Chương : 50
Tác giả: Nam Phong Ca
Dựa theo biện pháp của Quân Thư Ảnh, trên đường đi nếu gặp cự thạch hai người sẽ không đi vòng qua nữa mà thẳng một đường tiến về phía trước, không bao lâu thì tới được ranh giới sa địa. Quân Thư Ảnh đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang và Cao Phóng.
“Bọn họ có lẽ cũng nghĩ được biện pháp phá giải trận pháp nhưng so với chúng ta chậm hơn một chút.” Trình Tuyết Tường trấn an nói, “Chúng ta ở đây chờ một lát đi.”
Quân Thư Ảnh gật đầu đứng qua một bên, cúi đầu từ trong tay áo lấy ra một miếng sa bố (vải băng bó), quấn hai vòng lên bàn tay.
Trình Tuyết Tường vội vàng chạy tới, nắm lấy cổ tay Quân Thư Ảnh: “Sao vậy? Ngươi bị thương?”
Quân Thư Ảnh nhíu mày đẩy hắn ra: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
“Vết thương nhỏ cũng không thể coi thường.” Trình Tuyết Tường nói, có chút cương quyết nắm lấy bàn tay y mở ra, “Để ta nhìn xem.”
Quân Thư Ảnh lùi về sau một bước: “Không cần.”
Trình Tuyết Tường còn muốn nói gì nữa nhưng Quân Thư Ảnh đã cướp lời: “Trình minh chủ, chúng ta còn chưa quen thuộc như vậy đi.”
Trình Tuyết Tường khựng lại, chậm rãi thu tay về, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: “Vậy sao? Chúng ta không quen thuộc? Thư Ảnh, ngươi thật sự không nhớ sao?”
“Ngươi đang nói cái gì?” Quân Thư Ảnh nhíu mày, khó hiểu nhìn Trình Tuyết Tường.
Trình Tuyết Tường giương mắt nhìn y, ánh mắt giống như gai nhọn muốn xuyên thấu nội tâm người khác, khiến Quân Thư Ảnh có chút không thoải mái.
Trình Tuyết Tường đột nhiên lại cười lên một tiếng, lắc đầu nói: “Không ngờ ngươi thật sự đã quên.”
“Ta trước đây thật sự chưa từng gặp ngươi, ngươi nhận lầm người rồi.” Quân Thư Ảnh bình tĩnh nói.
Y đang cẩn thận lục lọi lại trong hồi ức, khẳng định mình thực sự không hề quen biết Trình Tuyết Tường. Bất quá hồi ức từ trước khi y gặp Sở Phi Dương thì có chút mơ hồ, giống như đó là một khoảng thời gian rất xa xôi từ mấy kiếp trước, cũng là bởi vì y không muốn nhớ lại. Mặc dù khoảng thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì y thực sự không nhớ rõ nhưng có thể khẳng định là không có người nào từng để lại cho y ấn tượng sâu sắc.
Y nói xong liền xoay người đi tới chỗ khác, có chút mất kiên nhẫn chờ đợi Sở Phi Dương xuất hiện.
Trình Tuyết Tường bị thái độ của Quân Thư Ảnh khiến cho buồn bực, trên cũng không phải dưới cũng không phải, một thứ cảm giác khó chịu không giống như bình thường.
Quân Thư Ảnh muốn trốn tránh, Trình Tuyết Tường lại càng không thể để y được thỏa nguyện. Hắn theo sát Quân Thư Ảnh, không cam lòng nhìn y, nói: “Thư Ảnh, ngươi thực sự không nhớ khi còn nhỏ ở Thương Lang sơn ngươi đã từng cứu một nam hài? Ta niên thiếu theo sư phụ vân du tứ hải, tới địa giới Thương Lang sơn, bị Thiên Nhất giáo bao vây chặn đánh, rồi bị tách khỏi sư phụ, trong lúc không cẩn thận đã ngã xuống vách núi. Ngươi ở dưới đáy vực cứu ta, còn giấu ta ở trong sơn động, trị thương cho ta, mang đồ ăn đến cho ta, sau đó còn dẫn ta rời núi. Những việc này ta cả đời cũng không thể quên, ta không tin ngươi cái gì cũng không nhớ rõ!”
Quân Thư Ảnh mất kiên nhẫn, đã muốn mặc kệ hắn, nhưng những lời này y nghe không sót một chữ. Sau khi nghe hết, Quân Thư Ản bỗng nhiên nhíu mày nhìn Trình Tuyết Tường, trong mắt có một tia lưỡng lự không chắc chắn.
Trình Tuyết Tường vui mừng, tiếp tục nói: “Thư Ảnh, ngươi nhớ ra rồi phải không? Ảnh Nhẫn này ta khi đó mang theo người. Thời điểm ta đặt tên cho nó ngươi cũng ở đó, ngươi có biết ý tứ của nó…”
“Ngươi là… Tuyết…” Quân Thư Ảnh nhíu mày nhìn Trình Tuyết Tường, chậm rãi hồi tưởng lại.
“Thư Ảnh, khi đó ngươi gọi ta là Tiểu Tuyết.” Trình Tuyết Tường có chút xấu hổ. Tên gọi thân mật từ thuở bé bây giờ nghe lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.
“Tiểu Tuyết.” Quân Thư Ảnh lặp lại một lần, rất nhiều ký ức bởi một cái tên này mà ùa về.
Kể cả những sự kiện ở thời điểm ngay trước khi gặp Sở Phi Dương đối với y mà nói đã như là chuyện từ mấy kiếp trước, trong khi sự kiện này còn là chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước nữa. Rất nhiều chuyện không phải y không nhớ được mà là y cố ý quên đi. Dù sao có nhớ cũng vô ích, có nhớ cũng chỉ thêm phiền muộn. Quân Thư Ảnh chưa bao giờ thích tự tìm thêm phiền muộn cho mình.
Bất quá có người đối với ơn cứu mệnh của mình nhớ kỹ như thế, thật cũng không phải là chuyện xấu.
“Cái gì mà Tiểu Tuyết?” Một đạo thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền đến. Quân Thư Ảnh xoay người lại, chứng kiến Sở Phi Dương đang từ trong thạch trận đi ra, sắc mặt rõ ràng trầm tĩnh như nước.
Thật sự là… đã rất lâu không thấy vẻ mặt này của hắn, không biết hắn đang suy tính điều gì.
Quân Thư Ảnh ôm cánh tay nói: “Sở đại hiệp, ngươi quá chậm rồi.”
“Sở huynh.” Trình Tuyết Tường cũng gật đầu.
Sở Phi Dương bước từng bước đi tới, thấy được trên tay Quân Thư Ảnh quấn sa bố.
“Ngươi bị thương?” Sở Phi Dương bất chấp vấn đề “Tiểu Tuyết” rối rắm, trước tiên nắm lấy tay Quân Thư Ảnh, xem xét.
Quân Thư Ảnh để hắn nắm, gật đầu: “Bị đá vụn sượt qua một chút, không việc gì.”
Sở Phi Dương nhìn thấy máu đã thấm đỏ hết sa bố, không nói thêm điều gì, gỡ sa bố trên tay y, lấy ra bình dược bôi lên vết thương sau đó mới đổi miếng sa bố khác quấn lại.
Chỉ là vết thương nhỏ, Quân Thư Ảnh cũng không để tâm, nhưng cũng không ngăn cản Sở Phi Dương. Chuyện liên quan đến y Sở Phi Dương bao giờ cũng cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Quân Thư Ảnh sớm đã thành quen.
Sở Phi Dương động tác rất nhanh nhẹn chỉ một lát đã làm xong. Quân Thư Ảnh nắm tay rồi lại thả ra, nghiêng người dựa vào một tảng đá lớn phía sau, tạm nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Thanh Lang cùng với Cao Phóng cũng đã đi ra. Lúc này trăng đã lên cao, nhưng cách đó không xa phía sau bước tường, bên trong Vô Cực sơn trang đèn đuốc vẫn sáng trưng, người qua người lại. Tuy không nghe được tiếng người ồn ào nhưng nghe những tiếng bước chân hỗn độn cũng đủ biết trong đó nhộn nhịp đến mức độ nào.
Lúc trước ở trên cao nhìn xuống cũng đã hiểu bố cục bên trong Vô Cực sơn trang, hiện giờ mấy người chỉ thương lượng với nhau một lát liền quyết định chia làm hai đường. Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh và Trình Tuyết Tường một đường, chế ngự trang chủ Vô Cực sơn trang và Thánh Cô kia. Thanh Lang dẫn theo Cao Phóng bí mật điều tra tung tích Liên Sơn tộc nhân, nhất định một lần hành động phải cứu được tất cả bọn họ, giảm tử thương tới mức tối đa. Nếu như mọi thứ thuận lợi thì đêm nay là có thể giải quyết xong hết mọi phiền toái.
Mấy người bàn bạc xong xuôi, Thanh Lang liền ôm lấy Cao Phóng, lặng lẽ vận khởi khinh công, bay lên đỉnh một tọa phòng, giống như quỷ mị biến mất vào trong đem tối.
“Sở huynh, Thư Ảnh, chúng ta cũng đi thôi.” Trình Tuyết Tường nói.
Quân Thư Ảnh gật đầu, đầu lông mày Sở Phi Dương không khỏi giật lên một cái.
Cái này, không bình thường! Cảm giác… có thứ gì đó đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn, một chút cực đoan tận đáy lòng Sở Phi Dương không chịu yên lặng mà bốc lên.
Dựa theo biện pháp của Quân Thư Ảnh, trên đường đi nếu gặp cự thạch hai người sẽ không đi vòng qua nữa mà thẳng một đường tiến về phía trước, không bao lâu thì tới được ranh giới sa địa. Quân Thư Ảnh đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng Sở Phi Dương cùng với Thanh Lang và Cao Phóng.
“Bọn họ có lẽ cũng nghĩ được biện pháp phá giải trận pháp nhưng so với chúng ta chậm hơn một chút.” Trình Tuyết Tường trấn an nói, “Chúng ta ở đây chờ một lát đi.”
Quân Thư Ảnh gật đầu đứng qua một bên, cúi đầu từ trong tay áo lấy ra một miếng sa bố (vải băng bó), quấn hai vòng lên bàn tay.
Trình Tuyết Tường vội vàng chạy tới, nắm lấy cổ tay Quân Thư Ảnh: “Sao vậy? Ngươi bị thương?”
Quân Thư Ảnh nhíu mày đẩy hắn ra: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
“Vết thương nhỏ cũng không thể coi thường.” Trình Tuyết Tường nói, có chút cương quyết nắm lấy bàn tay y mở ra, “Để ta nhìn xem.”
Quân Thư Ảnh lùi về sau một bước: “Không cần.”
Trình Tuyết Tường còn muốn nói gì nữa nhưng Quân Thư Ảnh đã cướp lời: “Trình minh chủ, chúng ta còn chưa quen thuộc như vậy đi.”
Trình Tuyết Tường khựng lại, chậm rãi thu tay về, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: “Vậy sao? Chúng ta không quen thuộc? Thư Ảnh, ngươi thật sự không nhớ sao?”
“Ngươi đang nói cái gì?” Quân Thư Ảnh nhíu mày, khó hiểu nhìn Trình Tuyết Tường.
Trình Tuyết Tường giương mắt nhìn y, ánh mắt giống như gai nhọn muốn xuyên thấu nội tâm người khác, khiến Quân Thư Ảnh có chút không thoải mái.
Trình Tuyết Tường đột nhiên lại cười lên một tiếng, lắc đầu nói: “Không ngờ ngươi thật sự đã quên.”
“Ta trước đây thật sự chưa từng gặp ngươi, ngươi nhận lầm người rồi.” Quân Thư Ảnh bình tĩnh nói.
Y đang cẩn thận lục lọi lại trong hồi ức, khẳng định mình thực sự không hề quen biết Trình Tuyết Tường. Bất quá hồi ức từ trước khi y gặp Sở Phi Dương thì có chút mơ hồ, giống như đó là một khoảng thời gian rất xa xôi từ mấy kiếp trước, cũng là bởi vì y không muốn nhớ lại. Mặc dù khoảng thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì y thực sự không nhớ rõ nhưng có thể khẳng định là không có người nào từng để lại cho y ấn tượng sâu sắc.
Y nói xong liền xoay người đi tới chỗ khác, có chút mất kiên nhẫn chờ đợi Sở Phi Dương xuất hiện.
Trình Tuyết Tường bị thái độ của Quân Thư Ảnh khiến cho buồn bực, trên cũng không phải dưới cũng không phải, một thứ cảm giác khó chịu không giống như bình thường.
Quân Thư Ảnh muốn trốn tránh, Trình Tuyết Tường lại càng không thể để y được thỏa nguyện. Hắn theo sát Quân Thư Ảnh, không cam lòng nhìn y, nói: “Thư Ảnh, ngươi thực sự không nhớ khi còn nhỏ ở Thương Lang sơn ngươi đã từng cứu một nam hài? Ta niên thiếu theo sư phụ vân du tứ hải, tới địa giới Thương Lang sơn, bị Thiên Nhất giáo bao vây chặn đánh, rồi bị tách khỏi sư phụ, trong lúc không cẩn thận đã ngã xuống vách núi. Ngươi ở dưới đáy vực cứu ta, còn giấu ta ở trong sơn động, trị thương cho ta, mang đồ ăn đến cho ta, sau đó còn dẫn ta rời núi. Những việc này ta cả đời cũng không thể quên, ta không tin ngươi cái gì cũng không nhớ rõ!”
Quân Thư Ảnh mất kiên nhẫn, đã muốn mặc kệ hắn, nhưng những lời này y nghe không sót một chữ. Sau khi nghe hết, Quân Thư Ản bỗng nhiên nhíu mày nhìn Trình Tuyết Tường, trong mắt có một tia lưỡng lự không chắc chắn.
Trình Tuyết Tường vui mừng, tiếp tục nói: “Thư Ảnh, ngươi nhớ ra rồi phải không? Ảnh Nhẫn này ta khi đó mang theo người. Thời điểm ta đặt tên cho nó ngươi cũng ở đó, ngươi có biết ý tứ của nó…”
“Ngươi là… Tuyết…” Quân Thư Ảnh nhíu mày nhìn Trình Tuyết Tường, chậm rãi hồi tưởng lại.
“Thư Ảnh, khi đó ngươi gọi ta là Tiểu Tuyết.” Trình Tuyết Tường có chút xấu hổ. Tên gọi thân mật từ thuở bé bây giờ nghe lại cảm thấy có chút ngứa ngáy.
“Tiểu Tuyết.” Quân Thư Ảnh lặp lại một lần, rất nhiều ký ức bởi một cái tên này mà ùa về.
Kể cả những sự kiện ở thời điểm ngay trước khi gặp Sở Phi Dương đối với y mà nói đã như là chuyện từ mấy kiếp trước, trong khi sự kiện này còn là chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước nữa. Rất nhiều chuyện không phải y không nhớ được mà là y cố ý quên đi. Dù sao có nhớ cũng vô ích, có nhớ cũng chỉ thêm phiền muộn. Quân Thư Ảnh chưa bao giờ thích tự tìm thêm phiền muộn cho mình.
Bất quá có người đối với ơn cứu mệnh của mình nhớ kỹ như thế, thật cũng không phải là chuyện xấu.
“Cái gì mà Tiểu Tuyết?” Một đạo thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền đến. Quân Thư Ảnh xoay người lại, chứng kiến Sở Phi Dương đang từ trong thạch trận đi ra, sắc mặt rõ ràng trầm tĩnh như nước.
Thật sự là… đã rất lâu không thấy vẻ mặt này của hắn, không biết hắn đang suy tính điều gì.
Quân Thư Ảnh ôm cánh tay nói: “Sở đại hiệp, ngươi quá chậm rồi.”
“Sở huynh.” Trình Tuyết Tường cũng gật đầu.
Sở Phi Dương bước từng bước đi tới, thấy được trên tay Quân Thư Ảnh quấn sa bố.
“Ngươi bị thương?” Sở Phi Dương bất chấp vấn đề “Tiểu Tuyết” rối rắm, trước tiên nắm lấy tay Quân Thư Ảnh, xem xét.
Quân Thư Ảnh để hắn nắm, gật đầu: “Bị đá vụn sượt qua một chút, không việc gì.”
Sở Phi Dương nhìn thấy máu đã thấm đỏ hết sa bố, không nói thêm điều gì, gỡ sa bố trên tay y, lấy ra bình dược bôi lên vết thương sau đó mới đổi miếng sa bố khác quấn lại.
Chỉ là vết thương nhỏ, Quân Thư Ảnh cũng không để tâm, nhưng cũng không ngăn cản Sở Phi Dương. Chuyện liên quan đến y Sở Phi Dương bao giờ cũng cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Quân Thư Ảnh sớm đã thành quen.
Sở Phi Dương động tác rất nhanh nhẹn chỉ một lát đã làm xong. Quân Thư Ảnh nắm tay rồi lại thả ra, nghiêng người dựa vào một tảng đá lớn phía sau, tạm nghỉ ngơi.
Không lâu sau, Thanh Lang cùng với Cao Phóng cũng đã đi ra. Lúc này trăng đã lên cao, nhưng cách đó không xa phía sau bước tường, bên trong Vô Cực sơn trang đèn đuốc vẫn sáng trưng, người qua người lại. Tuy không nghe được tiếng người ồn ào nhưng nghe những tiếng bước chân hỗn độn cũng đủ biết trong đó nhộn nhịp đến mức độ nào.
Lúc trước ở trên cao nhìn xuống cũng đã hiểu bố cục bên trong Vô Cực sơn trang, hiện giờ mấy người chỉ thương lượng với nhau một lát liền quyết định chia làm hai đường. Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh và Trình Tuyết Tường một đường, chế ngự trang chủ Vô Cực sơn trang và Thánh Cô kia. Thanh Lang dẫn theo Cao Phóng bí mật điều tra tung tích Liên Sơn tộc nhân, nhất định một lần hành động phải cứu được tất cả bọn họ, giảm tử thương tới mức tối đa. Nếu như mọi thứ thuận lợi thì đêm nay là có thể giải quyết xong hết mọi phiền toái.
Mấy người bàn bạc xong xuôi, Thanh Lang liền ôm lấy Cao Phóng, lặng lẽ vận khởi khinh công, bay lên đỉnh một tọa phòng, giống như quỷ mị biến mất vào trong đem tối.
“Sở huynh, Thư Ảnh, chúng ta cũng đi thôi.” Trình Tuyết Tường nói.
Quân Thư Ảnh gật đầu, đầu lông mày Sở Phi Dương không khỏi giật lên một cái.
Cái này, không bình thường! Cảm giác… có thứ gì đó đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn, một chút cực đoan tận đáy lòng Sở Phi Dương không chịu yên lặng mà bốc lên.