Chương 6: Cau có hay dịu dàng?
Tiêu Quân tham gia câu lạc bộ đến chiều tàn mới rời đi, cậu phải ở lại nghe phổ biến câu lạc bộ và lương bổng. Vì câu lạc bộ chủ yếu hướng về nghiên cứu nên có nguồn nhà tài trợ để sử dụng, nghiên cứu và duy trì câu lạc bộ. Mỗi một dự án nghiên cứu sẽ thu về một khoảng lợi nhuận cao, những người tham gia nghiên cứu sẽ được chia phần trăm hoa hồng. Nếu đề tài nghiên cứu càng thành công thì hiệu suất mà lợi nhuận mang lại càng cao. Chung quy đây là một công việc rất đáng làm đối với người nghèo như Tiêu Quân. Nhà tài trợ cho dự án nghiên cứu này cũng là Cẩn Du, nhiều lúc cậu thật sự ghen tỵ với anh
Khi được hỏi lý do chi tiền như ném qua cửa sổ cho dự án không có phần trăm thành công này, Cẩn Du chỉ nói một câu khiến mọi người rất muốn đánh anh ta
“Lý do á? Chắc là do tôi muốn tạo công chuyện cho các em thôi”
Chỉ cần nhớ lại cái gương mặt cười tươi như không có chuyện gì của Cẩn Du mà lòng ngực Tiêu Quân vừa bực bội vừa đau nhói, đúng là lũ người giàu thừa tiền!
“Oa, tôi muốn tuyệt giao với giáo sư ghê”
“Thôi nào Na Na, dù tôi cũng không ưa nổi cái sự vô tư của thầy ấy nhưng thầy ấy chỉ đùa thôi”
Dịch Na và Mộc Nhĩ lời qua tiếng lại vô cùng sôi nổi, lại nhìn sang Tiêu Quân đang lẳng lặng rời đi
“Tiêu Quân à, đi ăn với bọn tôi không?”
“Xin lỗi, tôi có hẹn rồi. Để dịp khác vậy”
Tiêu Quân nói năng xúc tích khiến Dịch Na không biết nên đáp gì hơn, chỉ có thể gật đầu đáp qua loa. Đến khi cậu rời đi, cô mới nói
“Khó gần ghê, chắc chỉ có người cứng đầu như giáo sư Cẩn mới bắt chuyện được với cậu ấy”
Rời khỏi trường, Tiêu Quân nhìn đồng hồ rồi đứng chờ một lúc. Cẩn Du không biết đi từ đâu lại nhìn thấy cậu, đi tới trò chuyện
“Trễ rồi sao không về?”
“Tôi có hẹn với một người bạn”
“Người khó gần như em mà cũng có bạn đúng là ngạc nhiên thật”
Tiêu Quân lườm huýt rồi thở dài bấm điện thoại, cậu lười phải tiếp chuyện với người này. Cẩn Du là người hoạt ngôn, hay nói trắng ra là nói nhiều, không chịu được bầu không khí quá im ắng
“Em hẹn với ai đấy?”
“Đừng có xuyên chọc đời tư của tôi”
“Em nên gọi tôi là thầy hoặc là giáo sư chứ?”
“Dù sao cũng chẳng phải ở trong trường, câu nệ tiểu tiết!”
“Em thô lỗ thế! Tôi muốn xem xem ai lại chơi được với em”
“Tuỳ anh”
Tiêu Quân thật sự muốn khoá chặt cái miệng của Cẩn Du, cậu không thích ồn ào nhưng tiếng ồn cứ văng vẳng bên tai khiến Tiêu Quân cảm thấy có chút phiền
“Haiz…Giáo sư, anh yên lặng một c-”
Vừa định nói dứt câu thì Tiêu Quân đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ chạy đến chỗ mình
“Anh ơi”
“Đoá Đoá”
Cẩn Du theo tiếng gọi cũng nhìn theo, hoá ra là một cô bé. Tiêu Quân khẽ khom người xoa đầu Lâm Đoá Đoá, cười nhạt
“Nhóc con, em tới trễ rồi”
“Em xin lỗi, bà em giữ em lâu quá. Phải rồi, bà dặn em đưa cái này cho anh”
Lâm Đoá Đoá hì hục lấy trong giỏ của mình ra vài viên kẹo đưa cho Tiêu Quân
“Cho anh nè”
“Cảm ơn em, đi thôi”
“Dạ..nhưng mà..”
Cô bé khựng lại, hướng mắt nhìn Cẩn Du thắc mắc
“Chú này là ai thế?”
“Chú..???”
Nghe như sét đánh ngang tai, Cẩn Du cứng cả người, Tiêu Quân vừa xoa đầu Lâm Đoá Đoá vừa nhịn cười
“Anh ta..phụt…già thế à?”
“Không ạ, tại em thấy tóc ảnh màu bạc nên không biết nên gọi là ông hay là anh, em đành gọi là chú”
“Đoá Đoá anh ta là ai không quan trọng đâu, mình đi thôi”
“Dạ…chào anh ạ”
Lâm Đoá Đoá vẻ mặt không hiểu, vẫn gập người cúi chào Cẩn Du rồi nắm tay Tiêu Quân rời đi. Cẩn Du cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi
“Hai người đi đâu vậy?”
“Đi ăn”
“Vừa đúng lúc tôi cũng muốn đi ăn, đi chung đi”
Tiêu Quân nhìn Cẩn Du đầy khinh bỉ
“Nãy trong câu lạc bộ anh bảo sẽ về nhà nằm ngủ cơ mà?”
“Tiểu Đoá, anh đi cùng được chứ?”
“Umm…”
Lâm Đoá Đoá nhìn sang Tiêu Quân, thấy cậu thở dài không ý kiến cô bé liền đồng ý cho Cẩn Du đi cùng. Cẩn Du vui vẻ cười ra mặt
Đến một quán ăn lề đường, Tiêu Quân đưa thực đơn cho Lâm Đoá Đoá chọn trước rồi mới tới mình, con Cẩn Du thì bị cậu vứt ở một xó, chẳng thèm đếm xỉa
Giáo sư Cẩn đau lòng gớt nước mắt
“Hôm nay em bán hoa được không?”
“Dạ cũng tàm tạm, hôm nay bán được nhiều hơn hôm qua. Hôm nay anh cũng lấy một bông chứ?”
“Tất nhiên rồi, anh thích bông của Đoá Đoá lắm”
Cẩn Du vừa ăn vừa nghe một lớn một bé nói chuyện, Tiêu Quân lại trở nên ấn tượng hơn trong mắt Cẩn Du. Mỗi lần cậu và anh chạm mặt, ngoài thô lỗ và hay cau có, cậu còn hay chê anh phiền. Vậy mà Tiêu Quân lại nói rất nhiều khi ở cùng Lâm Đoá Đoá khiến Cẩn Du ghen tỵ trong lòng, anh bĩu môi
“Hừm, sao lúc nói chuyện tôi không thấy em nói nhiều nhỉ?”
“Liên quan gì đến anh, lo ăn đi”
Lâm Đoá Đoá nhìn thấy vẻ uỷ khuất của Cẩn Du, lại nhìn “anh trai Tiêu” dịu dàng nói chuyện với mình
“Anh ơi, anh không thích anh Cẩn Du ạ?”
“Đúng rồi”
Câu trả lời thản nhiên của Tiêu Quân khiến Cẩn Du ho sặc sụa, không ngờ cậu thẳng thắn như thế. Anh đưa đôi mắt cún con nhìn Tiêu Quân, cậu chỉ nhăn nhó
“Đừng có nhìn tôi như thế”
“Sao anh lại không thích anh Cẩn Du ạ?”
“Tại anh ta phiền lắm. Lắm lời, cứ nói lảm nhảm ngay tai anh”
Lâm Đoá Đoá gật gù rồi kéo nhẹ vạt áo Tiêu Quân, mếu máo
“Đoá Đoá cũng nói nhiều, anh cũng ghét Đoá Đoá ạ?”
“Con bé ngốc, em sao lại so mình với cái tên tóc dài luộm thuộm kia được. Đoá Đoá không nói nhiều, anh thích Đoá Đoá lắm”
Tiêu Quân xoa đầu Lâm Đoá Đoá rồi dỗ dành cô bé tiếp tục ăn
“Tiêu Quân, em nặng lời với tôi thế?”
“Mặc xác anh, nếu ăn xong rồi thì đi dùm”
Cậu lại quay sang nhìn Lâm Đoá Đoá, giọng nó cau có biến mất, giờ lại dịu dàng, dễ nghe vô cùng
“Đoá Đoá có muốn đi đâu chơi không?”
“Em muốn đi dạo thôi ạ”
“Mình vào khu giải trí nhé”
“Dạ anh”
Nhìn cách Tiêu Quân dỗ dành Lâm Đoá Đoá khiến Cẩn Du hơi ngẩn người
“Một người hay cau có cũng có thể dịu dàng như vậy sao?”
Đến khu giải trí, Tiêu Quân chiều chuộng Lâm Đoá Đoá còn hơn chính mình, cô bé thích gì cạu cũng đáp ứng. Lâm Đoá Đoá cũng không phải một đứa trẻ đòi hỏi, cô bé chỉ chọn những thứ đơn giản như đồ ăn vặt, kẹo ngọt, chỉ như vậy thôi mà một bé một lớn đã vui hơn nhận vàng rồi
Cẩn Du đi ở phía sau, đã buồn còn buồn hơn. Suốt cả chặng đường anh cố bắt chuyện với Tiêu Quân mà cậu chẳng thèm nhìn anh hay nói chuyện lấy một lần. Chỉ vì ban nãy anh dám tính tiền ăn cả phần của Tiêu Quân và Lâm Đoá Đoá, lúc đó cậu đã lườm muốn cháy cả mắt
Quay lại vài phút trước
“Sao anh dám…”
“Em..bình tĩnh đi..”
“Bữa hôm nay tôi đã hứa sẽ bao Đoá Đoá, anh đang làm cái gì vậy hả?”
Cẩn Du cảm thấy dường như Tiêu Quân bỗng nhiên có hơi to lớn, còn anh thì lại bé tí teo trước cơn lửa giận của cậu
“Muốn trả tự đi mà trả phần của anh, lát tôi chuyển lại tiền”
Tiêu Quân “hừ” một tiếng rồi ngoảnh mặt đi và cho tới giờ vẫn chẳng thèm ngó nhìn tới Cẩn Du
“Anh ơi, em lại xin bóng bay đằng kia một lát nha?”
“Cẩn thận đó, đi nhanh về nhanh, anh chờ”
Lâm Đoá Đoá dạ vâng rồi chạy như bay đến chỗ một người phát bóng bay miễn phí. Tiêu Quân nhìn bóng lưng nhỏ hí hửng ấy mà cũng vui vẻ theo, Cẩn Du lúc này bước tới bên cạnh
“Hai người là anh em à?”
“Không phải”
“Lạ thật, nhìn em thương cô bé đó thế mà không phải anh em”
“Có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ là tôi cảm thấy hai người như một cặp anh em thật sự. Em rất ra dáng một người anh trai đấy”
Tiêu Quân nhìn Cẩn Du rồi lại nhìn Lâm Đoá Đoá đằng xa, khẽ cười nhẹ
“Có lẽ vậy”
Khi được hỏi lý do chi tiền như ném qua cửa sổ cho dự án không có phần trăm thành công này, Cẩn Du chỉ nói một câu khiến mọi người rất muốn đánh anh ta
“Lý do á? Chắc là do tôi muốn tạo công chuyện cho các em thôi”
Chỉ cần nhớ lại cái gương mặt cười tươi như không có chuyện gì của Cẩn Du mà lòng ngực Tiêu Quân vừa bực bội vừa đau nhói, đúng là lũ người giàu thừa tiền!
“Oa, tôi muốn tuyệt giao với giáo sư ghê”
“Thôi nào Na Na, dù tôi cũng không ưa nổi cái sự vô tư của thầy ấy nhưng thầy ấy chỉ đùa thôi”
Dịch Na và Mộc Nhĩ lời qua tiếng lại vô cùng sôi nổi, lại nhìn sang Tiêu Quân đang lẳng lặng rời đi
“Tiêu Quân à, đi ăn với bọn tôi không?”
“Xin lỗi, tôi có hẹn rồi. Để dịp khác vậy”
Tiêu Quân nói năng xúc tích khiến Dịch Na không biết nên đáp gì hơn, chỉ có thể gật đầu đáp qua loa. Đến khi cậu rời đi, cô mới nói
“Khó gần ghê, chắc chỉ có người cứng đầu như giáo sư Cẩn mới bắt chuyện được với cậu ấy”
Rời khỏi trường, Tiêu Quân nhìn đồng hồ rồi đứng chờ một lúc. Cẩn Du không biết đi từ đâu lại nhìn thấy cậu, đi tới trò chuyện
“Trễ rồi sao không về?”
“Tôi có hẹn với một người bạn”
“Người khó gần như em mà cũng có bạn đúng là ngạc nhiên thật”
Tiêu Quân lườm huýt rồi thở dài bấm điện thoại, cậu lười phải tiếp chuyện với người này. Cẩn Du là người hoạt ngôn, hay nói trắng ra là nói nhiều, không chịu được bầu không khí quá im ắng
“Em hẹn với ai đấy?”
“Đừng có xuyên chọc đời tư của tôi”
“Em nên gọi tôi là thầy hoặc là giáo sư chứ?”
“Dù sao cũng chẳng phải ở trong trường, câu nệ tiểu tiết!”
“Em thô lỗ thế! Tôi muốn xem xem ai lại chơi được với em”
“Tuỳ anh”
Tiêu Quân thật sự muốn khoá chặt cái miệng của Cẩn Du, cậu không thích ồn ào nhưng tiếng ồn cứ văng vẳng bên tai khiến Tiêu Quân cảm thấy có chút phiền
“Haiz…Giáo sư, anh yên lặng một c-”
Vừa định nói dứt câu thì Tiêu Quân đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ chạy đến chỗ mình
“Anh ơi”
“Đoá Đoá”
Cẩn Du theo tiếng gọi cũng nhìn theo, hoá ra là một cô bé. Tiêu Quân khẽ khom người xoa đầu Lâm Đoá Đoá, cười nhạt
“Nhóc con, em tới trễ rồi”
“Em xin lỗi, bà em giữ em lâu quá. Phải rồi, bà dặn em đưa cái này cho anh”
Lâm Đoá Đoá hì hục lấy trong giỏ của mình ra vài viên kẹo đưa cho Tiêu Quân
“Cho anh nè”
“Cảm ơn em, đi thôi”
“Dạ..nhưng mà..”
Cô bé khựng lại, hướng mắt nhìn Cẩn Du thắc mắc
“Chú này là ai thế?”
“Chú..???”
Nghe như sét đánh ngang tai, Cẩn Du cứng cả người, Tiêu Quân vừa xoa đầu Lâm Đoá Đoá vừa nhịn cười
“Anh ta..phụt…già thế à?”
“Không ạ, tại em thấy tóc ảnh màu bạc nên không biết nên gọi là ông hay là anh, em đành gọi là chú”
“Đoá Đoá anh ta là ai không quan trọng đâu, mình đi thôi”
“Dạ…chào anh ạ”
Lâm Đoá Đoá vẻ mặt không hiểu, vẫn gập người cúi chào Cẩn Du rồi nắm tay Tiêu Quân rời đi. Cẩn Du cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi
“Hai người đi đâu vậy?”
“Đi ăn”
“Vừa đúng lúc tôi cũng muốn đi ăn, đi chung đi”
Tiêu Quân nhìn Cẩn Du đầy khinh bỉ
“Nãy trong câu lạc bộ anh bảo sẽ về nhà nằm ngủ cơ mà?”
“Tiểu Đoá, anh đi cùng được chứ?”
“Umm…”
Lâm Đoá Đoá nhìn sang Tiêu Quân, thấy cậu thở dài không ý kiến cô bé liền đồng ý cho Cẩn Du đi cùng. Cẩn Du vui vẻ cười ra mặt
Đến một quán ăn lề đường, Tiêu Quân đưa thực đơn cho Lâm Đoá Đoá chọn trước rồi mới tới mình, con Cẩn Du thì bị cậu vứt ở một xó, chẳng thèm đếm xỉa
Giáo sư Cẩn đau lòng gớt nước mắt
“Hôm nay em bán hoa được không?”
“Dạ cũng tàm tạm, hôm nay bán được nhiều hơn hôm qua. Hôm nay anh cũng lấy một bông chứ?”
“Tất nhiên rồi, anh thích bông của Đoá Đoá lắm”
Cẩn Du vừa ăn vừa nghe một lớn một bé nói chuyện, Tiêu Quân lại trở nên ấn tượng hơn trong mắt Cẩn Du. Mỗi lần cậu và anh chạm mặt, ngoài thô lỗ và hay cau có, cậu còn hay chê anh phiền. Vậy mà Tiêu Quân lại nói rất nhiều khi ở cùng Lâm Đoá Đoá khiến Cẩn Du ghen tỵ trong lòng, anh bĩu môi
“Hừm, sao lúc nói chuyện tôi không thấy em nói nhiều nhỉ?”
“Liên quan gì đến anh, lo ăn đi”
Lâm Đoá Đoá nhìn thấy vẻ uỷ khuất của Cẩn Du, lại nhìn “anh trai Tiêu” dịu dàng nói chuyện với mình
“Anh ơi, anh không thích anh Cẩn Du ạ?”
“Đúng rồi”
Câu trả lời thản nhiên của Tiêu Quân khiến Cẩn Du ho sặc sụa, không ngờ cậu thẳng thắn như thế. Anh đưa đôi mắt cún con nhìn Tiêu Quân, cậu chỉ nhăn nhó
“Đừng có nhìn tôi như thế”
“Sao anh lại không thích anh Cẩn Du ạ?”
“Tại anh ta phiền lắm. Lắm lời, cứ nói lảm nhảm ngay tai anh”
Lâm Đoá Đoá gật gù rồi kéo nhẹ vạt áo Tiêu Quân, mếu máo
“Đoá Đoá cũng nói nhiều, anh cũng ghét Đoá Đoá ạ?”
“Con bé ngốc, em sao lại so mình với cái tên tóc dài luộm thuộm kia được. Đoá Đoá không nói nhiều, anh thích Đoá Đoá lắm”
Tiêu Quân xoa đầu Lâm Đoá Đoá rồi dỗ dành cô bé tiếp tục ăn
“Tiêu Quân, em nặng lời với tôi thế?”
“Mặc xác anh, nếu ăn xong rồi thì đi dùm”
Cậu lại quay sang nhìn Lâm Đoá Đoá, giọng nó cau có biến mất, giờ lại dịu dàng, dễ nghe vô cùng
“Đoá Đoá có muốn đi đâu chơi không?”
“Em muốn đi dạo thôi ạ”
“Mình vào khu giải trí nhé”
“Dạ anh”
Nhìn cách Tiêu Quân dỗ dành Lâm Đoá Đoá khiến Cẩn Du hơi ngẩn người
“Một người hay cau có cũng có thể dịu dàng như vậy sao?”
Đến khu giải trí, Tiêu Quân chiều chuộng Lâm Đoá Đoá còn hơn chính mình, cô bé thích gì cạu cũng đáp ứng. Lâm Đoá Đoá cũng không phải một đứa trẻ đòi hỏi, cô bé chỉ chọn những thứ đơn giản như đồ ăn vặt, kẹo ngọt, chỉ như vậy thôi mà một bé một lớn đã vui hơn nhận vàng rồi
Cẩn Du đi ở phía sau, đã buồn còn buồn hơn. Suốt cả chặng đường anh cố bắt chuyện với Tiêu Quân mà cậu chẳng thèm nhìn anh hay nói chuyện lấy một lần. Chỉ vì ban nãy anh dám tính tiền ăn cả phần của Tiêu Quân và Lâm Đoá Đoá, lúc đó cậu đã lườm muốn cháy cả mắt
Quay lại vài phút trước
“Sao anh dám…”
“Em..bình tĩnh đi..”
“Bữa hôm nay tôi đã hứa sẽ bao Đoá Đoá, anh đang làm cái gì vậy hả?”
Cẩn Du cảm thấy dường như Tiêu Quân bỗng nhiên có hơi to lớn, còn anh thì lại bé tí teo trước cơn lửa giận của cậu
“Muốn trả tự đi mà trả phần của anh, lát tôi chuyển lại tiền”
Tiêu Quân “hừ” một tiếng rồi ngoảnh mặt đi và cho tới giờ vẫn chẳng thèm ngó nhìn tới Cẩn Du
“Anh ơi, em lại xin bóng bay đằng kia một lát nha?”
“Cẩn thận đó, đi nhanh về nhanh, anh chờ”
Lâm Đoá Đoá dạ vâng rồi chạy như bay đến chỗ một người phát bóng bay miễn phí. Tiêu Quân nhìn bóng lưng nhỏ hí hửng ấy mà cũng vui vẻ theo, Cẩn Du lúc này bước tới bên cạnh
“Hai người là anh em à?”
“Không phải”
“Lạ thật, nhìn em thương cô bé đó thế mà không phải anh em”
“Có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ là tôi cảm thấy hai người như một cặp anh em thật sự. Em rất ra dáng một người anh trai đấy”
Tiêu Quân nhìn Cẩn Du rồi lại nhìn Lâm Đoá Đoá đằng xa, khẽ cười nhẹ
“Có lẽ vậy”