ vểnh mông lên để cho y phát tiết tính dục.
Nhớ tới dáng vẻ ngày thường đối phương ở trước mặt y diễu võ dương oai, lại nhìn nhìn bộ dáng đáng thương khi hắn khóc lóc van cầu phục vụ dưới khố hiện tại, cảm giác kịch liệt tương phản này khiến cho y thiếu chút nữa hóa thú trong nháy mắt
Hai người lâm vào *** ai cũng không chú ý tới một chiếc Land Rover ngừng lại trên đường chính cách bọn họ ước chừng ba trăm mét. Bên trong tối đen, chủ xe rõ ràng không ở trong xe. Nếu lúc này Viêm Chuyên có thể nhìn thấy chiếc xe đó, y nhất định sẽ nhớ được, từ hình dáng tới biển số của chiếc xe này giống hệt chiếc xe thứ hai trong đoàn xe mà y nhìn theo.