Chương : 6
Kiếp trước dã ngoại tối đa là có mấy con trùng độc mà thôi, nhưng kiếp này là có mãnh thú, thậm chí có cả yêu quái nữa.
- Này hệ thống, đêm nay tao ngủ ở đâu?
Đường Tăng thầm hỏi.
Hệ thống im lặng.
- Ngẫu mễ đầu phát!
Tuyên một câu Phật hiệu lần thứ hai, trong lòng Đường Tăng khẽ động, nghĩ:
- Đi về phía trước chắc là Mãnh Hỗ Sâm Lâm, tuy cọp cùng là họ nhà mèo, nhưng thời gian hoạt động không phải vào ban đêm nha.
- Sao ta không thừa dịp bóng đêm mà xông qua?
Trong lòng nghĩ, Đường Tăng cũng dự định làm như vậy. Vì tương lai thăng cấp, hắn ngay cả một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có, trái lại cả người đều là lực lượng.
- Mã huynh đệ, đi nào!
Đường Tăng phóng người lên ngựa, vẫn đi về phía trước.
Bất quá bạch mã tựa hồ đã mệt muốn chết rồi, tốc độ chạy đi đã chậm rất nhiều.
Cuối cùng trời cũng tối, sắc trời đen như mực, Đường Tăng rốt cục đi vào cánh rừng.
- Nếu giống y như trong phim Tây Du Ký thì ta đi qua Mãnh Hổ Sâm Lâm là sẽ tới Ngũ Chỉ Sơn rồi.
Đường Tăng vừa cưỡi trên lưng ngựa, vừa ăn lương khô, một bên vội vàng thúc con bạch mã chậm rãi đi về phía trước, quả thật là bạch mã đã mệt muốn chết rồi.
- Được rồi, này hệ thống. Trong truyện Tây Du ký, Mãnh Hổ Sâm Lâm này là nạn thứ năm rồi mà? Sao ngươi lại nói nó là nạn thứ nhất?
Đường Tăng hỏi.
- Không nên đánh đồng thế giới này với truyện dân gian!
Hệ thống đáp.
- Ngẫu mễ đầu phát!
Đường Tăng nói thầm.
- Được rồi, điểm kinh nghiệm chỉ có thể thu được từ nhiệm vụ thôi sao?
Đường Tăng hỏi.
- Ngoại trừ thu từ nhiệm vụ, còn có giết yêu quái nữa.
Hệ thống đáp.
- Giết yêu quái???
Ánh mắt Đường Tăng phát sáng.
- Uồm….
Bỗng nhiên một tiếng hổ gầm vang vọng cả cánh rừng. Đường Tăng giật mình kinh hãi.
- Rầm rập… Rầm rập...
Bạch mã hoảng sợ kêu to, chân trước bật lên thật cao, quẳng Đường Tăng đang ngồi ở trên ngã xuống chổng cả bốn vó.
Sau đó bạch mã nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
- Đồ rác rưởi, đứng lại...
Sắc mặt Đường Tăng đại biến, hắn chưa kịp đuổi theo cũng đã cảm giác nguy hiểm nghẹt thở.
Ngay sau đó, mặt đất tựa hồ rung lên nhè nhẹ, một mãnh hổ cao tới một thước năm lao ra từ trong bóng tối.
Đó là một con hổ cao chừng một thước rưỡi, dài ba thước.
Đường Tăng hồn vía lên mây, trong lòng mắng to. Không phải trong sách nói con cọp không hoạt động vào ban đêm sao? Chẳng lẽ thứ chết tiệt này không giống như người ta đồn đãi?
Ở kiếp trước hắn thường nghe người ta đồn trong núi gặp cọp như thế nào, phải làm gì, ra sao, vân vân và mây mây…
Nhưng bây giờ gặp ngay một con cọp đang sống sờ sờ trước mặt thì Đường Tăng chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, cảm thấy áp lực nặng nề, một mét cũng không chạy nổi.
- Ngẫu mễ đầu phát... Hệ thống, sao ngươi không mau ra đây, tao làm sao bây giờ?
Đường Tăng kêu to.
- Theo tính toán của hệ thống, biện pháp tốt nhất ở hiện tại là kí chủ mau xoay người chạy, nghìn vạn lần không nên quay đầu lại!
Hệ thống đáp.
- Được lắm, tao chạy... Nhưng người tê liệt rồi…
Đường Tăng giằng lấy Cửu Hoàn Tích Trượng, nhắm đầu mãnh hổ đập tới.
- Coongggg…!
Một cái đập “thánh thót” trúng vào đầu con mãnh hổ.
Đường Tăng chẳng hề có ý định giao lưng mình cho kẻ địch.. Đằng nào cũng chạy không thoát, chẳng bằng thừa dịp bây giờ còn có sức thì đánh nó một cái đã!
- Uồmmmmm...
Mãnh hổ đã tức giận rồi. Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên khiến cho đám cây rừng phụ cận rung lên xào xạc.
Đường Tăng cẩm thấy một mùi tanh đập vào mặt, hai chân mềm nhũn, bây giờ đừng nói chạy trốn, ngay cả đứng cũng thành vấn đề rồi. Oai cọp quả nhiên không giả, đúng là có thật nha!
Hơn nữa thế giới này còn có yêu quái. Con cọp lớn như vậy thì chắc là đã sắp thành tinh con mẹ nó rồi.
Mãnh hổ rống xong liền lập tức bổ nhào về phía trước, cái miệng to như chậu máu táp tới Đường Tăng.
- Đúng là đi tìm chết mà!
Đường Tăng leo tới, đâm thẳng Cửu Hoàn Tích Trượng vào cái miệng to như chậu máu của con cọp.
Miệng hổ táp một cái thật mạnh, nó căn bản chẳng thèm để tâm cái Cửu Hoàn Tích Trượng kia vào mắt, cắn một cái sẽ đứt ngay… nhưng…
- Kéttttt...
Một tiếng vang dội, Đường Tăng cảm thấy đôi tay chấn động một cái rất mạnh, sau đó liền thấy con mãnh hổ đột ngột nhảy lùi về sau, mắt hổ hiện lên thần sắc thống khổ.
- Này hệ thống, đêm nay tao ngủ ở đâu?
Đường Tăng thầm hỏi.
Hệ thống im lặng.
- Ngẫu mễ đầu phát!
Tuyên một câu Phật hiệu lần thứ hai, trong lòng Đường Tăng khẽ động, nghĩ:
- Đi về phía trước chắc là Mãnh Hỗ Sâm Lâm, tuy cọp cùng là họ nhà mèo, nhưng thời gian hoạt động không phải vào ban đêm nha.
- Sao ta không thừa dịp bóng đêm mà xông qua?
Trong lòng nghĩ, Đường Tăng cũng dự định làm như vậy. Vì tương lai thăng cấp, hắn ngay cả một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có, trái lại cả người đều là lực lượng.
- Mã huynh đệ, đi nào!
Đường Tăng phóng người lên ngựa, vẫn đi về phía trước.
Bất quá bạch mã tựa hồ đã mệt muốn chết rồi, tốc độ chạy đi đã chậm rất nhiều.
Cuối cùng trời cũng tối, sắc trời đen như mực, Đường Tăng rốt cục đi vào cánh rừng.
- Nếu giống y như trong phim Tây Du Ký thì ta đi qua Mãnh Hổ Sâm Lâm là sẽ tới Ngũ Chỉ Sơn rồi.
Đường Tăng vừa cưỡi trên lưng ngựa, vừa ăn lương khô, một bên vội vàng thúc con bạch mã chậm rãi đi về phía trước, quả thật là bạch mã đã mệt muốn chết rồi.
- Được rồi, này hệ thống. Trong truyện Tây Du ký, Mãnh Hổ Sâm Lâm này là nạn thứ năm rồi mà? Sao ngươi lại nói nó là nạn thứ nhất?
Đường Tăng hỏi.
- Không nên đánh đồng thế giới này với truyện dân gian!
Hệ thống đáp.
- Ngẫu mễ đầu phát!
Đường Tăng nói thầm.
- Được rồi, điểm kinh nghiệm chỉ có thể thu được từ nhiệm vụ thôi sao?
Đường Tăng hỏi.
- Ngoại trừ thu từ nhiệm vụ, còn có giết yêu quái nữa.
Hệ thống đáp.
- Giết yêu quái???
Ánh mắt Đường Tăng phát sáng.
- Uồm….
Bỗng nhiên một tiếng hổ gầm vang vọng cả cánh rừng. Đường Tăng giật mình kinh hãi.
- Rầm rập… Rầm rập...
Bạch mã hoảng sợ kêu to, chân trước bật lên thật cao, quẳng Đường Tăng đang ngồi ở trên ngã xuống chổng cả bốn vó.
Sau đó bạch mã nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
- Đồ rác rưởi, đứng lại...
Sắc mặt Đường Tăng đại biến, hắn chưa kịp đuổi theo cũng đã cảm giác nguy hiểm nghẹt thở.
Ngay sau đó, mặt đất tựa hồ rung lên nhè nhẹ, một mãnh hổ cao tới một thước năm lao ra từ trong bóng tối.
Đó là một con hổ cao chừng một thước rưỡi, dài ba thước.
Đường Tăng hồn vía lên mây, trong lòng mắng to. Không phải trong sách nói con cọp không hoạt động vào ban đêm sao? Chẳng lẽ thứ chết tiệt này không giống như người ta đồn đãi?
Ở kiếp trước hắn thường nghe người ta đồn trong núi gặp cọp như thế nào, phải làm gì, ra sao, vân vân và mây mây…
Nhưng bây giờ gặp ngay một con cọp đang sống sờ sờ trước mặt thì Đường Tăng chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, cảm thấy áp lực nặng nề, một mét cũng không chạy nổi.
- Ngẫu mễ đầu phát... Hệ thống, sao ngươi không mau ra đây, tao làm sao bây giờ?
Đường Tăng kêu to.
- Theo tính toán của hệ thống, biện pháp tốt nhất ở hiện tại là kí chủ mau xoay người chạy, nghìn vạn lần không nên quay đầu lại!
Hệ thống đáp.
- Được lắm, tao chạy... Nhưng người tê liệt rồi…
Đường Tăng giằng lấy Cửu Hoàn Tích Trượng, nhắm đầu mãnh hổ đập tới.
- Coongggg…!
Một cái đập “thánh thót” trúng vào đầu con mãnh hổ.
Đường Tăng chẳng hề có ý định giao lưng mình cho kẻ địch.. Đằng nào cũng chạy không thoát, chẳng bằng thừa dịp bây giờ còn có sức thì đánh nó một cái đã!
- Uồmmmmm...
Mãnh hổ đã tức giận rồi. Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên khiến cho đám cây rừng phụ cận rung lên xào xạc.
Đường Tăng cẩm thấy một mùi tanh đập vào mặt, hai chân mềm nhũn, bây giờ đừng nói chạy trốn, ngay cả đứng cũng thành vấn đề rồi. Oai cọp quả nhiên không giả, đúng là có thật nha!
Hơn nữa thế giới này còn có yêu quái. Con cọp lớn như vậy thì chắc là đã sắp thành tinh con mẹ nó rồi.
Mãnh hổ rống xong liền lập tức bổ nhào về phía trước, cái miệng to như chậu máu táp tới Đường Tăng.
- Đúng là đi tìm chết mà!
Đường Tăng leo tới, đâm thẳng Cửu Hoàn Tích Trượng vào cái miệng to như chậu máu của con cọp.
Miệng hổ táp một cái thật mạnh, nó căn bản chẳng thèm để tâm cái Cửu Hoàn Tích Trượng kia vào mắt, cắn một cái sẽ đứt ngay… nhưng…
- Kéttttt...
Một tiếng vang dội, Đường Tăng cảm thấy đôi tay chấn động một cái rất mạnh, sau đó liền thấy con mãnh hổ đột ngột nhảy lùi về sau, mắt hổ hiện lên thần sắc thống khổ.