Chương 38: Giãy giụa (2015)
Nước chảy xuống dọc theo hai cơ thể đang dính chặt vào nhau.
Khi lưng Liên Kiều chạm mặt nước, cô mở to mắt, hai khuôn mặt cách nhau ở khoảng cách gãi đúng chỗ ngứa. Đây là căn phòng gần bầu trời Las Vegas nhất, nơi có thành phố mọc lên giữa sa mạc khắc nghiệt, nhưng cũng là nơi đẹp nhất để ngắm những vì tinh tú trên bầu trời đêm.
Trong nháy mắt khi cả hai cơ thể nặng nề ngã xuống nước, khi tiếng gọi 'Artenza' từ miệng cô phát ra, cô phát hiện sự si mê trong đáy mắt anh. Chân cô càng quấn chặt lấy vòng eo rắn chắc, giây phút ấy cô rất muốn...
Cứ như vậy đi, cô dâng lên đôi môi căng mọng của mình, đôi tay quấn lấy cổ anh càng thêm vấn vít, đôi chân dài quấn chặt lấy người anh hơn. Bàn tay nhỏ mò mẫm xuống dưới xương sườn anh, dùng cơ thể mềm mại của mình cọ xát lên cơ thể rắn rỏi, đến khi anh phải thở từng đợt hổn hển, rồi cô dùng góc mặt khiêu gợi nhất, đằm thắm nhất mời gọi anh.
Là Hứa Qua thì sao, mà không phải Hứa Qua thì sao? Quan trọng là cô có thể ở gần anh, đắm chìm cùng anh. Cô nhắm mắt lại, cố gắng dùng môi mình tìm kiếm môi của Lệ Liệt Nông.
Nhưng khi tiếng nước nặng nề tung toé ra ngoài, khi cả hai cơ thể quấn lấy nhau, làn nước lạnh thức tỉnh lý trí của Liên Kiều, cô lập tức quay mặt đi.
Không, không, không phải, cô không phải là Hứa Qua, cô là Liên Kiều. Cho dù là hai cơ thể có giống nhau như đúc nhưng vẫn là hai người hoàn toàn khác biệt.
Thời gian cơ thể từ mặt nước rơi xuống đáy bồn tắm chỉ mất vài tích tắc ngắn ngủi, nhưng chính trong khoảng thời gian tính bằng phần giây ấy, Liên Kiều cảm giác như mình đã già đi vài tuổi. Đầu tiên chân cô buông ra, sau đó là tay, khuôn mặt có phần bầu bĩnh của cô vươn lên trên mặt nước, nhìn thẳng vào anh.
Thân thủ nhanh nhẹn của nhà lãnh đạo tổ chức 1942 thể hiện khả năng phản xạ siêu tốc, anh lập tức đứng thẳng dậy. Trên trần nhà màu xanh đen cùng với sao trời điểm xuyết, màu lam Lucifer đứng đó.
Giọt nước trôi xuống từ khoé mắt cô nhanh chóng hoà vào hàng ngàn hàng vạn giọt nước trong bồn tắm. Cô thu chân lại, quay mặt đi, cơ thể uyển chuyển vươn ra góc khác của bồn tắm rộng rồi trồi lên mặt nước, dựa vào cạnh bồn tắm cười vui vẻ: "Anh lại tức giận rồi?"
Người đàn ông quần áo ướt sũng kia vẫn đứng như pho tượng.
Thật mất mặt, cô làm bộ sửa sang lại đầu tóc. Không biết có phải do cô dùng sức quá mạnh không mà 'xoạt', toàn bộ tóc giả rơi xuống.
Xấu hổ quá trời ơi. Khi Liên Kiều còn đang rối rắm không biết nên để tóc giả vừa rơi xuống vào chỗ nào, vứt đi đâu thì Lệ Liệt Nông đã làm thay cô. Bộ tóc giả nhanh chóng nằm gọn trong thùng rác.
Tên đàn ông thối này, cô vất vả mãi mới mua được, rồi cất công tìm chỗ giấu để có ngày mang ra dùng.
"Cho em nửa tiếng tự tắm sạch sẽ từ đầu đến chân đi." Giọng Lệ Liệt Nông vẫn tràn đầy sự cảnh cáo.
Nhưng Liên Kiều chả quan tâm, điều duy nhất cô để ý chính là lần này anh không gọi cả họ cả tên cô ra. Nghe nói phụ nữ khi đứng trước mặt người đàn ông mình yêu luôn để ý rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt.
Nói xong câu đó, Lệ Liệt Nông rời khỏi phòng tắm.
Cô gác cằm lên bồn tắm, nhìn bóng dáng rời đi của Lệ Liệt Nông, một bên thưởng thức bộ vest bị dính nước ướt nhẹp phác hoạ cơ thể hoàn mĩ của anh, một bên lười biếng nói: "Lệ Liệt Nông, để em đoán xem vì sao ban nãy anh không chịu để em bật đèn."
Lời cô nói ra không làm bước chân anh dừng lại, cũng không khiến anh bước nhanh hơn, bóng dáng đó vẫn bình tĩnh như vậy, tựa như những gì cô nói là không khí.
Tay cô tức giận đập thụp xuống nước.
Ba lần cô muốn bật đèn, nhưng cả ba lần đều bị ngăn lại đều vì một nguyên nhân rất đơn giản, anh không thể nhẫn tâm với Hứa Qua, nhưng với Liên Kiều thì có thể.
Trong bóng tối, cô là Liên Kiều, nhưng khi mở đèn lên thì đó là Hứa Qua.
Lúc đó, anh nhấn giọng gọi tên cô, dùng cách đó để nhắc nhở chính anh, người phụ nữ đối diện là Liên Kiều. Nghĩ vậy Liên Kiều không giấu được sự đắc ý, cô đang suy nghĩ có nên đi học một khoá tâm lý học hay không.
Phục vụ khách sạn mang đến một bộ quần áo sạch sẽ. Chờ người phục vụ đi rồi, Liên Kiều thuận tay thả bộ quần áo, chúng nhanh chóng hút nước và chìm xuống đáy bồn tắm.
Chỉ đến khi đồng hồ chỉ ba giờ hai mươi phút, Liên Kiều mới hài lòng với cách trang điểm hiện tại của mình. Cô một chút cũng không muốn thay đồ, dù cô biết, nhất định sau vài phút nữa khi ông Lệ tới kiểm tra sẽ thật sự nổi giận.
Chúa của con ơi, tại sao người làm đúng nhiệm vụ, không chịu nghe thấy lời khẩn cầu của con vậy?!
Vài phút sau, Liên Kiều như ý nguyện nhìn thấy cái nhăn mày trên khuôn mặt đẹp trai của Lệ Liệt Nông. Trong lòng cô thở dài: Nếu anh biết lúc anh nhăn mày mê người thế nào, nhất định anh sẽ lấy nó ra làm một loại vũ khí cho mình.
Lưng anh hơi cúi xuống, vươn đến gần Liên Kiều. Hai tay cô chống ở cạnh bồn tắm, ngẩng mặt nhìn anh: "Làm sao bây giờ? Ngài Lệ, chỉ là em thích bộ quần áo này thôi mà."
Người này trước sau đều coi lời nói cô như gió thoảng bên tai, anh lôi di động ra, nhét vào tay cô: "Bố cô gọi đến."
Câu nói của Lệ Liệt Nông khiến Liên Kiều sợ tới mức cơ thể thiếu chút nữa mất thăng bằng ngã xuống bồn tắm đằng sau. Trong lòng cô hoang mang rối loạn, nhanh chóng nhặt bộ quần áo người phục vụ ban nãy mang đến, vội vàng che chúng lên 'cảnh xuân' trước ngực.
Điều chỉnh tốt bản thân, Liên Kiều mới phát hiện cô bị Lệ Liệt Nông lừa, thật ra di động làm gì có ai gọi. Vì thế cô trừng mắt với anh.
"Lúc nãy bố cô gọi cho cô thật, tôi bảo ông ấy là cô đang tắm, chờ cô tắm xong sẽ gọi lại."
Cuộc gọi đến vào giờ này khiến lòng Liên Kiều hoảng loạn không thôi.
Khi cuộc gọi được nối máy, nghe thấy giọng Liên Hách ở đầu dây bên kia, nghe ông nói mình quên mất múi giờ ở bên cô nên đã gọi điện. Nghe được lời này, Liên Kiều mới có thể nhẹ nhõm, thở ra một hơi.
Liên Hách hiện giờ đang ở Bắc Kinh. Giờ phút này ông đang đứng cạnh bạn trên Vạn Lý Trường Thành đoạn gần Bắc Kinh. Có lẽ vẻ rộng lớn, khoáng đạt của thiên nhiên cùng sự vĩ đại của công trình khiến ông vui vẻ, sung sướng. Giọng nói ông truyền qua ống nghe đầy sự sôi nổi, hạnh phúc: "Lúc con còn nhỏ, ba từng đưa con lên Vạn Lý Trường Thành bò một đoạn đấy. Lúc ấy con chỉ bò có vài cái đã nằm thượt xuống, cuối cùng ba phải cõng con cả đoạn đường..." Giọng nói ở đầu dây bên kia ngày càng nhỏ, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Hai đầu điện thoại đều rơi vào trầm mặc.
Miệng cô hơi nhếch lên, nhưng một câu cũng không nói được. Như sợ chiếc điện thoại sẽ tuột xuống nước, cô gắt gao nắm chặt nó. Tất cả những ký ức, kỉ niệm trân quý ấy với ba chỉ tồn tại trong đầu Liên Kiều nhờ vài tấm ảnh chụp hiếm hoi.
Khi còn nhỏ, bởi vì Liên Kiều tương đối hiếu động nên mẹ đưa cô đến gặp bác sĩ. Bác sĩ bảo cô bị tăng động giảm chú ý, vì thế Liên Kiều đã phải uống rất nhiều loại thuốc thần kinh. Sau đó, trong một lần làm kiểm tra trí lực, một người quen của ba bắt gặp cô ở đó. Và rồi, ba cô mới biết mẹ đưa cô đi gặp bác sĩ, và ông còn phát hiện bác sĩ kia có vấn đề. Thật ra cô không hề bị tăng động chút nào. Chuyện này châm ngòi nổ cho cuộc cãi vã lớn nhất kể từ khi hai người lấy nhau.
Hậu quả của việc uống quá nhiều thuốc thần kinh chính là trí nhớ Liên Kiều trở nên sa sút. Những ký ức trong đầu cô hồi còn nhỏ rất mơ hồ, không rõ ràng, đến bây giờ trí nhớ của cô vẫn chắp vá như cũ.
Mãi sau này, Liên Kiều mới biết thực ra lúc đó mẹ đã cố ý. Bà là một nghệ sĩ dương cầm tài hoa nhưng lúc mang thai lại bị trầm cảm. Liên Hách thì quá bận rộn để ở bên quan tâm, đến khi cô được sinh ra, bệnh tình của bà vẫn không khởi sắc. Sự nghiệp của bà cũng vì thế mà lao dốc.
Bác sĩ nói, người mắc bệnh trầm cảm đôi lúc sẽ làm ra những chuyện mà mọi người không thể lý giải. Sau khi biết được sự thật đau đớn đó, Liên Kiều uống đến say mèm. Cô gọi cho trợ lý của Lệ Liệt Nông, nhưng cuối cùng người xuất hiện ở quán rượu lại là Hứa Qua. Đêm hôm đó, cô ôm lấy Hứa Qua lải nhải không ngừng. Hôm đó, Hứa Qua đối xử với cô rất tốt, cô ấy kiên nhẫn nghe cô càm ràm, nhưng....
Nhưng đến ban ngày, Hứa Qua liền lộ nguyên hình. Cô ấy cảnh cáo cô rằng, cô lớn rồi, cái gì cũng một vừa hai phải thôi.
Quần áo ẩm ướt lạnh lẽo trước ngực đánh thức Liên Kiều từ hồi tưởng.
Sự trầm mặc từ cuộc gọi khiến lòng Liên Kiều hoảng loạn, cô nhẹ gọi: "Ba ơi!"
Ba cô nghe tiếng gọi cũng như thức tỉnh từ hồi ức, ông khôi phục giọng điệu nghiêm túc như thường: "Gầy đây con khoẻ không?"
"Dạ tốt ạ."
Cuộc gọi đã kết thúc từ lâu nhưng Liên Kiều vẫn thất thần cho đến khi điện thoại trong tay cô bị lấy đi. Cô ngẩng đầu, mắt cô chạm vào một đôi mắt bình lặng như mặt hồ mùa thu. Liên Kiều nghi hoặc không biết có phải Lệ Liệt Nông đã nói gì với Liên Hách không.
"Lệ...."
"Anh chưa nói gì đâu." Anh cao giọng nói tiếp: "Tôi có phải gọi điện cho ông Liên hay không là do thái độ của em quyết định."
Nói cách khác, nếu em ngoan ngoãn thì sẽ không làm phiền tới ba em.
"Lệ...."
"Muốn biết vì sao ba em đến Bắc Kinh không? Em cũng biết là ông Liên không dễ dàng buông bỏ công việc để du lịch hưởng thụ nhỉ? Lần này ông ấy đến Bắc Kinh cùng bác sĩ riêng."
Liên Kiều ngẩn ngơ.
"Giờ cơ thể của ông Liên không còn đủ sức để uống thuốc tây liều cao nữa, ông phải cùng bác sĩ riêng đến Bắc Kinh để thử liệu pháp Đông y." Dừng một chút, anh tiến lại gần cô: "Em có hiểu những gì anh đang nói không?"
Cô lắc đầu.
Người đàn ông thở dài, ngón tay xoa nhẹ thái dương cô, nhẹ giọng: "Anh đổi cách nói vậy. Chính là cơ thể ba em giờ không còn đủ khoẻ để nghe những câu chuyện thị phi, khoa trương mà em gây ra. Nếu em còn dám mượn rượu làm những chuyện vớ vẩn thì chính em sẽ là người gánh hậu quả."
Bộ quần áo ướt sũng cô che chắn trước ngực sau đó bay thẳng vào mặt Lệ Liệt Nông.
Lệ Liệt Nông vẫn đứng đó vững chãi, bộ quần áo ướt rơi xuống chân anh. Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, hơi thở lạnh lùng toát ra từ cả ánh mắt và biểu cảm của anh: "Còn bốn phút nữa là nửa tiếng đấy!"
Tay cô hung hãn đập vào mặt nước, nhưng cuối cùng chỉ có thể gào lên với bóng dáng của Lệ Liệt Nông: "Anh gọi nhân viên khách sạn lấy cho em một bộ khác."
Không kém cũng không quá một giây, khuôn mặt người phụ nữ được tẩy trang sạch sẽ, bộ quần áo khoa trương đã được phục vụ khách sạn mang đi.
Cô đút tay vào trong túi áo mà người ta vừa đưa, đứng trước mặt Lệ Liệt Nông. Nhìn cô như một học sinh nghịch ngợm đứng trước giáo viên nghiêm khắc vậy.
Một quả trứng gà và cốc nước chanh được đẩy đến trước mặt cô: "Uống đi!"
Cô ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước. Lúc này Liên Kiều chỉ muốn nhảy lên giường tung chăn ngáy o o, nhưng nếu cô không ngoan ngoãn uống hết cốc nước thì chắc chắn ông Lệ sẽ lại lôi điện thoại ra nói chuyện.
Cô đặt cái cốc lại trên quầy bar, không thèm liếc Lệ Liệt Nông lấy một cái.
Nhưng hình như đêm nay ông Lệ có vẻ rất nhàn rỗi nhỉ? Được thôi, cô ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí mà Lệ Liệt Nông chỉ, ngoan ngoãn làm theo anh bảo, duỗi tay về phía anh.
Lệ Liệt Nông kéo ống tay áo cô lên, ở cánh tay có nhiều vết hồng tím, hẳn là dấu vết do lúc trước anh nắm tay cô quá chặt. Chần chờ một lát, ngón tay thon dài, rắn rỏi nhẹ nhàng xoa xoa những dấu vết ấy.
A! Ông Lệ muốn dùng hành động nói cho cô biết anh cũng là một người biết thương hoa tiếc ngọc sao? Khung cảnh này rất quen thuộc, chỉ là giờ cô không có tâm trạng đi học theo Hứa Qua gọi một tiếng Artenza.
Cô rút tay lại: "Em không yếu ớt như vậy."
Nhưng cô không rút lại được.
"Lệ Liệt Nông!"
"Em đã thấy người say rượu rồi, đa số bọn họ sau khi ra khỏi trung tâm cai rượu không được mấy tháng lại phải quay lại đó lần nữa. Một số người cả đời không có biện pháp nào khác ngoài sống dựa vào rượu bia. Không có nó, họ không thể cầm bút, không thể cầm dao dĩa..."
"Trên thế giới này, ai cũng có thể biến thành người như vậy, riêng em thì không."
Rõ ràng trong lòng cô rất nhộn nhạo, rõ ràng cô chỉ một lòng muốn bò lên giường làm một giấc thật ngon nhưng trong nháy mắt, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống mu bàn tay.
Một giọt, hai giọt.
Tại căn phòng khách sạn gần với các vì tinh tú nhất, hai giọt nước kia như thể nước mắt của thiên sứ rơi xuyên qua trần nhà.
Ngón tay đang xoa tay cô dừng lại, anh nói nhẹ nhàng: "Không phải em thích mặc kiểu quần áo đó sao? Ngày mai anh sẽ đưa em đi mua thêm những món như vậy."
Ông Lệ đang dỗ trẻ con ư? Ừm, đừng khóc nữa, thích cái gì nói cho tôi biết, tôi mua là được chứ gì.
"Lệ Liệt Nông, em không phải con nít."
"Những cái đó..." Cô dừng một chút: "Em sẽ không dám mặc ra đường."
Người này hoàn toàn làm ngơ lời cô nói. Tay cô rụt lại, thành công thoát ra khỏi bàn tay của anh, đi về thẳng phòng mà không thèm ngoảnh đầu lại.
**
Sáng hôm sau, Liên Kiều xoa xoa mắt, trên bàn đã bày đầy đủ các món ăn sáng tinh tế.
Nhìn giọt sương trên cánh hoa hồng màu lam được đặt tuỳ ý trên một quyển tạp chí, nhìn ánh sáng đã chiếu xuyên qua cửa sổ kính và trần nhà pha lê, khiến cho không gian căn phòng như trong một quả cầu kính, còn bóng dáng cao lớn, rắn rỏi đứng trước cửa sổ sát đất giống như món đồ trang trí hoa mỹ nhất. Đây có phải chỉ là ảo ảnh? Giống như bong bóng xà phòng, chạm vào sẽ vỡ tan vào hư không.
Cô bước thật nhẹ, đi đến sau lưng anh, chậm rãi vươn ngón tay về bả vai rộng kia. Hình ảnh này có thật không nhỉ?
Bình thường Lệ Liệt Nông không kén chọn màu sắc quần áo, chỉ trừ đồ màu trắng. Đồ của anh số là màu tối, anh không mặc những bộ đồ nhiều hoạ tiết hoa lá hay kẻ ca rô.
Nhưng hôm nay anh mặc một chiếc áo sơmi ca rô màu xanh lục.
Một Lệ Liệt Nông như thế này chưa từng xuất hiện trước mặt cô, một lần cũng không. Trước giờ, anh đều về nhà vào đêm khuya, rời đi lúc sáng sớm nên Liên Kiều thắc mắc đây có phải là ảo giác của cô không?
Nhưng ngón tay chưa chạm được vào bả vai anh, người đàn ông như thể có mắt mọc sau gáy, anh hỏi: "Em dậy rồi?"
Ồ, đây không phải là ảo giác.
Khi lưng Liên Kiều chạm mặt nước, cô mở to mắt, hai khuôn mặt cách nhau ở khoảng cách gãi đúng chỗ ngứa. Đây là căn phòng gần bầu trời Las Vegas nhất, nơi có thành phố mọc lên giữa sa mạc khắc nghiệt, nhưng cũng là nơi đẹp nhất để ngắm những vì tinh tú trên bầu trời đêm.
Trong nháy mắt khi cả hai cơ thể nặng nề ngã xuống nước, khi tiếng gọi 'Artenza' từ miệng cô phát ra, cô phát hiện sự si mê trong đáy mắt anh. Chân cô càng quấn chặt lấy vòng eo rắn chắc, giây phút ấy cô rất muốn...
Cứ như vậy đi, cô dâng lên đôi môi căng mọng của mình, đôi tay quấn lấy cổ anh càng thêm vấn vít, đôi chân dài quấn chặt lấy người anh hơn. Bàn tay nhỏ mò mẫm xuống dưới xương sườn anh, dùng cơ thể mềm mại của mình cọ xát lên cơ thể rắn rỏi, đến khi anh phải thở từng đợt hổn hển, rồi cô dùng góc mặt khiêu gợi nhất, đằm thắm nhất mời gọi anh.
Là Hứa Qua thì sao, mà không phải Hứa Qua thì sao? Quan trọng là cô có thể ở gần anh, đắm chìm cùng anh. Cô nhắm mắt lại, cố gắng dùng môi mình tìm kiếm môi của Lệ Liệt Nông.
Nhưng khi tiếng nước nặng nề tung toé ra ngoài, khi cả hai cơ thể quấn lấy nhau, làn nước lạnh thức tỉnh lý trí của Liên Kiều, cô lập tức quay mặt đi.
Không, không, không phải, cô không phải là Hứa Qua, cô là Liên Kiều. Cho dù là hai cơ thể có giống nhau như đúc nhưng vẫn là hai người hoàn toàn khác biệt.
Thời gian cơ thể từ mặt nước rơi xuống đáy bồn tắm chỉ mất vài tích tắc ngắn ngủi, nhưng chính trong khoảng thời gian tính bằng phần giây ấy, Liên Kiều cảm giác như mình đã già đi vài tuổi. Đầu tiên chân cô buông ra, sau đó là tay, khuôn mặt có phần bầu bĩnh của cô vươn lên trên mặt nước, nhìn thẳng vào anh.
Thân thủ nhanh nhẹn của nhà lãnh đạo tổ chức 1942 thể hiện khả năng phản xạ siêu tốc, anh lập tức đứng thẳng dậy. Trên trần nhà màu xanh đen cùng với sao trời điểm xuyết, màu lam Lucifer đứng đó.
Giọt nước trôi xuống từ khoé mắt cô nhanh chóng hoà vào hàng ngàn hàng vạn giọt nước trong bồn tắm. Cô thu chân lại, quay mặt đi, cơ thể uyển chuyển vươn ra góc khác của bồn tắm rộng rồi trồi lên mặt nước, dựa vào cạnh bồn tắm cười vui vẻ: "Anh lại tức giận rồi?"
Người đàn ông quần áo ướt sũng kia vẫn đứng như pho tượng.
Thật mất mặt, cô làm bộ sửa sang lại đầu tóc. Không biết có phải do cô dùng sức quá mạnh không mà 'xoạt', toàn bộ tóc giả rơi xuống.
Xấu hổ quá trời ơi. Khi Liên Kiều còn đang rối rắm không biết nên để tóc giả vừa rơi xuống vào chỗ nào, vứt đi đâu thì Lệ Liệt Nông đã làm thay cô. Bộ tóc giả nhanh chóng nằm gọn trong thùng rác.
Tên đàn ông thối này, cô vất vả mãi mới mua được, rồi cất công tìm chỗ giấu để có ngày mang ra dùng.
"Cho em nửa tiếng tự tắm sạch sẽ từ đầu đến chân đi." Giọng Lệ Liệt Nông vẫn tràn đầy sự cảnh cáo.
Nhưng Liên Kiều chả quan tâm, điều duy nhất cô để ý chính là lần này anh không gọi cả họ cả tên cô ra. Nghe nói phụ nữ khi đứng trước mặt người đàn ông mình yêu luôn để ý rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt.
Nói xong câu đó, Lệ Liệt Nông rời khỏi phòng tắm.
Cô gác cằm lên bồn tắm, nhìn bóng dáng rời đi của Lệ Liệt Nông, một bên thưởng thức bộ vest bị dính nước ướt nhẹp phác hoạ cơ thể hoàn mĩ của anh, một bên lười biếng nói: "Lệ Liệt Nông, để em đoán xem vì sao ban nãy anh không chịu để em bật đèn."
Lời cô nói ra không làm bước chân anh dừng lại, cũng không khiến anh bước nhanh hơn, bóng dáng đó vẫn bình tĩnh như vậy, tựa như những gì cô nói là không khí.
Tay cô tức giận đập thụp xuống nước.
Ba lần cô muốn bật đèn, nhưng cả ba lần đều bị ngăn lại đều vì một nguyên nhân rất đơn giản, anh không thể nhẫn tâm với Hứa Qua, nhưng với Liên Kiều thì có thể.
Trong bóng tối, cô là Liên Kiều, nhưng khi mở đèn lên thì đó là Hứa Qua.
Lúc đó, anh nhấn giọng gọi tên cô, dùng cách đó để nhắc nhở chính anh, người phụ nữ đối diện là Liên Kiều. Nghĩ vậy Liên Kiều không giấu được sự đắc ý, cô đang suy nghĩ có nên đi học một khoá tâm lý học hay không.
Phục vụ khách sạn mang đến một bộ quần áo sạch sẽ. Chờ người phục vụ đi rồi, Liên Kiều thuận tay thả bộ quần áo, chúng nhanh chóng hút nước và chìm xuống đáy bồn tắm.
Chỉ đến khi đồng hồ chỉ ba giờ hai mươi phút, Liên Kiều mới hài lòng với cách trang điểm hiện tại của mình. Cô một chút cũng không muốn thay đồ, dù cô biết, nhất định sau vài phút nữa khi ông Lệ tới kiểm tra sẽ thật sự nổi giận.
Chúa của con ơi, tại sao người làm đúng nhiệm vụ, không chịu nghe thấy lời khẩn cầu của con vậy?!
Vài phút sau, Liên Kiều như ý nguyện nhìn thấy cái nhăn mày trên khuôn mặt đẹp trai của Lệ Liệt Nông. Trong lòng cô thở dài: Nếu anh biết lúc anh nhăn mày mê người thế nào, nhất định anh sẽ lấy nó ra làm một loại vũ khí cho mình.
Lưng anh hơi cúi xuống, vươn đến gần Liên Kiều. Hai tay cô chống ở cạnh bồn tắm, ngẩng mặt nhìn anh: "Làm sao bây giờ? Ngài Lệ, chỉ là em thích bộ quần áo này thôi mà."
Người này trước sau đều coi lời nói cô như gió thoảng bên tai, anh lôi di động ra, nhét vào tay cô: "Bố cô gọi đến."
Câu nói của Lệ Liệt Nông khiến Liên Kiều sợ tới mức cơ thể thiếu chút nữa mất thăng bằng ngã xuống bồn tắm đằng sau. Trong lòng cô hoang mang rối loạn, nhanh chóng nhặt bộ quần áo người phục vụ ban nãy mang đến, vội vàng che chúng lên 'cảnh xuân' trước ngực.
Điều chỉnh tốt bản thân, Liên Kiều mới phát hiện cô bị Lệ Liệt Nông lừa, thật ra di động làm gì có ai gọi. Vì thế cô trừng mắt với anh.
"Lúc nãy bố cô gọi cho cô thật, tôi bảo ông ấy là cô đang tắm, chờ cô tắm xong sẽ gọi lại."
Cuộc gọi đến vào giờ này khiến lòng Liên Kiều hoảng loạn không thôi.
Khi cuộc gọi được nối máy, nghe thấy giọng Liên Hách ở đầu dây bên kia, nghe ông nói mình quên mất múi giờ ở bên cô nên đã gọi điện. Nghe được lời này, Liên Kiều mới có thể nhẹ nhõm, thở ra một hơi.
Liên Hách hiện giờ đang ở Bắc Kinh. Giờ phút này ông đang đứng cạnh bạn trên Vạn Lý Trường Thành đoạn gần Bắc Kinh. Có lẽ vẻ rộng lớn, khoáng đạt của thiên nhiên cùng sự vĩ đại của công trình khiến ông vui vẻ, sung sướng. Giọng nói ông truyền qua ống nghe đầy sự sôi nổi, hạnh phúc: "Lúc con còn nhỏ, ba từng đưa con lên Vạn Lý Trường Thành bò một đoạn đấy. Lúc ấy con chỉ bò có vài cái đã nằm thượt xuống, cuối cùng ba phải cõng con cả đoạn đường..." Giọng nói ở đầu dây bên kia ngày càng nhỏ, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Hai đầu điện thoại đều rơi vào trầm mặc.
Miệng cô hơi nhếch lên, nhưng một câu cũng không nói được. Như sợ chiếc điện thoại sẽ tuột xuống nước, cô gắt gao nắm chặt nó. Tất cả những ký ức, kỉ niệm trân quý ấy với ba chỉ tồn tại trong đầu Liên Kiều nhờ vài tấm ảnh chụp hiếm hoi.
Khi còn nhỏ, bởi vì Liên Kiều tương đối hiếu động nên mẹ đưa cô đến gặp bác sĩ. Bác sĩ bảo cô bị tăng động giảm chú ý, vì thế Liên Kiều đã phải uống rất nhiều loại thuốc thần kinh. Sau đó, trong một lần làm kiểm tra trí lực, một người quen của ba bắt gặp cô ở đó. Và rồi, ba cô mới biết mẹ đưa cô đi gặp bác sĩ, và ông còn phát hiện bác sĩ kia có vấn đề. Thật ra cô không hề bị tăng động chút nào. Chuyện này châm ngòi nổ cho cuộc cãi vã lớn nhất kể từ khi hai người lấy nhau.
Hậu quả của việc uống quá nhiều thuốc thần kinh chính là trí nhớ Liên Kiều trở nên sa sút. Những ký ức trong đầu cô hồi còn nhỏ rất mơ hồ, không rõ ràng, đến bây giờ trí nhớ của cô vẫn chắp vá như cũ.
Mãi sau này, Liên Kiều mới biết thực ra lúc đó mẹ đã cố ý. Bà là một nghệ sĩ dương cầm tài hoa nhưng lúc mang thai lại bị trầm cảm. Liên Hách thì quá bận rộn để ở bên quan tâm, đến khi cô được sinh ra, bệnh tình của bà vẫn không khởi sắc. Sự nghiệp của bà cũng vì thế mà lao dốc.
Bác sĩ nói, người mắc bệnh trầm cảm đôi lúc sẽ làm ra những chuyện mà mọi người không thể lý giải. Sau khi biết được sự thật đau đớn đó, Liên Kiều uống đến say mèm. Cô gọi cho trợ lý của Lệ Liệt Nông, nhưng cuối cùng người xuất hiện ở quán rượu lại là Hứa Qua. Đêm hôm đó, cô ôm lấy Hứa Qua lải nhải không ngừng. Hôm đó, Hứa Qua đối xử với cô rất tốt, cô ấy kiên nhẫn nghe cô càm ràm, nhưng....
Nhưng đến ban ngày, Hứa Qua liền lộ nguyên hình. Cô ấy cảnh cáo cô rằng, cô lớn rồi, cái gì cũng một vừa hai phải thôi.
Quần áo ẩm ướt lạnh lẽo trước ngực đánh thức Liên Kiều từ hồi tưởng.
Sự trầm mặc từ cuộc gọi khiến lòng Liên Kiều hoảng loạn, cô nhẹ gọi: "Ba ơi!"
Ba cô nghe tiếng gọi cũng như thức tỉnh từ hồi ức, ông khôi phục giọng điệu nghiêm túc như thường: "Gầy đây con khoẻ không?"
"Dạ tốt ạ."
Cuộc gọi đã kết thúc từ lâu nhưng Liên Kiều vẫn thất thần cho đến khi điện thoại trong tay cô bị lấy đi. Cô ngẩng đầu, mắt cô chạm vào một đôi mắt bình lặng như mặt hồ mùa thu. Liên Kiều nghi hoặc không biết có phải Lệ Liệt Nông đã nói gì với Liên Hách không.
"Lệ...."
"Anh chưa nói gì đâu." Anh cao giọng nói tiếp: "Tôi có phải gọi điện cho ông Liên hay không là do thái độ của em quyết định."
Nói cách khác, nếu em ngoan ngoãn thì sẽ không làm phiền tới ba em.
"Lệ...."
"Muốn biết vì sao ba em đến Bắc Kinh không? Em cũng biết là ông Liên không dễ dàng buông bỏ công việc để du lịch hưởng thụ nhỉ? Lần này ông ấy đến Bắc Kinh cùng bác sĩ riêng."
Liên Kiều ngẩn ngơ.
"Giờ cơ thể của ông Liên không còn đủ sức để uống thuốc tây liều cao nữa, ông phải cùng bác sĩ riêng đến Bắc Kinh để thử liệu pháp Đông y." Dừng một chút, anh tiến lại gần cô: "Em có hiểu những gì anh đang nói không?"
Cô lắc đầu.
Người đàn ông thở dài, ngón tay xoa nhẹ thái dương cô, nhẹ giọng: "Anh đổi cách nói vậy. Chính là cơ thể ba em giờ không còn đủ khoẻ để nghe những câu chuyện thị phi, khoa trương mà em gây ra. Nếu em còn dám mượn rượu làm những chuyện vớ vẩn thì chính em sẽ là người gánh hậu quả."
Bộ quần áo ướt sũng cô che chắn trước ngực sau đó bay thẳng vào mặt Lệ Liệt Nông.
Lệ Liệt Nông vẫn đứng đó vững chãi, bộ quần áo ướt rơi xuống chân anh. Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, hơi thở lạnh lùng toát ra từ cả ánh mắt và biểu cảm của anh: "Còn bốn phút nữa là nửa tiếng đấy!"
Tay cô hung hãn đập vào mặt nước, nhưng cuối cùng chỉ có thể gào lên với bóng dáng của Lệ Liệt Nông: "Anh gọi nhân viên khách sạn lấy cho em một bộ khác."
Không kém cũng không quá một giây, khuôn mặt người phụ nữ được tẩy trang sạch sẽ, bộ quần áo khoa trương đã được phục vụ khách sạn mang đi.
Cô đút tay vào trong túi áo mà người ta vừa đưa, đứng trước mặt Lệ Liệt Nông. Nhìn cô như một học sinh nghịch ngợm đứng trước giáo viên nghiêm khắc vậy.
Một quả trứng gà và cốc nước chanh được đẩy đến trước mặt cô: "Uống đi!"
Cô ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước. Lúc này Liên Kiều chỉ muốn nhảy lên giường tung chăn ngáy o o, nhưng nếu cô không ngoan ngoãn uống hết cốc nước thì chắc chắn ông Lệ sẽ lại lôi điện thoại ra nói chuyện.
Cô đặt cái cốc lại trên quầy bar, không thèm liếc Lệ Liệt Nông lấy một cái.
Nhưng hình như đêm nay ông Lệ có vẻ rất nhàn rỗi nhỉ? Được thôi, cô ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí mà Lệ Liệt Nông chỉ, ngoan ngoãn làm theo anh bảo, duỗi tay về phía anh.
Lệ Liệt Nông kéo ống tay áo cô lên, ở cánh tay có nhiều vết hồng tím, hẳn là dấu vết do lúc trước anh nắm tay cô quá chặt. Chần chờ một lát, ngón tay thon dài, rắn rỏi nhẹ nhàng xoa xoa những dấu vết ấy.
A! Ông Lệ muốn dùng hành động nói cho cô biết anh cũng là một người biết thương hoa tiếc ngọc sao? Khung cảnh này rất quen thuộc, chỉ là giờ cô không có tâm trạng đi học theo Hứa Qua gọi một tiếng Artenza.
Cô rút tay lại: "Em không yếu ớt như vậy."
Nhưng cô không rút lại được.
"Lệ Liệt Nông!"
"Em đã thấy người say rượu rồi, đa số bọn họ sau khi ra khỏi trung tâm cai rượu không được mấy tháng lại phải quay lại đó lần nữa. Một số người cả đời không có biện pháp nào khác ngoài sống dựa vào rượu bia. Không có nó, họ không thể cầm bút, không thể cầm dao dĩa..."
"Trên thế giới này, ai cũng có thể biến thành người như vậy, riêng em thì không."
Rõ ràng trong lòng cô rất nhộn nhạo, rõ ràng cô chỉ một lòng muốn bò lên giường làm một giấc thật ngon nhưng trong nháy mắt, nước mắt cô không kìm được mà rơi xuống mu bàn tay.
Một giọt, hai giọt.
Tại căn phòng khách sạn gần với các vì tinh tú nhất, hai giọt nước kia như thể nước mắt của thiên sứ rơi xuyên qua trần nhà.
Ngón tay đang xoa tay cô dừng lại, anh nói nhẹ nhàng: "Không phải em thích mặc kiểu quần áo đó sao? Ngày mai anh sẽ đưa em đi mua thêm những món như vậy."
Ông Lệ đang dỗ trẻ con ư? Ừm, đừng khóc nữa, thích cái gì nói cho tôi biết, tôi mua là được chứ gì.
"Lệ Liệt Nông, em không phải con nít."
"Những cái đó..." Cô dừng một chút: "Em sẽ không dám mặc ra đường."
Người này hoàn toàn làm ngơ lời cô nói. Tay cô rụt lại, thành công thoát ra khỏi bàn tay của anh, đi về thẳng phòng mà không thèm ngoảnh đầu lại.
**
Sáng hôm sau, Liên Kiều xoa xoa mắt, trên bàn đã bày đầy đủ các món ăn sáng tinh tế.
Nhìn giọt sương trên cánh hoa hồng màu lam được đặt tuỳ ý trên một quyển tạp chí, nhìn ánh sáng đã chiếu xuyên qua cửa sổ kính và trần nhà pha lê, khiến cho không gian căn phòng như trong một quả cầu kính, còn bóng dáng cao lớn, rắn rỏi đứng trước cửa sổ sát đất giống như món đồ trang trí hoa mỹ nhất. Đây có phải chỉ là ảo ảnh? Giống như bong bóng xà phòng, chạm vào sẽ vỡ tan vào hư không.
Cô bước thật nhẹ, đi đến sau lưng anh, chậm rãi vươn ngón tay về bả vai rộng kia. Hình ảnh này có thật không nhỉ?
Bình thường Lệ Liệt Nông không kén chọn màu sắc quần áo, chỉ trừ đồ màu trắng. Đồ của anh số là màu tối, anh không mặc những bộ đồ nhiều hoạ tiết hoa lá hay kẻ ca rô.
Nhưng hôm nay anh mặc một chiếc áo sơmi ca rô màu xanh lục.
Một Lệ Liệt Nông như thế này chưa từng xuất hiện trước mặt cô, một lần cũng không. Trước giờ, anh đều về nhà vào đêm khuya, rời đi lúc sáng sớm nên Liên Kiều thắc mắc đây có phải là ảo giác của cô không?
Nhưng ngón tay chưa chạm được vào bả vai anh, người đàn ông như thể có mắt mọc sau gáy, anh hỏi: "Em dậy rồi?"
Ồ, đây không phải là ảo giác.