Chương 21: Mảnh ký ức vụn vặt
Theo như lời của Số 1, Tiêu Quân đã từng đến đây, khi cậu còn rất nhỏ. Với những gì trước mắt, cậu chẳng nhớ lấy được chút ký ức liên quan nào. Tiêu Quân trầm ngâm hồi lâu liền kéo Cẩn Du đi khắp nơi trong Viện nghiên cứu, xem xem có nơi nào quen thuộc không
Đi ngang nhà vệ sinh gần đó, một tia ký ức xẹt ngang
“Hu hu mẹ ơi, con đau…”
“Quân nhi ngoan, tay của con kẹp cửa đỏ cả rồi, để mẹ thổi cho. Cơn đau ơi! Mau biến đi~”
”Hic”
Là ký ức về mẹ, Tiêu Quân thật tình rất nhớ mẹ nhưng nhớ sơ lược về ký ức vừa rồi, cậu không nhìn rõ mặt mẹ, song giọng nói mẹ thanh thoát, dịu dàng vô cùng. Chỉ có điều tại sao đi ngang qua cái nhà vệ sinh mà cũng có kỉ niệm?
Bước vào một hành lang tham quan phòng thí nghiệm, Tiêu Quân và Cẩn Du cách phòng thí nghiệm một lớp kính dày. Tiêu Quân nhìn sang bên trái mình, cảm giác hoài niệm lại ùa về trong tâm trí. Một tiểu Tiêu Quân nắm tay người phụ nữ mặc áo blouse, không rõ mặt mũi. Đứa trẻ thấp bé cố gắng nhón chân, tay nhỏ bám vào thành kính, giọng non nớt tò mò
“Mẹ ơi, phòng này nhiều đồ lạ quá”
“Ừm, phòng này nguy hiểm lắm. Mẹ không dẫn vào con cũng đừng vào nghe chưa?”
“Ngày nào mẹ cũng làm việc nguy hiểm ạ? Mẹ có sao không ạ?”
“Ngoan, mẹ không sao, mẹ vẫn an toàn”
“Mẹ thật tuyệt, mẹ ngầu quá! Sau này con cũng muốn làm việc thật ngầu giống mẹ”
Hồi ức kết thúc bằng tiếng cười tự hào của người phụ nữ. Nước mắt không tự chủ mà đã lăn dài trên mặt Tiêu Quân. Thì ra mẹ cậu từng làm việc ở đây, tuy trong ký ức, khung cảnh Viện nghiên cứu có chút khác, nhưng vẫn là những khung cảnh ấy
Cẩn Du không nói gì, mặc cho cậu lôi kéo anh đi khắp nơi, càng đi gương mặt cậu càng bi thương. Cẩn Du biết, anh chẳng cần nói gì an ủi cả, chỉ cần trao cho Tiêu Quân một cái ôm, chỉ cần đứng bên cạnh là đủ
“Trễ rồi, chúng ta về nơi tập trung thôi”
“Ừm”
Cẩn Du cùng Tiêu Quân rảo bước đến đại sảnh Viện nghiên cứu, Dịch Na và Mộc Nhĩ đã đứng đó từ sớm. Cả hai vẫy tay, anh cùng cậu đi đến, dưới sự phân phó của Cẩn Du, Dịch Na và Mộc Nhĩ bắt đầu đem đồ ăn trưa từ ngoài xe ra sân cỏ trong khuôn viên Viện nghiên cứu, bày trí gọn gàng. Anh cũng không gọi Tiêu Quân phụ giúp, chỉ để cậu một mình đằng xa. Dịch Na và Mộc Nhĩ lúc gặp cả hai ở đại sảnh, nhìn khoé mắt Tiêu Quân đỏ hoe, dù không biết có chuyện gì nhưng cũng không ai đề cập đến, im lặng coi như không thấy, tránh làm nhau khó xử
“Dù em ghét thầy lắm nhưng thầy giỏi thật đó! Xem bữa trưa chất lượng chưa kìa”
Dịch Na vừa nói vừa ăn vụng vài miếng, Mộc Nhĩ chau mày, gõ vào đầu cô một cái cốc rõ to, cô nàng miệng kêu đau rồi lủi thủi thu tay về. Cẩn Du bày biện đồ ăn phải gọi là tỉ mỉ, có trình tự, anh để những món yêu thích của mọi người ai thích món nào thì để hướng người đó, vô cùng chu đáo
Bày gần xong thì Tiêu Quân cũng quay lại, ngồi xuống cùng mọi người dọn đũa, cậu không thể để mọi người làm hết việc, còn cậu chỉ chờ ăn được. Xong xuôi, mọi người nâng đũa, nhộn nhịp dùng bữa. Mới đầu mùa đông, tuy trời có hơi lạnh nhưng gió chưa lớn, sẵn tiện cũng nâng dù, trải thảm nên cũng không lạnh gì, mọi người vây quần bên nhau, tiếng nói rôm rã làm bầu không khí ấm cúng, lại là buổi trưa, mặt trời tuy không che khuất nhưng cũng lấp ló vài tia nắng ấm
Cẩn Du gắp cho Tiẻu Quân rồi gặp cho Dịch Na và Mộc Nhĩ, đúng là tấm gương nhà giáo tốt. Anh vừa ăn vừa kể truyện cười làm sôi động bầu không khí, Dịch Na cười đến ngã về sau, Mộc Nhĩ cũng cười đến đau bụng, run cả người, Tiêu Quân cũng cười khẽ. Khung cảnh một nhà bốn người ấm áp, tình cha con cảm động ông trời, cứ như giữa họ là một gia đình thật thụ, chẳng có khoảng cách
Tiêu Quân thật tình thích cảm giác này, dù trời có lạnh đến đâu, chỉ cần ở cùng ba người kia liền cảm thấy ấm áp trong lòng. Ước gì khoảng khắc này có thể kéo dài mãi
“Em nói nè, thầy có khiếu làm diễn viên hài đó, làm giáo viên uổng quá!”
“Nghề chọn người chứ có phải người chọn nghề đâu. Tôi thích chìm trong nghiên cứu hơn là làm trò hề cho người khác”
“Suy cho cùng trong mắt bọn em thì thầy chẳng khác nào bạn bè cùng lứa, giống con nít hơn người lớn. Dù thầy có là giáo viên!”
“Bọn nhóc xấc láo này! Tôi hiền quá các cô các cậu làm tới à?”
Cẩn Du giở giọng oán trách như ông cụ non xong rồi cả bọn nhìn nhau cười rầm rộ. Quả nhiên giáo sư Cẩn không hợp với hình tượng giáo viên nghiêm khắc, bọn họ vẫn là thích người hoà đồng và không được bình thường như Cẩn Du
Ăn uống no nê, người ta gọi là căng da bụng thì trùng da mắt, đi cả ngày cũng mệt nên ai nấy đều buồn ngủ cả rồi, có mỗi Tiêu Quân là còn tỉnh táo. Cả bọn dọn dẹp gọn gàng, Cẩn Du dẫn vào phòng nghỉ riêng dành cho khách mời ở Viện nghiên cứu, anh đã sắp xếp xong xuôi cho học trò rồi. Phải nói cả bọn biết ơn sự chu đáo của Cẩn Du, mừng rỡ vì được nghỉ ngơi, ai nấy đều xông vào phòng nằm ngồi đủ thế, chợp mắt nghỉ ngơi
Cẩn Du lo xong cho ‘đám nhỏ trong nhà’ rồi cũng nới lỏng cà vạt, thở dài một hơi rồi ngồi xuống thả lỏng. Tiêu Quân bỗng nhiên chu đáo đột xuất, đi từ nhà vệ sinh trong phòng nghỉ cầm theo khăn bông lau mặt mát lạnh, hờ hửng đưa cho Cẩn Du. Ai quen biết cậu đã lâu cũng sẽ sốc trước cảnh tượng hiếm có này, huống hồ Cẩn Du thích Tiêu Quân như vậy, phải gọi là tâm can tan chảy
Nhận lấy khăn bông lau mặt, anh lau mặt nhiệt tình, mệt mỏi như tan biến, nếu có thể thì anh muốn lén chôm cái khăn này về làm kỷ niệm
“Chỉ là một cái khăn bông lau mặt, đừng có mà làm quá!”
“Hứm, mặt kệ nó là khăn bông hay khăn giấy vệ sinh, chỉ cần là em đưa thì tôi đều thích”
So sánh hay thật! Giáo sư tiến sĩ có khác, đi so sánh giữa cái khăn bông mềm và khăn giấy nhà vệ sinh mới tài. Tiêu Quân nhếch mép rồi mặc kệ Cẩn Du, rệu rã ngồi trên sofa nhor, nhường sofa dài cho Cẩn Du nghỉ ngơi
Dù nói là phòng nghỉ lớn, song với bốn người thì đúng là vẫn hơi chật hẹp, khách khứa hơi đông nên Viện trưởng chỉ có thể xếp bốn người một phòng, được hai cái sofa dài miễn cưỡng cũng có thể nằm. Giường lớn đã sớm bị Dịch Na giành mất, cô nàng chẳng biết trời tròng gì nằm ngủ như chết, Mộc Nhĩ nằm ở sofa đối diện Cẩn Du, cũng thở đều đều vào giấc
Tiêu Quân buồn chán, lại lấy điện thoại nghịch hồi lâu. Cẩn Du lau mặt xong, lại nhìn ‘đám trẻ nhà mình’, đứa nào đứa nấy xụi lơ, chắc là mệt dữ lắm, ngủ say mà không một âm thanh nào lọt vào tai. Trong lòng anh nổi lên một ý định đen tối, rất kích thích nha!
Cất khăn bông sang một bên, anh nhìn cậu si mê, nhìn đến cháy cả mắt khiến Tiêu Quân hơi rùng mình, dự cảm không được lành lắm
“Nhìn, nhìn, nhìn, tôi cho anh nhìn lòi mắt!”
Ánh mắt Tiêu Quân sắc lẹm, liếc nhìn đôi mắt cháy bỏng của Cẩn Du mà cảnh cáo. Cảnh cáo không có hiệu lực, ngược lại cậu tự hố mình rồi. Tiêu Quân mới đầu dựng lông xù lên nhìn vào Cẩn Du, cậu nhìn hồi lâu lại mủi lòng, nhìn ánh mắt kia của anh khiến cậu hơi dừng lại, vành tai đỏ ửng. Anh nhìn cậu đầy khao khát, thèm muốn, có vẻ như mãnh thú chuẩn bị săn mồi rồi
Đọ mắt không lại khiến Tiêu Quân bối rối, ho vài cái rồi chuồn vô nhà vệ sinh rửa mặt. Cẩn Du nhìn bống lưng hoảng loạn mà cười đầy ý vị, trong đôi mắt toàn bao trùm lấy ý nghĩ đen tối
Tiêu Quân rửa mặt rồi lau, khi nhìn lại trong gương đã thấy Cẩn Du cũng bước vào
Cạch!
Khoá cửa nhà vệ sinh rồi!?
Đi ngang nhà vệ sinh gần đó, một tia ký ức xẹt ngang
“Hu hu mẹ ơi, con đau…”
“Quân nhi ngoan, tay của con kẹp cửa đỏ cả rồi, để mẹ thổi cho. Cơn đau ơi! Mau biến đi~”
”Hic”
Là ký ức về mẹ, Tiêu Quân thật tình rất nhớ mẹ nhưng nhớ sơ lược về ký ức vừa rồi, cậu không nhìn rõ mặt mẹ, song giọng nói mẹ thanh thoát, dịu dàng vô cùng. Chỉ có điều tại sao đi ngang qua cái nhà vệ sinh mà cũng có kỉ niệm?
Bước vào một hành lang tham quan phòng thí nghiệm, Tiêu Quân và Cẩn Du cách phòng thí nghiệm một lớp kính dày. Tiêu Quân nhìn sang bên trái mình, cảm giác hoài niệm lại ùa về trong tâm trí. Một tiểu Tiêu Quân nắm tay người phụ nữ mặc áo blouse, không rõ mặt mũi. Đứa trẻ thấp bé cố gắng nhón chân, tay nhỏ bám vào thành kính, giọng non nớt tò mò
“Mẹ ơi, phòng này nhiều đồ lạ quá”
“Ừm, phòng này nguy hiểm lắm. Mẹ không dẫn vào con cũng đừng vào nghe chưa?”
“Ngày nào mẹ cũng làm việc nguy hiểm ạ? Mẹ có sao không ạ?”
“Ngoan, mẹ không sao, mẹ vẫn an toàn”
“Mẹ thật tuyệt, mẹ ngầu quá! Sau này con cũng muốn làm việc thật ngầu giống mẹ”
Hồi ức kết thúc bằng tiếng cười tự hào của người phụ nữ. Nước mắt không tự chủ mà đã lăn dài trên mặt Tiêu Quân. Thì ra mẹ cậu từng làm việc ở đây, tuy trong ký ức, khung cảnh Viện nghiên cứu có chút khác, nhưng vẫn là những khung cảnh ấy
Cẩn Du không nói gì, mặc cho cậu lôi kéo anh đi khắp nơi, càng đi gương mặt cậu càng bi thương. Cẩn Du biết, anh chẳng cần nói gì an ủi cả, chỉ cần trao cho Tiêu Quân một cái ôm, chỉ cần đứng bên cạnh là đủ
“Trễ rồi, chúng ta về nơi tập trung thôi”
“Ừm”
Cẩn Du cùng Tiêu Quân rảo bước đến đại sảnh Viện nghiên cứu, Dịch Na và Mộc Nhĩ đã đứng đó từ sớm. Cả hai vẫy tay, anh cùng cậu đi đến, dưới sự phân phó của Cẩn Du, Dịch Na và Mộc Nhĩ bắt đầu đem đồ ăn trưa từ ngoài xe ra sân cỏ trong khuôn viên Viện nghiên cứu, bày trí gọn gàng. Anh cũng không gọi Tiêu Quân phụ giúp, chỉ để cậu một mình đằng xa. Dịch Na và Mộc Nhĩ lúc gặp cả hai ở đại sảnh, nhìn khoé mắt Tiêu Quân đỏ hoe, dù không biết có chuyện gì nhưng cũng không ai đề cập đến, im lặng coi như không thấy, tránh làm nhau khó xử
“Dù em ghét thầy lắm nhưng thầy giỏi thật đó! Xem bữa trưa chất lượng chưa kìa”
Dịch Na vừa nói vừa ăn vụng vài miếng, Mộc Nhĩ chau mày, gõ vào đầu cô một cái cốc rõ to, cô nàng miệng kêu đau rồi lủi thủi thu tay về. Cẩn Du bày biện đồ ăn phải gọi là tỉ mỉ, có trình tự, anh để những món yêu thích của mọi người ai thích món nào thì để hướng người đó, vô cùng chu đáo
Bày gần xong thì Tiêu Quân cũng quay lại, ngồi xuống cùng mọi người dọn đũa, cậu không thể để mọi người làm hết việc, còn cậu chỉ chờ ăn được. Xong xuôi, mọi người nâng đũa, nhộn nhịp dùng bữa. Mới đầu mùa đông, tuy trời có hơi lạnh nhưng gió chưa lớn, sẵn tiện cũng nâng dù, trải thảm nên cũng không lạnh gì, mọi người vây quần bên nhau, tiếng nói rôm rã làm bầu không khí ấm cúng, lại là buổi trưa, mặt trời tuy không che khuất nhưng cũng lấp ló vài tia nắng ấm
Cẩn Du gắp cho Tiẻu Quân rồi gặp cho Dịch Na và Mộc Nhĩ, đúng là tấm gương nhà giáo tốt. Anh vừa ăn vừa kể truyện cười làm sôi động bầu không khí, Dịch Na cười đến ngã về sau, Mộc Nhĩ cũng cười đến đau bụng, run cả người, Tiêu Quân cũng cười khẽ. Khung cảnh một nhà bốn người ấm áp, tình cha con cảm động ông trời, cứ như giữa họ là một gia đình thật thụ, chẳng có khoảng cách
Tiêu Quân thật tình thích cảm giác này, dù trời có lạnh đến đâu, chỉ cần ở cùng ba người kia liền cảm thấy ấm áp trong lòng. Ước gì khoảng khắc này có thể kéo dài mãi
“Em nói nè, thầy có khiếu làm diễn viên hài đó, làm giáo viên uổng quá!”
“Nghề chọn người chứ có phải người chọn nghề đâu. Tôi thích chìm trong nghiên cứu hơn là làm trò hề cho người khác”
“Suy cho cùng trong mắt bọn em thì thầy chẳng khác nào bạn bè cùng lứa, giống con nít hơn người lớn. Dù thầy có là giáo viên!”
“Bọn nhóc xấc láo này! Tôi hiền quá các cô các cậu làm tới à?”
Cẩn Du giở giọng oán trách như ông cụ non xong rồi cả bọn nhìn nhau cười rầm rộ. Quả nhiên giáo sư Cẩn không hợp với hình tượng giáo viên nghiêm khắc, bọn họ vẫn là thích người hoà đồng và không được bình thường như Cẩn Du
Ăn uống no nê, người ta gọi là căng da bụng thì trùng da mắt, đi cả ngày cũng mệt nên ai nấy đều buồn ngủ cả rồi, có mỗi Tiêu Quân là còn tỉnh táo. Cả bọn dọn dẹp gọn gàng, Cẩn Du dẫn vào phòng nghỉ riêng dành cho khách mời ở Viện nghiên cứu, anh đã sắp xếp xong xuôi cho học trò rồi. Phải nói cả bọn biết ơn sự chu đáo của Cẩn Du, mừng rỡ vì được nghỉ ngơi, ai nấy đều xông vào phòng nằm ngồi đủ thế, chợp mắt nghỉ ngơi
Cẩn Du lo xong cho ‘đám nhỏ trong nhà’ rồi cũng nới lỏng cà vạt, thở dài một hơi rồi ngồi xuống thả lỏng. Tiêu Quân bỗng nhiên chu đáo đột xuất, đi từ nhà vệ sinh trong phòng nghỉ cầm theo khăn bông lau mặt mát lạnh, hờ hửng đưa cho Cẩn Du. Ai quen biết cậu đã lâu cũng sẽ sốc trước cảnh tượng hiếm có này, huống hồ Cẩn Du thích Tiêu Quân như vậy, phải gọi là tâm can tan chảy
Nhận lấy khăn bông lau mặt, anh lau mặt nhiệt tình, mệt mỏi như tan biến, nếu có thể thì anh muốn lén chôm cái khăn này về làm kỷ niệm
“Chỉ là một cái khăn bông lau mặt, đừng có mà làm quá!”
“Hứm, mặt kệ nó là khăn bông hay khăn giấy vệ sinh, chỉ cần là em đưa thì tôi đều thích”
So sánh hay thật! Giáo sư tiến sĩ có khác, đi so sánh giữa cái khăn bông mềm và khăn giấy nhà vệ sinh mới tài. Tiêu Quân nhếch mép rồi mặc kệ Cẩn Du, rệu rã ngồi trên sofa nhor, nhường sofa dài cho Cẩn Du nghỉ ngơi
Dù nói là phòng nghỉ lớn, song với bốn người thì đúng là vẫn hơi chật hẹp, khách khứa hơi đông nên Viện trưởng chỉ có thể xếp bốn người một phòng, được hai cái sofa dài miễn cưỡng cũng có thể nằm. Giường lớn đã sớm bị Dịch Na giành mất, cô nàng chẳng biết trời tròng gì nằm ngủ như chết, Mộc Nhĩ nằm ở sofa đối diện Cẩn Du, cũng thở đều đều vào giấc
Tiêu Quân buồn chán, lại lấy điện thoại nghịch hồi lâu. Cẩn Du lau mặt xong, lại nhìn ‘đám trẻ nhà mình’, đứa nào đứa nấy xụi lơ, chắc là mệt dữ lắm, ngủ say mà không một âm thanh nào lọt vào tai. Trong lòng anh nổi lên một ý định đen tối, rất kích thích nha!
Cất khăn bông sang một bên, anh nhìn cậu si mê, nhìn đến cháy cả mắt khiến Tiêu Quân hơi rùng mình, dự cảm không được lành lắm
“Nhìn, nhìn, nhìn, tôi cho anh nhìn lòi mắt!”
Ánh mắt Tiêu Quân sắc lẹm, liếc nhìn đôi mắt cháy bỏng của Cẩn Du mà cảnh cáo. Cảnh cáo không có hiệu lực, ngược lại cậu tự hố mình rồi. Tiêu Quân mới đầu dựng lông xù lên nhìn vào Cẩn Du, cậu nhìn hồi lâu lại mủi lòng, nhìn ánh mắt kia của anh khiến cậu hơi dừng lại, vành tai đỏ ửng. Anh nhìn cậu đầy khao khát, thèm muốn, có vẻ như mãnh thú chuẩn bị săn mồi rồi
Đọ mắt không lại khiến Tiêu Quân bối rối, ho vài cái rồi chuồn vô nhà vệ sinh rửa mặt. Cẩn Du nhìn bống lưng hoảng loạn mà cười đầy ý vị, trong đôi mắt toàn bao trùm lấy ý nghĩ đen tối
Tiêu Quân rửa mặt rồi lau, khi nhìn lại trong gương đã thấy Cẩn Du cũng bước vào
Cạch!
Khoá cửa nhà vệ sinh rồi!?