Chương : 39
Người đó vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn từ phía sau, cảm giác quen thuộc dần dần mất đi, hiện giờ đang đứng ở nơi đó rõ ràng là một người xa lạ.
Người xa lạ nguy hiểm.
Quân Thư Ảnh không có thời gian suy nghĩ lúc trước tại sao mình lại mê muội đuổi tới sơn động thâm sâu này, nguy hiểm trước mắt mới là quan trọng.
Kinh nghiệm một thân một mình đối mặt hiểm cảnh hình như đã là những chuyện phát sinh ở rất nhiều năm về trước. Từ ngày đó đến nay, mỗi một lần gặp phải khốn cảnh y đều có Sở Phi Dương ở bên cạnh, vừa mạnh mẽ lại vừa đáng tin cậy.
Hắn chỉ là đứng yên ở đó, tựa như tảng đá giữa dòng nước lũ, đủ vững vàng để ngăn cản bất cứ con sóng nào xô tới. Cho dù gặp phải cơ quan ngầm ở Đông Long các, thời điểm mắt không thể nhìn thấy, chỉ cần nghe được thanh âm của hắn là Quân Thư Ảnh liền bạo dạn, từng bước một đi về phía hắn.
Hiện giờ thiếu đi người đó bên cạnh, Quân Thư Ảnh bất giác cảm thấy không được tự nhiên.
Ngón giữa kẹp lấy ngân châm, Quân Thư Ảnh chậm rãi giơ tay lên.
Y còn chưa kịp phóng ra thì người phía trước đột nhiên quay người lại, tóc đen hỗn loạn, nhìn không rõ diện mạo, Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy trong lòng run lên, là một loại sợ hãi đến nỗi tâm thần bất ổn.
Quân Thư Ảnh hiểu, lúc này tận mắt chứng kiến cũng không biết là thật hay ảo, nhưng nếu trước đã rối loạn tâm trí thì sẽ càng không có cơ hội chạy thoát.
Y lẩm nhẩm phương pháp tĩnh tâm mà Sở Phi Dương truyền thụ, nhưng vừa mới lùi nhanh về phía sau hai bước thì bỗng nhiên bị vật gì đó chắn ngang lưng, Quân Thư Ảnh không chút nào đề phòng bị va mạnh vào vách tường khiến ngực đau nhói.
Y lúc trước một đường đuổi đến đây, trong lang đạo này rõ ràng không có gì cả, bây giờ lại xuất hiện một bức tường ngăn trở, tạo thành một tử lộ. Quân Thư Ảnh không khỏi có chút luống cuống, mạnh mẽ xoay người hung hăng đánh vài cái lên bức tường phía sau.
Tường đá cứng rắn vẫn không chịu nhúc nhích giống như một tảng băng, lạnh lẽo đứng ở đó tự bao giờ. Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, càng thêm căm giận, xoay người phóng ngân châm về phía bóng người kia.
Mấy tiếng leng keng rất nhỏ truyền tới, ngân châm tất thảy đều găm vào bức tường đối diện, còn bóng người kia đã biết mất.
Đâu chỉ có vậy, ngay cả sơn động vốn âm u hiện giờ cũng đã thay đổi hình dạng, cách đó không xa chẳng biết từ khi nào xuất hiện thêm một bức tường khác, cùng với tường đá phía sau hoàn toàn giam y lại giữa lang đạo chật hẹp.
Quân Thư Ảnh không khỏi rối loạn, ngực vốn đau nay lại càng thêm nhức nhối.
Không có đường ra, mịt mù tăm tối, chẳng lẽ y sẽ bị vây khốn cho đến chết tại đây? Y sao có thể cam tâm!
Quân Thư Ảnh nhìn bốn phía đều là vách tường lạnh như băng. Y biết tất cả chuyện này đều là ảo giác nhưng khốn nỗi không thể phá giải.
“Sở Phi Dương…” Quân Thư Ảnh cắn môi, thử la lên một tiếng.
Dừng lại nghe ngóng một lát, nhưng không hề có tiếng người đáp.
Quân Thư Ảnh nhìn lại khối đá đang chắn ngang đường. Căn cứ vào đường đi lúc trước chạy đến đây, lang đạo sau khối cự thạch này không hề dài, cuối lang đạo chính là sườn dốc, phía trên sườn dốc là động khẩu.
Rõ ràng lối ra ngay trước mắt nhưng bản thân lại bị chặn bên trong. Loại cảm giác bất lực này khiến Quân Thư Ảnh càng cảm thấy sốt ruột.
Quân Thư Ảnh tiếp tục lẩm nhẩm phương pháp tĩnh tâm, hít thở vài cái, hung hăng nhìn chằm chằm tường đá vẫn không chịu nhúc nhích kia rồi nhắm hai mắt lại, nhấc chân muốn chạy về phía trước.
Nếu là ảo giác, vậy thì y sẽ không nhìn, không nghe, không tin. Nơi đó căn bản là không có thứ gì, đường ra hẳn là bị mê chưởng che chắn tầm mắt.
Chỉ cần phá tan một tầng mê chưởng này thì y nhất định có thể thoát ra ngoài. Bên ngoài nhất định có Sở Phi Dương đang chờ y.
Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, mạnh mẽ lao về trước… y cũng không ngờ mình lại có suy nghĩ như vậy, không ngần ngại một một đường lao ra. Nhưng cũng không như lúc trước bị va vào tảng đá cứng rắn, nếu không đã sớm bể đầu chảy máu.
Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy cơ thể được hai cánh tay cường tráng ôm chặt, một thân người ngăn y lại. Quân Thư Ảnh trong nháy mắt khẩn trương ngưng tụ nội lực truyền đến bàn tay toan công kích.
Đến khi khí tức quen thuộc kia bay tới chóp mũi, vương vấn toàn thân thì Quân Thư Ảnh mới bình tĩnh trở lại, dang hai tay gắt gao ôm lấy cổ người nọ.
Quân Thư Ảnh không biết đây là thật hay là ảo. Sở Phi Dương đang ôm lấy y, nhưng y vẫn không dám mở mắt.
Một tiếng thở dài vang lên bên tai, thanh âm Sở Phi Dương truyền đến: “Không sao rồi, Thư Ảnh.”
Quân Thư Ảnh còn chưa đáp lại, bên tai lại truyền đến một tiếng cười nhạo.
Quân Thư Ảnh nghe rõ rành rành, sắc mặt không khỏi tối sầm lại. Thanh âm này là của Thanh Lang, cái này chắc chắn không thể là ảo giác. Y khẳng định không thể có loại ảo giác nào có thể đem cả Thanh Lang tới đây.
Quân Thư Ảnh mở mắt, buông Sở Phi Dương ra, quay đầu nhìn về phía Thanh Lang, hung hăng trừng mắt với y.
Thanh Lang vẻ mặt hết sức vô tội, làm như không hiểu tại sao mình lại phải nhận một cái trừng mắt như vậy.
Quân Thư Ảnh mặc kệ y, quay đầu lại nhìn Sở Phi Dương thì thấy hắn đang tự mình xoa ngực, chân mày nhắn nhó, vẻ mặt khốn khổ.
“Ngươi làm sao vậy?” Quân Thư Ảnh ngạc nhiên hỏi.
“Bị ngươi đánh.” Thanh Lang ở một bên cười hì hì đáp lời thay Sở Phi Dương, sau đó còn diễn lại một lần hành động thượng cẳng chân hạ cẳng tay của Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh có chút áy náy nhìn Sở Phi Dương, chìa tay thay hắn xoa xoa bờ ngực. Có lẽ là do vừa rồi y trúng ảo ảnh, ngộ nhận Sở Phi Dương là bức tường đó nên mới đánh cho hắn một trận?!
Hiện tại nơi ba người bọn họ đang đứng hình như vẫn là còn ở bên trong sơn động, nhưng không phải là ảo ảnh lang đạo vừa dài vừa hẹp lúc trước y chứng kiến, mà là một sơn động rất lớn. Trên vách động còn có mấy động khẩu tối như bưng, không biết dẫn tới đâu.
Sở Phi Dương thoải mái hưởng thụ sự xoa bóp của Quân Thư Ảnh, mở miệng nói: “Thư Ảnh không cần tự trách mình, sự tình lần này thật sự vượt quá lẽ thường, không nghĩ tới mấy người chúng ta tự tin võ công cao cường vậy mà toàn bộ đều bị cái sơn động này làm cho mê muội thần trí.”
“Ta không có tự trách mình.” Quân Thư Ảnh đương nhiên sẽ nói như vậy, khiến Sở Phi Dương có chút sầu não nho nhỏ.
Quân Thư Ảnh lại nói: “Ngay cả các ngươi cũng trúng ảo ảnh?”
Sở Phi Dương gật đầu, Thanh Lang cũng nói: “Cơ quan trong sơn động này không biết do ai bày trí, quá mức xảo quyệt.”
Thanh Lang vừa dứt lời, mấy người liền nghe thấy từ một hướng khác truyền đến một thanh âm rất nhỏ. Thanh âm kia càng lúc càng lớn dần, không biết là vật gì, nhưng có vẻ như là đang tiến lại gần chỗ này.
Ba người cùng đề phòng, chăm chú quan sát động khẩu đang truyền đến thanh âm đó.
Vừa rồi người thứ nhất tỉnh táo trở lại chính là Sở Phi Dương, Thanh Lang cơ hồ là đồng thời thanh tỉnh, hai người vội vàng đánh thức Quân Thư Ảnh vẫn đang bị ảo ảnh chi phối, không ai có thời gian để ý xem xét tình hình xung quanh, thậm chí ngay cả việc mình tại sao đến được nham động này cũng hoàn toàn không rõ.
Hoặc tất cả những chuyện này vẫn là ảo ảnh cũng chưa biết chừng.
Quân Thư Ảnh nhìn hắn từ phía sau, cảm giác quen thuộc dần dần mất đi, hiện giờ đang đứng ở nơi đó rõ ràng là một người xa lạ.
Người xa lạ nguy hiểm.
Quân Thư Ảnh không có thời gian suy nghĩ lúc trước tại sao mình lại mê muội đuổi tới sơn động thâm sâu này, nguy hiểm trước mắt mới là quan trọng.
Kinh nghiệm một thân một mình đối mặt hiểm cảnh hình như đã là những chuyện phát sinh ở rất nhiều năm về trước. Từ ngày đó đến nay, mỗi một lần gặp phải khốn cảnh y đều có Sở Phi Dương ở bên cạnh, vừa mạnh mẽ lại vừa đáng tin cậy.
Hắn chỉ là đứng yên ở đó, tựa như tảng đá giữa dòng nước lũ, đủ vững vàng để ngăn cản bất cứ con sóng nào xô tới. Cho dù gặp phải cơ quan ngầm ở Đông Long các, thời điểm mắt không thể nhìn thấy, chỉ cần nghe được thanh âm của hắn là Quân Thư Ảnh liền bạo dạn, từng bước một đi về phía hắn.
Hiện giờ thiếu đi người đó bên cạnh, Quân Thư Ảnh bất giác cảm thấy không được tự nhiên.
Ngón giữa kẹp lấy ngân châm, Quân Thư Ảnh chậm rãi giơ tay lên.
Y còn chưa kịp phóng ra thì người phía trước đột nhiên quay người lại, tóc đen hỗn loạn, nhìn không rõ diện mạo, Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy trong lòng run lên, là một loại sợ hãi đến nỗi tâm thần bất ổn.
Quân Thư Ảnh hiểu, lúc này tận mắt chứng kiến cũng không biết là thật hay ảo, nhưng nếu trước đã rối loạn tâm trí thì sẽ càng không có cơ hội chạy thoát.
Y lẩm nhẩm phương pháp tĩnh tâm mà Sở Phi Dương truyền thụ, nhưng vừa mới lùi nhanh về phía sau hai bước thì bỗng nhiên bị vật gì đó chắn ngang lưng, Quân Thư Ảnh không chút nào đề phòng bị va mạnh vào vách tường khiến ngực đau nhói.
Y lúc trước một đường đuổi đến đây, trong lang đạo này rõ ràng không có gì cả, bây giờ lại xuất hiện một bức tường ngăn trở, tạo thành một tử lộ. Quân Thư Ảnh không khỏi có chút luống cuống, mạnh mẽ xoay người hung hăng đánh vài cái lên bức tường phía sau.
Tường đá cứng rắn vẫn không chịu nhúc nhích giống như một tảng băng, lạnh lẽo đứng ở đó tự bao giờ. Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, càng thêm căm giận, xoay người phóng ngân châm về phía bóng người kia.
Mấy tiếng leng keng rất nhỏ truyền tới, ngân châm tất thảy đều găm vào bức tường đối diện, còn bóng người kia đã biết mất.
Đâu chỉ có vậy, ngay cả sơn động vốn âm u hiện giờ cũng đã thay đổi hình dạng, cách đó không xa chẳng biết từ khi nào xuất hiện thêm một bức tường khác, cùng với tường đá phía sau hoàn toàn giam y lại giữa lang đạo chật hẹp.
Quân Thư Ảnh không khỏi rối loạn, ngực vốn đau nay lại càng thêm nhức nhối.
Không có đường ra, mịt mù tăm tối, chẳng lẽ y sẽ bị vây khốn cho đến chết tại đây? Y sao có thể cam tâm!
Quân Thư Ảnh nhìn bốn phía đều là vách tường lạnh như băng. Y biết tất cả chuyện này đều là ảo giác nhưng khốn nỗi không thể phá giải.
“Sở Phi Dương…” Quân Thư Ảnh cắn môi, thử la lên một tiếng.
Dừng lại nghe ngóng một lát, nhưng không hề có tiếng người đáp.
Quân Thư Ảnh nhìn lại khối đá đang chắn ngang đường. Căn cứ vào đường đi lúc trước chạy đến đây, lang đạo sau khối cự thạch này không hề dài, cuối lang đạo chính là sườn dốc, phía trên sườn dốc là động khẩu.
Rõ ràng lối ra ngay trước mắt nhưng bản thân lại bị chặn bên trong. Loại cảm giác bất lực này khiến Quân Thư Ảnh càng cảm thấy sốt ruột.
Quân Thư Ảnh tiếp tục lẩm nhẩm phương pháp tĩnh tâm, hít thở vài cái, hung hăng nhìn chằm chằm tường đá vẫn không chịu nhúc nhích kia rồi nhắm hai mắt lại, nhấc chân muốn chạy về phía trước.
Nếu là ảo giác, vậy thì y sẽ không nhìn, không nghe, không tin. Nơi đó căn bản là không có thứ gì, đường ra hẳn là bị mê chưởng che chắn tầm mắt.
Chỉ cần phá tan một tầng mê chưởng này thì y nhất định có thể thoát ra ngoài. Bên ngoài nhất định có Sở Phi Dương đang chờ y.
Quân Thư Ảnh cắn chặt răng, mạnh mẽ lao về trước… y cũng không ngờ mình lại có suy nghĩ như vậy, không ngần ngại một một đường lao ra. Nhưng cũng không như lúc trước bị va vào tảng đá cứng rắn, nếu không đã sớm bể đầu chảy máu.
Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy cơ thể được hai cánh tay cường tráng ôm chặt, một thân người ngăn y lại. Quân Thư Ảnh trong nháy mắt khẩn trương ngưng tụ nội lực truyền đến bàn tay toan công kích.
Đến khi khí tức quen thuộc kia bay tới chóp mũi, vương vấn toàn thân thì Quân Thư Ảnh mới bình tĩnh trở lại, dang hai tay gắt gao ôm lấy cổ người nọ.
Quân Thư Ảnh không biết đây là thật hay là ảo. Sở Phi Dương đang ôm lấy y, nhưng y vẫn không dám mở mắt.
Một tiếng thở dài vang lên bên tai, thanh âm Sở Phi Dương truyền đến: “Không sao rồi, Thư Ảnh.”
Quân Thư Ảnh còn chưa đáp lại, bên tai lại truyền đến một tiếng cười nhạo.
Quân Thư Ảnh nghe rõ rành rành, sắc mặt không khỏi tối sầm lại. Thanh âm này là của Thanh Lang, cái này chắc chắn không thể là ảo giác. Y khẳng định không thể có loại ảo giác nào có thể đem cả Thanh Lang tới đây.
Quân Thư Ảnh mở mắt, buông Sở Phi Dương ra, quay đầu nhìn về phía Thanh Lang, hung hăng trừng mắt với y.
Thanh Lang vẻ mặt hết sức vô tội, làm như không hiểu tại sao mình lại phải nhận một cái trừng mắt như vậy.
Quân Thư Ảnh mặc kệ y, quay đầu lại nhìn Sở Phi Dương thì thấy hắn đang tự mình xoa ngực, chân mày nhắn nhó, vẻ mặt khốn khổ.
“Ngươi làm sao vậy?” Quân Thư Ảnh ngạc nhiên hỏi.
“Bị ngươi đánh.” Thanh Lang ở một bên cười hì hì đáp lời thay Sở Phi Dương, sau đó còn diễn lại một lần hành động thượng cẳng chân hạ cẳng tay của Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh có chút áy náy nhìn Sở Phi Dương, chìa tay thay hắn xoa xoa bờ ngực. Có lẽ là do vừa rồi y trúng ảo ảnh, ngộ nhận Sở Phi Dương là bức tường đó nên mới đánh cho hắn một trận?!
Hiện tại nơi ba người bọn họ đang đứng hình như vẫn là còn ở bên trong sơn động, nhưng không phải là ảo ảnh lang đạo vừa dài vừa hẹp lúc trước y chứng kiến, mà là một sơn động rất lớn. Trên vách động còn có mấy động khẩu tối như bưng, không biết dẫn tới đâu.
Sở Phi Dương thoải mái hưởng thụ sự xoa bóp của Quân Thư Ảnh, mở miệng nói: “Thư Ảnh không cần tự trách mình, sự tình lần này thật sự vượt quá lẽ thường, không nghĩ tới mấy người chúng ta tự tin võ công cao cường vậy mà toàn bộ đều bị cái sơn động này làm cho mê muội thần trí.”
“Ta không có tự trách mình.” Quân Thư Ảnh đương nhiên sẽ nói như vậy, khiến Sở Phi Dương có chút sầu não nho nhỏ.
Quân Thư Ảnh lại nói: “Ngay cả các ngươi cũng trúng ảo ảnh?”
Sở Phi Dương gật đầu, Thanh Lang cũng nói: “Cơ quan trong sơn động này không biết do ai bày trí, quá mức xảo quyệt.”
Thanh Lang vừa dứt lời, mấy người liền nghe thấy từ một hướng khác truyền đến một thanh âm rất nhỏ. Thanh âm kia càng lúc càng lớn dần, không biết là vật gì, nhưng có vẻ như là đang tiến lại gần chỗ này.
Ba người cùng đề phòng, chăm chú quan sát động khẩu đang truyền đến thanh âm đó.
Vừa rồi người thứ nhất tỉnh táo trở lại chính là Sở Phi Dương, Thanh Lang cơ hồ là đồng thời thanh tỉnh, hai người vội vàng đánh thức Quân Thư Ảnh vẫn đang bị ảo ảnh chi phối, không ai có thời gian để ý xem xét tình hình xung quanh, thậm chí ngay cả việc mình tại sao đến được nham động này cũng hoàn toàn không rõ.
Hoặc tất cả những chuyện này vẫn là ảo ảnh cũng chưa biết chừng.