Chương 9: Nóng nảy
“Không…đừng tới đây…tránh xa tôi ra..”
….
“Aaa..”
Tiêu Quân mồ hôi nhể nhại bật dậy khỏi giường, cậu thở dốc hổn hển. Nhìn quanh vẫn là căn phòng quen thuộc, Tiêu Quân thở đều lấy lại bình tĩnh, đưa tay đặt lên trán, tóc cậu rũ xuống che mất ngũ quan. Tiêu Quân bực dọc chửi thề một tiếng
[Kí chủ không sao chứ?]
“Vẫn ổn”
Đến hệ thống nhỏ cũng bắt đầu lo lắng cho tình trạng của Tiêu Quân, dạo gần đây Tiêu Quân đều ngủ không ngon giấc, cứ mơ hồ nhớ lại chuyện quá khứ trong mơ. Cứ ngỡ là bản thân đã vượt qua song đó chỉ là tưởng tượng của mình cậu, chỉ là tự an ủi chính mình. Ác mộng ấy hoá ra vẫn còn trực chờ trong tâm trí Tiêu Quân
Tiêu Quân thật tình mệt mỏi, tinh thần có chút sa sút. Dù có thế nào Tiêu Quân vẫn phải bước tiếp, cho dù cả đời này cũng không thoát khỏi bóng ma tâm lí ấy, cậu vẫn sẽ bước tiếp. Tự trấn an chính mình xong, Tiêu Quân lại vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đi đến câu lạc bộ
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Tiêu Quân đến với thế giới này, nhiệm vụ thì chẳng tiến triển tới đâu vì chẳng có manh mối gì. Tiêu Quân chỉ có thể sống nhàn nhã sáng đi học, chiều sinh hoạt câu lạc bộ. Cậu cũng đã thân thiết hơn một chút với những người bạn cùng câu lạc bộ, hiển nhiên người thân nhất chắc là vị giáo sư Cẩn nào đó. Mỗi lần nghĩ tới vị giáo sư nhiều chuyện ấy, Tiêu Quân lại đau đầu, xoa xoa thái dương
“Chào mọi người”
“Tiêu Quân tới rồi, nhanh nhanh giúp tôi cái này với”
Dịch Na hối thúc, lôi kéo Tiêu Quân về chỗ mình, cô nàng đang gặp rắc rối ở phần giới thiệu nghiên cứu, cô tuy hoạt ngôn nhưng nhìn chung là cách nói sảng khoái, không có câu nệ tiểu tiết, Mộc Nhĩ thì lại bận chuẩn bị tài liệu nghiên cứu nên chẳng thể giúp cô, Cẩn Du thì lại đi họp ban giáo viên nên Dịch Na chỉ đành trông chờ vào Tiêu Quân
Tiêu Quân nhìn Dịch Na đến cạn lời, không nghĩ cô lại nhờ một người kém giao tiếp như Tiêu Quân giúp mấy thứ như giới thiệu
“Xin cậu đấy, giúp tôi với”
“Tôi..haiz..để tôi xem”
“Cảm ơn cậu, vậy trông cậy cậu, tôi đi in thêm tư liệu mà Mộc Nhĩ mới gửi đây”
Tiêu Quân gật đầu rồi nhìn trang giấy trắng xoá trên bàn, suy nghĩ hồi lâu liền có chút ý tưởng
Khi mọi người đều quay lại phòng câu lạc bộ, chỉ sửng sờ nhìn cảnh tượng hiếm có lạ thường của Tiêu Quân. Chẳng biết cậu lôi từ đâu một cặp kính mà đeo vào, chau mày viết liên tục, tập trung đến nổi ngỡ như cậu chẳng thở tí nào. Dịch Na phải thốt lên rằng người đẹp thì làm cái gì cũng đẹp mà. Cẩn Du thầm lặng lấy điện thoại chụp một tấm hình, góc độ ấy, ánh sáng ấy, tư thế ấy, đều quá hoàn hảo. Đến khi Tiêu Quân buông bút, tháo kính thở lấy hơi thì mọi người vẫn chẳng hề nhúc nhích, Tiêu Quân cau có
“Mấy người làm gì đứng ngoài cửa hết vậy?”
“Ôi sống lâu đúng là tuyệt”
“Hả!?”
Mộc Nhĩ và Dịch Na đi tới, Dịch Na nói luyến thoắng làm Tiêu Quân chẳng nghe kịp, được chữ có chữ không, nhưng đại khái là cô khen cậu nghiêm túc, tập trung hay cau có, trầm lắng đều xinh đẹp. Tiêu Quân sớm đã quá quen với kiểu cao hứng của Dịch Na, cậu cũng chỉ im lặng nghe, miễn bình luận. Mộc Nhĩ nằm dài trên bàn cũng thở dài như ông cụ non
“Bình thường toàn thấy cậu ngủ là nhiều, hiếm thấy cảnh tượng cậu nghiêm túc thế. Đúng là đặc sắc”
“Tôi nghĩ cậu bị Na Na dạy hư rồi, Mộc Nhĩ”
“Cậu nói đúng đó”
Dịch Na phụng phịu, xoa đầu cả hai bới lên như tổ quạ, cô hậm hực đi về máy vi tính gõ gõ, bấm bấm. Tiêu Quân lại phải chỉnh tóc cho gọn gàng, nhiều lần bị Dịch Na vò tóc đến rối mù, Tiêu Quân rút kinh nghiệm mang theo cả lược với gương theo để tiện chỉnh trang
Cẩn Du bước tới nhìn vào gương của Tiêu Quân
“Em có quầng thâm rồi kìa”
“Ừm, dạo này ngủ không ngon lắm”
“Mất ngủ có mấy hôm mà tiều tuỵ hẳn ra nhỉ?”
Tiêu Quân cất gương và lược, đưa bài giới thiệu cho Cẩn Du xem. Cẩn Du nghiêm túc đọc
“Tốt đó! Chỉnh lại khúc này là được rồi”
“Hiểu rồi”
Nhìn Tiêu Quân nghiêm túc làm việc khiến Cẩn Du cảm thấy bản thân quá nhàn rỗi, đành phải nhanh chóng chạy việc để không thua kém học trò
Mọi người bắt đầu hí hoáy, tập trung làm đến tối muộn mới xong. Dịch Na vươn vai giãn cơ
“Cuối cùng cũng xong”
“Mệt thật”
Tiêu Quân cũng buông tay dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Cẩn Du xoay ghế nhìn cả ba cười điềm nhiên
“Các em vất vả rồi! Thầy có thông báo đây”
Anh đứng dậy
“Dự án xong sớm hơn dự kiến, các em làm tốt lắm. Thầy nhận được thông báo bản kế hoạch dự án đã được thông qua rồi. Tuần sau chúng ta sẽ trình bày nó
Nếu thành công thì dự án sẽ được đưa lên phía trên, tham dự một buổi thoại đàm lịch sử và sẽ có bằng chứng nhận dự án và được treo lên như một trong những dự án thành công trong nước”
Dịch Na và Mộc Nhĩ ồ lên phấn khích, Tiêu Quân cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ lịch sử của thời đại cậu từng sống lại có thể mang đến một thành công vang dội như vậy. Thông báo xong Cẩn Du cũng cho cả bọn về nhà, dù sao cũng muộn rồi. Tiêu Quân đeo giỏ chuẩn bị về, cậu nghe thấy tiếng Dịch Na phấn khích, có lẽ cô định rủ Mộc Nhĩ đi tăng hai chơi bù đắp sự vất vả bữa giờ, có vẻ Mộc Nhĩ không tình nguyện lắm và đòi về nghỉ ngơi. Tiêu Quân phải thừa nhận Dịch Na thừa nhiều năng lượng thật, chỉ khổ mỗi Mộc Nhĩ
“Tiêu Quân chờ chút”
Nghe tiếng Cẩn Du gọi, cậu quay lại nhìn
“Mai là ngày nghỉ, tôi nghĩ em nên đi khám bác sĩ đi”
“Anh..?”
“À tôi thấy em mệt mỏi do thiếu ngủ quá. Nếu không nhanh chóng giải quyết thì em sẽ mất tỉnh táo vào ban ngày đấy”
Tiêu Quân nhìn với vẻ không tình nguyện lắm. Tiêu Quân tiều tuỵ hơn cũng là lẽ đương nhiên, ngủ không an giấc, stress vì nhiệm vụ thiếu manh mối, stress thêm dự án câu lạc bộ mấy hôm nay, tinh thần sa sút là phải. Cậu cảm thấy Cẩn Du nói đúng, nhưng cậu không muốn thừa nhận chút nào
“Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi về uống thuốc ngủ là được”
Thấy Tiêu Quân bướng bỉnh rời đi, Cẩn Du không nhịn được mà kéo tay cậu lại
“Uống thứ đó không tốt chút nào”
“Sức khoẻ của tôi anh không cần lo”
Đôi bên giằng co mãi, Tiêu Quân sớm đã mệt lả người, còn phải đối thoại không mấy vui vẻ với Cẩn Du khiến tâm trạng cậu càng trở nên xấu hơn. Cẩn Du cứ giữ chặt Tiêu Quân không cho cậu đi, cứ như vậy chẳng thể về nhà được. Tiêu Quân hất mạnh tay khiến Cẩn Du hơi loạng choạng
“Bỏ ra!”
“A!!!”
Tiêu Quân cầm cổ tay bị ghì chặt của mình, vừa thở hổn hển vì dùng sức quá mạnh, cậu hơi thẩn thờ nhìn Cẩn Du
“Xin…xin lỗi”
Lúc này, hệ thống nhỏ như nhìn không nổi nữa, xuất hiện trước mặt Tiêu Quân chất vấn
[Kí chủ bạo lực quá]
“Này, đến ngươi cũng xỉa xói ta à?”
[Nam chính chỉ quan tâm sức khoẻ của kí chủ thôi, kí chủ cần gì gắt gỏng như vậy?]
“Ta…”
Tiêu Quân định nói lại thôi, tiểu hệ thống nói không sai, không hiểu vì sao cậu là dễ xúc động như vậy, thật không giống bản thân chút nào. Cẩn Du sau khi bị Tiêu Quân hất văng cũng ngồi dậy ui da vài tiếng, thấy cậu lại tranh cãi với không khí liền biết lại là thứ vô hình không xác định kia đang nói chuyện với Tiêu Quân. Nhiều lần anh để ý riết cũng quen, không lấy làm lạ gì lắm
“Chắc cái sinh vật vô hình đó đang bênh tôi rồi phải không?”
“Anh cũng quen quá mà”
Dừng một chút, Tiêu Quân lại nói
“Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi nóng nảy, anh không sao chứ?”
“Không sao, là lỗi của tôi khi giữ em lại. Em mệt rồi, về đi”
Tiêu Quân cũng hơi áy náy, nhìn Cẩn Du lưỡng lự
“Tôi không sao thật mà, em về đi”
“Vậy…chào”
Dứt lời cậu liền lao ra khỏi phòng câu lạc bộ. Cẩn Du nghe tiếng bước chân vội vã của Tiêu Quân nhỏ dần, cơ thể bỗng uể oải ngồi tựa vào chiếc ghế. Anh bỗng cảm thấy có lỗi vì đã khiến Tiêu Quân kích động, anh cũng lo cho sức khoẻ của Tiêu Quân, nếu cậu cứ mất ngủ mãi thì không ổn tí nào. Tiêu Quân có quá nhiều bí mật khiến Cẩn Du mỗi ngày không khỏi lo lắng. Lại nghĩ đến lúc Tiêu Quân nói chuyện giữa không khí, chắc chắn thứ vô hình đã nói gì đó trúng tim đen của Tiêu Quân mới khiến cậu không thể nói thêm được gì, đành cau có, nhăn mặt im lặng
Cẩn Du lại thở dài, hôm nay nhiều người thở dài thật. Anh chống cằm, mở điện thoại lên xem lại tấm ảnh đã chụp hồi sáng. Cài đặt hình nền xong xuôi, Cẩn Du ngắm nghía
“Tôi phải làm sao với em đây?”
….
“Aaa..”
Tiêu Quân mồ hôi nhể nhại bật dậy khỏi giường, cậu thở dốc hổn hển. Nhìn quanh vẫn là căn phòng quen thuộc, Tiêu Quân thở đều lấy lại bình tĩnh, đưa tay đặt lên trán, tóc cậu rũ xuống che mất ngũ quan. Tiêu Quân bực dọc chửi thề một tiếng
[Kí chủ không sao chứ?]
“Vẫn ổn”
Đến hệ thống nhỏ cũng bắt đầu lo lắng cho tình trạng của Tiêu Quân, dạo gần đây Tiêu Quân đều ngủ không ngon giấc, cứ mơ hồ nhớ lại chuyện quá khứ trong mơ. Cứ ngỡ là bản thân đã vượt qua song đó chỉ là tưởng tượng của mình cậu, chỉ là tự an ủi chính mình. Ác mộng ấy hoá ra vẫn còn trực chờ trong tâm trí Tiêu Quân
Tiêu Quân thật tình mệt mỏi, tinh thần có chút sa sút. Dù có thế nào Tiêu Quân vẫn phải bước tiếp, cho dù cả đời này cũng không thoát khỏi bóng ma tâm lí ấy, cậu vẫn sẽ bước tiếp. Tự trấn an chính mình xong, Tiêu Quân lại vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi đi đến câu lạc bộ
Đã ba tháng trôi qua kể từ khi Tiêu Quân đến với thế giới này, nhiệm vụ thì chẳng tiến triển tới đâu vì chẳng có manh mối gì. Tiêu Quân chỉ có thể sống nhàn nhã sáng đi học, chiều sinh hoạt câu lạc bộ. Cậu cũng đã thân thiết hơn một chút với những người bạn cùng câu lạc bộ, hiển nhiên người thân nhất chắc là vị giáo sư Cẩn nào đó. Mỗi lần nghĩ tới vị giáo sư nhiều chuyện ấy, Tiêu Quân lại đau đầu, xoa xoa thái dương
“Chào mọi người”
“Tiêu Quân tới rồi, nhanh nhanh giúp tôi cái này với”
Dịch Na hối thúc, lôi kéo Tiêu Quân về chỗ mình, cô nàng đang gặp rắc rối ở phần giới thiệu nghiên cứu, cô tuy hoạt ngôn nhưng nhìn chung là cách nói sảng khoái, không có câu nệ tiểu tiết, Mộc Nhĩ thì lại bận chuẩn bị tài liệu nghiên cứu nên chẳng thể giúp cô, Cẩn Du thì lại đi họp ban giáo viên nên Dịch Na chỉ đành trông chờ vào Tiêu Quân
Tiêu Quân nhìn Dịch Na đến cạn lời, không nghĩ cô lại nhờ một người kém giao tiếp như Tiêu Quân giúp mấy thứ như giới thiệu
“Xin cậu đấy, giúp tôi với”
“Tôi..haiz..để tôi xem”
“Cảm ơn cậu, vậy trông cậy cậu, tôi đi in thêm tư liệu mà Mộc Nhĩ mới gửi đây”
Tiêu Quân gật đầu rồi nhìn trang giấy trắng xoá trên bàn, suy nghĩ hồi lâu liền có chút ý tưởng
Khi mọi người đều quay lại phòng câu lạc bộ, chỉ sửng sờ nhìn cảnh tượng hiếm có lạ thường của Tiêu Quân. Chẳng biết cậu lôi từ đâu một cặp kính mà đeo vào, chau mày viết liên tục, tập trung đến nổi ngỡ như cậu chẳng thở tí nào. Dịch Na phải thốt lên rằng người đẹp thì làm cái gì cũng đẹp mà. Cẩn Du thầm lặng lấy điện thoại chụp một tấm hình, góc độ ấy, ánh sáng ấy, tư thế ấy, đều quá hoàn hảo. Đến khi Tiêu Quân buông bút, tháo kính thở lấy hơi thì mọi người vẫn chẳng hề nhúc nhích, Tiêu Quân cau có
“Mấy người làm gì đứng ngoài cửa hết vậy?”
“Ôi sống lâu đúng là tuyệt”
“Hả!?”
Mộc Nhĩ và Dịch Na đi tới, Dịch Na nói luyến thoắng làm Tiêu Quân chẳng nghe kịp, được chữ có chữ không, nhưng đại khái là cô khen cậu nghiêm túc, tập trung hay cau có, trầm lắng đều xinh đẹp. Tiêu Quân sớm đã quá quen với kiểu cao hứng của Dịch Na, cậu cũng chỉ im lặng nghe, miễn bình luận. Mộc Nhĩ nằm dài trên bàn cũng thở dài như ông cụ non
“Bình thường toàn thấy cậu ngủ là nhiều, hiếm thấy cảnh tượng cậu nghiêm túc thế. Đúng là đặc sắc”
“Tôi nghĩ cậu bị Na Na dạy hư rồi, Mộc Nhĩ”
“Cậu nói đúng đó”
Dịch Na phụng phịu, xoa đầu cả hai bới lên như tổ quạ, cô hậm hực đi về máy vi tính gõ gõ, bấm bấm. Tiêu Quân lại phải chỉnh tóc cho gọn gàng, nhiều lần bị Dịch Na vò tóc đến rối mù, Tiêu Quân rút kinh nghiệm mang theo cả lược với gương theo để tiện chỉnh trang
Cẩn Du bước tới nhìn vào gương của Tiêu Quân
“Em có quầng thâm rồi kìa”
“Ừm, dạo này ngủ không ngon lắm”
“Mất ngủ có mấy hôm mà tiều tuỵ hẳn ra nhỉ?”
Tiêu Quân cất gương và lược, đưa bài giới thiệu cho Cẩn Du xem. Cẩn Du nghiêm túc đọc
“Tốt đó! Chỉnh lại khúc này là được rồi”
“Hiểu rồi”
Nhìn Tiêu Quân nghiêm túc làm việc khiến Cẩn Du cảm thấy bản thân quá nhàn rỗi, đành phải nhanh chóng chạy việc để không thua kém học trò
Mọi người bắt đầu hí hoáy, tập trung làm đến tối muộn mới xong. Dịch Na vươn vai giãn cơ
“Cuối cùng cũng xong”
“Mệt thật”
Tiêu Quân cũng buông tay dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Cẩn Du xoay ghế nhìn cả ba cười điềm nhiên
“Các em vất vả rồi! Thầy có thông báo đây”
Anh đứng dậy
“Dự án xong sớm hơn dự kiến, các em làm tốt lắm. Thầy nhận được thông báo bản kế hoạch dự án đã được thông qua rồi. Tuần sau chúng ta sẽ trình bày nó
Nếu thành công thì dự án sẽ được đưa lên phía trên, tham dự một buổi thoại đàm lịch sử và sẽ có bằng chứng nhận dự án và được treo lên như một trong những dự án thành công trong nước”
Dịch Na và Mộc Nhĩ ồ lên phấn khích, Tiêu Quân cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ lịch sử của thời đại cậu từng sống lại có thể mang đến một thành công vang dội như vậy. Thông báo xong Cẩn Du cũng cho cả bọn về nhà, dù sao cũng muộn rồi. Tiêu Quân đeo giỏ chuẩn bị về, cậu nghe thấy tiếng Dịch Na phấn khích, có lẽ cô định rủ Mộc Nhĩ đi tăng hai chơi bù đắp sự vất vả bữa giờ, có vẻ Mộc Nhĩ không tình nguyện lắm và đòi về nghỉ ngơi. Tiêu Quân phải thừa nhận Dịch Na thừa nhiều năng lượng thật, chỉ khổ mỗi Mộc Nhĩ
“Tiêu Quân chờ chút”
Nghe tiếng Cẩn Du gọi, cậu quay lại nhìn
“Mai là ngày nghỉ, tôi nghĩ em nên đi khám bác sĩ đi”
“Anh..?”
“À tôi thấy em mệt mỏi do thiếu ngủ quá. Nếu không nhanh chóng giải quyết thì em sẽ mất tỉnh táo vào ban ngày đấy”
Tiêu Quân nhìn với vẻ không tình nguyện lắm. Tiêu Quân tiều tuỵ hơn cũng là lẽ đương nhiên, ngủ không an giấc, stress vì nhiệm vụ thiếu manh mối, stress thêm dự án câu lạc bộ mấy hôm nay, tinh thần sa sút là phải. Cậu cảm thấy Cẩn Du nói đúng, nhưng cậu không muốn thừa nhận chút nào
“Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi về uống thuốc ngủ là được”
Thấy Tiêu Quân bướng bỉnh rời đi, Cẩn Du không nhịn được mà kéo tay cậu lại
“Uống thứ đó không tốt chút nào”
“Sức khoẻ của tôi anh không cần lo”
Đôi bên giằng co mãi, Tiêu Quân sớm đã mệt lả người, còn phải đối thoại không mấy vui vẻ với Cẩn Du khiến tâm trạng cậu càng trở nên xấu hơn. Cẩn Du cứ giữ chặt Tiêu Quân không cho cậu đi, cứ như vậy chẳng thể về nhà được. Tiêu Quân hất mạnh tay khiến Cẩn Du hơi loạng choạng
“Bỏ ra!”
“A!!!”
Tiêu Quân cầm cổ tay bị ghì chặt của mình, vừa thở hổn hển vì dùng sức quá mạnh, cậu hơi thẩn thờ nhìn Cẩn Du
“Xin…xin lỗi”
Lúc này, hệ thống nhỏ như nhìn không nổi nữa, xuất hiện trước mặt Tiêu Quân chất vấn
[Kí chủ bạo lực quá]
“Này, đến ngươi cũng xỉa xói ta à?”
[Nam chính chỉ quan tâm sức khoẻ của kí chủ thôi, kí chủ cần gì gắt gỏng như vậy?]
“Ta…”
Tiêu Quân định nói lại thôi, tiểu hệ thống nói không sai, không hiểu vì sao cậu là dễ xúc động như vậy, thật không giống bản thân chút nào. Cẩn Du sau khi bị Tiêu Quân hất văng cũng ngồi dậy ui da vài tiếng, thấy cậu lại tranh cãi với không khí liền biết lại là thứ vô hình không xác định kia đang nói chuyện với Tiêu Quân. Nhiều lần anh để ý riết cũng quen, không lấy làm lạ gì lắm
“Chắc cái sinh vật vô hình đó đang bênh tôi rồi phải không?”
“Anh cũng quen quá mà”
Dừng một chút, Tiêu Quân lại nói
“Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi nóng nảy, anh không sao chứ?”
“Không sao, là lỗi của tôi khi giữ em lại. Em mệt rồi, về đi”
Tiêu Quân cũng hơi áy náy, nhìn Cẩn Du lưỡng lự
“Tôi không sao thật mà, em về đi”
“Vậy…chào”
Dứt lời cậu liền lao ra khỏi phòng câu lạc bộ. Cẩn Du nghe tiếng bước chân vội vã của Tiêu Quân nhỏ dần, cơ thể bỗng uể oải ngồi tựa vào chiếc ghế. Anh bỗng cảm thấy có lỗi vì đã khiến Tiêu Quân kích động, anh cũng lo cho sức khoẻ của Tiêu Quân, nếu cậu cứ mất ngủ mãi thì không ổn tí nào. Tiêu Quân có quá nhiều bí mật khiến Cẩn Du mỗi ngày không khỏi lo lắng. Lại nghĩ đến lúc Tiêu Quân nói chuyện giữa không khí, chắc chắn thứ vô hình đã nói gì đó trúng tim đen của Tiêu Quân mới khiến cậu không thể nói thêm được gì, đành cau có, nhăn mặt im lặng
Cẩn Du lại thở dài, hôm nay nhiều người thở dài thật. Anh chống cằm, mở điện thoại lên xem lại tấm ảnh đã chụp hồi sáng. Cài đặt hình nền xong xuôi, Cẩn Du ngắm nghía
“Tôi phải làm sao với em đây?”