Chương 16: Hồi tưởng 1
Cậu hít một ngụm không khí, ánh mắt có chút bi thương, nhớ lại quá khứ
Cái ngày mà bản thân phải nằm viện
…
Tiêu Quân vì cứu em gái mình, phản xạ vô thức ôm lấy cô bé ấy vào lòng, dùng toàn thân da thịt chịu lực tác động lớn của xe tải, dùng thân bao bọc em gái. Máu tươi nhuộm đỏ góc nhìn mờ nhạt của Tiêu Quân, chỉ còn nghe âm thanh mọi người mơ hồ la hét, tiếng em gái khóc sướt mướt nhỏ dần rồi chìm vào bóng tối
Lần nước tỉnh giấc, lại thấy bản thân trong suốt, nhìn chính mình nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, được bổ trợ hô hấp, toàn thân dây nhợi chằn chịt, băng bó khắp người trong vô cùng đáng thương
Tiêu Quân đưa tay trong suốt mà nhìn, cảm giác đau đớn không có, nhìn vào gương phản chiếu thì chẳng thấy gì. Một tiểu hệ thống từ đâu xuất hiện
[Xin chào, tôi là Hệ thống AI, mã CODE-14.10]
“Gì?”
[Tôi là hệ thống đang tìm người chơi, tham gia hoàn thành thử thách có cơ hội sống lại]
“Có thể giải thích chút tình hình không?”
Hệ thống CODE-14.10 bay lòng vòng quanh thân xác của Tiêu Quân, bắt đầu giải thích
[Cậu Tiêu Quân đã bị tai nạn giao thông, được người dân đưa vào bệnh viện, xác suất sống sót vô cùng thấp, Hệ thống đưa một đề nghị giúp cậu có cơ hội sống lần nữa. Cậu có chấp nhận không?]
Tiêu Quân cười nhạt, nụ cười thê lương. Cậu lại nghĩ những năm qua cậu sống bần hèn, nghèo túng, quỳ xuống trước đồng tiền, cực khổ bao năm cũng không khá khẩm là bao. Tiêu Quân cơ hồ cảm thấy bản thân chết cũng tốt, chết rồi không bị hành hạ, đồng tiền trói buộc, thanh thản ra đi. Không phải sẽ tốt hơn sao?
“Nói thật, ý nghĩa sống gì đó…tôi sớm đã không còn rồi, nhóc con cậu nói xem, sống tiếp để làm gì?”
Hệ thống hơi ngơ ngẩn, bản thân nó dù sao cũng là hệ thống lỗi, nếu còn không tìm người chơi mới, nó sẽ bị buộc phải xoá bỏ vĩnh viễn. Lại nhìn Tiêu Quân, nhìn đôi mắt cậu trống rỗng, đờ đẫn, nó cũng cắn rứt, không định ép cậu sống nữa. ?rờ um ?rum hu?ền ?rùm == ?rUm? ru?ện﹒Vn ==
Lúc này cửa phòng bệnh mở toang khiến cả hai đồng loạt quay sang nhìn. Cô em gái nhỏ của Tiêu Quân khập khiễng đi đến, trên tay cầm chút hoa quả, gương mặt cùng toàn thân nhỏ bé ấy cũng băng gạc toàn thân, nhưng nhìn so với thương tích của Tiêu Quân vẫn gọi là nhẹ chán
“Bà ơi, anh trai sẽ không tỉnh nữa sao?”
Cụ bà già bước cào chậm chạp, bước đến xoa đầu cô bé, thở dài
“Bà không biết, đứa cháu ngoan của bà…”
Cô bé ôm lấy cụ bà khóc thút thít, khóc vừa nghẹn vừa ức không dám khóc lớn, cụ bà vừa an ủi cô gái nhỏ vừa nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của Tiêu Quân trên giường
Nhìn một cảnh một đứa trẻ cùng một cụ bà đau lòng đến thăm, Tiêu Quân chút hy vọng cuối cùng cũng tiêu sạch
“Mẹ mất, cha cờ bạc rượu chè, từ bé chỉ có họ để tôi dựa dẫm. Đến tôi cũng sống chết không rõ, còn sống chỉ làm khổ họ thôi
Cứ nghĩ khi tôi nguy kịch, ít ra người cha kia sẽ rũ lòng máu mủ, đến nhìn tôi một lần cũng được. Hy vọng gì chứ…vốn tôi thừa biết, còn tin ông ta sẽ nhìn đứa con trai này một cái… là tôi mù rồi”
Càng nói lòng lại càng nhói, Tiêu Quân sớm đã nhìn rõ bộ mặt gớm ghiếc của người cha mình, hận không thể thay hết dòng máu trong mình. Đã từng có gia đình hạnh phúc như vậy, hình ảnh đó giờ chỉ còn là quá khứ. Tiêu Quân cảm thấy bây giờ mà chết thì cũng vừa hay, bà và em gái sẽ không phải tốn tiền để cậu nằm viện, cậu không cần phải làm thuê ở mướn, cũng không cần tiêu tiền hiếu thảo cho cha
Chết cũng tốt! Chết càng tốt!
[Dù cậu chết rồi, cha cậu cũng sẽ ép buộc em gái cậu kiếm tiền thay cậu thôi. Cô bé còn nhỏ, một đứa con nít chưa tới 10 tuổi có thể làm gì ngoài xã hội hiểm ác ấy? Lại nói bà lão làm sao bảo vệ nổi cô bé khỏi người cha tệ bạc kia?]
Lời nói của Hệ thống khiến Tiêu Quân khựng lại, qua hồi lâu cậu cuối cùng cũng khóc, giọng nói đầy nghẹn ngào
“Phải…phải rồi, không có tôi.. hức..ai bảo vệ họ đây..”
Cậu cảm thấy bản thân quá ích kỷ, Tiêu Quân từ khi mất mẹ, cha không quan tâm, là bà nuôi cậu lớn, là em gái với nụ cười ngây ngô nhuộm lên cỗ ấm áp nhỏ nhoi trong cậu. Sao Tiêu Quân lại nghĩ tự giải thoát chính mình, bỏ mặt những người thần vẫn đang chờ cậu tỉnh lại, sao cậu có thể đẩy hết mọi khổ cực của mình, nỗi uất ức của mình, sự thống khổ của chính mình sang cho người bà đã già yếu và cô em gái nhỏ của mình? Tiêu Quân không làm được, cậu không thể vô ơn, vô hiếu, nhẫn tâm như vậy
Khóc đủ lâu, linh hồn cậu như giác ngộ, lại nhìn Hệ thống kia
“Chỉ cần có thể sống, tôi sẽ làm mọi thứ. Tôi muốn ôm bà, muốn vỗ về em gái của tôi”
[Cảm ơn cậu đã đồng ý. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Đi thôi!]
Tiêu Quân gật đầu, quay sang nhìn bà và em gái lần cuối, mỉn cười hẹn ước
“Hai người chờ con, con sẽ về thôi”
Hồi tưởng kết thúc
“Đó là cách mà tôi gặp Hệ thống, sau đó tôi cùng nó trải qua nhiều tiểu thế giới và đại thế giới. Những kí ức liên quan đến các thế giới khác đã bị xoá rồi, kí ức về trước khi xuyên không cũng mờ nhạt, gương mặt người thân cũng bị xoá, chỉ có thể nhớ lại khung cảnh ấy thôi”
“…”
“Nghe vô lý thật! Đây là thế giới cuối cùng rồi, chỉ cần tôi hoàn thành tôi sẽ được về nhà..”
Cẩn Du khẽ siết lòng bàn tay, ở cạnh nhau lâu như vậy, anh lại không nghĩ Tiêu Quân đã trải qua những mệt mỏi, nỗi khổ gì. Rời xa gia đình để duy trì mạng sống, thì ra câu nói muốn về nhà mà cậu hay nói là như vậy
Có điều…
“Có điều tôi không muốn đào sâu nhưng..em có bị bạo lực gia đình không?”
“…. Có…là người cha tôi ban tặng… nhưng cái đó nói sau đi..”
Cậu không tiện nói, anh cũng không tiện hỏi nữa. Lại hỏi nhiệm vụ cuối cùng của Tiêu Quân là gì
“Đánh bại chính mình, bên trong tôi còn một người nữa cũng là tôi nhưng đó là nhân cách chính, tôi chỉ là nhân cách phụ thôi. Tôi gọi bản ngã kia là Số 1*”
“Tại sao?”
“Nếu tôi không đánh bại Số 1, thế giơid này sẽ diệt vong đó, hắn thừa sức làm được như vậy. Chỉ là hiện tại tôi đang nắm giữ kiểm soát lý trí này, một khi tôi không kiểm soát được nữa, hắn sẽ thoát ra và phá hoại thế giới này, để trả thù cho chính tôi”
*Từ giờ mình gọi Phản diện là Số 1 nha
Cẩn Du hơi trầm tư, chuyện này không đơn giản chỉ thông qua lời nói, lại bảo sự hỗ trợ đã mất. Nếu còn không tìm ra manh mối có liên quan đến Phản diện thì Tiêu Quân không thể đánh bại hắn
“Tôi cần tìm những mảnh vỡ kí ức của Số 1, từ đó làm tiền đề xoa dịu sự hắc hoá của hắn. Nhưng tôi ở đây lâu như vậy rồi, chút chuyện đó cũng chưa tiến triển tới đâu”
“Còn bao lâu nữa em sẽ mất quyền kiểm soát?”
“Ước chừng không lâu nữa đâu, hắn vừa đánh tiếng với tôi rồi. Nếu không ngăn lại, hắn sẽ làm hại mọi người mất!!”
*Quan trọng là Phản diện *cũng có ý hại Cẩn Du, Tiêu Quân không thể để chuyện đó xãy ra. Cẩn Du đối với Tiêu Quân là người rất quan trọng, nếu đến cả anh cũng bị Phản diện giết chết, nhiệm vụ không chỉ thất bại mà cậu lại là người giết anh, cậu không thể cứ như vậy nhìn anh ngã xuống, máu anh vươn trên tay mình
Phản diện và Tiêu Quân là một, hắn giết anh thì có khác gì cậu giết anh đâu? Nếu xãy ra, cậu sẽ đau khổ đến chết mất
Tiêu Quân vẫn còn nhiều điều của quá khứ chưa kể cho Cẩn Du nghe, chỉ là các mảnh kí ức rời rạc ấy quá mơ hồ, lại bị Hệ thống xoá mất nên chẳng thể xâu chuỗi lại mà kể. Đành phải tiếp tục thu thập các mảnh vỡ kí ức tiếp. Tiêu Quân cảm nhận được, chỉ khi tìm ra kí ức của Phản diện thì kí ức của cậu cũng trở về
Vấn đề ở đây là thời gian!
Cái ngày mà bản thân phải nằm viện
…
Tiêu Quân vì cứu em gái mình, phản xạ vô thức ôm lấy cô bé ấy vào lòng, dùng toàn thân da thịt chịu lực tác động lớn của xe tải, dùng thân bao bọc em gái. Máu tươi nhuộm đỏ góc nhìn mờ nhạt của Tiêu Quân, chỉ còn nghe âm thanh mọi người mơ hồ la hét, tiếng em gái khóc sướt mướt nhỏ dần rồi chìm vào bóng tối
Lần nước tỉnh giấc, lại thấy bản thân trong suốt, nhìn chính mình nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, được bổ trợ hô hấp, toàn thân dây nhợi chằn chịt, băng bó khắp người trong vô cùng đáng thương
Tiêu Quân đưa tay trong suốt mà nhìn, cảm giác đau đớn không có, nhìn vào gương phản chiếu thì chẳng thấy gì. Một tiểu hệ thống từ đâu xuất hiện
[Xin chào, tôi là Hệ thống AI, mã CODE-14.10]
“Gì?”
[Tôi là hệ thống đang tìm người chơi, tham gia hoàn thành thử thách có cơ hội sống lại]
“Có thể giải thích chút tình hình không?”
Hệ thống CODE-14.10 bay lòng vòng quanh thân xác của Tiêu Quân, bắt đầu giải thích
[Cậu Tiêu Quân đã bị tai nạn giao thông, được người dân đưa vào bệnh viện, xác suất sống sót vô cùng thấp, Hệ thống đưa một đề nghị giúp cậu có cơ hội sống lần nữa. Cậu có chấp nhận không?]
Tiêu Quân cười nhạt, nụ cười thê lương. Cậu lại nghĩ những năm qua cậu sống bần hèn, nghèo túng, quỳ xuống trước đồng tiền, cực khổ bao năm cũng không khá khẩm là bao. Tiêu Quân cơ hồ cảm thấy bản thân chết cũng tốt, chết rồi không bị hành hạ, đồng tiền trói buộc, thanh thản ra đi. Không phải sẽ tốt hơn sao?
“Nói thật, ý nghĩa sống gì đó…tôi sớm đã không còn rồi, nhóc con cậu nói xem, sống tiếp để làm gì?”
Hệ thống hơi ngơ ngẩn, bản thân nó dù sao cũng là hệ thống lỗi, nếu còn không tìm người chơi mới, nó sẽ bị buộc phải xoá bỏ vĩnh viễn. Lại nhìn Tiêu Quân, nhìn đôi mắt cậu trống rỗng, đờ đẫn, nó cũng cắn rứt, không định ép cậu sống nữa. ?rờ um ?rum hu?ền ?rùm == ?rUm? ru?ện﹒Vn ==
Lúc này cửa phòng bệnh mở toang khiến cả hai đồng loạt quay sang nhìn. Cô em gái nhỏ của Tiêu Quân khập khiễng đi đến, trên tay cầm chút hoa quả, gương mặt cùng toàn thân nhỏ bé ấy cũng băng gạc toàn thân, nhưng nhìn so với thương tích của Tiêu Quân vẫn gọi là nhẹ chán
“Bà ơi, anh trai sẽ không tỉnh nữa sao?”
Cụ bà già bước cào chậm chạp, bước đến xoa đầu cô bé, thở dài
“Bà không biết, đứa cháu ngoan của bà…”
Cô bé ôm lấy cụ bà khóc thút thít, khóc vừa nghẹn vừa ức không dám khóc lớn, cụ bà vừa an ủi cô gái nhỏ vừa nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của Tiêu Quân trên giường
Nhìn một cảnh một đứa trẻ cùng một cụ bà đau lòng đến thăm, Tiêu Quân chút hy vọng cuối cùng cũng tiêu sạch
“Mẹ mất, cha cờ bạc rượu chè, từ bé chỉ có họ để tôi dựa dẫm. Đến tôi cũng sống chết không rõ, còn sống chỉ làm khổ họ thôi
Cứ nghĩ khi tôi nguy kịch, ít ra người cha kia sẽ rũ lòng máu mủ, đến nhìn tôi một lần cũng được. Hy vọng gì chứ…vốn tôi thừa biết, còn tin ông ta sẽ nhìn đứa con trai này một cái… là tôi mù rồi”
Càng nói lòng lại càng nhói, Tiêu Quân sớm đã nhìn rõ bộ mặt gớm ghiếc của người cha mình, hận không thể thay hết dòng máu trong mình. Đã từng có gia đình hạnh phúc như vậy, hình ảnh đó giờ chỉ còn là quá khứ. Tiêu Quân cảm thấy bây giờ mà chết thì cũng vừa hay, bà và em gái sẽ không phải tốn tiền để cậu nằm viện, cậu không cần phải làm thuê ở mướn, cũng không cần tiêu tiền hiếu thảo cho cha
Chết cũng tốt! Chết càng tốt!
[Dù cậu chết rồi, cha cậu cũng sẽ ép buộc em gái cậu kiếm tiền thay cậu thôi. Cô bé còn nhỏ, một đứa con nít chưa tới 10 tuổi có thể làm gì ngoài xã hội hiểm ác ấy? Lại nói bà lão làm sao bảo vệ nổi cô bé khỏi người cha tệ bạc kia?]
Lời nói của Hệ thống khiến Tiêu Quân khựng lại, qua hồi lâu cậu cuối cùng cũng khóc, giọng nói đầy nghẹn ngào
“Phải…phải rồi, không có tôi.. hức..ai bảo vệ họ đây..”
Cậu cảm thấy bản thân quá ích kỷ, Tiêu Quân từ khi mất mẹ, cha không quan tâm, là bà nuôi cậu lớn, là em gái với nụ cười ngây ngô nhuộm lên cỗ ấm áp nhỏ nhoi trong cậu. Sao Tiêu Quân lại nghĩ tự giải thoát chính mình, bỏ mặt những người thần vẫn đang chờ cậu tỉnh lại, sao cậu có thể đẩy hết mọi khổ cực của mình, nỗi uất ức của mình, sự thống khổ của chính mình sang cho người bà đã già yếu và cô em gái nhỏ của mình? Tiêu Quân không làm được, cậu không thể vô ơn, vô hiếu, nhẫn tâm như vậy
Khóc đủ lâu, linh hồn cậu như giác ngộ, lại nhìn Hệ thống kia
“Chỉ cần có thể sống, tôi sẽ làm mọi thứ. Tôi muốn ôm bà, muốn vỗ về em gái của tôi”
[Cảm ơn cậu đã đồng ý. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Đi thôi!]
Tiêu Quân gật đầu, quay sang nhìn bà và em gái lần cuối, mỉn cười hẹn ước
“Hai người chờ con, con sẽ về thôi”
Hồi tưởng kết thúc
“Đó là cách mà tôi gặp Hệ thống, sau đó tôi cùng nó trải qua nhiều tiểu thế giới và đại thế giới. Những kí ức liên quan đến các thế giới khác đã bị xoá rồi, kí ức về trước khi xuyên không cũng mờ nhạt, gương mặt người thân cũng bị xoá, chỉ có thể nhớ lại khung cảnh ấy thôi”
“…”
“Nghe vô lý thật! Đây là thế giới cuối cùng rồi, chỉ cần tôi hoàn thành tôi sẽ được về nhà..”
Cẩn Du khẽ siết lòng bàn tay, ở cạnh nhau lâu như vậy, anh lại không nghĩ Tiêu Quân đã trải qua những mệt mỏi, nỗi khổ gì. Rời xa gia đình để duy trì mạng sống, thì ra câu nói muốn về nhà mà cậu hay nói là như vậy
Có điều…
“Có điều tôi không muốn đào sâu nhưng..em có bị bạo lực gia đình không?”
“…. Có…là người cha tôi ban tặng… nhưng cái đó nói sau đi..”
Cậu không tiện nói, anh cũng không tiện hỏi nữa. Lại hỏi nhiệm vụ cuối cùng của Tiêu Quân là gì
“Đánh bại chính mình, bên trong tôi còn một người nữa cũng là tôi nhưng đó là nhân cách chính, tôi chỉ là nhân cách phụ thôi. Tôi gọi bản ngã kia là Số 1*”
“Tại sao?”
“Nếu tôi không đánh bại Số 1, thế giơid này sẽ diệt vong đó, hắn thừa sức làm được như vậy. Chỉ là hiện tại tôi đang nắm giữ kiểm soát lý trí này, một khi tôi không kiểm soát được nữa, hắn sẽ thoát ra và phá hoại thế giới này, để trả thù cho chính tôi”
*Từ giờ mình gọi Phản diện là Số 1 nha
Cẩn Du hơi trầm tư, chuyện này không đơn giản chỉ thông qua lời nói, lại bảo sự hỗ trợ đã mất. Nếu còn không tìm ra manh mối có liên quan đến Phản diện thì Tiêu Quân không thể đánh bại hắn
“Tôi cần tìm những mảnh vỡ kí ức của Số 1, từ đó làm tiền đề xoa dịu sự hắc hoá của hắn. Nhưng tôi ở đây lâu như vậy rồi, chút chuyện đó cũng chưa tiến triển tới đâu”
“Còn bao lâu nữa em sẽ mất quyền kiểm soát?”
“Ước chừng không lâu nữa đâu, hắn vừa đánh tiếng với tôi rồi. Nếu không ngăn lại, hắn sẽ làm hại mọi người mất!!”
*Quan trọng là Phản diện *cũng có ý hại Cẩn Du, Tiêu Quân không thể để chuyện đó xãy ra. Cẩn Du đối với Tiêu Quân là người rất quan trọng, nếu đến cả anh cũng bị Phản diện giết chết, nhiệm vụ không chỉ thất bại mà cậu lại là người giết anh, cậu không thể cứ như vậy nhìn anh ngã xuống, máu anh vươn trên tay mình
Phản diện và Tiêu Quân là một, hắn giết anh thì có khác gì cậu giết anh đâu? Nếu xãy ra, cậu sẽ đau khổ đến chết mất
Tiêu Quân vẫn còn nhiều điều của quá khứ chưa kể cho Cẩn Du nghe, chỉ là các mảnh kí ức rời rạc ấy quá mơ hồ, lại bị Hệ thống xoá mất nên chẳng thể xâu chuỗi lại mà kể. Đành phải tiếp tục thu thập các mảnh vỡ kí ức tiếp. Tiêu Quân cảm nhận được, chỉ khi tìm ra kí ức của Phản diện thì kí ức của cậu cũng trở về
Vấn đề ở đây là thời gian!