Chương 38
Cứ tưởng sau khi gặp hàng loạt chỉ trích thì Lệ Nhã Ly không dám đi học nữa, lúc Cố Nhược Yên gặp lại cô ta là hai tuần sau, khi cô vừa xin nghỉ để vào đoàn phim. Sân trường vẫn nhộn nhịp như ngày thường, các bạn sinh viên tụ tập lại bàn tán to nhỏ về Lệ Nhã Ly. Chỉ mới trải qua nửa tháng, nhưng cô tiều tụy đi đi rất nhiều, hoàn toàn không còn là hoa khôi xinh đẹp như lúc trước nữa.
Mấy cô bạn thân của Lệ Nhã Ly, trừ Mễ Mễ, ra thì không ai chơi với cô ta nữa. Thời thế này là vậy, một khi đã ngã ngựa rồi, cô ta không bị người khác giẫm đạp mới là chuyện lạ.
“Đi thôi Yên Yên, chúng ta còn phải đến thành phố Hoa nữa.”
Hoắc Kiêu nắm tay Cố Nhược Yên nhắc nhở.
Hắn cũng thấy Lệ Nhã Ly, nhưng lại làm như không thấy, đối với những gì cô ta đang gặp phải, vẫn chưa bằng một phần mười chuyện hắn và Cố Nhược Yên đã trải qua ở kiếp trước. Thực ra hắn có ý truy cùng giết tận, tuy nhiên vì tránh cho Cô Nhược Yên thấy hắn tàn nhẫn, nên hắn mới chừa lại đường lui cho Lệ Nhã Ly.
Nhưng nếu cô ta cố chấp muốn tìm đường chết, hắn cũng không để cô ta yên ổn.
“Vâng, anh Kiêu, em nghe nói thành phố Hoa rất đẹp, sau khi quay xong em muốn ở lại vài ngày đi chơi, ngắm cảnh được không?”
Cố Nhược Yên ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiêu nhõng nhẽo.
Bộ dạng thân thiết dính người của cả hai khiến cho Lệ Nhã Ly càng thêm cay mắt.
“Được, chỉ cần em muốn là được.” Hoắc Kiêu vuốt tóc Cố Nhược Yên cưng chiều, dịu giọng: “Anh sẽ làm theo mọi ý định của em, sau này anh cũng là chỗ dựa của em. Bất kỳ ai có định xấu, muốn hãm hại em, anh đều không bỏ qua cho người đó.”
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Lệ Nhã Ly.
Với tính cách của cô ta, chắc hắn sẽ lại tìm Cố Nhược Yên gây rối, nếu lần này cô ta ra tay, hắn sẽ để cô ta tận hưởng những ngày được nhà nước nuôi dưỡng.
“Em biết anh Kiêu tốt với em nhất mà! Chúng ta đi thôi chồng yêu.”
Cố Nhược Yên hạnh phúc nói.
Sau đó, hai người họ lên xe đi khỏi tầm mắt của Lệ Nhã Ly, từ lúc nhìn thaya Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu, cô ta không hề nhìn đi nơi khác.
Mễ Mễ ở bên cạnh cũng nhìn thấy vẻ mặt này, cô ta rất muốn khuyên nhủ là đừng dây vào hai người đó nữa nhưng có lẽ Lệ Nhã Ly sẽ không nghe. Cô ta không thể can ngăn, thì đành im lặn, âm thầm cản trở những ý định xấu xa của Lệ Nhã Ly.
Dù mọi người có mắng thế nào, Mễ Mễ vẫn không nhẫn tâm bỏ rơi cô ta trong quãng thời gian tăm tối.
(…)
Buổi tối ở thành phố Hoa cũng náo nhiệt như thành phố Vân, Cố Nhược Yên mặc bộ váy ngủ hai dây màu trắng ngắm nhìn toàn cảnh thành phố từ phòng tổng thống của khách sạn, nơi này là dự án hợp tác của Phó Thị và Hoắc Thị, nên mọi thứ đều được xây dựng trang hoàng lộng lẫy.
Sau khi vào đoàn phim để chào hỏi, Cố Nhược Yên mới biết nam chính của bộ phim này là anh trai cô - Cố Thiên Kỳ, mặc dù vậy, Cố Nhược Yên không hề khoe khoang, hay chạy tới bắt chuyện, mà cô đối với Cố Thiên Kỳ lại tỏ ra xa cách, xem hắn như đàn anh trong nghề. Bản thân Cố Thiên Kỳ cũng hiểu dụng ý của em gái, nên cũng không có biểu hiện gì chứng tỏ hai người là anh em.
“Ngắm cảnh đêm nãy giờ vẫn chưa thấy chán sao? Ngày mai em phải quay sớm, nên đi ngủ được rồi.”
Hoắc Kiêu vòng tay ôm Cố Nhược Yên từ sau lưng, ôn hòa nói.
Không giống như lần trước đi du lịch phải chia phòng, lần này Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên ở cùng với nhau, cả hai cũng không cần dè dặt nữa.
“Em không muốn ngủ, em muốn thức một chút. Anh xem, cùng là cảnh đêm mà sao em chưa từng thấy cảnh đêm ở thành phố Vân đẹp như ở đây nhỉ?”
Cố Nhược Yên hạ giọng đáp.
“Vì em sống ở đó quen rồi nên mới không thấu cảnh vật xinh đẹp nữa.”
“Nhìn nhiều sẽ không thấy đẹp nữa hả? Đâu có, em ngắm anh từ nhỏ đến lớn, lúc nào em cũng thấy anh đẹp trai hết mà. Em nhìn nhiều mà có thấy chán đâu.”
Cố Nhược Yên xoay người vòng tay ôm cổ của Hoắc Kiêu ngọt ngào.
“Trêu anh đấy à? Yên Yên, em học theo ai lại bắt đầu biết trêu chọc đàn ông vậy?”
Hoắc Kiêu cười hòi. Hắn thuận tay ôm Cố Nhược Yên ngồi xuống ghế sofa trong phòng, để cô ngồi lên đùi của hắn.
“Em đâu có trêu chọc, em nói thật lòng mà.” Cố Nhược Yên mỉm cười: " Từ lần gặp anh lúc nhỏ, em đã thấy anh đẹp như thiên thần rồi, dù anh trai em cũng đẹp, nhưng không bằng anh đâu, em nhìn anh trai em nhiều lần cảm thấy chán chết."
“Nếu để anh trai em nghe được câu nay ắt hẳn anh ta sẽ hủy dung anh mất. Cái miệng nhỏ của em muốn lấy lòng anh, cũng đừng mang anh ra so sánh với anh ta. Anh vẫn chưa muốn bị anh ta ghi thù đâu. Sau này sẽ khó sống lắm.”
Hoắc Kiêu cười đáp.
“Có gì mà khó sống chứ? Sau này em gả cho anh, một là về biệt thự nhà họ Hoắc sống, hai là chúng ta ở riêng, chứ đâu có ở cùng anh ấy.”
Cố Nhược Yên bĩu môi.
“Dù sao cũng không thể đắc tội anh vợ. Anh trai em vốn không có ấn tượng tốt về anh rồi, anh muốn cứu vớt lại một chút.”
“Anh để ý anh ấy có ấn tượng tốt hay không với anh làm gì? Em có thích anh là được. Hơn nữa, buổi tối thế này không phải nên nói chuyện lãng mạn hơn sao? Anh đừng có nhắc đến ông anh có não yêu đương đó nữa.”
Cố Nhược Yên giả vờ giận dỗi.
“Em muốn nói chuyện lãng mạn thế nào?”
Hoắc Kiêu nhướn mày hỏi.
Cố Nhược Yên cọ cọ lồng ngực của hắn, mị hoặc: “Anh nói xem…”
Mấy cô bạn thân của Lệ Nhã Ly, trừ Mễ Mễ, ra thì không ai chơi với cô ta nữa. Thời thế này là vậy, một khi đã ngã ngựa rồi, cô ta không bị người khác giẫm đạp mới là chuyện lạ.
“Đi thôi Yên Yên, chúng ta còn phải đến thành phố Hoa nữa.”
Hoắc Kiêu nắm tay Cố Nhược Yên nhắc nhở.
Hắn cũng thấy Lệ Nhã Ly, nhưng lại làm như không thấy, đối với những gì cô ta đang gặp phải, vẫn chưa bằng một phần mười chuyện hắn và Cố Nhược Yên đã trải qua ở kiếp trước. Thực ra hắn có ý truy cùng giết tận, tuy nhiên vì tránh cho Cô Nhược Yên thấy hắn tàn nhẫn, nên hắn mới chừa lại đường lui cho Lệ Nhã Ly.
Nhưng nếu cô ta cố chấp muốn tìm đường chết, hắn cũng không để cô ta yên ổn.
“Vâng, anh Kiêu, em nghe nói thành phố Hoa rất đẹp, sau khi quay xong em muốn ở lại vài ngày đi chơi, ngắm cảnh được không?”
Cố Nhược Yên ôm lấy cánh tay của Hoắc Kiêu nhõng nhẽo.
Bộ dạng thân thiết dính người của cả hai khiến cho Lệ Nhã Ly càng thêm cay mắt.
“Được, chỉ cần em muốn là được.” Hoắc Kiêu vuốt tóc Cố Nhược Yên cưng chiều, dịu giọng: “Anh sẽ làm theo mọi ý định của em, sau này anh cũng là chỗ dựa của em. Bất kỳ ai có định xấu, muốn hãm hại em, anh đều không bỏ qua cho người đó.”
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Lệ Nhã Ly.
Với tính cách của cô ta, chắc hắn sẽ lại tìm Cố Nhược Yên gây rối, nếu lần này cô ta ra tay, hắn sẽ để cô ta tận hưởng những ngày được nhà nước nuôi dưỡng.
“Em biết anh Kiêu tốt với em nhất mà! Chúng ta đi thôi chồng yêu.”
Cố Nhược Yên hạnh phúc nói.
Sau đó, hai người họ lên xe đi khỏi tầm mắt của Lệ Nhã Ly, từ lúc nhìn thaya Cố Nhược Yên và Hoắc Kiêu, cô ta không hề nhìn đi nơi khác.
Mễ Mễ ở bên cạnh cũng nhìn thấy vẻ mặt này, cô ta rất muốn khuyên nhủ là đừng dây vào hai người đó nữa nhưng có lẽ Lệ Nhã Ly sẽ không nghe. Cô ta không thể can ngăn, thì đành im lặn, âm thầm cản trở những ý định xấu xa của Lệ Nhã Ly.
Dù mọi người có mắng thế nào, Mễ Mễ vẫn không nhẫn tâm bỏ rơi cô ta trong quãng thời gian tăm tối.
(…)
Buổi tối ở thành phố Hoa cũng náo nhiệt như thành phố Vân, Cố Nhược Yên mặc bộ váy ngủ hai dây màu trắng ngắm nhìn toàn cảnh thành phố từ phòng tổng thống của khách sạn, nơi này là dự án hợp tác của Phó Thị và Hoắc Thị, nên mọi thứ đều được xây dựng trang hoàng lộng lẫy.
Sau khi vào đoàn phim để chào hỏi, Cố Nhược Yên mới biết nam chính của bộ phim này là anh trai cô - Cố Thiên Kỳ, mặc dù vậy, Cố Nhược Yên không hề khoe khoang, hay chạy tới bắt chuyện, mà cô đối với Cố Thiên Kỳ lại tỏ ra xa cách, xem hắn như đàn anh trong nghề. Bản thân Cố Thiên Kỳ cũng hiểu dụng ý của em gái, nên cũng không có biểu hiện gì chứng tỏ hai người là anh em.
“Ngắm cảnh đêm nãy giờ vẫn chưa thấy chán sao? Ngày mai em phải quay sớm, nên đi ngủ được rồi.”
Hoắc Kiêu vòng tay ôm Cố Nhược Yên từ sau lưng, ôn hòa nói.
Không giống như lần trước đi du lịch phải chia phòng, lần này Hoắc Kiêu và Cố Nhược Yên ở cùng với nhau, cả hai cũng không cần dè dặt nữa.
“Em không muốn ngủ, em muốn thức một chút. Anh xem, cùng là cảnh đêm mà sao em chưa từng thấy cảnh đêm ở thành phố Vân đẹp như ở đây nhỉ?”
Cố Nhược Yên hạ giọng đáp.
“Vì em sống ở đó quen rồi nên mới không thấu cảnh vật xinh đẹp nữa.”
“Nhìn nhiều sẽ không thấy đẹp nữa hả? Đâu có, em ngắm anh từ nhỏ đến lớn, lúc nào em cũng thấy anh đẹp trai hết mà. Em nhìn nhiều mà có thấy chán đâu.”
Cố Nhược Yên xoay người vòng tay ôm cổ của Hoắc Kiêu ngọt ngào.
“Trêu anh đấy à? Yên Yên, em học theo ai lại bắt đầu biết trêu chọc đàn ông vậy?”
Hoắc Kiêu cười hòi. Hắn thuận tay ôm Cố Nhược Yên ngồi xuống ghế sofa trong phòng, để cô ngồi lên đùi của hắn.
“Em đâu có trêu chọc, em nói thật lòng mà.” Cố Nhược Yên mỉm cười: " Từ lần gặp anh lúc nhỏ, em đã thấy anh đẹp như thiên thần rồi, dù anh trai em cũng đẹp, nhưng không bằng anh đâu, em nhìn anh trai em nhiều lần cảm thấy chán chết."
“Nếu để anh trai em nghe được câu nay ắt hẳn anh ta sẽ hủy dung anh mất. Cái miệng nhỏ của em muốn lấy lòng anh, cũng đừng mang anh ra so sánh với anh ta. Anh vẫn chưa muốn bị anh ta ghi thù đâu. Sau này sẽ khó sống lắm.”
Hoắc Kiêu cười đáp.
“Có gì mà khó sống chứ? Sau này em gả cho anh, một là về biệt thự nhà họ Hoắc sống, hai là chúng ta ở riêng, chứ đâu có ở cùng anh ấy.”
Cố Nhược Yên bĩu môi.
“Dù sao cũng không thể đắc tội anh vợ. Anh trai em vốn không có ấn tượng tốt về anh rồi, anh muốn cứu vớt lại một chút.”
“Anh để ý anh ấy có ấn tượng tốt hay không với anh làm gì? Em có thích anh là được. Hơn nữa, buổi tối thế này không phải nên nói chuyện lãng mạn hơn sao? Anh đừng có nhắc đến ông anh có não yêu đương đó nữa.”
Cố Nhược Yên giả vờ giận dỗi.
“Em muốn nói chuyện lãng mạn thế nào?”
Hoắc Kiêu nhướn mày hỏi.
Cố Nhược Yên cọ cọ lồng ngực của hắn, mị hoặc: “Anh nói xem…”