Chương 22: Màu đen (04)
Khi người đàn ông mặc áo sơmi đen đẩy cửa bước vào, Lâm Thư Nhã biết màn kịch chính thức bắt đầu. Điều làm cô hơi buồn bực chính là khi người đàn ông bước vào, bốn cái cô gái kia làm điệu bộ giống hệt nhau, sửa sang lại đầu tóc, quần áo, cứ như là mèo thấy phomai vậy.
Ngài phomai trông khoảng 28, 29 tuổi, tóc đen gọn gàng tương xứng với chiếc áo sơmi đen anh mặc, cùng với khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn chung thuộc loại khó tiếp xúc. Cô hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông kia một cái, trong lòng Lâm Thư Nhã có tiếng thì thầm: Không phải chỉ là có một chút ngoại hình thôi sao?
Người đàn ông mắt kính vuông để giữa phòng một chiếc ghế cao. Anh ta ý bảo năm người các cô đi quanh chiếc ghế một vòng, đi điệu bộ bình thường như dáng vẻ hàng ngày.
Sau đó, người đàn ông mắt kính vuông lại dùng giọng điệu bạn bè thân thiết giải thích: "Mười lăm phút sau, sẽ chỉ còn một người ở lại. Bốn người kia sẽ được chúng tôi đưa về nhà và được trả thù lao hậu hĩnh. Tôi đảm bảo phần thù lao đó sẽ khiến các cô hài lòng."
Người đàn ông mắt kính vuông sau khi thu xếp xong xuôi, anh ta đi tới bên cạnh người đàn ông mặc áo sơmi đen.
Cô gái đầu tiên lên sân khấu biểu diễn những bước đi "thường ngày", tư thế cùng thần thái đều có thể so sánh với người mẫu sải bước trên sàn chữ T chuyên nghiệp. Vừa đi, cô ấy vừa nhìn người đàn ông mặc áo sơmi đen chăm chú. Ba cô gái tiếp theo cũng đi không khác người đầu tiên là bao, cứ như thể quên sạch cách đây mấy tiếng họ từng lên kế hoạch chạy trốn. Bộ dạng hiện giờ như thể muốn nói 'tuyển tôi đi, tôi là tốt nhất'.
Lâm Thư Nhã là người cuối cùng bước lên sân khấu. Tuy rằng cô không hiểu trò biểu diễn này có dụng ý gì, nhưng hẳn là nó rất quan trọng vì ngoại hình của cả năm người đều giống nhau.
Muốn đi kiểu bình thường hàng ngày phải không? Được, cô sẽ cho bọn họ nhìn ngắm bộ dạng một cô gái khuân vác hậu cần sau sân khấu.
Cô bước chân đi hình chữ bát, hơn nữa còn thô tục phủi phủi tay, đi một vòng quanh chiếc ghế cao.
Khi bước đến đoạn giữa, phải hướng mặt về phía hai người đàn ông, ánh mắt Lâm Thư Nhã quét qua người đàn ông mặc áo sơmi đen. Không phải chỉ là một khuôn mặt đẹp hay sao? Nhưng mặt có đẹp đến mấy cũng không bù nổi cho cái thái độ khó ưa kia.
Dần dần, bóng dáng cao lớn màu đen tiến đến gần, gần đến nỗi có thể thấy rõ từng cái lông mi. Đó là lần đầu Lâm Thư Nhã biết, hoá ra lông mi đàn ông cũng có thể đẹp đến thế.
Giây tiếp theo, cảm giác đau ê ẩm ở gáy nhanh chóng khiến Lâm Thư Nhã tỉnh ra, nhớ về ký ức mấy tiếng trước trong xe. Cô hung hăng trừng mắt với người đàn ông kia một cái.
Ừ, chiếc áo sơmi đen và cúc măng sét đều là hàng thủ công. Nghe nói, bộ dạng đen một màu như vậy chính là biểu hiện của người đàn ông cấm dục, sống vô cùng nguyên tắc, tự chủ rất cao.
Cấm dục?
Lâm Thư Nhã đầu óc suy nghĩ linh tinh, nhìn về phía người đàn ông có thân hình hoàn hảo đến mức bao nhiêu phụ nữ phải chảy nước miếng, cô nghiến răng nghiến lợi: Đi gặp quỷ đi.
Kết quả 'một lần thử kính' này khiến Lâm Thư Nhã há hốc mồm.
Mặt khác, bốn cô gái còn lại cầm thù lao rời đi. Xem bộ dạng bốn người ấy thì hẳn nó khiến họ vui lòng lắm. Chỉ là khi họ rời đi, ánh mắt còn lưu luyến trên người Lâm Thư Nhã. Điều này khiến cô cảm thấy mình như thể được mấy cô gái đó hâm mộ vậy.
Gặp quỷ rồi!
Cô vọt tới trước mặt người đàn ông mặc áo sơmi đen, vừa mới giơ tay ra đã bị một cánh tay khác ngăn lại. Chủ nhân của cánh tay đó là người đàn ông đeo kính vuông. Bị mắt kính đen tóm lấy tay rồi, không nghĩ tới bộ dạng thư sinh như vậy mà tay chân như xi măng cốt thép.
Lâm Thư Nhã thở ra một hơi: "Tôi nói này, ngài phomai...."
Cô nói một hơi ra lý do từ chối, vậy mà người đàn ông mặc áo sơmi đen nhăn mày thành chữ 'xuyên'. Động tác nho nhỏ này khiến dũng khí đang phồng to của Lâm Thư Nhã bẹp nhúm trong một giây.
Xem chừng thuyết phục ngài phomai không thành công. Vì ở đây cũng không có camera, Lâm Thư Nhã cất cao giọng mềm yếu của mình: "Vì sao lại chọn tôi?"
Câu trả lời là cái cụp mắt của người đàn ông. Lâm Thư Nhã lại có thêm cơ hội chiêm ngưỡng hàng lông mi tuyệt tác. Lần này giống như cái đau ở gáy không còn phát huy tác dụng. Đôi mắt của ai đó dán chặt lên mặt ngài phomai.
Cũng không biết là người đàn ông mắt kính vuông nhận ra điều gì, hoặc là anh ta có chuyện cần giải quyết, bỗng rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Lâm Thư Nhã và người đàn ông mặc áo sơmi đen.
"Tại sao lại chọn tôi?" Lâm Thư Nhã hỏi lại lần thứ hai.
Lâm Thư Nhã nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao túm bừa một người đi bộ ngoài đường cũng đẹp hơn cô nhiều, vậy mà cô bị giữ lại?
Câu trả lời vẫn là hàng mi run rẩy. Ánh mắt anh nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt cô khiến Lâm Thư Nhã theo bản năng bấu lấy quần áo trên người.
Sau đó, giọng nói như vậy, biểu cảm như vậy, ánh mắt như vậy, cùng với một khuôn mặt như trôi về miền ký ức xa xăm nào đó, làm Lâm Thư Nhã mơ màng.
"Bởi vì cô trừng mắt với tôi."
Người đàn ông mặc áo sơmi đen rời đi lúc nào? Người đàn ông mắt kính vuông quay lại phòng lúc nào? Lâm Thư Nhã không biết, cô như bị mất đi tri giác vậy.
Cho đến khi tiếng ho khan vang lên, Lâm Thư Nhã mới phục hồi được tinh thần. Lúc này, một bản hợp đồng đã nằm trong tay cô.
"Cô xem cái này một chút." Người đàn ông mắt kính vuông nói với cô.
Xem xong văn bản kia, Lâm Thư Nhã cảm thấy nhân sinh quan của mình được khai sáng, cái này có khác nào cô đang đóng một bộ phim lúc tám giờ tối.
Hợp đồng ghi rõ, trong vòng một tháng đến một tháng rưỡi nữa, cô phải ở đây ngốc nghếch cả ngày. Trong lúc này, điều duy nhất cô phải làm chính là ở cạnh người đàn ông kia....
Đúng rồi, ngài phomai ở trong hợp đồng biến thành "Ngài Lệ".
Trong một tháng hoặc một tháng rưỡi nữa, việc duy nhất Lâm Thư Nhã được yêu cầu chính là làm bạn gái của ngài Lệ, cùng anh ta tham gia các buổi yến tiệc. Cốt truyện này cũng thật cũ kỹ.
Chỉ là gần đây, một anh chàng tên Hank đang theo đuổi cô nồng nhiệt không biết giờ biến đi đâu mất. Hank là bạn trai của Lâm Thư Nhã, là diễn viên xiếc rắn ở đoàn xiếc Sun. Anh ta theo đuổi cô những ba năm, hai tháng trước Lâm Thư Nhã mới cùng anh ta xác định quan hệ hẹn hò.
Hank là người không dễ chọc. Anh ta là người đi theo đoàn xiếc lâu nhất, cũng là người duy nhất biết làm xiếc với rắn, được sư phụ rất yêu mến. Nếu không thấy cô đâu, nhất định Hank sẽ đem toàn bộ Las Vegas này xới tung lên, một tấc đất cũng không tha. Đây là điều khiến Lâm Thư Nhã trằn trọc suy nghĩ rất lâu.
Hợp đồng được đặt lại trên mặt bàn, Lâm Thư Nhã ôm cánh tay: "Kịch bản này xưa rồi."
Cứ như không nghe thấy lời cô nói, người đàn ông mắt kính vuông lại giải thích thêm một chút rằng cô chỉ cần làm theo lời trong hợp đồng viết thôi, những cái khác không cần lo lắng.
Bọn họ còn liên hệ được với cả sếp của cô ở đoàn xiếc, ông ta đã đồng ý. Cô có bao nhiêu bạn bè, người quen, kể cả chủ nhà thì bọn họ cũng đã chào hỏi qua. Người đàn ông mắt kính vuông lại cường điệu thêm, một tháng hay tháng rưỡi này với cô chỉ giống như một kỳ nghỉ thoải mái thôi.
Để biểu đạt thành ý, người đàn ông mắt kính vuông đưa cho Lâm Thư Nhã chiếc điện thoại di động. Cô đưa tay nhận chiếc di động, là một chiếc mới nhất, không chỉ có chức năng nghe gọi, còn có đủ loại tính năng giải trí khác, cô nhướn mày: "Các người không sợ tôi gọi điện báo án?"
Người đàn ông mắt kính vuông tiếp theo nói ra một cái tên khiến Lâm Thư Nhã hiểu ra, vì sao Hank không tìm được cô. Những người này còn biết cả những chuyện mà anh chàng Hank không biết nữa.
Lúc này, người đàn ông mắt kính vuông còn gợi nhớ Lâm Thư Nhã về những chuyến đi một tháng trước của mình: Chẳng hạn như cô đã đi Thuỵ Sĩ vài lần, hay là cô đã tham gia những bữa tiệc nào.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi khiến Lâm Thư Nhã không tự giác thẳng lưng, giơ tay lên sờ sờ khoé miệng đã mím đến gắt gao.
Người đàn ông mắt kính đen đưa cô một chiếc bút máy, miệng vẫn mở: "Cô kí tên một cái, một tháng chớp mắt cái liền qua. Chúng tôi đảm bảo một tháng sau cô đã trở về vị trí công tác trước đây."
Ký hợp đồng, sau đó cô vung tay lên, chiếc bút máy đã bị ném bay ra đất. Người đàn ông cầm một bản hợp đồng đi ra cửa, trước khi rời khỏi còn quay đầu lại: "Cô Lâm."
Cô Lâm đáp lại với biểu cảm 'Có chuyện gì thì nói, có rắm mau thả'.
"Đừng gọi ngài Lệ là 'ngài phomai', đây là lời khuyên của tôi dành cho cô." Mặt anh ta nghiêm túc.
"Anh không thấy mặt anh ta trắng như miếng phomai sao? Hơn nữa còn là loại phomai cao cấp." Lâm Thư Nhã biểu cảm nghiêm túc, "Đây chính là lời khen đấy!"
Cô tin rằng rất nhiều phụ nữ phải đố kị với làn da của anh ta, Lâm Thư Nhã cũng thuộc số đó. Bởi da anh ta bóng loáng mịn màng như thể dùng photoshop vậy.
Người đàn ông mắt kính vuông không còn gì để nói, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Thư Nhã.
Phòng rộng này khoảng 200 mét vuông, cái gì cũng có đủ. Phòng ngủ, phòng khách, phòng giải trí đều trang bị đầy đủ mọi thứ, muốn ở đây một tháng hẳn cũng không chán lắm nhỉ?
Cô mở cửa phòng ngủ, một bên phòng toàn là gương.
Cô gái trong gương này vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Lông mi hơi dài hơn bình thường một chút, đôi mắt cũng lớn hơn mắt người thường một chút. Ồ, giống như hình ảnh những cô gái còn lại được trang điểm. Cặp mắt được trang điểm trong gương sẽ khiến người ta cảm thấy đôi lúc khoé mắt sẽ cong lên, giống như giây tiếp theo trên khuôn mặt sẽ nở một nụ cười.
Không không, cô đâu phải là cô gái hay cười. Khuôn mặt trong gương có đẹp tới đâu thì cũng chỉ là hình mẫu do chuyên viên trang điểm tạo ra. Cô hung hăng trừng mắt chính mình trong gương.
Trừng mắt xong, trong đầu cô có một giọng nói: "Bởi vì cô trừng mắt với tôi."
Điên rồi, điên thật rồi. Hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ, trong lòng cô nhắc đi nhắc lại. Cô định xoay lưng lại với bức tường kính, nhưng tay không kìm được chạm vào khuôn mặt trong gương. Khi tay chạm vào gương, cô không biết hơi ấm trên đấy là do ấm áp từ bàn tay mình truyền sang hay từ khuôn mặt trong gương nữa.
Nằm lên giường, Lâm Thư Nhã nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Người đàn ông mắt kính vuông đã nói, một tháng sẽ trôi qua rất nhanh. Trước mắt điều cô nên làm là điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt, chỉ mong một tháng sau cô có thể trở về cuộc sống bình thường đúng như những gì anh ta hứa.
Một tháng rất nhanh trôi qua, thời hạn trong hợp đồng nháy mắt đã sắp tới.
Buổi tối ngày thứ 26, Lâm Thư Nhã nhận được cuộc điện thoại lần thứ năm của người đàn ông mắt kính vuông: "Ngài Lệ ngày mai sẽ tham gia một bữa tiệc sinh nhật bạn. Ngài Lệ sẽ mặc lễ phục màu đen."
Ý anh ta rất rõ ràng: Ngày mai ngài Lệ yêu cầu cô tham dự bữa tiệc cùng, hơn nữa hôm nay cô phải chuẩn bị lễ phục thật tốt.
Tờ mờ sáng Lâm Thư Nhã mới chợp mắt được một chút, nhưng cô mơ phải một giấc mộng kì lạ.
Lâm Thư Nhã không nhớ đây là lần thứ mấy mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa lớn căn nhà vẫn đóng chặt, không có xe nào đi vào. Song song với một hàng cây cọ là tường vây. Trên tường phảng phất màu trời lúc hoàng hôn ở Las Vegas, khiến người ta nhìn say mê.
Tối qua, người đàn ông mắt kính vuông nói chuyện đã ngầm ám chỉ rằng nếu không có gì xảy ra thì tuần sau cô sẽ được tự do, đây vẫn là điều Lâm Thư Nhã luôn hy vọng.
Nhưng điều ấy cũng khiến cô trằn trọc trắng đêm. Là bởi vì hưng phấn sao? Ai biết được chứ?
5 giờ, lúc trước anh ta nói là 4 rưỡi sẽ đến, họ muộn nửa tiếng rồi.
Ánh mắt cô lần nữa nhìn ra cửa sổ. Cuối cùng điều cô chờ đợi cũng đến.
Cửa lớn mở ra, ba chiếc xe hơi màu đen nối đuôi nhau chạy vào, giống như bốn lần trước chúng tới, không một tiếng động. Cuối cùng Lâm Thư Nhã dừng mắt ở chiếc xe đi giữa, nhìn nó đi một đường đến dưới trước cửa sổ phòng cô.
Ba chiếc xe mới dừng lại, điện thoại trong phòng vang lên.
Đó là lời nhắc nhở Lâm Thư Nhã đã đến giờ. Cô cầm túi lên, nghĩ nghĩ gì đó, cô lại quay lại trước gương. Khuôn mặt trong gương không khác bốn lần trước. Dưới tài nghệ cao siêu của chuyên viên trang điểm, đôi mắt cô biến thành một đôi mắt hạnh to tròn.
Chính vì đôi mắt đó mà Lâm Thư Nhã đôi lúc tưởng mình trong gương đang cười.
Không không, cô không phải cô gái thích cười. Nhìn khuôn mặt trong gương, cô dừng mắt lại trên đôi môi. Ma xui quỷ khiến làm cô cầm lấy thỏi son.
Đi trước Lâm Thư Nhã là một cô gái trẻ cao gầy, có cái tên như người Thái Lan. Lâm Thư Nhã cũng mới biết tên cô ấy là Natacha. Mỗi lần Lâm Thư Nhã ra khỏi phòng, cô ấy đều đi theo sau cô. Dễ nghe thì là đảm bảo an toàn cho cô, nhưng thực chất là giám sát nhất cử nhất động.
Giống như bốn lần trước, Natacha sẽ dừng ở cửa xe phía sau, khi Lâm Thư Nhã chỉ còn cách ba bước, cô ấy sẽ mở cửa xe. Hôm nay khi ngồi vào trong xe, không biết vì sao Lâm Thư Nhã cảm thấy chân run, theo thói quen cô bặm bặm môi.
Mới vừa rồi nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên cửa sổ xe, cô chú ý màu môi của mình. Bốn lần trước đều là màu hồng nhuận, lần này có phần hơi chói mắt.
Cửa xe đóng lại, xe chậm rãi khởi động.
Người được người đàn ông mắt kính vuông gọi là ngài Lệ đang ngồi ở bên trái xe hàng ghế sau. Lâm Thư Nhã ngồi ở bên phải. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài chục centimet.
Xe đi ra khỏi bức tường, rồi băng qua những con đường rộn ràng nhất Las Vegas. Từ đầu đến cuối ánh mắt người đàn ông đều đặt ở cảnh bên đường.
Cũng không hiểu sao, tự dưng Lâm Thư Nhã ho khan một tiếng.
Người ngồi cạnh vẫn giữ nguyên tư thế. Lần thư hai ho khan, ý cô đã rõ ràng, 'Này, đừng có xem tôi là không khí chứ'.
Bốn lần trước, Lâm Thư Nhã đều tận lực đóng vai không khí.
Lần thứ hai ho khan đã thành công khiến cho người đàn ông quay mặt lại.
Ánh mắt anh ta lập tức dừng ở môi cô, trong đầu Lâm Thư Nhã xuất hiện vài tiếng 'bang bang' khiến cô dựng người lên. Hai mươi tư năm qua cô chưa từng trải cảm xúc như hiện giờ.
Đều tại giấc mộng đêm qua, trong giấc mơ, Lâm Thư Nhã phát hiện người hôn cô đến thất điên bát đảo không phải là Hank, mà là người đang ngồi cạnh cô lúc này đây.
Trước đây, có một tối cô còn đảm bảo với Hank rằng một tuần nữa thôi cô sẽ trở về.
Trong lòng cô thầm kêu to: thánh mẫu Maria mau tới cứu con! Cô nghĩ cảm giác vừa rồi của mình là vì không khí.... không khí trong xe....
"Màu son xấu chết." Ánh mắt không rời khỏi môi cô, người đàn ông lạnh lùng ra lệnh: "Lau."
Sau đó Lâm Thư Nhã nghe giọng mình nói: "Cô ấy rất ghét màu son này sao?"
Sau vài lần, Lâm Thư Nhã đã đoán được rằng, hiện giờ cô đang đóng vai một người con gái khác, chỉ mong lần này cô không đoán sai.
Lâm Thư Nhã chắc chắn rằng cô ấy còn có một đôi mắt hạnh biết cười.
- -
Ngài phomai trông khoảng 28, 29 tuổi, tóc đen gọn gàng tương xứng với chiếc áo sơmi đen anh mặc, cùng với khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn chung thuộc loại khó tiếp xúc. Cô hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông kia một cái, trong lòng Lâm Thư Nhã có tiếng thì thầm: Không phải chỉ là có một chút ngoại hình thôi sao?
Người đàn ông mắt kính vuông để giữa phòng một chiếc ghế cao. Anh ta ý bảo năm người các cô đi quanh chiếc ghế một vòng, đi điệu bộ bình thường như dáng vẻ hàng ngày.
Sau đó, người đàn ông mắt kính vuông lại dùng giọng điệu bạn bè thân thiết giải thích: "Mười lăm phút sau, sẽ chỉ còn một người ở lại. Bốn người kia sẽ được chúng tôi đưa về nhà và được trả thù lao hậu hĩnh. Tôi đảm bảo phần thù lao đó sẽ khiến các cô hài lòng."
Người đàn ông mắt kính vuông sau khi thu xếp xong xuôi, anh ta đi tới bên cạnh người đàn ông mặc áo sơmi đen.
Cô gái đầu tiên lên sân khấu biểu diễn những bước đi "thường ngày", tư thế cùng thần thái đều có thể so sánh với người mẫu sải bước trên sàn chữ T chuyên nghiệp. Vừa đi, cô ấy vừa nhìn người đàn ông mặc áo sơmi đen chăm chú. Ba cô gái tiếp theo cũng đi không khác người đầu tiên là bao, cứ như thể quên sạch cách đây mấy tiếng họ từng lên kế hoạch chạy trốn. Bộ dạng hiện giờ như thể muốn nói 'tuyển tôi đi, tôi là tốt nhất'.
Lâm Thư Nhã là người cuối cùng bước lên sân khấu. Tuy rằng cô không hiểu trò biểu diễn này có dụng ý gì, nhưng hẳn là nó rất quan trọng vì ngoại hình của cả năm người đều giống nhau.
Muốn đi kiểu bình thường hàng ngày phải không? Được, cô sẽ cho bọn họ nhìn ngắm bộ dạng một cô gái khuân vác hậu cần sau sân khấu.
Cô bước chân đi hình chữ bát, hơn nữa còn thô tục phủi phủi tay, đi một vòng quanh chiếc ghế cao.
Khi bước đến đoạn giữa, phải hướng mặt về phía hai người đàn ông, ánh mắt Lâm Thư Nhã quét qua người đàn ông mặc áo sơmi đen. Không phải chỉ là một khuôn mặt đẹp hay sao? Nhưng mặt có đẹp đến mấy cũng không bù nổi cho cái thái độ khó ưa kia.
Dần dần, bóng dáng cao lớn màu đen tiến đến gần, gần đến nỗi có thể thấy rõ từng cái lông mi. Đó là lần đầu Lâm Thư Nhã biết, hoá ra lông mi đàn ông cũng có thể đẹp đến thế.
Giây tiếp theo, cảm giác đau ê ẩm ở gáy nhanh chóng khiến Lâm Thư Nhã tỉnh ra, nhớ về ký ức mấy tiếng trước trong xe. Cô hung hăng trừng mắt với người đàn ông kia một cái.
Ừ, chiếc áo sơmi đen và cúc măng sét đều là hàng thủ công. Nghe nói, bộ dạng đen một màu như vậy chính là biểu hiện của người đàn ông cấm dục, sống vô cùng nguyên tắc, tự chủ rất cao.
Cấm dục?
Lâm Thư Nhã đầu óc suy nghĩ linh tinh, nhìn về phía người đàn ông có thân hình hoàn hảo đến mức bao nhiêu phụ nữ phải chảy nước miếng, cô nghiến răng nghiến lợi: Đi gặp quỷ đi.
Kết quả 'một lần thử kính' này khiến Lâm Thư Nhã há hốc mồm.
Mặt khác, bốn cô gái còn lại cầm thù lao rời đi. Xem bộ dạng bốn người ấy thì hẳn nó khiến họ vui lòng lắm. Chỉ là khi họ rời đi, ánh mắt còn lưu luyến trên người Lâm Thư Nhã. Điều này khiến cô cảm thấy mình như thể được mấy cô gái đó hâm mộ vậy.
Gặp quỷ rồi!
Cô vọt tới trước mặt người đàn ông mặc áo sơmi đen, vừa mới giơ tay ra đã bị một cánh tay khác ngăn lại. Chủ nhân của cánh tay đó là người đàn ông đeo kính vuông. Bị mắt kính đen tóm lấy tay rồi, không nghĩ tới bộ dạng thư sinh như vậy mà tay chân như xi măng cốt thép.
Lâm Thư Nhã thở ra một hơi: "Tôi nói này, ngài phomai...."
Cô nói một hơi ra lý do từ chối, vậy mà người đàn ông mặc áo sơmi đen nhăn mày thành chữ 'xuyên'. Động tác nho nhỏ này khiến dũng khí đang phồng to của Lâm Thư Nhã bẹp nhúm trong một giây.
Xem chừng thuyết phục ngài phomai không thành công. Vì ở đây cũng không có camera, Lâm Thư Nhã cất cao giọng mềm yếu của mình: "Vì sao lại chọn tôi?"
Câu trả lời là cái cụp mắt của người đàn ông. Lâm Thư Nhã lại có thêm cơ hội chiêm ngưỡng hàng lông mi tuyệt tác. Lần này giống như cái đau ở gáy không còn phát huy tác dụng. Đôi mắt của ai đó dán chặt lên mặt ngài phomai.
Cũng không biết là người đàn ông mắt kính vuông nhận ra điều gì, hoặc là anh ta có chuyện cần giải quyết, bỗng rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Lâm Thư Nhã và người đàn ông mặc áo sơmi đen.
"Tại sao lại chọn tôi?" Lâm Thư Nhã hỏi lại lần thứ hai.
Lâm Thư Nhã nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao túm bừa một người đi bộ ngoài đường cũng đẹp hơn cô nhiều, vậy mà cô bị giữ lại?
Câu trả lời vẫn là hàng mi run rẩy. Ánh mắt anh nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt cô khiến Lâm Thư Nhã theo bản năng bấu lấy quần áo trên người.
Sau đó, giọng nói như vậy, biểu cảm như vậy, ánh mắt như vậy, cùng với một khuôn mặt như trôi về miền ký ức xa xăm nào đó, làm Lâm Thư Nhã mơ màng.
"Bởi vì cô trừng mắt với tôi."
Người đàn ông mặc áo sơmi đen rời đi lúc nào? Người đàn ông mắt kính vuông quay lại phòng lúc nào? Lâm Thư Nhã không biết, cô như bị mất đi tri giác vậy.
Cho đến khi tiếng ho khan vang lên, Lâm Thư Nhã mới phục hồi được tinh thần. Lúc này, một bản hợp đồng đã nằm trong tay cô.
"Cô xem cái này một chút." Người đàn ông mắt kính vuông nói với cô.
Xem xong văn bản kia, Lâm Thư Nhã cảm thấy nhân sinh quan của mình được khai sáng, cái này có khác nào cô đang đóng một bộ phim lúc tám giờ tối.
Hợp đồng ghi rõ, trong vòng một tháng đến một tháng rưỡi nữa, cô phải ở đây ngốc nghếch cả ngày. Trong lúc này, điều duy nhất cô phải làm chính là ở cạnh người đàn ông kia....
Đúng rồi, ngài phomai ở trong hợp đồng biến thành "Ngài Lệ".
Trong một tháng hoặc một tháng rưỡi nữa, việc duy nhất Lâm Thư Nhã được yêu cầu chính là làm bạn gái của ngài Lệ, cùng anh ta tham gia các buổi yến tiệc. Cốt truyện này cũng thật cũ kỹ.
Chỉ là gần đây, một anh chàng tên Hank đang theo đuổi cô nồng nhiệt không biết giờ biến đi đâu mất. Hank là bạn trai của Lâm Thư Nhã, là diễn viên xiếc rắn ở đoàn xiếc Sun. Anh ta theo đuổi cô những ba năm, hai tháng trước Lâm Thư Nhã mới cùng anh ta xác định quan hệ hẹn hò.
Hank là người không dễ chọc. Anh ta là người đi theo đoàn xiếc lâu nhất, cũng là người duy nhất biết làm xiếc với rắn, được sư phụ rất yêu mến. Nếu không thấy cô đâu, nhất định Hank sẽ đem toàn bộ Las Vegas này xới tung lên, một tấc đất cũng không tha. Đây là điều khiến Lâm Thư Nhã trằn trọc suy nghĩ rất lâu.
Hợp đồng được đặt lại trên mặt bàn, Lâm Thư Nhã ôm cánh tay: "Kịch bản này xưa rồi."
Cứ như không nghe thấy lời cô nói, người đàn ông mắt kính vuông lại giải thích thêm một chút rằng cô chỉ cần làm theo lời trong hợp đồng viết thôi, những cái khác không cần lo lắng.
Bọn họ còn liên hệ được với cả sếp của cô ở đoàn xiếc, ông ta đã đồng ý. Cô có bao nhiêu bạn bè, người quen, kể cả chủ nhà thì bọn họ cũng đã chào hỏi qua. Người đàn ông mắt kính vuông lại cường điệu thêm, một tháng hay tháng rưỡi này với cô chỉ giống như một kỳ nghỉ thoải mái thôi.
Để biểu đạt thành ý, người đàn ông mắt kính vuông đưa cho Lâm Thư Nhã chiếc điện thoại di động. Cô đưa tay nhận chiếc di động, là một chiếc mới nhất, không chỉ có chức năng nghe gọi, còn có đủ loại tính năng giải trí khác, cô nhướn mày: "Các người không sợ tôi gọi điện báo án?"
Người đàn ông mắt kính vuông tiếp theo nói ra một cái tên khiến Lâm Thư Nhã hiểu ra, vì sao Hank không tìm được cô. Những người này còn biết cả những chuyện mà anh chàng Hank không biết nữa.
Lúc này, người đàn ông mắt kính vuông còn gợi nhớ Lâm Thư Nhã về những chuyến đi một tháng trước của mình: Chẳng hạn như cô đã đi Thuỵ Sĩ vài lần, hay là cô đã tham gia những bữa tiệc nào.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi khiến Lâm Thư Nhã không tự giác thẳng lưng, giơ tay lên sờ sờ khoé miệng đã mím đến gắt gao.
Người đàn ông mắt kính đen đưa cô một chiếc bút máy, miệng vẫn mở: "Cô kí tên một cái, một tháng chớp mắt cái liền qua. Chúng tôi đảm bảo một tháng sau cô đã trở về vị trí công tác trước đây."
Ký hợp đồng, sau đó cô vung tay lên, chiếc bút máy đã bị ném bay ra đất. Người đàn ông cầm một bản hợp đồng đi ra cửa, trước khi rời khỏi còn quay đầu lại: "Cô Lâm."
Cô Lâm đáp lại với biểu cảm 'Có chuyện gì thì nói, có rắm mau thả'.
"Đừng gọi ngài Lệ là 'ngài phomai', đây là lời khuyên của tôi dành cho cô." Mặt anh ta nghiêm túc.
"Anh không thấy mặt anh ta trắng như miếng phomai sao? Hơn nữa còn là loại phomai cao cấp." Lâm Thư Nhã biểu cảm nghiêm túc, "Đây chính là lời khen đấy!"
Cô tin rằng rất nhiều phụ nữ phải đố kị với làn da của anh ta, Lâm Thư Nhã cũng thuộc số đó. Bởi da anh ta bóng loáng mịn màng như thể dùng photoshop vậy.
Người đàn ông mắt kính vuông không còn gì để nói, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Thư Nhã.
Phòng rộng này khoảng 200 mét vuông, cái gì cũng có đủ. Phòng ngủ, phòng khách, phòng giải trí đều trang bị đầy đủ mọi thứ, muốn ở đây một tháng hẳn cũng không chán lắm nhỉ?
Cô mở cửa phòng ngủ, một bên phòng toàn là gương.
Cô gái trong gương này vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Lông mi hơi dài hơn bình thường một chút, đôi mắt cũng lớn hơn mắt người thường một chút. Ồ, giống như hình ảnh những cô gái còn lại được trang điểm. Cặp mắt được trang điểm trong gương sẽ khiến người ta cảm thấy đôi lúc khoé mắt sẽ cong lên, giống như giây tiếp theo trên khuôn mặt sẽ nở một nụ cười.
Không không, cô đâu phải là cô gái hay cười. Khuôn mặt trong gương có đẹp tới đâu thì cũng chỉ là hình mẫu do chuyên viên trang điểm tạo ra. Cô hung hăng trừng mắt chính mình trong gương.
Trừng mắt xong, trong đầu cô có một giọng nói: "Bởi vì cô trừng mắt với tôi."
Điên rồi, điên thật rồi. Hôm nay đúng là một ngày kỳ lạ, trong lòng cô nhắc đi nhắc lại. Cô định xoay lưng lại với bức tường kính, nhưng tay không kìm được chạm vào khuôn mặt trong gương. Khi tay chạm vào gương, cô không biết hơi ấm trên đấy là do ấm áp từ bàn tay mình truyền sang hay từ khuôn mặt trong gương nữa.
Nằm lên giường, Lâm Thư Nhã nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Người đàn ông mắt kính vuông đã nói, một tháng sẽ trôi qua rất nhanh. Trước mắt điều cô nên làm là điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt, chỉ mong một tháng sau cô có thể trở về cuộc sống bình thường đúng như những gì anh ta hứa.
Một tháng rất nhanh trôi qua, thời hạn trong hợp đồng nháy mắt đã sắp tới.
Buổi tối ngày thứ 26, Lâm Thư Nhã nhận được cuộc điện thoại lần thứ năm của người đàn ông mắt kính vuông: "Ngài Lệ ngày mai sẽ tham gia một bữa tiệc sinh nhật bạn. Ngài Lệ sẽ mặc lễ phục màu đen."
Ý anh ta rất rõ ràng: Ngày mai ngài Lệ yêu cầu cô tham dự bữa tiệc cùng, hơn nữa hôm nay cô phải chuẩn bị lễ phục thật tốt.
Tờ mờ sáng Lâm Thư Nhã mới chợp mắt được một chút, nhưng cô mơ phải một giấc mộng kì lạ.
Lâm Thư Nhã không nhớ đây là lần thứ mấy mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa lớn căn nhà vẫn đóng chặt, không có xe nào đi vào. Song song với một hàng cây cọ là tường vây. Trên tường phảng phất màu trời lúc hoàng hôn ở Las Vegas, khiến người ta nhìn say mê.
Tối qua, người đàn ông mắt kính vuông nói chuyện đã ngầm ám chỉ rằng nếu không có gì xảy ra thì tuần sau cô sẽ được tự do, đây vẫn là điều Lâm Thư Nhã luôn hy vọng.
Nhưng điều ấy cũng khiến cô trằn trọc trắng đêm. Là bởi vì hưng phấn sao? Ai biết được chứ?
5 giờ, lúc trước anh ta nói là 4 rưỡi sẽ đến, họ muộn nửa tiếng rồi.
Ánh mắt cô lần nữa nhìn ra cửa sổ. Cuối cùng điều cô chờ đợi cũng đến.
Cửa lớn mở ra, ba chiếc xe hơi màu đen nối đuôi nhau chạy vào, giống như bốn lần trước chúng tới, không một tiếng động. Cuối cùng Lâm Thư Nhã dừng mắt ở chiếc xe đi giữa, nhìn nó đi một đường đến dưới trước cửa sổ phòng cô.
Ba chiếc xe mới dừng lại, điện thoại trong phòng vang lên.
Đó là lời nhắc nhở Lâm Thư Nhã đã đến giờ. Cô cầm túi lên, nghĩ nghĩ gì đó, cô lại quay lại trước gương. Khuôn mặt trong gương không khác bốn lần trước. Dưới tài nghệ cao siêu của chuyên viên trang điểm, đôi mắt cô biến thành một đôi mắt hạnh to tròn.
Chính vì đôi mắt đó mà Lâm Thư Nhã đôi lúc tưởng mình trong gương đang cười.
Không không, cô không phải cô gái thích cười. Nhìn khuôn mặt trong gương, cô dừng mắt lại trên đôi môi. Ma xui quỷ khiến làm cô cầm lấy thỏi son.
Đi trước Lâm Thư Nhã là một cô gái trẻ cao gầy, có cái tên như người Thái Lan. Lâm Thư Nhã cũng mới biết tên cô ấy là Natacha. Mỗi lần Lâm Thư Nhã ra khỏi phòng, cô ấy đều đi theo sau cô. Dễ nghe thì là đảm bảo an toàn cho cô, nhưng thực chất là giám sát nhất cử nhất động.
Giống như bốn lần trước, Natacha sẽ dừng ở cửa xe phía sau, khi Lâm Thư Nhã chỉ còn cách ba bước, cô ấy sẽ mở cửa xe. Hôm nay khi ngồi vào trong xe, không biết vì sao Lâm Thư Nhã cảm thấy chân run, theo thói quen cô bặm bặm môi.
Mới vừa rồi nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên cửa sổ xe, cô chú ý màu môi của mình. Bốn lần trước đều là màu hồng nhuận, lần này có phần hơi chói mắt.
Cửa xe đóng lại, xe chậm rãi khởi động.
Người được người đàn ông mắt kính vuông gọi là ngài Lệ đang ngồi ở bên trái xe hàng ghế sau. Lâm Thư Nhã ngồi ở bên phải. Khoảng cách giữa hai người chỉ là vài chục centimet.
Xe đi ra khỏi bức tường, rồi băng qua những con đường rộn ràng nhất Las Vegas. Từ đầu đến cuối ánh mắt người đàn ông đều đặt ở cảnh bên đường.
Cũng không hiểu sao, tự dưng Lâm Thư Nhã ho khan một tiếng.
Người ngồi cạnh vẫn giữ nguyên tư thế. Lần thư hai ho khan, ý cô đã rõ ràng, 'Này, đừng có xem tôi là không khí chứ'.
Bốn lần trước, Lâm Thư Nhã đều tận lực đóng vai không khí.
Lần thứ hai ho khan đã thành công khiến cho người đàn ông quay mặt lại.
Ánh mắt anh ta lập tức dừng ở môi cô, trong đầu Lâm Thư Nhã xuất hiện vài tiếng 'bang bang' khiến cô dựng người lên. Hai mươi tư năm qua cô chưa từng trải cảm xúc như hiện giờ.
Đều tại giấc mộng đêm qua, trong giấc mơ, Lâm Thư Nhã phát hiện người hôn cô đến thất điên bát đảo không phải là Hank, mà là người đang ngồi cạnh cô lúc này đây.
Trước đây, có một tối cô còn đảm bảo với Hank rằng một tuần nữa thôi cô sẽ trở về.
Trong lòng cô thầm kêu to: thánh mẫu Maria mau tới cứu con! Cô nghĩ cảm giác vừa rồi của mình là vì không khí.... không khí trong xe....
"Màu son xấu chết." Ánh mắt không rời khỏi môi cô, người đàn ông lạnh lùng ra lệnh: "Lau."
Sau đó Lâm Thư Nhã nghe giọng mình nói: "Cô ấy rất ghét màu son này sao?"
Sau vài lần, Lâm Thư Nhã đã đoán được rằng, hiện giờ cô đang đóng vai một người con gái khác, chỉ mong lần này cô không đoán sai.
Lâm Thư Nhã chắc chắn rằng cô ấy còn có một đôi mắt hạnh biết cười.
- -