Chương : 46
Thanh Lang cũng không nhìn đến mấy khối dạ minh châu đó nữa, hảo đồ vật nhưng phải giữ được cái mệnh để hưởng thụ mới gọi là hảo đồ vật, nếu không thì cũng chẳng khác nào một đống vô dụng.
Y đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, thấy hắn đang sờ cằm tỉ mỉ xem xét những đồ vật đặt trên bàn đá. Kể cả đám cư dân cùng với cao sơn lưu thuỷ Sở Phi Dương đều không để mắt tới, thứ khiến hắn lưu tâm nhất đó chính là sơn động nhỏ nằm giữa bàn đá, một đám người hình dáng nhỏ bé đang đứng đó vây quanh tiểu bàn đá chăm chú quan sát phiến thạch nữu có khắc một chữ ‘Sinh’.
So sánh với đồ vật thật trong sơn động thì trên bàn đá trước mặt bọn họ đúng là cũng có một thứ giống như vậy.
“Đây là sinh môn?” Trình Tuyết Tường nói, lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh.
“Thử một chút chẳng phải là sẽ biết sao?” Thanh Lang nói xong liền đưa tay với tới bàn đá, ấn thạch nữu nằm chính giữa bàn đá trong địa đồ xuống.
Cao Phóng không khỏi trừng mắt nhìn Thanh Lang: “Ở đây khắp nơi đều là cơ quan, ngươi tại sao lại dám tùy tiện lộn xộn như vậy!”
Thanh Lang vẻ mặt vô tội: “Tiểu Phóng, chính miệng ngươi nói nơi này hiểm nhưng không hung, ta chẳng qua là hết sức đồng ý với suy nghĩ đó của ngươi. Ta thấy người bố trí trận pháp này còn rất có tâm, sợ chúng ta chạm loạn nhầm lẫn cơ quan nên mới đặc biệt làm ra mấy thứ nho nhỏ này để chúng ta thử một chút.”
Lúc này cơ quan trên bàn đá quả nhiên bởi vì Thanh Lang ấn thạch nữu xuống mà bắt đầu chuyển động, trong lòng núi giả ầm ầm vang lên thanh âm trầm đục, không biết cơ quan này rốt cuộc lớn bao nhiêu mà có thể chấn động toàn bộ đại sơn. Được một lát, thanh âm bỗng đình chỉ. Nhưng chỉ sau một lúc an tĩnh, toàn bộ đại sơn lại bắt đầu rung chuyển, lúc đầu là rất nhẹ rồi sau đó càng ngày càng kịch liệt, chỉ là đứng bên ngoài quan sát thôi cũng có thể chân thực cảm nhận được trong đó đất rung núi chuyển, nhật nguyệt vô quang đến mức độ nào.
Vô số sơn thạch từ trên núi lăn xuống, cự thạch đè nát nhà cửa ruộng đồng trong cốc địa, cư dân không tranh quyền đoạt thế cũng chỉ còn đường chịu chết.
Đây là một màn hí kịch tĩnh mặc, không hề có tiếng hô thảm hào mà chỉ có những con người hình dáng nhỏ bé âm thầm chịu đựng cự thạch nghiền nát, khiến cho những người chứng kiến không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Ngay sau đó, một mảnh huyết hồng giữa cốc địa nhanh chóng lan ra, giống như những người giả này thực sự đổ máu. Dịch thể đỏ thắm như máu thuận theo sườn dốc chảy xuống, không lâu sau thì chảy đến bàn đá.
Dịch thể màu đỏ vừa dính lên mép bàn đá thì lập tức theo hoa văn được khắc trên đó nhanh chóng lan ra bốn phía. Từ bên ngoài nhìn vào, giống như có một cây bút vô hình rất nhanh vẽ lên bàn đá một đường hoa văn màu đỏ.
“Đây là…” Hoa văn trên bàn đá vốn mờ nhạt nay dần bị nhuộm đỏ một màu, một hình dạng mơ hồ theo đó cũng thoáng hiện ra rõ nét.
“Đây là chữ Nhân”. Cao Phóng nhíu mày đọc ra nét chữ trước mặt mình.
“Nghĩa.”
“Lương.”
“Thiện.”
Máu tươi nhanh chóng lan ra, trên mặt bàn hiện lên bốn chữ màu đỏ rõ ràng. Máu từ trong cốc địa vẫn tiếp tục chảy xuống, giống như bí mật mang theo vô số giận dữ của những oán linh xấu số vô tội, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín lên bốn chữ kia rồi theo mép bàn rơi xuống đất.
Ngay sau đó sơn động trong trong lòng núi đột nhiên có dị tượng, một cánh cửa đá ầm ầm mở ra, những người bị vây khốn cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời.
Cho đến lúc này, hết thảy mọi thứ trên bàn đá mới đình chỉ hoạt động, trở lại trạng thái yên tĩnh vốn có.
Quân Thư Ảnh nhìn bốn chữ được máu tươi phủ đầy, nhíu chặt mày nhìn Sở Phi Dương: “Đây là có ý gì?”
“Mất đi nhân, nghĩa, lương, thiện của mình, dùng máu tươi của người khác để lót đường mới có thể thoát khỏi cái chết.” Trình Tuyết Tường mở miệng trước, “Từ ngoài nhìn vào thì đúng là ý tứ này.”
“Phải ấn vật này xuống mới có thể ra ngoài? Là ý tứ này sao?” Hạng Ninh Tử nhìn cơ quan có chữ ‘Sinh’ trên bàn đá, mở miệng nói.
“Nhưng cái giá phải trả là mạng sống của hàng trăm người vô tội.” Sở Phi Dương nhìn hắn, “Người bố trí trận pháp muốn ngươi lựa chọn, cứu người hoặc là cứu mình?”
Hạng Ninh Tử nghe xong có chút giật mình, nhìn chữ ‘Sinh’ kia mà như nhìn thấyhồng thủy mãnh thú (nước lũ thú dữ –> thứ gì đó rất ghê gớm, đáng sợ), không dám lại gần.
“Lựa chọn này thật quá hoang đường.” Thanh Lang nói, “Cho dù là muốn cứu người, cũng phải bảo toàn tính mạng của chính mình trước rồi mới có thể nghĩ đến việc cứu người khác. Người bị vây khốn muốn sống sót thì phải bất nhân bất nghĩa, mất đi lương tri hay sao?”
Quân Thư Ảnh lại nói: “Huống hồ người bố trí trận pháp này thực thực giả già cố làm ra vẻ huyền bí, không thể tin tưởng hắn, ấn thạch nữu này xuống có thể thoát ra ngoài hay không cũng còn không chắc chắn.”
“Đây chính là một phép thử, người đó không cần chúng ta tin mà là muốn xem chúng ta có thử hay không.” Sở Phi Dương trầm tư một lát, nói.
“Ngươi lại nói biết cách phá giải hay sao?” Quân Thư Ảnh quay đầu liếc hắn một cái.
Sở Phi Dương gật đầu: “Đại khái cũng có chút manh mối.”
“Ngươi tỉnh lại đi, ta sẽ không tiếp tục tin lời ngươi nữa.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi sang hướng khác.
Mọi người ở đây ngoại trừ Hứa Trực si si ngốc ngốc và Hạng Ninh Tử không biết chuyện gì thì đều đồng ý với suy nghĩ của Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương cười khổ, đuổi tới bên người Quân Thư Ảnh.
Trải qua sự tình lúc trước, tất cả mọi người dều có chút mệt mỏi. Trong sơn động này tạm thời không còn nguy hiểm, trước mặt chính là nơi mấu chốt để phá giải nhưng đối với thử thách của người bày ra trận pháp này thì vẫn đang bế tắc. Hiện giờ nhân cơ hội này có thể nghỉ ngơi một lát.
Sở Phi Dương ngồi bên cạnh Quân Thư Ảnh, quay đầu nhìn y hồi lâu nhưng Quân Thư Ảnh vẫn không thèm để ý đến hắn.
“Sao vậy? Thật sự tức giận như vậy sao?” Sở Phi Dương khẽ dỗ dành, “Lúc thấy ta thoát ra được ngươi chỉ nhéo ta thật đau, trong khi ôm cũng không ôm lấy một cái.”
“Ngươi đừng có mà giả bộ nữa đi.” Quân Thư Ảnh mắt lạnh nhìn hắn, “Sở đại hiệp ngươi đại nhân đại nghĩa anh dũng can đảm như vậy, ta làm sao dám ôm ấp yêu thương. Ta hận không thể lấy ngân châm đâm ngươi, cầm kiếm chém ngươi, lấy dao cắt tim ngươi một nhát, để ngươi nếm thử cảm giác đau ở trong lòng là như thế nào…” Y nói xong lời tàn nhẫn, hốc mắt cũng bất giác đỏ lên, giống như phẫn hận tới cực điểm, lại giống như ủy khuất tột cùng.
Sở Phi Dương dang tay ôm y vào lòng, hai người ngồi ở góc bên cạnh giường đá, Sở Phi Dương mượn giường đá che khuất tầm nhìn hôn nhẹ xuống trán y, nhíu mày nói: “Thực xin lỗi, Thư Ảnh, thực xin lỗi.” Hắn chỉ có thể nói ra câu thực xin lỗi, thường ngày thiệt xán liên hoa (“舌灿莲花” là một Điển tích, ý chỉ người có tài ăn nói), lúc này nửa câu giải thích cũng không nói nên lời.
Hắn không cố ý nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ gạt người. Lời nói dối thiện ý ngày thường hơn phân nửa là ngụy tạo nhưng ở tình huống đó, chỉ có nói dối mới có thể giữ được tính mạng những người khác. Hắn không có gì để biện minh, chỉ biết không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ thực xin lỗi.
Con người vốn là khó hiểu như vậy, nếu như không được ai dỗ dành thì có lẽ cũng dã cho qua mọi chuyện rồi. Nhưng đôi khi, được dỗ dành thì một chút ủy khuất hoặc oán trách trong lòng lại có thể như bị châm ngòi nhanh chóng bùng lên, chia ra cũng được mười phần.
Quân Thư Ảnh đối với người ngoài không bao giờ tỏ ra yếu thế nhưng trước Sở Phi Dương, y không thể che giấu được bất cứ điều gì.
“Ngươi tên hỗn đản này…” Quân Thư Ảnh nắm lấy cổ áo Sở Phi Dương, chôn sâu mặt xuống hõm vai hắn, thấp giọng cắn răng nói. Vốn là nói sẽ không ôm ấp yêu thương gì hết vậy mà lúc này lại đem mặt gắt gao chôn ở trong ngực người ta.
Y đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, thấy hắn đang sờ cằm tỉ mỉ xem xét những đồ vật đặt trên bàn đá. Kể cả đám cư dân cùng với cao sơn lưu thuỷ Sở Phi Dương đều không để mắt tới, thứ khiến hắn lưu tâm nhất đó chính là sơn động nhỏ nằm giữa bàn đá, một đám người hình dáng nhỏ bé đang đứng đó vây quanh tiểu bàn đá chăm chú quan sát phiến thạch nữu có khắc một chữ ‘Sinh’.
So sánh với đồ vật thật trong sơn động thì trên bàn đá trước mặt bọn họ đúng là cũng có một thứ giống như vậy.
“Đây là sinh môn?” Trình Tuyết Tường nói, lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh.
“Thử một chút chẳng phải là sẽ biết sao?” Thanh Lang nói xong liền đưa tay với tới bàn đá, ấn thạch nữu nằm chính giữa bàn đá trong địa đồ xuống.
Cao Phóng không khỏi trừng mắt nhìn Thanh Lang: “Ở đây khắp nơi đều là cơ quan, ngươi tại sao lại dám tùy tiện lộn xộn như vậy!”
Thanh Lang vẻ mặt vô tội: “Tiểu Phóng, chính miệng ngươi nói nơi này hiểm nhưng không hung, ta chẳng qua là hết sức đồng ý với suy nghĩ đó của ngươi. Ta thấy người bố trí trận pháp này còn rất có tâm, sợ chúng ta chạm loạn nhầm lẫn cơ quan nên mới đặc biệt làm ra mấy thứ nho nhỏ này để chúng ta thử một chút.”
Lúc này cơ quan trên bàn đá quả nhiên bởi vì Thanh Lang ấn thạch nữu xuống mà bắt đầu chuyển động, trong lòng núi giả ầm ầm vang lên thanh âm trầm đục, không biết cơ quan này rốt cuộc lớn bao nhiêu mà có thể chấn động toàn bộ đại sơn. Được một lát, thanh âm bỗng đình chỉ. Nhưng chỉ sau một lúc an tĩnh, toàn bộ đại sơn lại bắt đầu rung chuyển, lúc đầu là rất nhẹ rồi sau đó càng ngày càng kịch liệt, chỉ là đứng bên ngoài quan sát thôi cũng có thể chân thực cảm nhận được trong đó đất rung núi chuyển, nhật nguyệt vô quang đến mức độ nào.
Vô số sơn thạch từ trên núi lăn xuống, cự thạch đè nát nhà cửa ruộng đồng trong cốc địa, cư dân không tranh quyền đoạt thế cũng chỉ còn đường chịu chết.
Đây là một màn hí kịch tĩnh mặc, không hề có tiếng hô thảm hào mà chỉ có những con người hình dáng nhỏ bé âm thầm chịu đựng cự thạch nghiền nát, khiến cho những người chứng kiến không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Ngay sau đó, một mảnh huyết hồng giữa cốc địa nhanh chóng lan ra, giống như những người giả này thực sự đổ máu. Dịch thể đỏ thắm như máu thuận theo sườn dốc chảy xuống, không lâu sau thì chảy đến bàn đá.
Dịch thể màu đỏ vừa dính lên mép bàn đá thì lập tức theo hoa văn được khắc trên đó nhanh chóng lan ra bốn phía. Từ bên ngoài nhìn vào, giống như có một cây bút vô hình rất nhanh vẽ lên bàn đá một đường hoa văn màu đỏ.
“Đây là…” Hoa văn trên bàn đá vốn mờ nhạt nay dần bị nhuộm đỏ một màu, một hình dạng mơ hồ theo đó cũng thoáng hiện ra rõ nét.
“Đây là chữ Nhân”. Cao Phóng nhíu mày đọc ra nét chữ trước mặt mình.
“Nghĩa.”
“Lương.”
“Thiện.”
Máu tươi nhanh chóng lan ra, trên mặt bàn hiện lên bốn chữ màu đỏ rõ ràng. Máu từ trong cốc địa vẫn tiếp tục chảy xuống, giống như bí mật mang theo vô số giận dữ của những oán linh xấu số vô tội, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín lên bốn chữ kia rồi theo mép bàn rơi xuống đất.
Ngay sau đó sơn động trong trong lòng núi đột nhiên có dị tượng, một cánh cửa đá ầm ầm mở ra, những người bị vây khốn cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời.
Cho đến lúc này, hết thảy mọi thứ trên bàn đá mới đình chỉ hoạt động, trở lại trạng thái yên tĩnh vốn có.
Quân Thư Ảnh nhìn bốn chữ được máu tươi phủ đầy, nhíu chặt mày nhìn Sở Phi Dương: “Đây là có ý gì?”
“Mất đi nhân, nghĩa, lương, thiện của mình, dùng máu tươi của người khác để lót đường mới có thể thoát khỏi cái chết.” Trình Tuyết Tường mở miệng trước, “Từ ngoài nhìn vào thì đúng là ý tứ này.”
“Phải ấn vật này xuống mới có thể ra ngoài? Là ý tứ này sao?” Hạng Ninh Tử nhìn cơ quan có chữ ‘Sinh’ trên bàn đá, mở miệng nói.
“Nhưng cái giá phải trả là mạng sống của hàng trăm người vô tội.” Sở Phi Dương nhìn hắn, “Người bố trí trận pháp muốn ngươi lựa chọn, cứu người hoặc là cứu mình?”
Hạng Ninh Tử nghe xong có chút giật mình, nhìn chữ ‘Sinh’ kia mà như nhìn thấyhồng thủy mãnh thú (nước lũ thú dữ –> thứ gì đó rất ghê gớm, đáng sợ), không dám lại gần.
“Lựa chọn này thật quá hoang đường.” Thanh Lang nói, “Cho dù là muốn cứu người, cũng phải bảo toàn tính mạng của chính mình trước rồi mới có thể nghĩ đến việc cứu người khác. Người bị vây khốn muốn sống sót thì phải bất nhân bất nghĩa, mất đi lương tri hay sao?”
Quân Thư Ảnh lại nói: “Huống hồ người bố trí trận pháp này thực thực giả già cố làm ra vẻ huyền bí, không thể tin tưởng hắn, ấn thạch nữu này xuống có thể thoát ra ngoài hay không cũng còn không chắc chắn.”
“Đây chính là một phép thử, người đó không cần chúng ta tin mà là muốn xem chúng ta có thử hay không.” Sở Phi Dương trầm tư một lát, nói.
“Ngươi lại nói biết cách phá giải hay sao?” Quân Thư Ảnh quay đầu liếc hắn một cái.
Sở Phi Dương gật đầu: “Đại khái cũng có chút manh mối.”
“Ngươi tỉnh lại đi, ta sẽ không tiếp tục tin lời ngươi nữa.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi sang hướng khác.
Mọi người ở đây ngoại trừ Hứa Trực si si ngốc ngốc và Hạng Ninh Tử không biết chuyện gì thì đều đồng ý với suy nghĩ của Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương cười khổ, đuổi tới bên người Quân Thư Ảnh.
Trải qua sự tình lúc trước, tất cả mọi người dều có chút mệt mỏi. Trong sơn động này tạm thời không còn nguy hiểm, trước mặt chính là nơi mấu chốt để phá giải nhưng đối với thử thách của người bày ra trận pháp này thì vẫn đang bế tắc. Hiện giờ nhân cơ hội này có thể nghỉ ngơi một lát.
Sở Phi Dương ngồi bên cạnh Quân Thư Ảnh, quay đầu nhìn y hồi lâu nhưng Quân Thư Ảnh vẫn không thèm để ý đến hắn.
“Sao vậy? Thật sự tức giận như vậy sao?” Sở Phi Dương khẽ dỗ dành, “Lúc thấy ta thoát ra được ngươi chỉ nhéo ta thật đau, trong khi ôm cũng không ôm lấy một cái.”
“Ngươi đừng có mà giả bộ nữa đi.” Quân Thư Ảnh mắt lạnh nhìn hắn, “Sở đại hiệp ngươi đại nhân đại nghĩa anh dũng can đảm như vậy, ta làm sao dám ôm ấp yêu thương. Ta hận không thể lấy ngân châm đâm ngươi, cầm kiếm chém ngươi, lấy dao cắt tim ngươi một nhát, để ngươi nếm thử cảm giác đau ở trong lòng là như thế nào…” Y nói xong lời tàn nhẫn, hốc mắt cũng bất giác đỏ lên, giống như phẫn hận tới cực điểm, lại giống như ủy khuất tột cùng.
Sở Phi Dương dang tay ôm y vào lòng, hai người ngồi ở góc bên cạnh giường đá, Sở Phi Dương mượn giường đá che khuất tầm nhìn hôn nhẹ xuống trán y, nhíu mày nói: “Thực xin lỗi, Thư Ảnh, thực xin lỗi.” Hắn chỉ có thể nói ra câu thực xin lỗi, thường ngày thiệt xán liên hoa (“舌灿莲花” là một Điển tích, ý chỉ người có tài ăn nói), lúc này nửa câu giải thích cũng không nói nên lời.
Hắn không cố ý nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ gạt người. Lời nói dối thiện ý ngày thường hơn phân nửa là ngụy tạo nhưng ở tình huống đó, chỉ có nói dối mới có thể giữ được tính mạng những người khác. Hắn không có gì để biện minh, chỉ biết không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ thực xin lỗi.
Con người vốn là khó hiểu như vậy, nếu như không được ai dỗ dành thì có lẽ cũng dã cho qua mọi chuyện rồi. Nhưng đôi khi, được dỗ dành thì một chút ủy khuất hoặc oán trách trong lòng lại có thể như bị châm ngòi nhanh chóng bùng lên, chia ra cũng được mười phần.
Quân Thư Ảnh đối với người ngoài không bao giờ tỏ ra yếu thế nhưng trước Sở Phi Dương, y không thể che giấu được bất cứ điều gì.
“Ngươi tên hỗn đản này…” Quân Thư Ảnh nắm lấy cổ áo Sở Phi Dương, chôn sâu mặt xuống hõm vai hắn, thấp giọng cắn răng nói. Vốn là nói sẽ không ôm ấp yêu thương gì hết vậy mà lúc này lại đem mặt gắt gao chôn ở trong ngực người ta.