Chương 6: Bán mình sói dữ
_ Khoan đã! Nếu như tôi ngủ cùng anh, anh sẽ cho tôi tiền đúng không...?
Nghe đến đây, Trương Tuấn Hạo cũng phải lấy làm ngạc nhiên trước yêu cầu đặt biệt này.
_ Ý cô Vương là sao? Cô muốn bán mình cho tôi à.
_ Vâng! Tôi sẽ đồng ý làm mọi việc anh muốn, mong rằng anh có thể giúp tôi.
Ngẫm đi ngẫm lại một hồi, không biết anh đang toan tính gì mà lại thốt lên
_ Tôi đồng ý! Cô Vương muốn bắt đầu khi nào.
_ Tối nay thưa anh!
Sự gắp gáp khó hiểu của cô lại khiến anh càng hoài nghi về người phụ nữ này. Liệu cô có âm mưu gì, có toan tính gì mà khi không lại đòi giao thân cho anh. Để theo ý nguyện của cô, anh cũng đã đồng ý.
_ Được, hẹn cô Vương vào lúc 8 giờ tối nay, chỉ cần nhắn địa chỉ nhà, tôi sẽ cho người qua đón cô.
_Cảm ơn anh!
Sao khi kết thúc cuộc nói chuyện, cô vội vàng tắt máy rồi thở dốc từng hơi. Câu chuyện này quả là kì lạ rồi. Ai không lại đi trao đổi những điều nhảy cảm như vậy chứ? Cũng chẳng hiểu nổi tại sao anh lại đồng ý, bởi vì chuyện này đâu có lợi ích gì cho anh đâu. Phụ nữ xinh đẹp thì anh không thiếu, cớ gì phải chọn một cô gái quê mùa như cô? Hỉ Ái cũng suy nghĩ một lát sao đó liền gác lại qua một bên
_ Không cần phải lo, kiếm tiền bây giờ là quan trọng nhất.
**********
Tại công ty bất động sản trực thuộc Trương thị. Trương Tuấn Hạo ngồi vắt chéo chân trên ghê, tâm trí cũng bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện của mấy ngày nay. Vào khoảng một tuần trước. Sau cái ngày gặp Vương Hỉ Ái một hôm, bác sĩ Dạ cứ liên tục nhắn tin hỏi thăm anh, nội dung tin nhắn đại loại như sao:
_ Bạn hiền của tôi ơi, bạn và Hỉ Ái cô nương ra sao rồi? Phải cập nhật thông tin cho tôi biết với.
_ Bạn hiền ơi, sao còn chưa trả lời, bạn phải chủ động nhắn tin cho Hỉ Ái cô nương mới được, con gái ai cũng thích như thế hết
_ Bạn ơi, nếu bạn không biết nhắn gì thì cứ đưa cho tôi nhé,để Dạ Minh Sơn đây chỉ bạn vài chiêu cua gái
......Và còn nhiều nội dung khác nữa, tên bác sĩ này không biết có ấm đầu không mà ngày nào cũng nhắn tin cho Tuấn Hạo liên tục, đứng ngồi không yên, vì cảm thấy quá phiền phức nên anh đã chặn luôn tên này. Nhưng chỉ có vậy thì làm sao thoát được nanh vuốt của tên bác sĩ tà đạo và ma giáo này. Sao khi bị chặn tin nhắn, Dạ Minh Sơn liền quay qua gửi thư liên tục cho bạn mình, những dòng chữ thân thương bày cho Tuấn Hạo cách tán gái, cũng may là anh nên mới chịu được tên bác sĩ này, nếu là người bình thường sẽ phát điên chết mất......
********
Dòng suy nghĩ của anh đang dân trào, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần để tiếp tục công việc của mình.
_ Vào đi
Bước vào phòng là một nam trợ lí điển trai, trên người mặc áo sơ mi và quần tây vô cùng lịch sự. Gương mặt ưa nhìn lại pha nét hài hoà đáng yêu. Nhưng thật tiếc, anh ta đã có vợ rồi nên mấy cô gái độc thân trong công ty không thể với tới được...
_Xin chào giám đốc, trưởng khoa Dạ đã gửi thư cho ngài
_ Lại là thư của tên đó sao?
_Dạ...đây là bức thư thứ mười trong ngày rồi đấy ạ, không biết ngài Dạ Minh Sơn có việc gì mà gửi thư cho ngài liên tục như vậy nhỉ
_Không cần để tâm, hắn ta cứ làm gì thì cũng mặc kệ, từ ngày mai không cần mang những lá thư này lên đây nữa
_Vâng....tôi đã hiểu rồi
_ Bỗng nhiên lúc này anh bắt đầu nghi ngờ, không biết Dạ Minh Sơn có nhúng tay vào cuộc gọi mà Hỉ Ái đã nói ban nãy hay không. Minh Sơn nổi bật là một người rất cao tay, trông có vẻ là đùa giỡn nhưng có thể bị anh ta thâu tóm bất kì khi nào....
**********
Vào lúc 7 giờ tối tại nhà của Hỉ Ái...
_ Sắp đến giờ rồi....mình phải làm sao đây, anh ấy giàu có như vậy....chắc sẽ không nuốt lời với mình đâu.
Trong lúc đang tự an ủi và trấn tĩnh tâm lí bản thân, bỗng nhiên có một tiếng gõ cửa vang lên... cốc...cốc.....cốc, Hỉ Ái vội vã tiếng ra mở cửa. Đập vào mắt cô là một ông lão lớn tuổi nhưng thần khí vô cùng ấn tượng, ông ấy mặc trên người một bộ đồ kaki màu đen, trên tay cầm một cuốn sổ vô cùng cẩn trọng.
_Xin lỗi, bác là ai vậy ạ...?
_Kính chào tiểu thư, tôi là quản gia của ngài Trương, cô cứ gọi tôi là quản gia Hạ. Nhiệm vụ của tôi đến đây là đưa tiểu thư đến Trương gia.
_Xin lỗi ạ, bác có thể chờ con một chút không, bác đến sớm quá con vẫn chưa kịp chuẩn bị ạ...
_ Xin tiểu thư đừng lo, những gì cô cần Trương thiếu gia đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Từ đây đến Trương gia cần khoảng 1 tiếng đồng hồ nên xin tiểu thư thông cảm, thiếu gia ghét nhất là trễ hẹn.
_À vâng...con hiểu rồi ạ
Nói xong, cô liền theo quản gia Hạ lên xe. Đậu trước cửa nhà là một chiếc Rolls Royce màu trắng. Quả thật là tráng lệ chết mất. Lần đầu nhìn thấy một chiếc xe sang trọng như vậy, cô đã không kìm chế được sự hiếu kì của mình mà nhìn ngó nhiều hơn một tí.
_Mời tiểu thư vào trong.
Sao khi cô ngồi xuống ghế sau, chiếc xe bắt đầu lăn bánh đến toàn biệt thư nguy nga của Trương gia...không khí trong xe quả thật rất ngột ngạt. Chẳng ai nói với ai một lời, cô cũng chẳng dám nhìn vào ai khiến tâm lí ngày càng dồn ép hơn....nhưng không thể phủ nhận một điều, chiếc siêu xe này vô cùng êm ái và dễ chịu, không hề có cảm giác run lắc khó chịu như bình thường. Vì đoạn đường đi khác xa và cô đã trải qua một ngày vô cùng mệt mỏi. Cô tựa nhẹ đầu mình vào cửa kính rồi thiếp đi nhanh chóng....
*********
Một tiếng sau, chiếc xe đã đến nơi.
_ Thưa tiểu thư, chúng ta đã đến nơi.
Hỉ Ái chầm chậm mở mắt ra....chưa kịp hoàn hồn thì cảnh tượng trước mắt đã khiến cô bật tỉnh. Đập vào con ngươi long lanh ấy là một toàn biệt thự nguy nga tránh lệ hơn bao giờ hết. Nơi này được xây dựng theo kiến trúc châu âu vô cùng sang trọng,các bức tường được sơn phủ màu trắng tinh vô cùng bắt mắt, có cả hồ bơi riêng và một khu vườn vô cùng rộng lớn. Có thể nói ai lần đầu bước vào đây không cẩn thận cũng có thể bị lạc ấy chứ. Ban đầu, Hỉ Ái đã dự đoán đối phương là một người vô cùng giàu có nhưng cô không thể ngờ cái sự giàu có ấy lại khủng khiếp đến thế khiến cô không kìm lòng được mà thốt lên
_Ôi...to quá...
Ngắt ngang sự ngạc nhiên ấy, quản gia bắt đầu lên tiếng
_Xin mới tiểu thư đi lối này.
Quản gia hạ bắt đầu đưa Hỉ Ái vào bên trong. Căn nhà này cứ như một món quà mà đưa cô từ bắt ngờ này đến bất ngờ khác. Vừa bước vào bên trong là phòng khách rộng lớn, trên trần là chiếc đèn chùm rực rỡ có ánh sáng trắng và vàng nhạt. Bộ ghế sô pha cao cấp màu kem vô cùng trang nhã và thanh lịch. Một chiếc bàn thủy tinh lớn, đặt bên trên là bộ ấm trà sang trọng. Xung quanh căn phòng. Khoảng 10 người giúp việc cung kính đứng sát góc tường vô cùng kĩ luật. Đi theo sự chỉ dẫn của quản gia Hạ, cô được đưa đến tư phòng riêng của Trương thiếu gia.
*************
Mở cửa bước vào, căn phòng hiện đại tự động sáng đền, cửa phòng còn được mở khoá bằng vân tay và mã số vô cùng cẩn mật. Căn phòng được sơn màu xám trắng vô cùng bắt mắt, nội thất căn phòng chủ yếu màu trắng đen vô cùng đơn giản. Đập vào mắt cô là một chiếc giường to lớn bên cạnh là bộ bàn ghế dùng để trò chuyện tiếp khách.
_ Thưa tiểu thư, Trương thiếu gia sắp về rồi phiền cô ngồi chờ một lát
Thuận theo ý của quản gia, Hỉ Ái liền ngồi xuống ghế để chờ Tuấn Hạo. Bây giờ chính là thời khắc quyết định của cô....lúc này, bản thân và tâm trí cô căng thẳng hơn bao giờ hết. Cảm giác cứ giống như đang tự giao mình cho sói dữ sao đó chấp nhận bị xâu xé không thương tiếc...Bỗng nhiên một tiếng bíp vang lên, cửa phòng đã mở ra. Thấy có người vào trong, cô liền vội vã đứng bật dậy để chào hỏi.
_ Xin chào anh, tôi đã đến rồi
Nghe đến đây, Trương Tuấn Hạo cũng phải lấy làm ngạc nhiên trước yêu cầu đặt biệt này.
_ Ý cô Vương là sao? Cô muốn bán mình cho tôi à.
_ Vâng! Tôi sẽ đồng ý làm mọi việc anh muốn, mong rằng anh có thể giúp tôi.
Ngẫm đi ngẫm lại một hồi, không biết anh đang toan tính gì mà lại thốt lên
_ Tôi đồng ý! Cô Vương muốn bắt đầu khi nào.
_ Tối nay thưa anh!
Sự gắp gáp khó hiểu của cô lại khiến anh càng hoài nghi về người phụ nữ này. Liệu cô có âm mưu gì, có toan tính gì mà khi không lại đòi giao thân cho anh. Để theo ý nguyện của cô, anh cũng đã đồng ý.
_ Được, hẹn cô Vương vào lúc 8 giờ tối nay, chỉ cần nhắn địa chỉ nhà, tôi sẽ cho người qua đón cô.
_Cảm ơn anh!
Sao khi kết thúc cuộc nói chuyện, cô vội vàng tắt máy rồi thở dốc từng hơi. Câu chuyện này quả là kì lạ rồi. Ai không lại đi trao đổi những điều nhảy cảm như vậy chứ? Cũng chẳng hiểu nổi tại sao anh lại đồng ý, bởi vì chuyện này đâu có lợi ích gì cho anh đâu. Phụ nữ xinh đẹp thì anh không thiếu, cớ gì phải chọn một cô gái quê mùa như cô? Hỉ Ái cũng suy nghĩ một lát sao đó liền gác lại qua một bên
_ Không cần phải lo, kiếm tiền bây giờ là quan trọng nhất.
**********
Tại công ty bất động sản trực thuộc Trương thị. Trương Tuấn Hạo ngồi vắt chéo chân trên ghê, tâm trí cũng bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện của mấy ngày nay. Vào khoảng một tuần trước. Sau cái ngày gặp Vương Hỉ Ái một hôm, bác sĩ Dạ cứ liên tục nhắn tin hỏi thăm anh, nội dung tin nhắn đại loại như sao:
_ Bạn hiền của tôi ơi, bạn và Hỉ Ái cô nương ra sao rồi? Phải cập nhật thông tin cho tôi biết với.
_ Bạn hiền ơi, sao còn chưa trả lời, bạn phải chủ động nhắn tin cho Hỉ Ái cô nương mới được, con gái ai cũng thích như thế hết
_ Bạn ơi, nếu bạn không biết nhắn gì thì cứ đưa cho tôi nhé,để Dạ Minh Sơn đây chỉ bạn vài chiêu cua gái
......Và còn nhiều nội dung khác nữa, tên bác sĩ này không biết có ấm đầu không mà ngày nào cũng nhắn tin cho Tuấn Hạo liên tục, đứng ngồi không yên, vì cảm thấy quá phiền phức nên anh đã chặn luôn tên này. Nhưng chỉ có vậy thì làm sao thoát được nanh vuốt của tên bác sĩ tà đạo và ma giáo này. Sao khi bị chặn tin nhắn, Dạ Minh Sơn liền quay qua gửi thư liên tục cho bạn mình, những dòng chữ thân thương bày cho Tuấn Hạo cách tán gái, cũng may là anh nên mới chịu được tên bác sĩ này, nếu là người bình thường sẽ phát điên chết mất......
********
Dòng suy nghĩ của anh đang dân trào, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần để tiếp tục công việc của mình.
_ Vào đi
Bước vào phòng là một nam trợ lí điển trai, trên người mặc áo sơ mi và quần tây vô cùng lịch sự. Gương mặt ưa nhìn lại pha nét hài hoà đáng yêu. Nhưng thật tiếc, anh ta đã có vợ rồi nên mấy cô gái độc thân trong công ty không thể với tới được...
_Xin chào giám đốc, trưởng khoa Dạ đã gửi thư cho ngài
_ Lại là thư của tên đó sao?
_Dạ...đây là bức thư thứ mười trong ngày rồi đấy ạ, không biết ngài Dạ Minh Sơn có việc gì mà gửi thư cho ngài liên tục như vậy nhỉ
_Không cần để tâm, hắn ta cứ làm gì thì cũng mặc kệ, từ ngày mai không cần mang những lá thư này lên đây nữa
_Vâng....tôi đã hiểu rồi
_ Bỗng nhiên lúc này anh bắt đầu nghi ngờ, không biết Dạ Minh Sơn có nhúng tay vào cuộc gọi mà Hỉ Ái đã nói ban nãy hay không. Minh Sơn nổi bật là một người rất cao tay, trông có vẻ là đùa giỡn nhưng có thể bị anh ta thâu tóm bất kì khi nào....
**********
Vào lúc 7 giờ tối tại nhà của Hỉ Ái...
_ Sắp đến giờ rồi....mình phải làm sao đây, anh ấy giàu có như vậy....chắc sẽ không nuốt lời với mình đâu.
Trong lúc đang tự an ủi và trấn tĩnh tâm lí bản thân, bỗng nhiên có một tiếng gõ cửa vang lên... cốc...cốc.....cốc, Hỉ Ái vội vã tiếng ra mở cửa. Đập vào mắt cô là một ông lão lớn tuổi nhưng thần khí vô cùng ấn tượng, ông ấy mặc trên người một bộ đồ kaki màu đen, trên tay cầm một cuốn sổ vô cùng cẩn trọng.
_Xin lỗi, bác là ai vậy ạ...?
_Kính chào tiểu thư, tôi là quản gia của ngài Trương, cô cứ gọi tôi là quản gia Hạ. Nhiệm vụ của tôi đến đây là đưa tiểu thư đến Trương gia.
_Xin lỗi ạ, bác có thể chờ con một chút không, bác đến sớm quá con vẫn chưa kịp chuẩn bị ạ...
_ Xin tiểu thư đừng lo, những gì cô cần Trương thiếu gia đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Từ đây đến Trương gia cần khoảng 1 tiếng đồng hồ nên xin tiểu thư thông cảm, thiếu gia ghét nhất là trễ hẹn.
_À vâng...con hiểu rồi ạ
Nói xong, cô liền theo quản gia Hạ lên xe. Đậu trước cửa nhà là một chiếc Rolls Royce màu trắng. Quả thật là tráng lệ chết mất. Lần đầu nhìn thấy một chiếc xe sang trọng như vậy, cô đã không kìm chế được sự hiếu kì của mình mà nhìn ngó nhiều hơn một tí.
_Mời tiểu thư vào trong.
Sao khi cô ngồi xuống ghế sau, chiếc xe bắt đầu lăn bánh đến toàn biệt thư nguy nga của Trương gia...không khí trong xe quả thật rất ngột ngạt. Chẳng ai nói với ai một lời, cô cũng chẳng dám nhìn vào ai khiến tâm lí ngày càng dồn ép hơn....nhưng không thể phủ nhận một điều, chiếc siêu xe này vô cùng êm ái và dễ chịu, không hề có cảm giác run lắc khó chịu như bình thường. Vì đoạn đường đi khác xa và cô đã trải qua một ngày vô cùng mệt mỏi. Cô tựa nhẹ đầu mình vào cửa kính rồi thiếp đi nhanh chóng....
*********
Một tiếng sau, chiếc xe đã đến nơi.
_ Thưa tiểu thư, chúng ta đã đến nơi.
Hỉ Ái chầm chậm mở mắt ra....chưa kịp hoàn hồn thì cảnh tượng trước mắt đã khiến cô bật tỉnh. Đập vào con ngươi long lanh ấy là một toàn biệt thự nguy nga tránh lệ hơn bao giờ hết. Nơi này được xây dựng theo kiến trúc châu âu vô cùng sang trọng,các bức tường được sơn phủ màu trắng tinh vô cùng bắt mắt, có cả hồ bơi riêng và một khu vườn vô cùng rộng lớn. Có thể nói ai lần đầu bước vào đây không cẩn thận cũng có thể bị lạc ấy chứ. Ban đầu, Hỉ Ái đã dự đoán đối phương là một người vô cùng giàu có nhưng cô không thể ngờ cái sự giàu có ấy lại khủng khiếp đến thế khiến cô không kìm lòng được mà thốt lên
_Ôi...to quá...
Ngắt ngang sự ngạc nhiên ấy, quản gia bắt đầu lên tiếng
_Xin mới tiểu thư đi lối này.
Quản gia hạ bắt đầu đưa Hỉ Ái vào bên trong. Căn nhà này cứ như một món quà mà đưa cô từ bắt ngờ này đến bất ngờ khác. Vừa bước vào bên trong là phòng khách rộng lớn, trên trần là chiếc đèn chùm rực rỡ có ánh sáng trắng và vàng nhạt. Bộ ghế sô pha cao cấp màu kem vô cùng trang nhã và thanh lịch. Một chiếc bàn thủy tinh lớn, đặt bên trên là bộ ấm trà sang trọng. Xung quanh căn phòng. Khoảng 10 người giúp việc cung kính đứng sát góc tường vô cùng kĩ luật. Đi theo sự chỉ dẫn của quản gia Hạ, cô được đưa đến tư phòng riêng của Trương thiếu gia.
*************
Mở cửa bước vào, căn phòng hiện đại tự động sáng đền, cửa phòng còn được mở khoá bằng vân tay và mã số vô cùng cẩn mật. Căn phòng được sơn màu xám trắng vô cùng bắt mắt, nội thất căn phòng chủ yếu màu trắng đen vô cùng đơn giản. Đập vào mắt cô là một chiếc giường to lớn bên cạnh là bộ bàn ghế dùng để trò chuyện tiếp khách.
_ Thưa tiểu thư, Trương thiếu gia sắp về rồi phiền cô ngồi chờ một lát
Thuận theo ý của quản gia, Hỉ Ái liền ngồi xuống ghế để chờ Tuấn Hạo. Bây giờ chính là thời khắc quyết định của cô....lúc này, bản thân và tâm trí cô căng thẳng hơn bao giờ hết. Cảm giác cứ giống như đang tự giao mình cho sói dữ sao đó chấp nhận bị xâu xé không thương tiếc...Bỗng nhiên một tiếng bíp vang lên, cửa phòng đã mở ra. Thấy có người vào trong, cô liền vội vã đứng bật dậy để chào hỏi.
_ Xin chào anh, tôi đã đến rồi