Chương 26
“Yên Yên, lúc nãy sao con vào rạp trễ vậy? Bên ngoài gặp chuyện gì khó giải quyết sao?”
Lâm Ngọc Anh thong thả cùng Cố Nhược Yên đi dạo phố, vừa thấp giọng hỏi.
Đã lâu rồi bà không cùng con gái ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh, hôm nay được dịp đi xem kịch, bà rất muốn nhân cơ hội này hai mẹ con coa thể tâm sự với nhau. Chuyện giữa Hoắc Kiêu và con gái luôn khiến bà cảm thấy bất an, khó chịu.
“Vừa nãy con gặp trà xanh thành tinh kiếm chuyênb với con, nhưng con đã tự mình giải quyết cô trà xanh đó rồi. Mẹ đừng quá lo lắng.”
Cố Nhược Yên vui vẻ đáp.
Những gì xảy ra trước rạp hát không nên để Lâm Ngọc Anh, nếu bà biết lại tức giận cho xem, bà vốn dĩ vẫn còn lấn cấn về việc Hoắc Kiêu thay đổi, bây giờ nếu lại biết nợ đào hoa của hắn tìm cô gây phiền phức e là sẽ càng có thành kiến với Hoắc Kiêu nhiều hơn.
“Mấy cô gái bây giờ học gì không học, cứ học thói xấu. Con phải cẩn thận đó, mẹ nhớ lúc trước nghe mẹ của Kiêu nói, Kiêu có quen một cô gái cũng thuộc dạng này, còn vì cô gái đó mà…”
Lâm Ngọc Anh đang nói bỗng nhiên dừng lại nhìn Cố Nhược Yên chần chừ. Quả thực bà vốn không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng có một số việc không phải nói quên là quên ngay được, nhất là chuyện liên quan đến con gái yêu của bà. Cố Nhược Yên vì Hoắc Kiêu làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, mặc dù bà rất muốn khuyên bảo nhưng chồng bà lại nói chuyện mấy đứa nhỏ đừng xen vào, chính vì vậy bà đành trơ mắt nhìn con gái chịu thiệt rấ nhiều năm.
Cũng may là Hoắc Kiêu sớm tỉnh ngộ.
“Con biết mẹ muốn nói đến ai. Thực ra mẹ không cần dè dặt vậy đâu, anh Kiêu đã vạch rõ quan hệ với chị ta rồi. Con tin anh ấy bây giờ chỉ có một mình con thôi.”
Cố Nhược Yên an ủi.
Có những chuyện vốn không muốn đề cập tới vì sợ Lâm Ngọc Anh suy nghĩ nhiều, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là bà sẽ không nói đến.
“… Được vậy thì tốt… mẹ không có ý kiến gì với Kiêu, mẹ chỉ sợ con chịu thiệt mà thôi…”
“Con biết mẹ quan tâm con, lo lắng cho con, nhưng con tin anh Kiêu sẽ không gạt con, nếu anh ấy muốn đùa giỡn với con thì cứ tiếp tục như lúc trước là được. Cần gì phải dịu dàng, ân cần với con chứ?”
Cố Nhược Yên ôm tay của Lâm Ngọc Anh nói tiếp: “Mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ không tốt cho sức khỏe của mẹ đâu.”
“Mẹ cũng không muốn nghĩ nhiều đâu…”
Lâm Ngọc Anh cụp mắt.
Con cái dù có tám mươi hay một trăm tuổi thì trong mắt cha mẹ, con cái vẫn mãi mãi là đứa trẻ mà thôi. Có cha mẹ nào lại không lo cho con mình đâu chứ?
“Mẹ, mẹ phải tin con, tin anh Kiêu chứ…”
Cố Nhược Yên còn định nói gì đó, đột nhiên phía sau có tiếng gọi vọng đến cắt ngang cuộc nói chuyện của hai mẹ con:
“Nhược Yên, tình cờ vậy. Chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên quá nhỉ?”
Lôi Phong mỉm cười chậm rãi đi đến gần Cố Nhược Yên và Lâm Ngọc Anh. Mấy ngày nay hắn có chuyện xử lý ở thành phố Vân, nên vẫn luôn không có thời gian đi tìm Cố Nhược Yên, không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp cô giữa phố xá đông người, nếu nói hắn và cô không có duyên phận thì đúng là quá vô lý.
“Yên Yên, cậu này là…”
“Là một tên bám đuôi phiền phức. Mẹ, mẹ không cần để ý anh ta, chúng ta đi dạo tiếp nhé?”
Cố Nhược Yên lạnh nhạt muốn đưa Lâm Ngọc Anh rồi khỏi. Tuy nhiên, Lôi Phong đã nhanh tay hơn chặn cô lại, mỉm cười, hạ giọng:
“Nhược Yên, nhiều ngày không gặp, tôi nhớ em đến mức quên ăn quên ngủ vậy mà em lại cho rằng tôi là kẻ bám đuôi à? Đau lòng cho tôi quá đó.” Lôi Phong lại nhìn về phía Lâm Ngọc Anh tươi cười giới thiệu: “Chào bác gái, cháu tên Lôi Phong, là người đến từ thành phố Hoa. Hiện tại cháu đang theo đuổi con gái bác, nhưng lại bị cô ấy từ chối.”
Nghe lời tự giới thiệu của Lôi Phong, Lâm Ngọc Anh phì cười, trên đời này có ai theo đuổi con gái, gặp mặt phụ huynh mà giới thiệu thẳng thắng bản thân mình nhứ hắn không? Trước giờ bà gặp qua rất nhiều tình huống, nhưng tình huống buồn cười thế này là lần đầu tiên được gặp.
So với Hoắc Kiêu, Lâm Ngọc Anh cảm thấy bản thân mình có thiện cảm với người tên Lôi Phong này nhiều hơn.
“Chào cậu, tôi là Lâm Ngọc Anh, cậu cứ gọi tôi dì Anh là được.”
Lâm Ngọc Anh vui vẻ chào hỏi.
Thái độ này của bà khiến Cố Nhược Yên chau mày, chắc không phải mẹ cô vừa mắt tên họ Lôi này rồi đó chứ? Mới vừa nãy khi đề cập đến Hoắc Kiêu bà còn mặte ủ mày chau, vậy mà…
Trong lòng Cố Nhược Yên có dự cảm không hay lắm.
“Vâng, dì Anh. Dì và Nhược Yên đi dạo à? Hai người đã ăn tối chưa? Gần đây có một nhà hàng rất ngon, con mời dì và Nhược Yên ăn tối nhé?”
Lôi Phong niềm nở nói.
“Không cần, mặc dù mẹ con tôi chưa ăn tối, nhưng cũng không cần anh mời. Anh Lôi, anh làm ơn nhớ kĩ một chút, tôi đã có chồng chưa cưới, tình cảm của chúng tôi đang rất tốt, không có chỗ cho anh hay bất kì ai chen vào đâu. Mong anh nhớ lấy!”
Lâm Ngọc Anh thong thả cùng Cố Nhược Yên đi dạo phố, vừa thấp giọng hỏi.
Đã lâu rồi bà không cùng con gái ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh, hôm nay được dịp đi xem kịch, bà rất muốn nhân cơ hội này hai mẹ con coa thể tâm sự với nhau. Chuyện giữa Hoắc Kiêu và con gái luôn khiến bà cảm thấy bất an, khó chịu.
“Vừa nãy con gặp trà xanh thành tinh kiếm chuyênb với con, nhưng con đã tự mình giải quyết cô trà xanh đó rồi. Mẹ đừng quá lo lắng.”
Cố Nhược Yên vui vẻ đáp.
Những gì xảy ra trước rạp hát không nên để Lâm Ngọc Anh, nếu bà biết lại tức giận cho xem, bà vốn dĩ vẫn còn lấn cấn về việc Hoắc Kiêu thay đổi, bây giờ nếu lại biết nợ đào hoa của hắn tìm cô gây phiền phức e là sẽ càng có thành kiến với Hoắc Kiêu nhiều hơn.
“Mấy cô gái bây giờ học gì không học, cứ học thói xấu. Con phải cẩn thận đó, mẹ nhớ lúc trước nghe mẹ của Kiêu nói, Kiêu có quen một cô gái cũng thuộc dạng này, còn vì cô gái đó mà…”
Lâm Ngọc Anh đang nói bỗng nhiên dừng lại nhìn Cố Nhược Yên chần chừ. Quả thực bà vốn không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng có một số việc không phải nói quên là quên ngay được, nhất là chuyện liên quan đến con gái yêu của bà. Cố Nhược Yên vì Hoắc Kiêu làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, mặc dù bà rất muốn khuyên bảo nhưng chồng bà lại nói chuyện mấy đứa nhỏ đừng xen vào, chính vì vậy bà đành trơ mắt nhìn con gái chịu thiệt rấ nhiều năm.
Cũng may là Hoắc Kiêu sớm tỉnh ngộ.
“Con biết mẹ muốn nói đến ai. Thực ra mẹ không cần dè dặt vậy đâu, anh Kiêu đã vạch rõ quan hệ với chị ta rồi. Con tin anh ấy bây giờ chỉ có một mình con thôi.”
Cố Nhược Yên an ủi.
Có những chuyện vốn không muốn đề cập tới vì sợ Lâm Ngọc Anh suy nghĩ nhiều, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là bà sẽ không nói đến.
“… Được vậy thì tốt… mẹ không có ý kiến gì với Kiêu, mẹ chỉ sợ con chịu thiệt mà thôi…”
“Con biết mẹ quan tâm con, lo lắng cho con, nhưng con tin anh Kiêu sẽ không gạt con, nếu anh ấy muốn đùa giỡn với con thì cứ tiếp tục như lúc trước là được. Cần gì phải dịu dàng, ân cần với con chứ?”
Cố Nhược Yên ôm tay của Lâm Ngọc Anh nói tiếp: “Mẹ đừng suy nghĩ quá nhiều, sẽ không tốt cho sức khỏe của mẹ đâu.”
“Mẹ cũng không muốn nghĩ nhiều đâu…”
Lâm Ngọc Anh cụp mắt.
Con cái dù có tám mươi hay một trăm tuổi thì trong mắt cha mẹ, con cái vẫn mãi mãi là đứa trẻ mà thôi. Có cha mẹ nào lại không lo cho con mình đâu chứ?
“Mẹ, mẹ phải tin con, tin anh Kiêu chứ…”
Cố Nhược Yên còn định nói gì đó, đột nhiên phía sau có tiếng gọi vọng đến cắt ngang cuộc nói chuyện của hai mẹ con:
“Nhược Yên, tình cờ vậy. Chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên quá nhỉ?”
Lôi Phong mỉm cười chậm rãi đi đến gần Cố Nhược Yên và Lâm Ngọc Anh. Mấy ngày nay hắn có chuyện xử lý ở thành phố Vân, nên vẫn luôn không có thời gian đi tìm Cố Nhược Yên, không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp cô giữa phố xá đông người, nếu nói hắn và cô không có duyên phận thì đúng là quá vô lý.
“Yên Yên, cậu này là…”
“Là một tên bám đuôi phiền phức. Mẹ, mẹ không cần để ý anh ta, chúng ta đi dạo tiếp nhé?”
Cố Nhược Yên lạnh nhạt muốn đưa Lâm Ngọc Anh rồi khỏi. Tuy nhiên, Lôi Phong đã nhanh tay hơn chặn cô lại, mỉm cười, hạ giọng:
“Nhược Yên, nhiều ngày không gặp, tôi nhớ em đến mức quên ăn quên ngủ vậy mà em lại cho rằng tôi là kẻ bám đuôi à? Đau lòng cho tôi quá đó.” Lôi Phong lại nhìn về phía Lâm Ngọc Anh tươi cười giới thiệu: “Chào bác gái, cháu tên Lôi Phong, là người đến từ thành phố Hoa. Hiện tại cháu đang theo đuổi con gái bác, nhưng lại bị cô ấy từ chối.”
Nghe lời tự giới thiệu của Lôi Phong, Lâm Ngọc Anh phì cười, trên đời này có ai theo đuổi con gái, gặp mặt phụ huynh mà giới thiệu thẳng thắng bản thân mình nhứ hắn không? Trước giờ bà gặp qua rất nhiều tình huống, nhưng tình huống buồn cười thế này là lần đầu tiên được gặp.
So với Hoắc Kiêu, Lâm Ngọc Anh cảm thấy bản thân mình có thiện cảm với người tên Lôi Phong này nhiều hơn.
“Chào cậu, tôi là Lâm Ngọc Anh, cậu cứ gọi tôi dì Anh là được.”
Lâm Ngọc Anh vui vẻ chào hỏi.
Thái độ này của bà khiến Cố Nhược Yên chau mày, chắc không phải mẹ cô vừa mắt tên họ Lôi này rồi đó chứ? Mới vừa nãy khi đề cập đến Hoắc Kiêu bà còn mặte ủ mày chau, vậy mà…
Trong lòng Cố Nhược Yên có dự cảm không hay lắm.
“Vâng, dì Anh. Dì và Nhược Yên đi dạo à? Hai người đã ăn tối chưa? Gần đây có một nhà hàng rất ngon, con mời dì và Nhược Yên ăn tối nhé?”
Lôi Phong niềm nở nói.
“Không cần, mặc dù mẹ con tôi chưa ăn tối, nhưng cũng không cần anh mời. Anh Lôi, anh làm ơn nhớ kĩ một chút, tôi đã có chồng chưa cưới, tình cảm của chúng tôi đang rất tốt, không có chỗ cho anh hay bất kì ai chen vào đâu. Mong anh nhớ lấy!”