Chương 11
Buổi tối. Làng chài ven biển hôm nay tổ chức lễ hội, từ rất sớm đã có rất nhiều du khách đến xem. Đây là lễ hội cầu nguyện với thần biển để những ngư dân ra biển được bình an.
Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu tản bộ từ khách sạn đến nơi diễn ra lễ hội, có vô số gian hàng đồ ăn và đồ lưu niệm.
Điểm đặc sắc nhất của lễ hội này là thả hoa đăng, đèn trời và bắn pháo hoa. Những chiếc đèn hoa sen được thắp sáng sẽ theo những chiếc tàu đánh cá đi ra giữa biển, sau đó, đợi đến khi nến trong hoa đăng tàn thì dùng lưới để thu lại những chiếc đèn ấy.
Ở trên bờ, người nhà của các ngư dân sẽ thả thiên đăng có viết những lời cầu phúc, từng chiếc đèn trời được thả lên, đủ màu đủ sắc.
Khi những chiếc đèn bay cao chỉ còn lại những đóm sáng cũng là lúc màn trình diễn pháo hoa được diễn ra.
Cố Nhược Yên ngồi trên một gờ đá tựa đầu vào vai Hoắc Kiêu để thưởng thức màn trình diễn tuyệt đẹp, lúc trước cô từng thấy lễ hội này trên tivi và mạng xã hội, khi ấy cô đã rất thích thú rồi, bây giờ được chứng kiến tận mắt càng làm cô phấn khích hơn.
"Em có muốn ăn gì không? Ở đây có rất nhiều gian hàng ẩm thực, em thích ăn gì cũng được cả."
Hoắc Kiêu vuốt tóc Cố Nhược Yên dịu dàng hỏi.
"Em muốn ăn tất cả món ăn có được không?"
Cố Nhược Yên cười đùa hỏi lại.
Tâm trạng hiện tại của cô vẫn rất vui vẻ, vừa được xem lễ hội, vừa được Hoắc Kiêu yêu thương, chưa bao giờ cô lại cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Từ khi hắn thay đổi, cuộc sống của Cố Nhược Yên chỉ toàn màu hồng chứ không phải là màu xám xịt ảm đạm như trước.
"Tất nhiên là được. Anh nói rồi, em muốn gì cũng được hết, anh sẽ chiều theo sở thích của em. Yên Yên, trước kia anh chưa từng tốt với em, bây giờ thì hãy cho anh cơ hội để sửa chữa sai lầm đó đi."
Hoắc Kiêu dịu giọng.
Ở bên Cố Nhược Yên, hắn mới biết được cái gì là niềm vui, là hạnh phúc thật sự. Cô ấy đối với hắn không có bất kỳ toan tính gì, lúc nào cũng tươi cười, suy nghĩ cho hắn. Vậy mà trước kia hắn không hề nhận ra, chỉ chăm chăm đuổi theo hình ảnh giả dối Lệ Nhã Ly tạo ra, nếu không từng trãi qua một kiếp lênh đênh, hắn cũng không thể nào thức tỉnh.
"Anh không có lỗi gì với em hết, đối với em, anh lúc nào cũng là tốt nhất!"
Cố Nhược Yên mỉm cười với Hoắc Kiêu.
Bất kể hắn vì lý do gì thay đổi, cô cũng xem như chưa từng bị hắn đối xử lạnh nhạt, quá khứ là quá khứ, đã qua rồi thì tính toán làm gì nữa.
"Yên Yên, đừng rộng lượng với anh, anh càng cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với sự rộng lượng đó của em."
"Anh Kiêu lúc nào cũng xứng đáng mà. Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn thôi!"
Cố Nhược Yên đứng lên kéo tay Hoắc Kiêu để hắn cũng đứng dậy, sau đó cả hai lại tay trong tay rời khỏi gờ đá đi vào làng, đến chỗ mấy gian hàng ẩm thực.
Đêm nay trời quang đãng, sau màn thả thiên đăng và bắn pháo hoa thì bầu trời lại trở nên yên tĩnh, những vì sao lấp lánh xung quanh ánh trăng tròn vành vạch, gió biển nhè nhẹ thổi vào đất liền mang theo mùi vị mằn mặn của đại dương.
"Nhã Ly, cậu vui lên đi, đừng ủ rũ nữa. Chẳng phải cậu đã chấp nhận lời tỏ tình của đàn anh kia nên đồng ý đến đây để chơi sao? Cậu cứ trưng ra vẻ mặt đưa đám đó sẽ làm anh ấy mất hứng đó!"
Mễ Mễ đưa cho Lệ Nhã Ly một ly nước cam, chân thành khuyên nhủ.
Sau chuyện lùm xùm với Hoắc Kiêu, Lệ Nhã Ly được đàn anh kia tìm đến bày tỏ lần nữa. Dĩ nhiên là lần này đàn anh đó tỏ tình thành công, cô ta đồng ý trở thành bạn gái của hắn. Kế tiếp để vun đắp tình cảm, đàn anh ấy bỏ tiền mời cô ta và bạn bè đến làng chài xem lễ hội. Lệ Nhã Ly chưa từng đến mấy chỗ này nên đồng ý ngay, dù sao cô ta cũng cần thời gian để nghĩ cách đoạt lại Hoắc Kiêu từ tay Cố Nhược Yên.
Đàn anh kia có giàu thật nhưng so với nhà họ Hoắc vẫn kém nhiều lắm.
"Thật sự mình không cam tâm, rõ ràng Hoắc Kiêu là của mình, vậy mà lại... mình tức không chịu nổi!"
Lệ Nhã Ly ấm ức nói.
"Cậu nhỏ tiếng một chút, đừng để đàn anh nghe thấy, chuyện của Hoắc Kiêu từ từ tinh. Bây giờ cậu nên giữ chặt đàn anh trước, so với Hoắc Kiêu thì đàn anh cũng không kém gì nhiều đâu."
Mễ Mễ nhìn ngó xung quang rồi bịt chặt miệng Lệ Nhã Ly khi cô ta vừa nói xong, rồi lại cố gắng lựa lời khuyên giải.
"Mình biết phải làm gì mà!"
Lệ Nhã Ly gắt gỏng.
Mễ Mễ đúng là một con heo, làm bạn với cô ta ngoài chuyện dễ dàng tẩy não và lợi dụng ra thì không còn ích lợi gì cả. Đem so sánh đàn anh với Hoắc Kiêu khác nào so đồng nát với vàng chứ? Cô ta muốn đổi đời, muốn sung sướng thì phải bám lấy người giàu có nhất nhì thành phố.
"Nhã Ly, cậu nhìn kìa, đó có phải là Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên không?"
Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu tản bộ từ khách sạn đến nơi diễn ra lễ hội, có vô số gian hàng đồ ăn và đồ lưu niệm.
Điểm đặc sắc nhất của lễ hội này là thả hoa đăng, đèn trời và bắn pháo hoa. Những chiếc đèn hoa sen được thắp sáng sẽ theo những chiếc tàu đánh cá đi ra giữa biển, sau đó, đợi đến khi nến trong hoa đăng tàn thì dùng lưới để thu lại những chiếc đèn ấy.
Ở trên bờ, người nhà của các ngư dân sẽ thả thiên đăng có viết những lời cầu phúc, từng chiếc đèn trời được thả lên, đủ màu đủ sắc.
Khi những chiếc đèn bay cao chỉ còn lại những đóm sáng cũng là lúc màn trình diễn pháo hoa được diễn ra.
Cố Nhược Yên ngồi trên một gờ đá tựa đầu vào vai Hoắc Kiêu để thưởng thức màn trình diễn tuyệt đẹp, lúc trước cô từng thấy lễ hội này trên tivi và mạng xã hội, khi ấy cô đã rất thích thú rồi, bây giờ được chứng kiến tận mắt càng làm cô phấn khích hơn.
"Em có muốn ăn gì không? Ở đây có rất nhiều gian hàng ẩm thực, em thích ăn gì cũng được cả."
Hoắc Kiêu vuốt tóc Cố Nhược Yên dịu dàng hỏi.
"Em muốn ăn tất cả món ăn có được không?"
Cố Nhược Yên cười đùa hỏi lại.
Tâm trạng hiện tại của cô vẫn rất vui vẻ, vừa được xem lễ hội, vừa được Hoắc Kiêu yêu thương, chưa bao giờ cô lại cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Từ khi hắn thay đổi, cuộc sống của Cố Nhược Yên chỉ toàn màu hồng chứ không phải là màu xám xịt ảm đạm như trước.
"Tất nhiên là được. Anh nói rồi, em muốn gì cũng được hết, anh sẽ chiều theo sở thích của em. Yên Yên, trước kia anh chưa từng tốt với em, bây giờ thì hãy cho anh cơ hội để sửa chữa sai lầm đó đi."
Hoắc Kiêu dịu giọng.
Ở bên Cố Nhược Yên, hắn mới biết được cái gì là niềm vui, là hạnh phúc thật sự. Cô ấy đối với hắn không có bất kỳ toan tính gì, lúc nào cũng tươi cười, suy nghĩ cho hắn. Vậy mà trước kia hắn không hề nhận ra, chỉ chăm chăm đuổi theo hình ảnh giả dối Lệ Nhã Ly tạo ra, nếu không từng trãi qua một kiếp lênh đênh, hắn cũng không thể nào thức tỉnh.
"Anh không có lỗi gì với em hết, đối với em, anh lúc nào cũng là tốt nhất!"
Cố Nhược Yên mỉm cười với Hoắc Kiêu.
Bất kể hắn vì lý do gì thay đổi, cô cũng xem như chưa từng bị hắn đối xử lạnh nhạt, quá khứ là quá khứ, đã qua rồi thì tính toán làm gì nữa.
"Yên Yên, đừng rộng lượng với anh, anh càng cảm thấy bản thân mình không xứng đáng với sự rộng lượng đó của em."
"Anh Kiêu lúc nào cũng xứng đáng mà. Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn thôi!"
Cố Nhược Yên đứng lên kéo tay Hoắc Kiêu để hắn cũng đứng dậy, sau đó cả hai lại tay trong tay rời khỏi gờ đá đi vào làng, đến chỗ mấy gian hàng ẩm thực.
Đêm nay trời quang đãng, sau màn thả thiên đăng và bắn pháo hoa thì bầu trời lại trở nên yên tĩnh, những vì sao lấp lánh xung quanh ánh trăng tròn vành vạch, gió biển nhè nhẹ thổi vào đất liền mang theo mùi vị mằn mặn của đại dương.
"Nhã Ly, cậu vui lên đi, đừng ủ rũ nữa. Chẳng phải cậu đã chấp nhận lời tỏ tình của đàn anh kia nên đồng ý đến đây để chơi sao? Cậu cứ trưng ra vẻ mặt đưa đám đó sẽ làm anh ấy mất hứng đó!"
Mễ Mễ đưa cho Lệ Nhã Ly một ly nước cam, chân thành khuyên nhủ.
Sau chuyện lùm xùm với Hoắc Kiêu, Lệ Nhã Ly được đàn anh kia tìm đến bày tỏ lần nữa. Dĩ nhiên là lần này đàn anh đó tỏ tình thành công, cô ta đồng ý trở thành bạn gái của hắn. Kế tiếp để vun đắp tình cảm, đàn anh ấy bỏ tiền mời cô ta và bạn bè đến làng chài xem lễ hội. Lệ Nhã Ly chưa từng đến mấy chỗ này nên đồng ý ngay, dù sao cô ta cũng cần thời gian để nghĩ cách đoạt lại Hoắc Kiêu từ tay Cố Nhược Yên.
Đàn anh kia có giàu thật nhưng so với nhà họ Hoắc vẫn kém nhiều lắm.
"Thật sự mình không cam tâm, rõ ràng Hoắc Kiêu là của mình, vậy mà lại... mình tức không chịu nổi!"
Lệ Nhã Ly ấm ức nói.
"Cậu nhỏ tiếng một chút, đừng để đàn anh nghe thấy, chuyện của Hoắc Kiêu từ từ tinh. Bây giờ cậu nên giữ chặt đàn anh trước, so với Hoắc Kiêu thì đàn anh cũng không kém gì nhiều đâu."
Mễ Mễ nhìn ngó xung quang rồi bịt chặt miệng Lệ Nhã Ly khi cô ta vừa nói xong, rồi lại cố gắng lựa lời khuyên giải.
"Mình biết phải làm gì mà!"
Lệ Nhã Ly gắt gỏng.
Mễ Mễ đúng là một con heo, làm bạn với cô ta ngoài chuyện dễ dàng tẩy não và lợi dụng ra thì không còn ích lợi gì cả. Đem so sánh đàn anh với Hoắc Kiêu khác nào so đồng nát với vàng chứ? Cô ta muốn đổi đời, muốn sung sướng thì phải bám lấy người giàu có nhất nhì thành phố.
"Nhã Ly, cậu nhìn kìa, đó có phải là Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên không?"