Chương 34
Lời khen của đạo diễn khiến Lệ Nhã Ly sung sướng ra mặt, cô ta biết chắc với tài năng của mình thì chắc chắn có thể giành lại vai chính từ tay Cố Nhược Yên.
Ngay từ đầu Lệ Nhã Ly đã biết kết quả nay cô ta thật sự muốn xem vẻ mặt của Cố Nhược Yên sau khi biết tin này sẽ ra sao. Chắc chắn là cô ấy sẽ không còn kiêu ngạo nữa, ngay cả Hoắc Kiêu cũng phải lau mắt mà nhìn cho xem.
Trên mạng cũng đang bình luận về đoạn diễn của Lệ Nhã Ly, phần đông người xem đang tuyên bố sẽ trở thành fan của cô ta, có người còn vội vàng lập ra fanclup.
“Cảm ơn đạo diễn đã khen ạ. Cháu rất muốn được diễn vai chính trong vở kịch này ạ.”
Lệ Nhã Ly lễ phép.
“Phía sau cô vẫn còn nhiều bạn chưa diễn, đây là cơ hội cho tất cả mọi người, nên dù tôi vừa dành cho cô lời khen vẫn không đồng nghĩa là cô đã được chọn. Tôi phải xem hết phần thi của các bạn khác, nếu vẫn không ai diễn xuất tốt như cô, thì vai chính sẽ là của cô.”
Đạo diễn chậm rãi nói.
Mặc dù có hơi bất ngờ trước lời nói của ông ấy, nhưng Lệ Nhã Ly vẫn tràn đầy tự tin rằng mình sẽ được chọn. Vai diễn này vốn là của cô ta, thì chắc chắn nó vẫn sẽ thuộc về cô ta. Cố Nhược Yên có cố gắng đến mấy cũng không bao giờ giành được.
“Vâng, cháu rất hy vọng mình sẽ được chọn!”
Lệ Nhã Ly mỉm cười vui vẻ.
Sau đó, cô ta cúi đầu chào đạo diễn rồi ra ngoài chờ đợi. Cố Nhược Yên ngồi ở ghêa cuối vẫn đang chăm chỉ nghiên cứu kịch bản, nhìn thấy sự chăm chỉ này của cô, Lệ Nhã Ly âm thầm cười nhạo. Bình thường Cố Nhược Yên đanh đá hống hách, chỉ biết đeo bám Hoắc Kiêu thì biết gì về diễn kịch mà bon chen? Lần này, Lệ Nhã Ly đang mong chờ xem cô ấy sẽ mất mặt ra sao.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Lệ Nhã Ly càng trở nên phấn khích.
(…)
Thời gian dần trôi về chiều, những người thử vai chỉ còn lại Cố Nhược Yên, bởi vì Hoắc Kiêu đã xin chuyển cô về cuối sau khi cô bị thương, hắn sợ vết thương sẽ khiến cô không thể thể hiện hoàn toàn khả năng của mình, vì vậy, hắn muốn kéo thêm thời gian để cơn đau của Cố Nhược Yên thuyên giảm.
“Mời bạn cuối cùng, Cố Nhược Yên.”
Giọng của thư ký lanh lãnh khiến Cố Nhược Yên bỗng cảm thấy sợ sệt, đây là lần đầu cô diễn xuất trước đông người, chắc chắn không thể nào không căng thẳng được.
“Anh Kiêu… hay là em…”
Cố Nhược Yên sợ sệt, nhút nhát.
“Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ ủng hộ em. Em phải cố gắng vượt qua nổi sợ chứ? Em đâu muốn công sức mình bỏ ra bị bỏ đi phải không?”
Hoắc Kiêu động viên.
“Em…”
Cố Nhược Yên cắn môi.
Cô hết nhìn cửa phòng họp đang mở, lại nhìn đến Hoắc Kiêu đang tự tin trông đợi vào mình, dù vẫn còn sợ hãi, nhưng Cố Nhược Yên vẫn cố gắng an ủi bản thân cố lên, không được làm Hoắc Kiêu thất vọng.
“Em biết rồi… em sẽ cố gắng…”
“Anh tin em làm được mà.” Hoắc Kiêu hôn lên trán Cố Nhược Yên: “Yên Yên cố lên nhé! Nếu không được chọn cũng không sao, em đừng tự gây áp lực cho bản thân mình là được.”
“Vâng… em biết rồi. Anh Kiêu… đợi em nhé?”
Cố Nhược Yên đỏ mặt lắp bắp đáp.
“Ừ, anh sẽ đợi em!”
Hoắc Kiêu cười đáp.
Cố Nhược Yên hít thở một hơi lấy can đảm, rồi từ từ đi về hướng phòng họp, lúc đi ngang qua chỗ của Lệ Nhã Ly, cô nhìn thấy cô ta dành cho mình cái nhìn khinh bỉ, thách thức. Bộ dạng kiêu ngạo của cô ta lúc này, chứng tỏ giám khảo bên trong đã để mắt đến.
Cố Nhược Yên lại hít thở sâu lần nữa, cô khập khiễn đi vào phòng, cúi người chào tất cả mọi người đang có mặt.
“Chân cô bị sao vậy?”
Đạo diễn nổi tiếng hỏi.
“Dạ, ban nãy cháu ngã cầu thang nên bị trặc chân, nhưng không sao đâu ạ! Chuyện đó sẽ không làm ảnh hưởng gì đến phần thi của cháu đâu!”
Cố Nhược Yên từ tốn đáp.
Vốn dĩ cô cũng không có ý định di chuyển nhiều, hay nhảy múa, vì vậy chân cô có đau hay không cũng không quan trọng.
“Nhưng bạn trước thể hiện rất nhiều khả năng của mình, cô không định di chuyển nhiều thì có thể biểu diễn được gì chứ?”
Đạo diễn lại hỏi.
“Dạ, một người diễn giỏi thì cho dù chỉ ngồi yên một chỗ cũng có thể miêu tả được hàng ngàn khunh cảnh khác nhau. Trước đó cháu cũng định sẽ nhảy múa, nhưng lại gặp tai nạn bất ngờ, cháu chỉ biết tùy cơ ứng biến thôi ạ.”
Cố Nhược Yên bình tĩnh đáp.
Thái độ và lời nói của cô khiến đạo diễn bất ngờ, ông chưa từng nghĩ đến một cô gái thoạt nhìn nhút nhát, lại trả lời ông một cách tự tin, từ tốn, không hề có chút cao ngạo nào như vậy.
“Vậy sao? Vậy hãy cho tôi xem khả năng tùy cơ ứng biến của cô đi!”
Ngay từ đầu Lệ Nhã Ly đã biết kết quả nay cô ta thật sự muốn xem vẻ mặt của Cố Nhược Yên sau khi biết tin này sẽ ra sao. Chắc chắn là cô ấy sẽ không còn kiêu ngạo nữa, ngay cả Hoắc Kiêu cũng phải lau mắt mà nhìn cho xem.
Trên mạng cũng đang bình luận về đoạn diễn của Lệ Nhã Ly, phần đông người xem đang tuyên bố sẽ trở thành fan của cô ta, có người còn vội vàng lập ra fanclup.
“Cảm ơn đạo diễn đã khen ạ. Cháu rất muốn được diễn vai chính trong vở kịch này ạ.”
Lệ Nhã Ly lễ phép.
“Phía sau cô vẫn còn nhiều bạn chưa diễn, đây là cơ hội cho tất cả mọi người, nên dù tôi vừa dành cho cô lời khen vẫn không đồng nghĩa là cô đã được chọn. Tôi phải xem hết phần thi của các bạn khác, nếu vẫn không ai diễn xuất tốt như cô, thì vai chính sẽ là của cô.”
Đạo diễn chậm rãi nói.
Mặc dù có hơi bất ngờ trước lời nói của ông ấy, nhưng Lệ Nhã Ly vẫn tràn đầy tự tin rằng mình sẽ được chọn. Vai diễn này vốn là của cô ta, thì chắc chắn nó vẫn sẽ thuộc về cô ta. Cố Nhược Yên có cố gắng đến mấy cũng không bao giờ giành được.
“Vâng, cháu rất hy vọng mình sẽ được chọn!”
Lệ Nhã Ly mỉm cười vui vẻ.
Sau đó, cô ta cúi đầu chào đạo diễn rồi ra ngoài chờ đợi. Cố Nhược Yên ngồi ở ghêa cuối vẫn đang chăm chỉ nghiên cứu kịch bản, nhìn thấy sự chăm chỉ này của cô, Lệ Nhã Ly âm thầm cười nhạo. Bình thường Cố Nhược Yên đanh đá hống hách, chỉ biết đeo bám Hoắc Kiêu thì biết gì về diễn kịch mà bon chen? Lần này, Lệ Nhã Ly đang mong chờ xem cô ấy sẽ mất mặt ra sao.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Lệ Nhã Ly càng trở nên phấn khích.
(…)
Thời gian dần trôi về chiều, những người thử vai chỉ còn lại Cố Nhược Yên, bởi vì Hoắc Kiêu đã xin chuyển cô về cuối sau khi cô bị thương, hắn sợ vết thương sẽ khiến cô không thể thể hiện hoàn toàn khả năng của mình, vì vậy, hắn muốn kéo thêm thời gian để cơn đau của Cố Nhược Yên thuyên giảm.
“Mời bạn cuối cùng, Cố Nhược Yên.”
Giọng của thư ký lanh lãnh khiến Cố Nhược Yên bỗng cảm thấy sợ sệt, đây là lần đầu cô diễn xuất trước đông người, chắc chắn không thể nào không căng thẳng được.
“Anh Kiêu… hay là em…”
Cố Nhược Yên sợ sệt, nhút nhát.
“Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ ủng hộ em. Em phải cố gắng vượt qua nổi sợ chứ? Em đâu muốn công sức mình bỏ ra bị bỏ đi phải không?”
Hoắc Kiêu động viên.
“Em…”
Cố Nhược Yên cắn môi.
Cô hết nhìn cửa phòng họp đang mở, lại nhìn đến Hoắc Kiêu đang tự tin trông đợi vào mình, dù vẫn còn sợ hãi, nhưng Cố Nhược Yên vẫn cố gắng an ủi bản thân cố lên, không được làm Hoắc Kiêu thất vọng.
“Em biết rồi… em sẽ cố gắng…”
“Anh tin em làm được mà.” Hoắc Kiêu hôn lên trán Cố Nhược Yên: “Yên Yên cố lên nhé! Nếu không được chọn cũng không sao, em đừng tự gây áp lực cho bản thân mình là được.”
“Vâng… em biết rồi. Anh Kiêu… đợi em nhé?”
Cố Nhược Yên đỏ mặt lắp bắp đáp.
“Ừ, anh sẽ đợi em!”
Hoắc Kiêu cười đáp.
Cố Nhược Yên hít thở một hơi lấy can đảm, rồi từ từ đi về hướng phòng họp, lúc đi ngang qua chỗ của Lệ Nhã Ly, cô nhìn thấy cô ta dành cho mình cái nhìn khinh bỉ, thách thức. Bộ dạng kiêu ngạo của cô ta lúc này, chứng tỏ giám khảo bên trong đã để mắt đến.
Cố Nhược Yên lại hít thở sâu lần nữa, cô khập khiễn đi vào phòng, cúi người chào tất cả mọi người đang có mặt.
“Chân cô bị sao vậy?”
Đạo diễn nổi tiếng hỏi.
“Dạ, ban nãy cháu ngã cầu thang nên bị trặc chân, nhưng không sao đâu ạ! Chuyện đó sẽ không làm ảnh hưởng gì đến phần thi của cháu đâu!”
Cố Nhược Yên từ tốn đáp.
Vốn dĩ cô cũng không có ý định di chuyển nhiều, hay nhảy múa, vì vậy chân cô có đau hay không cũng không quan trọng.
“Nhưng bạn trước thể hiện rất nhiều khả năng của mình, cô không định di chuyển nhiều thì có thể biểu diễn được gì chứ?”
Đạo diễn lại hỏi.
“Dạ, một người diễn giỏi thì cho dù chỉ ngồi yên một chỗ cũng có thể miêu tả được hàng ngàn khunh cảnh khác nhau. Trước đó cháu cũng định sẽ nhảy múa, nhưng lại gặp tai nạn bất ngờ, cháu chỉ biết tùy cơ ứng biến thôi ạ.”
Cố Nhược Yên bình tĩnh đáp.
Thái độ và lời nói của cô khiến đạo diễn bất ngờ, ông chưa từng nghĩ đến một cô gái thoạt nhìn nhút nhát, lại trả lời ông một cách tự tin, từ tốn, không hề có chút cao ngạo nào như vậy.
“Vậy sao? Vậy hãy cho tôi xem khả năng tùy cơ ứng biến của cô đi!”