Chương 41
Hiểu lầm về mối quan hệ giữa Cố Nhược Yên và Cố Thiên Kì vẫn chưa được hóa giải, một phần nguyên nhân trong đó cũng do buổi tối Cố Thiên Kỳ đến tìm, nhưng Cố Nhược Yên không phối hợp do bận… ngủ.
Chính vì vậy mà mấy hôm nay, mỗi khi Cố Nhược Yên đến đoàn phim đều bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của mọi người trong đoàn nhì chằm chằm vào cô.
“Em đừng để ý, vài hôm nữa anh trai em nguôi giận sẽ ra mặt giải thích với em mà.”
Hoắc Kiêu nhỏ giọng an ủi.
Tuy răngt ngày hôm sau Cố Nhược Yên đã chủ động tìm anh trai, nhưng ông anh vợ này tính khí quá lớn, kiên quyết mặc kệ mọi chuyện, không quan tâm nữa. Dù sao thì scandal này đâu có ai dám nhắm đến hắn.
Nhưng Cố Nhược Yên thì khác, cô đang chập chững vài nghề, scandal này sẽ làm cô gặp nhiều rắc rối.
“Mặc kệ anh ấy đi, dù sao em và anh ấy cũng không phải như mọi người nói, quan hệ giữa bọn em thế nào anh biết rõ mà. Em chỉ quan tâm mỗi suy nghĩ, cảm nhận của anh thôi.”
Cố Nhược Yên bĩu môi đáp.
Cô ngẩn đầu nhìn mấy người đang hóng hớt bằng đôi mắt lạnh buốt, về khoản dùng khí thế áp đảo người khác thì cô cũng không thua Cố Thiên Kỳ bao nhiêu.
Những người bị Cố Nhược Yên liếc xéo đều rất phối hợp, tự động ngậm miệng lại.
“Nhưng mà scandal không tốt cho em. Dù em và anh Kỳ là anh em với nhau, tuy nhiên người ngoài lại không biết, càng đồn đại sẽ càng làm em rơi vào đầu sóng ngọn gió.”
“Mặc kệ đi, em cũng đâu có ý định lăn lộn trong giới này, em chỉ làm theo những gì anh mong muốn thôi. Cùng lắm là sau này em ở nhà, suốt ngày ăn bám anh là được. Hay là anh không muốn nuôi em?”
Cố Nhược Yên vờ giận hỏi.
“Anh có thể nuôi em, nhưng dù sao em cũng cần có sự nghiệp của mình, lúc đó em có thể có thêm nhiều bạn, em xem bây giờ, trừ Viên Viên ra thì em có bạn beg nào khác nữa đâu? Lúc anh không ở cạnh em, em cũng cần người đi dạo, nói chuyện chứ?”
Hoắc Kiêu ôn hòa nói.
“Biết rồi, em làm theo lời anh là được chứ gì? Quay xong em sẽ đi tìm ông anh đáng ghét đó để nói chuyện.”
Cố Nhược Yên giận dỗi.
Lần này cô làm lẫy thật, chứ không phải như ban nãy chỉ đang nhõng nhẽo, làm eo.
“Em đừng giận, sau khi gặp anh Kỳ nói chuyện thì anh đưa em đi ăn nhé? Nghe nói ở thành phố Hoa có quan ăn nổi tiếng lắm.”
Hoắc Kiêu xoa đầu.
“Không đi, đừng lấy đồ ăn dụ dỗ em! Em cũng ghét anh, em không muốn nói chuyện với anh nữa!”
Nói xong, Cố Nhược Yên bực dọc đứng lên đi ra chỗ khác, vì hưởng thụ quá nhiều sủng ái của Hoắc Kiêu, nên lá gan của cô ngày càng lớn, lúc trước Cố Nhược Yên chỉ sợ làm Hoắc Kiêu khó chịu, không quan tâm cô, nhưng bây giờ ngược lại rồi, thi thoảng cô lại giận để hắn phải dỗ dành, yêu thương.
“Thật là…”
Hoắc Kiêu thở dài, hắn định đứng lên thì đột nhiên Lệ Nhã Ly lại xuất hiện, chắn trước mặt hắn.
Mấy hôm nay cô ta thi thoảng lượn lờ tìm kiếm sự tồn tại trước mặt Hoắc Kiêu, sau một chuỗi sự kiện ở trường, ngoại trừ Mễ Mễ thì không ai còn dám chơi chung với cô ta nữa. Ngay đến người trước đây yêu cô ta hết lòng là Lạc Dương cũng đá cô ta.
Tất cả những chuyện này đều do Cố Nhược Yên ban tặng.
“Kiêu, cậu nói chuyện với mình một chút được không? Thật sự mình nhớ cậu lắm, rất muốn nói chuyện với cậi đó!”
Lệ Nhã Ly lại bày ra chiêu cũ.
“Giữa chúng ta còn gì để nói nữa à? Tôi nghĩ những gì cần nói thì tôi đã nói hết với cô từ lâu rồi chứ?”
Hoắc Kiêu chau mày, lạnh nhạt.
“Không phải! Kiêu, giưac chúng ta còn nhiều chuyện để nói lắm, giống như chuyện tại sao cậu lại đột ngột lạnh lùng với mình, hay là chuyện Cố Nhược Yên tự ngã cầu thang… Kiêu, mặc dù mình từng hẹn hò với Lạc Dương nhưng người mình yêu vẫn luôn là cậu…”
Lệ Nhã Ly nghẹn giọng, tủi thân.
Dáng vẻ bông sen trắng này từng làm Hoắc Kiêu điên đảo.
“Mấy chuyện nhảm nhí này tôi không muốn nghe, cũng không muốn biết. Tốt nhất là cô ngậm miệng lại đi, đừng làm tôi xem thường cô nữa.”.
“Kiêu… sao cậu có thể đối xử với mình như vậy? Rõ ràng là trước đây cậu rất tốt với mình, cậu thích mình mà? Mình biết sở dĩ cậu thay đổi là vì Lạc Dương đã tỏ tình với mình phải không? Kiêu, chúng ta cùng có tình cảm với đối phương, chúng ta cùng nhau gương vỡ lại lành nhé?”
Lệ Nhã Ly thút thít, ấm ức nói.
Những lời này của cô ta nếu là lúc trước chắc là Hoắc Kiêu sẽ mềm lòng, nhưng đã trãi qua quãng thời gian bị lừa gạt, hắn không thể nào đối xử với cô ta giống trước kia. Đó là chưa nói đến cô ta chỉ thích tiền chứ không hề có tình cảm gì với hắn.
“Lệ Nhã Ly, đừng diễn trước mặt tôi nữa, tôi thừa biết ý định của cô. Tôi ngu một lần thôi là đủ rồi, tôi sẽ không phạm vào cùng một sai lầm, cùng cô làm bạn lại đâu. Người tôi yêu là Yên Yên, người tôi cưới cũng là Yên Yên, cô không có cửa để chen vào mối quan hệ của chúng tôi lần nào nữa đâu. Lo mà giữ tốt đạo đức của cô đi, kẻo có ngày cô sẽ hối hận vì không nghe tôi khuyên bảo đó!”
Hoắc Kiêu lạnh nhạt nói xong liền gạt Lệ Nhã Ly qua một bên, đi về phía Cố Thiên Kỳ, nói chuyện.
Lệ Nhã Ly siết chặt tay lại, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoắc Kiêu nghiến răng:
“Để xem ai mới là người hối hận!”
Chính vì vậy mà mấy hôm nay, mỗi khi Cố Nhược Yên đến đoàn phim đều bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của mọi người trong đoàn nhì chằm chằm vào cô.
“Em đừng để ý, vài hôm nữa anh trai em nguôi giận sẽ ra mặt giải thích với em mà.”
Hoắc Kiêu nhỏ giọng an ủi.
Tuy răngt ngày hôm sau Cố Nhược Yên đã chủ động tìm anh trai, nhưng ông anh vợ này tính khí quá lớn, kiên quyết mặc kệ mọi chuyện, không quan tâm nữa. Dù sao thì scandal này đâu có ai dám nhắm đến hắn.
Nhưng Cố Nhược Yên thì khác, cô đang chập chững vài nghề, scandal này sẽ làm cô gặp nhiều rắc rối.
“Mặc kệ anh ấy đi, dù sao em và anh ấy cũng không phải như mọi người nói, quan hệ giữa bọn em thế nào anh biết rõ mà. Em chỉ quan tâm mỗi suy nghĩ, cảm nhận của anh thôi.”
Cố Nhược Yên bĩu môi đáp.
Cô ngẩn đầu nhìn mấy người đang hóng hớt bằng đôi mắt lạnh buốt, về khoản dùng khí thế áp đảo người khác thì cô cũng không thua Cố Thiên Kỳ bao nhiêu.
Những người bị Cố Nhược Yên liếc xéo đều rất phối hợp, tự động ngậm miệng lại.
“Nhưng mà scandal không tốt cho em. Dù em và anh Kỳ là anh em với nhau, tuy nhiên người ngoài lại không biết, càng đồn đại sẽ càng làm em rơi vào đầu sóng ngọn gió.”
“Mặc kệ đi, em cũng đâu có ý định lăn lộn trong giới này, em chỉ làm theo những gì anh mong muốn thôi. Cùng lắm là sau này em ở nhà, suốt ngày ăn bám anh là được. Hay là anh không muốn nuôi em?”
Cố Nhược Yên vờ giận hỏi.
“Anh có thể nuôi em, nhưng dù sao em cũng cần có sự nghiệp của mình, lúc đó em có thể có thêm nhiều bạn, em xem bây giờ, trừ Viên Viên ra thì em có bạn beg nào khác nữa đâu? Lúc anh không ở cạnh em, em cũng cần người đi dạo, nói chuyện chứ?”
Hoắc Kiêu ôn hòa nói.
“Biết rồi, em làm theo lời anh là được chứ gì? Quay xong em sẽ đi tìm ông anh đáng ghét đó để nói chuyện.”
Cố Nhược Yên giận dỗi.
Lần này cô làm lẫy thật, chứ không phải như ban nãy chỉ đang nhõng nhẽo, làm eo.
“Em đừng giận, sau khi gặp anh Kỳ nói chuyện thì anh đưa em đi ăn nhé? Nghe nói ở thành phố Hoa có quan ăn nổi tiếng lắm.”
Hoắc Kiêu xoa đầu.
“Không đi, đừng lấy đồ ăn dụ dỗ em! Em cũng ghét anh, em không muốn nói chuyện với anh nữa!”
Nói xong, Cố Nhược Yên bực dọc đứng lên đi ra chỗ khác, vì hưởng thụ quá nhiều sủng ái của Hoắc Kiêu, nên lá gan của cô ngày càng lớn, lúc trước Cố Nhược Yên chỉ sợ làm Hoắc Kiêu khó chịu, không quan tâm cô, nhưng bây giờ ngược lại rồi, thi thoảng cô lại giận để hắn phải dỗ dành, yêu thương.
“Thật là…”
Hoắc Kiêu thở dài, hắn định đứng lên thì đột nhiên Lệ Nhã Ly lại xuất hiện, chắn trước mặt hắn.
Mấy hôm nay cô ta thi thoảng lượn lờ tìm kiếm sự tồn tại trước mặt Hoắc Kiêu, sau một chuỗi sự kiện ở trường, ngoại trừ Mễ Mễ thì không ai còn dám chơi chung với cô ta nữa. Ngay đến người trước đây yêu cô ta hết lòng là Lạc Dương cũng đá cô ta.
Tất cả những chuyện này đều do Cố Nhược Yên ban tặng.
“Kiêu, cậu nói chuyện với mình một chút được không? Thật sự mình nhớ cậu lắm, rất muốn nói chuyện với cậi đó!”
Lệ Nhã Ly lại bày ra chiêu cũ.
“Giữa chúng ta còn gì để nói nữa à? Tôi nghĩ những gì cần nói thì tôi đã nói hết với cô từ lâu rồi chứ?”
Hoắc Kiêu chau mày, lạnh nhạt.
“Không phải! Kiêu, giưac chúng ta còn nhiều chuyện để nói lắm, giống như chuyện tại sao cậu lại đột ngột lạnh lùng với mình, hay là chuyện Cố Nhược Yên tự ngã cầu thang… Kiêu, mặc dù mình từng hẹn hò với Lạc Dương nhưng người mình yêu vẫn luôn là cậu…”
Lệ Nhã Ly nghẹn giọng, tủi thân.
Dáng vẻ bông sen trắng này từng làm Hoắc Kiêu điên đảo.
“Mấy chuyện nhảm nhí này tôi không muốn nghe, cũng không muốn biết. Tốt nhất là cô ngậm miệng lại đi, đừng làm tôi xem thường cô nữa.”.
“Kiêu… sao cậu có thể đối xử với mình như vậy? Rõ ràng là trước đây cậu rất tốt với mình, cậu thích mình mà? Mình biết sở dĩ cậu thay đổi là vì Lạc Dương đã tỏ tình với mình phải không? Kiêu, chúng ta cùng có tình cảm với đối phương, chúng ta cùng nhau gương vỡ lại lành nhé?”
Lệ Nhã Ly thút thít, ấm ức nói.
Những lời này của cô ta nếu là lúc trước chắc là Hoắc Kiêu sẽ mềm lòng, nhưng đã trãi qua quãng thời gian bị lừa gạt, hắn không thể nào đối xử với cô ta giống trước kia. Đó là chưa nói đến cô ta chỉ thích tiền chứ không hề có tình cảm gì với hắn.
“Lệ Nhã Ly, đừng diễn trước mặt tôi nữa, tôi thừa biết ý định của cô. Tôi ngu một lần thôi là đủ rồi, tôi sẽ không phạm vào cùng một sai lầm, cùng cô làm bạn lại đâu. Người tôi yêu là Yên Yên, người tôi cưới cũng là Yên Yên, cô không có cửa để chen vào mối quan hệ của chúng tôi lần nào nữa đâu. Lo mà giữ tốt đạo đức của cô đi, kẻo có ngày cô sẽ hối hận vì không nghe tôi khuyên bảo đó!”
Hoắc Kiêu lạnh nhạt nói xong liền gạt Lệ Nhã Ly qua một bên, đi về phía Cố Thiên Kỳ, nói chuyện.
Lệ Nhã Ly siết chặt tay lại, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoắc Kiêu nghiến răng:
“Để xem ai mới là người hối hận!”