Chương 16
Kiếp trước, sở dĩ Hoắc Kiêu có cơ hội tham gia vào giới giải trí là nhờ vào cơ hội được gặp gỡ đạo diễn nổi tiếng.
Hoắc Kiêu nhớ rất rõ, ngày hôm đó, hắn tham gia vào vở kịch mừng kỷ niệm thành lập trường, tuy rằng vai diễn không có gì nổi bật nhưng nhờ vào khuông mặt và cách diễn xuất, lột tả tâm lý nhân vật chân thật nên vị đạo diễn ấy đã để mắt đến.
Ông ấy đã gặp và đưa ra đề nghị sẽ giúp hắn tiến vào giới giải trí, đồng thời đưa ra một kịch bản phim mời hắn đóng vai nam phụ, dĩ nhiên với lời mời hấp dẫn này hắn đã không từ chối vị đạo diễn kia. Lúc ấy, Lệ Nhã Ly cũng muốn trở thành diễn viên, cho nên hắn đã đưa cô ta đi cùng, kết quả như cô ta mong muốn, cả hai bắt đầu cùng nhau nổi tiếng, đóng cùng mấy bộ phim, đi chung một chặn đường dài cho đến khi cô ta phản bội hắn.
Trong quãng thời gian này, Cố Nhược Yên dĩ nhiên luôn ở cạnh, còn đồng ý làm trợ lý không công, bị Lêh Nhã Ly hạch sách đủ điều. Tính cách của cô ấy vốn mạnh mẽ nên mỗi khi như vậy lại âm thâm chơi lại cô ta mấy vố, khiến cô ta ê mặt.
Chỉ tiếc là lúc đó hắn vẫn ngu ngốc, mê muội, hết lòng bênh vực cô ta.
Thật ra không chỉ có Lệ Nhã Ly và hắn có năng khiếu trước ống kính, Cố Nhược Yên cũng có tài năng này, nhưng mà cô ấy chưa hề tỏ ra có tham vọng đó vì muốn chuyên tâm ở bên hắn, chăm sóc cho hắn như một người hầu, vì vậy mà mấy cơ hội tốt đều bị Lệ Nhã Ly cướp hết.
Hoắc Kiêu trầm tư giữa cuộc họp của hội sinh viên, mặc kệ thư ký cuộc họp đang nói gì, đầu óc hắn vẫn treo lơ lửng nhớ về quá khứ. Ngày hôm nay trời khá đẹp, ánh nắng chan hòa lan tỏa khắp sân trường, mấy hàng cây xanh vương mình che bóng mát, sân trường vắng lặng, chỉ có Cố Nhược Yên lặng lẽ ngồi dưới sân.
Sáng nay tiết học của cô đã kết thúc rồi, bây giờ là thời gian rảnh rỗi, Cố Nhược Yên vừa xem điện thoại, vừa chờ Hoắc Kiêu cùng đi ăn trưa.
Tầm mắt của Hoắc Kiêu chưa từng rời khỏi Cố Nhược Yên một giây một phút, kể từ khi cô ngồi dưới tán cây.
"Hội trưởng, anh có nghe tôi nói gì không?"
Thư ký cuộc họp đột ngột hỏi khiến Hoắc Kiêu di dời sự chú ý.
"Tôi vẫn đang nghe đây, cậu đang nói về việc lên kế hoạch làm một vở kịch chứ gì? Cậu cứ nói tiếp đi."
Hoắc Kiêu trả lời qua loa.
Nội dung cuộc họp này giống hệt kiếp trước, vì vậy hắn không cần quá nhập tâm làm gì, đằng nào vở kịch chẳng diễn ra.
"Vậy anh có ý kiến gì không? Tôi sẽ viết nội dung vở kịch, còn anh với Nhã Ly sẽ đóng chính được không?"
Thư ký cuộc họp lại hỏi.
"Đượ..."
"Tại sao tôi phải đóng chính với cô ta? Cậu không thể chọn người khác à?"
Hoắc Kiêu lạnh lùng ngắt ngang lời đồng ý của Lệ Nhã Ly, khiến cho tia hy vọng nhỏ nhoi về việc được tiếp cận Hoắc Kiêu bị cắt đứt.
"Có thể, nhưng vai diễn trong vở kịch này cần biết hát, biết múa, nếu cậu có người để giới thiệu và diễn thử thì tôi sẽ xem xét."
Thư ký cuộc họp đáp.
Gần đây Hoắc Kiêu tránh Lệ Nhã Ly như tránh tà, còn với vị hôn thê vốn bị lạnh nhạt thì lại dính như sam, vì vậy mà mọi người luôn lấy chuyện này làm đề tài bàn tán mỗi khi rảnh rỗi, thư ký cuộc họp đã nghe rất nhiều dị bản về chuyện tình tay ba này nên khiến hắn nảy ra ý tưởng cho một vở kịch lâm li bi đát.
"Tôi sẽ tìm, cậu cứ viết kịch bản đi, miễn là không phải diễn cùng cô ta thì sao cũng được."
Hoắc Kiêu thể hiện sự chán ghét Lệ Nhã Ly ra mặt làm cho cô ta lại bị mọi người bàn tán.
Thật ra trong lòng Hoắc Kiêu muốn tạo cơ hội cho Cố Nhược Yên, những gì Lệ Nhã Ly làm được thì cô ấy cũng làm được. Thậm chí còn làm tốt hơn.
"Quyết định vậy đi. Cũng không chuyện gì nữa thì có thể tan họp."
Thư ký cuộc họp xếp tài liệu cuộc họp lại nghiêm chỉnh nói.
Tất cả mọi người lục tục đứng lên, riêng Lệ Nhã Ly vẫn còn ngồi tại chỗ, cô ta nhìn Hoắc Kiêu không chớp mắt, thái độ xa cách của hắn khiến cô ta vốn đã khó chịu, bây giờ lại càng tăng lên, cô ta không hiểu nổi, rốt cuộc hắn bị làm sao mà ngay đến việc hợp tác đóng chung một vở kịch cũng không muốn.
Từ lúc bị hắn lạnh nhạt, cuộc sống của cô ta thay đổi rất nhiều, tuy rằng bây giờ có Lạc Dương bù đắp lại phần nào nhưng vẫn không thể so sánh được với trước đây. Mấy lần cô ta muốn gặp riêng hắn để nói chuyện đàng hoàng thì Hoắc Kiêu hoặc là tránh mặt, hoặc là tỏ ra lạnh nhạt, không hứng thú.
Lệ Nhã Ly không hề có ý định đứng lên, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Kiêu đang vui vẻ nói chuyện với Cố Nhược Yên, nụ cười của hắn dành cho cô ấy còn rạng rỡ hơn lúc ở cùng cô ta.
Ghen tị trong lòng Lệ Nhã Ly càng lớn, nếu không thể chia rẽ được hai người họ, cô ta thề sẽ không bao giờ ở lại thành phố này nữa.
Phòng họp im ắng, đột nhiên cánh cửa lại được mở ra, một bóng người chậm rãi đi vào, kẻ ấy đến gần Lệ Nhã Ly cười cợt hỏi.
"Có muốn hợp tác với nhau để loại bỏ Cố Nhược Yên và nhà họ Cố không?"
Hoắc Kiêu nhớ rất rõ, ngày hôm đó, hắn tham gia vào vở kịch mừng kỷ niệm thành lập trường, tuy rằng vai diễn không có gì nổi bật nhưng nhờ vào khuông mặt và cách diễn xuất, lột tả tâm lý nhân vật chân thật nên vị đạo diễn ấy đã để mắt đến.
Ông ấy đã gặp và đưa ra đề nghị sẽ giúp hắn tiến vào giới giải trí, đồng thời đưa ra một kịch bản phim mời hắn đóng vai nam phụ, dĩ nhiên với lời mời hấp dẫn này hắn đã không từ chối vị đạo diễn kia. Lúc ấy, Lệ Nhã Ly cũng muốn trở thành diễn viên, cho nên hắn đã đưa cô ta đi cùng, kết quả như cô ta mong muốn, cả hai bắt đầu cùng nhau nổi tiếng, đóng cùng mấy bộ phim, đi chung một chặn đường dài cho đến khi cô ta phản bội hắn.
Trong quãng thời gian này, Cố Nhược Yên dĩ nhiên luôn ở cạnh, còn đồng ý làm trợ lý không công, bị Lêh Nhã Ly hạch sách đủ điều. Tính cách của cô ấy vốn mạnh mẽ nên mỗi khi như vậy lại âm thâm chơi lại cô ta mấy vố, khiến cô ta ê mặt.
Chỉ tiếc là lúc đó hắn vẫn ngu ngốc, mê muội, hết lòng bênh vực cô ta.
Thật ra không chỉ có Lệ Nhã Ly và hắn có năng khiếu trước ống kính, Cố Nhược Yên cũng có tài năng này, nhưng mà cô ấy chưa hề tỏ ra có tham vọng đó vì muốn chuyên tâm ở bên hắn, chăm sóc cho hắn như một người hầu, vì vậy mà mấy cơ hội tốt đều bị Lệ Nhã Ly cướp hết.
Hoắc Kiêu trầm tư giữa cuộc họp của hội sinh viên, mặc kệ thư ký cuộc họp đang nói gì, đầu óc hắn vẫn treo lơ lửng nhớ về quá khứ. Ngày hôm nay trời khá đẹp, ánh nắng chan hòa lan tỏa khắp sân trường, mấy hàng cây xanh vương mình che bóng mát, sân trường vắng lặng, chỉ có Cố Nhược Yên lặng lẽ ngồi dưới sân.
Sáng nay tiết học của cô đã kết thúc rồi, bây giờ là thời gian rảnh rỗi, Cố Nhược Yên vừa xem điện thoại, vừa chờ Hoắc Kiêu cùng đi ăn trưa.
Tầm mắt của Hoắc Kiêu chưa từng rời khỏi Cố Nhược Yên một giây một phút, kể từ khi cô ngồi dưới tán cây.
"Hội trưởng, anh có nghe tôi nói gì không?"
Thư ký cuộc họp đột ngột hỏi khiến Hoắc Kiêu di dời sự chú ý.
"Tôi vẫn đang nghe đây, cậu đang nói về việc lên kế hoạch làm một vở kịch chứ gì? Cậu cứ nói tiếp đi."
Hoắc Kiêu trả lời qua loa.
Nội dung cuộc họp này giống hệt kiếp trước, vì vậy hắn không cần quá nhập tâm làm gì, đằng nào vở kịch chẳng diễn ra.
"Vậy anh có ý kiến gì không? Tôi sẽ viết nội dung vở kịch, còn anh với Nhã Ly sẽ đóng chính được không?"
Thư ký cuộc họp lại hỏi.
"Đượ..."
"Tại sao tôi phải đóng chính với cô ta? Cậu không thể chọn người khác à?"
Hoắc Kiêu lạnh lùng ngắt ngang lời đồng ý của Lệ Nhã Ly, khiến cho tia hy vọng nhỏ nhoi về việc được tiếp cận Hoắc Kiêu bị cắt đứt.
"Có thể, nhưng vai diễn trong vở kịch này cần biết hát, biết múa, nếu cậu có người để giới thiệu và diễn thử thì tôi sẽ xem xét."
Thư ký cuộc họp đáp.
Gần đây Hoắc Kiêu tránh Lệ Nhã Ly như tránh tà, còn với vị hôn thê vốn bị lạnh nhạt thì lại dính như sam, vì vậy mà mọi người luôn lấy chuyện này làm đề tài bàn tán mỗi khi rảnh rỗi, thư ký cuộc họp đã nghe rất nhiều dị bản về chuyện tình tay ba này nên khiến hắn nảy ra ý tưởng cho một vở kịch lâm li bi đát.
"Tôi sẽ tìm, cậu cứ viết kịch bản đi, miễn là không phải diễn cùng cô ta thì sao cũng được."
Hoắc Kiêu thể hiện sự chán ghét Lệ Nhã Ly ra mặt làm cho cô ta lại bị mọi người bàn tán.
Thật ra trong lòng Hoắc Kiêu muốn tạo cơ hội cho Cố Nhược Yên, những gì Lệ Nhã Ly làm được thì cô ấy cũng làm được. Thậm chí còn làm tốt hơn.
"Quyết định vậy đi. Cũng không chuyện gì nữa thì có thể tan họp."
Thư ký cuộc họp xếp tài liệu cuộc họp lại nghiêm chỉnh nói.
Tất cả mọi người lục tục đứng lên, riêng Lệ Nhã Ly vẫn còn ngồi tại chỗ, cô ta nhìn Hoắc Kiêu không chớp mắt, thái độ xa cách của hắn khiến cô ta vốn đã khó chịu, bây giờ lại càng tăng lên, cô ta không hiểu nổi, rốt cuộc hắn bị làm sao mà ngay đến việc hợp tác đóng chung một vở kịch cũng không muốn.
Từ lúc bị hắn lạnh nhạt, cuộc sống của cô ta thay đổi rất nhiều, tuy rằng bây giờ có Lạc Dương bù đắp lại phần nào nhưng vẫn không thể so sánh được với trước đây. Mấy lần cô ta muốn gặp riêng hắn để nói chuyện đàng hoàng thì Hoắc Kiêu hoặc là tránh mặt, hoặc là tỏ ra lạnh nhạt, không hứng thú.
Lệ Nhã Ly không hề có ý định đứng lên, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoắc Kiêu đang vui vẻ nói chuyện với Cố Nhược Yên, nụ cười của hắn dành cho cô ấy còn rạng rỡ hơn lúc ở cùng cô ta.
Ghen tị trong lòng Lệ Nhã Ly càng lớn, nếu không thể chia rẽ được hai người họ, cô ta thề sẽ không bao giờ ở lại thành phố này nữa.
Phòng họp im ắng, đột nhiên cánh cửa lại được mở ra, một bóng người chậm rãi đi vào, kẻ ấy đến gần Lệ Nhã Ly cười cợt hỏi.
"Có muốn hợp tác với nhau để loại bỏ Cố Nhược Yên và nhà họ Cố không?"