Chương 2: Đêm hoan lạc H+
Dương Diên Vĩ nhẹ nhàng đặt Khúc Tri Tịch nằm xuống, cẩn thận hôn lấy cánh môi nàng. Bàn tay vuốt ve khuôn mặt non nớt xong liền trường xuống, xoa lấy bả vai gợi cảm. Cơ thể nữ nhân lần đầu chịu phải kích thích vốn không thể kiểm soát ham muốn trong người, Dương Diên Vĩ càng đụng chạm, Khúc Tri Tịch càng khoan khoái. Cảm giác đó khiến nàng muốn càng thêm nhiều.
Bàn tay cô xoa lấy bụng nàng, đầu dịch xuống, cuốn lưỡi xung quanh nhũ hoa đang trương cứng. Khúc Tri Tịch thở dốc từng hơi, tựa như có luồng điện đang không ngừng đả kích vào giác cảm của nàng. Cơ thể không chịu được mà run lên, ẩn dưới thân Dương Diên Vĩ mà uốn cong người.
“Tri Tịch, em thật nhạy cảm…”
Khi hai cơ thể cọ xát vào nhau, từng xúc cảm trên da thịt được phóng đại gấp nghìn lần. Cả người nàng không ngừng cong lên, nhũ hoa cũng bị nghịch đến cứng cáp.
“Diên Vĩ, em thấy lạ lắm…” Âm thanh thiếu nữ nỉ non bên tai, rên rỉ không thôi.
Dương Diên Vĩ thổi một làn hơi vào cổ nàng rồi cười yêu chiều. “Tiểu yêu tinh. Vẫn chưa đủ.”
Vài giây tiếp theo, ngón tay cô liền mơn man khắp da thịt Khúc Tri Tịch. Cho đến khi chạm vào nơi nào đó ẩm ướt đang trương cứng mới chịu dừng lại. Nơi thầm kín bị người ta khai phá khiến nàng phải loạng choạng chống tay ngồi dậy.
“Diên Vĩ, chỗ đó…” Giọng nói khàn khàn còn lẫn vào chút trầm mê chưa kịp dứt.
Nhưng Dương Diên Vĩ không kịp để nàng từ chối, một tay kéo lấy eo nàng siết chặt, tay còn lại bắt đầu chà xát hạt đậu nhỏ. Cử động tay của cô vô cùng chậm rãi, không giống những người khác vừa nhanh vừa thô bạo. Cơ thể Khúc Tri Tịch vốn nhạy cảm, áng chừng nơi tư mật cũng không thua kém. Vậy nên chỉ có thể vừa cẩn trọng vừa chậm rãi vuốt ve.
Khúc Tri Tịch bị Dương Diên Vĩ làm đến mất trí, hai đùi khép chặt vào nhau như muốn làm thuyên giảm cảm giác ngứa ngáy. Nữ nhân ngưỡng cao cổ, toàn bộ sức lực dồn xuống hai tay giờ đã không còn. Dương Diên Vĩ phải để nàng tựa vào người mình mới có thể tiếp tục cử động tay.
Ngón tay cô chạm đến đâu, Khúc Tri Tịch liền tê rần đến đó. Cảm giác như có luồng điện chạy qua khắp các cơ, cổ họng nữ nhân không nhịn được mà phát ra âm thanh rên rỉ.
“Diên… Vĩ… ưm…”
Dương Diên Vĩ cảm nhận được cơ thể Khúc Tri Tịch đang run lên bần bật. Nàng ôm lấy cổ cô, nghiêng đầu hôn lấy cánh xương quai xanh mỏng manh.
Cơ thể Khúc Tri Tịch rất thành thật, đối với từng cái chạm của cô đều trọn vẹn đón nhận. Đầu óc nàng hiện tại ngoài cảm giác khoan khoái kia ra chỉ vương vấn duy nhất hình ảnh của Dương Diên Vĩ. Khúc Tri Tịch điên mất, nàng sắp bị cô làm cho phát điên rồi.
Bất chợt, Dương Diên Vĩ nhấc ngón tay rời khỏi. Nàng mơ màng được dìu xuống giường, còn chưa dứt khỏi cảm giác sung sướng vừa rồi liền không khỏi uốn người hưởng thụ.
“Có thoải mái không?”
Dương Diên Vĩ siết lấy hai đùi Khúc Tri Tịch, đầu cúi xuống, chuyển động đầu lưỡi xoa nắn hạt đậu nhỏ. Bàn tay nàng ấn nhẹ đầu đối phương, cơ thể ngứa ngáy như có sinh vật đang bò dưới da khiến nàng không sao nằm im được.
“Thoải… thoải mái lắm. Em rất… thích. Em… điên mất thôi.”
Khúc Tri Tịch phả ra từng hơi gấp gáp, đầu óc mụ mị hẳn đi. Dưới sự công kích của Dương Diên Vĩ, nàng quả nhiên không trụ được lâu, cả người cong lên, hơi thở căng cứng, bên dưới đạt đến đỉnh điểm mà co giật liên tục, xuất ra một chút dịch nhầy. Dương Diên Vĩ rất tự hào về kỹ thuật của mình, triệt để đem Khúc Tri Tịch đạt đến cao trào.
Nhưng đêm dài lắm mộng, nàng sớm đã mê mẩn cảm giác sung sướng ấy. Vội vã quấn lấy Dương Diên Vĩ không nỡ rời xa. Cô không ngờ nàng lại thích thú đến vậy, càng không dám tin sinh lý của đối phương lại… “tốt” đến thế. Tuổi trẻ thường hay bất cần, những thứ vui vẻ liền muốn níu giữ không để rời đi.
Dương Diên Vĩ như công phá được bức tường ngăn cách với Khúc Tri Tịch, giúp nàng lột bỏ dáng vẻ thụ động mà chuyển sang thế chủ động. Đêm xuân ngắn ngủi, rốt cuộc cũng đủ để khiến Khúc Tri Tịch cảm nhận được hương vị cuộc sống. Một lần thành nghiện, mà nếu đã nghiện thì khó có thể quên.
Bàn tay cô xoa lấy bụng nàng, đầu dịch xuống, cuốn lưỡi xung quanh nhũ hoa đang trương cứng. Khúc Tri Tịch thở dốc từng hơi, tựa như có luồng điện đang không ngừng đả kích vào giác cảm của nàng. Cơ thể không chịu được mà run lên, ẩn dưới thân Dương Diên Vĩ mà uốn cong người.
“Tri Tịch, em thật nhạy cảm…”
Khi hai cơ thể cọ xát vào nhau, từng xúc cảm trên da thịt được phóng đại gấp nghìn lần. Cả người nàng không ngừng cong lên, nhũ hoa cũng bị nghịch đến cứng cáp.
“Diên Vĩ, em thấy lạ lắm…” Âm thanh thiếu nữ nỉ non bên tai, rên rỉ không thôi.
Dương Diên Vĩ thổi một làn hơi vào cổ nàng rồi cười yêu chiều. “Tiểu yêu tinh. Vẫn chưa đủ.”
Vài giây tiếp theo, ngón tay cô liền mơn man khắp da thịt Khúc Tri Tịch. Cho đến khi chạm vào nơi nào đó ẩm ướt đang trương cứng mới chịu dừng lại. Nơi thầm kín bị người ta khai phá khiến nàng phải loạng choạng chống tay ngồi dậy.
“Diên Vĩ, chỗ đó…” Giọng nói khàn khàn còn lẫn vào chút trầm mê chưa kịp dứt.
Nhưng Dương Diên Vĩ không kịp để nàng từ chối, một tay kéo lấy eo nàng siết chặt, tay còn lại bắt đầu chà xát hạt đậu nhỏ. Cử động tay của cô vô cùng chậm rãi, không giống những người khác vừa nhanh vừa thô bạo. Cơ thể Khúc Tri Tịch vốn nhạy cảm, áng chừng nơi tư mật cũng không thua kém. Vậy nên chỉ có thể vừa cẩn trọng vừa chậm rãi vuốt ve.
Khúc Tri Tịch bị Dương Diên Vĩ làm đến mất trí, hai đùi khép chặt vào nhau như muốn làm thuyên giảm cảm giác ngứa ngáy. Nữ nhân ngưỡng cao cổ, toàn bộ sức lực dồn xuống hai tay giờ đã không còn. Dương Diên Vĩ phải để nàng tựa vào người mình mới có thể tiếp tục cử động tay.
Ngón tay cô chạm đến đâu, Khúc Tri Tịch liền tê rần đến đó. Cảm giác như có luồng điện chạy qua khắp các cơ, cổ họng nữ nhân không nhịn được mà phát ra âm thanh rên rỉ.
“Diên… Vĩ… ưm…”
Dương Diên Vĩ cảm nhận được cơ thể Khúc Tri Tịch đang run lên bần bật. Nàng ôm lấy cổ cô, nghiêng đầu hôn lấy cánh xương quai xanh mỏng manh.
Cơ thể Khúc Tri Tịch rất thành thật, đối với từng cái chạm của cô đều trọn vẹn đón nhận. Đầu óc nàng hiện tại ngoài cảm giác khoan khoái kia ra chỉ vương vấn duy nhất hình ảnh của Dương Diên Vĩ. Khúc Tri Tịch điên mất, nàng sắp bị cô làm cho phát điên rồi.
Bất chợt, Dương Diên Vĩ nhấc ngón tay rời khỏi. Nàng mơ màng được dìu xuống giường, còn chưa dứt khỏi cảm giác sung sướng vừa rồi liền không khỏi uốn người hưởng thụ.
“Có thoải mái không?”
Dương Diên Vĩ siết lấy hai đùi Khúc Tri Tịch, đầu cúi xuống, chuyển động đầu lưỡi xoa nắn hạt đậu nhỏ. Bàn tay nàng ấn nhẹ đầu đối phương, cơ thể ngứa ngáy như có sinh vật đang bò dưới da khiến nàng không sao nằm im được.
“Thoải… thoải mái lắm. Em rất… thích. Em… điên mất thôi.”
Khúc Tri Tịch phả ra từng hơi gấp gáp, đầu óc mụ mị hẳn đi. Dưới sự công kích của Dương Diên Vĩ, nàng quả nhiên không trụ được lâu, cả người cong lên, hơi thở căng cứng, bên dưới đạt đến đỉnh điểm mà co giật liên tục, xuất ra một chút dịch nhầy. Dương Diên Vĩ rất tự hào về kỹ thuật của mình, triệt để đem Khúc Tri Tịch đạt đến cao trào.
Nhưng đêm dài lắm mộng, nàng sớm đã mê mẩn cảm giác sung sướng ấy. Vội vã quấn lấy Dương Diên Vĩ không nỡ rời xa. Cô không ngờ nàng lại thích thú đến vậy, càng không dám tin sinh lý của đối phương lại… “tốt” đến thế. Tuổi trẻ thường hay bất cần, những thứ vui vẻ liền muốn níu giữ không để rời đi.
Dương Diên Vĩ như công phá được bức tường ngăn cách với Khúc Tri Tịch, giúp nàng lột bỏ dáng vẻ thụ động mà chuyển sang thế chủ động. Đêm xuân ngắn ngủi, rốt cuộc cũng đủ để khiến Khúc Tri Tịch cảm nhận được hương vị cuộc sống. Một lần thành nghiện, mà nếu đã nghiện thì khó có thể quên.